Trước kia, Nhan Tương Tương cũng từng cùng anh tham gia một vài bữa tiệc lớn nhỏ. Nhưng lần này có chút vội vàng, cô vốn lo lắng không có thời gian chọn quần áo, còn cả trang điểm, làm tóc, rồi còn chọn lựa, phối giày phù hợp; sẽ rất mất thời gian. Nhưng thật ra, Phó Hạo Phong đều chuẩn bị cho cô rất tốt. Anh trực tiếp yêu cầu chú Hưng chở cô tới salon tạo mẫu tư nhân, yêu cầu những đội ngũ chuyên nghiệp tới giúp cô.
Bữa tiệc mừng thọ tổ chức ở một khách sạn năm sao cao cấp, rất xa hoa. Những người tham dự trong bữa tiệc đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Khi Nhan Tương Tương chuẩn bị sẵn sàng, Phó Hạo Phong nắm tay đưa cô bước vào trong hội trường. Hai người, trai tài gái sắc, lập tức, trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.
Trong những bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu này, những chỗ ngồi được sắp đặt đều có ý đồ riêng. Từ nhỏ, Nhan Tương Tương đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Cho nên, cho dù, cá tính cô có tương đối trầm tĩnh, nhưng cũng có thể ứng xử với những phép tắc xã giao tốt. Cứ vậy, cô thoải mái cùng nói chuyện với những người tham gia trong bữa tiệc mà không cần Phó Hạo Phong kè kè bên cạnh.
“Nhóc Tương Tương, cháu nói xem, đã bao lâu rồi cháu không tới chỗ ông? Con bé này, có phải từ sau khi kết hôn, thằng nhóc Hạo Phong kia đã quản lý cháu như phạm nhân không? Có đúng không hả? Cháu nói đi. Đừng sợ! Ông Ngô nhất định sẽ làm chỗ dựa cho cháu.” Ông cụ vỗ vỗ ngực.
Cô dường như bị ông cụ quấn quýt, nói chuyện cả đêm dài. Nhan Tương Tương vội vàng phe phẩy cái đầu nhỏ, cười nói. “Không có đâu ạ! Hạo Phong không xấu tính như ông Ngô nói đâu.”
Khuôn mặt hơi đỏ. Cô càng cười ngọt ngào hơn. “Cháu cũng muốn tới đây thăm ông Ngô. Nhưng ông mỗi ngày đều trăm công nghìn việc, làm không xuể. Làm sao ông có thể dành thời gian cho cháu chứ?”
Ông cụ chính là chủ của bữa tiệc mừng thọ hôm nay, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Ngô thị – Ngô Hỏa Thụ.
Ngô Hoa Thụ vốn có giao tình rất sâu đậm với ba của Tương Tương – Nhan Duẫn Long. Mà tập đoàn Ngô thị và tập đoàn Long Thịnh đã có quan hệ hợp tác từ xa xưa. Ông cụ cực kỳ yêu quý Tương Tương. Trước kia, ông còn có ý cho hai nhà Ngô – Nhan trở thành thông gia, cho cháu đích tôn của dòng họ Ngô cưới Nhan Tương Tương. Nhưng mà Nhan Duẫn Long vẫn tôn trọng ý kiến của con gái. Ông biết hòn ngọc quý ông vốn nâng niu trên tay chỉ yêu mỗi Phó Hạo Phong, nên trước khi lâm chung, ông đã an bài việc hôn nhân cho Tương Tương rất cẩn thận.
Ngô Hỏa Thụ cười ha ha. “Nếu cháu tới thăm ông, thời gian của ông Ngô đây là của cháu hết. Chỉ sợ cháu không chịu đến thôi.”
“Được. Vậy từ mai cháu sẽ chạy tới văn phòng ông mỗi ngày, khiến ông không thể có thời gian rảnh rỗi để làm việc. Mỗi ngày, cháu sẽ đưa ông đi chơi. Tập đoàn Ngô thị không có ông trấn giữ, tập đoàn Long Thịnh chúng cháu sẽ thừa cơ nhảy vào. Ông có chịu không?” Nhan Tương Tương nháy mắt mấy cái, cười khẽ.
“Oaaa… Con bé này, có phải tâm địa cháu quá ác độc không hả? Tương Tương trước kia mà ông biết cực kỳ đáng yêu, rất tri kỷ. Tại sao vừa kết hôn lại thay đổi như vậy hả?” Ông cụ khoa trương, nhấc cao mi lên nhưng trong đáy mắt vẫn lẫn ý cười. Ông lấy tay khẽ đẩy trán Nhan Tương Tương.
Nhan Tương Tương le lưỡi đáng yêu. Cô và ông cụ cùng nhìn nhau, cười.
Lúc này, có vài vị doanh nhân bước lại đây kính rượu chúc thọ ông. Nhan Tương Tương lặng lẽ lui qua một bên. Ánh mắt cô cứ tự nhiên mà đi tìm bóng dáng cao ngất của ông xã mình trong đám người đang nói chuyện ồn ào kia.
A, tìm được rồi!
Chỗ Phó Hạo Phong đứng cách chỗ cô không xa. Trên mặt anh vẫn thản nhiên cười nói. Thỉnh thoảng, anh lại nhấp một chút rượu trên tay. Tư thế kia trông có vẻ giống như đang chuyên chú lắng nghe đối phương nói. Nhưng Nhan Tương Tương lại có một cảm giác rất mãnh liệt rằng anh có chút gì không yên lòng. Mi mắt anh hơi khẽ nhíu lại, lộ vẻ mệt mỏi.
Cô muốn bước gần về phía anh nhưng lại có một cô gái xinh đẹp bước tới bên anh. Không biết cô gái xa lạ đó nói gì với anh, nhưng giây tiếp theo, Phó Hạo Phong lại theo cô ấy rời khỏi bữa tiệc, đi ra vườn hoa nhỏ ở bên ngoài.
Đầu tiên, Nhan Tương Tương thấy bất an. Nhưng cô đã theo bản năng, bước theo hướng hai người đi ra khỏi cửa.
Cô ấy là ai? Người con gái xinh đẹp kia ánh mắt sáng rỡ. Toàn thân cô ấy tản mát ra vẻ tự tin mãnh liệt. Mỗi cái giơ tay, nhấc chân đều tỏa ra vẻ thong dong, tao nhã, còn cả một loại lực hấp dẫn, mị hoặc người khác vô cùng.
Vậy cô ấy là ai chứ?
Nhan Tương Tương phát hiện trái tim mình đập thật nhanh. Bước chân cô bước từng bước nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng lén lút rời khỏi bữa tiệc.
Phía sau cánh cửa, những âm thanh náo nhiệt bị ngăn cách. Bên ngoài vườn hoa rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy rất rõ.
Cô lẳng lặng đứng nghe, không nhúc nhích. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông xã mình nặng nề vang lên. Trong giọng nói rõ ràng không mang theo kiên nhẫn, thấp giọng nói. “Có chuyện gì, nói mau đi!”
“Hứ, người ta thích nói chậm rãi đấy, không được sao?” Tiếng nói của cô gái mang theo tiếng cười, vẻ kiều diễm đầy mị hoặc. “Phó Hạo Phong, anh đã biết em thích anh từ lâu, còn cố ý ra vẻ lạnh nhạt thế. Từ sau khi gặp anh năm ngoái, em vẫn nhớ đến anh, có chết cũng không quên nổi. Lần này, em còn đặc biệt bay từ Mỹ qua đây để tìm anh. Chẳng lẽ anh không chịu cười với em một cái sao?”
Người con gái thấy Phó Hạo Phong thờ ơ, nhẹ thở dài. Cô ta vén bộ lễ phục dài trên thân hình yểu điệu, chủ động sát lại gần anh. Hai tay cô thân thiết ôm lấy cổ anh.
“Luận gia thế, ba em là trùm bất động sản ở Mỹ, đồng thời cũng là chủ một hãng vận tải hàng không lớn. Tài sản và thế lực tuyệt đối hơn tập đoàn Long Thịnh rất nhiều. Anh phải chịu khổ chịu sở đi cưới cô nàng kỳ đà cản mũi nhà họ Nhan kia làm bà xã. Không bằng anh ly dị cô ấy, đến bên em đi. Chỉ cần anh trở thành của em, tương lai anh nhất định sẽ phát triển hơn bây giờ một trăm lần, không, một ngàn lần mới đúng. Với lại… anh không thấy em xinh đẹp, ngon miệng hơn cô ta sao?”
Phó Hạo Phong hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt anh tuấn, như ma quỷ, cười cười như không. Đó là lời chấm dứt vô cùng rõ ràng nhưng lại khiến cho người con gái đang ôm cổ anh mê mệt, lưu luyến bên anh không thôi.
“Hạo Phong, em muốn anh…” Cô ta chu môi, đột nhiên, không biết xấu hổ, đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh lùng, đẹp đẽ của anh.
Trước “công kích” của cô ta, Phó Hạo Phong không thèm đáp lại chút nào.
Vài giây sau, anh bỗng dùng sức kéo đôi tay cô gái ấy xuống, đẩy cô ta về phía sau, lạnh lùng nói. “Cô bày ra bộ dạng dâm đãng phát tởm đến mức tôi nuốt không trôi.”
Cô gái sửng sốt, bỗng lấy lại tinh thần, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo.
“Phó Hạo Phong… Anh… Tên khốn kiếp này! Anh…” Tiếng nói đột nhiên đứt đoạn. Đôi mắt bốc hỏa trừng trừng lườm vào bóng người gầy gò đằng sau bóng cây.
Thấy rõ là ai, cô gái lập tức cười duyên, tràn đầy ác ý. “Hạo Phong, có người tìm anh này. Hừm, chẳng trách anh lại lo lắng đẩy tôi ra như vậy. Thì ra là anh sợ bà xã anh nhìn thấy chúng ta nóng bỏng bên nhau.”
Bây giờ, Phó Hạo Phong mới quay người lại. Ánh mắt lợi hại của anh đối mặt với ánh mắt lóng lánh nước của Nhan Tương Tương.
Đáng chết!
Anh thầm mắng một tiếng. Sắc mặt tối đen. Anh sải bước thật nhanh, đi về phía Nhan Tương Tương ở phía sau bóng cây.
“Hạo Phong…” Chuyện này là thế nào? Trong đầu Nhan Tương Tương cảm thấy thật hỗn loạn.
Phó Hạo Phong không nói hai lời, nghiêm mặt lạnh lùng. Một bàn tay to lớn đã vòng qua giữ lấy cái eo nhỏ của Nhan Tương Tương, mạnh mẽ đưa cô bước gần vào đại sảnh trước bữa tiệc.
Nhan Tương Tương cảm thấy mình giống như một con búp bê sứ, theo ý của người khác mà cử động. Người ta muốn cô đi, cô sẽ ngoan ngoãn đi. Đầu cô căng lên, giống như nhét rất nhiều thứ vào, khiến cô không có cách nào chỉ có thể tự hỏi bản thân mình.
Trong hỗn loạn, cô biết ông xã cô đưa cô đi, dùng giọng nói trầm ổn tạm biệt ông Ngô. Còn mượn cớ là thân thể cô thấy có chút khó chịu, muốn đưa cô về nghỉ ngơi một chút…
Thân thể cô không hề có chút khó chịu nào mà!
Cô chỉ là… Hốc mắt nóng lên. Rồi ánh mắt đau đớn. Lồng ngực cô bị thắt chặt lại, giống như trái tim cô đang bị một bàn tay khổng lồ nào đó bóp chặt. Mỗi lần cô hít thở đều cảm thấy đau đớn…
Bừng tỉnh lại, Nhan Tương Tương phát hiện ra mình đang ở trong xe nhà mình, trong vòng tay ôm ấp cường tráng của người đàn ông quen thuộc. Mà chú Hưng, đang lái xe ở phía trước, không ngừng lo lắng, trộm nhìn cô từ trên kính chiếu hậu.
Hai tay cường tráng của ông xã cô không buông tha lấy lực kháng cự của cô. Anh ôm cô ngồi trên đùi anh. Ý tứ trên người mười phần nồng nhiệt, giống như cô không được trốn đi, muốn đi anh cũng không cho cô đi.
Cô cũng không muốn chạy trốn. Trong cái ôm của anh, cô cắn lấy môi dưới đầy đặn, hồng hào, không chịu nói nửa lời.
Không khí ủ dột bên trong xe khiến người ta thật khó chịu.
Nửa giờ sau, chú Hưng cũng chạy về cửa nhà họ Nhan.
Phó Hạo Phong bế cô gái đang giận dỗi ra, thẳng tắp bước vào trong phòng. Nữ quản gia phục vụ trong nhà họ Nhan đã nhiều năm thấy bộ dáng của hai người họ, cũng không khỏi lo lắng đứng dậy, chạy theo sau Phó Hạo Phong mà hỏi han. Đáng tiếc, đương sự không muốn nói, thì cái gì cũng không truy được.
Rốt cuộc, anh cũng buông tay, để cho Nhan Tương Tương nằm trên giường lớn. Anh còn cởi giày cao gót cho cô.
Anh ngồi ở bên kia giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt trần đang tái nhợt ra. Nhan Tương Tương có chút trốn tránh anh. Ánh mắt đầy sương mù, lạnh nhạt, cố tránh đi cái nhìn chăm chú của anh.
Bộ dáng né tránh của cô khiến trong lòng anh bực bội. Ngón tay thon dài, cứng rắn nắm lấy cằm cô, trầm giọng ra mệnh lệnh. “Nhìn anh, nói chuyện với anh.”
Trốn không được, luôn bị bắt phải đối mặt… Ý thức một lần nữa xuống dốc. Cô cắn cắn đôi môi như cánh hoa. Nhan Tương Tương dịu dàng, ngoan ngoãn chớp chớp lông minh xinh đẹp. Rốt cuộc, cô cũng nhìn vào cánh tay mạnh mẽ của ông xã mình mà không để ý tới ánh mắt thâm thúy của anh.
“Phải… nói cái gì cơ?”
“Nói gì cũng được.” Phó Hạo Phong nghiêng nửa người trên, lặng lẽ ngửi lấy hương thơm từ mái tóc và da thịt cô tản ra. Đồng tử sâu sắc.
Nhan Tương Tương cứng người. Vài giây sau, mới dịu dàng mấp máy khóe môi, như anh mong muốn, thấp giọng hỏi. “Người con gái kia là ai? Anh… Anh thích cô ấy sao?” Cô đỏ mặt. Trong nháy mắt trái tim cấp tốc nhảy lên. Cô rất muốn hỏi cho ra rõ ràng, lại sợ phải nghe thấy đáp án khiến cô đau lòng.
Phó Hạo Phong nhìn cô thật sâu một lúc thật lâu. Anh khẽ nhếch đôi môi bạc, không hề trả lời mà còn hỏi ngược lại. “Em cảm thấy anh thích cô ta sao?”
“Cô ấy… Cô ấy thân mật với anh… Anh… Anh cũng không cự tuyệt.”Phải trơ mắt nhìn đôi môi nam tính này bị người con gái khác chiếm lấy, Nhan Tương Tương thấy cực kỳ khổ sở. Đặc biệt là, chủ nhân của đôi môi đẹp đẽ này lại không hề bài xích sự thân cận của cô gái đó… Hức hức, trái tim lương thiện của cô thật đau, thật đau quá đi…
“Ghen tị ư?” Người đàn ông nhếch rậm. Trên vẻ mặt có một cảm xúc khó có thể nắm lấy, giống như là sung sướng.
Hai gò má Nhan Tương Tương thật sự rất nóng, không chịu trả lời vấn đề này. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại muốn quay đi.
“Đồ ngốc.” Phó Hạo Phong lại nhếch môi lên.
“Anh mắng em? Sao… Sao anh lại có thể mắng em chứ?” Thẹn quá hóa giận, Nhan Tương Tương cảm thấy thật tủi thân. Bỗng nhiên, cô giãy dụa đứng lên. Hai cánh tay muốn đẩy anh ra.
Đôi môi bạc, mát lạnh ngay lập tức che lấy cái miệng hồng, nhỏ nhắn, đầy đặn của cô. Lồng ngực cường tráng, nam tính đè ép xuống dưới. Phó Hạo Phong mang cô vây quanh chặt chẽ dưới thân mình.
“Anh… Hạo Phong, không cần như vậy… Ưm ưm…”
Cái lưỡi nóng bỏng của người đàn ông nhân cơ hội tiến vào cái miệng thơm tho của cô, bừa bãi, triền miên, cuốn hút. Nhan Tương Tương choáng váng đầu óc, hai tai nóng bừng; rốt cuộc, không chống cự được. Như vậy thật là quá bại hoại mà! Mỗi lần gặp anh, cô lập tức nhận thua ngay.
Rõ ràng, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều việc muốn hỏi cho ra thật rõ ràng; nhưng cô lại không chống cự lại được dụ hoặc. Anh đốt cháy cô bằng nụ hôn và âu yếm, đánh lui lại hết thảy lý trí và rụt rè của cô. Anh biến cô thành một cô gái phóng đãng hoàn toàn khác với chính cô, dụ dỗ cô mở rộng nơi ướt át vì anh.
Không bao lâu sau, bộ lễ phục tao nhã trên người cô bị cởi bỏ. Hai miếng dán ngực dán chặt ở vú, lộ liễu bại lộ trước mặt người đàn ông, châm lên ngọn lửa dục vọng trong mắt anh. Bầu ngực tròn trịa, to lớn, thẳng thắn, tràn ngập lực dụ hoặc.
Phó Hạo Phong khẽ thở nhẹ, nhịn không được, vùi đầu giữa hai bầu vú cô. Anh hít ngửi lấy mùi da thịt ngọt ngào của cô, cũng lấy đầu lưỡi liếm láp, kích thích hai bầu ngực xinh.
Anh há mồm, giữ lấy bầu ngực xinh đẹp kia, thay phiên mút. Anh còn dùng cả đầu ngón tay thô ráp đùa bỡn qua lại tận đến khi người con gái xinh đẹp dưới thân thở gấp không ngừng, run rẩy không thôi. Da thịt toàn thân cô mở ra màu hồng xinh đẹp.
Hai chân cô thoáng ẩm ướt, vừa ẩm vừa nóng, lại có cảm giác trống rỗng đáng sợ, khiến cho cô vặn vẹo. Khuôn mặt ngập tràn màu đỏ hồng, khẽ nhíu mày. Thoạt nhìn, cô thật đáng thương, giống như vừa bị anh bắt nạt.
“Cô bé ngốc nghếch…” Phó Hạo Phong thấp giọng mắng, lại hôn thật mạnh lên cái miệng đỏ au của cô.
Trong lúc đó, cánh tay cường tráng tham lam tiến vào giữa hai chân cô. Chỉ một cái roẹt, xé rách quần lót của cô. Ngón tay dài theo viền quần lót tiến vào, dính lấy một chút ẩm ướt khiến cho anh không khỏi cười thành tiếng.
“Tương Tương, Tương Tương của anh… Em vẫn luôn nhạy cảm, nhiệt tình như vậy…” Nói xong, ngón tay từ từ nhập sâu vào bên trong con đường u tối của cô, rất nhanh, càn quét lấy nơi ẩm ướt, nóng bỏng của cô.
“A a…”
“Là chỗ này sao? Tương Tương… Nơi mẫn cảm nhất cơ thể em là ở trong này sao?”
Ngón tay dài của người đàn ông đáng giận kia cong lên. Nháy mắt, Nhan Tương Tương dường như bị điện giật. Thân thể cô run rẩy. Bàn tay bé nhỏ nắm chặt cánh tay anh. Cô rên rỉ, giống như cầu xin người đàn ông kia hãy tiếp tục, lại sợ bản thân không có cách nào thừa nhận vui thích và kích thích quá nhiều kia.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy như đã ngất đi mấy lần.
Ngón tay giảo hoạt khiến cho hang động u tối của cô chảy ra từng đợt, từng đợt mật ngọt trong suốt, mùi thơm nồng nàn muốn quyến rũ đàn ông. Cô suy yếu rơi giọt ngắn giọt dài.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Hạo Phong ngắm nhìn ngón tay thon dài mới rút ra giữa hai chân của cô, khẽ liếm; cảnh tượng này khiến cô xấu hổ đến mức toàn thân bac cháy. Cả người đều nhanh chóng tự châm lửa cháy trụi.
“Tại sao vẫn thẹn thùng như vậy chứ?” Phó Hạo Phong cười nhẹ, cây đuốc cháy ngọn lửa dục vọng đã châm lên từ trong đáy mắt.
“Anh… Cái đó bẩn lắm, anh không cần như vậy… A!” Cô kinh hãi kêu lên, không kịp phản ứng. Quần lót ren bị rách nát và cả cô đều bị người đàn ông lôi kéo, ném lên giường.
Cô trắng trợn nằm ở trên giường lớn, không hề che đậy một chút nào.
Đột nhiên, cặp đùi ngọc ngà, xinh đẹp của cô bị người đàn ông mở rộng ra. Cánh hoa ướt sũng giữa hai chân cô hơi nghiêng ngả, mềm mại và đầy đặn; thật đúng là muốn dẫn dắt người khác phải phạm tội mà.
“Anh đừng như vậy. Chúng ta… Chúng ta…” Như thế này thật quá xấu hổ mà! Huống hồ… Huống hồ cô còn đang giận anh, không phải sao?
“Anh sẽ như vậy.” Giọng Phó Hạo Phong đầy quyết đoán.
Sau khi hoàn toàn thưởng thức hết chỗ ngọt ngào, riêng tư của bà xã yêu, anh cúi đầu xuống, dùng lời lẽ thu lấy mật ngọt trong suốt đang chảy ra giữa hai chân cô, không ngừng mút lấy. Cô rên rỉ, động tình lại động dục. Nước mắt đáng thương chảy trên hai má.
“Hạo… Hạo Phong… Hức hức hức… Cầu xin anh…”
Đến tột cùng cô yêu cầu anh cái gì đây? Chính bản thân Nhan Tương Tương cũng không hiểu rõ. Cô chỉ cảm thấy một ngọn lửa thiêu đốt. Chỉ có cách ôm lấy người đàn ông này mới khiến cô bình ổn; cũng chỉ có anh mới có thể thỏa mãn cảm giác trống rỗng kì dị kia; khiến cô khát khao cầu mong mọi thứ sẽ thực hiện hết thảy.
“Hạo Phong…” Cô lại khẽ nấc một lần nữa, thấp giọng gọi. Cái đầu nhỏ bất lực lay động, khiến mái tóc mà nhà thiết kế làm cho cô, tỉ mỉ tạo ra trong buổi tối nay, rối loạn. Mái tóc đen bóng, nồng đậm, tản mát toàn bộ ra sau. Khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong càng nhỏ, càng lay động lòng người.
Phó Hạo Phong lại đốt cháy cái miệng hồng hồng, đầy đặn của cô. Cái lưỡi dũng mãnh tiến vào nơi mềm mại của cô, khiến cô phải tự thưởng thức hương vị yêu dịch của bản thân.
Sau đó, anh lưu loát cởi bỏ quần áo của mình, cởi bỏ cả thắt lưng và quần lót. Vừa đồng thời hôn cô, anh vừa dùng một tay giúp đỡ đầu dục vọng nam tính nóng bỏng, đặt lên thân dưới trơn bóng mật ngọt của cô, để từ từ tiến vào trong thân thể cô. Thắt lưng anh từ từ thấp xuống, đem toàn bộ bản thân chôn vùi, xâm nhập.
“Ư ư…” Tiếng gào của Nhan Tương Tương bị nụ hôn nam tính mơ hồ đốt cháy, chỉ còn lại kích tình. Tấm lưng màu đồng của anh dán chặt vào cơ thể của cô.
Phó Hạo Phong cũng vậy, nhịn không được mà cúi đầu thở phì phì.
Trời ạ! Hang động u tối, ngọt ngào của bà xã anh như làn da thứ hai, chặt chẽ bọc lấy anh. Nơi sâu nhất trong cơ thể cô như mềm nhẵn, trơn chặt, khiến anh kích thích, nhịn không được mà thoáng lui về phía sau, lại mạnh mẽ đẩy tiến lên, phóng túng bản thân chôn càng sâu vào trong xâm lược, mạnh mẽ giữ lấy.
“Tương Tương, anh thích em ghen.” Anh đột nhiên khàn khàn nói bên tai cô. Ánh mắt vô cùng thần bí.
“Anh… A a…” Nhan Tương Tương rơi vào mê hoặc lợi hại hơn, nói cũng không còn đúng nữa. Bởi vì, người đàn ông nằm trên người cô bắt đầu hoạt động, ra vào. Trước mặt cô chỉ còn một khoảng không đen tối.
Thân thể hai người phù hợp như thế, giống như, cô là vì anh mà sinh ra trên đời.
Trong lòng Nhan Tương Tương hiểu rõ, cả đời này, ngoại trừ Phó Hạo Phong, sẽ không bao giờ có ai có thể ảnh hưởng tới cô sâu sắc như vậy, khiến cho cô lo được lo mất như vậy.
Một câu nói ca ngợi hay thân mật tùy tiện của anh cũng có thể làm cô vui vẻ cả buổi. Nếu anh muốn làm tổn thương cô, bắt nạt cô, điều đó thật sự là dễ như trở bản tay… Đáng buồn là, cho dù bị anh làm tổn thương, bị anh bắt nạt, cô vẫn ngây ngô, ngốc nghếch yêu người đàn ông này say đắm. Tình cảm đã trao đi thì không thể nào lấy lại được.
“Hạo Phong… Hức hức…”
“Cô bé ngốc…” Phó Hạo Phong vừa mắng, vừa hôn lên cơ thể trắng nõn nà của cô, để lại những dấu hôn hồng hồng. Bàn tay to lớn không ngừng dịu dàng vỗ về nơi hai người lưu luyến để kích thích cô, khiến cho cô vì anh mà nở rộ, không giữ lại chút gì.
Thật ra, câu nói “Cô bé ngốc” của người đàn ông kia mang theo hương vị chiều chuộng nồng đậm. Anh không hề phát giác rằng, ý thức của Nhan Tương Tương cơ hồ bị tan vỡ vì câu nói ấy.
Trên giường lớn, kích tình càng nồng nhiệt. Hai người chấm dứt, thay đổi lại tư thế giao thoa. Người đàn ông, khi thì mạnh mẽ chiếm đoạt lấy thân thể mềm mại của cô gái, khi thì dịu dàng yêu thương cô.
Anh hôn lên nước mắt vì quá sức kích động mà chảy xuống. Anh để lên da thịt đầy đặn những dấu hoa hồng. Mà anh càng gắng gượng gấp bội trong cơ thể cô. Anh hoàn toàn nhồi vào bên trong cơ thể nhỏ nhắn của cô, chống cự cực hạn. Sau đó, anh không hề giữ lấy, lặp lại lần nữa, rốt cuộc, cũng đẩy hai người đến đỉnh cao của dục vọng.
“Hạo Phong…” Nhan Tương Tương kêu khóc. Yêu dịch luồn lách chảy ra. Cô đạt tới cao trào. Thân thể không ngừng run run.
Phó Hạo Phong cũng vậy, bị ép buộc đi tới điểm cực hạn. Anh gầm nhẹ, dùng sức va chạm vài cái liên tục. Đột nhiên, anh rút ra khỏi giữa hai chân cô, giữ lấy cô. Anh nắm chặt dục vọng sưng to, khiến cho dòng suối trắng muốt, đặc quánh bắn lên trên cái bụng bằng phẳng của cô….
Kích tình qua đi, trở lại sự thật, vấn đề vẫn đang tồn tại.
Trong lúc ý thức Nhan Thương Tương mơ màng, mờ mịt, cô cảm thấy ông xã cô đã mang giấy thấm và khăn mặt giúp cô lau sạch tinh dịch trắng trắng, dính dính trên bụng cô. Động tác của anh rất dịu dàng. Anh hạ mình vì cô lau rửa, giống như cô là một con búp bê bằng thủy tinh, cần phải che chở chu toàn.
Anh dịu dàng hôn lên khuôn mặt cô. Sau đó, anh nằm xuống bên cạnh cô, để cô gối lên tay anh.
Nước mắt không muốn rơi nhưng trong lòng cô ê ẩm, ánh mắt cũng ê ẩm. Cô khẽ cắn khóe môi. Một viên chân trâu theo gò má rơi xuống, chảy vào giữa chăn đệm.
“Vì sao lại khóc?” Bàn tay to lớn, ấm áp cầm lấy mặt cô, khiến cô không thể không đối mặt với anh.
“Là tại anh vừa dùng quá sức, khiến em bị đau sao?” Phó Hạo Phong thấp giọng hỏi. Khóe miệng lại thản nhiên rỉ ra ý cười.
Câu hỏi không đúng. Anh vừa hỏi, nước mắt Nhan Tương Tương không ngừng được, cứ chảy xuống.
Phó Hạo Phong bị dọa đến phát hoảng, vẻ mặt trở nên đầy lo lắng.
“Sao vậy? Thật là bị thương sao? Tương Tương, đừng khóc. Để anh xem xem. Đừng khóc mà!” Nói xong, anh đã đứng bật dậy, giúp cô kiểm tra.
“Không có đâu…” Nhan Tương Tương nhanh chóng phủ nhận, lấy tay lau đi dòng nước mắt. Động tác cô hơi có vẻ trẻ con.
Ngay cả cách bĩu môi, đỏ mặt cũng rất đáng yêu. “Chỉ là em… muốn khóc mà thôi. Không có việc gì…”
Nghe vậy, tâm tình Phó Hạo Phong hơi ổn định lại. Anh nằm xuống, gối tay lên đầu. Sau vài giây chăm chú nhìn cô, anh rốt cuộc hỏi. “Vì sao?”
“Cái gì… vì sao?”
“Vì sao muốn khóc?”
Anh ta… Anh ta còn dám hỏi vì sao? Nói đi không bằng nói lại, chẳng phải đều vì anh ta sao?
Nhan Tương Tương khụt khịt mũi, chớp chớp mi mắt sũng nước, quyết định lên tiếng rõ ràng. “Anh…. Anh còn không nói cho em biết, cô gái kia là ai? Hai người có quen nhau sao? Có… Có phải anh thích kiểu con gái bề ngoài yểu điệu, khôn khéo như vậy không…”
Ánh mắt Phó Hạo Phong thâm thúy. Bị chất vấn như vậy nhưng vẻ mặt anh, thoạt nhìn, lại lộ vẻ sung sướng.
Anh lấy ngón tay âu yếm cái má non mịn, hồng hồng. Một lúc lâu sau, anh mới thản nhiên nói ra tiếng. “Cô gái kia tên là Hiệp Lâm Đạt. Năm ngoái, khi anh đi New York công tác, đã gặp ở một bữa tiệc xã giao của giới kinh doanh. Ba cô ta và công ty chúng ta có hợp tác làm ăn.”
“Cô ấy thích anh.” Nhan Tương Tương nói, có chút chua xót. “Cô ấy đặc biệt đến Đài Loan để theo đuổi anh, đúng không?”
“Vậy mặc kệ cô ta theo đuổi. Mặc kệ cô ta vui vẻ đi. Dù sao, kết quả vẫn chỉ là công dã tràng mà thôi.” Ngón tay thô ráp vỗ về đôi môi như đóa hoa hồng của cô. Ánh mắt anh trở nên càng sâu.
Nhan Tương Tương có chút vô tội, chớp chớp mắt. Dường như, cô không quá hiểu được ý tứ của anh.
Anh thấp giọng cười. “Bé con ngốc nghếch, khó hiểu như vậy sao? Anh là hoa đã có chủ, đã bị em đánh dấu chủ quyền từ lâu. Người con gái khác có ý tứ với anh, đó là chuyện của các cô ấy. Dù sao, anh đã có người nâng khăn sửa túi từ lâu. Cô gái Hiệp Lâm Đạt kia còn có gì để mà theo đuổi?”
Nghe vậy, khuôn mặt cô lại đỏ hồng trở lại, lộ hết ra ngoài. Nhan Tương Tương than thở. “Em mới không theo đuổi anh. Em… Em… Không có!”
Hai người họ, không ai theo đuổi ai. Dường như, hai người cứ tự nhiên ở bên nhau. Cô đã thích anh từ lâu. Ba cô lại vì cô mà an bài chuyện hôn nhân. Cô thật sự cam tâm tình nguyện gả cho anh. Chỉ là, cái cảm giác “theo đuổi” này,… cô thật sự chưa có hưởng qua…
Nghĩ tới việc đó, Nhan Tương Tương đột nhiên nghĩ đến lý do cô và anh kết hôn. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng vì báo đáp ba cô đã có công bồi dưỡng anh.
Trái tim cô lại thấy đau đớn.
Cô khẽ nhíu mày, âm thầm thở dài. Thử vài lần, cô mới cố lấy dũng khí hỏi.“Hạo Phong,… vì sao chúng ta… Anh… anh… Chuyện đó…”
“Rốt cuộc, em muốn nói cái gì?” Phó Hạo Phong lại cười nhẹ, hôn lên trán cô.
“Ai…” Vẫn là, muốn nói lại thôi.
“Khó nói như vậy sao?”
“Vì… Vì sao anh lại không bắn ở bên trong em?” Rốt cuộc, Nhan Tương Tương nhắm chặt mắt, nói ra.
Trong phòng im lặng vài giây, người đàn ông hiểu ra, cười vui vẻ.
Thế này, Phó Hạo Phong mới hiểu rõ, rốt cuộc, có chuyện gì khiến cho bà xã anh phiền não không thôi, còn phiền não đến độ nước mắt ngắn, nước mắt dài. Thì ra là vì việc này…