Beta : Lam Lam
Trong lòng đầy chờ mong, Nhan Tương Tương chờ rất lâu, cố tình đợi nhưng không nghe ông xã trả lời.
Cô nhịn không được, đôi mắt đang nhắm chặt không khỏi lặng lẽ hé nhìn, thầm muốn trộm dò xét biểu tình lúc này của người đàn ông kia. Không ngờ rằng, Phó Hạo Phong vốn là đang ôm cây đợi thỏ, chờ cô chui đầu vào rọ, chờ ánh mắt cô nửa chột dạ, nửa thẹn thùng tự động nhìn anh.
“Sao… Sao anh lại không nói lời nào?” Trái tim Nhan Tương Tương đập thật nhanh. Cô đặc biệt cảm thấy bàn tay anh chậm rãi, âu yếm sau lưng cô theo đường cong trên thân thể cô. Bàn tay tục tằng, to lớn, thoải mái đặt trên bầu vú đẹp đẽ của cô, khiến cho hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
“Nói cái gì?” Anh biết rõ mà vẫn cố tình hỏi. Khóe miệng nhẹ nhếch lên, vừa gợi cảm, vừa đáng giận.
“Đương nhiên là nói… nói chuyện mà em vừa hỏi anh đó!”
Da mặt cô mỏng như vậy mà lại muốn anh thành thật với cô; nhưng đáng giận là, cho dù, cô cố tình muốn biết thế nào cũng không được, chỉ biết bị anh cười nhạo thôi.
“Anh quên em vừa hỏi cái gì rồi. Em hỏi lại lần nữa được không?”
“Cái gì? Anh… Anh…” Gã đàn ông này lại trêu cô rồi! Nhan Tương Tương xấu hổ, ảo não không thôi. Trong lòng cô lại trỗi lên cảm giác tủi thân. Lần này, cô ảo não khẽ cắn viền môi, không chịu nói gì. Hốc mắt cũng hơi hồng lên. Bộ dáng quật cường khiến ai trông thấy cũng phải đau lòng.
Hai mắt Phó Hạo Phong trùng xuống. Trong lòng anh cũng không khỏi thở dài.
Anh nâng khuôn mặt hồng hồng của cô lên.
Đôi môi bạc dịu dàng lại tham lam hôn giữ hai cánh môi đầy đặn, nhấm nháp thêm một lần nữa. “Cô bé ngốc…”
Nhan Tương Tương, theo bản năng, dựa sát vào người anh. Cả người cô rơi vào trong cái ôm ấp rắn chắc của ông xã.
Nhưng, vừa nghe đến anh câu mắng mỏ người khác, cô khẽ giãy dụa, đứng lên, không phục đáp trả. “Em không phải là cô bé ngốc! Anh… Anh… Anh ghét nhất bị…”
Thấy trong mắt cô đã ầng ậng một tầng nước, đã rất muốn chảy ra, trái tim Phó Hạo Phong muốn nổ tung. Cánh tay cường tráng ôm cô càng lâu, càng nhanh.
“Hư… Ngoan nào, đừng khóc.” Anh hoảng hốt ôm lấy dáng người mềm mại của cô. Rồi anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn nữa.
“Em… Em… Người ta không phải là cô bé!” Nước mắt cô đã muốn chảy xuống rồi. Nhưng cô rất thích cảm giác được anh ôm ấp. Nhan Tương Tương chôn mặt mình trong vòng tay anh, khụt khịt mũi, nói bằng giọng xấu hổ.
Hai người ôm nhau một lát, chia sẻ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau. Giờ khắc này còn gây xúc động cho trái tim Nhan Tương Tương hơn cả giây phút kích tình. Sau đó, mãi cho đến khi Nhan Tương Tương thấy hơi buồn ngủ, người đàn ông đang ôm lấy cô mới đột nhiên, thản nhiên nói bên tai cô. “Tương Tương, em còn nhỏ, còn rất trẻ. Đợi vài năm nữa hãy làm mẹ nhé?”
Cái gì?
Mí mắt Nhan Tương Tương đang trĩu xuống, bỗng xốc lên. Cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Cô nhanh chóng nâng mặt lên, ánh mắt vội vàng, nhìn vào mắt anh. “Em đã hai mươi ba tuổi rồi. Em không còn nhỏ nữa. Em… Em tuy rằng còn trẻ tuổi, cũng không có kinh nghiệm; nhưng chỉ cần anh cho em cơ hội, em nhất định sẽ làm một người mẹ tốt.”
Phó Hạo Phong hơi mỉm cười. “Vài năm nữa rồi hãy nói. Bây giờ, em còn chưa tốt nghiệp đại học mà.”
Đương nhiên, anh tin rằng, nếu bà xã anh mang thai, chắc chắn sẽ làm một người mẹ tốt. Anh cũng rất chân thành chờ mong ngày đó đến. Nhưng dù sao, cô vẫn còn học ở trường. Anh không muốn cô phải vất vả. Chỉ là, dụng tâm với cô, anh không quen lấy ngôn ngữ để thể hiện. Anh chỉ dùng hành động, luôn luôn làm nhiều hơn nói.
“Hạo Phong, em muốn có con. Em muốn sinh con cho anh. Con của chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu, rất đáng yêu.” Cô ghé vào trong lồng ngực anh, chớp đôi mắt to nhìn anh, ý muốn thay đổi suy nghĩ của anh.
Đáng tiếc, tính tình Phó Hạo Phong kiên cường. Tác phong làm việc ngang ngược muốn chết. Một khi, anh đã quyết định chuyện gì, tuyệt đối không dễ dàng thay đổi.
Anh nhìn cô thật sâu. Khuôn mặt anh tuấn lại sâu sắc khó lường, cũng không chấp thuận lời nói của cô.
Nhan Tương Tương quả thật không thể tin được. Thì ra, lý do chồng cô không chịu để cô có thai là vì cho rằng cô còn nhỏ, còn rất trẻ. Chuyện này không khỏi… coi thường người khác quá đi!
Trong lòng rầu rĩ, cô đột nhiên lớn mật, hôn anh, chủ động công kích.
Cô học từng chuyện anh đã làm với cô. Bàn tay mềm mại, nhỏ bé bắt đầu âu yếm thân hình rắn chắc, nam tính. Thậm chí, cô còn nhẹ phá phách nụ hoa có màu chocolate, kích thích anh.
“Tương Tương?” Phó Hạo Phong không khỏi phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Anh, theo bản năng, hôn trả lại. Bốn cánh môi thấm ướt lẫn nhau. Đầu anh hơi ngẩng lên. Anh cảm thấy đôi môi đầy đặn lướt qua chiếc cằm cứng rắn, cổ họng đang rung động của anh, đi tới lồng ngực anh… Sau đó, nụ hoa mẫn cảm của anh rơi vào trong cái miệng nhỏ nhắn, ấm áp của cô; bị cô lấy môi, lấy lưỡi, lấy hàm răng trắng mịn bừa bãi mút lấy.
“Tương Tương…” Tiếng anh gọi càng khàn gấp bội, giống như vừa khổ sở, vừa ngọt ngào.
Toàn thân Nhan Tương Tương cũng nóng lên. Máu trong cơ thể đang sôi trào.
Cô ít khi chủ động. Nhưng bị người đàn ông này “dạy dỗ” suốt ba năm, nên đến khi phản kích, cô tin rằng bản thân cũng có thể làm tương đương vậy.
Bàn tay nhỏ bé, mềm nhũn, mơn trớn cái bụng gầy gò của anh; không hề chần chờ cầm lấy ngọn lửa dục vọng trong quần lót đã gắng gượng từ lâu của người đàn ông kia.
Cái nắm lấy cuả cô khiến cả người Phó Hạo Phong run lên, phun ra tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt.
“Hạo Phong, em đã trưởng thành rồi. Đừng coi em là trẻ con nữa…”
Sự trêu chọc của cô làm cho người đàn ông kia như phát cuồng. Phó Hạo Phong mạnh mẽ xoay người, đem cô đặt dưới thân mình, bắt đầu tiếp nhận quyền chủ động.
Anh không lên tiếng, chỉ chuyên tâm hôn lên đôi môi như cánh hoa anh đào, mở hai chân cô ra, đưa dục hỏa cứng rắn nóng như lửa đốt vào trong cơ thể cô.
Anh tiến đánh vào nơi sâu kín trong cô, dùng sức giữ lấy cô.
“A a…” Tương Tương nhíu mày, kinh hoảng kêu, giống như là bị điện giật trong nháy mắt.
Lúc này đây, sự cuồng bạo, mãnh liệt kết hợp với xâm nhập sâu thẳm. Trái tim Phó Hạo Phong đập mạnh. Hơi thở thô ráp. Cách anh giữ lấy cô, mười phần là dã man, chứng minh đầy đủ là anh hoàn toàn bị dụ hoặc, vốn chẳng có cách nào để níu giữ lý trí.
Nhan Tương Tương tuyệt không để ý cư xử thô bạo của anh. Cô muốn trêu đùa anh đến mất đi lý trí. Cô cố gắng đi theo tốc độ của anh. Hai chân mạnh mẽ giữ lấy thắt lưng khỏe mạnh của anh, vuốt ve cái mông gầy. Nơi đó cố gắng vặn xoắn lấy vật thô to của anh, cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng của anh.
Không thể thua.
Cô thật sự rất muốn thắng.
Cô như muốn vặn xoắn mạnh mẽ anh trong thân thể, muốn anh đạt tới cao trào, sau đó, không khắc chế được mà tiết ra mầm mống trong vườn hoa ấm áp của cô… Cô muốn thắng… Cô yêu người đàn ông này. Cô muốn sinh con cho anh. Cho nên, cô nhất định phải thắng!
Kết quả… không nghĩ tới… lại là thua.
Thật quá thất vọng.
Nhan Tương Tương thật sự không hiểu, không rõ nổi tại sao người đàn ông, toàn diện không thể khống chế kia, ở “khoảnh khắc cuối cùng” luôn có thể rút ra khỏi giữa hai chân cô, đẩy cô đến nơi cực lạc cao vút, cũng không muốn đổ vào người cô. Cứ tiếp tục như vậy, thì bao giờ cô mới có thể có thai đây?
Haiz, thật đau đầu…
“Người đẹp Tương Tương ơi, xin hỏi, đến tột cùng, có chuyện gì phải mặt mày rầu rĩ như vậy hả?” Kiều Mạn Tuyền đột nhiên vươn tay, dịu dịu dàng dàng vuốt trán bạn thân.
Bây giờ đang là giờ ăn trưa giữa giờ, trong canteen trường đại học, sinh viên ngồi chật cứng. Nhan Tương Tương và Kiều Mạn Tuyền cũng vừa ăn xong, nhưng vẫn ngồi trong góc phòng, chưa có rời đi.
Kiều Mạn Tuyền còn nói. “Hôm nay, sắc mặt cậu xấu cực kỳ. Cơm ăn không được mấy. Ngồi học thì tâm hồn treo ngược cành cây. Ngay cả nói chuyện với tớ cũng không yên lòng. Sau đó, không phải là sẽ ‘nói năng lung tung’ chứ?”
“Giải thích linh tinh. Tớ không có vậy.” Nhan Tương Tương bật cười.
“Vẫn là chuyện hôn nhân không đủ tốt đẹp viên mãn, không đủ giải tỏa cơn nghiện đại chiến trên giường?”
Tuy rằng đã quen việc Kiều Mạn Tuyền tính tình thẳng như ruột ngựa, hé miệng ra là lời nói không thể ngăn nổi, nhưng Nhan Tương Tương vẫn bị cô nói cho đỏ mặt, theo bản năng, tránh đi ánh mắt của bạn thân.
Kiều Mạn Tuyền lập tức nhìn ra manh mối. Đôi mắt xinh đẹp không khỏi mở to, sáng lên. “Oaa… Bị tớ nói trúng tim đen rồi chứ gì! Vị huynh đệ tàn ác nhà cậu trông thế kia mà lại không thỏa mãn được cậu. Kém cỏi vậy sao?”
“Cậu nói nhỏ chút đi. Hạo Phong, anh ấy… anh ấy… anh ấy không có kẻm cỏi. Anh ấy rất mạnh bạo, khỏe mạnh vô cùng. Một đêm vài lần cũng không thành vấn đề.” Trời ạ! Xem xem cô đã nói cái gì vậy? Lấy lại được tinh thần, khuôn mặt Nhan Tương Tương đã vừa đỏ vừa nóng, vừa bực mình trừng mắt Kiều Mạn Tuyền đang trợn mắt, cười to. “Đáng giận. Cậu chỉ giỏi bắt nạt tớ.”
Kiều Mạn Tuyền phải rất vất vả mới nhịn cười được, giả vờ ho khụ khụ, lấy lại tinh thần. “Bạn học à, đây là tớ phát huy tinh thần yêu thương đùm bọc. Tớ có ý giúp cậu giải quyết vấn đề thôi.”
Cô nhún nhún vai. “Được rồi. Nếu thân thể Phó Hạo Phong đã cường tráng, chứng minh cuộc sống hôn nhân của cậu và anh ta rất là mỹ mãn. Thế thì, rốt cuộc, còn vấn đề gì khiến cậu phiền lòng?”
Nhan Tương Tương khẽ cắn môi dưới, mặt đỏ hồng. Cô do dự vài giây, rốt cuộc, cất giọng. “Anh ấy nói tớ còn trẻ, không cho tớ mang thai…”
“A?” Kiều Mạn Tuyền chớp mắt mấy cái. Trong chốc lát, cô mới hiểu bạn nói cái gì. “Này, bạn học Nhan Tương Tương à, tớ nói cậu nghe, cậu còn chưa tốt có tốt nghiệp, chưa có gì làm bàn đạp cho tương lai. Sao cậu lại vội vàng muốn vừa học, vừa mang thai? Sẽ rất vất vả đấy!”
“Nếu bây giờ có thai, vừa vặn sau tốt nghiệp mới sinh con, tớ có thể làm mẹ. Như vậy thì tuyệt lắm.”
Nhìn vẻ mặt cố chấp của Nhan Tương Tương, Kiều Mạn Tuyền buông tiếng thở dài. “Cậu cảm thấy là nếu phát hiện cậu mang thai thì cậu có thể tiếp tục học ở trường đại học sao? Ý muốn bảo vệ của anh ta rất lớn. Nhất định, anh ta sẽ trói cậu ở nhà. Làm sao anh ta có thể để cậu đi ra ngoài được?”
“Hạo Phong, anh ấy… anh ấy…” Nhan Tương Tương không có cách nào phản bác.
Bởi vì, Phó Hạo Phong chính là như vậy.
Anh vẫn có thói quen bảo vệ cô như vậy. Tất cả đều vì ý muốn của cô, khiến ba cô yêu cầu anh phải cưới cô làm vợ. Anh cũng không nói hai lời, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Bên ngoài từng có lời đồn đại không hay về anh, nói anh tham tài phú nhà họ Nhan, muốn chiếm lấy tập đoàn Long Thịnh, cưới cô cũng chỉ là một thủ đoạn, giúp anh tiến hành kế hoạch lâu dài… Nhưng cô hiểu anh.
Cho dù, anh không có cách nào để yêu cô giống như cô thương anh nhiều như vậy, sâu đậm như vậy. Nhưng anh đối xử với cô cũng rất chân tình, không mang ý niệm giả dối. Huống chi, thành lập tập đoàn là sự nghiệp một tay ba cô tạo nên.
Nếu không có anh tiếp nhận, nói không chừng, tập đoàn đã bị hàng trăm xí nghiệp trên đất Đài Loan bài trừ từ lâu. Làm sao có thể có ngày hôm nay?
Anh vẫn cường tráng như vậy, vẫn bảo vệ cô.
“Mạn Tuyền, tớ muốn đem đến cho anh ấy một gia đình hoàn mỹ. Tớ thương anh ấy.” Cảm động và ngượng ngùng, Nhan Tương Tương lớn mật nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Kiều Mạn Tuyền không biết nói sao. Ngón tay xoa cằm. Tròng mắt truyển động. Một bộ dạng vô cùng tinh quái. “Tương Tương, cậu là bạn thân nhất của tớ. Cậu có chuyện buồn phiền nhất, tớ nhất định phải ra tay giúp đỡ rồi…”
“Mạn Tuyền, cảm ơn cậu.” Nhan Tương Tương cười vui.
“Ừm… Chẳng qua, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn. Cậu muốn có con, còn cần Phó Hạo Phong phối hợp mà. Nhưng mà vị huynh đệ này lại là bè lũ ngoan cố. Trừ phi…”
“Trừ phi thế nào?”
Kiều Mạn Tuyền cười cười thần bí. “Trừ phi nghĩ ra cách khiến anh ta đánh mất ý chí, ý thức không rõ ràng, tự chủ biến mất, hỗn loạn, tùy ý để cậu xâm lược.”
“Hả?” Đôi mắt đẹp của Nhan Tương Tương mở trừng trừng. Trái tim lập tức đập thật nhanh, hơi hơi hiểu.
Xem ra, cô phải áp dụng một chút “thủ đoạn phi thường không nên” rồi.
Chính là quán rượu.
Rượu có thể khiến người ta mất lý trí.
Nếu có thể khiến Phó Hạo Phong quá chén, ừm…, đương nhiên không thể hoàn toàn say ngất đi. Chỉ cần say vừa phải, sau đó, dụ dỗ anh trên giường, dùng mọi chiêu thức dụ hoặc. Như vậy chắc hẳn có thể thuận lợi để anh ở lại trong cơ thể mình, buộc anh phóng thích ở sâu trong cơ thể cô, phải không?
Nhan Tương Tương không nắm chắc mười phần nhưng vẫn liều mạng làm. Mạn Tuyền nói, chuốc rượu người khác cần có kỹ xảo cao minh. Cô sẽ cố gắng làm được. Hy vọng, kế hoạch đêm nay sẽ thành công.
Mười giờ tối. Cửa phòng làm việc khép hờ.
Nhan Tương Tương mặc váy ngủ mỏng manh, mang màu trắng thuần khiết. Cô nhẹ chân bước tới phòng làm việc, lẳng lặng đẩy cánh cửa ra. Cô lặng lẽ bước vào trong phòng, đi về phía người người đàn ông đang quay lưng với cô, chăm chú xử lý những thao tác máy tính. Thảm lót nuốt lấy tiếng chân cô [Ý chỉ: Đi trên thảm thì không có tiếng chân.] Cô đi về phía sau lưng anh. Đột nhiên, một đôi tay non mềm che lấy mắt anh từ đằng sau.
Cô cười ngọt ngào, kiều diễm. Còn chưa kịp nói gì, bàn tay to lớn, ôn hòa, hiền hậu của người đàn ông kia đã nắm lấy cổ tay thanh tú của cô, kéo về trước.
“A!” Nhan Tương Tương hoảng sợ kêu lên. Hai chân nhấc lên không. Cái mông nhỏ lập tức ngã ngồi trên đùi của ông xã.
Cô bị anh đẩy vào trong lòng. “Xấu tính! Hạo Phong hư đốn!” Ngược lại, cô mới là người bị hoảng sợ. Nắm lấy nắm đấm, cô làm nũng, đấm nhẹ vào trong lồng ngực người đàn ông.
“Là em làm mấy chuyện xấu trước.” Giọng nói Phó Hạo Phong nhất quán lạnh nhạt. Khóe miệng cũng lạnh lùng. Nhưng thật ra, anh đã hơi cắn câu, biểu lộ trong lòng cũng có chút khoái trá.
Cười nhẹ, khẽ hừ một tiếng, Nhan Tương Tương hào phóng ngồi trong lòng ông xã. Cô liếc mắt nhìn màn hình máy tính một cái, nhẹ giọng hỏi. “Đã muộn vậy rồi, còn nhiều việc phải làm sao?”
Nhìn thấy bộ dáng phiền não của cô vợ nhỏ bé, Phó Hạo Phong cũng biết cô muốn tìm anh để bầu bạn, nhưng lại lo lắng công việc của anh bận rộn, không có thời gian cho cô. Lồng ngực nóng lên, khóe môi anh ngân nga cười, không khỏi sâu sắc. Năm ngón tay trên bàn phím duỗi ra, gõ vài lệnh lên, nhanh chóng tắt máy.
“Không sao. Những việc quan trọng cũng đã xử lý xong rồi. Không có chuyện gì quan trọng nữa đâu.” Bàn tay to lớn của anh, một lần nữa, đặt lên bên hông mềm mại của cô, khiến cho thắt lưng cô có vẻ bị nắm giữ chặt chẽ.
Hơi thở Nhan Tương Tương dần dần trở nên khó khăn.
Không còn cách nào cả! Chỉ cần hai người “tình chàng ý thiếp” thân thiết, dựa vào gần nhau như vậy, hoặc chỉ cần một cái ngóng nhìn tràn đầy lửa nóng của anh cũng đủ khiến cô hai chân mềm nhũn. Đối mặt với anh, cô luôn mặt đỏ tim đập thôi!
“Nếu không có chuyện gì quan trọng, vậy thì…” Chần chờ cắn cắn cái môi đầy đặn, cô cố lấy dũng khí nói. “Em và anh cùng uống rượu, cùng tán gẫu, được không?”
Uống rượu? Tán gẫu?
Nghe vậy, Phó Hạo Phong bất động, không nói gì, nhíu nhíu đôi mày rậm. Ánh mắt lợi hại lóe lên.
Thấy chồng không chút động tĩnh, bên trong lòng Nhan Tương Tương xốc lại lòng dạ bản thân, phóng đại lá gan. Cô, đột nhiên, nhảy xuống đùi anh, kéo anh đứng dậy khỏi ghế.
“Đi thôi. Trong phòng, em đã chuẩn bị mọi việc đầy đủ, chỉ còn chờ anh thôi.”
Phó Hạo Phong từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười mặc cô bài bố, để cô lôi kéo đi.
“Của anh nè.” Cô đưa ly rượu đầy cho chồng.
Phó Hạo Phong nhìn cô thật sâu một cái. Biểu tình có chút bí hiểm. Anh bình tĩnh tiếp nhận ly rượu, chỉ nói chuyện phiếm. “Vì sao đột nhiên lại muốn uống rượu?”
“Á… Không có gì đâu. Chỉ là, nghe một số người nói, uống rượu một chút có thể thả lỏng tâm tình. Công việc của anh bận rộn như vậy, khiến anh mệt mỏi nhiều. Trước khi ngủ, uống một chút rượu hẳn là tốt hơn nhiều.”
“Thật không?” Anh thưởng thức ly rượu.
“Thật mà, thật mà.” Nhan Tương Tương vội vội vàng vàng gật đầu, khuyến khích, dụ dỗ. “Anh nhanh uống một ít đi.”
“Em rót rượu cho anh thì nhất định phải uống rồi.” Anh thần bí nhếch môi, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô rồi mới chậm rãi nâng ly rượu lên uống một hớp.
Thấy anh rốt cuộc cũng uống, Nhan Tương Tương nhanh chóng thở phào, giống như an tâm rất nhiều.
“Ngồi vào đây.” Phó Hạo Phong ngừng uống. Một tay dịu dàng nắm lấy cô, ý bảo cô, một lần nữa, ngồi lên đùi anh.
“Ưm…” Cô ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, bước tới gần anh. Thân hình mềm mại rơi vào trong lòng anh.
“Hạo Phong, em nhớ rõ… tửu lượng của anh không được tốt, có đúng không?” Cô cẩn thận chứng thực.
“Đúng vậy. Chỉ cần một hai ly rượu anh sẽ gục, say đến bất tỉnh nhân sự.” Phó Hạo Phong đáp lại, hôn lên cái trán thơm hương của cô, ánh mắt mang theo ý cười như có như không.
“Vậy anh uống một ly là được rồi, không cần uống nhiều lắm. Bất tỉnh nhân sự sẽ rất là phiền.” Cô vội vàng nói.
“Được. Uống một ly là được rồi. Em có thể uống giúp anh một chút.”Nói xong, ly rượu Whisky vẫn nằm trong tay anh kia, để sát vào đôi môi đỏ mọng của cô, ý đồ uy hiếp, bắt ép cô phải uống.
“Em… Cái kia…” Nhan Tương Tương, quả thật, tiến thoái lưỡng nan. Ngay từ đầu, là cô muốn cùng anh uống rượu, tán gẫu. Nếu cô không uống, chẳng phải rất kỳ quái sao?
Kiên trì, cô miễn cưỡng há cái miệng nhỏ ra.
Oaaa… Thật cay quá đi!
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ… Khụ…” ‘Đạo hạnh’ của cô thật sự quá thấp. Loại rượu nặng như vậy, cô vốn không có cách nào tiêu thụ được. Nước rượu mới chảy vào trong họng, cô đã bị nghẹn, ho không ngừng. Yết hầu và dạ dày đều dường như muốn nhanh chóng bốc cháy. Nháy mắt, mặt cô đỏ bừng như bị bỏng.
Phó Hạo Phong cầm hai ly rượu trong tay, đặt lên bàn nước. Bàn tay to lớn, dịu dàng giúp cô vỗ lưng. Giọng nói anh nghe ra ý cười rất thản nhiên, tựa hồ trêu người rất vui vẻ. “Haiz, em vội uống thế? Uống sạch bách luôn. Muốn uống rượu vậy sao?”
Cô nào có thật vội uống đâu? Cô… vốn không muốn uống rượu.
Trong miệng Nhan Tương Tương khó trả lời, hai khóe mắt muốn nhỏ lệ. Hai tay chỉ có thể nắm chặt áo anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng chôn trong lòng anh.
“Muốn uống rượu, anh có thể dạy em.”
“Cái gì… Cái gì cơ?”
Cô nhẹ nhàng thở gấp, hơi hơi nâng ánh mắt đầy sương mù lên, chỉ kịp thấy người đàn ông kia cầm lấy ly rượu đưa lên mồm, đổ vào trong đôi môi bạc, rồi hướng về phía cô mà rót.
“Hạo Phong, em… ưm ưm…” Không kịp nói thêm cái gì, cái miệng nhỏ nhắn của cô đã kịp lấp đầy. Chất lỏng cay cay từ từ tiến vào trong đôi môi anh đào của cô.
Một chút rượu còn tràn ra giữa hai đôi môi đang kề sát của hai người, thấm ướt cái cằm và cái gáy ngọc ngà của cô; thậm chí, còn nhanh chóng chui vào trong cổ áo váy ngủ.
Cả người cô run lẩy bẩy, theo bản năng, nuốt hết chỗ rượu Whisky mà anh mớm sang.
Thật vất vả, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông kia mới buông tha cô. Nhưng nào biết đâu, giây tiếp theo lại một lần thứ hai, lần thứ ba,… Cô bị anh ỡm ờ dùng miệng mớm rượu, ngơ ngác uống vào từng hớp, từng hớp. Cuối cùng, cô không rõ là bị uống phải mấy mồm rượu. Có lẽ, cả hai ly rượu kia đều do cô uống. Bởi vì, đầu của cô bây giờ cảm thấy trở nên hoa mắt chóng mặt. Vạt áo ướt đẫm một mảng lớn.
“Hạo Phong,… từ từ,… em… em không được uống. Rượu anh đưa em, em không thể uống… Em muốn chuốc say anh, sau đó sẽ… dụ dỗ anh,… ôm anh…” Cố nhấc mi mắt, cô không ngừng lấy cái trán trắng nõn, mềm mại cọ cọ vào lồng ngực anh; nhỏ giọng nói lung tung.
Phó Hạo Phong thần bí xoay chuyển ánh mắt yêu thương, nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Bị cô cọ vào trong ngực ngứa ngáy, ánh mắt cô lại lóng lánh nước, dưới bụng anh nhanh chóng ngưng tụ khí nóng. Dục vọng đàn ông trong quần cứng rắn từ lâu.
“Cô bé ngốc nghếch, muốn dụ dỗ anh uống say để làm gì?”
“Em muốn anh… ép anh ở bên trong em,… đừng… đừng ra ngoài,… ở bên trong em,… cho em…” Cô cười với anh, ngốc nghếch cười, cực kỳ đáng yêu lại vô tội. Nhan Tương Tương tuyệt đối không thể tưởng tượng rằng, người bị chuốc say trước lại chính là bản thân mình.
“Em khát vọng anh sao?”
“Khát vọng anh,… chỉ có anh thôi. Em muốn anh…” Cái miệng anh đào, nhỏ nhắn phun ra mùi rượu nồng đậm.
Phó Hạo Phong hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, nói đi nói lại cũng vẫn là vì chuyện muốn cho cô thụ thai hay không. Cô vợ ngốc nghếch, ngoan ngoãn của anh lại muốn dùng cách này để buộc anh “đi vào khuôn khổ”. Thật sự rất xằng bậy!
“Tốt, em muốn anh, anh sẽ cho em.” Anh cười nhẹ, há mồm khẽ cắn vành tai hồng hồng, đáng yêu của cô.
Một bàn tay đàn ông to lớn sờ soạng vào bên trong váy ngủ của cô, cởi quần lót của cô vứt xuống dưới.
“Hạo Phong,… đó là của em mà…” Nhan Tương Tương có chút mơ hồ. Trong nháy mắt, quần lót đã bị anh vứt lên trên thảm.
“Bây giờ, em không cần đến nó.” Anh chém đinh chặt sắt nói [Ý chỉ: Cực kỳ kiên định]. Khuôn mặt anh tuấn như ác ma lộ ra một nụ cười yếu ớt. Mỗi thần khí phát ra đều cực đoan dụ dỗ người khác. Bàn tay to lớn của anh vặn bung cặp đùi ngọc ngà của cô ra, khiến cho cô khóa ngồi trên đùi mình.
Nửa người trên của cô bất lực, nhẹ quơ quơ. Hai tay cô, vì muốn cân bằng, phải giữ chặt lấy bả vai dày rộng của anh.
“Hạo… Hạo Phong,… uống rượu xong rồi sao?” Cô lại người ngốc nghếch như trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm đầy mùi rượu, bị say rượu đỏ mặt, mềm mềm. Thoạt nhìn cô, người ta lại muốn làm chút chuyện “phạm tội”.
“Uống rượu xong rồi.” Một tay Phó Hạo Phong đỡ đằng sau thắt lưng cô; một tay lại cởi quần lót ra. Vật sưng tấy lại nóng bỏng trong quần nhanh chóng đạt được an ủi.
“Kia… Anh say sao? Có phải em… em đã chuốc rượu anh được rồi không?… Ha ha… a… Em đã chuốc rượu anh rồi, hic…”
Nhan Tương Tương vội vàng đưa đầu tới gần, hôn lên môi anh một cái. “Em muốn anh… Em yêu anh, hic…”
Đột nhiên nghe thấy thổ lộ của cô, trái tim Phó Hạo Phong xốc lên. Vẻ mặt anh trở nên mềm mại hơn.
“Tương Tương, em đã chuốc say anh.” Anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô. Ngọn lửa dục vọng giữa hai chân kiên định, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể cô.
“A a…” Nhan Tương Tương bị thình lình tấn công, kích động, hoảng loạn kêu lên.
Cái eo nhỏ của cô bị một lực vững chắc kéo xuống dưới. Ngọn lửa nóng bỏng kia mạnh mẽ xỏ xuyên qua người cô. Cô bị anh “đóng” chặt chẽ lên người anh, bị anh đâm vào thật sâu; có chút đau đớn, nhưng lại đau đớn đến thỏa mãn.
“Hạo Phong… Hạo Phong,… không cần bỏ ra khỏi em…” Cô líu ríu nói. Dựa vào bản năng phụ nữ, cô nhẹ nhàng xoay cái eo nhỏ, khiến nơi hai người đang kết hợp càng trở nên ướt át và mềm mại.
“Tương Tương, tin anh đi. Cả đời này, anh cũng sẽ không buông tay em ra.”
Người đàn ông vô cùng giữ chữ tín kia, đem một lời hứa đó khắc lên trên đôi môi hồng, đầy đặn của cô.