Câm (1)
THÁNG TƯ 6, 2021 ~ NANCIE
1.
Có nhóc câm điếc nọ, được đại thiếu gia nhặt về nhà.
Đại thiếu gia kì thật cũng chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì. Chỉ là anh cảm thấy nhóc câm xinh đẹp lại an tĩnh, có làm đau cũng sẽ không kêu la. Thiếu gia ném nhóc câm vào bồn nước ấm tắm rửa sạch sẽ, cho mặc váy và bít tất có viền ren xung quanh bắp chân – là đồ của bạn gái cũ để lại. “Xoay một vòng coi nào.”
Nhóc câm điếc từ nhỏ bị bọn buôn người bắt cóc mang theo, lang thang mà lớn. Một lần trên đường sốt cao, không cứu kịp, đầu tiên bị điếc, sau đó câm luôn. Từ khi có ký ức đến giờ, cậu chưa bao giờ được hầu hạ mặc thứ quần áo đẹp đến vậy. Cậu cũng chưa từng trải sự đời, không phân biệt được trang phục nam nữ, chỉ thấy hoa văn sao mà đẹp mắt, vải vóc sao mà mềm mại, nhìn mà choáng váng cả người. Vì vậy cậu không để ý thấy người trước mặt mấp máy môi ra lệnh.
Thiếu gia chẳng hay biết, tưởng là cậu không nghe thấy, bèn chụm hai ngón tay lại, xòe bàn tay trái đặt lên, giả làm người tí hon mô phỏng động tác xoay người.
Nhóc câm cuối cùng cũng để ý thấy. Cậu níu mép váy há hốc miệng, mặt nghệt ra. Thiếu gia phát cáu, xốc nách ôm cậu như ôm em bé đứng trên giường. Bản thân anh cũng tháo giày đứng lên, xoay hai vòng cho cậu học theo. Không ngờ nhóc câm lại làm như thể đang xem diễn kịch mà cười rộ lên, miệng ngoác đến mang tai nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Vì không nghe thấy cũng không nói được, thị giác nhóc câm nhạy cảm vô cùng, lập tức nhận thấy thiếu gia đang nhìn mình với ánh mắt kì quái. Cậu bụm miệng ngồi thụp xuống, vùi đầu vào cánh tay.
Thiếu gia cũng ngồi xổm xuống, nâng đầu cậu lên. Hai ngón tay làm hình người tí hon lúc nãy đặt lên khóe môi nhóc câm, nhéo nhéo ra một nụ cười, “Sau này phải cười nhiều hơn nữa, ta thích nhìn.”
Nhóc câm không nghe được, nhưng có thể hiểu.
Đệm giường mềm thật mềm, cả hai không thể ngồi vững, tựa vào nhau cười mãi không ngừng.
Người câm không nghe thấy tiếng cười của thiếu gia, thiếu gia lấy mu bàn tay che mắt, không nhìn thấy nụ cười của người câm.
Thế giới của mỗi người đều chìm vào im lặng, chỉ cần cười mà thôi.
2.
Nhóc câm rất an tĩnh, không hẳn vì chứng câm của cậu.
Người làm trong nhà rỉ tai nhau, gần đây phòng thiếu gia có quỷ ám. Nó bận chiếc váy trắng toát, chân trần lắc lư lang thang trên lầu hai, miệng hét lên không thành tiếng, không biết là loại ma quỷ gì?
Quản gia xùy xùy đuổi mấy cô hầu gái đứng tán chuyện huyên thuyên: “Chuyện riêng của thiếu gia, ai cho các cô nói ra nói vào?” Bà vừa chà xát lan can cầu thang xoắn ốc vừa ngẫm nghĩ, không biết thiếu gia đang mê mẩn cái gì nữa? Bà nhìn anh lớn lên, chưa từng bao giờ thấy anh cho một cậu trai nhỏ mặc váy.
Đám hầu gái vừa bị xua tan tác lại líu ríu châu đầu vào nhau: “Nhìn kìa nhìn kìa, còn bảo là không có việc gì! Bà quản gia lại bắt đầu chùi cọ lan can rồi! Các chị đã tìm được chỗ nào tốt chưa? Nhà họ Vương sát vách một tháng trả bao nhiêu tiền?”
Đại thiếu gia không hề hay biết đám người hầu đã đồn thổi mình thành dạng con nhà giàu ăn chơi trác táng có sở thích đặc biệt gì gì, vừa xong việc đã vội vã chạy qua cửa tiệm quần áo, bộ váy đặt may hôm nay vừa hoàn thành, lấy về nhà cho nhóc câm mặc thử.
Không phải là thiếu gia thích nhìn trai trẻ mặc váy đâu, chỉ là chân nhóc câm bị bỏng lạnh, phần thịt ở đùi trong còn lở loét chưa lành, cho nên không xỏ quần được. Lần trước cho cậu mặc váy của bạn gái cũ, hại cậu bị dị ứng nặng, toàn thân sưng vù. Từ ấy anh không dám cho nhóc câm mong manh dễ vỡ mặc đồ linh tinh nữa, phải tạm lấy áo sơ mi của mình bọc cậu lại mấy ngày, bộ váy may chuẩn theo vóc người bây giờ mới đến tay.
Về đến nhà, bà quản gia thấy anh tay xách nách mang thì nháy mắt sai người ra đỡ. Nhưng đại thiếu gia không buông tay, chỉ quay sang hỏi: “Hôm nay không có ai lên lầu hai chứ?”
Bà quản gia gật đầu: “Chỉ có già lên xem xét một lần, không lên tiếng.”
Thiếu gia cứ cầm khư khư bốn năm cái túi, hết từ tay trái chuyển sang tai phải. Anh để người hầu cởi y phục ngoài trong cái tư thế rất mực kì quái ấy, chỉ mặc sơ mi đi lên lầu.
Lầu hai đủ ấm áp, không làm đông lạnh nhóc câm của thiếu gia.
Cậu ôm gối ngẩn người ngồi trong phòng, đến lúc đại thiếu gia mở cửa tiến vào trong tầm mắt cậu mới biết anh đã về, nhưng không nhúc nhích.
Đại thiếu gia ngồi lên giường vỗ vỗ bên cạnh, nhóc câm ngoan ngoãn bò đến, dùng tay ra hiệu mấy câu thủ ngữ mới học mấy ngày nay, “Thiếu gia, xin chào.”
Thiếu gia đáp lại: “Chân hôm nay còn đau không?”
Nhóc câm: “Không đau…” Cậu cuống lên, động tác học thuộc nhớ kĩ chỉ có hạn, không biết diễn đạt như thế nào. Thiếu gia nói thay cậu: “Ngứa?”
Anh gãi gãi mu bàn tay.
Nhóc câm hiểu ra, gật đầu, học theo anh gãi tay. Thiếu gia lại làm kí hiệu: “Ngứa, cũng không được chạm vào, lưu sẹo, sẽ xấu xí, ta, không thích.”
Nhóc câm đỏ mặt. Thật ra cậu đúng là có vụng trộm gãi mấy lần, cho nên không dám có phản ứng gì.
Thiếu gia lấy trong túi ra một chiếc váy gấp gọn gàng ngay ngắn, bung ra trước mặt nhóc câm. Cậu phát hiện hoa văn trên vải vô cùng quen mắt.
3.
Lần đầu nhìn thấy nhóc câm co ro lẩy bẩy vì lạnh trên đường, thiếu gia cũng không có ý định nhặt cậu về. Gã buôn người cũng rất biết trông mặt mà bắt hình dong, thấy thiếu gia nhà giàu mấy lần liếc nhìn mặt hàng ế ẩm vừa câm vừa điếc nọ thì vội vã bám theo chào hàng, chẳng khác nào chủ sạp bán hoa quả héo. Mà không, còn chẳng đáng tiền bằng hoa quả héo ấy chứ.
Rẻ lắm, gia, ngài xem?
Thế là thiếu gia rút tiền.
Nhóc câm ngồi rúm ró trong xó tường. Khi cậu ngẩng lên, thiếu gia phát hiện một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, giống hệt cậu em nhỏ của anh đã qua đời vì bạo bệnh năm nào.
Đôi mắt ướt át long lanh, giữa trời tuyết buốt lạnh cũng không vương băng giá, giờ đây đang chăm chú tò mò nhìn bộ quần áo mới như con thú non chưa dứt sữa. Nhóc câm sờ lên hoa văn trên váy, thiếu gia cười: “Thế nào? Quen không? Cửa hàng nhà chúng ta đều dùng nguyên liệu và hoa văn kiểu này, sau này mặc nhiều rồi em sẽ biết.”
Nói xong, anh mới nhớ ra nhóc câm không nghe được, lại cân nhắc nếu dùng thủ ngữ thì quá phức tạp, quyết định trực tiếp thay quần áo mà không cần giải thích.
Dù sao nhóc câm nhìn cũng sẽ không hiểu.
Nhóc câm ngoan ngoãn đứng yên để thiếu gia tự mình xoay sở, lúc định đưa tay cài cúc áo thì bị thiếu gia kéo lại trừng mắt một cái, ý là: “Tay vẫn còn nứt nẻ, ai cho em động vào?”
Ở bên nhau cũng đã lâu, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu người kia muốn nói gì. Thế nhưng vì sao thiếu gia lại đối tốt với cậu như vậy, nhóc câm thực sự không hiểu.
Đã nói rồi, thiếu gia không phải kiểu người đặc biệt tốt bụng, anh mua nhóc câm về là để chơi trò chưng diện búp bê chứ còn gì.
Nhóc câm được chăm bẵm một thời gian, vết thương trên người cũng gần như lành hết, chỉ là nhược điểm hay rụt rè sợ sệt thì vẫn không thay đổi. Cậu chỉ dám ra dấu nói chuyện với thiếu gia vài câu, nếu gặp bà quản gia hoặc đám hầu gái trong nhà, cậu vẫn lẩn như chạch.
Gã buôn người đối xử với nhóc câm không ra gì, cậu cũng không có thói quen đi giày. Thiếu gia cảm thấy tạm thời không thể thay đổi được, bèn phái người đi mua thảm. Thảm nhung trắng mịn trải khắp trên sàn nhà, nhóc câm tha hồ dẫm lên, không còn sợ lạnh chân nữa.
Chỉ khổ cái thân già quản gia, quét dọn vô cùng lao lực.
Nào quần áo nào giày nào thảm trải, thiếu gia đều đặt mua tại cửa hàng gia đình, khó mà không kinh động đến người ở nhà lớn.
Một ngày nọ thiếu gia tan làm về, phát hiện nhóc câm nhà mình đang quỳ trên mặt đất, trước mặt là người cha anh chưa gặp nửa năm nay.
4.
Thiếu gia hai mươi tám tuổi, không kết hôn.
Cha anh biết anh chơi trai trẻ, nhưng cũng kết giao bạn gái, chỉ nghĩ đứa con oan gia này lăng nhăng nông nổi, lớn thêm chút nữa sẽ tốt lên. Thật sự không ngờ người đầu tiên con ông nuôi dưỡng trong nhà lại là đứa câm.
Cha của thiếu gia vừa vào cửa, bà quản gia liền gọi nhóc câm xuống, dạy cậu quỳ xuống dập đầu. Cha thiếu gia nộ khí xung thiên, mà nhóc câm cúi đầu nên chẳng thấy gì hết. Cha thiếu gia gào thét đến mệt lử người, đương lúc làm hớp trà nghỉ giải lao, bà quản gia mới bảo ông: “Lão gia, cậu ta là người câm điếc.”
Cha thiếu gia phun trà tung tóe, ho sặc sụa.
Thiếu gia bế nhóc câm đứng dậy, quay lưng lại nhìn đầu gối dưới váy cậu, quả nhiên đã trầy xước đến đỏ bừng. Cha anh ở phía sau thấy thế thì cáu tiết, chực lao đến đánh người: “Đồ vô liêm sỉ! Đã làm gì mà như chết đến nơi! Ta chống mắt xem nó làm sao!”
Thiếu gia không để tâm, “Cha, ngài nghỉ ngơi đi, một lát nữa con sẽ xuống.”
Nhóc câm bị một phen sợ hãi, ngơ ngơ ngác ngác không dám nhìn ai. Thiếu gia ôm cậu lên lầu rồi đặt xuống, vén mái đặt một nụ hôn lên trán. Toàn thân nhóc câm run rẩy, trừng mắt bò lùi về sau, thiếu gia không buông tha, túm lấy mắt cá chân lôi cậu trở lại.
Cậu vốn đang nửa ngồi, bị kéo một phát nằm ngửa, hai tay che trán nước mắt lưng tròng, chóp mũi ửng lên còn đỏ hơn cả đầu gối.
Thiếu gia đặt hai chân nhóc câm lên eo mình, cúi người xuống, thân trên hai người dán sát vào nhau. Anh kéo hai tay đặt trên trán của nhóc câm, quan sát nơi mình vừa đặt môi, nơi ấy hồng ửng một màu. Khóe mắt anh cong cong, nhóc câm vừa nhìn thấy liền hiểu ngay, ý anh muốn nói chính là: “Chỗ này quý giá đến vậy à? Ta cho em thêm một cái nhé?”
Nhóc câm đỏ bừng mặt, quý giá chỗ nào chứ! Chỉ là cậu… cậu…
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, thiếu gia đã hôn xuống mất rồi. Không chỉ trên trán, anh còn hôn lên mí mắt, chóp mũi, vành tai, cuối cùng là bờ môi. Thiếu gia ngậm lấy môi nhóc câm. Nhóc câm từ nhỏ không dùng đến miệng nhiều, chẳng biết nói chuyện, cũng chẳng mấy khi được ăn cơm, không hề biết môi kề môi cùng người lại có cảm giác sung sướng đến thế. Nơi ấy thiếu gia nóng hổi, nhóc câm lại lạnh toát toàn thân vì quỳ ở dưới nhà rõ lâu. Hai tay cậu ôm lấy cổ thiếu gia, hai chân quấn riết vào eo, treo cả người trên người thiếu gia đắm đuối hôn môi.
Thiếu gia cười, nhóc câm điếc này không biết lấy hơi, còn không cả há mồm, mặt đỏ rần vì nghẹn rồi, vẫn còn muốn hôn ta hả? Anh liếm nhẹ một cái vào khóe miệng nhóc câm, cậu run lên kịch liệt. Tại sao, tại sao còn dùng lưỡi?
Cậu né tránh thiếu gia, vùi mặt vào cổ anh, giả làm một chú chim cút, nhất quyết không chịu ngẩng đầu.
Thiếu gia sợ đè nữa thì cậu bẹp mất, khuỵu chân kéo nhóc câm gày gò lên, ôm cậu ngồi ngay ngắn trên giường, hỏi: “Ta mua em về chính là để làm việc này, em có sợ không?”
Nhóc câm rúc đầu không nghe được, chỉ cảm thấy yết hầu thiếu gia rung lên. Cậu cứ tưởng là thiếu gia dịu dàng trước mặt đang hỏi cậu có thích hay không, cậu thích chứ, thích lắm ấy, cả lúc vừa rồi cũng…
Cho nên cậu gật đầu.
Thiếu gia đột nhiên hung dữ ghì chặt eo cậu. Nhóc câm ngốc nghếch xấu hổ, lại bị siết đau, bèn ngẩng lên nhìn thiếu gia. Cậu chẳng biết tại sao ngài ấy lại có vẻ như đang tức giận. Thiếu gia mấp máy miệng, “Có sợ cũng không cho, đã bước vào nhà ta, thì là người của ta.” Nhóc câm không hiểu, chỉ đoán đại loại là thiếu gia không thích cách trả lời của mình, hẳn là chê cậu qua loa coi thường. Thế là cậu vội vã buông cổ thiếu gia, khoa chân múa tay dùng thủ ngữ nói: “Em…”
Nhưng mà thiếu gia đâu đã kịp dạy nhiều từ cho cậu như thế. Chẳng biết làm sao để nói lên suy nghĩ trong lòng, nhóc câm quýnh quáng đến phát khóc.