Thằng bé sinh non, thân thể không mấy khỏe mạnh. Phu nhân sau khi lâm bồn thì sức cùng lực kiệt, ngài thị trưởng gần như một mình nuôi con cái khôn lớn. Sau này phu nhân khuất núi, ngài càng tận tâm bù đắp cho hai chị em. Những món đồ tốt không thể mua được ngoài chợ, những thứ đồ chơi mới mẻ trong ngoài nước cứ chất thành từng đống trong nhà. Ai cũng bảo rằng thị trưởng là người cha tốt nhất trên đời này, cho nên trong cuộc bầu cử nhiệm kì mới, ngài thắng được hơn phân nửa số phiếu của dân chúng toàn thành.
Không ai tin được, tiểu thiếu gia nhà thị trưởng mất tích chỉ trong một đêm.
Không phải người ta không nghi ngờ những người bất đồng chính kiến với ngài, hoặc những đối thủ tranh cử thất bại. Nếu họ rắp tâm bắt cóc hoặc lừa bán một đứa trẻ con thì hẳn sẽ làm được hết sức dễ dàng. Nhưng mọi tranh cãi đều trở nên lu mờ khi ngài thị trưởng một lần nữa lộ diện trước công chúng với mái đầu đã tiều tụy bạc trắng.
Dân tình lúc đó chẳng ai nỡ lòng làm khó một người làm cha vừa mới mất con, để ngài phải mất nốt sự nghiệp.
Thế là non nửa số người còn lại từng không bầu cho ngài cũng bị thuyết phục hoàn toàn.
Mười mấy năm từ đó về sau, quan lộ hanh thông.
Báo chí bảo rằng dù cho cơ hội thăng tiến rộng mở cực kỳ, ngài vẫn cam lòng ở lại nơi đây vì người vợ đã khuất cùng hai đứa con nhỏ dại. Ngài dốc lòng vì dân, công cao như núi, người người ủng hộ – những lời này nói nhiều nghe nhiều khiến ngài dần dà tin tưởng tuyệt đối. Ngài cũng tự huyễn hoặc bản thân rằng mình là một người cha tốt, một người chồng tốt, một vị thị trưởng tốt.
Vị thị trưởng tốt hiện giờ đã lòi đuôi chuột. Thiếu gia vừa dứt lời, ngài tức thì trở nên hoảng hốt. Trong mắt thiên hạ, con út của ngài được ngầm thừa nhận là đã chết. Những năm gần đây hầu như không còn ai nhắc đến việc trong nhà ngài đã từng có một gái một trai. Ai cũng xót xa thương cảm, chẳng để bụng chuyện ngài dạy dỗ con gái không nghiêm, nuông chiều tiểu thư thành ra tính cách thất thường tai ngược. Mà cũng chẳng ai nỡ đề cập đến chuyện buồn của gia đình ngài, bé trai mất tích đã mười mấy năm vẫn chưa tìm về được.
Ngài chỉ vào nhóc câm, tay run bần bật như thể phát tác bệnh động kinh: “Mày, mày… Nó, nó là…?”
Thiếu gia nhận thấy nhóc câm cũng đang run lên trong ngực anh. Cậu chẳng nhắm mắt, chẳng bịt tai cũng chẳng hề rơi lệ. Gò má cậu kề sát bên cổ thiếu gia, ngoan ngoãn rúc vào, không biểu lộ cảm xúc.
Thiếu gia càng ôm chặt nhóc câm, một ngọn lửa thình lình bùng phát trong lòng: “Tôi đây đã chuẩn bị sính lễ xong xuôi, bây giờ đã trời đã tối, nếu ngài thị trưởng đồng ý, ngày mai đưa tin lên nhật báo buổi sáng, tuyên bố tiểu công tử nhà thị trưởng gả cho tôi, ngài thấy thế nào?”
Thân hình thị trưởng lung lay như sắp đổ. Trước đề nghị này ngài vô phương tiếp thu, không tài nào tỏ ra đồng thuận cũng chẳng thể kịch liệt phản đối. Ngài một chữ cũng không thể chấp nhận lời của thiếu gia, mà đồng thời cũng chẳng biết nên phủ nhận điều gì trước mới phải. Nên phủ định quyết liệt thằng bé mặc váy trước mặt là con của mình, hay là nên nói con trai mình đã chết, không thể đem gả cho anh?
Ngài thị trưởng đâu phải thần thánh, chỉ là kẻ phàm thân nhuốm bụi trần, từ ngày làm quan đến nay không có thành tựu nào không có phần đứa con “đã chết” góp công. Tuổi ngài đã ngoài năm mươi, lại bị một chàng thanh niên dồn ép đến nghẹn lời, cả mặt mũi lẫn thanh danh ngài đều không cam tâm vứt bỏ. Thứ duy nhất có thể vứt bỏ được chính là đứa con trai đang nép mình trong ngực thiếu gia, được anh nhẹ giọng vỗ về như thể người tình.
Đánh mất chiếc mặt nạ bề trên giả tạo bấy lâu nay gìn giữ, ngài thị trưởng quăng chiếc ba-toong, xăm xăm nhào đến trước mặt thiếu gia và nhóc câm.
Thiếu gia không kịp trở tay, ngài thị trưởng túm đầu nhóc câm, nắm chặt cằm cậu nhìn chăm chú.
Nhóc câm bị đau, lông mày nhăn lại. Thiếu gia tức tốc giằng tay thị trưởng ra: “Ngài làm gì thế hả? Lần đầu tiên gặp lại sau bao nhiêu năm, ngài thị trưởng đừng kích động như vậy.”
Ngày đó giữa đêm hôm khuya khoắt, đứa con trai của ngài cũng vậy, cứ níu lấy cổ tay ngài không buông. Khi về đến nhà, dường như đứa con gái của ngài cũng vậy, cứ nắm chặt tay ngài, cầu xin cha đưa em trai về nhà.
Bé trai năm ấy dáng vẻ xinh xắn mềm mại, ai gặp cũng khen ngoan ngoãn đáng yêu. Ấn tượng cuối cùng của ngài về nó là hình ảnh nó gào khóc chạy đuổi theo chiếc xe hơi, vụng về thê thảm đến nực cười. Ngài thảng thốt thấy lại cảnh tượng ấy khi nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng đau đớn rớm nước mắt. Một nốt ruồi nhỏ nơi đuôi lông mày, huyệt đạo nơi đầu ngón tay út mà ngài vô thức ấn vào khi sợ hãi, hết thảy đều tường tận chỉ rõ kẻ dối gạt mang danh thị trưởng này ác độc ti tiện đến mức nào.
Vị trí này vốn không phải của gã, phu nhân vốn không phải của gã, con cái vốn không phải của gã. Gã chỉ là một tên trộm vặt mạt hạng, đánh cắp cuộc đời tốt đẹp của người khác bằng những lời trí trá lọc lừa.
26.
Kỳ thực trong một quãng thời gian rất dài, vị thám tử chưa từng được ngủ ngon. Y khôn nguôi nhớ về một đứa trẻ, lo nó không có cơm nóng ăn, không có giường ấm ngủ. Nửa đêm y trằn trọc thao thức, mông lung suy nghĩ nếu thằng bé ốm đau hoặc bị người bắt nạt, một đứa trẻ được dạy dỗ đàng hoàng nhưng yếu ớt đến thế, phải chăng là rất khó sinh tồn?
Trải qua nhiều năm hành nghề, lẽ ra đã tích được vô số công đức. Y từng giúp bao người tìm lại thân nhân bạn bè mất tích, từng thay mặt bao lữ khách phương xa gửi về nhà phong thư báo bình an. Y cũng từng giúp ngài thị trưởng đi tìm một người có ngoại hình y hệt, làm thế thân thay ông ta tranh cử, dập tắt những lời đồn mang dụng ý xấu mà địch thủ chính trị tung ra.
Tiếp đến là một chuỗi đấu đá tranh đoạt quyền lực, hoàn toàn không phải chủ đề một thám tử có thể tham gia bàn luận. Y khôn khéo cầm tiền thoát thân, chưa từng để tâm đến diễn biến xảy ra sau đó. Tỉ như thị trưởng đột nhiên khỏe lại tựa phép mầu, tỉ như tiểu công tử nhà ngài biến mất kì lạ, tỉ như ngài hành xử tắc trách ngu muội tới mức như thể đã đổi xác thay hồn. Thế nhưng bao nhiêu năm nay y luôn nghĩ về đứa bé kia với mặc cảm tội lỗi, cảm giác ấy vẫn ám ảnh hơi thở y từng đêm.
Y không phải thủ phạm hại nhóc câm gặp nạn, kẻ gây tội hiện tại đang ngã quỵ trong phòng khách nhà thiếu gia. Song y cũng góp phần gây ra nỗi bất hạnh, là thủ phạm đẩy thiên thần rơi vào tay kẻ ác. Bởi vậy nên khi định mệnh xoay vần cho y gặp lại nhóc câm, thám tử không chút ngập ngừng mà tiết lộ cho thiếu gia toàn bộ chân tướng.
Con ly miêu(1) tham lam thừa lúc sơ hở, thế vào thân phận thị trưởng chân chính. Tiểu công tử thông minh bị vứt bỏ nơi xó chợ đầu đường, vô cớ chịu đựng xiết bao đau đớn khốn cùng.
“… Sau đó ông vứt bỏ luôn em ấy, dù sao cũng chẳng phải con ruột của ông, tôi nói có đúng không?”
Chỉ vì có gương mặt giống với thị trưởng thật mà được lựa chọn, tên giả mạo này đã ung dung an ổn sống qua rất nhiều năm. Gã chưa bao giờ trải qua cơn khủng hoảng và nỗi khiếp sợ nào ghê gớm như bây giờ, trừ một lần rất lâu trước kia. Đứa bé trai con thị trưởng ngay trước mặt người khác gọi gã là “chú”, hỏi gã “Cha con đi đâu rồi?”
“Nếu ngài “thị trưởng” đây còn muốn giữ chút sĩ diện thì hãy về dạy dỗ lại “con gái” cho tử tế. Cầm bằng nhất định phải rạch ròi trả vay, e rằng ông không bồi thường nổi đâu.”
Thiếu gia nhẹ nhàng buông lời, không buồn bố thí cho vị “cha” này của nhóc câm đến nửa cái liếc mắt, bế cậu lên rời khỏi phòng khách.
Trong phòng ngủ.
“Em nghe được phải không?”
Nhóc câm không ngờ câu đầu tiên thiếu gia hỏi mình lại là về việc này. Không đúng rồi, chí ít cũng phải giải thích cho người ta hiểu mấy chuyện vừa rồi là thế nào chứ. Nhóc câm quay đầu giận dỗi, không thèm để ý đến anh.
Thiếu gia vuốt ve vành tai cậu, lặp lại, “Em nghe được phải không?”
Nhóc câm hừ một tiếng dưới mũi, coi như là câu trả lời khẳng định. Cậu vẫn không nhìn thiếu gia, nhưng khóe môi không giấu được nụ cười.
Thiếu gia tốt lắm ấy, cậu cứ nghĩ anh mua mình về là để làm đồ chơi, nhưng mà anh đối xử với cậu thật sự nghiêm túc. Cứ nghĩ anh cố tình không nói cho mình về lai lịch gia đình là coi thường mình, nhưng giờ đây khi sự thật bị vạch trần, nhóc nhận ra nơi chốn tốt nhất trên đời này chính là ở bên cạnh thiếu gia. Anh che chở cậu, cho cậu nơi nương tựa.
Nhóc câm nỗ lực đè hai bên khóe miệng xuống, thiếu gia ấm áp rì rầm bên tai: “Nghe thấy rồi cũng không thèm bảo ta, định gạt ta đau lòng cho em đấy hả?” Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng sát gần, hơi thở trêu đùa lỗ tai cậu đến ngứa. Nghe được hai câu, tai cậu đã đỏ bừng, nhào cả người vào ngực anh.
Vai cậu run lên một cái. Thiếu gia ngỡ là nhóc câm cười, đến khi đưa tay nâng mặt cậu thì phát hiện cậu vừa bật khóc.
“Lại khóc nữa rồi, hôm nay chắc chắn phải khóc hết nước mắt em mới thấy thoải mái đúng không? Hửm?” Miệng nói là vậy nhưng chút lo lắng nhen nhóm trong lòng cũng bắt đầu bùng lên, anh đưa hai tay ôm lấy mặt nhóc câm. Nước mắt cậu rơi chưa kịp lau, khóe mắt vừa rát lại vừa xót. Cậu áp mu bàn tay lên hai hốc mắt, chỉ để cho thiếu gia thấy non nửa khuôn mặt bé nhỏ rưng rưng.
Thận trọng mà thành kính, thiếu gia cúi đầu hôn lên thái dương nhóc câm. Cằm cậu cọ lên lòng bàn tay anh, cảm giác thực mềm mại ấp áp. Thiếu gia an lòng, ôm cậu trong ngực lâu như thế, rốt cuộc thân thể nhóc câm cũng lấy lại nhiệt độ sau cả ngày tê cóng ở bên ngoài.
Thiếu gia hiểu vì sao cậu khóc, chỉ có thể rủ rỉ vỗ về, “Ta đã biết những việc này từ lâu rồi, không nói với em chính là vì sợ em như thế này. Ta cũng không muốn đưa em về nhà, trong nhà chỉ có chị gái, đưa em về chẳng phải em sẽ lại bị bắt nạt à? Hơn nữa em ở với ta có gì mà không tốt, thế nên…”
Nhóc câm rất biết, rất hiểu, rất rõ ràng. Cậu là người dễ mềm lòng nhất trên cõi đời này. Bởi vì không thể nói, cậu chưa từng mở miệng nói lời cay độc. Bởi vì không thể nghe, thế giới bên trong cậu tĩnh mịch mà thuần khiết, chỉ sau khi gặp được thiếu gia mới dần dà được điểm tô thêm sắc màu. Cho dù cậu thật sự có một gia đình viên mãn ở đâu đó, ngay cả khi thiếu gia vẫn cố ý giữ cậu bên mình, e rằng nhóc câm cũng không hề oán hận.
Bởi vì thiếu gia thích mình, nhóc câm nghĩ, vì thích mình nên mới ích kỉ, lại lãng mạn. “Lãng mạn” là từ cô gia sư dạy nhóc câm, chưa bao giờ có dịp dùng. Bây giờ nghĩ kĩ lại một chút, chắc là từ thích hợp nhất để mô tả thiếu gia, cũng là mỹ từ lộng lẫy bậc nhất mà cậu từng biết đến.
Tiếng khóc nhóc câm từ từ chậm lại, nhưng cậu vẫn không ngẩng đầu lên. Thiếu gia thấy vậy cổ họng hơi nghèn nghẹn, thanh âm mang theo chút gì đó tội nghiệp.
“Em đừng giận ta, được không nhóc?”