‘Rầm!’
Cửa chính bật mở tung, tiếng vang kinh động khiến bà quản gia đang định bước ra khóa cửa giật nảy mình. Nhóc câm giận dữ đùng đùng đi vào, thiếu gia bình thản theo sau.
Cảnh tượng trước mặt sao mà giống một cặp vợ chồng quyền quý, phu nhân thì giận dỗi, lão gia lại nhàn nhã thong dong. Mới cưới chưa lâu lão gia đã bị bắt quả tang ăn vụng bên ngoài, phu nhân chạy tới đánh ghen bất thành, ngược lại còn bị tiểu tam chọc giận. Lão gia cùng phu nhân về nhà, thế nhưng vẫn không thèm nhận sai, chỉ cho rằng phu nhân náo loạn vô lý, qua loa dỗ dành đôi câu, kết cục khiến phu nhân nước mắt rơi lã chã.
Bà quản gia rùng mình, tức tốc xua mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu. Từ ngày bắt gặp thiếu gia và nhóc câm trong thư phòng, bà thành ra có thói quen đặt nhóc câm vào vị trí thiếu phu nhân. Nhưng khi tỉnh táo lại, bà sực nhớ nguyện vọng cuối cùng của cố thái thái trước khi nhắm mắt là thiếu gia có thể cưới được một tiểu thư dịu dàng ngoan ngoãn, gia đình mỹ mãn an ổn. Có lẽ là vì mức độ dung túng chiều chuộng của thiếu gia với nhóc câm là chưa từng có tiền lệ, cho nên mới khiến bà sinh ra ảo giác thế này.
Thiếu gia thấy bà, gật đầu một cái: “Không còn ai nữa đâu, bà khóa cửa đi.”
Quản gia đóng cửa cài then kĩ càng, đi theo sau thiếu gia gặng hỏi: “Bẩm thiếu gia, thế này là…?” Thường thường mỗi khi ra ngoài tụ tập bạn bè, thiếu gia sẽ đi đến sáng luôn, bởi vậy bà mới không định để cửa. May là hai người về đúng lúc, bằng không đêm nay chỉ có nước đứng ngoài.
Thiếu gia lại hiểu chệch đường, tưởng là bà hỏi tình hình nhóc câm thế nào, lắc đầu cười nói: “Được chiều quen rồi, chưa đủ lông cánh đã bắt đầu to gan lớn mật.”
Bà quản gia còn chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao, thiếu gia đã đi thẳng lên lầu hai, tuyệt nhiên không giải thích gì thêm. Bà ngoái đầu nhìn bài vị thái thái, trong lòng hoang mang thấp thỏm.
Thiếu gia đi vào phòng nhóc câm, hiện tại cũng chính là phòng của anh.
Nhóc câm còn chưa cởi quần áo ngoài, nhoài người nằm bẹp trên giường, đôi vai hơi run rẩy. Thiếu gia lôi cậu dậy từ trong lớp chăn, thấy cậu hốc mắt đỏ bừng, mặt mũi nhăn nhó vì tức giận. Anh bật cười: “Cho em thể diện rồi đấy thôi? Vẫn còn dám giận cơ à? Em định lấy cớ gì giận ta đây hử, thử nói xem nào?”
Đúng là bắt nạt người mà. Nếu nhóc câm mà biết nói chuyện, cậu đã về nhà tìm cha mẹ từ lâu rồi, còn có chỗ cho anh đấy chắc!
Số là lúc nãy ở phòng trà, thiếu gia mải mê chơi cùng bạn bè, không để ý đến cậu trong chốc lát. Không ai trông chừng, nhóc câm mò mẫn chén rượu để trên bàn, mới uống vào một ngụm đã lâng lâng ngây ngất không còn biết ai với ai nữa. Tính tình cậu rất ngoan, bị choáng như thế mà cũng không lộn xộn, vẫn ngồi an ổn không khác lúc ở bên cạnh thiếu gia là mấy.
Mọi người chơi bời hăng say, lúc đổi qua bàn khác lại vô tình để quên nhóc câm ở chỗ cũ.
Cũng may, thiếu gia nhớ ra rất nhanh, nhìn quanh quất không thấy bóng dáng cậu thì tức tốc quay lại tìm. Song con mồi bé bỏng đi lạc nhanh chóng bị một vị công tử có mắt không tròng bắt gặp, khi thiếu gia tìm được cậu cũng là lúc người kia đang ngồi ôm nhóc câm trong lòng ép uống rượu.
Nhóc câm mặt mày xây xẩm, không hề hay biết người ôm mình không phải thiếu gia. Mùi hương trên người đúng là không giống, nhưng cậu chỉ ngỡ là do phòng trà quá đông đúc hỗn loạn, chẳng hề nghi ngờ gì mà dựa vào người kia ngoan ngoãn uống.
Cho nên khi cậu nhìn thấy thiếu gia mặt mũi tối sầm đứng cách đó chỉ tầm ba bước, men rượu trong tích tắc bay biến hết sạch. Nhóc câm bừng tỉnh, lông tơ trên người dựng đứng, hai mắt mở to trân trối nhìn lão đại nhà mình. Cậu đưa tay liên tục khước từ chén rượu dí sát bên miệng, chất lỏng bên trong sánh ra đổ hết xuống áo quần. Mặc dù đầu óc đã tỉnh song thân thể vẫn không chịu nghe lời, động tác từ chối chẳng có mảy may khí lực, cậu vẫn bị buộc nuốt xuống vài ngụm. Nhóc câm kiên quyết ngậm chặt miệng. Công tử nọ thấy nhãi con giở thói bướng bỉnh, vươn hai ngón tay định nạy miệng cậu ra, lập tức bị thiếu gia đạp một cái ngã lăn xuống đất.
Mất chỗ dựa lưng đằng sau, nhóc câm cũng hụt đà suýt ngã. Thiếu gia nhanh tay kéo cậu lên, “Người của ta đưa đến mà cũng dám ép ngồi uống rượu? Mới bận rộn chút công việc mấy ngày nay, đã có người quên luôn bản thiếu gia là ai rồi à?”
Cả phòng rầm rĩ, bạn bè thiếu gia cùng với bằng hữu của công tử nhất loạt lao tới ngăn cản. Thiếu gia vừa mất hứng vừa ngại phiền phức, lại thêm nhóc câm uống trộm rượu sắp sửa say đến nơi, ở bên ngoài lâu quá không ổn. Anh không muốn ở đây đôi co thêm nữa, đưa nhóc câm ra khỏi phòng trà.
Từ lúc thiếu gia đạp người đến lúc bị anh lôi kéo lên xe, nhóc câm phản ứng như thế nào ấy ư? Không có sợ đâu nhé, hơi rượu phừng phừng bốc lên, cậu bị ma men nhập luôn rồi. Lá gan bỗng chốc như nở lớn, nhóc câm nhớ ra lúc nãy mình suýt nữa đã bị người ta ức hiếp. Tại thiếu gia cả đấy, thiếu gia thật đáng giận!
Ngồi trên xe, cậu quay mặt không cho thiếu gia nhìn mình, xuống xe một cái chạy ào vào nhà, về phòng nhào lên giường. Cho tới lúc này ngồi đối mặt với thiếu gia, cậu vẫn còn dỗi. Nhưng nhóc câm thực sự là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, có giận cũng không biết đánh người, chỉ có thể khóc mà thôi. Thậm chí khóc cũng không thành tiếng, khiến thiếu gia đau lòng khôn nguôi.
Hơi rượu bốc lên, mặt nhóc câm đỏ bừng. Thiếu gia không nói gì, chỉ chậm rãi vuốt lưng cho cậu dễ chịu hơn. Nhóc câm tuy say nhưng vẫn nhận thức được, thiếu gia đối với mình tốt ơi là tốt. Cậu nguôi giận, váng vất nhớ lại lúc nãy ở phòng trà, mặc dù thiếu gia quên không đưa mình theo thật, cơ mà vừa thấy mình bị người ức hiếp thì đã tức tốc tới ngay rồi đó thôi. Cậu không nên giận thiếu gia nữa.
Thế là cậu huơ tay: “Em, tha thứ cho thiếu gia, không giận.”
Thiếu gia bị chọc tức đến bật cười. Nhưng mà thôi, ai lại đi so đo với một con ma men làm gì? Chưa kể đến việc lần này để nhóc câm uống rượu cũng coi như là trách nhiệm của anh.
Suy nghĩ đã thông suốt, men rượu cũng tản sạch, nhóc câm không lo lắng gì nữa, tựa vào thiếu gia thiêm thiếp ngủ.
Thiếu gia bế cậu lên thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhân thể vứt bộ xường xám đi.
Anh nhớ rất rõ khi nhóc câm vừa lộ diện, toàn bộ đàn ông trong phòng trà đổ dồn ánh mắt nhìn cậu chằm chằm. Tất cả là vì bộ xường xám này mà ra, từ nay về sau chỉ được mặc trong nhà thôi. Diện ra ngoài ấy hả? Nằm mơ đi.
Thiếu gia ôm nhóc câm nằm trên giường, nghĩ tới một điều cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ: Sẽ không có bóng dáng một chai rượu nào trong căn nhà này nữa.
9.
Hôm trước thiếu gia đưa nhóc câm ra ngoài gặp bạn bè, hôm sau tin tức anh có người ở bên đã lọt vào tai toàn bộ người trong giới. Song khi biết đó là một thiếu niên không biết nói chuyện, các tiểu thư thiếu gia nhanh chóng thi nhau thở phào. May mắn rồi, mình vẫn còn cơ hội.
Còn thật sao?
Bạn bè thân thiết với thiếu gia lại cho rằng chưa chắc.
Một người bạn cười khẩy nhìn mấy kẻ tìm đến với hy vọng moi được chút tin tức của thiếu gia, máu bát quái nổi lên trút bầu tâm sự với chủ quán: “Hứ, tôi đây lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cậu ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa con người ta như vậy đấy. Miễn bàn đến mấy món hàng ông định đưa đến bên cạnh cậu ta đi, ngay đến những người thân thiết xung quanh cậu ấy cũng không ai so được với nhóc câm đó đâu!”
Chủ quán cười khổ. Đối tác của lão quả thực có cô con gái đến tuổi cập kê, vốn có ý định nhờ mối quan hệ với lão, thử bắc cái thang này xem có trèo lên nổi không. Song nhìn tình hình hiện nay cũng đủ biết đây không phải chuyện đùa, đành phải nghĩ hướng khác thôi.
Thiếu gia và nhóc câm trốn trong nhà, chẳng hay biết những lời đồn đại bên ngoài.
Thiếu gia chơi búp bê chán rồi, lấy mấy ngày nghỉ phép, quyết tâm dạy nhóc câm nói chuyện.
Vì là câm điếc hoàn toàn, bệnh viện nói rằng có lẽ không có cách chữa trị. Anh chỉ có thể bỏ ra một khoản tiền lớn nhập máy trợ thính từ nước ngoài về. Thời gian chờ đợi rất lâu, thiếu gia lại trả thêm tiền để hàng về mau chóng.
Về phần cổ họng của nhóc câm, bác sĩ kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, sau đó đề nghị thiếu gia đưa cậu đến thử khám ở khoa tâm thần. Rõ ràng là chẳng có vấn đề gì, không lý nào lại không thể phát âm, vậy mà ngay cả những âm tiết ngắn như “a” hay “ô” cũng không nói tròn vành được.
Thiếu gia nhìn nhóc câm, càng nghĩ càng cảm thấy cậu giống hệt như búp bê nhỏ trong chiếc hộp nhạc bị hỏng lược kim loại(*), một mình nhảy múa trong câm lặng. Nếu như không được anh tìm thấy, có lẽ cậu đã bị thế giới này lãng quên.
Thế là thiếu gia dốc hết kiên nhẫn, cầm tay nhóc câm đặt lên cổ mình, giúp cậu cảm nhận rung động của yết hầu khi cổ họng phát ra tiếng nói.
Song nhóc câm ngày thường ngoan ngoãn bao nhiêu, lần này lại kháng cự quyết liệt bấy nhiêu. Cậu cuộn chặt ngón tay, cương quyết không nhìn thiếu gia, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.
Lúc đầu thiếu gia tưởng là cậu làm nũng, không muốn học chỉ muốn chơi mà thôi. Nhưng rồi nhóc câm đột ngột vùng khỏi vòng tay anh, miệng há hốc, thở hổn hển. Anh muốn ôm, cậu một mực trốn tránh, mặc dù không hề khóc nháo, nhưng nhìn dáng vẻ này ai cũng cảm thấy cực kỳ xót thương.
Thiếu gia không ngờ mình lại có một lần nghe thấy giọng của nhóc câm. Không còn là thanh âm líu ríu ngọng nghịu như bình thường, dáng vẻ cũng không còn giống con búp bê được anh chưng diện xinh đẹp. Chớp mắt, cậu dường như đã trở về thành chú bé ăn mày bị vứt lăn lóc trên nền tuyết lạnh vào ngày đầu gặp gỡ. Nếu không phải, làm sao lại có tiếng kêu ré tuyệt vọng mà tái tê đến thế.
(*) Lược kim loại: Hộp nhạc tự động phát ra âm thanh bằng cách sử dụng một bộ trục (drum/cylinder) đặt trên một trục quay. Trên trục này có các núm gai (pin), khi trục chuyển động các núm gai này sẽ gảy các răng của lược thép (comb) để tạo ra tiếng nhạc. Không có lược này thì hộp nhạc sẽ không phát ra được âm thanh.