Mặt cô đơ ra khi cô nhận ra giấc mơ hão huyền của mình đang biến thành hiện thực. Người đàn ông lý tưởng đang tiến thẳng về phía gian hàng của cô và mỉm cười. Rõ ràng anh ta đang thu hút sự chú ý của cô. Anh ta đã có được nó. Ngay tức thì.
“Buona sera, signorina” [Chào cô (tiếng Ý)] anh nháy mắt, rồi tuôn một tràng giọng Ý đầy sảng khoái. “Tôi cần một số món quà xinh đẹp cho vài người... đặc biệt”. Tôi nghe nói mấy loại cây này được thiết kế rất đẹp…” anh tiếp tục, nhìn xuống quyển sổ tay anh đang cầm. Thoáng cau mày, anh nhướng mắt nhìn vào mắt cô lần nữa kèm theo một nụ cười chết người. “Ừm, tôi dang phân vân không biết cô có thể đọc được mấy chữ viết tay này không?”
Anh chẳng thèm động dậy chút nào để đưa cho cô quyển sổ. Meg không thể với tới nó từ bên trong gian hàng. Có lẽ cô sẽ chẳng có cơ hội nào tốt hơn để tiếp cận người đàn ông như thế này cả. Rụt rè nhìn quanh, cô nhanh chân vòng ra khỏi gian hàng Imsey và bước đến bên cạnh anh. Cô ngượng ngùng đến mức không thể tin nổi nhưng chuyện này cũng đáng. Càng đứng gần anh, cô càng thấy anh đẹp mê hồn. Anh ta không chỉ đẹp thôi, mà còn có mọi thứ. Bộ đồ được thiết kế riêng mới cáu và bảnh bao, chiếc đồng hồ vàng hiệu Rolex phản chiếu làn da nâu không tì vết, và khi anh dịch chuyển, cô như chìm ngập trong làn hương dung dịch cạo râu đắt tiền. “Cả ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên tôi chui ra khỏi gian hàng trưng bày đấy, thưa ông!”
“Chẳng sao đâu, tôi đảm bảo cô sẽ thấy thú vị.”
Meg thật sung sướng khi nghe những lời hứa hẹn đầy ẩn ý trong chất giọng của anh. Đâu cần phải có người đọc suy nghĩ mới có thể hiểu được hết những ý định của anh ta. Nhìn xuống cô, nở một nụ cười tươi rói, anh chìa cho cô quyển sổ. Điều đầu tiên đập vào mắt cô là những ngón tay đang ôm sát quyển sổ bọc da. Những ngón tay dài, rắn chắc và làn da nâu hơn cả làn da mà cô thường thấy ở những người đàn ông làm cùng cô trong vườn ươm Imsey. Chỉ có một thứ duy nhất khác biệt, không giống như những người đàn ông ấy, anh có móng tay gọn gàng và sạch sẽ. Meg thấy mình đang tự hỏi liệu những phần còn lại trên thân thể anh có láng mịn và hoàn hảo không...
Khách hàng đẹp trai bỗng đằng hắng. Âm thanh ấy rất dịu và lịch sự, chính ý nghĩ đen tối của Meg mới khiến cô giật nảy lên. Cô nhìn lại quyển sổ. Hầu hết các trang chi chít những đoạn vắn tắt được viết bằng tiếng Ý với nét chữ cứng cáp và rõ ràng. Hàng loạt ký tự bự chảng viết theo lối cổ nói về cái gì đó mà cô không biết. Meg bèn ghé lại gần vị khách này hơn chút nữa, cố nhìn kỹ xem nội dung của nó. Một chút hương quyến rũ từ nước hoa đắt tiền của người khách tỏa ra trong đêm tối ấm áp. Meg hít một hơi, cố làm ra vẻ như đang tập trung lắm. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi trong đời cô. Ngay khi cô phục vụ xong, người đàn ông tuyệt vời này sẽ mãi mãi không còn liên hệ gì đến cô nữa. Cô cố kéo dài giây phút này càng lâu càng tốt.
“Đó là cây lai ghép của Imsey, thưa ông. Hàng độc quyền của vườn ươm gia đình tôi.” cô nói, kéo người trở lại vị trí cũ đầy nuối tiếc. Cô được anh thưởng cho một ánh mắt nhìn mà có chết cô cũng mãn nguyện. Đôi mắt nâu đen của anh ánh lên niềm vui. Meg nhìn vào mắt anh đắm đuối và mê muội. Nụ cười trêu ghẹo của anh cũng hấp dẫn không kém những phần còn lại trên người anh làm cô cảm thấy như cả người cô đang nóng dần lên từng phút một.
Anh ngả người về phía cô cùng một nụ cười tinh quái, “Điều tôi muôn biết là: phụ nữ có thích chúng không kia?”
“Họ không thể nào cưỡng lại chúng được đâu, thưa ông!” Meg cười khúc khích, bản thân cô cũng thật sự ngạc nhiên vì trước đây, cô chẳng bao giờ thấy công việc của mình có gì buồn cười cả. Hoa lan của chúng tôi sẽ là món quà ‘chiến lược’ để lấy lòng một quý cô đấy.”
“Hay cũng có thể là... vài cô chăng?”
Meg bỏ qua những gì anh nói. Có rất nhiều người trông cậy vào cô ở quê nhà, một lời ong bướm sẽ làm cô lầm đường lạc lối. Tránh né sức mê hoặc của đôi mắt tuyệt đẹp ấy, cô đưa tay về phía gian hàng trưng bày của mình, mời anh chiêm ngưỡng nghệ thuật sắp đặt làm từ những cây tốt, đẹp nhất vườn ươm Imsey. Hàng tá cây cỏ nép mình trên thảm rêu xanh rì, mềm mại. Hàng trăm cuống lá cong cong tươi tốt rung rinh trong làn gió thoảng. Mỗi cọng khoác lên mình hàng chục bông hoa bé nhỏ tuyệt đẹp, có loại chỉ có một màu, có loại nhiều màu sắc hoà trộn thành những hoa văn đẹp đẽ, và hầu hết có màu của cầu vồng. Meg rất tự hào về những tác phẩm của mình, cô cho phép mình được nở thêm một nụ cười.
“Chúng thường được gọi là ‘hoan vũ’. Ông có thấy thích thú không?”
Vị khách đẹp trai của cô nghiêng đầu sang một bên và láu lỉnh nhìn cô. “Còn tùy. Cô có nhảy múa không?”
Meg lại khúc khích cười. Nếu ở thời điểm khác, trong tình huống khác, ắt hẳn cô sẽ chửi rủa bản thân vì bỗng dưng mình trở nên nghiệp dư như vậy. Nhưng tối nay thì không sao. Chỉ nhìn ngắm người đàn ông này thôi, tim cô cũng bừng cháy lên. Có gì đó long lanh, ẩn chứa trong đôi mắt lá răm quyến rũ của anh và cuộc sống như rực lửa trên từng nét mặt. “Tôi không nghĩ là ngài muốn nhảy, với một nụ cười như vậy.” Kỳ diệu thay, hầu như giữa hai người không còn khoảng cách. Meg không thấy anh di chuyển, nhung rõ ràng là anh đang nhích lại gần hơn. Cô bối rối, nhìn xuống đám cây cỏ của mình. “Tôi không có thời gian nhảy nhót, thưa ông, hay bất cứ thứ gì ngoài việc ươm trồng, thật đấy! Chăm sóc đám cây cỏ này còn cực hơn làm việc trọn thời gian…”
“Vậy chắc hẳn cô rất thành thạo việc này. Mọi thứ trông rất đẹp.” Anh lại ngoẹo đầu sang một bên, và nét mặt không nhầm lẫn dược.
“Cám ơn!” Meg đáp lời với giọng hoan hỉ, không còn ngại ngùng nữa. Và rồi cô nhận thấy anh chẳng chú tâm gì đến hoa cỏ ngoài cô cả. Ngay lập tức, một sức nóng hừng hực như lớp dung nham làm tan chảy từng centimet trên làn da cô. Người cô nóng bừng lên khi anh lia một cái nhìn biết tỏng sang.
“Tôi sẽ mua một chục. Gởi chúng tới căn hộ Mayfair. Chúng sẽ làm cho đám người đẹp của tôi giữ im lặng một hay hai ngày gì đấy. Tên tôi là Gianni Bellini. Dây là danh thiếp của tôi, và cảm ơn cô, mấy phút vừa qua thật sự rất thoải mải.” Anh nở một nụ cười ranh mãnh, nói vói Meg rằng cỏ hoa đối với anh không mấy quan trọng. “Bây giờ tôi phải trả tiền thôi.” Anh lôi cái ví da bóng lộn ra và moi một xấp bạc đựng cùng mấy tấm danh thiếp làm ăn. Khi anh trao tiền cho cô, một nụ cười thắp sáng đôi môi hấp dẫn cùng đôi mắt gợi tình. Người Meg lại đỏ ửng lên khi anh siết chặt tay cô bằng bàn tay ấm áp, nâng tay cô lên và đặt lên đó một nụ hôn êm ái đầy khoái cảm khiến tay chân cô bủn rủn.
“ Và... hẹn gặp lại lần sau, mio dolce.” [Cưng (tiếng Ý)]
Với đôi mắt sâu thẳm sáng rực, Gianni gật dầu chào tạm biệt một cách thận trọng. Rồ chẳng để cho Meg kịp thở, cười, hay nói một tiếng, anh rút tay lại, quay đi và biến vào đám đông...
Meg giật mình tỉnh giấc và nhận ra cô đang ngồi trên ghế máy bay. Tim cô đập loạn xạ trên độ cao mấy ngàn mét. Có quá nhiều chuyện xảy ra kể từ hôm Triển lãm Hoa Chelsea, nhưng hình ảnh của Gianni Bellini vẫn cứ lởn vởn trong đầu cô. Chỉ có nỗi bồn chồn vì sắp sửa làm việc toàn thời gian ở lâu đài Castelfino mới làm cho tâm trí cô ngừng nghĩ đến anh. Mấy tuần qua cô vẫn thường lui tới Tuscany, nhưng từ hôm nay cô mới có thể đàng hoàng xưng mình là Quản lý vườn cây lai ghép của Bá tước Castelfino. Đây là việc làm chính thức của cô với ông chủ người Ý. Mặc dù háo hức với công việc, cô vẫn thấy lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô sống xa nhà, nhưng cô không muốn để ba mẹ đơn độc đương đầu với công việc làm ăn. Dù đã ngủ một giấc trên máy bay, cô vẫn thấy chẳng có gì tiến triển khi trong đầu đầy nhóc một mớ bòng bong, và khó chịu nhất là vải ghế máy bay in hằn khắp mình cô.
Uể oải rời khỏi máy bay cùng những hành khách khác, Meg vỗ về bản thân với ý nghĩ sẽ có ai đó đón cô ở trạm đến. Thường thì khi cô đến sân bay, anh lái xe Franco sẽ giúp cô giải quyết đống hành lý này.
Giữ tự tin trong vài giây ngắn ngủi, Meg đưa mắt nhìn quanh khu chờ. Chẳng thấy bóng dáng Franco đâu cả. Thoáng chút lo âu, cô tự hỏi không biết có chuyện gì không lành xảy ra ở lâu đài Castelfino không. Cô biết chút đỉnh qua những cuộc nói chuyện công việc cùng Bá tước Castelfino và biết rằng ông không mấy hoà hợp với cậu con trai của mình. Meg chưa bao giờ thấy mặt vị il ragazzo ấy, như cách gọi đầy miệt thị của ông chủ dòng dõi quý tộc đối với người thừa kế của ông, nhưng cô biết vừa đủ dể không ưa anh ta. Bá tước Castelfino mong muốn làm cho mảnh đất của mình có phong cảnh đa dạng với những hàng cây ô liu, những nhánh sồi và những thảo nguyên đầy hoa dại. Còn con trai ông lại muốn biến nó thành vùng độc canh, chẳng có gì ngoài những giàn nho tươm tất, thẳng cánh cò bay. Nói đến bộ sưu tập hoa cỏ yêu quý của Bá tước, Meg tự cười rầu rĩ. Cuộc sống ở lâu đài Castelfino có vẻ giống một cuộc chiến chưa phân thắng bại giữa cái đẹp và kinh doanh. Sở thích của ông Bá tước già nua luôn có nguy cơ tiêu tan bởi tham vọng của người con trai. Cô chờ mãi, nhưng chẳng có ai đến đón cả. Thật là một khởi đầu tồi tệ cho một con người đang ngập trong nửa tấn hành lý. Thời gian trườn đi. Nhìn quanh quẩn đám đông, cô thấy một mũi tên chỉ ra chỗ taxi đậu. Phải tự mình hành động thôi, còn hơn là ngồi đợi và lo lắng. Cô đẩy xe hành lý thẳng về phía ấy, và đứng đợi taxi trống trong căng thẳng, đảo mắt bốn phương tám hướng mà chẳng thấy ai giúp đỡ, cũng chẳng có rắc rối nào xuất hiện, nhưng ngay khi chui vào, yên vị trên chiếc taxi, căng thẳng trong cô tan biến mất.
Anh tài xế nhận ra địa chỉ cô đưa, và xổ một tràng tiếng Ý đầy hào hứng. Meg mừng quýnh quáng. Cuối cùng cũng sắp ổn rồi. Cô cố giải thích cho anh hiểu tình huống của cô nhưng vốn từ ít ỏi mà cô học bập bẹ trong mấy câu giao tiếp khi du lịch nhanh chóng được cô áp dụng sạch sành sanh. Anh tài xế thấy thật là buồn cười. Không thể nào hiểu được và hoàn toàn cô độc, Meg ngã phịch ra ghế.
Mình không biết giờ này Gianni làm gì nữa. Chắc chắn là không đứng trước cổng đón khách ở sân bay rồi! Meg nghĩ ngợi, tưởng tượng ra cảnh anh dẹp đám bạn gái qua một bên để đến ‘giải cứu’ cô. Cô tự hỏi liệu mình có còn được gặp lại anh nữa không. Chuyện này dường như không có khả năng xảy ra dâu. Hy vọng duy nhất của cô là sẽ thuyết phục được ông Bá tước tổ chức trưng bày cây cỏ của ông ở một trong những cuộc triển lãm hoa lớn tại London. Trong những giấc mơ của cô, Gianni Bellini hào hoa lởn vởn quanh chúng để tìm ra vài món tặng cho đám ‘cung tần mỹ nữ’ của anh.
Cô dành hết thời gian ngồi trên taxi để mơ tưởng cảm giác ‘được’ một người quyến rũ đến thế cám dỗ. Chẳng có gì ngạc nhiên khi anh ta có cả một đoàn nữ nhi, cô nghĩ. Nụ cười của anh sưởi ấm cô, cảm giác mà cô hoàn toàn không được tận hưởng trong một thời gian dài. Cô là mẫu người chỉ biết đến một người mà thôi, lý trí cô luôn bảo cô giữ khoảng cách giữa cô và người đàn ông như ông Bellini. Nhưng một luồng cảm xúc thú vị tai hại như làn khói len lỏi trong những giấc mộng hão huyền của cô. Trong sự tưởng tượng của mình, cô có thể làm bất cứ những gì cô thích.
Và Gianni cũng vậy...
* * *
Trong lúc Meg cố kềm chế người đàn ông trong mộng của cô nhìn chằm chằm xuống họng súng. Tuy trông giống miệng bình rượu thủy tinh, nhưng bản chất nó là chết chóc. Gianni Bellini biết rõ rằng rượu cũng như khẩu súng, chẳng giải quyết được gì. Nó chỉ làm anh trở nên lờ đờ mà thôi. Đi một chặng đường dài không ngủ đã đủ khiến anh thảm hại cực cùng, uống rượu chỉ tổ làm cho tình trạng tồi tệ hơn thôi. Nó sẽ gây một loạt tác hại khác cho Gianni, cũng như cho tất cả các nhân viên mà anh mới... thừa hưởng, đến hết những tháng ngày còn lại của đời mình. Anh quyết định chống lại nó.
“Tôi mang cho ông một ít sâm-banh được chứ, thưa Bá tước?” Một người phục vụ trong bộ đồng phục khúm núm cúi chào. Tất cả những gì anh ta được đáp lại là tiếng ư ử cùng cái phất tay cho lui của ông chủ mới.
Gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ sống trong ngục tối cuộc đòi, Gianni vẫn đang học cách chấp nhận những chuyện vừa xảy ra. Anh biết rằng đây sẽ là vận mệnh của mình. Phản ứng trước tình huống này bằng cách phát huy tính cách độc lập, anh xác định rõ là không mong đợi gì đến tài sản thừa kế. Thay vào đó anh phải tự lực cánh sinh nhằm tạo dựng sự nghiệp chói lọi. Lúc cha anh còn sống, cánh đồng nho Castelfino trong mơ của anh bị bỏ xó. Nay là thời điểm thay đổi. Bây giờ Gianni hoàn toàn có quyền thực hiện ao ước đó, việc kinh doanh của anh sẽ là mối quan tâm hàng đầu. Dù kiệt sức, nhưng anh vẫn mỉm cười. Như vậy mới chặn đứng những câu chất vấn, ít ra thì cũng được trong chốc lát. Mọi người biết anh bị ám ảnh bởi ý nghĩ biến Castelfino thành một nơi sản xuất rượu nho hảo hạng nổi tiếng trên toàn cầu. Người ta sẽ nghĩ vì tập trung bành trướng đế chế riêng, anh không mấy hứng thú với việc tìm người nối dõi.
Giờ đây, được thừa kế tất cả đất dai, tài sản của cha, sẽ không có gì cản bước anh được nữa. Mỗi centimet đất Castelfino sẽ được cày xới để trồng nho. Sản phẩm sẽ tăng vụt lên và Gianni sẽ thỏa mãn. Anh thích đích thân mình làm nên chuyện, đạt danh hiệu triệu phú nhưng sẽ chẳng có phụ nữ nào ràng buộc được anh bởi anh là chàng trai phóng túng. Thật là thích thú nếu mỗi đêm có một cô gái, nhưng họ chẳng có gì đặc biệt hơn những chiếc bánh mà anh ăn xong phải trả tiền. Những kẻ chuyên mai mối cứ cố đoán già đoán non ai sẽ là ý trung nhân sẽ sinh cho Gianni đứa con nối dõi tông đường, nhưng Gianni tuyệt đối giữ bí mật về chuyện tình yêu. Cánh đồng nho Castelfino chính là đứa con của anh. Anh chẳng muốn đề cập đến chuyện con cái. Tuổi thơ của anh hoàn toàn rơi vào địa ngục chỉ vì cuộc sống không êm ấm của cha mẹ. Anh không thể nào ‘tiêu hoá’ nổi ý nghĩ làm cho một đứa trẻ vô tội phải chịu đựng.
Qua cửa sổ phòng khách mùa hè, Gianni chợt nhìn thấy một chuyển động khác thường. Nó đang tiến thẳng về phía lâu đài. Gianni nheo nheo mắt đầy bực dọc. Anh thật sự không cần ai thăm viếng lúc này. Buông một tiếng ca thán, anh rút tay khỏi tấm khăn trải bàn bằng nỉ và xoay một vòng. Bộ não thiếu ngủ của anh vẫn còn làm việc chính xác nhưng tay chân thì nặng như chì. Băng qua căn phòng, anh bước qua những cánh cửa kiểu Pháp và ra ngoài thềm nhà. Mặc dù cảm giác không vui nhưng anh thấy mình cần phải có trách nhiệm đón tiếp những người đang đến bày tỏ lòng tôn kính người cha quá cố của anh. Anh nhắm mắt lại, cố tập trung xem mình sẽ phải ăn nói thế nào cho đúng.
Miền quê Tuscan có vẻ như đang ở đỉnh điểm của một chiều hè oi ả. Quang cảnh lặng như tờ, nóng bức, không một chiếc lá lay động, một con chim gọi bầy, tiếng chiêm chiếp thật đơn điệu, buồn tẻ. Âm thanh duy nhất khác lọt vào là tiếng động cơ xe hơi, một đường khói dày đặc tuôn ra khi nó xé bầu không khí tiến thẳng về phía anh. Mọi thứ khác đều như nín thở. Gianni nghe tiếng xe quay tít hơn nửa vòng và dừng lại trước cửa chính toà lâu đài. Bối rối không biết chuyện gì, anh mở to mắt, nhận ra không phải xe Limousine sang trọng mà là một chiếc taxi. Chưa kịp hoàn hồn thì anh tài xế chào hỏi rổn rảng và nháy ra mở cốp xe.
Anh ta bắt đầu lôi ra một đống hành lý và chất thành từng chồng trên nền đất bụi bặm, trong khi vẫn mải mê tiếp tục nói năng sôi nổi với vị khách chưa lộ điện. Gianni ngó lom lom cảnh tượng không thể tin nổi này. Cái ‘đài phát thanh’ taxi huyên thuyên suốt. Cho đến thời điểm này, chẳng ai trong lâu đài mở miệng nói một lời dù chỉ là thì thầm suốt mấy ngày qua. Những ô cửa sổ đóng kín tránh ánh nắng trên mặt tiền toà lâu đài rộng lớn trơn tru như rung lên bởi những chuyển động rầm rập kia. Tiếng huyên náo không mong muốn thu hút sự chú ý của đám nhân viên. Gianni biết chắc một trong các phụ bếp đang chạy ào ra từ cửa bên để ‘xử lí’ những người mới đến. Trong khi người ấy xoay xở để anh tài xế giữ im lặng thì vị Bá tước mới tiếp tục nhận thêm một cú sốc nữa.
Cửa sau taxi mở rộng và một phụ nữ đẹp nhất trần gian bước ra. Chiếc váy đã ngắn lại còn bị giật lên cao hơn trong suốt hành trình phô bày cặp giò thon dài, đẹp nuột nà. Mái tóc vàng đậm buông xõa ngang vai, tỏa sáng dưới ánh mắt trời. Người phụ nữ có vẻ choáng. Vừa đứng thẳng lên, cô đã lảo đảo như thể bị đánh bật trở lại chiếc xe. Gianni nhận ra cô không kịp chuẩn bị đón nhận hơi nóng như lò bát quái hoàn toàn trái nghịch với bầu không khí mát rượi trong taxi. Không biết là, anh nhận định, cô ấy mang vớ từ khi nào vậy cà? Lầm bẩm, anh quay đi. Thân thể anh bừng lên nhựa sống, nó luôn như vậy mỗi khi thấy một cô nàng xinh dẹp. Sao ông trời lại chơi trò trớ trêu với anh như vậy, sao lại là ngày hôm nay kia chứ? Thích thú nhìn ngắm phụ nữ xinh đẹp là chuyện tự nhiên thôi, nhưng ngắm nghía kỹ vào lúc này thì thật là lố bịch. Gianni nhìn xuống chân mình. Rồi anh nghe tiếng cười của cô. Nó quyến rũ như sức mê hoặc của loài chim sẻ cánh vàng.
“Signor Bellini! Ngạc nhiên thật! Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại ngài, một mình nơi này. Thật là một điều ngạc nhiên thú vị!” [Signor: Ông (tiếng Ý)]
Chân cô sải những bước dài, tự tin trên lối đi rải sỏi, từ vị trí quan sát thuận lợi trên thềm nhà, Gianni chỉ nắm bắt cô với một cái nhìn thoáng qua. Khi nhận ra nét mặt cau có, đau buồn của anh, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Chỉ trong chừng vài bước đi mà cô trải qua từ niềm vui đến bối rối, rồi lo lắng. Bước chân cô do dự, và khi nói tiếp, giọng cô ngập ngừng, ngờ vực.
“Ông là người tôi đã gặp ở Triển lãm Hoa Chelsea, phải không ạ?”
“Sì, tôi là Gianni Bellini.”
Gianni thả từng chữ lạnh như băng, nhưng rồi anh nhận ra người quen. Đây là cô gái ở gian hàng hoa. Gianni không bao giờ quên một gương mặt xinh xắn hay một thân hình với những đường cong quyến rũ như cô. Nặn ra một nụ cười, anh gật đầu và chào hỏi ngắn gọn. Những chi tiết về cô dần dần trở lại trong tâm trí anh. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất linh lợi. Điều này đủ làm nên nét mới lạ trong cô khiến Gianni có ấn tượng đặc biệt lúc ấy, nhưng anh không hề mơ tưởng đến việc gặp lại cô lần thứ hai. Uy lực trong câu trả lời của anh không ngăn cản được cô gái. Cô tiếp tục cười giòn và chìa tay về phía anh chào hỏi.
“Ôi trời ơi, thật không tin nổi. Ông khác đi nhiều quá, mấy cô bạn gái kia chắc hành hạ ông dữ lắm, Signor!”
“Cô làm gì ở đây vậy?” Gianni hỏi với giọng sắc lạnh. Vừa nói, anh vừa nhìn xuống cô trong khi thận trọng bắt tay cô như thể thà cầm đuôi một con rắn còn hơn.
Meg cau mày, nhìn vào khuôn mặt anh như đang tìm ra nét gì đó để nhận ra con người anh lúc trước.
“Tôi làm việc cho Bá tước Castelfino. Hôm nay tôi chuyển đến ngôi nhà nhỏ trong khu vườn. Thường thì sẽ có người đến đón tôi ở sân bay, nhưng vì lí do gì chưa rõ, hôm nay người lái xe không xuất hiện.”
“Vì cha tôi qua đời. Bây giờ tôi là Bá tước Castelfino” Gianni thông báo một cách trịnh trọng. Nụ cười của Meg biến mất, và vẻ kinh hoàng tăng dần trong ánh mắt đăm đăm.
“Ôi... tôi rất tiếc.” Bất lực, cô hết nhìn chiếc taxi rồi đến đống hành lý đồ sộ, sau cùng quay lại anh. “Tôi đến không đúng lúc tí nào... Tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Cha tôi đột quỵ cách đây vài hôm, ở Paris. Ông qua đời hôm qua, à không, hôm kia...”
Lắc lắc cái dầu, Gianni đưa tay lên, bải hoải vuốt mắt. Tiếng lạo xạo của những sợi râu quai nón dưới lòng bàn tay anh kêu lớn đến mức gây chú ý trong bầu không khí đặc quánh, im lặng đến phát sợ.
“Tôi, tôi rất tiếc...” Meg lặp lại, giọng cô dịu dàng, yếu ớt.
Hoàn toàn giông cô ấy, Gianni linh cảm trước khi thầm chửi rủa những phản ứng trong anh.
“Cô đâu có biết chuyện này. Tôi không biết là cô sẽ đến. Bởi vậy không ai đến đón cô cả. Tôi chỉ vừa trở về cách đây có một tiếng đồng hồ thôi.” Quẫn trí, anh nhìn chiếc taxi rồi lôi cái ví ra. “Tôi e là cô đã có một chuyến đi vô ích. Cô sẽ phải quay về thôi. Mà làm sao cô qua được mấy tên bảo vệ trước cổng vậy?”
Meg mở to mắt khi nghe anh nói, to đến mức như có hai bầu trời xanh thẳm trong đôi mắt cô.
“Họ đợi tôi đến mà... tên của tôi ở trong danh sách khách đến ngày hôm nay... vì vậy họ chỉ khoát tay cho taxi đi thẳng vào đây…”
Giọng cô lạc hẳn đi. Vì cô càng nói càng ấp úng nên Gianni phải nghiêng người về phía cô để nghe cho rõ.
“Nhưng tôi không thể quay vể... tất cả cây cỏ ở đây cần có người đó chăm sóc. Bá tước - Bá tước cũ – muốn chúng phải được chăm sóc đàng hoàng...”
Gianni lắc đầu. “Bây giờ tôi là Bá tước Castelfino, và tôi có kế hoạch riêng rồi. Đây là lúc bắt đầu một chế độ khác. Sẽ không có chỗ cho bất cứ thứ gì không sinh ra tiền, kể cả những dự án trong đầu cha tôi, chúng sẽ không được thực hiện. Bây giờ tôi đang nắm giữ quyền hành, và sở thích của tôi thực tế hơn nhiều.”
Đang nói anh nhận ra thiên đường trong đôi mắt cô bỗng nhạt nhoà đi vì nước mắt. Meg co rúm lại thấy rõ, và khi cất tiếng, giọng gần như thều thào.
“Ông không thể nào có ý như vậy, phải không Signor?”
“Tôi e là tôi có ý đó. Cánh đồng nho Castelfino là mối quan tâm duy nhất của tôi. Tôi chỉ thấy hứng thú với những dự án thiết thực, không phải với những thú vui.”
Nhẹ nhàng nhảy xuống thềm nhà, anh bắt đầu đi đến chiếc taxi. Vì thói quen lâu năm không thể bỏ được, anh vòng tay qua vai cô, dẫn cô đi. “Đừng lo, thưa cô. Tôi sẽ trả tiền taxi cho cô quay về sân bay. Trong lúc cô đi đến đó, nhân viên của tôi sẽ gọi và sắp xếp để cô có vé quay về. Nhân tiện cho tôi hỏi, cô bay từ nơi nào vậy?”
“Heathrow, nhưng…”
Khi họ đến cánh cửa taxi đang mở, Gianni bỏ tay ra khỏi người Meg. Sau khi dúi một mớ tiền cho người tài xế taxi, anh quay gót và bước đi. Khi quay thẳng về tòa lâu đài, anh ngoái đầu lại nói với cô vài tiếng không được mạch lạc cho lắm.
“Tôi rất tiếc là cô đã uổng công đến đây, thưa cô. Tạm biệt.”
Đóng chặt cánh cửa sắt trước mặt cô, anh phải cố dằn lòng để không nghĩ đến đôi môi mời gọi và đôi mắt xanh, to tròn của cô. Anh phải tập trung vào những kế hoạch làm rượu nho Castelfino, không phải những đam mê khác như... cô.
Nhưng rồi một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng, oi bức.
“Không đâu, cảm ơn, Signor Bellini!”
Anh dừng lại và cau mày. Đó là điều anh không thể ngờ. Nếu cô gái này muốn lên tiếng, thì từ đó lẽ ra phải khác, phải là từ ‘vâng’. Mọi điều trong thế giới của Gianni đều xảy ra như vậy. Người ta làm những gì anh bảo. Trong khi anh đứng đấy tự hỏi tại sao cô ta hiểu lầm chỉ thị của mình như vậy, anh nghe tiếng đập đột ngột vang lên. Sau đó là một tràng âm thanh của những bước chân trong bụi. Gianni ngoái đầu nhìn lại. Cảnh tượng trông thấy càng làm anh phân vân. Cô gái thả hành lý xách tay xuống và đuổi theo anh.
Gianni Bellini, Bá tước Castelfino, nghĩ đến chuyện tất cả các nhân viên sau những ô cửa sổ kia đang chứng kiến thảm họa này. Họ biết tiếng tăm của anh. Cái nơi cũ kỹ này luôn tồn tại những chuyện ngồi lê đôi mách. Tuy là mẫu người ham chơi, nhưng Gianni luôn biết phải làm gì. Anh phải củng cố quyền lực mới được. Nếu cô gái này mà la hét, kích động thì anh sẽ làm cho cô nín bặt chỉ với một tiếng gầm của mình.
Anh hít một hơi thật sâu, nhưng rất tiếc là không được dùng đến nó.
“Tôi không có ý thiếu tôn trọng ông, Signor, song tôi nghĩ là tôi phải ở lại đây.” Meg ‘phanh’ lại, suýt chút nữa thì xô vào Gianni. Giọng cô thều thào. Gianni không mong đợi chuyện này tí nào. Meg căng thẳng liếc mắt nhìn quanh trước khi nói tiếp, cô làm anh sửng sốt trong vài giây.
“Ít ra cũng một lúc thôi. Làm ơn đi!”
Vô cùng bối rối và khó xử, Gianni đứng trơ ra trong im lặng. Không phải vì điều cô nói, mà vì cách nói của cô. Một ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu anh. Hình như cô ta cũng như mình, lo lắng đám nhân viên nghe thấy chuyện... nhưng, không, cô ta không thể...
Những từ rít qua kẽ răng nghiến chặt của anh như gió tháng Mười một, “Cô còn dám nói đến từ ‘tôn trọng’ với tôi hả? Một phụ nữ cười nói trong căn nhà đang trong cơn khủng hoảng tinh thần mà goi là tôn trọng ư?”
Meg đứng rất gần nên cô có thế nghe rõ hơi thở thoát ra một cách khó nhọc từ môi Gianni. Cô sững sờ, nhưng sự liều lĩnh làm cô thêm vững vàng. Cô hy vọng rằng cô sẽ thuyết phục được ông chủ mới và để ông ta giữ cô lại. Đây là vấn đề sống còn.
“Tôi không có ý đó, Signor. Tôi sẽ không bao giờ làm nhặng xị lên như thế nêu tôi biết được tình huống này. Chúng ta không thể dừng lại ở đây và làm lại từ đầu sao?”
Chỉ trong chốc lát, Meg nhận ra sai lầm của mình. Gianni Bellini không bao giờ có... ‘số de’.
Ngay lúc mới đến, cô đã nhận thấy sự việc chẳng dễ dàng chút nào. Giờ thì chuyện này dường như không khả thi. Cô phát ốm vì sợ hãi, nhưng không để anh nhận ra điều đó. Cô cần công việc. Nhiều người nghĩ rằng cô sẽ dễ dàng chịu thua và chấp nhận những thay đổi lạ lùng như Gianni đã nói. Nhưng không còn gì để mất ngoài nhân phẩm của mình, Meg kiên quyết tiếp tục. Cô thong thả hạ mí mắt xuống. Cử chỉ ấy chậm rãi và thận trọng không khác gì hình ảnh một vận động viên nhảy ván chuẩn bị lao xuống nước từ độ cao chót vót.
Cô ngạc nhiên và mừng rỡ vì Gianni cho cô thêm thời gian để nói.
“Khi cha ông còn sống, ông ấy rõ ràng muốn tôi đến đây làm việc” cô giải thích với giọng bình tĩnh. “Tôi là người có đủ năng lực cho vị trí đó. Thiếu những kỹ năng và kiến thức của tôi, cây cỏ của ông ấy sẽ sớm lụi tàn. Cha ông ấp ủ nhiều dự định thực hiện trên mảnh đất Castelfino này. Bây giờ ông ấy... thôi, nói thẳng ra là ông ấy sẽ cần một nơi tưởng niệm phù hợp. Ông ấy lúc nào cũng lo lắng chuyện tương lai, nhiều ý tưởng của ông rất thực tế. Ông nói về việc một ngày nào đó bộ sưu tập cây cỏ của mình sẽ được trưng bày cho công chúng nhìn ngắm, nó sẽ thu hút khách du lịch trong khu vực đến tham quan. Tôi chắc là ông sẽ tiếp tục tất cả những công việc có ích khác của ông ấy, thưa ông,” cô nói thêm và nhẹ nhõm khi thấy những lời vô tư của cô dường như gây được ấn tượng đối với anh. “Bất cứ người đàn ông nào cũng tự hào khi để lại một gia sản như vậy cả. Tin tôi đi, tôi biết rõ mà.”
Thái độ anh trở nên khó ưa, “Làm sao cô biết được? Chắc vì cô có một đống bằng cấp?” Anh giễu cợt, rõ ràng là không mấy ấn tượng gì với những điều cô nói.
“Không, tôi có thể khẳng định vì ba tôi cũng giống như vậy,” Meg đáp, giọng đều đều. “ Khi cha tôi bệnh trầm trọng, ông gần như lo lắng suốt về chuyện ông để lại được gì, ông không thể yên lòng. Ông ghét bản thân mình. Cha anh cũng vậy, một người tử tế thưa ông. Ông ấy xứng đáng được tôn Ihờ. Tôi làm việc gần gũi với ông ấy về những dự án ở đây. Ông ấy háo hức được thực hiện khao khát đó, Tôi thật sự nghĩ rằng Ông phạm sai lầm khi hủy bỏ nó lúc này.”
Gianni trừng trừng ngó Meg một lúc lâu. Rổi khóc miệng anh chậm rãi nhếch lên, trưng ra nụ cười mê hồn đã ám ảnh cô trong những giấc mơ kể từ lần gặp gỡ đầu tiên. Anh bước tới một bước, và đưa tay ra. “Cho phép tôi chúc mừng cô, cô...?”
“Imsey. Megan Imsey.”
Một hơi ấm tuyệt vời lan sang những ngón tay Gianni khi anh cầm lấy tay cô. Sức nóng ấy hiện rõ qua màu của đôi gò má cô. “Khá lắm, cô Imsey. Tôi thực sự ngạc nhiên, điều này chưa bao giờ xảy ra đối với tôi cả!”
Meg cười đáp lại. Cô là người nhạy bén. Chỉ trong vài phút thôi mà Gianni Bellini đã biến hoá từ người đàn ông trong mộng của cô thành một người phàm, bằng xương bằng thịt. Người mà cô có thể với tay ra và chạm vào. Cô ngạc nhiên nhận thấy họ có ít nhất hai điểm tương đồng. Đối với anh, công việc là trên hết, và anh giỏi che giấu cảm xúc thật giống cô. Anh đã bắt đầu trở thành người tình tuyệt vời của cô, nhưng lần tái ngộ này cũng giúp Meg nhận ra anh là người thực dụng. Được dưỡng dục bằng tình thương yêu hết mực của cha mẹ, cô khao khát giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo khổ. Cô cần công việc này, vì cha mẹ. Nhưng những lý do ấy chưa đủ sức thuyết phục. Thêm một lý do để cô phải có được công việc này là... Gianni quá hấp dẫn. Hình ảnh hào hoa, phóng túng của anh ở Chelsea đã làm cô mê mẩn. Anh có nét đẹp làm say đắm lòng người hơn bất cứ ai cô từng quen biết. Giờ đây anh đang ngồi ở một vị trí đầy quyền lực, cô muốn nhìn thấy những tham vọng của anh được tượng hình từ những kế hoạch thận trọng của cô.
“Hẳn là ông không cần phải quyết định chóng vánh về những thứ tầm thường như công việc của tôi đâu phải không? Giờ này, chắc ông có cả ngàn lẻ một chuyện khác để nghĩ đến.”
Ít ra thì không ai trong hai người tranh luận nữa. Có lẽ Gianni giỏi môn nghệ thuật che giấu cảm xúc, nhưng trong chớp nhoáng, Meg thấy nỗi đau trong đôi mắt anh. Nếu là ai khác thì sẽ không thấy dược, nhưng cô thì không bởi chính cô đã từng ở trong những góc khuất lạnh lẽo và tăm tối tương tự. Cô nhớ lại cảm giác của mình khi cha cô đứng giữa ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết. Vô cùng đau đớn, cô đưa tay về phía ông chủ mới, nhưng không thể chạm vào anh một cách thân mật. Thay vì thế cô rụt tay lại, và để cho ngôn từ chuyển tải nhũng thông điệp cảm thông đến anh. “Thứ quan trọng nhất cần phải nghĩ đến chính là bản thân ông.” Những cảm xúc của cô hoàn toàn chân thật, nhưng chúng không được đón nhận. Gianni cau mày.
“Không... tôi ổn mà.”
“Trông ông cứ như đêm nào cũng đi chơi vậy.” Meg nói, không biết nên đồng cảm hay thòng thêm vài câu phán xét nữa. Đâu dễ gì mà quên được những loại hoa cỏ mà cô đã gói tặng cho cả đám bạn gái của anh.
“Tôi vắng mặt khi cha tôi lâm chung” Gianni lẩm bẩm, gần như là nói với chính mình. “Tôi ở trong một hộp đêm với hàng ngàn người khác, sẽ chẳng ai quan tâm dù tôi có lăn đùng ra chết trước mặt họ. Tôi đi thẳng tới bệnh viện, ngồi bên cạnh cha, gắng hết sức để cảm nhận một điều gì đó. Chẳng có gì... thế rồi...” Anh ngưng bặt.
“Sẽ ổn thôi,” Tiếng nói dịu dàng, lại vươn tay ra. Lần này những giấc mơ của cô không còn quan trọng nữa. Cô nhẹ nhàng chạm vào tay áo Gianni, nhưng anh nhanh chóng lùi lại, tránh né cô một lần nữa.
“Rồi tôi quay lại đây ngay bởi vì nơi này sẽ rối tung lên...” Anh nói khá nhanh, hàng mi trên đôi mắt màu ô liu đậm dường như muốn sụp xuống. Anh nhìn đồng hồ. “Dio! Tôi chưa được ngủ mấy ngày nay...” anh nói một cách mệt mỏi đến mức khó tin. [Dio: Trời ơi (tiếng Ý)]
“Tôi có thể thấy được điều đó,” Meg nhỏ nhẹ đáp. Trông Gianni giống như thể anh đã mặc nguyên bộ đồ đẹp đẽ của mình để đi ngủ vậy. Khi cô nhìn ngắm anh, anh đưa nắm đấm lên trán mình chà tới chà lui một cách thô bạo. Meg biết cảm giác bứt rứt đó. Cô dã lo âu cho cha cả ngày lẫn đêm khi ông nằm trong trung tâm y tế.
Ký ức với những ngày tháng đó vẫn còn nguyên vẹn, chúng ùa về và đột nhiên nhấn chìm Meg. Vội tiến tới trước, cô với tay về phía anh. Cô không thể nào kiềm chế bản thân mình dược nữa. Gianni đưa tay cản cô theo phản xạ tự nhiên.
“Không, tôi không sao. Làm ơn... đừng.”
Meg dừng lại. Cố kìm nén khao khát vỗ về. Cô lặng lẽ nhìn anh.
“Được rồi, ông lo sợ đám nhân viên dòm ngó chúng ta. Tôi hiểu. Nhưng ông sẽ chẳng làm được gì cho bản thân hay cho bất cứ ai nếu để mình kiệt quệ, Bá tước ạ! Ông cần nghỉ ngơi, ông mà còn không ngủ thì cũng sẽ vào bệnh viện cho coi! Rồi ai sẽ trông nom lâu đài Castelfino và đám nhân viên kia?”
Gianni nhìn Meg hồi lâu. Nét mặt bí ẩn của anh bắt đầu khơi dậy những xúc cảm trong cô. Meg phản ứng lại cái nhìn chằm chằm của anh như một nụ hoa đang cựa mình vươn lên khỏi lớp tuyết. Gianni Bellini không cạo râu và kiệt sức, nhưng anh vẫn lôi cuốn đến mức không cưỡng lại được. Tất cả những hình ảnh tưởng tượng đầy ‘tội lỗi’ về anh mà cô dám mơ đến lại quay về trong tâm trí cô. Meg đã trải qua không biết bao đêm dài cô đơn để ghi nhớ gương mặt, nụ cười cùng mọi nét quyến rũ, hào hoa của Gianni. Giờ thì anh ở đây, ngay trước mắt cô. Meg bắt đầu đỏ mặt. Có gì đó như là sức nóng bắt đầu tăng dần từ bầu ngực, đến gò má, nhuộm lên một màu của hoa hổng... và làm cô nín thinh.
“Sao cô lại hành động như vậy, Megan Imsey? Cô chỉ mới đến đây thôi. Sao cô lại quan tâm đến tôi thế? Tôi là một người chủ lạnh lùng và vô cảm. Cô có thể nghe thấy điều đó từ bất cứ người nào trong câu lạc bộ hay bãi biển. Khi tôi dẹp bỏ tất cả những ý tưởng rồ dại của cha tôi, cô sẽ chẳng có việc để làm ở đây đâu.”
Meg nhướng mày lên. Kế hoạch của ông Bá tước quá cố dường như hoàn toàn thiết thực đối với cô. Đây là công việc trong mơ của cô, nhưng chắc chắn sẽ không có chỗ cho những giấc mơ hão huyền trong thể chế mới của Gianni. Đã đến lúc phải cho anh biết vài sự thật khó nói. “Tôi không thể không quan tâm,” cô đáp với giọng thận trọng, không để lộ cảm xúc gì. Nếu anh không nhận thấy đó chỉ là sự cảm thông sâu sắc, tức là anh chẳng muốn nó tí nào. “Tôi được trả lương ở đây, trong lâu đài Castelfino, nhưng cho đến lúc này thì chỉ mình ông biết tôi đến vì nhiệm vụ. Nói thẳng ra, nếu như tôi muốn được hoàn trả tiền cho chuyến đi vô bổ này thì tôi nên quan tâm đến ông, Signor Bellini. Có thể ông chỉ thấy được những thứ nhỏ nhặt thôi, và tôi gợi ý ông nên tiếp tục những dự án của ngài Bá tước quá cố,” cô liều lĩnh nói.
Hơi mất thời gian, nhưng nét mặt Gianni dần dần chuyển từ cự tuyệt sang khó chịu. “Tôi còn lạ gì phụ nữ, rốt cuộc thì đối với họ tiền vẫn là thứ quan trọng nhất. Thế mà người ta vẫn tự hỏi không hiểu tại sao tôi lại không có mối quan hệ thân mật với họ!” Cuối cùng anh nhăn mặt. Câu nói của anh như một hồi chuông cảnh tỉnh Meg. Thực tế anh trở thành một con người hoàn toàn khác so với người đàn ông lý tưởng mà cô mong muốn. Tiếc nuối, cô thấy anh cũng giống cô: thực tế, không viển vông. Bắt đầu thấy công việc là thứ duy nhất trong cuộc đời mình, không còn ảo tưởng về Gianni, cô chỉ còn biết trông mong tương lai của mình được đảm bảo. Bên cạnh những lý do thực tế ấy, cha mẹ cô đã vẫy tay tiễn cô lên đường với nhiều hy vọng. Cô không thể nào chịu nổi việc làm họ thất vọng khi tay trắng trở về.
“Không đơn giản là vì tiền thôi đâu, thưa ông. Ý thức và kinh nghiệm thực tiễn cũng quan trọng không kém. Gia đình đang trông cậy vào tôi, tôi thấy mình cần phải chu cấp cho cha mẹ. Tuy tôi vừa vực dậy công việc làm ăn của họ và lúc này mọi sự đang tiến triển tốt, nhưng chúng tôi đã biết thế nào là thương đau khi mọi thứ biến mất chỉ sau một đêm.”
Khi Meg nói đến đó, Gianni đưa mắt nhìn cô. Anh gật đầu nhưng không nói gì cả.
“Vì vậy tôi cần việc này, thưa ông. Cha ông đã sắp xếp cho tôi ở tại ngôi nhà nhỏ trong vườn. Tôi đã có dịp xem qua rồi, vì vậy tôi biết nó ở chỗ nào. Ông không phải lo cho tôi đâu.” Cô nói. Gianni Bellini mà lo lắng cho ai ngoài bản thân anh là chuyện hiếm thấy.
“Tôi có thể tự lo được. Tôi sẽ ổn thôi. Mọi việc khác để sau rồi trao đổi. Ông nên nghỉ ngơi đi đã.”
“Không, tôi cần phải tỉnh táo.”
Bộ dạng anh cáu bẳn đúng y như người thiếu ngủ.
“Tất nhiên rồi,” Meg mỉm cười khi Gianni bắt tay cô. “Đó là lí do khiến ông phải đi nghỉ. Đừng lo. Tôi biết chút ít về cách vận hành công việc nơi đây. Họ sẽ báo cáo tình hình. Ông sẽ không bỏ lỡ thứ gì đâu.” Cô nói như dỗ dành. “Bá tước quá cố luôn nói với tôi rằng ông ấy rất thận trọng khi chọn nhân viên, ông chỉ chọn người tốt nhất mà thôi.”
Gianni đăm đăm nhìn Meg. Thình lình anh cầm lấy tay cô lẩn nữa, đưa lại gần môi và đặt lên đó một nụ hôn làm tim cô muốn rơi ra ngoài. Nụ hôn từng khiến sống lưng cô tê rần, từng làm cô há hốc kinh ngạc, lại ào ạt ùa về. Lúc này đây, anh nhìn cô, nét mặt lại tràn đầy hứa hẹn như cô còn nhớ trong lần gặp đầu tiên.
Rồi anh chậm rãi đáp, “Phải. Ông ấy là thế. Giờ thì tôi thấy rồi.”