“Không! Gianni, thôi!”
Bị từ chối, anh buông cô ra. “Sao vậy?”
“Không có gì... không phải lúc này...”
“Không sao đâu,” anh ôm cô chặt hơn và âm thanh phát ra từ môi anh ngọt ngào như sôcôla khó mà cưỡng lại được.
“Không!” Meg la lên, nhận thức tội lỗi trong cô lại bùng phát. “Anh không có tí nhân phẩm nào sao?”
“Không, khi đứng trước một cô gái đẹp như cô...” Gianni ghé sát mặt mình vào mái tóc cô và bắt đầu mơn trớn, đùa cợt. Meg phải phản ứng nhanh và hoàn toàn chống lại bản năng. Cô đã từng mường tượng những cảnh hấp dẫn với anh. Giờ đây, cô đang thực sự cảm nhận những màn vuốt ve mà cô gần như không thoát được. Thế nhưng cô phải chống chọi lại cơn thôi thúc được tan chảy trong vòng tay anh, cô chống hai tay vào vai anh và đẩy ra.
“Ôi, sao tôi lại có thể quên được nhỉ? Tất nhiên là anh không có tí nhân phẩm nào rồi!” Meg trả miếng, cố làm cho Gianni bị sốc để phải rút lui, “Rốt cuộc, anh là Bellini, là người đàn ông của phái đẹp quốc tế mà, đúng không?”
Gianni chẳng có vẻ gì là bị sốc cả, đặc biệt là trước những lời nói của một cô gái gần như chỉ bằng nửa người anh. Anh hơi đỏ mặt và thở dồn dập hơn, nhưng không buông tha cô ngay được. Mặc dù vậy Meg cảm nhận mình đã thoát khỏi nguy hiểm. Nụ cười dã trở lại trên mặt Gianni. Nét hấp dẫn khó cưỡng của anh làm anh trở nên nguy hiểm hơn, nhưng lạ là cô nhận thấy anh không còn là mối nguy hiểm với cô nữa, trong chốc lát, ít ra là như vậy. Cô đã biết Gianni Bellini là người chín chắn, biết nghĩ. Anh không phải loại người liều lĩnh dính vào xì căng đan bằng việc cưỡng ép nhân viên của mình, đặc biệt là một nhân viên mới. Nhiều khả năng là chuyện này sẽ bị báo chí làm rùm beng.
“Tôi đến đây để làm việc, không phải để mua vui cho anh,” Meg nói, giọng đanh thép, đề phòng trường hợp anh không tin.
Gianni chẳng nói gì cả, nhưng anh miễn cưỡng thả tay ra khỏi người cô. Cô nhìn xuống thấy anh đút tay sâu vào túi quần.
“Tôi sẽ xem như đây là biểu hiện đồng ý của anh, Gianni.”
Anh ngập ngừng trước khi trả lời, “Hãy xem như đây là một sự chấp nhận miễn cưỡng.” Anh nói với vẻ mặt láu cá.
Thái độ của anh khiến tim Meg như nghẹn lại.
“Thực sự anh chưa bao giờ bị cãi cự phải không?”
“Đúng thế. Cô sẽ sớm khám phá được điều đó trong đám nhân viên kia của tôi. Xét về mặt công việc thì đó là tác phong, là đường lối của tôi. Tôi muốn xem chính xác cô đam mê đến mức nào để giữ được công việc của mình.”
Bất chấp giọng nói nhẹ nhàng, Meg vẫn phát hiện ra đằng sau lời lẽ của Gianni là một ý đồ đen tôi. Cô trải qua cảm giác ngượng ngùng và phấn khích, nóng ran rồi lạnh cả người vì sợ hãi.
“Có nghĩa là... anh định đì tôi sau chuyện vừa rồi?”
Gianni lộ vẻ sửng sốt, “Tất nhiên là không rồi! Làm như vậy là bất hợp pháp. Cá nhân tôi còn thấy là cực kỳ thiếu tư cách đạo đức. Thế kỷ XXI rồi, tôi là chủ của cô thật, nhưng không vì thế mà tôi ép buộc cô làm những điều cô không muốn. Cô nghĩ tôi là loại người gì?”
Meg mở to mắt, to hơn mức cô nghĩ mình mở được. Gianni đứng trước mặt cô, hiền lành như một mục sư, tay dang ra, dáng điệu không thể tin nổi. Mới hồi nãy đây thôi, anh còn làm cô bùng nổ hoàn toàn vì cám dỗ.
Thấy Meg không trả lời, Gianni chậc lưỡi khó chịu.
Rồi anh với tay ra, dịu dàng chạm vào mái tóc bướng bỉnh của cô, vuốt ra sau trán cô.
“Tôi thích có thời gian tuyệt vời, nhưng làm hài lòng phụ nữ là một phần quan trọng trong thú vui của tôi, Megan à,” Ngón tay anh ve vuốt từ trán đến gò má mịn màng của Meg, nấn ná một chút ở đó trước khi bỏ tay ra một cách nuối tiếc. “Hăm dọa hay bắt nạt không bao giờ có trong con người tôi. Nếu cô không thấy sợ hãi những gì vừa xảy ra, nhưng không muốn ngủ với tôi thì cũng chẳng sao. Đó là vấn dề của cô, không phải của tôi.” Anh nhếch khóe môi lên cười chấp nhận một cách buồn bã. Meg lại như lạc mất lối về. Cô rất muốn ngã vào vòng tay anh, nhưng nhận ra mình không thể nhúc nhích. Tia nhìn trong đôi mắt anh khiến cô như hoá đá. Rồi anh lại nói, và cô lại bừng lên ngọn lửa khát khao.
“Mục đích chính tôi đến đây là để báo cho cô biôt là đầu bếp của tôi sẽ tới gặp cô để dàn xếp ổn thỏa. Bà ấy không mong cô sẽ tuyên bố Vòng đấu thứ hai’, bởi vậy chắc cô sẽ không vì chuyện bực bội hồi nãy mà giận cá chém thớt đâu nhỉ?”
Nói xong những lời đó, Gianni bỏ di.
Meg nhìn anh bước thong thả dọc lối đi trong ngôi nhà kính trồng hoa, một sự thật kinh khủng thôi thúc lòng cô.
Cô muốn ngủ với Gianni Bellini.
Cô muốn thế hơn bất cứ những gì cô từng muốn trong cả cuộc đời mình.
Kể từ giây phút đó, đam mê làm việc trong một môi trường hoàn toàn xa lạ của cô trở nên mãnh liệt hơn. Ý nghĩ về Gianni tô sắc hằng ngày và ám ảnh cô hằng đêm. Anh hoàn toàn mê hoặc cô ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Như một người tình lý tưởng trong trí tưởng tượng của cô. Với nét quyến rũ và cái nhìn làm điêu đứng bao trái tim, anh không có vẻ gì là nguy hại. Những lời hăm he của anh vẫn còn nguyên. Tuy nhiên giấc mơ của Meg đang trở thành sự thật, uy quyền của Gianni đối với cô chỉ tăng chứ không hề giảm. Dù rằng từ buổi ở nhà kính, hai người hiếm khi tình cờ gặp nhau, nhưng Meg cứ như ở trên mây. Cô thường mơ tưởng đến những nụ hôn nóng bỏng, nhưng theo như lời Gianni từng nói thì có lõ nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Anh không lộ vẻ gì là muốn lặp lại cử chỉ tuyệt vời đó. Hầu hết thời gian, anh khóa mình trong văn phòng tại lâu dài Castelfino. Meg thì ở ngoài vườn và ngoài sân suối cả ngày. Có nghĩa là cơ hội được nhìn thấy Gianni thật sự xa vời đối với cô. Nhưng cô không ngừng hy vọng tìm kiếm bóng dáng anh. Lời nói của anh tràn ngập trong tâm trí cô giữa dòng khao khát đang chảy xiết “... Làm phụ nữ vui lòng là một phần quan trọng trong thú vui của tôi...” đầu óc cô tiếp tục quay cuồng, đoán già đoán non ẩn ý trong câu nói ấy. Gianni đã buộc tội cô là đang bực bội vì chuyện tình dục. Nếu cô có như vậy thật thì cũng là tại anh. Chỉ có duy nhất một mối tình lâu dài trong đời mình, Meg không thành thạo gì chuyện lãng mạn. Cô chỉ biết học hành dể vượt lên những người khác. Cho đến khi gặp Gianni, Meg mới nhận ra rằng bấy lâu nay cô dã bỏ lõ khoái lạc. Anh đã châm ngòi khao khát trong cô. Giờ thì cô điên cuồng muốn tìm biết mọi điều về anh.
Gavin, người yêu nghiêm túc duy nhất của cô đã quá độc đoán. Nếu chỉ làm bạn thôi thì anh ta rất tốt, nhưng anh ta luôn thúc ép Meg làm những việc cô không muốn. Hơn tất cả, anh ta còn cố kiểm soát từng phút từng giây thời gian rảnh rỗi của Meg trong khi cô muốn học tập. Meg phật ý vì điều đó.
Sau khi chứng kiến cảnh cha mẹ mình nhặt nhạnh lại mọi thứ, cô biết giá trị của việc có trình độ chuyên môn đàng hoàng. Cô cũng không tội gì để mất việc chỉ vì dính vào một chuyện lãng mạn. Đó cũng là điều cô tâm niệm trước đây...
Nhưng rổi Gianni Bellini bước vào đời cô và làm rối tinh những kế hoạch quan trọng của cô. Anh khác hẳn những người đàn ông cô từng gặp. Dù chẳng mấy khi hiện ra trong tầm mắt, nhung anh luôn thường trực trong ý nghĩ của cô. Một hay hai lần gì đó cô thấy anh rảo bước quanh cây bách, nói chuyện điện thoại có vẻ rất chú tâm.
Trong lúc anh mải mê như thế, cô nhìn ngắm anh. Thật tuyệt vời. Cô chiều lòng mình, nhìn anh say đắm không rời mắt được vài giây. Được như vậy còn sung sướng hơn nhiều so với cái nhìn thoáng qua mà cô đã lén nhìn khi anh sải bước đi thanh tra dất đai cùng với một trong những tá điền hay quản lý của mình.
Đêm tối dâng tặng Meg vài niềm vui tuyệt vời và cả nỗi thống khổ. Chỗ ở mới của cô không xa lối đi vào tòa lâu đài. Cô biết mỗi khi Gianni ra ngoài vào buối tối. Cứ qua ngôi nhà vườn thì chiếc Ferrari siêu nhanh lại tăng tốc phóng điên cuồng. Lần đầu nghe thấy tiếng gầm rú không mong đợi ấy, cô giật mình đánh rơi chiếc đĩa đựng bánh ngọt mới nướng. Âm thanh kinh khủng hơn cả tiếng phi cơ RAF diễn tập ở quê nhà. Rồi Meg cũng quen, nhưng không dễ dàng gì mỗi khi Gianni trở về vào những giờ không mấy sớm sủa. Chẳng thể nào quay lại ngủ được sau khi bị đánh thức lúc ba giờ sáng. Cảm giác như người có tội, Meg chui ra khỏi giường, rón rén đi đến bên cửa sổ rồi nấp vào bóng tối, hy vọng sẽ nhìn thấy Gianni. Dù là nhỏ nhoi, nhưng cô luôn luôn có cơ hội thấy Gianni lúc anh nhảy ra khỏi xe, phóng lên bậc tam cấp trước nhà rồi lặn mất tăm trong tòa lâu đài. Mỗi đêm Meg nín thở, lo sợ điều tồi tệ nhất xảy ra. Tòa lâu đài này là của anh, vì thế cô cứ ngóng chờ xem anh có mang đám ‘cung tần mỹ nữ’ về nhà mỗi tối không. Nhưng nỗi lo của cô không bao giờ xảy ra. Gianni luôn vể nhà một mình.
Meg sẽ thấy thoải mái nếu như không có một chuyện phiền hà. Gianni luôn nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của cô trước khi mất hút vào tòa lâu đài. Meg cẩn thận thụt lại, cố làm mọi cách để không bị anh phát hiện. Thật chẳng hay ho chút nào. Hành động cuối cùng của Gianni luôn là liếc về ngôi nhà vườn, cái nhìn như xuyên thẳng vào Meg, khiến cô hoang mang. Chắc có gì đó làm anh cảnh giác, nhưng anh vẫn chưa chất vấn cô chuyện theo dõi rình mò, thực là lạ. Meg thừa biết Gianni sẽ không kìm nén như vậy. Anh sẽ đến chỗ làm tìm cô để nói chuyện. Vậy mà anh không đến. Meg âm thầm đau khổ, nhưng không được nhìn thấy anh là thử thách quá lớn, cô không thể và không bao giờ chịu từ bỏ những đêm thao thức. Thật thú vị khi nằm trên giường lắng nghe tiếng bước chân của Gianni để thấy người đàn ông trong mơ của cô dang tồn tại, đang thật sự hít thở.
Meg sống trong hồi hộp thêm vài ngày nữa. Cô quan sát những nét chỉnh sửa cuối cùng của vườn hoa đẹp lộng lẫy mà cô đã thiết kế. Gianni không hề đến nữa. Mọi việc thay đổi vào cái hôm Meg hoàn thiện nốt các chi tiết trong dự án về hoa cỏ ở nhà kính. Cô đang cột dây cho một vài nhành lan trong khu vực hoa nhiệt đới mới để chúng phát triển theo một hướng nghệ thuật thì điện thoại di động réo vang.
“Cô Imsey phải không ạ? Bá tước muốn gặp cô ở văn phòng ông ấy.” Một trong các trợ lý riêng của Gianni thông báo, tim Meg nhảy tưng tưng như một trái banh.
“Được. Khi nào vậy?”
Sau câu hỏi của Meg là sự im lặng đáng sợ. Cô nghĩ hẳn đây là lần đầu tiên có người làm cho Gianni phải đợi. Người trợ lý trả lời thật ngắn gọn, đơn giản.
“Ngay lập tức, nếu không thể sớm hơn!”
Meg không cần nghe thêm lời cảnh báo nào nữa. Cô tuân lệnh chạy đi, chạy hết tốc lực qua khoảng cách giữa khu vườn rau cũ và tòa lâu đài, rồi vừa lao vào khu văn phòng vừa phủi vội những mảnh vỏ cây vụn bám ở đầu gối quần Jean đang mặc. Tiếng ồn ào đột nhiên im bặt. Cặp mắt của các thư ký và trợ lý đổ dồn vào ‘hành trình’ của đám vỏ nâu rớt như mưa tù áo quần và ủng của Meg. Một phụ nữ đẹp như chim trời nhanh chóng lấy xẻng hót những mảnh vụn ấy. Một cô thư ký khác bước ra phía trước, tay ôm một cuộn thảm cao su. Cô xua Meg về cánh cửa gỗ màu nâu đỏ ấn tượng có tấm biển “Cấm vào” và gõ thật mạnh lên đó.
“Mời vào!”
Meg đã nghĩ rằng mình sẽ căng thẳng. Nay nghe giọng nói trầm ấm và êm dịu của Gianni, tình trạng căng thẳng càng thêm trầm trọng, cô như chết đứng.
Cô thư ký mở cửa và làm một hành động kỳ quặc là thả cuộn thảm cao su vào trong, Meg chẳng hiểu ra sao. Cuộn thảm tở ra, rộng khoảng 45 centimet, bảo vệ sàn gỗ bóng như gương trong phòng làm việc của Gianni.
Meg chỉ muốn phá vỡ bầu không khí thử thách đầy căng thẳng.
“Không có thảm đỏ cho tôi à?” Cô bứt rứt cười hỏi.
“Không, chỉ có thảm bảo vệ thôi,” cô thư ký nạt lại, xua cô vào.
Meg tiến vào trong. Gianni đang ngồi sau bàn làm việc to lớn của mình đặt ở đầu bên kia căn phòng, lưng quay ra cửa sổ, đầu cúi xuống chăm chú với công việc, dáng vẻ hết sức nghiêm nghị. Meg không biết phải làm gì. Cô nhìn lại lối vào, đúng lúc đó cánh cửa đóng sập, cắt đứt hy vọng trốn thoát của cô.
Meg tiến tới trước, rồi dừng bước ở một khoảng cách lịch sự ngay trước vạch màu bạc trên “con đường cao su”. Cô đan chặt hai bàn tay vào nhau trong tâm trạng đầy tội lỗi và chờ đợi, cảm giác những sợi thần kinh của mình bị buộc một đầu vào ngòi bút của Gianni, tay anh di chuyển càng xa trên tờ giấy thì chúng càng căng ra.
Mà anh thì đang viết một câu dài kinh khủng.
Bên ngoài, đàn chim én chao liệng và kêu inh ỏi. Luồng nắng xuyên qua sàn nhà sáng như gương đầy ắp những hạt bụi li ti. Nóng nực tăng lên, thân nhiệt Meg cũng tăng. Bên ngoài, tiếng chó sủa đâu đó trong làng vọng lại. Đồng hồ kêu tích tắc. Chó lại sủa. Gianni bỗng chà chà chân vào nền nhà dưới gầm bàn làm việc.
Anh đang thử xem sức chịu đựng của Meg thế nào. Đột nhiên, cô không chịu nổi nữa.
“Tôi xin lỗi là đêm nào cũng theo dõi anh qua cửa sổ, nhưng đó là do xe hơi của anh luôn làm tôi thức giấc khi nó chạy ngang qua chỗ tôi ở, sau đó tôi không tài nào ngủ lại được nữa. Lâu dần tôi thành thói quen trở dậy và nhìn ra ngoài xcm mọi chuyện ổn không, tình cờ anh luôn nhìn lên không đúng lúc…”
Gianni dừng viết ngay khi Meg cất lời đầu tiên. Những lời tiếp theo làm anh nhấc bút và ngẩng đầu lên. Tới lúc giọng cô nhỏ dần rồi im bặt anh vẫn nhìn cô đăm đăm bằng ánh mắt tò mò trắng trợn.
“Thú vị đấy, Megan. Chuyện này vô cùng thú vị.” Cuối cùng, Gianni lầm bầm trong miệng, giọng kéo dài khiến Meg lúng túng. Đoạn anh quăng cây bút xuống bàn, ngồi ngả người ra sau ghế, châu mấy đầu ngón tay lại với nhau và nhìn cô chằm chằm.
“Chắc cô không ngờ là tôi hoàn toàn chẳng biết chuyện này đâu, Megan nhỉ?”
Meg càng lúng túng.
“Thật ra tôi gọi cô vào dây vì lý do hoàn toàn khác. Tôi muốn biết cô làm tới đâu rồi, chỉ thế mà thôi. Có lẽ cô muốn đi ra ngoài một chút rồi trở vào đây và chúng ta sẽ bắt đầu nói chuyện lại?”
Meg ngoái đầu nhìn ra cửa một cách e ngại. Nó là vật duy nhất đứng giữa cô và sự hủy hoại hoàn toàn lòng tự trọng của cô.
“Tôi có phải làm thế không?”
Gianni bật cười khẽ, giọng khàn khàn, không chủ ý lôi cuốn hay quyến rũ Meg. “Tôi không được nghiêm túc cho lắm.” Gương mặt anh thể hiện tất cả sự khoái trá đầy thu hút mà cô dã từng nếm trải ở Triển lãm Hoa Chelsea. Giờ đây nó cũng cám dỗ chẳng kém, giúp xoa dịu thần kinh căng thẳng của Meg đủ để cô nhoẻn miệng cười.
“Chắc là anh dang khoái chí lắm, Gianni! Quả là một thử thách đối với tôi khi bị đám nhân viên văn phòng xinh đẹp của anh coi thường vì không đủ thời gian tắm táp, thay đồ hay trang điểm chút đỉnh.”
“Nhìn bề ngoài của cô có gì là không ổn đâu.” Gianni nghiêm túc nhận xét, mắt chậm rãi nhìn khắp người Meg.
“Nhưng họ nghĩ thế đấy,” Meg căng thẳng nói. “Thế nên họ mới trải cái này ra cho tôi đấy.” Cô chỉ tay xuống tấm thảm bảo vệ.
Một lần nữa, Gianni bật cười.
“Đừng bực mình. Tất cả nhân viên làm việc ngoài trời vào đây đều phải dùng đến nó. Ngoài trại nho, tôi còn thừa kế các đồn điền ô liu, cam quýt cùng nhiều trang trại nữa. Nếu không trải thảm thì bao nhiêu người ấy sẽ rải đủ rác rến ra sàn nhà.”
“Nhân viên văn phòng của anh không ưa những người làm ngoài trời.” Meg nói, vẫn chua chát vì những ánh mắt khinh miệt lúc nãy.
“Nhân viên văn phòng của tôi chẳng làm sao cả, chỉ tội lộn xộn.” Gianni hất đầu ra ngoài cửa rồi nhanh chóng nói thêm “Nhưng đừng lo, cô không phải mối bận tâm của họ, mà họ cũng không coi cô như mối de dọa đối với họ đâu.”
Meg chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.
“Có nên lấy làm mừng không?” Cô uể oải hỏi.
“Tất nhiên là có. Bây giờ bàn việc chính thôi. Công việc của cô thế nào, Megan? Tôi kiểm tra cô mấy ngày qua, nhưng hễ nhìn thấy cô thì cô lại biến mất. Đó là lý do tại sao tôi gọi cô tới đây. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc.”
“Tôi cũng muốn thế đấy, Gianni!” Meg buột miệng, không kịp kìm lại.
Gianni tỏ vẻ thích thú.
“Nghe rất hứa hẹn! Mời cô ngồi.” Anh trỏ chiếc ghế bọc da dành cho khách đặt trước bàn làm việc của mình. Để đến được chỗ cái ghế, Meg sẽ phải bước ra khỏi tấm thảm cao su. Thấy cô liếc hết bên này sang bên kia mấy lần liền, Gianni phá lên cười. “Đừng lo gì đến cái sàn. Thường thì tôi không để nhân viên tạp vụ nhàn rỗi. Mấy dấu chân nhỏ bé của cô không khiến họ chết được đâu.”
Meg bước tới, ngồi xuống ghế. Gianni chống cùi chỏ lên bàn làm việc và chồm tới trước, nụ cười tươi rói càng lúc càng nở rộng. Meg đã mất bao nhiêu thời gian để hình dung những điều cần nói và thái độ ứng xử khi gặp lại anh, thế mà giờ đây cô ngây như phỗng. Những lời thú tội ngu ngốc vừa rồi hoá ra là một sai lầm nghiêm trọng. Bây giờ Gianni có làm gì cô cũng không cưỡng lại nữa. Run rẩy chờ đợi động thái tiếp theo của anh, cô giữ cho mình ngồi yên trên ghế, mắt nhìn xuống hai tay đang hồi hộp vặn vẹo nhau trên đùi.
“Tiện đây, Gianni, tôi có một đề nghị. Nếu không phiền, bằng cách nào đó mong anh hạn chế bớt tiếng ồn mỗi đêm khi về nhà, được không?” Meg nói thật nhanh cho xong, thẹn đỏ nhừ cả mặt. Bối rối vì cách thổ lộ cho Gianni biết về những đêm thao thức của mình, cô đợi anh cười nhạo.
Nhưng Gianni chỉ ngả người ra lưng tựa ghế. Một khoảng lặng thật lâu, thật căng thẳng hình thành giữa họ, rồi anh nói với vẻ lạnh nhạt “Tôi đã cân nhắc ngay điều đó khi nghe cô đề cập. Cô là người dầu tiên lưu ý tôi về việc khiến mọi người thức giấc. Không ai khác dám than phiền chuyện này cả.” Meg cố pha trò cho vấn đề bớt nghiêm trọng, “Chắc họ sợ anh quá đấy mà!”
“Còn cô thì không à?” Gianni có vẻ tò mò hơn là bực mình. Meg bạo gan ngước lên. Gianni rất điềm tĩnh, đôi mắt đẹp sẫm lại vì thắc mắc.
“Tôi... tôi phải suy nghĩ đã.” Cuối cùng Meg lên tiếng. Thật sự là vậy. Gianni Bellini có thể đáng sợ, cũng có thể nồng hậu và vui vẻ, cô không sao lường được cảm xúc của anh.
“Đừng để mất nhiều thời gian đấy nhé?” Gianni nói, giọng pha tiếng cười. Meg bất giác nhìn lên lần nữa. Gianni mỉm cười với cô trên hai nắm tay siết chặt của anh.
“Thế là tôi đã phá hỏng giấc ngủ ngon của cô, phải không nào? Nếu không thấy thoải mái thì không dễ gì nói ra. Và sẽ chẳng ai biết được. Có bao giờ cô nghĩ thay vì đứng nhìn ngắm tôi, cô cứ yên vị trên giường và nghỉ ngơi thêm chút nữa không?”
“Chẳng có ích gì vào giờ đấy cả. Tôi không nghĩ đến ngủ lại. Có thể dậy xử lý giấy tờ rồi ra ngoài làm việc.”
“Tôi biết,” Gianni nói, giọng pha chút ăn năn. “Lúc tôi cởi hết quần áo chuẩn bị ngủ thì cô ra ngoài, đi thẳng đến vườn làm việc.”
Meg nhướng mày vẻ trêu ghẹo. “Sao anh biết nhỉ?”
Gianni chỉ cười, để Megan tự hiểu lấy ý anh. Cũng không mất nhiều thời gian để suy luận. Lối đi từ ngôi nhà tranh cô ở đến khu vườn rau củ nằm dọc một phía tòa lâu đài. Hẳn là từ dãy phòng riêng, Gianni có thể nhìn bao quát cả khu của cô. Bỗng dưng Meg hình dung ra cảnh tượng hấp dẫn trong đó Gianni trần như nhộng đứng ngắm cô từ ban công phòng ngủ của mình. Lẽ ra cô đã bắt gặp hình ảnh quyến rũ ấy nếu như có lúc nào trong mấy ngày qua cô ngước nhìn lên. Nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội. Trạng thái bối rối rồi thất vọng của Meg hẳn phải rõ lắm, vì Gianni hồi đáp bằng một nụ cười ngụ ý chòng ghẹo làm tâm trí cô xuất hiện bao nhiêu khả năng có thể xảy ra.
“Đừng lo. Bây giờ tôi là Bá tước rồi, tôi sẽ bớt tiệc tùng và ở lại tiêu khiển trong biệt thự thường xuyên hơn. Sắp tới cô sẽ không bị tôi làm phiền nhiều vào buổi tối nữa đâu.” Gianni nói một cách láu cá như thể thừa biết là Meg sẽ buồn. “Tôi sẽ rất bận. Nhân thể, nghề nghiệp của cô là một lý do nữa tôi yêu cầu cô đến đây. Những lời cô nói ngày đầu vẫn còn nguyên trong tâm trí tôi. Nhân viên của tôi đã kiểm tra về cô, cô Megan Imsey. Có phải cô từng nói với cha tôi là cô quá xuất sắc, trình độ chuyên môn quá cao nên cô chê công việc ở hoàng gia Anh không?”
“Không, tôi chẳng bao giờ nói như thế cả, thậm chí đó là sự thật đi nữa!” Meg bối rối xua tay. “Tôi không hề chê bai, chỉ là không thể nhận việc. Có sự khác nhau đấy. Một ngày sau khi tôi được tuyển vào vị trí đó, cha tôi bị trụy tim. Tôi đã nhận lời, song không thể thực hiện. Cha mẹ cần tôi giúp đỡ trong lúc khó khăn. Còn nhiều khu vườn khác ngoài vườn cung điện, chứ cha mẹ thì chỉ có một thôi. Con người quan trọng hơn công việc.”
Gianni phớt lờ. “Tôi nhận ra cô làm ở đây thật là lãng phí tài năng.”
Cổ họng Meg nghẹn lại. Ỷ anh ta là sao?
“Cái chức Quản lí vườn ươm hoa ngoại lai đang giam hãm cô trong vườn rau, giữa bốn bức tường cao 3 mét của nhà tù kính kia. Tôi muốn trả tự do cho cô, Megan. Cô sẽ đảm nhận vị trí Quản lý hoa viên tại lâu đài Castelfino. Nếu cô làm tốt công việc như tôi mong đợi, sẽ có cơ hội cho cô thăng tiến tới vị trí Tổng quản hoa viên toàn bộ sự sản của tôi ở Barbados, Đảo Kim cương, Mahattan, và những nơi khác nữa.”
Meg hầu như không lĩnh hội ngay được. Điều Gianni đang nói thật lạ lùng, nhưng công việc anh miêu tả quả là đáng mơ ước.
Gianni đứng dậy, đẩy ghế ra sau và thong thả đi vòng ra trước bàn. Anh ngồi ghé lên góc bàn, một chân thòng xuống đung đưa, mũi giày da thủ công chỉ cách đầu gối Meg có vài centimet. Nhìn cô từ vị trí thuận lợi này, anh cố làm cho cô an tâm nhưng lại phản tác dụng. “Tất nhiên sẽ có nhiều lợi ích khác.”
Gương mặt đẹp đẽ của Gianni sáng bừng lên bởi nụ cười đầy hàm ý. Meg nhìn anh đăm đăm. Công việc tương lai của cô nằm trong tay người đàn ông khêu gợi và đầy mê hoặc này. Cái nhìn trong đôi mắt ma thuật ấy đang đẩy cô tới cách điểm nóng tột cùng chỉ một nhịp đập con tim.
“Đầu tiên trong danh sách là tiền phụ cấp mua váy,” Gianni thông báo.
Meg nhìn xuống trang phục của mình. Chiếc áo thun đơn giản phô làn da rám nắng tuyệt dẹp, cả áo lẫn quần Jean của cô đều không còn mới, nhưng được cái chúng rất thoải mái.
“Nhưng đây là đồ phù hợp nhất cho công việc cua tôi.” Cô càu nhàu.
Gianni nhăn mặt, “Có thể chúng phù hợp ở Anh, nhưng ở đây cô là một phần trong dự án mới của lâu đài Castelfino. Tôi vừa quyết định rằng dự án đồng nho và những dự án phát triển du lịch của cha tôi sẽ bổ sung cho nhau. Thay vì chỉ thu hút thành phần sành sỏi rượu, một khu tham quan dẫn khách từ dồng nho đến những địa điểm hấp dẫn khác sẽ mở rộng, dù vẫn phân loại, đối tượng viếng thăm. “Tôi dự định để toàn bộ nhân viên của mình làm đại diện, đồng nghĩa với việc ai cũng phải là một phần của dự án. Khi tôi mở dạ tiệc đầu tiên ở đây trên cương vị Bá tước, những người phụ trách tất cả các bộ phận sẽ tham dự. Đó sẽ là một đêm thật hoành tráng, vì thế tôi muốn vẻ ngoài của cô phải tuyệt vời như mọi thứ quanh đây.” Gianni nhìn khắp phòng làm việc sang trọng với vẻ mặt hài lòng. “Đặc biệt là cô, Meg. Vì cô sẽ giới thiệu cho khách của tôi về thế giới nhiệt đới thần tiên mà cô đang mở rộng.”
Meg cảm thấy thư thái. Nếu mọi nhân viên đều được đối xử như nhau, cô sẵn lòng chấp nhận phụ cấp mua váy mà không phải băn khoăn.
“Tôi nảy ra ý này từ việc nghiên cứu lịch sử, sau khi người của tôi trình lên hồ sơ về cô.”
Gianni tiếp tục, “Cách đây một trăm năm, giới quý tộc Anh dã từng dẫn những vị khách quý của mình tham quan khu vườn rau. Cô có biết chuyện đó không?”
“Có...” Meg ngập ngừng nói, chưa tiên liệu được câu chuyện sẽ đi tới dâu. “Nhưng đây là nước Ý thời hiện đại,” Cô nói thêm, rồi sực nhớ Gianni đã quyết thì chỉ nên nhìn thẳng về phía trước chứ không nhìn lại.
“Tôi biết. Tôi đã dành trọn cuộc đời mình để thoát khỏi hình ảnh lạc hậu của dòng họ Bellini. Bây giờ đây, gánh tất cả những trách nhiệm cổ lỗ sỹ trên vai mình, tôi đang tìm cách làm cho cuộc sống dễ chịu hơn. Các bá tước thời xưa không bao giờ chịu ngồi suông tận hưởng đống của cải của mình. Họ luôn leo lên cao hơn nữa, tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tôi vừa biến vài chục héc-ta đất trồng nho đang xuống cấp thành một thương vụ trị giá vài triệu bảng. Tôi làm việc này vì không muốn phụ thuộc vào tài sản của gia đình. Tôi chẳng cần phải chứng minh nữa bởi nó đã quá rõ ràng.
Bây giờ tôi bắt đầu thử nghiệm ý tưởng sản xuất những đặc sản địa phương khác. Vùng Castelfino cũng sản xuất thực phẩm địa phương và dầu ô liu với chất lượng hàng đầu. Tôi muốn biến tòa lâu đài này thành một nơi thật đẹp để tôi, bạn bè tôi và các đối tác kinh doanh cùng nhau làm ăn. Có thể tất cả bọn họ sẽ đến và chứng kiến mọi việc được thực hiện thế nào, đồng thời giúp mậu dịch địa phương phát triến. Vì vậy tôi bắt đầu triển khai ý tưởng để bằng mọi giá đạt mục tiêu củng cố vị trí xã hội của mình. Sau khi Quản lý hoa viên chinh chiến của tôi dẫn khách đi một vòng ngoài sân và giới thiệu hết mọi thứ, họ sẽ dược chiêu đãi một bữa tiệc xa hoa. Tất cả những thứ trưng bày ở đây đều có thể được cung cấp từ chính mảnh đất Castelfino, từ thức ăn, rượu, đến hoa của cô... tất cả những thứ khiến tôi tự hào sẽ được thể hiện qua các mặt tốt đẹp nhất. Vì vậy tôi muốn tạo ấn tượng thật sâu đậm trong lòng khách về ngôi nhà và khuôn viên của tôi, Megan à!”