Trời đất quay cuồng, Kỷ Nguyên bị đá một cước xuống giường, ngay cả người cũng cầm theo cả chăn, nặng nề ngã trên mặt đất, phát ra một âm thanh trầm đục.
Người đàn ông trẻ tuổi mà nổi điên bước từ trên giường xuống, thuốc khiến trong mắt của hắn đầy một màu đỏ tơ máu, nhưng cũng không giảm đi sự khôi ngô tuấn tú: “Anh của cậu có người em trai như vậy đúng là sỉ nhục lớn nhất đời này. Cậu thật sự làm cho tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm!”
Kỷ Nguyên đầu đau như muốn nổ tung, còn chưa đợi bản thân mình mở mắt ra lại nghe thấy tiếng cửa cực lớn “Rầm” một tiếng đóng lại, khí thế đạp vào kinh thiên động địa.
Đầu đau…
Đau quá…
Kỷ Nguyên cố gắng mở mắt ra, đầu tiên là một mảnh mờ nhạt, tiếp theo từ từ rõ ràng, suy nghĩ cũng dần dần thu hồi lại.
Anh còn nhớ rõ trước khi chết, quân địch vây bốn mặt, sáu đội quân chờ phân phó, một mũi tên mang theo nội lực bay tới chính mình, khí thế rào rạt, một kiếm phủ kín cổ họng, máu bắn ba thước.
Đồng thời kết thúc triều Đại Chu tàn bạo ngang ngược, cả đời đế vương chuyên quyền độc đoán.
Anh đã chết, có lẽ sẽ không ít người cảm thấy vui mừng nhỉ.
Nhưng mà chuyện này là thế nào?
Rõ ràng bản thân mình đã chết rồi, trước khi lâm chung còn nghe được tiếng quý phi tận lực gào khóc, sao bây giờ còn có thể mở mắt? Còn có thể hô hấp? Còn chẳng hiểu tại sao bị người ta mắng một trận nữa?
Chậc…. Dân đen sao dám….
Kỷ Nguyên vừa tức giận vừa vuốt trán của mình, rồi lại nhìn hai bàn tay của mình, trong nháy mắt cả người khựng lại.
Bàn tay thịt ú ụ, mười ngón tay tròn vo, đây vốn không phải tay của anh mà!
Đúng lúc này, một ký ức xa lạ mãnh liệt xâm nhập vào trong đại não của anh giống như những mảnh nhỏ hiện ra trước mắt anh, đứt quãng cũng không toàn bộ.
Hóa ra anh đã không sống ở thời đại của mình rồi mà bây giờ thế giới này giống hệt như ba nghìn thế giới được miêu tả trong phật giáo vậy, là một trong ba nghìn thế giới.
Sau khi bản thân chết đi giống như có một quỷ hồn bên cạnh vào cơ thể một người mập mạp cũng tên “Kỷ Nguyên”, chính là nguyên chủ.
Mà người đàn ông vừa rồi đá mình xuống đất là chồng của nguyên chủ, chồng: Ứng Thư Hoán.
Thời điểm kiếp trước Kỷ Nguyên làm hoàng đế, triều Đại Chu mở rộng phong tục tập quán, nam kết hôn với nam không hề kỳ lạ, chỉ là bản thân anh không có sở thích thích đàn ông thôi.
Cho nên lúc Kỷ Nguyên biết được Ứng Thư Hoán là chồng của nguyên chủ cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là ký ức tiếp theo làm sắc mặt Kỷ Nguyên không khỏi trầm xuống.
Nguyên chủ là con riêng, mẹ là tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, sau khi bố chết thì nguyên chủ được nhận về bị mẹ kế và anh trai bắt nạt sỉ nhục.
Một nhà bọn họ chỉ là gia đình bình thường, mà chồng nguyên chủ Ứng Thư Hoán lại là con trai của tỷ phú Kiến Kinh, sinh ra trong đại gia thế số một số hai.
Sở dĩ có thể kết hôn với Ứng Thư Hoán là bởi vì bố của nguyên chủ trong vụ án bắt cóc vì cản được một viên đạn cho Ứng Thư Hoán mà chết.
Gia chủ nhà họ Ứng vì muốn bồi thường cho gia đình nguyên chủ nên chấp thuận một yêu cầu có thể đáp ứng của bố nguyên chủ.
Chắc là bố nguyên chủ cảm thấy có lỗi với mẹ nguyên chủ, trước khi chết hy vọng nhà họ Ứng có thể thay ông ấy chăm sóc nguyên chủ, thế là, ông nội Ứng Thư Hoán làm chủ để hai người bọn họ lĩnh giấy kết hôn.
Nhưng mà không nghĩ tới trong lòng Ứng Thư Hoán có một người khác, người này chính là anh trai của nguyên chủ: Kỷ Hy.
Ngay tối hôm qua, nguyên chủ cũng vì nguyên nhân không rõ mà chết một cách kỳ lạ.
Kỷ Nguyên xem xong cuộc đời ngắn ngủi của người đàn ông này, trong lòng không hiểu sao nghẹn khuất.
Nhớ anh đường đường là thiên tử triều Đại Chu, một quân vương thống nhất triều Đại Chu nghìn đời, hồn lìa khỏi thân thì không tính, sao trên cơ thể này lại là một đồ bỏ đi như thế này?
Đổi lại là hắn, chỉ cần là người đàn ông mà bản thân xem trọng, cho dù trói cũng phải trói tới bên cạnh mình, Kỷ Nguyên anh chẳng quan tâm cố cưỡng ép mà làm, anh chính là tận hưởng quá trình tóm thôi.
Nghĩ lại Kỷ Nguyên thở dài một hơi: quên đi, đã tới đây rồi coi như làm lại một đời vậy.
Kỷ Nguyên khổ sở trong niềm vui mà thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là tai họa nghìn năm sao? Người tốt đời không dài lại để một bạo quân chém giết còn sống.
“Chậc…”
Kỷ Nguyên hít một ngụm khí lạnh thật sâu, đứng dậy khỏi mặt đất đi ra bên ngoài.
Việc khẩn cấp trước mắt vẫn là phải hiểu biết một chút xem thế giới này là cái dạng gì.
Đẩy cửa ra, một khối ánh sáng chói mắt chiếu vào, Kỷ Nguyên theo bản năng đưa tay chặn hai mắt của mình.
Một lát sau, anh buông tay, mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt mình, trong lòng không khỏi chấn động.
Ngoài cửa đông nghịt, nhà cao tầng san sát, hàng chục nghìn phương tiện đi qua cầu vượt, tình cảnh này mắt thấy tai nghe đều khác hoàn toàn với triều Đại Chu.
May mà Kỷ Nguyên thân là đế vương, đã sớm luyện tính cách gặp biến mà không sợ trong triều đình nên mới không kinh ngạc mà thét lên.
Cũng phải thậm chí bản thân trùng sinh anh cũng đã tiếp nhận rồi, còn có cái gì không tiếp nhận được nữa?
Kỷ Nguyên giống như đứa trẻ con mới sinh ra, tập tễnh học đi bước từng bước về phía trước, trong lòng không khỏi cảm khái một hồi về sự thần kỳ của thế giới này.
Dọc theo đường cái không bao xa, anh nhìn thấy biển quảng cáo cực đại của Ứng Thư Hoán.
Hiểu biết từ trong ký ức của nguyên chủ thì ở thế giới này chồng của anh – Ứng Thư Hoán là một đại minh tinh được người đời chú ý,
Sinh ra trong nhà quyền thế, anh cả theo chính trị, anh hai theo thương nghiệp, bố Ứng mẹ Ứng già rồi mới thêm mụn con, gần như nuông chiều Ứng Thư Hoán tới mức coi trời bằng vung, nuôi hắn thành kiểu kiểu ngạo ngang ngược như bây giờ, không coi ai ra gì, tính cách xấu xa.
Ứng Thư Hoán là sao nhí, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, hai ba tuổi đã phát triển trên màn ảnh lớn quay quảng cáo sữa bột trẻ em, bốn tuổi đã tham gia diễn xuất bộ phim đầu tiên của mình, mười lăm tuổi đã giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Tượng, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong nước.
Ứng Thư Hoán con đường ngôi sao sáng như ngọc, tiền đồ sáng sủa, thuận buồm xuôi gió, cuộc đời chỉ gặp một chuyện xui xẻo nhất chính là bị bắt kết hôn với Kỷ Nguyên.
Nguyên nhân bởi vì thân phận đặc thù của Ứng Thư Hoán, hai người ẩn hôn một năm không công bố bên ngoài.
Cho tới bây giờ cũng không ai biết ảnh đế Ứng Thư Hoán nổi tiếng đại giang nam bắc là một người đã kết hôn rồi.
Phía dưới bảng quảng cáo cực lớn của Ứng Thư Hoán còn có một biển quảng cáo nhãn hiệu nhỏ nữa, in lên một khuôn mặt tuấn tú ôn hòa trong sáng của người đàn ông trẻ tuổi.
Kỷ Nguyên dựa vào ký ức của nguyên chủ nhận ra, người đàn ông này chính là anh trai Kỷ Hy của nguyên chủ.
Bạch nguyệt quang* trong lòng của Ứng Thư Hoán, bạn thân công nhận trong giới giải trí, cũng là người đàn ông duy nhất dám xào cp với Ứng Thư Hoán.
*白月光(Bạch Nguyệt Quang) = Ánh Trăng Sáng: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Trong kỳ nghỉ hè Kỷ Hy dựa vào một chương trình tuyển tú 《Trở thành idol đi! 》trong giới giải trí, trở thành đỉnh lưu năm nay. Mà tư bản sau lưng anh ta đương nhiên chính là công ty truyền thông dưới trướng nhà họ Ứng rồi, nếu không thì Kỷ Hy cũng không thể nổi tiếng được trong cái giới giải trí lẫn lộn này.
Nếu nói về sự chênh lệch của Kỷ Hy và Kỷ Nguyên thì chính là một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Một người là mây trắng trên trời, một người là bùn lầy dưới đất, kẻ trước nghìn người sùng bái, kẻ sau làm hồ dán tưởng….còn sợ không dính lên được.
Kỷ Nguyên quan sát ảnh chụp của Kỷ Hy, bỗng nhiên nhanh trí khẽ động, có hơi tò mò về dáng vẻ hiện tại của mình.
Anh tìm một con sông nhỏ để soi, không nhìn thì thôi chứ vừa thấy đã hết hồn.
Cái, cái, cái người đàn ông gương mặt sưng phù giống như đầu heo này là ai thế?
Kỷ Nguyên khiếp sợ mà sờ vào mặt mình, xác nhận trong bóng ngược cao 1m8, tên béo cao 1m8 nặng 108kg này là bản thân anh.
Ngay lập tức, hai mắt anh suýt nữa tối sầm mà chết lần nữa.
Kiếp trước dù sao anh cũng là được quý phi Tuệ Nhàn Đoan sinh ra – người được Bảo Tông Đế sủng nhất, mẫu phi của anh nổi tiếng thiên hạ, mỹ nhân danh chấn kinh thành, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, không gì không được, phụ thân Bảo Tông Đế cũng nổi tiếng là nam tử đẹp nhất.
Giá trị nhan sắc của Kỷ Nguyên được di truyền từ phụ vương và mẫu hậu, mắt phượng, lông mày mảnh, có một vết bớt đỏ rõ trên môi dưới, lúc nói chuyện giống như đang ngậm cánh hoa chơi đùa, mặt trắng như gốm, tóc đen như mực, được xưng là một tác phẩm nghệ thuật mạo mỹ nhất. Hễ kinh thành bình chọn quý công tử, từ trước tới nay anh chưa bao giờ tụt dưới hạng ba.
Mặc dù nói đàn ông không cần quá để ý dung mạo của mình nhưng mà một khi đám mây rơi xuống đáy cốc đúng là khiến người khác khó mà chấp nhận.
Kỷ Nguyên nhịn lại sự kích động muốn đấm cho mình một cái rồi lại tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt trong nước.
Có thể tiếp nhận gương mặt này thật đúng là duyên cớ của mình, sau khi nhìn một hồi, Kỷ Nguyên bỗng nhiên cũng không cảm thấy quá xấu.
Nhìn kỹ thì cũng chỉ hơi béo, hơi tròn, hơi nhiều thịt thôi, mặt mũi cũng có vẻ tương tự như bản thân mình kiếp trước….Chỉ một chút thôi, trong lòng Kỷ Nguyên bình tĩnh nhấn mạnh nói, lại nghĩ: Ừ, chỉ là hơi béo thôi, tới lúc giảm cân là được mà.
“Giảm cân” là từ mà Kỷ Nguyên học được trong trí nhớ của nguyên chủ.
Quan sát xong khuôn mặt này, Kỷ Nguyên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng khác.
Anh nắm chặt tay phải, dồn khí lại, lẳng lặng cảm nhận chân khí trong cơ thể…. Một dòng chảy nhỏ chảy qua mạch, Kỷ Nguyên mừng rõ, vẫn ổn! Võ công kiếp trước vậy mà vẫn còn.
Kỷ Nguyên thở phào, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn được đè xuống.
Thời điểm tỉnh lại ban nãy, anh bị Ứng Thư Hoán đối diện đá một cước, lúc ấy trong lòng anh nghi ngờ, vì sao Ứng Thư Hoán không cần nội lực?
Bây giờ, anh cuối cùng nghĩ rồi: Chỉ sợ con người ở thế giới này đều không biết võ công. Nếu không chỉ bằng Ứng Thư Hoán với sự nóng nảy của cậu ấm kia hận anh tới nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn chán ghét, chỉ cần thêm nội lực vào thì một chưởng vừa rồi có thể làm mình mất mạng đấy chứ!
Kiếp trước anh bị trục xuất khỏi hoàng cung được nhà họ Phó nuôi dạy…. Nhà họ Phó trung liệt, Phó Trường Hồng là tướng quân trấn quốc triều Đại Chu, sức bạt cả núi, võ công hơn người.
Tất cả võ công của Kỷ Nguyên đều là Phó Trường Hồng tự tay dạy dỗ, phóng tầm mắt cả triều Đại Chu, e rằng cũng chỉ có con trai độc nhất của Phó Trường Hồng, sư huynh Phó mới có thể cùng đánh nhau.
Nghĩ tới điều này, Kỷ Nguyên dồn sức bỏ qua tên của sư huynh để bản thân không nghĩ về hắn ta nữa, dáng vẻ giả vờ như không có gì xảy ra suy nghĩ sang một chuyện khác: Chỉ là không biết… Võ công của mình còn thừa lại bao nhiêu, có thể tự bảo vệ mình ở thế giới xa lạ này không.
Kỷ Nguyên đứng trên cầu nhìn con sống trước mắt, bỗng nhiên nóng lòng muốn thử, muốn bay lên trời thử khinh công của chính bản thân mình.
Ai biết vừa mới chuẩn bị nhảy lên còn chưa bay qua cầu thì chợt nghe thấy một âm thanh tràn đầy châm biếm trên cầu: “Đây không phải là Kỷ Nguyên sao?”
Một người đàn ông trẻ tuổi ăn diện đứng ở đầu cầu, ôm hai tay nhìn Kỷ Nguyên, nhìn thấy dáng vẻ mặt đầy bầm tím của anh thì cười “hì hì” nói: “Nghe nói mày thiếu mấy chục triệu còn chưa trả được nên bảo mày đi tìm Ứng Thư Hoán mượn tiền, sao thế? Bị Ứng Thư Hoán đánh rồi nên chạy tới đây tự sát à?”
Kỷ Nguyên chậm rãi thẳng người dậy, nhíu mày, bình tĩnh nhìn người đàn ông nói chuyện.
Người đàn ông trợn ngược mắt châm biếm nói: “Đừng có tưởng rằng mày làm trò tự sát gì đó thì Ứng Thư Hoán có thể nhìn mày nhiều hơn, có thể giả vào nhà họ Ứng chính là may mắn nhất trên đời này của mày đấy, còn xem mình làm cọng hành nữa.”
Kỷ Nguyên tìm trong ký ức của mình, tìm ra được tên người đàn ông này: Lục Hựu
Một trong những kẻ hâm mộ Ứng Thư Hoán, cũng là một trong số ít những người biết được quan hệ của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, sau khi Kỷ Nguyên gả cho Ứng Thư Hoán, Lục Hựu không ít lần tìm rắc rối tới cho Kỷ Nguyên.
Ai mà biết, tầm mắt vừa chạm với Kỷ Nguyên trong lòng Lục Hựu bỗng nhiên run lên… Ánh mắt u ám của Kỷ Nguyên không rõ giống như một con mãnh thú ngủ say trong vực sâu đang nhìn chằm chằm theo dõi anh ta.
Chuyện gì thế này? Lục Hựu nhíu chặt mày: Kỷ Nguyên hôm nay sao lại trở lên không giống trước kia rồi? Trước kia nó luôn khúm núm nhát gan sợ phiền phức, là một đồ bỏ đi, vừa nhìn đã khiến người khác ghê tởm, bản thân chỉ cần vừa nhắc tới Ứng Thư Hoán mặt nó trông như chịu bao nhiêu tủi thân rồi, không khóc thì cũng ầm ĩ, sao bây giờ lại bình tĩnh khác thường thế?
Đây không phải phí lời rồi sao, đó là bởi vì Kỷ Nguyên trước kia đã chết rồi.
Kỷ Nguyên bây giờ được xưng là một bạo quân triều Đại Chu nghìn đời.
Tục danh của anh được nghìn người chỉ trỏ, chỉ là lịch sử mắng anh có đến mấy trang, xếp chồng lên đều có thể cho quý phi dán lên tường, đối mặt với vài lời châm biếm hời hợt của Lục Hựu, vốn dĩ Kỷ Nguyên không để ở trong lòng.
Nhưng mà anh làm đế vương nhiều năm như thế rồi, với sự tàn bạo lãnh huyết, lòng dạ hẹp hòi… vẫn là trả lại loại tiếng tăm đó gấp mười lần… nguyên chủ trước đó gặp bao nhiêu sự xúc phạm không liên quan tới anh nhưng cơ thể bây giờ đã là của anh mà lại có người dám ức hiếp sỉ nhục anh, Kỷ Nguyên đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi.
Lục Hựu xem như đụng phải nòng súng rồi…. “Nòng súng” cũng là từ Kỷ Nguyên vừa mới học được trong trí nhớ của nguyên chủ.
Ý tưởng kỳ quái áp chế Lục Hựu, đi về phía trước tới gần Kỷ Nguyên hạ giọng hung hăng nói: “Kỷ Nguyên, mày đừng có không biết xấu hổ, tên mập chết tiệt như mày còn muốn học theo anh mày tiến vào giới giải trí sao? Mày cũng nên có giới hạn với Ứng Thư Hoán đi, ngay cả tự mình biết mình cũng không có à? Dựa vào mày cũng muốn đi làm diễn viên à?”
Sau khi Kỷ Nguyên nghe xong, nghĩ thầm rằng ý kiến này có lẽ là của nguyên chủ trước đây, có lẽ là muốn tiến vào giới giải trí, tiến tới gần chồng của mình hơn một chút, hoặc có thể chỉ là đơn thuần bắt chước Kỷ Hy.
Lục Hựu đánh giá anh từ trên xuống, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng “Xùy”, chua ngoa bình luận: “Cóc ghẻ mà cứ tưởng mình là thiên nga*.”
*Nguyên văn là “东施效颦” (Đông thi hiệu tần): nguyên chỉ người phụ nữ xấu xí bắt chước người đẹp trang điểm. Ví với việc không biết cái đẹp của người ta ở chỗ nào, chỉ bắt chước bừa, hiệu quả lại ngược lại. Hiện phiếm chỉ kẻ bắt chước một cách ngu xuẩn đáng chê cười. (theo gg)