Có cảm giác như tất cả đều đã kết thúc, cũng như quả nhiên là như vậy.
Nếu như suy đoán của anh chính xác thì đáp án này đã rất rõ ràng.
Ký ức mà anh đã mất đi, quả nhiên có liên quan đến Thích Thừa Tuyết.
Thích Thừa Tuyết…
Trong ấn tượng cũng không phải hoàn toàn quên mất hắn ta.
Kỷ Nguyên vẫn còn nhớ khi còn bé đã gặp mặt hắn ta hai lần.
Ấn tượng sâu hơn chính là năm Thích Thừa Tuyết năm tuổi, vào hôm tuyết hơn, nhan sắc và đôi mắt của đứa trẻ đều để lại ấn tượng rất sâu với anh.
Kỷ Nguyên yên lặng một lúc, nói với ông cụ Ứng: “Trận chiến ở Tuyệt Bích Cốc, ký ức của ta đã bị hỏng.”
Ông cụ Ứng ngẩng đầu, đôi mắt co rụt lại: “… Ký ức bị hỏng?”
Ông ta muốn hỏi tại sao lúc đó không lộ ra!
Nhưng mà nghĩ đến lúc đó tình hình rất nguy cấp, lấy tính cách cẩn thận của Kỷ Nguyên thì việc anh không lộ ra cũng là chuyện đương nhiên.
Đúng vậy, nếu như năm đó các hoàng tử khác biết được tình trạng cơ thể của Kỷ Nguyên, chỉ sợ Kỷ Nguyên sẽ không sống tới khi lên ngôi hoàng đế.
“Lại là như vậy…” Nước mắt của ông cụ Ứng rơi đầy mặt.
Trong lòng của Kỷ Nguyên cảm thấy không lành: “Tại sao lão gia lại như vậy?”
Ông cụ Ứng nói: “Bệ hạ có nhớ được làm sao trở lại Trường An từ Tuyệt Bích Cốc không?”
Kỷ Nguyên mím môi một lúc: “… Không nhớ rõ. Trước đây ta tự cho là mình đi trở về Trường An… Nhưng mà ý thức không rõ cho nên không nhớ kỹ quá trình.”
Ông cụ Ứng lau nước mắt: “Tuyệt Bích Cốc cách Trường An ngàn dặm, cho dù bệ hạ có thần thông quảng đại cũng không có cách nào đi bộ về Trường An, chẳng lẽ bệ hạ thật sự không nghĩ ra cái gì khác?”
Nói tới đây, trong lòng của Kỷ Nguyên bắt đầu trở nên luống cuống.
Hình như anh đã đoán được kết quả chứ không phải là thừa nhận.
“Ta thật sự không nghĩ ra gì cả.” Kỷ Nguyên vuốt mi tâm, mở mắt ta: “Nếu như tướng quân biết có thể nói chi tiết cho ta nghe hay không?”
Ông cụ Ứng dừng lại một lúc rồi mới nức nở nói: “Là Thừa Tuyết đưa ngài về.”
Trái tim của Kỷ Nguyên như một bàn tay nắm chặt, đau đến mức anh không thể thở nổi.
“Thích Thừa Tuyết…” Đọc ra ba chữ này, yếu hầu giống như bị dao cắt: “Tại sao ta hoàn toàn không biết…”
“Lúc Thừa Tuyết mang ngài về Thích Vương Phủ, ý chí của bệ hạ đã không rõ, không có chút sự sống nào, sau đó ngất hết ba ngày mới đi về từ Quỷ Môn Quan. Sau khi bệ hạ tỉnh lạ, Thừa Tuyết còn chưa kịp tới gặp ngài, ngài đã tự về Phó gia.”
“Sau đó…”
Sau đó đã có chuyện giết huynh cưới thê, mưu triều soán vị.
Kỷ Nguyên có ký ức vơi snơi này, khi anh tỉnh lại thì vết thương trên người đã được băng bó xong.
Lại là Thích Thừa Tuyết đưa anh trở về…
Vì sao hắn ta muốn liều lĩnh đưa anh trở về?
Hai mươi vạn thi thể ở Tuyệt Bích Cốc, tại sao hắn ta lại tìm được mình?
Lật xem… Từng bộ từng bộ sao?
Con đường hơn ngàn dặm, vách đá vách núi, nước sông chảy xiết, hắn ta cõng mình về như thế nào…
Kỷ Nguyên không dám nghĩ, càng suy nghĩ nhiều thì sẽ càng cảm thấy tuyệt vọng, giống như xé rách vết thương cũ, bày quá khứ đẫm máu trên mặt bàn.
Anh khó chịu đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Anh nhìn ông cụ, hỏi một câu hỏi cả hai đều đã biết rõ: “Vì sao Thích Thừa Tuyết lại đối xử với tôi như vậy?”
Lão gia tử yếu ớt thở dài, nước mắt nhịn không được chảy xuống: “Bệ hạ, ngài cảm thấy thế nào…”
Kỷ Nguyên cũng không thể nói ra câu nào.
Trong thư phòng, sư yên lặng đang tràn ra.
Kỷ Nguyên vuốt ve nửa miếng ngọc Phượng Hoàng Bích, sự cảm động trong lòng như là xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng, tự nhiên hiểu ra.
Trong trí nhớ có thứ gì có cuồn cuộn, vô cùng sống động.
Ông cụ Ứng chậm rãi nói: “Đời này của Thừa Tuyết chưa từng có thời gian tốt đẹp nào. Lúc mẫu thân của nó mang thai nó, có một đạo sĩ dạo chơi đoán mệnh cho nó, bi kịch trong cả đời ngắn ngủi của nó đã bắt đầu mở ra. Sau mười tháng, Thừa Tuyết ngậm ngọc sinh ra, là vì một bé trai hai mắt không bình thường, bị Bảo Tông Đế coi là thứ chẳng lành. Ta muốn bảo vệ cháu của ta, đành phải không cho nó ra ngoài, nhốt ở Thích Vương Phủ nho nhỏ đã được mười lăn năm.”
Nói đến ngậm ngọc sinh ra, tay phải của Kỷ Nguyên nắm chặt viên ngọc.
Lão gia tử tiếp tục nói: “Lúc Thừa Tuyết mười lăn tuổi, ta tìm cơ hội lấy được xá lệnh của Bảo Tông Đế, để cho nó có thể đi học như các công tử bình thường ở Quốc Tử Giám. Tuy nó có liên quan tới Thích Vương Phương nhưng tài hoa rất cao, thiên tính kiêu căng, lòng hiếu kỳ rất mạnh. Ngày hai mươi mốt tháng ba, bệ hạ khải hoàn hồi triều, ai ai cũng đổ xô ra đường, Thừa Tuyết xa xa thấy ngài ở trên tường…”
Kỷ Nguyên lập tức nhớ lại bức tranh anh đã nhìn thấy ở bảo tàng, cảnh tượng bên trong đúng là năm anh khải hoàn hồi triều!
Bức tranh do Thích Thừa Tuyết vẽ: Ta gửi sự ưu sầu và ánh trăng sáng…
Ông cụ Ứng ném ra một quả bom nặng ký, trực tiếp nổ đến đầu của Kỷ Nguyên trở nên trống rỗng, kêu vù vù, không nghe thấy gì cả.
Ông cụ Ứng nghẹn ngào, khóc không thành tiếng: “Từ lúc mười lăm tuổi, Thừa Tuyết vừa gặp đã yêu ngài, đến chết cũng không thay đổi, lúc chết chưa cập quan, vài năm ngắn ngủi như sống hết một đời. Thừa Tuyết không cầu xin ngài chăm sóc, nhưng nếu rơi vào một kết cuộc không có chút ấn tượng nào, dù nó có ở đưới cửu tuyền cũng chưa chắc yên giấc…”
Trong thư phòng yên tĩnh rất lâu, Kỷ Nguyên không có cách nào tiêu hoá chân tướng khổng lồ này ngay lập tức, chỉ đứng ngẩn ngơ một lúc.
Bỗng nhiên đầu rỉ sét của anh xoay một cái, chậm rãi mửo miệng: “Tướng quân, ta còn có một chuyện cuối cùng muốn hỏi.”
Ông cụ Ứng đã điều chỉnh cảm xúc xong, lau khô nước mắt, giọng nói của Kỷ Nguyên chậm rãi nói: “Ngày ta giết hoàng huynh, ép phụ thân thoái vị, người tới cứu ta là sư huynh sao…”
Năm đó sau khi Kỷ Nguyên giết Tam Vương gia, trực tiếp giết tới trong hoàng cung, khi đó anh còn chưa nổi lên ý muốn giết Bảo Tông Đế, chỉ treo đầu của Tam Vương gia trên triều đình, muốn Bảo Tông Đế cho Phó gia một công đạo.
Phó gia chưa hề phản quốc!
Lão gia tử yên lặng một lúc, nói: “Bệ hạ chưa từng nghi ngờ… Lúc ấy Phó gia đã khó bảo đảm thân mình, lại có thể điều khiển binh lực trợ giúp ngài một chút sức như vậy.”
Trong mắt Kỷ Nguyên có sự nghi ngờ: “Thế nhưng hôm đó rõ ràng ta đã thấy người tới cứu ta là sư huynh.”
Ông cụ: “Chỉ là sau khi Thừa Tuyết trờ về từ Tuyệt Bích Cốc, hai mắt đã mù, trọng thương khó chữ, lúc này mới tìm Phó Lạc, giao quyền binh lính.”
Đầu của Kỷ Nguyên nổ ầm một tiếng, đã từng tự cho là mọi thứ đều đúng, bây giờ lại sụp đổ.
Huyệt thái dương của anh nhảy lên, đau đến đầu muốn nứt ra.
Lão gia tử thấy tình trạng anh không tốt, lo lắng nói: “Bệ hạ…”
Nói như vậy, cho tới nay đều là anh hiểu lầm hay sao?
Không phải sư huynh mà là Thích Thừa Tuyết?
Là hắn ta mang anh trở về từ Tuyệt Bích Cốc, lại cứu anh ra khỏi hoàng cung.
Khi đó, thanh danh của anh rất chật vật mà lại có ý tạo phản, Thích Thừa Tuyết thuyết phục tướng quân như thế nào, Thích gia mới bằng lòng mạo phạm thiên hạ xuất binh trợ giúp Kỷ Nguyên?
Cặp mắt của hắn ta đã mù, nhưng là sao lại bôn ba tứ phía vào tháng mười hai giá rét…
Bỗng nhiên anh không dám nghĩ… Hoặc là sợ suy nghĩ.
Kỷ Nguyên không biết phải làm sao để tiếp nhận sự thật này, chỉ vì nhìn thấy một lần ở vách tường, mà hắn ta lại làm nhiều chuyện cho anh như vậy, thậm chí còn bỏ mạng của mình…
“Ta…”
Lão gia tử nhìn Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên nắm chặt nửa miếng ngọc trong tay: “… Ta có lỗi với hắn ta.”
Thậm chí anh còn quên mất hắn ta.
Kỷ Nguyên ngồi trong thư phòng rất lâu, lâu đến mức lão gia tử cho là anh đã trở thành pho tượng thì cơ thể của Kỷ Nguyên mới nhúc nhích một chút.
Vẻ mặt của anh mệt mỏi, sự đau thương trong mắt như là bản chất.
Ông cụ Ứng nói: “Bệ hạ, nếu như không phải là vì hợp duyên, thần và bệ hạ chuyển thế trùng sinh, những chuyện này sẽ chôn sâu cả đời. Bây giờ thần nói hết tất cả cho bệ hạ nghe, cũng không uổng phí tấm lòng của Thừa Tuyết.”
Kỷ Nguyên để cho mình ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh nói: “Tướng quân, sau đó Thích Thừa Tuyết ra sao, phải chăng là có quan hệ với đồng thành cổ mộ?”
Ông cụ Ứng nói: “Bệ hạ còn nhớ rõ chuyện Tuyên Võ Điện Binh Biến không?”
Kỷ Nguyên gật đầu: “Nhớ rõ.”
Hắn chết vì trận binh biến này.
Kỷ Nguyên làm hoàng đế chưa được mấy năm cũng đã bắt đầu nghiêm túc chấp hành kế hoạch của hắn.
Lúc anh bắt đầu ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã không thể sống đi ra khỏi hoàng cung.
Kỷ Nguyên ở bên trong người thiên hạ đã là phản tặc có mưu triều soán vị, giết huynh đoạt vợ, giết cha tai tinh, anh không thể để cho thanh danh của mình liên luỵ đến Phó gia.
Lúc này, tiểu hoàng tử bên trong bụng Giao Diên đã thuận lợi sinh ra, sinh mệnh mới, hắn cũng chết đi mà không có chút tiếc nuối nào.
Chỉ cần hắn vừa chết, giang sơn Đại Chu sẽ thái bình.
Hắn chạy, tự nhận là không ràng buộc, không hề có lỗi với bất luận kẻ nào.
Trong lòng tích tụ lớn nhất chính là tiếc nuối sư huynh tự tay bắn giết anh.
Anh có thể ích kỷ, một mặt làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, một mặt vừa khát khao sư huynh tin tưởng anh có nỗi khổ tâm.
Coi như đây chính là cực hạn của Kỷ Nguyên, nhưng anh không nghĩ tới, anh còn có thể ích kỷ hơn.
Ích kỷ… Tự tiện quên mất một thiếu niên vì hắn nỗ lực tất cả, chỉ vì cầu sự yên ổn.
Chóp mũi của Kỷ Nguyên mỏi nhừ, hốc mắt phiếm hồng.
“Ta nhớ.” Kỷ Nguyên nói: “Tuyên Võ Điện Binh Biến, chính là lúc ta bỏ mình.”
Ông cụ Ứng nói: “Lúc Tuyên Võ Điện Binh Biến, ta lo lắng Thừa Tuyết đi tới hoàng cung tìm ngài, bởi vậy giấu nó cho nên nó cũng không biết tình huống ở Tuyên Võ Điện.”
Đúng vậy, muốn giấu được một người mù lòa cũng rất dễ dàng.
Hắn ta không nhìn thấy gì cả, đi ra ngoài cũng không tiện, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể trông mong nghe ngóng từ bên lão tướng quân.
Vương phi Tiểu Thích đau lòng nhi tử, sống chết không chịu nói cho hắn ta biết chân tướng, nhưng biểu hiện của nàng càng nhẹ nhàng như gió thì nghi ngờ trong lòng của Thích Thừa Tuyết càng nhiều.
Hắn ta hỏi hôm nay vì sao Trường An Phố yên tĩnh như vậy?
Hỏi tại sao Phương Đông lại có mùi đốt củi?
Hỏi hôm nay tại sao xe ngựa tảo triều của bệ hạ không đi ngang qua cửa Chân Vũ —— từ sau khi mắt của hắn ta mù, mỗi ngày hắn ta đều ngồi ở trên lầu phủ Tướng Quân, nghe tiếng xe ngựa của Hoàng đế vượt trên bàn đá xanh bày ra trên mặt đất, trên xe vang lên tiếng “Leng keng”, nói cho ta biết, bây giờ người trong lòng của hắn ta rất mạnh khỏe.
“Sau khi Thừa Tuyết biết chân tướng, Tuyên Võ Điện Binh Biến đã kết thúc, mùng 7 tháng 12, bệ hạ, kiếp trước ngày này là sinh nhật của nó.” Ông cụ Ứng khóc không thành tiếng: “Một mình nó tránh bọn ta, lảo đảo nghiêng ngã mò tới hoàng cung, ta không biết đứa nhỏ này tại sao tìm di thể của ngài trong hoàng cung. Chờ tới lúc bọn ta đi tìm được hắn ta, hắn ta mang theo ngươi đã biến mất không thấy, trong đống tuyết chỉ có vết máu kéo dài không ngừng. Không ai biết Thừa Tuyết đi đâu. Mẹ của hắn ta đã khóc đến mắt bị mù chỉ trong vòng một đêm, đầu bạch trắng, chưa bao lâu cũng chia tay nhân gian.”
Ông cụ Ứng dừng một chút, ngưng nước mắt: “Cho đến bảy năm trước, đoàn khảo cổ trong nước ngoài ý muốn đào ra một cái cổ mộ trong thành gần núi Bảo Hồ, không tên không họ, bọn họ phát hiện hai bộ xương, nửa miếng ngọc, một bức tranh cổ trong quan tài.”
Ngủ chung một quan tài, sinh tử không rời.
Hắn ta lén nghe theo hy vọng của mình, lén mua một biệt viện ở Giang Nam, lén mang theo tâm tư yên nghỉ với anh ở chung một mộ huyệt.
Ngay cả thời kỳ ngắn ngủi, vội vã gặp lại cũng là hắn ta lén lút.
Nửa miếng ngọc vỡ chính là Kỷ Nguyên Phượng Hoàng Bích Ngọc.
Bức tranh cổ là tác phẩm đầu tay của Thích Thừa Tuyết.
Sinh nhật của hắn ta, hắn ta tặng anh một món quà lớn.
Anh không dám tưởng tượng, lúc Thích Thừa Tuyết tìm tới anh, lúc nhìn thấy chỉ là một thi thể lạnh như băng thì có cảm giác gì.
Hắn ta cứu anh ra từ trong hai mươi vạn trong thi thể, tự cho là nhìn thấy ánh rạng đông, lại không nghĩ rằng mấy năm sau, người này lại trở thành một cỗ thi thể.
Trước mắt của Kỷ Nguyên xuất hiện hình ảnh mơ hồ, giống như nhìn thấy thiếu niên dùng tay sờ vạt áo của anh, mò tới máu ấm, đôi mắt bình tĩnh của hắn ta lộ ra vẻ mê mang và bất an.
Sau đó, thiếu niên mò tới mũi tên trên yết hầu của anh, toàn thân của anh chấn động, bờ môi lập tức trắng bệch, run rẩy, hai tay nhẹ nhàng sờ soạng trên cái cổ yếu ớt đẫm máu của anh, giống như muốn xác nhận gì đó.
Hắn ta xác nhận anh đã chết, sờ qua cổ của anh, thăm dò qua hô hấp của anh, thân thể của anhy lạnh như là một khối băng, thiếu niên dùng sức ôm anh vào trong ngực, khàn giọng kiệt sức, gào khóc.
Ngày bảy tháng mười hai, là sinh nhật của hắn ta.
Bảo tông sáu mươi mốt năm, không đợi được một câu “Sinh nhật vui vẻ” của anh, cả đời này cũng không đợi được một câu “Ngươi vui vẻ.” của anh.
Ký ức của Kỷ Nguyên rõ ràng vẫn chưa khôi phục, nhưng trái tim của anh vẫn đau đến khó chịu đựng, đau đến anh chỉ nghe thấy tên đã khom người, chờ đến khi phản ứng lại, trên mặt đã đầy nước mắt.
Đồng thời, anh cũng rõ ràng mình cũng không phải vô ý với Thích Thừa Tuyết, nếu không vì sao chỉ là nghe được những chuyện này đã xuất hiện phản ứng lớn như vậy.
Kỷ Nguyên chưa bao giờ nghĩ sẽ khôi phục ký ức như vậy, anh muốn nhớ hết tất cả mọi thứ liên quan đến thiếu niên này.
Hoá ra không phải sư huynh, hoá ra luôn luôn là hắn ta.
Nhưng anh lại quên mất hắn ta, sao anh có thể tuyệt tình như vậy.
Tim của Kỷ Nguyên bị chặn một tảng đá lớn, làm cho anh thở không ra hơi.
Anh ngẩng đầu, lộ ra vẻ chờ mong, không xác định hỏi: “Tướng quân…”
Ông cụ Ứng run rẩy quỳ trên mặt đất, đặt quải trượng ở bên cạnh, hèn mọn cúi người, nghẹn ngào nói: “Bệ hạ… đời trước Thừa Tuyết khổ cả một đời, chỉ muốn có một phần tình nghĩa của bệ hạ, lão thần cả gan liều chết cầu xin tâm nguyện của cháu trai, bệ hạ, tính cách của Thừa… Thư Hoán kiêu căng, tuỳ hứng ngang tàn, nhưng nó thật sự rất hâm mộ bệ hạ, bằng lòng xin chăm sóc bệ hạ!”
Kỷ Nguyên không hỏi, lão gia tử đã trả lời vấn đề này.
Anh muốn hỏi, Thích Thừa Tuyết có phải là Ứng Thư Hoán, phải chăng giống như anh, mượn Phượng Hoàng Bích Ngọc chuyển thế trùng sinh.
Đúng vậy, Kỷ Nguyên đã đoán được.
Lão gia tử đã nói, hai người bọn họ xuyên qua trùng sinh đều cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà bọn họ có đồ vật như nhau, chính là miếng Phượng Hoàng Bích Ngọc này.
Lão gia tử có nửa miếng chính là của Thích Thừa Tuyết, mà Kỷ Nguyên là của mình.
Sau khi lão gia tử chết từng mang theo nửa miếng ngọc, cùng với nỗi nhớ với cháu trai đi vào trong mộ tổ, dưới sự ảnh hưởng của miếng ngọc, hắn ta đi vào thời đại này, nối lại tiền duyên.
Mà sau đó, tiểu Thích Vương, tiểu Thích Vương Phi vùi sâu vào trong mộ tổ cũng chịu ảnh hưởng của Phượng Hoàng Bích Ngọc… Nghĩ đến đây, Kỷ Nguyên có cảm nhận rõ ràng, cũng khó trách Mộ Ấu Loan hận anh như vậy, hoá ra là nhân quả chôn xuống ở kiếp trước.
Quan hệ với Phượng Hoàng Bích Ngọc càng chặt thì lúc trùng sinh ký ức sẽ càng rõ ràng.
Bởi vì Kỷ Nguyên lấy miếng ngọc của mình, cho nên cùng lão gia tử, lúc trùng sinh có thể nhớ kỹ tất cả, nhưng anh và Thích Thừa Tuyết không thể gióng ông, có đủ trí nhớ… Bởi vì nửa miếng ngọc thuộc về anh, thất lạc ở trong nhà đã bị lão gia tử lấy đi.
Thích Thừa Tuyết nhận được ảnh hưởng chính là nửa miếng ngọc hắn ta nắm giữ.
Giờ khắc này, tim của Kỷ Nguyên như đoá hoa tung bay, có sự vui sướng như sống sót sau tai nạn.
Vừa rồi anh đã nhớ lại nửa miếng ngọc bộ trên cổ của Ứng Thư Hoán.
Thích Thừa Tuyết ngậm ngọc mà sinh ra, chỉ sợ là ngậm Phượng Hoàng Bích Ngọc, nhưng mà anh không hề nghĩ tới miếng ngọc này còn có bản lĩnh thông thiên, cho anh và Thích Thừa Tuyết một duyên phận ở kiếp sau.
Hoá ra bọn họ đã từng gặp nhau sớm như vậy, hoá ra từ nhỏ đã tặng ngọc bội cho người trong lòng.
Trong lòng của Kỷ Nguyên nổi lên cảm giác may mắn nói không nên lời.
May mà bọn họ không chia xa, may mà vận mệnh để cho bọn họ gặp nhau thêm lần nữa.
Bờ môi của Kỷ Nguyên hơi mở ra, đỡ lão gia tử dậy: “Sự sâu sắc của tình cảm này ta không dám quên, không dám không báo. Anh ấy đối xử với ta tình nghĩa sau nặng, lòng ta cũng vậy.”
Ông cụ Ứng lau mặt, lấy Phượng Hoàng Bích Ngọc từ trong hộp gấm, trịnh trọng bỏ vào tay của Kỷ Nguyên: “Bệ hạ, vật này… Vật quy nguyên chủ.”