Ngày trong kế hoạch biến thành ngày thứ ba, ngày thứ ba lại biến thành ngày thứ tư, cuối cùng ngày thứ năm cũng qua luôn rồi mà Kỷ Nguyên vẫn chưa tìm được cơ hội đi tới Đồng Thành.
Nguyên nhân cũng là do《Giang sơn ta mộng》quá hot, phòng bán vé đã đột phá dự tính trên douban, lên tới 3 tỷ, hơn nữa mỗi ngày còn tăng thêm mấy ngàn vạn.
Sau khi Viên Huy Hoàng thương lượng với bên rạp chiếu phim, lại kéo dài thời gian công chiếu đến hơn nửa tháng, chèn ép gắt gao mấy bộ phim cùng chiếu vào dịp Tết.
Kỷ Nguyên cũng bởi vậy mà bận đến đầu óc choáng váng, đi tuyên truyền với đoàn làm phim khắp trời nam đất bắc.
Mặc dù Ứng Thư Hoán với anh đã xác nhận quan hệ, nhưng vì vội đến mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian yêu đương cũng không có.
Nhưng đối với hội nhặt rác rưởi Kim Ốc Tàng Kiều, hai anh trai cùng đứng chung một chỗ chính là phát đường!
Đã thế Ứng Thư Hoán càng thêm dính lấy Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên đi chỗ nào hắn liền tới chỗ đấy, cho dù là ở dưới sân khấu cũng là ngồi chung một chỗ, Ứng Thư Hoán còn hận không thể bế Kỷ Nguyên ngồi lên đùi mình.
Ngay cả nước khoáng cũng uống chung một chai!
Đây là cái gì!
Bốn bỏ lên năm chính là ở bên nhau!
Từ sau khi công chiếu《Giang sơn ta mộng》, siêu thoại Kim Ốc Tàng Kiều vẫn luôn chễm chệ ở vị trí đầu tiên, thành phố Tiểu Raccon cũng biến thành khu tự trị Raccon, số lượng thành viên nhóm Raccon tăng lên vùn vụt.
Siêu thoại không còn là nguồn lương thực duy nhất để ăn cơm nữa, đủ loại trạm tử, hậu viện hội, tổ phản hắc, tổ cày số liệu, cùng đủ loại phong cách tương tự mọc lên, thành phố Raccon xây dựng phát triển không ngừng.
Ngay từ lúc mới thành lập, siêu thoại Kim Ốc Tàng Kiều tiểu Raccon căn bản không ngờ bọn họ nhặt rác rưởi cũng có thể nhặt ra một mảnh thiên địa, ban đầu chỉ là nhìn mặt ghép CP, thế mà lại kéo thành rps* hot nhất giải trí trong nước!
*CP trong phim truyền hình hoặc điện ảnh được yêu thích
Thẻ mật (Chúa) ơi! Mình có năng lực này sao lại không đi chơi chứng khoán chứ!
Thành phố nhóm Raccon đều lâm vào trầm mặc.
Dạo gần đây lương thực nhà bọn họ ăn cũng ăn không hết, nhưng kế thừa truyền thống tốt đẹp của thành phố Raccon, nhóm Tiểu Raccon đóng cửa lại ăn một mình, lỗ tai coi như không nghe thấy chuyện chiếu ngoài.
Một khi bên ngoài có tin đồn gì đó không hay về Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, nhóm Tiểu Raccon thống nhất đáp lại: Giả, tất cả đều là giả, chúng ta gặm chính là giả, không có khả năng là thật!
Không sai, cho đến bây giờ, nhóm Tiểu Raccon vẫn không có cái gì mà đạo đức! Cũng chẳng có điểm mấu chốt nốt! Sơ tâm bất biến! Giá trị chờ mong với CP Kim Ốc Tàng Kiều cũng đẩy đến hàng thấp nhấp, chỉ cần bọn họ luôn cho rằng là giả, cho dù vỡ lở cũng chẳng có gì sất, cùng lắm thì quay về nhặt rác rưởi tiếp thôi!
Mấy ngày nay lúc Ứng Thư Hoán lướt siêu thoại, lưu được rất nhiều ảnh xinh đẹp của Kỷ Nguyên.
Nhóm Tiểu Raccon cũng đúng là đỉnh cao, hắn tùy tiện nhìn một cái, cũng bị phân tích ra 800 loại tình nghĩa.
Chỉ có một cái không được hoàn mỹ chính là, nhóm Tiểu Raccon thà chết vẫn không chịu thừa nhận Kim Ốc Tàng Kiều là thật!
Ứng Thư Hoán lướt thấy một doanh tiêu hào đăng ảnh hắn với Kỷ Nguyên ở trên sân khấu ngay đầu trang, P qua, ảnh leak, đều có.
Nhóm Tiểu Raccon thống nhất trả lời ngay phía dưới: Xem đê xem đê! Hai vị ca ca hữu nghị trường tồn!
Hữu………. Nghị……….Trường………..Tồn…………
Ứng Thư Hoán khó chịu, bình luận mà lòng đầy căm phẫn: Kim Ốc Tàng Kiều là thật! Sao lại hữu nghị được? Bọn họ DO qua I*!
*thuật ngữ mạng, có nghĩa là ‘từng làm qua”
Mặc dù còn chưa có làm………
Nhưng sau này nhất định sẽ……….
Cho nên cũng không tính là nói dối………
Rất nhanh, bình luận của hắn đã được đẩy lên TOP, Ứng Thư Hoán lòng đầy vui mừng, nghĩ rằng mọi người tới là để phụ họa cho hắn, ai dè vừa mở ra liền thấy toàn bộ trả lời đều là:
“Người chị em mau xóa đi, không cần KY!”
“Mi chính là phấn đội lốt đen! Kim Ốc Tàng Kiều đã thống nhất đường đều là giả!”
“Người chị em mau xóa đi…….. Cái này đối với Tiểu Nhuyễn lẫn Kiều Kiều đều không tốt……”
“………”
Ứng Thư Hoán: ……… Giận tím người!
Muốn dùng acc chính đáp lại!
Trước đó Kỷ Nguyên mở quốc dân độ bằng bộ《Không chiến trên biển》, bây giờ chuyển thể《Giang sơn ta mộng》 cực kỳ xinh đẹp, đặt dấu mốc để anh tiến quân vào giới điện ảnh.
Thuận buồm xuôi gió như vậy, chắn đường không ít người, trong đó có một vị là Thái Minh Hiên.
Tết Âm Lịch năm nay hắn đảm nhận bộ điên ảnh hài kịch quốc lộ《Trên đường đi》, danh tiếng không tồi, hiện tại phòng bán vé đã đạt tới con sô 1.4 tỷ, nhưng thành tích tốt xấu hay đối lập gì đều có, lại còn 3.4 tỷ của《Giang sơn ta mộng》đằng trước, 1.4 tỷ của hắn liền giống như chẳng có gì cả!
Năm nay tác phẩm của Thái Minh Hiên không tốt, bộ truyền hình quay nửa năm đã nằm liệt giữa đường, hai bộ điện ảnh trong sáu tháng cuối năm cũng chẳng gây nên sóng gió gì, một bộ thanh xuân vườn trường được 700 triệu, một bộ phim văn nghệ tiểu chúng được 500 triệu, toàn bộ hy vọng đều đặt lên《Trên đường đi》vào Tết Âm Lịch.
《Trên đường đi》cũng không làm hắn thất vọng, trước mắt đã đạt được 1.4 tỷ, tiếc là người xem có hơi đi xuống, lượng vé thu vào càng ngày càng giảm, douban đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ 2 tỷ, đó cũng là phòng bán vé không tồi……..Nhưng hắn là tuyến hai đấy…….. Kỷ Nguyên chỉ là tuyến ba……….
Nhưng, mặc dù Kỷ Nguyên là tuyến ba, lại lăng xê CP với Ứng Thư Hoán cái quỷ gì mà Kim Ốc Tàng Kiều, ngược lại cảm giác tồn tại cực kỳ cao!
Nói Thái Minh Hiên không đố kỵ là giả, hắn còn duy trì hình tượng phú nhị đại đấy.
Mấy năm nay có hơi mê đua ngựa, lần nào thua cũng bay hơn trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn, trong nhà đã bị đào rỗng từ lâu, nhu cầu cấp bách của hắn là cần nhiệt độ, cần tiền để duy trì hình tượng của mình.
Mà năm nay hắn đã 26 tuổi, cũng chỉ mới tiến vào giới điện ảnh, nếu sau này không đứng dậy nổi trong giới này, thì sự nghiệp trong giới giải trí của hắn cũng đi tong, không phải ai cũng có số bạo hồng…….
Kỷ Nguyên thì ngược lại, bây giờ mới 22 tuổi, một năm dựa vào hai bộ phim liền bạo hồng, hơn nữa còn là loại siêu cấp bạo hồng.
Ngay cả loại hàng như Mạnh Hinh còn hot!
Con mẹ nó, bốn năm trước lúc hắn quay phim truyền hình, Mạnh Hinh còn đóng nha hoàn của hắn đấy!
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ lại tức.
Thái Minh Hiên quy kết hết những thứ đen đủi của mình lên người Kỷ Nguyên, hắn tìm mọi cách để làm bản thân hot trở lại.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới bài đăng trên douban kia…….
Hứa Du – chị dâu hai của Ứng Thư Hoán, như thường lệ đăng nhập vào douban, phát hiện bài đăng của mình đã bị đẩy lên TOP.
Trả lời về bài đăng đã đột phá con số vạn, rất nhiều người gặm em trai và em dâu nhảy vào trả lời, thậm chí còn có người chuyên môn mở bài viết đồng nhân văn.
Hứa Du không ngờ bài đăng mình tiện tay livestream lại hot như vậy, đặc biệt là năm nay, còn có không ít người mới ùa vào.
Rất nhiều người tag tên Thái Minh Hiên và Bành Gia Ngôn vào, khóc lóc nhắn lại dưới bài đăng:
“Ô ô ô ô ô ô tui biết mà!!!”
“Ước mơ thành hiện thực a a a a a!! Hiên Hiên! Có phải anh đang xem bài đăng này hay không??”
“Chị gái ơi làm ơn nói cho bọn này đi, có phải hai người họ ở bên nhau không? Hôm nay quan tâm lẫn nhau có phải vì lần trước chị nói em dâu tới xem buổi biểu diễn của em trai không……..”
“Hiên Hiên có một buổi biểu diễn vào tháng 11, cả này đó cũng chẳng có tin tức gì, trời ạ tui đã nghi là thật từ sớm rồi mà!”
“Bọn họ follow lẫn nhau thật kìa!! Gương vỡ lại lành là thật!!”
“……..”
Hứa Du xem mà vẻ mặt mê man, lướt xuống phía dưới, mới nhìn thấy tiền căn hậu quả.
Hóa ra, hôm nay Thái Minh Hiên lại đột nhiên theo dõi Bành Gia Ngôn.
Bốn năm trước hai người là CP hot nhất giải trí quốc nội, sau lại không biết vì lý do gì mà xích mích, sau khi hai bên cùng unfollow, liền biến thành người dưng khác lạ.
Ngay ngày hôm qua, Thái Minh Hiên lại theo dõi Bành Gia Ngôn, mà Bành Gia Ngôn cũng theo dõi lại sau nửa giờ, tên hai người nhanh chóng treo trên hot search.
Lưu lượng trong Tết Âm Lịch là không nhỏ, hai người theo dõi nhau mang theo một đợt dưa cho quần chúng tò mò, khiến phòng bán vé《Trên đường đi》lại tăng lên không ít, Bành Gia ngôn yên lặng hồi lâu, Weibo náo nhiệt lên, trong lúc nhất thời, siêu thoại CP Thái Bồn thẳng tắp phi lên trên, mọi người sôi nổi hò hét “Gia Thanh trở về”, đẩy CP Thái Bồn lên vị trí thứ hai.
Hứa Du hơi khó chịu, cô không phải không biết thủ đoạn lăng xê trong giới giải trí.
CP Thái Bồn bạo hồng, hoàn toàn là nhờ bài đăng của cô tạo nhiệt độ, mà hai người kia căn bản không phải là em dâu và em trai trong bài đăng của mình, bọn họ hoàn toàn là cọ nhiệt độ đây mà!
Hứa Du làm mới lại rồi trả lời: “Làm ơn đừng đoán mò! Em trai và em dâu chỉ là hai tiểu trong suốt mà thôi!”
Nhưng mọi người vẫn không chịu tin, chỉ cho rằng Hứa Du bị đoán trúng, nên thẹn quá hóa giận.
“Mèo con tham lam mau ra ăn cơm nào, giờ còn nghịch điện thoại à?” Ứng Lễ chọc chọc chóp mũi cô.
Hứa Du hơi xấu hổ, đứng lên: “Em vào phòng bếp giúp mẹ đây.”
Ứng Lễ: “Không cần giúp đâu, bà ấy còn lười vào phòng bếp kìa, nói nói vậy thôi. Em vào giúp bà ấy, chi bằng giúp chị cả cắt giấy.”
Mười lăm tháng giêng, đã là nguyên tiêu.
《Giang sơn ta mộng》đang trong giai đoạn chiếu rạp, ngay cả lão gia tử lúc nào cũng không ưa xem điện ảnh cũng lôi quản gia đi xem rồi lưu lại một phần, rồi ung dung ngồi xem cả bộ ngay trong nhà.
Ông xem đi xem lại rất nhiều lần, tựa như yêu thích đến nỗi không rời nổi tay, Ứng Thư Hoán còn trêu chọc lão gia tử, nói ông bây giờ chạy theo trào lưu, ngoại trừ xem《Giang sơn ta mộng》còn xem《Không chiến trên biển》, toàn là Tiểu Nguyên diễn!
Ứng lão gia tử có cảm tình với Kỷ Nguyên, chuyện này cũng chẳng phải bí mật trong Ứng gia.
Nếu ông ta không thích vị cháu dâu này, trước kia đã không loại bỏ muôn vàn khó khăn để cưới vào cửa, chỉ là gần đây cảm tình đó lại càng thêm sâu sắc.
Mấy hôm trước, lúc Ứng Thư Hoán nói Kỷ Nguyên muốn tới nhà ăn cơm vào Tết Nguyên Tiêu, lão gia tử vui vẻ suốt đêm, đã một đống tuổi mà còn tự mình cầm đèn lồng, muốn treo trên cây phía trước cửa.
Trừ cái này ra, Ứng lão gia tử còn yêu cầu toàn bộ con cháu đều phải có mặt ở nhà vào dịp Tết Nguyên Tiêu này, làm cho long trọng vào.
Mặc dù Mộ Ấu Lan không thuận mắt khi thấy lão gia tử yêu thương Kỷ Nguyên như vậy, nhưng nghĩ lại con trai nhà mình cũng thích Kỷ Nguyên, dù không thuận mắt cũng đành phải cố chịu.
Tưởng tượng lại, lão gia tử thương Kỷ Nguyên một chút cũng tốt, dù sao đồ vật của Kỷ Nguyên, chính là đồ của con trai nhà mình…..
Bà rầu rĩ không vui cắt hai tờ giấy thành hình cửa sổ, lòng vừa vui vẻ, vừa ưu sầu.
Nhưng Hứa Du lại cực kỳ vui vẻ, cô vẫn luôn đổi mới bài đăng truy thê hỏa táng tràng, lòng đã gặm CP em dâu và em trai từ lâu.
Thậm chí, Hứa Du cũng chạy theo trào lưu đăng ký một tài khoản Weibo, chỉ theo dõi siêu thoại Kim Ốc Tàng Kiều, đồng thời chú ý cả Weibo Kỷ Nguyên lẫn Ứng Thư Hoán.
Bây giờ Kỷ Nguyên chịu tới nhà ăn cơm, hơn phân nửa là cùng Ứng Thư Hoán tám chín phần mười.
Cô nhìn ra được Ứng Thư Hoán có bao nhiêu thích người đàn ông kia, vì thế cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Cô nghĩ, chuyện cũ truy thê hỏa táng tràng của mình cuối cùng cũng có một kết thúc hoàn mỹ.
Lần đầu tiên trong đời Kỷ Nguyên cảm thấy hơi khẩn trương.
Anh bị Ứng Thư Hoán lèo nhèo đến không còn cách nào, chỉ đành phải đáp ứng tới Ứng gia vào dịp Tết Nguyên Tiêu.
Đương nhiên, bản thân cũng có chút tư tâm trong đó, anh muốn đi đường vòng, hỏi lão gia tử một câu, rằng ông ấy nghĩ thế nào về nửa khối ngọc trong Đồng Thành cổ mộ kia?
Lòng Kỷ Nguyên có một suy đoán vừa to gan lại vừa ly kỳ, căn cứ vào xuất phát đặc thù của bản thân, có thể lý giải được vì sao lần đầu tiên Ứng lão gia tử nhìn thấy mình lại mất bình tĩnh như thế, lần thứ hai thấy mình lại cung kính không thôi, lại có thể giải thích vì sao Ứng lão gia tử phải giấu khối ngọc của mình ở trong nhà, vì sao lại bảo vệ Đồng Thành cổ mộ………
Bất quá, cái suy đoán này, chỉ đến khi gặp được lão gia tử, thử một phen mới biết được kết quả.
Nhưng trước đó, anh vẫn vô cùng khẩn trương.
Lần đầu tiên bước tới thời đại này, lúc nhìn thấy cha mẹ Ứng Thư Hoán vẫn chưa có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ tâm thái không giống nhau, anh muốn cưới con trai nhà người ta, địa vị liền thấp hơn một chút, không thể không tôn kính nhạc phụ và nhạc mẫu……
Kỷ Nguyên đếm người nhà Ứng Thư Hoán, mỗi người đều mua một phần lễ vật.
Ứng gia đã thấy qua không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo, cho nên nhất định không để ý giá cả ở trong lòng, quan trọng nhất là tấm lòng.
Vì thế, Kỷ Nguyên chọn lễ vật rất có lòng, lại không rẻ, trừ cái này ra, anh còn muốn tặng cho Ứng Hứa một phần đại lễ, lúc gặp mặt lại nói chuyện sau.
Bốn giờ chiều, Kỷ Nguyên ngồi trên xe, nhìn chiếc Bentley khiêm tốn băng qua con đường cái trồng đầy cây ngô đồng, lăn bánh tới một tòa tứ hợp viện cổ kính.
Cánh cổng cao cao treo đèn lồng, Ứng Thư Hoán vừa tới liền tỏ vẻ ghét bỏ: “Đúng là quê muốn chết, cũng không biết là gu thẩm mỹ của thời nào nữa.”
Kỷ Nguyên nói: “Anh cảm thấy rất xinh đẹp, có hơi người.”
Ứng Thư Hoán lập tức quay 180 độ: “Em cũng thấy đẹp!”
Kỷ Nguyên cười cười: “Không phải hồi nãy còn thấy quê à?”
Ứng Thư Hoán: “Bây giờ cảm thấy đẹp, đặc biệt đẹp! Tận cùng của quê chính là mốt!”
Cửa của căn tứ hợp viện không phải loại tự động, dựa theo ý tưởng của Ứng lão gia tử, không thích dạng thiết kế hiện đại hóa quá mức.
Sau khi Ứng Thư Hoán gõ cửa, bảo mẫu nhanh chóng tiến đến mở cửa, Kỷ Nguyên khẩn trương tới mức tim nhảy dựng lên, nhịn không được kiểm tra lại quần áo của bản thân, sau khi xác nhận không có gì kỷ quái, mới đi theo Ứng Thư Hoán vào tứ hợp viện.
Trước tiên là đi qua nhà giữa, lần trước tới đây Kỷ Nguyên còn chưa kịp nhìn bố cục trong ngôi nhà này, bây giờ nhìn thấy, thế mà lại cảm thấy vui mừng khôn xiết, phong cách có chút giống với triều Đại Chu, khiến lòng Kỷ Nguyên sinh ra thiện cảm.
Ứng lão gia tử nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi xuống từ tầng hai, đi được một nửa lại cảm thấy bản thân ân cần quá mức, sợ bị Kỷ Nguyên nhìn ra điều không thích hợp, cố đè xúc động muốn ra cửa tiếp đón xuống, lão gia tử lại quay lại tầng trên, khẩn trương bước vào căn phòng thay đồ, tự xem lại trang phục của bản thân.
Hứa Du hoạt bát chạy ra, nhìn thấy Kỷ Nguyên, nội tâm cực kỳ vui mừng.
Lần trươc ở buổi biểu diễn hai người nói chuyện rất hợp nhau, vì thế Kỷ Nguyên có ấn tượng rất tốt về người này, cười nói: “Hứa tiểu thư.”
Hứa Du nói: “Chị thấy hai đứa sắp về một nhà đến nơi rồi, sao lại còn gọi là Hứa tiểu thư chứ, xa lạ lắm, vẫn nên gọi một tiếng chị dâu hai như trước kia đi, giống Tiểu Hoán ấy.”
Kỷ Nguyên hơi đỏ mặt, Ứng Thư Hoán nóng nảy: “Chị dâu hai à, mặc dù thâm tâm em rất là đồng ý với suy nghĩ của chị, nhưng Kỷ Nguyên da mặt mỏng, hơn nữa còn thuộc kiểu truyền thống, trước khi kết hôn, chị vẫn nên để anh ấy gọi là Hứa tiểu thư đi.”
Hứa Du “ồ” một tiếng, khẽ trêu chọc: “Nhìn kìa, người còn chưa qua cửa mà khuỷu tay em đã hướng ra bên ngoài rồi.”
Khiến cho Kỷ Nguyên tiến về trước không được mà lui về sau cũng chẳng xong.
Đường đường là hoàng đế bệ hạ triều Đại Chu, nhìn thấy trưởng bối của người mình yêu, vẫn có chút không tự nhiên.
Ứng Lễ đứng ở cửa nói: “Đừng để ý chị dâu nhà cậu, mau vào đi, bố mẹ chờ lâu lắm rồi.”
Ứng Thư Hoán kéo tay Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên tránh khỏi, nghiêm túc nói: “Không thể.”
Ứng Thư Hoán nói thầm: “……. Lại chẳng sao cả.”
Kỷ Nguyên hơi khẩn trương: “Lễ không thể bỏ.”
Ứng Thư Hoán biết Kỷ Nguyên có chút cổ hủ như người già, nhưng hoàn toàn không ngờ cổ hủ đến như vậy!
Từ đầu tới giờ, ngay cả cái tay cũng chưa kéo được.
Ứng Hứa chở ở phòng khách, thấy Kỷ Nguyên, cổ đeo khăn quàng, trên tay dính bột mì, còn đang làm vằn thắn, nhìn thấy anh, cất cao giọng: “Tới rồi đấy à, mau ngồi đi, mọi người đều đang chuẩn bị sủi cảo cho tối nay, đều là người một nhà, cũng không cần chiêu đãi gì.”
Mấy lời này cũng chẳng sai, trước kia Kỷ Nguyên chính là con dâu Ứng gia, bây giờ……… Coi như là vợ cũ, lại quay lại với chồng cũ, kết hôn hai lần, bốn bỏ lên năm cũng coi như là người một nhà đi.
Mộ Ấu Lan cắt giấy rối tinh rối mù hết cả lên, nổi trận lôi đình, đang lên cơn tứ lại thấy Ứng Thư Hoán tới, đành tạm thời ép tính khí của mình xuống, mặt mày hớn hở.
“Bên ngoài lạnh thế, còn có tuyết nữa, mau vào đi nào.” Mộ Ấu Lan xỏ chân vào đôi giày cao gót rồi “cộp cộp cộp” chạy tới bên người Ứng Thư Hoán, tháo khăn quàng cổ cho hắn, đau lòng nói: “Công việc dạo này hẳn là mệt lắm, để mẹ nhìn xem có gầy mất cân nào không…….”
Ứng Thư Hoán cảm thấy mặt mũi như mất hết!
Mộ Ấu Lan lúc nào cũng coi hắn như bảo bảo, phun tào: “Mẹ đừng coi con như đứa con nít nữa, người ta hơn 20 tuổi rồi đấy.”
“Hơn 20 thì sao hả, dù là kết hôn rồi mẹ cũng coi con như đứa con nít!” Mộ Ấu Lan trợn mắt trừng hắn một cái, sau đó dịch chuyển ánh mắt, nhìn thấy Kỷ Nguyên, nội tâm một lời khó nói hết, cảm xúc ngổn ngang.
Kỷ Nguyên cũng nhìn bà, không nói chuyện.
Mộ Ấu Lan nhấp môi, thở dài, nhận lễ vật trên tay Kỷ Nguyên, lẩm bẩm: “Vào đi, nặng thế này cũng không thấy mệt à, lại không cần cậu mua mấy thứ này, hừ, này đó tôi có từ lâu……….”
Kỷ Nguyên hơi động, Mộ Ấu Lan cởi khăn quàng cổ giúp anh, nhưng lại không nhìn, nhanh chóng ôm khăn quàng cổ và lễ vật đi sang bên kia.
Ứng Thư Hoán phun tào: “Đừng để ý đến bà ấy, mẹ em có bệnh.”
Kỷ Nguyên nói: “Phải không, tôi cảm thấy bà ấy rất giống cậu.”
Ứng Thư Hoán như đã chết: “……..Anh mắng em.”
Kỷ Nguyên: “Phải lễ phép với trưởng bối, bà ấy là mẹ cậu, cậu không được nói bà ấy như vậy.”
Ứng Thư Hoán giả bộ rớt nước mắt, Kỷ Nguyên vội vàng sửa miệng: “Haizz là tôi nói, Tết nhất, đừng khóc, không may.”
Anh cả Ứng Thư Hoán – Ứng Tu thấy Kỷ Nguyên tới, cố ý đi ra từ phòng sách nhỏ —— phòng sách của Ứng lão gia tử luôn không mở công khai, thông thường chỉ có lão gia tử và quản gia đặt chân vào, nếu con cháu có công việc gì, chỉ có thể làm ở phòng sách nhỏ.
Chị dâu cả của hắn – Triệu Uyển Chi là danh gia vọng tộc, vừa hiền huệ vừa có tài, hào phóng tự nhiên, vừa là đối tác kinh doanh với Ứng Tu, vừa là vợ chồng tương kính như tân.
Hai vợ chồng đều rất chiều chuộng Ứng Thư Hoán, trưởng huynh vi phụ, trưởng tẩu vi mẫu, sau khi thấy Ứng Thư Hoán liền hỏi thăm chuyện công việc trước tiên, sau đó lại chuyện trò đôi câu với Kỷ Nguyên.
Ứng Tu cực kỳ có hứng thú với kỹ thuật trí năng thực tế ảo của công ty Kỷ Nguyên, sau khi khen ngợi thật lòng một câu “Anh hùng xuất thiếu niên”, mới chậm rãi chuyển đề tài sang công việc.
Ứng Thư Hoán hơi sốt ruột, hắn muốn hưởng thụ thế giới của hai người với Kỷ Nguyên, chả hiểu sao nãy giờ Kỷ Nguyên còn bận hơn cả mình, cứ ríu ra ríu rít với anh cả mãi không ngừng.
Một lát sau, cô của Ứng Thư Hoán, em gái Ứng Hứa, khoác lên mình một chiếc sườn xám lông cáo tinh tế, đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt bước vào.
Ứng Đào chính là người năm đó dẫn đường Ứng Thư Hoán vào giới giải trí, Kỷ Nguyên từng nghe Giang Ngọc nói qua, bộ phim đầu tiên Ứng Thư Hoán đóng chính là vai Thái Bình công chúa lúc còn nhỏ, cũng vì nguyên nhân này, hắn mới có biệt danh đệ nhất công chúa giải trí quốc nội.
Còn Ứng Đào đóng vai Thái Bình công chúa sau khi trưởng thành, ngoại hình hai có cháu có phần tương tự nhau, Ứng Thư Hoán diễn vai Thái Bình công chúa lúc bốn tuổi cực kỳ sống động, nhất chiến thành danh.
Bây giờ Ứng Đào đã tới tuổi 40, nhưng nhìn qua hệt như gái ba mươi, có địa vị trên quốc tế, hiện tại trọng tâm công việc đều ở Hollywood, rất ít khi về nước, năm ngoái còn nhận giải ảnh hậu Oscar, một bộ phần tài nguyên trong giới giải trí của Ứng Thư Hoán đều là Ứng Đào chu cấp.
Ứng Đào vừa vào cửa liền nhào vào người Ứng Thư Hoán, xoa véo khuôn hắn đến không nỡ rời tay.
Ứng Hứa lúng túng: “Đào Đào, còn có Tiểu Nguyên đấy, em thu liễm chút đi!”
Ứng Đào bĩu môi: “Lại chẳng phải người ngoài, thu liễm cái gì mà thu liễm?” Bà là một “quỷ Tây hàng fake” vừa nhiệt tình vừa phóng khoáng, nhìn thấy Kỷ Nguyên liền bổ nhào vào người anh: “Ây da muốn gặp cháu lâu lắm rồi nha! Cô có xem qua bộ điện ảnh của cháu, diễn rất tốt, bảo bối, có ý định theo cô sang lăn lộn trong giới Hollywood không? Lý tưởng của chúng ta là sao trời biển rộng mênh mông phía ngoài kia!”
Kỷ Nguyên bất động thanh sắc tránh ra, đỡ Ứng Đào: “Ứng tiểu thư………..”
Ứng Đào cười hì hì: “Kêu xa lạ như vậy làm gì? Con cứ gọi cô như bảo bảo là được.”
Kỷ Nguyên buồn cười: “……… Bảo bảo?”
Ứng Thư Hoán thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng: “Cháu đã nói là ở nhà đừng gọi như vậy rồi mà!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Âm thanh tiếng cười của Ứng Đào vang vọng khắp căn tứ hợp viện.
Kỷ Nguyên nhìn một nhà Ứng Thư Hoán, dường như gần gũi bình dị hơn mình nghĩ một chút.
Tác phong của Ứng lão gia tử vừa nghiêm khắc vừa cổ hủ, nhất quyết không cho phép nhà mình giống mấy nhà hào môn ngoài kia, xuất hiện hành vi bất chính gì mà bà Ba bà Bốn.
Dưới sự dạy dỗ của ông, Ứng Hứa là người khiêm tốn lễ phép, Ứng Đào hoạt bát đáng yêu (chỉ là sống chết không chịu lấy chồng), ba đứa cháu của ông, cháu cả Ứng Tu giống ông, trầm ổn nghiêm túc, cháu hai Ứng Lễ giống cha, dịu dàng ấm áp………….
Chỉ có Ứng Thư Hoán tương đối lệch pha, dưới sự nỗ lực của mọi người, hoàn toàn dạy thành một tiểu hỗn trưởng tính tình ác liệt, kiêu ngạo bất thường, sáng nắng chiều mưa.
Lúc này, Ứng Thư Hoán với Kỷ Nguyên ở bên nhau, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người Ứng Hứa đã thăm dò rõ ràng hướng đi của Kỷ Nguyên trong một năm nay từ sớm, người này tựa như thay xương đổi thịt mà trở nên trưởng thành, tác phong thay đổi, tốc độ trưởng thành còn khiến cho Ứng Thư Hoán cảm thấy sợ hãi.
Đứa nhỏ này…….. Tiền đồ vô lượng mà, nếu nỗ lực sớm như vậy, cuộc hôn lễ này còn ly được chắc?
Ngay cả thái độ của Mộ Ấu Lan – người làm khó Kỷ Nguyên nhất cũng ỡm ờ thừa nhận………
Ứng Hứa thở dài, tháo khăn quàng cổ, ngồi với Kỷ Nguyên ở trên sô pha, chuyện trò đôi ba câu về vấn đề hợp tác trong kinh doanh.
Ứng Thư Hoán nghe không hiểu lắm, nhưng lại không muốn ngốc một chỗ với mẹ và chị dâu nhà mình, mẹ nó, hắn cũng muốn tham dự vào đề tài của đàn ông đấy có được không hả!
Vì thế, hắn ăn vạ ở trên người Kỷ Nguyên không chịu đi, nghe từng thuật ngữ được thốt ra từ miệng Kỷ Nguyên nhưng chẳng hiểu mô tê gì, sau đó nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của ông bố nhà mình dành cho đối phương, chẳng hiểu sao lại có chút kiêu ngạo.
Phần đại lễ mà Kỷ Nguyên muốn tặng cho Ứng Hứa, chính là bản thiết kế đường ray Kiến Kinh số 13, tuyến số 13 khai thông biểu thị cho việc liên thông Kiến Kinh với Tây Châu, Tây Châu là thành phố cấp tỉnh ở vùng ngoại ô Kiến Kinh, rất nhiều người không mua nổi nhà ở Kiến Kinh, đều chuyển sang Tây Châu.
Thời điểm hiện tại, chỉ có duy nhất một tuyến tàu điện ngầm 866 di chuyển từ vùng ngoại ô Kiến Kinh tới Tây Châu, tốn 40 phút, lại phải bắt tuyến tàu điện ngầm tới trung tâm thành phố, tốn gần 2 tiếng đồng hồ, tổng cộng là 2 giờ 40 phút.
Nếu tuyến tàu điện ngầm từ Kiến Kinh đến Tây Châu được mở ra, thời gian di chuyển sẽ rút ngắn lại còn 40 phút, giá nhà Tây Châu cũng nương theo đó mà tăng cao.
Mà cảng Tây Châu —— khu đô thị mới Kiến Kinh là bất động sản thuộc quyền sở hữu của Ứng Thị.
Cục Phát triển Đường sắt đã tìm tới khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân vào tháng mười năm ngoái, hy vọng có thể cùng nhau hợp tác, thay đổi toàn bộ hình thức mua vé và cửa kính sang chế độ thông minh ba chiều.
Giang Ánh Nguyệt và Kỷ Nguyên tự mình ra mặt để đàm phán một thời gian, Giang Ánh Nguyệt biết ý tưởng của Kỷ Nguyên, nghiên cứu bản thiết kế với người bên Cục Phát triển, bàn điều kiện, cân nhắc vấn đề di cư dân số và phát triển kinh tế, đặt toàn bộ mục tiêu vào Tây Châu – khu đô thị mới Kiến Kinh, quy hoạch đường bộ, suy nghĩ cho nhân dân.
Đồng thời, cũng cứu vớt lại vị trí của cảng Tây Châu đang tràn ngập nguy cơ.
Sau khi nghe xong, Ứng Hứa cả nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lúc ấy cảng Tây Châu được đầu tư phát triển mạnh mẽ, nhưng kết quả không lý tưởng cho lắm, sau đó lại trì hoãn thêm mười năm, dẫu sao vị trí địa lý của cảng Tây Châu nằm ở ngã ba đường nối liền ba tỉnh, lại là vùng duyên hải, còn có cầu Bắc Đại, sớm muộn gì cũng sẽ phát triển, trở thành khu đô thị mới Kiến Kinh.
Chỉ là ném tiền vào cái này………. Liền phải đốt thêm vài năm nữa.
Bây giờ phía Chính Phủ còn chưa công bố bản thiết kế tuyến số 13, trước đó Ứng Hứa đã nghe phong phanh chút ít tin tức, đang chuẩn bị ra năm hỏi thăm, ai ngờ Kỷ Nguyên đã đem phần đại lễ này qua đây.
Ứng Hứa vẫn thất thần một hồi lâu, Kỷ Nguyên nói: “Chuyện này không vội, sang Nguyên Tiêu hẵng đàm phán tỉ mỉ, cháu sẽ bảo Giang Ánh Nguyệt chuẩn bị tốt tư liệu cho bác xem qua.”
Ứng Hứa không biết nói cái gì, chỉ có thể yên lặng mà nhìn thoáng qua Ứng Thư Hoán, nhớ tới tính tình công chúa kia của đứa con trai nhà mình, bỗng nhiên có một loại cảm giác………. Bán lời! Gả cũng đáng giá quá đi! Giá trị bản thân của con nhà mình lại nhiều đến thế sao? Kỳ lạ……… Trời ạ, Kỷ Nguyên đây là đang làm việc tốt đi, cuối cùng cũng rước vị tiểu tổ tông này đi rồi, còn tặng lễ vật quý tới vậy……. Đúng là Bồ Tát sống mà.
Ứng Thư Hoán đang ngồi ăn khoai tây chiên, phía sau lưng chợt lạnh buốt: Sao tự nhiên có một loại cảm giác sởn tóc gáy là thế nào nhể?
Lúc mọi người đang hòa thuận vui vẻ, Ứng lão gia tử đã chuẩn bị hồi lâu cuối cùng cũng đi xuống tầng.
Mọi người thấy vậy liền vội vàng đứng lên.
Lão gia tử nói: “Không cần câu nệ, ngồi hết đi, đều là người một nhà.”
Thật ra ông muốn để Kỷ Nguyên ngồi xuống trước, bằng không ông cảm giác bộ xương già của mình………. Bị giảm thọ!
Ứng Thư Hoán vừa nghe xong liền ngồi xuống, Ứng lão gia tử nhìn thấy hắn: Kỷ Nguyên đứng, cháu trai nhà mình ngồi.
Không hầu hạ Kỷ Nguyên còn chưa tính, giờ còn bắt Kỷ Nguyên hầu hạ nó?!
Hỗn trướng!
Lão gia tử nói: “Ứng Thư Hoán, cháu đứng dậy cho ông!”
Ứng Thư Hoán: ………?
Lão gia tử tức đến dựng thẳng cây quải thượng, nện “ầm ầm”: “Không có tay à! Còn bắt người ta lột vỏ quýt! Tự mình lột!”
Bàn tay đang lột vỏ quýt của Kỷ Nguyên hơi ngừng lại.
Nội tâm Ứng lão gia tử lệ rơi đầy mặt, gào thét đứa cháu trai nhà mình: Yêu phi! Yêu phi! Thứ hỗn trướng! Nực cười!