Hắn không đến, từ đầu đến cuối hắn không chịu tới gặp nàng. Cho dù nàng khẩn cầu như thế nào, cho dù nàng đã nghèo túng như vậy. Đúng thế, hắn không đến là đúng, hắn chưa bao giờ yêu nàng. Hắn đã từng nói rõ ràng, hắn chỉ yêu một nữ nhân, vì nữ nhân kia, hắn có thể vứt bỏ tất cả những nữ nhân yêu hắn, quyết tuyệt như vậy, không lưu một đường lui.
Nàng không phải nữ nhân mà hắn yêu, nàng chẳng qua là một trong số ngàn vạn nữ nhân yêu hắn, một nữ nhân ngốc nghếch hồn nhiên cho rằng có được hắn là khi hạnh phúc bắt đầu. Phụ thân nàng từng nói, một nam nhân như Mộ Đồ Tô, dù hao hết tâm tư đi tranh thủ cũng là uổng công, một khi đạt được, lấy được tâm của hắn, như vậy muốn bỏ ra hắn cũng là điều không thể. Hắn chính là một nam nhân triệt để như vậy, làm cho nàng điên cuồng theo đuổi lại bị hắn hung hăng ném vào vực sâu vạn kiếp.
Nàng thua, hoàn toàn triệt để, không có đường lui, đi lên tuyệt lộ.
Nàng cái gì cũng không có. Nhà mẹ đẻ bị tình cảm chân thành của nàng – Đồ Tô, xử trảm cả nhà; mà tình cảm chân thành của nàng – Đồ Tô, rốt cục cưới được người trên đầu quả tim của hắn, Nam Chiếu tiểu công chúa; còn nàng, tiểu thiếp mà hắn bỗng nhiên quay đầu vẫn như trước khinh thường liếc nhìn một cái, được ban cho mỹ kỳ danh – “Phóng sinh”.
Nàng còn có “Sinh” hi vọng hay sao?
Bạch Chỉ ngửa mặt lên trời khóc lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn luôn kiêu ngạo giờ phút này cuồn cuộn nhiệt lệ, cặp mắt to bình thường luôn tràn ngập tự tin còn lại chỉ có tuyệt vọng, tuyệt vọng, không có chừng mực tuyệt vọng.
Hôm nay, là ngày tình cảm chân thành của nàng – Mộ Đồ Tô khải hoàn trở về. Hắn vẫn là Mộ Đồ Tô năm đó, không có ai so với hắn càng thích hợp mặc bạch y, không nhiễm một hạt bụi, nhẹ như gió, đạm như mây, có phong thái bễ nghễ thiên hạ, cười khuynh thành khuynh quốc, tuyệt đại tao nhã dung nhan.
Lông mi hơi hơi rung động, nước mắt đã im lặng ngừng chảy, đột nhiên nàng đứng dậy, váy dài uốn lượn, rời đi nhà gỗ.
Mười lăm, kèn trong kinh thành vang lên, chung quanh đều tràn đầy thắng lợi vui sướng. Toàn thể dân chúng tập trung tại “Vọng Tô đài” vùng ngoại ô mười dặm phía tây nam, mỗi dịp mười lăm, nơi này sẽ được mở ra. “Vọng Tô đài” ở kinh thành truyền vì giai thoại, nó chứng kiến một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm. Hàng năm tướng quân rong ruổi sa trường, kiều thê suy tư quân sốt ruột, dùng hết đồ cưới xây dựng “Vọng Tô đài”, nhớ kỹ phu quân đang ở sa trường rầm mưa rãi nắng.
Bạch Chỉ đứng dưới “Vọng Tô đài”, ngửa đầu ngóng nhìn nữ nhân Mộ Đồ Tô làm như trân bảo. Chưa hẳn đã đẹp bằng nàng, nhưng lại có mười phần vận khí. Trong ngàn vạn nữ nhân, nàng chiếm được tình yêu của Mộ Đồ Tô, sẽ hạnh phúc cả đời.
Phía sau từ từ vang lên tiếng vó ngựa, leng keng hữu lực. Đây là con ngựa Mộ Đồ Tô yêu nhất, Tật Phong. Bạch Chỉ nghĩ rằng, có lẽ, nàng ngay cả con ngựa kia cũng không bằng.
Trơ mắt , Mộ Đồ Tô sát bên người nàng đi qua, chưa bao giờ ở trên người nàng lưu lại một giây, giống như chưa từng quen biết. Bạch Chỉ không giống trước kia, phải chết muốn sống, mà là lạnh lùng cười, buông mí mắt, nhìn xuống mũi chân. Đôi hài trắng thêu kim lan hoa kéo dài vẫn chưa thay đổi, đã nhuộm thanh màu xám. Từ khi nào, nàng trở thành một người lôi thôi như thế?
Lại ngước mắt nhìn về phía “Vọng Tô đài”, nữ nhân đứng đó khóe miệng nở rộ tươi cười như tắm gió xuân, ánh mắt cũng từ không yên trở nên sáng ngời, nàng kích động xoay người chạy xuống lầu, đi nghênh đón phu quân của nàng.
Bạch Chỉ nhịn không được lại liếc nhìn Mộ Đồ Tô một cái, hắn sớm dừng lại Tật Phong, trong đôi mắt chớp động chút ánh sáng mà nàng không hiểu, sủng nịch, yêu say đắm cùng với “ không phải khanh không thể”.
Bạch Chỉ ngửa đầu, chân trời đã nhuộm màu da cam, ánh sáng này, thực làm cho người ta buồn ngủ. Nàng nhấc chân hướng Vọng Tô đài đi đến. Đối diện, là bóng hình xinh đẹp của nàng kia chạy về phía Mộ Đồ Tô.
Các nàng sát bên người mà qua, như không nhận thức. Bạch Chỉ đi lên Vọng Tô đài.
“Nhìn xem, nữ nhân tóc tai bù xù trên Vọng Tô đài là ai? Nàng muốn làm gì?”
Dưới ánh chiều tà, nàng giống như một mảnh lá rụng nhẹ bâng từ Vọng Tô đài bay xuống. Cuối cùng Bạch Chỉ liếc mắt nhìn một người đang kinh ngạc xem nàng, Mộ Đồ Tô, hắn rốt cục nhìn nàng, rốt cục. Hắn có còn nhớ rõ năm kia dưới ánh hoa đăng, có một vị thiếu nữ ngượng ngùng đưa cho hắn một trản hoa đăng đỏ tươi ? Thiếu nữ ngại ngùng nói: “Giai phong giai thủy giai sơn giai nguyệt, thiên thu cảnh đẹp, đối một câu đối.” Có lẽ trong lòng hắn vĩnh viễn không có vị trí của nàng, hắn chưa bao giờ từng đối nàng để bụng.
Nàng đã từng hướng Phật Tổ hỏi thăm nơi quy túc cả đời, nàng biết, không phải Mộ Đồ Tô. Nếu quả thật có đời sau, nàng, Bạch Chỉ, tuyệt đối không cần yêu Mộ Đồ Tô, tuyệt đối không cần. Tử vong, là hận ý sâu nhất của nàng dành cho hắn, cũng là sự quyết tuyệt sám hối nhất đối với bản thân.
Lá rụng rốt cục rơi trên mặt đất…
Tất cả đều kết thúc . Vọng Tô đài, quên Tô đài.