“V ì sao nàng không tức giận? Nàng tức giận đi, nàng oán giận với ta đi!” Mộ Đồ Tô phập phồng trên người nàng, vẻ mặt so với nàng vì thân thể đau đớn mà biểu hiện ra ngoài, càng hơn thống khổ. Bạch Chỉ ôm lấy cổ Mộ Đồ Tô, hung hăng cắn vào bả vai hắn, dường như dùng hết tất cả sức lực.
Bọn họ ai cũng không chịu thua, hắn tiến lên càng kịch liệt, nàng cắn càng đau…
Chờ hai người bình ổn, Mộ Đồ Tô vô lực lăn xuống từ trên người Bạch Chỉ, nói: “Chỉ Nhi, trong lòng nàng từng có ta hay không?”
Bạch Chỉ nói: “Không.” Ánh mắt Bạch Chỉ trống rỗng nhìn thẳng nóc phòng, nói rất lãnh tình.
Mộ Đồ Tô trầm mặc . Bạch Chỉ không dám nhìn hắn, sợ nhìn thấy mặt hắn, nước mắt sẽ nhịn không được rơi xuống. Đối với nàng mà nói, nàng yêu Mộ Đồ Tô, không thể thiếu nửa phần so với kiếp trước. Nhưng vận mệnh nói cho nàng, tơ hồng của nàng cùng Mộ Đồ Tô là bế tắc, luyến tiếc cắt bỏ nó, nên luôn luôn dây dưa, đến chết không rời. Nàng không muốn tiếp tục thừa nhận thống khổ như kiếp trước, cùng với việc để hai người lòng dạ tích tụ như vậy, không bằng rơi nước mắt cắt đứt. Không phải nàng chưa nghĩ tới việc cùng Nam Chiếu công chúa ganh đua cao thấp, nhưng nàng không hề có phần thắng, bây giờ thế cục của Quang Huy vương triều, không thể trêu vào Nam Chiếu, nếu Nam Chiếu công chúa có chút chút bất mãn, phủ Cung Thân Vương phủ phải làm như thế nào? Quang Huy vương triều làm sao có thể xong việc? Cung Thân Vương không thích nàng, cuộc sống của nàng ở trong này ngày càng bước tiếp bước gian nan, nàng không hề có ý chí chiến đấu, giống như không còn sức lực như lúc mới sống lại, nỗ lực phản kháng vận mệnh.
Rời đi là đường ra duy nhất của nàng. Lúc trước đến kinh thành, một là muốn để Bạch Uyên trung lập, tránh bi thương về sau, rơi vào bi kịch. Hai là, nếu như nàng không nghe Bạch Uyên, muốn ở lại vùng núi qua ngày, thì phải tìm lý do, nhưng nàng không tìm được. Không phải nữ nhi ruột của Bạch Uyên? Theo như tính tình có thù tất báo của Bạch Uyên, sẽ tìm sát thủ giết cha mẹ ruột nàng, chính nàng cũng không thể bảo toàn.
Bây giờ, nàng cố gắng rời đi không hề mang gánh nặng. Thiếp bị hưu, rất khó để xoay người lập gia đình . Đối với một quân cờ vô dụng, Bạch Uyên ném đi như giày cũ, sẽ không xen vào chết sống của nàng nữa, nàng cũng có thể trở lại vùng núi, sống cùng cha mẹ, cùng Thu Thiền, cùng yên tĩnh trong núi, bình an cả đời này.
Bạch Chỉ nói: “Tô Tô, hưu thiếp đi, cầu chàng.”
Mộ Đồ Tô lại trầm mặc, qua một lát, cánh tay dài vươn tới, đem Bạch Chỉ ôm vào lòng, ngữ khí hơi nặng, vừa tức vừa hận, “Trừ phi ta chết !”
Bạch Chỉ lấy tay để ở ngực Mộ Đồ Tô, nghe tiếng tim hắn đập cường kiện mạnh mẽ, phanh, phanh, phanh… đôi mắt Bạch Chỉ rủ xuống, đưa tay vòng trên cổ hắn, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Chẳng qua còn có bảy ngày mà thôi.
Bảy ngày, nháy mắt liền trôi qua. Hôn sự của đại tướng quân cùng Nam Chiếu công chúa, thổi kèn tung bay trên tường thành, chiêu cáo thiên hạ, hôm nay là ngày đại hỉ.
Bạch Chỉ ở lại trong phòng không muốn đi ra. Hồng Kiều đứng một bên, trong mắt mang theo thương xót, lại có chút băn khoăn nói: “Phu nhân, hôm nay tướng quân đại hôn, nếu người không đi, sợ là không tốt.”
Bạch Chỉ cúi mắt, giống như đang trầm tư lại giống như đang trầm mặc, một lát sau, Bạch Chỉ đứng dậy, “Hôm nay là ngày đại hỉ, không đi quả thật không tốt, ta nhất định phải mặc một bộ quần áo đẹp nhất mới được. Hồng Kiều, lấy chiếc váy trắng trăm hoa luyến điệp của ta tới đây.”
“Váy trắng?” Hồng Kiều hơi chần chờ hỏi lại Bạch Chỉ. Bạch Chỉ gật đầu, cho nàng sự khẳng định. Hồng Kiều do dự hỏi Bạch Chỉ, “Phu nhân, hôm nay là ngày mừng, mặc màu trắng, có phải hơi không thỏa đáng hay không?”
“Không sao. Ngươi nghe theo là được.” Bạch Chỉ hoàn toàn nghe không vào.
Hồng Kiều không còn cách nào khác, đành phải làm theo, trong lòng không hiểu rõ.
Ý tưởng của Bạch Chỉ lại hết sức rõ ràng. Cái này gọi là “trí tử lại hậu sinh” . Mọi người sẽ bất mãn với nàng, Cung Thân Vương có lẽ sẽ tức giơ chân, vương phi cũng tức giận nàng, thậm chí Mộ Đồ Tô cũng sẽ cảm thấy nàng quá mức không chịu nổi.
Làm người đàn ông của mình bị mất mặt ở bên ngoài, là tối kỵ.
Sự thật giống như Bạch Chỉ đoán trước, khi nàng mặc bộ váy trắng trăm hoa luyến điệp tham dự, tất cả quan to hiển quý đều ngạc nhiên, có người châu đầu ghé tai, có người bên trong ánh mắt ẩn giấu chê cười, còn có người xấu hổ, tức giận nhất đương nhiên là Cung Thân Vương, bởi vì nàng đến muộn, khách đã đến đầy đủ, tức giận với nàng trước mặt khách khứa không hay, chỉ lấy mắt trừng nàng. Bạch Chỉ làm như không nhìn thấy, ngồi ổn định, chờ đợi nghi thức bắt đầu.
Nàng cứ độc lập như thế, trong đại điện một mảnh đỏ rực vui mừng, nàng mặc giống như “tang phục”, điềm xấu lại xúi quẩy.
Ngồi đối diện Bạch Chỉ là Bùi Cửu. Hôm nay hắn mặc một bộ thanh sam, khóe miệng có chút râu lởm chởm, giống như lôi thôi lếch thếch tới đây. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn mặt Bạch Chỉ ngồi đối diện. Bạch Chỉ ngẫu nhiên cùng đôi mắt hắn gặp nhau, có chút không khoẻ, nàng cúi đầu nhìn về nơi khác.
Mộ Đồ Tô cùng Nam Chiếu công chúa tiến vào đại điện. Nam Chiếu công chúa đầu đội hỉ khăn, không nhìn thấy nét mặt, nhưng Mộ Đồ Tô, mặt dài ra, lạnh như băng không có bộ dạng của chú rể.
Khi Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ một thân “tang phục” tham dự, mắt đầy kinh ngạc. Bạch Chỉ đón ánh mắt của hắn, cười cười. Mộ Đồ Tô xoay mặt, không nhìn nàng, trên nét mặt lạnh như băng bỗng nhiên hồng nhuận lên.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng. Thật bình thường, không có sự cố gì xảy ra. Bạch Chỉ nhìn hai người vào động phòng, trong lòng đau đau, nhịn không được nhớ tới cảnh tượng đại hôn kiếp trước của Mộ Đồ Tô cùng Nam Chiếu công chúa.
Ngày đó, nàng luôn khóc, trốn ở trong phòng khóc, Thanh Hà gọi nàng đi ra ngoài, nàng chết cũng không đi ra ngoài, cho đến khi ánh mắt đỏ bừng, sưng đau, nàng mới ngừng lại được. Sau khi dừng lại, trước mắt mơ hồ một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ. Nàng sợ bản thân khóc bị mù, lau nước mắt, trốn trong chăn bình tĩnh. Nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, đành phải đi ra ngoài giải sầu. Nhưng hai cái đùi cũng không chịu khống chế đi tới nơi bọn họ động phòng, nàng nghe thấy tiếng rên rỉ của Nam Chiếu công chúa, thanh thanh chói tai, toàn tâm đau đớn, nàng nhảy vội vào ao nuôi cá. Lúc ấy nàng đã biết bơi, không chết đuối, vào buổi tối tháng ba, nàng ướt sũng ngồi bên bờ ngẩn người cho đến khi té xỉu. Nàng hôn mê ba ngày ba đêm, lúc tỉnh lại, nàng hi vọng cứ như vậy ngủ tiếp đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lần này, Mộ Đồ Tô lại cùng Nam Chiếu công chúa đại hôn . Nàng đã có kinh nghiệm, sẽ không giống lần trước tuyệt vọng tự mình hại mình như vậy. Nếu khóc, có lẽ cũng không có nước mắt. Nàng chỉ nhìn theo chú rể tân nương đang bị đưa vào động phòng, thật lâu , thật lâu .
Vui chơi giải trí bắt đầu, Bạch Chỉ liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cung Thân Vương bỗng nhiên nói từ phía sau lưng nàng: “Ta làm như ngươi mong muốn.”
Bạch Chỉ biết rõ Cung Thân Vương đang cùng nàng nói chuyện. Hắn chưa chỉ tên nói họ, chính là để nàng không cần đáp lại hắn. Bạch Chỉ hít sâu một hơi, nhấc chân rời đi. Trên đường trở về phòng, gặp Bùi Cửu. Hoặc là nói, Bùi Cửu ở đằng kia chờ nàng.
Bạch Chỉ chậm lại bước chân, đi đến bên người Bùi Cửu, nàng hỏi: “Đến nhìn ta chê cười sao?”
Bùi Cửu nhìn lại nàng, một nam tử đã từng hồn nhiên từ khi nào đôi mắt trở nên sâu sắc như thế? Bạch Chỉ không nhìn thấu thứ tình cảm vốn bao hàm trong đôi mắt sâu sắc của hắn. Bùi Cửu nói: “Hôm nay ngươi mặc áo trắng, là phá đám sao?”
“Chẳng phải đã rõ ràng?” Bạch Chỉ hào phóng thừa nhận, “Lòng ta khó chịu, đố kị thiêu đốt, mặc áo trắng để nguyền rủa.” Không biết vì sao, Bạch Chỉ đối với Bùi Cửu, mỗi khi nói chuyện, luôn mang theo ý chế nhạo.
Bùi Cửu bất đắc dĩ cười cười, đưa cho Bạch Chỉ một túi gấm, “Có lẽ buổi tối hôm nay ngươi sẽ mất ngủ, đốt một chút hương trong túi gấm, có lẽ ngươi sẽ ngủ ngon.”
Bạch Chỉ nhìn túi gấm, vẫn chưa nhận.
“Thế nào? Sợ ta cho ngươi độc dược?” Bùi Cửu vẫn đưa tay như trước, chưa thu tay.
Bạch Chỉ lắc đầu, nhưng vẫn không nhận. Chỉ hỏi: “Đây là gì?”
“Hôm đó ta vừa tỉnh, biết được phụ thân tự sát, Bùi gia ngã đau, có lẽ lúc trước ta đã ngủ lâu quá, mất ngủ vài ngày, Doãn Hương đốt hương này cho ta, chứng mất ngủ của ta cũng biến mất, dùng rất tốt.”
Bạch Chỉ tiếp nhận, khóe miệng mỉm cười, “Đa tạ.”
“Hai người chung một chồng, ta cuối cùng cảm thấy ngươi không được.” Bùi Cửu nhìn Bạch Chỉ nói rất thành khẩn. Bạch Chỉ ngẩn ra, không hiểu rõ cho lắm. Bùi Cửu nói tiếp: “Ta từng tới Nam Chiếu. Nam Chiếu là nơi cực kỳ đáng sợ, nữ nhân có thể trưởng thành ở nơi đáng sợ như vậy, ngươi không đấu được.”
“Thì sao?” Bạch Chỉ nhíu mày.
“Rời xa Mộ Đồ Tô đi.”
Bạch Chỉ có chút muốn cười, không nghĩ tới, kẻ hiểu nàng, lại là Bùi Cửu. Bạch Chỉ gắt gao nắm chặt túi hương trong tay, “Ban đêm lạnh, Bùi tiên sinh vào nhà đi, ta cáo từ trước.” Bạch Chỉ định nhấc chân chạy lấy người, khi đi ngang Bùi Cửu, Bùi Cửu lại kéo cánh tay Bạch Chỉ. Bạch Chỉ sửng sốt. Bùi Cửu nói: “Nữ nhân ngốc.”
Ba chữ này dường như đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, nàng không nhịn được cả người run lên, mắt có chút ướt át.
“Ngươi thương hắn, thật khờ.” Nói xong, Bùi Cửu buông ra cánh tay Bạch Chỉ, để nàng rời đi con đường nhỏ u tĩnh này. Bạch Chỉ sừng sững lạnh run đứng trong thời tiết trời đông giá rét, lạnh đến tận xương tủy.
Nàng ngốc, chưa bao giờ thay đổi.
Bạch Chỉ trở về phòng mình, cởi quần áo, mệnh Hồng Kiều đi đun nước ấm rửa mặt. Bạch Chỉ rửa ráy xong, vốn định cởi áo lên giường đi ngủ, ánh mắt ngẫu nhiên thoáng nhìn, nhìn thấy túi gấm mới vừa rồi vào nhà tùy tay ném xuống. Nàng dừng một chút, cầm trong tay, mở túi gấm ra, một trận hương khí xộc thẳng vào mũi. Mùi này cực kỳ dễ ngửi, Bạch Chỉ muốn phân rõ loại hương này, có lẽ là quá mức nông cạn về thảo dược, nàng không nhận ra, đành phải thôi.
Nàng gọi Hồng Kiều đi lấy lư hương, đem hương này đốt lên. Bạch Chỉ hít sâu một hơi, nỗ lực để đầu óc trống rỗng, đi tới bên giường, cởi quần áo, nằm xuống đi vào giấc ngủ.
Nàng mơ một giấc mơ, trong mơ tất cả đều là một người, khi thì cười sang sảng với nàng, khi thì cao giọng đọc thơ, khi thì thống khổ kêu to. Hắn càng chạy càng xa, nàng đuổi theo không bỏ. Giấc mơ này rất mệt, đùi nàng như nhũn ra, toàn thân như nát vụn. Nhưng trời không phụ người có lòng, nàng đuổi theo hắn, người nọ xoay người, đúng là Bùi Cửu.
Hắn cười với nàng, tươi đẹp mà lại ưu thương. Bạch Chỉ chỉ cảm thấy tim đột nhiên ngừng đập, không hô hấp được.
Hôm sau tỉnh lại, nàng bị một người ôm chặt, khuôn mặt tái nhợt mà tuấn lãng, trong hô hấp lộ ra mùi rượu. Bởi vì Bạch Chỉ giật giật, đánh thức hắn. Hắn cười, “Nàng tỉnh?”
Bạch Chỉ gật đầu, nghi hoặc hỏi hắn, “Tại sao chàng ngủ ở nơi này? Chàng không phải…” Chẳng phải hắn nên ngủ ở tân phòng, động phòng cùng Nam Chiếu công chúa sao?
“Nàng ta chỉ là vật bài trí.”
Nhưng nàng ta là một vật bài trí không an phận.
Bạch Chỉ kính trà cho nàng, bởi vì hôm qua Mộ Đồ Tô bỏ rơi nàng, cả người tức giận, liền toàn bộ trút lên Bạch Chỉ. Mộ Đồ Tô sớm cùng Cung Thân Vương vào triều, không ở bên người Bạch Chỉ che chở nàng.
Bạch Chỉ ở cửa chờ Ngọc Linh đại giá quang lâm, Ngọc Linh lại chậm chạp không đến. Muốn để nàng ở ngoài chịu lạnh sao? Để nàng chờ một hai canh giờ? Bạch Chỉ mới không nhẫn nại như vậy. Chờ một lát không thấy Ngọc Linh xuất hiện, nàng liền trực tiếp đi về.
Đương nhiên, việc “chẳng phân biệt được tôn ti” như thế, không thể bỏ qua. Bạch Chỉ bị vương phi gọi đi thuyết giáo, sao chép kinh văn. Bạch Chỉ đi, nghe xong vương phi thuyết giáo nửa canh giờ, sau đó lại phạt nàng chép “kim cương kinh”, Bạch Chỉ kiên cường, không sao, làm vương phi tức giận vỗ bàn, mắng nàng tạo phản.
Bạch Chỉ lại ương ngạnh, vung áo chạy lấy người.
Nghe nói, vương phi tức giận hôn mê tại hiện trường.
Vì sao lại nghe nói? Bởi vì Cung Thân Vương trở về, trực tiếp đem Bạch Chỉ nhốt vào phòng củi. Tất cả đều như Bạch Chỉ mong muốn. Ban đêm, cửa phòng củi bị mở ra , Mộ Đồ Tô đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ cũng mặt không biểu cảm nhìn Mộ Đồ Tô.
“Nàng đang ép ta hưu nàng, đúng không?” Mộ Đồ Tô nhìn nàng, trên mặt chết lặng.
Bạch Chỉ nằm trong đống rơm, nhìn hắn, “Đúng.”
Mộ Đồ Tô đi tới trước mặt nàng, nắm cằm nàng, tay kia thì tạo thành nắm tay. Mộ Đồ Tô nói: “Nàng làm tất cả là ỷ vào ta yêu nàng!”
“Không dám. Thiếp làm tất cả, chỉ vì muốn bo bo giữ mình. Thiếp vốn không muốn gả cho chàng, trong lòng chàng biết rõ ràng.” Bạch Chỉ nhìn hắn, ánh mắt đen trắng rõ ràng lại làm Mộ Đồ Tô nhìn xem càng thêm đau đớn.
Sao nàng không có một chút nét mặt? Ân ái trước kia, như bọt nước, hư ảo mà yếu ớt.
“Nàng yêu Bùi Cửu, phải không?”
Bạch Chỉ kinh ngạc.
Mộ Đồ Tô bật cười, “Nói mê cũng la lên tên của hắn. A!” Mộ Đồ Tô đứng lên, đưa lưng về phía Bạch Chỉ. Bạch Chỉ đoán được nét mặt hắn lúc này, nàng nói mê có lẽ chỉ có một lần đó, nhưng cố tình bị Mộ Đồ Tô nghe được.
Khéo làm cho người ta đau lòng.
“Bạch Chỉ, nàng đi đi, ta thả nàng.” Bỗng nhiên Mộ Đồ Tô nói như vậy.
Bạch Chỉ không nhìn thấy mặt hắn, hắn bước nhanh rời đi, cửa phòng củi chưa khóa. Ngày đông trời lạnh gió sưu sưu thổi vào, làm Bạch Chỉ run run.
Rốt cục, như nguyện .