Bạch Chỉ sắn tay áo, cầm cung tên trong tay, ánh mắt mở lớn như chuông đồng, mục tiêu tập trung là hồng tâm ở phía trước, ‘hưu’ một tiếng, tên rời cung, đâm vào hồng tâm, chuẩn xác lại hữu lực. Thu Thiền ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Kỹ thuật lại tăng lên, có thể nói là trăm phát trăm trúng .”
Bạch Chỉ thập phần đắc ý, “Thuật cưỡi ngựa cũng vượt qua vị lão sư như ngươi .”
Thu Thiền quyệt miệng, “Được, cho ngươi chút nhan sắc liền chuẩn bị mở phường nhuộm , biết ngươi lợi hại.”
Lúc này, Thanh Hà run rẩy khăn tay, đầy mồ hôi rơi chạy tới, “Tiểu thư, nữ tử không được tập võ a, càng gả không ra .”
Bạch Chỉ hướng Thu Thiền le lưỡi. Từ khi nàng có tiếng xấu gả không ra, Bạch Uyên gấp rút đỏ mắt, không cho nàng tập võ, cảm thấy tiểu thư khuê các nên cầm kim mà không phải võ đao. Bạch Chỉ ở mặt ngoài đồng ý , nhưng trong lòng không phục, tự bỏ tiền túi thỉnh Thu Thiền “rời núi”, vụng trộm học. Tuy có Thanh Hà kiên cường khuyên can nàng, nhưng hai năm qua hiệu quả rõ rệt, Bạch Chỉ vào tai trái ra tai phải.
Thanh Hà cũng quen Bạch Chỉ không nghe lời, không khuyên can nhiều hơn nữa, nói chuyện đứng đắn, “Lão gia mệnh ta gọi tiểu thư trở về.”
Bạch Chỉ nhìn trời trợn trắng mắt, ô hô ai tai, lại muốn mang nàng gặp bà mối. Bạch Uyên bị lợi ích công tâm . Mộ Đồ Tô đi rồi, thái độ Bạch Uyên đối với Bạch Chỉ kịch liệt xuống dốc, hòn ngọc quý trên tay do Bạch Thược lên ngôi. Bạch Chỉ biết không phải Mộ Đồ Tô từ hôn làm nàng mất sủng, mà là do danh dự bản thân quét rác, khiến hắn mất mặt, tự mình lại gả không ra, không hề có giá trị lợi dụng, không có danh hiệu Tô thành đệ nhất mỹ nhân. Hơn nữa Bạch Thược không chịu thua kém, thông đồng một vị phú thương vào Nam ra Bắc, tiền biếu thậm chí so với sính lễ năm đó Mộ Đồ Tô hạ xuống còn nhiều hơn, Bạch Uyên thấy có lợi, hiển nhiên dời đi mục tiêu, thương yêu cây rụng tiền trong tương lai là Bạch Thược. Có điều Bạch Chỉ không biết, nếu nàng đã không có giá trị lợi dụng, vì sao còn muốn trăm phương nghìn kế gả nàng ra ngoài? Chuyện thâm hụt tiền bạc như thế, Bạch Uyên cũng nguyện ý? Là thật tâm muốn tốt cho nàng hay là có tính toán khác? Chẳng lẽ tiếc tiền cơm? Bạch Chỉ không hiểu.
Cùng Thu Thiền nói lời từ biệt, Bạch Chỉ lên đường về nhà.
Đi ngang qua dòng suối nhỏ, thấy một con ngựa sáng bóng đang uống nước. Đôi mắt Bạch Chỉ sáng lượng, tâm cảm thán, hãn huyết bảo mã? Nhưng nhìn kỹ, tâm lộp bộp một chút. Đây… Đây không phải Tật Phong sao? Tật Phong của Mộ Đồ Tô!
Nàng nhìn mọi nơi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng bất luận kẻ nào. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng nhận lầm ?
Thanh Hà thúc giục Bạch Chỉ, “Tiểu thư, lão gia còn đang đợi ở phủ.”
“Ngươi nói, con ngựa này từ đâu mà đến?” Bạch Chỉ chỉ vào hãn huyết bảo mã uống nước bên dòng suối.
Thanh Hà thấy nhưng không thể trách nói: “Sơn đạo này thông với trọng địa biên phòng, tướng sĩ chết trận, ngựa không có chủ nhân, chạy lung tung là chuyện bình thường.”
“Như vậy a!” Bạch Chỉ nhíu mày, nghĩ rằng có lẽ bản thân nhìn lầm rồi, đây chẳng phải Tật Phong, nhưng đây đích xác là một con hãn huyết bảo mã giá trị thiên kim. Nếu cứ như vậy rời đi có chút đáng tiếc , không bằng để nàng sử dụng? Nàng vừa vặn thiếu tọa kỵ.
Bạch Chỉ liền xách váy, đến bên dòng suối.
Thanh Hà hiển nhiên biết tiểu thư nhà mình nghĩ gì, cũng hiểu rõ bản thân nhiều lời vô ích, cho nên đứng tại chỗ, chờ tiểu thư dắt ngựa đến.
Bạch Chỉ tới gần con ngựa kia, nó chỉ tùy ý quét nàng liếc mắt một cái, lại làm như không phát hiện, run rẩy cái đuôi xum xuê lông, tiếp tục dương dương tự đắc uống nước. Bạch Chỉ học qua thuật cưỡi ngựa, thuận tiện cũng hiểu biết tập tính của ngựa, biểu hiện của con hãn huyết bảo mã này, là điềm báo tốt.
Nàng tiến lên vuốt ve bờm nó, dùng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Con ngựa, uống hết nước theo ta về nhà được không?”
Hãn huyết bảo mã ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục vùi đầu nước uống.
Bạch Chỉ vỗ vỗ phía dưới cổ nó ba tấc, hãn huyết bảo mã hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt, thở phào một hơi. Bạch Chỉ cầm dây cương, ý đồ dắt nó. Bỗng nhiên một vật đánh lén từ trên trời giáng xuống, đập nàng nhãn mạo kim tinh.
“Tiểu tặc, muốn mã của gia sao?” Thanh âm từ trên cây vang lên. Bạch Chỉ ngẩng đầu, thấy trên thân cây ngồi một vị nam tử. Cẩm y hoa phục, tóc thúc chỉnh tề, đôi mắt hoa đào, môi mỏng mỉm cười, giống như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình. Tô thành có bực này mỹ nam tử, nàng nên nghe nói qua, chắc hẳn hắn là người bên ngoài.
Bạch Chỉ vội vàng giảng hòa, “Ta thấy con ngựa này đáng yêu, đùa một chút.”
Mỹ nam hoa đào mắt linh hoạt từ trên cây nhảy xuống, hướng nàng đi tới.
“Vậy chúng ta đến nha môn đùa con ngựa này?” Mỹ nam hoa đào mắt hiển nhiên không nể mặt, khinh bỉ nhìn nàng.
Bạch Chỉ không quan tâm hắn, chuẩn bị rời đi.
Mỹ nam hoa đào mắt một tay bắt lấy cánh tay nàng, chính nghĩa nói, “Tiểu tặc, muốn chạy?”
Bạch Chỉ cắn môi, nam tử này quả nhiên tuấn tú, nhưng rất không thương hương tiếc ngọc , tốt xấu nàng cũng là Tô thành đệ nhất mỹ nữ a! Có thể thấy được hắn không gần nữ sắc, là Liễu Hạ Huệ? Bạch Chỉ lạnh mặt nhìn hắn, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Đơn giản, gặp quan.”
Thật là trực tiếp.
Thanh Hà kích động chạy tới, “Dâm tặc, buông tiểu thư nhà ta ra.”
“Còn có đồng lõa? Cùng nhau gặp quan.” Không nói hai lời, cũng túm lấy Thanh Hà, Thanh Hà kém Bạch Chỉ, sao có thể chịu được sức mạnh như vậy, đau đến oa oa kêu, “Đau đau…”
Bạch Chỉ thừa dịp hai tay hắn không rảnh rỗi, dùng chân quét ngang, định gạt hắn, nhưng hắn vững như sơn, vẫn không nhúc nhích. Bạch Chỉ nghĩ, cái này thảm .
“Tốt, còn cùng gia đánh, xem ta… Tê.” Bạch Chỉ hung hăng cắn cánh tay hắn một ngụm, hắn nhất thời sơ sẩy nới ra, Bạch Chỉ nhân cơ hội đem chân đá, thẳng gốc rễ bên trong của hắn, mỹ nam hoa đào mắt đau hai tay che đũng quần, giương miệng, xem ra hắn thật sự rất đau.
Bạch Chỉ làm sao quản nhiều như vậy, trực tiếp lên ngựa, cánh tay kéo một cái, đem Thanh Hà cũng túm lên, giục ngựa chạy như điên rời đi.
Mỹ nam hoa đào mắt bi thống kêu không ra tiếng, chờ các nàng không thấy bóng dáng , mới từ đau đớn bên trong gian nan phun ra, “Tật Phong!”
Bạch Chỉ lớn như vậy, lần đầu lỗ mãng. Kỳ thực trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi, dù sao trước kia nàng đủ tư cách là tiểu thư khuê các. Đến cửa thành, Bạch Chỉ quay đầu lại, không thấy có người đuổi theo, mới xuống ngựa.
Ở phía sau nàng, Thanh Hà lần đầu tiên cưỡi ngựa sớm hỗn độn trong gió, nước mắt đầy mặt. Mặc dù xuống ngựa, vẫn khóc. Bạch Chỉ an ủi, “Chẳng phải an toàn rồi sao?”
“Tiểu thư rất lỗ mãng , quá mất thể thống , cư nhiên cắn nam nhân, còn đá nam nhân … Ô ô.”
Cảm tình Thanh Hà là khóc vì việc này?
Bạch Chỉ dứt khoát không để ý nàng, lôi kéo con ngựa vào thành. Tô thành là chỗ hẻo lánh, bình thường cực ít có người lui tới, một năm cũng không thấy một hai người bên ngoài. Bạch Uyên cảm thấy không cần binh lính gác cửa thành, lãng phí lương thực. Cho nên hàng năm không có binh lính gác, thoạt nhìn cực kỳ giống phế thành.
Bạch Chỉ trở lại Bạch phủ cảm thấy hôm nay không giống ngày xưa, có chút kỳ quái.
Còn chưa tới đại sảnh, liền nghe được một tiếng cười hùng hậu. Bạch Chỉ bỗng nhiên cảm thấy quen tai, nhất thời không nhớ ra, đến khi thấy Hùng Phong mặc áo giáp đứng trong đại sảnh, nàng mới ngây ngốc tại chỗ.
“Hắc! Đồ nhi tốt.” Hùng Phong thấy Bạch Chỉ, vội vàng tiếp đón.
Bạch Chỉ do dự đi qua, thấy Bạch Uyên bình thường đều lấy mặt lạnh đối nàng giờ phút này nói đùa nhìn nàng, “Chỉ Nhi, cha chưa bao giờ nghe nói ngươi bái Hùng Tiên Phong làm sư phó a?”
Hùng Tiên Phong? Bạch Chỉ kinh ngạc không thôi, lúc đó nàng bái Hùng Phong làm thầy, chỉ do hắn như điên lão nhân, có thể học thì học, học không xong thì tự học, chưa bao giờ nghĩ tới điên lão nhân là người mang binh đánh giặc.
“Có thể thấy được đồ nhi của ta thật tinh mắt.” Hùng Phong vỗ một cái, đánh thẳng lên tấm lưng đơn bạc của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ kém chút nữa ngã sấp. Bạch Uyên mặt cứng ngắc một chút, Hùng Phong rất không phân biệt được nam nữ ! Liễu thị ngồi ở một bên thật đau lòng nữ nhi.
“Sư phụ lần này đến đây thăm đồ nhi ?” Dự cảm của Bạch Chỉ nói cho nàng, khẳng định không phải.
“Đúng vậy, thuận tiện đến thăm ngươi, có người gọi liền đi.” Hùng Phong hồn nhiên nói.
Dự cảm sai lầm.
” Sư phụ mặc hành trang thế này là muốn đi đâu?”
Hùng Phong chỉ trời chắp tay, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, thẳng tiến Nam Chiếu, phiến giáp bất lưu.”
Chiến tranh Nam Chiếu? Bạch Chỉ kinh ngạc. Kiếp trước chiến tranh Nam Chiếu là ở Khang Thuận năm thứ mười, lúc này mới Khang Thuận năm thứ chín, tại sao lại trước một năm? Bạch Chỉ tò mò hỏi, “Vì sao dựng lên chiến tranh?”
“Hoàng thượng muốn cùng Nam Chiếu vương hòa thân, muốn cùng mỹ nữ đệ nhất Nam Chiếu tiểu công chúa hòa thân, Nam Chiếu vương không đồng ý, hoàng thượng mặt rồng giận dữ, cho rằng Nam Chiếu vương không đem Quang Huy vương triều chúng ta để vào mắt, mệnh chúng ta cho Nam Chiếu vương chút nhan sắc.”
Bạch Chỉ không nói. Nam Chiếu tiểu công chúa mới mười tám tuổi hoa, mà thánh thượng đã qua tuổi ngũ tuần, lấy hiểu biết của Bạch Chỉ đối với cá tính của Nam Chiếu tiểu công chúa mà nói, nàng khẳng định thà chết không theo. Hơn nữa…
Nam Chiếu tiểu công chúa tương lai muốn gả cho Mộ Đồ Tô .
Nhưng nhìn từ nguyên nhân chiến tranh, chẳng phải cuộc chiến tranh thanh thế to lớn ở kiếp trước. Lúc trước chiến tranh Nam Chiếu là do Nam Chiếu phái người ám sát thái tử, may mắn được Bạch Uyên cứu, lấy thân che chắn.
Bây giờ phụ thân đang ở trước mắt, sao có thể đi kinh thành cứu giúp?
” Nam Chiếu cũng quá không đem ta để vào mắt, nên giáo huấn một phen.” Bạch Uyên giận nói.
“Bạch tri châu anh minh.” Hùng Phong trào dâng khen ngợi.
“Hùng Tiên Phong khách khí.” Bạch Uyên ngữ khí mạnh mẽ, coi như thật sự gạn đục khơi trong.
Bạch Chỉ hiểu cha nàng, cổ hủ không tiến hóa, sao có thể tán thành trận chiến này, bởi vì hoàng thượng háo sắc mà hao tài tốn của, còn đâu là cử chỉ của minh quân.
“Lão gia lão gia…” Gia đinh hô to gọi nhỏ chạy vào, “Có vị xưng là bằng hữu của Hùng Tiên Phong cầu kiến.”
“Nha, A Cửu đến .” Hùng Phong vui mừng cười, hướng Bạch Chỉ nháy mắt mấy cái, “A Cửu là sư đệ ngươi, vốn ta gọi hắn cùng nhau đi qua, hắn chết cũng không chịu tới, ngại mất mặt, đúng là đứa nhỏ kỳ quái.”
Bạch Chỉ nghĩ, còn có sư đệ?
“Thỉnh khách quý.” Bạch Uyên cười vui.
Vừa thấy mỹ nam hoa đào mắt, Bạch Chỉ cứng ngắc ở tại chỗ. Mỹ nam hoa đào mắt thấy Bạch Chỉ liền kêu to, “Ngươi…”
Hùng Phong giới thiệu, “Chỉ Nhi, đây là sư đệ ngươi, con trai xinh đẹp nhất của Bùi tướng quân, Bùi Cửu.”
Bạch Chỉ không ngờ hấp một hơi.
Liễu thị luôn luôn trầm mặc đột nhiên thốt ra, “Đó là Bùi Cửu người trong lòng của Chỉ Nhi? Không uổng công Chỉ Nhi áp lực chờ lâu như vậy.” Liễu thị vui mừng.
“…” Mọi người hoảng sợ.
Bạch Uyên hỏi Liễu thị, “Bùi Cửu là người Chỉ Nhi tư định chung thân?”
Uy uy, cho tới bây giờ nàng chưa từng nói như vậy.
“Đúng vậy, lão gia.” Liễu thị lạnh nhạt trả lời.
Bạch Uyên mừng rỡ như điên, “Cuối cùng chờ đến .” Lại hỏi một bên Bùi Cửu, “Lần này đến đây, là cầu hôn?”
Bùi Cửu vốn định càu nhàu triệt để ngốc ở đương trường .
Bạch Chỉ tại một khắc kia, thật muốn té xỉu một lần nữa…