Ông tình cờ gặp Hoa hậu của đảo Thiên Đường
Với việc diễn ra lễ hội của người chết, thưa ngài, đây là tháng bận rộn nhất của chúng tôi trong mùa hè – người chủ quán mập mạp nói. Sau đó ông ta lặp đi lặp lại – Tôi xin lỗi, thưa ngài!
Ông nhìn với vẻ tiếc nuối người đàn ông cao lớn râu quai nón đang đứng trước quầy của mình. Mặc dù người khách chỉ mặc một chiếc áo thụng màu nâu và đội chiếc mũ đen không có bất kỳ dấu hiệu gì về cấp bậc nhưng con người ông ta vẫn tỏa ra một khí chất của người có quyền thế, loại khách mà có thể “chém đẹp” cho một đêm lưu trú.
Một cái nhìn bực mình thoáng qua khuôn mặt của người đàn ông râu quai nón. Lau mồ hôi trên trán ông quay lại nói với người đồng hành vạm vỡ đi cùng ông:
- Ta đã quên về việc lễ hội của người chết! Lẽ ra ta phải để ý đến các bàn thờ đặt dọc hai bên đường. Phải, đây là nhà trọ thứ ba mà chúng ta đến, chúng ta tốt hơn nên đi sâu vào huyện Tần Hoài trong đêm nay. Chúng ta sẽ tới đó trong bao lâu ?
Người đồng hành nhún đôi vai to lớn của mình.
- Thật khó để nói, thưa ngài. Tôi không biết rõ lắm về phía bắc của huyện Tần Hoài và đêm tối sẽ làm cho việc di chuyển khó khăn hơn. Chúng ta phải vượt qua hai hoặc ba con sông. Chúng ta có thể đến đó vào lúc nửa đêm nếu chúng ta may mắn với những bến phà, đó là…
Một người gia nhân già đang cắt tỉa ngọn nến trên bàn. Bây giờ ông xen vào câu chuyện bằng một giọng nói the thé:
- Tại sao chúng ta không cho các quý ngài đây thuê Căn Phòng Đỏ ?
Người quản lý xoa cái cằm mập mạp của mình và nói với vẻ nghi ngại:
- Căn phòng đó, tất nhiên. Nó ở về hướng tây, khá mát mẻ vào mùa hè. Nhưng nó đã bị bỏ trống nhiều năm và…
- Miễn là nó còn trống, chúng tôi sẽ thuê nó! – người đàn ông có râu vội vã ngắt lời – chúng tôi đã ở trên đường suốt từ sáng đến giờ. Ông nói thêm với người bạn đồng hành của mình – Lấy hành lý của chúng ta và giao ngựa của chúng ta cho người giữ ngựa.
- Xin mời ngài nhận phòng, thưa ngài – người chủ quán tiếp tục – nhưng tôi có trách nhiệm phải thông báo cho ngài rằng …
- Tôi không muốn trả thêm tiền cho cái gì khác ! – người đàn ông ngắt lời ông ta một lần nữa – Cho tôi đăng ký!
Người quản lý mở quyển sổ ghi chép ra lật đến trang có đánh dấu “ ngày 28 tháng 7 “ và đẩy nó về phía vị khách. Người khách chấm bút lông vào lọ mực và viết vào đó “ Địch Nhân Kiệt, thẩm phán của huyện Phổ Dương, trên đường từ thủ đô trở lại nhiệm sở. Đi cùng là một phụ tá tên là Mã Tông”. Khi ông đẩy trả cuốn sổ lại cho người quản lý, mắt ông tình cờ nhìn thấy hai chữ cái lớn ghi trên bìa sổ “ Thiên Phúc”.
- Thật là vinh dự khi được quan huyện lân cận trú ngụ tại quán của chúng tôi! – người quản lý nói một cách mềm mỏng.
Nhưng khi ông ta nhìn vào lưng các vị khách vừa rời đi, ông lẩm bẩm:
- Thật là khó khăn! Người đồng nghiệp của ông nổi tiếng là bận rộn, tôi hy vọng ông không tìm được… Ông ta lo lắng lắc đầu.
Người gia nhân già dẫn Địch công theo hành lang đi vào khoảng sân trung tâm, hai bên là các tòa nhà lớn hai tầng. Tiếng nói cười ồn ào vẳng ra từ phía sau các cửa sổ thắp đèn sáng bên trong.
- Tất cả các phòng đều có người, chỉ còn trống duy nhất một phòng! – Ông già lẩm bẩm và dẫn Địch công đi qua cánh cổng cao có trang trí ở sân sau.
Bây giờ họ bước vào một khu vườn xinh đẹp có tường bao quanh. Ánh trăng chiếu vào những khóm hoa được sắp xếp một cách khéo léo và ở giữa là một bể nuôi cá vàng. Địch công dùng ống tay áo rộng lau khuôn mặt đầy mồ hôi của mình, không khí ở nơi đây quả thật rất nóng và ngột ngạt. Âm thanh của tiếng ca hát và cười nói vang lên từ dãy nhà bên phải.
- Họ bắt đầu sớm quá đấy – ông nhận xét.
- Buổi sáng là khoảng thời gian duy nhất mà trên đảo Thiên Đường này không vang lên tiếng nhạc, thưa ngài! – ông già nói một cách tự hào – Tất cả các hoạt động trên đảo bắt đầu trước buổi trưa. Bữa ăn trưa sau đó kéo dài đến bữa ăn chiều, bữa ăn chiều kéo dài đến bữa ăn tối và bữa ăn tối kéo dài đến bữa điểm tâm sáng hôm sau. Ngài sẽ thấy đảo Thiên Đường là một nơi rất sống động, thưa ngài. Một nơi vô cùng sống động!
- Tôi hy vọng là nó không ảnh hưởng đến căn phòng của tôi. Tôi đã có một chuyến đi vất vả cả ngày hôm nay rồi và tôi phải đi tiếp vào sáng mai. Tôi muốn đi ngủ sớm. Tôi có thể hy vọng căn phòng của tôi sẽ được yên tĩnh ?
- Chắc chắn rồi, thưa ngài, rất yên tĩnh! – ông già lầm bầm.
Ông ta dẫn quan án vào một hành lang dài mờ tối. Cuối hành lang là một cánh cửa cao.
Ông già nâng ngọn đèn lồng của mình để cho ánh sáng của nó chiếu sáng một bức trang trí bằng gỗ được phủ một lớp sơn mài màu vàng với những hình vẽ phức tạp. Đẩy cánh cửa nặng nề, ông nói:
- Căn phòng này nằm phía sau khách điếm, thưa ngài. Nó nằm ở một vị trí rất đẹp nhìn ra công viên. Và rất yên tĩnh!
Ông già dẫn quan án đi vào một tiền sảnh nhỏ có một cánh cửa hai cánh. Ông ta kéo màn cửa bên phải ra và dẫn quan án vào một căn phòng rộng rãi. Đi thẳng vào cái bàn giữa nhà ông thắp sáng hai ngọn nến bằng bạc đặt trên bàn, sau đó đi đến mở cửa chính và cửa sổ ở bức tường phía sau.
Địch công nhận thấy không khí trong phòng khá ẩm mốc nhưng căn phòng có vẻ rất thoải mái. Cái bàn và bốn chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ đàn hương chạm trổ và được đánh bóng để lộ ra màu sắc tự nhiên. Một chiếc trường kỷ đặt sát vào bức tường bên phải làm cùng chất liệu như bộ bàn ghế và phía đối diện là chiếc bàn trang điểm thanh lịch. Trên tường được trang trí bằng những bức tranh về các loài hoa và chim có giá trị. Ông nhận thấy cửa sau mở ra một hàng hiên rộng, được bao bọc ba mặt bởi những chùm hoa tử đằng treo rủ xuống từ một lưới mắt cáo bằng tre phía trên. Ở phía trước và bên dưới là một hàng cây dâu dày đặc và xa hơn nữa là một công viên rộng lớn được thắp sáng bằng những ngọn đèn lồng bằng lụa màu treo trên những hàng cây. Xa xa là một tòa nhà hai tầng ẩn mình một nửa trong những tán lá xanh. Ngoại trừ tiếng nhạc lúc trước còn vang ra từ đó nhưng bây giờ đã tắt thì nơi đây thực sự khá yên tĩnh.
- Đây là phòng khách, thưa ngài – ông già khúm núm nói – phòng ngủ ở cuối phòng phía bên kia.
Ông dẫn quan án quay trở lại phòng chờ và mở cánh cửa rắn chắc phía bên trái bằng một chiếc chìa khoá có hình dạng phức tạp.
- Tại sao lại phải khóa cửa – Địch công hỏi với vẻ ngạc nhiên – thật là hiếm khi phải khóa một cánh cửa trong phòng. Ông sợ kẻ trộm à ?
Ông già mỉm cười với vẻ ranh mãnh.
- Những vị khách ở đây thích …à… một sự riêng tư, thưa ngài! – Ông ta cười, sau đó nhanh chóng nói tiếp - Ổ khóa ở đây lúc trước bị hỏng nhưng nó đã được thay thế bằng một ổ khóa tương tự có thể mở được từ bên ngoài và bên trong.
Phòng ngủ được trang bị đồ nội thất sang trọng. Chiếc giường lớn có màn che nằm bên trái phòng, một bộ bàn ghế phía trước nó, bàn trang điểm và chậu rửa mặt ở phía đối diện đều làm bằng gỗ chạm khắc và được phủ lớp sơn mài màu đỏ tươi. Màn che của chiếc giường làm bằng một tấm gấm đỏ và tấm thảm dày che phủ sàn nhà cũng màu đỏ. Khi người phục vụ mở cửa chớp của cánh cửa sổ duy nhất trong phòng ở bức tường phía sau, quan án nhìn thấy qua chấn song sắt nặng nề công viên phía sau của nhà nghĩ.
- Căn phòng này được gọi là Căn Phòng Đỏ vì tất cả mọi thứ trong phòng đều màu đỏ, tôi nghĩ thế?
- Thật vậy, thưa ngài. Nó cũng được khoảng 80 năm. Từ lúc khách điếm này được xây dựng. Tôi sẽ cho một gia nhân mang trà đến cho ngài. Đại nhân dùng cơm bên ngoài ?
- Không. Ta dùng cơm tối tại đây.
Khi họ quay trở lại phòng khách, Mã Tông mang vào hai chiếc túi lớn. Ông già lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Mã Tông mở túi và lấy áo của Địch công đặt trên trường kỷ. Anh có một khuôn mặt cởi mở với quai hàm rộng, khuôn mặt nhẵn nhụi với bộ ria mép ngắn. Trước đây anh là một “ Hiệp sĩ rừng xanh “ ( danh hiệu của những tên cướp đường chuyên đòi tiền mãi lộ tự gọi bản thân họ ) nhưng vài năm trước đây anh đã cải tà quy chánh và phục vụ cho Địch công như là một phụ tá. Xuất thân từ một võ sĩ có hạng, anh chứng minh mình rất hữu ích cho quan án trong việc bắt giữ bọn tội phạm và thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm khác.
- Ngươi có thể ngủ trên chiếc trường kỷ này – quan án nói với anh – chỉ một đêm thôi và điều này sẽ giúp ngươi thoát khỏi những rắc rối khi đi tìm một chỗ qua đêm ở bên ngoài.
- Ồ, tôi sẽ tìm kiếm một số niềm vui ở nơi đây! – người thuộc hạ trả lời một cách vui vẻ.
- Miễn là ngươi đừng có phung phí tất cả tiền bạc của ngươi vào rượu và đàn bà! – Địch công nói cộc lốc – Đảo Thiên Đường này đầy dẫy các phòng bạc và nhà chứa, họ biết cách làm thế nào để móc túi du khách!
- Đừng hòng móc túi được tôi! – Mã Tông vừa cười vừa trả lời – tại sao họ lại gọi nơi đây là một hòn đảo?
- Bởi vì nó được bao bọc xung quanh bởi các tuyến đường thuỷ. Nhưng chúng ta đừng đi khỏi chủ đề chính của cuộc trò chuyện! Nhớ tên của cây cầu chính, Mã Tông, cây cầu bằng đá mà chúng ta đã thấy khi đến đây. Nó được gọi là Chuyển Hồn kiều bởi vì bầu không khí nhộn nhịp của đảo Thiên Đường đã làm thay đổi một con người khi họ bước vào đây và biến họ thành một người hư hỏng. Và ngươi thì có rất nhiều chuyện để chi tiêu, phải thế không? Có phải ngươi vừa nhận thừa kế từ người chú của ngươi hai miếng vàng ?
- Ồ, không đâu! Tôi sẽ không chạm vào số vàng đó, thưa đại nhân! Khi về già tôi sẽ mua một căn nhà nhỏ cùng một chiếc thuyền và về sống tại quê nhà. Nhưng bây giờ tôi có hai miếng bạc và tôi sẽ cố gắng tìm kiếm vận may cho mình!
- Ngươi phải trở về đây sáng mai trước khi ăn sáng. Nếu chúng ta khởi hành sớm, chúng ta sẽ đến phía bắc của huyện Tần Hoài trong khoảng bốn giờ hoặc lâu hơn và đến huyện Tần Hoài vào buổi trưa. Ở đó ta phải gặp người bạn cũ của ta là quan án Lỗ. Ta không thể đi qua huyện trấn nhậm của ông ta mà không ghé vào thăm viếng. Sau đó chúng ta sẽ đi tiếp về Phổ Dương.
Người phụ tá vạm vỡ của ông cúi chào và chúc quan án một đêm ngon giấc. Đi ngang qua người nữ tỳ trẻ đẹp mang trà vào, anh đá lông nheo với cô ta.
- Ta sẽ uống trà bên ngoài hàng hiên – Địch công nói với cô ta – ngươi có thể phục vụ cơm tối cho ta tại đó khi chuẩn bị xong.
Khi người giúp việc đi khỏi, ông bước ra ngoài hiên. Ông hạ thấp thân hình cao lớn của mình ngồi xuống một chiếc ghế bằng tre đặt cạnh một chiếc bàn tròn nhỏ. Duỗi dài đôi chân tê cứng của mình và nhấm nháp trà nóng, ông nghĩ rằng mọi việc đã diễn ra một cách tốt đẹp trong thời gian hai tuần vừa qua của ông tại kinh đô. Ông đã được tòa án tối cao tại kinh đô triệu tập để cung cấp thêm chi tiết về vụ án liên quan đến ngôi chùa Phật giáo tại Phổ Dương một năm trước đây ( xem truyện Bí mật quả chuông để biết chi tiết về vụ án này ). Bây giờ ông mong muốn quay về nhiệm sở của mình. Một điều đáng tiếc là trận lũ đã buộc ông phải đi vòng qua huyện Tần Hoài nhưng điều đó chỉ làm chậm trễ chuyến hành trình một ngày. Mặc dù bầu không khí náo nhiệt và ồn ào của đảo Thiên Đường không thích hợp với ông, ông nghĩ mình rất may mắn khi tìm được một khách điếm cao cấp và yên tĩnh như nơi đây. Bây giờ ông sẽ đi tắm, ăn một bữa tối đơn giản và sau đó là một giấc ngủ ngon.
Khi ông dựa lưng vào ghế, ông đột nhiên cứng người. Ông có một cảm giác khó chịu là ai đó đang nhìn mình. Quay người lại trên chiếc ghế đang ngồi, ông nhanh chóng quan sát căn phòng khách phía sau. Không có ai ở đó. Ông đứng dậy và bước đến cánh cửa sổ của Căn Phòng Đỏ. Ông nhìn vào bên trong nhưng bên trong trống rỗng. Sau đó ông bước đến lan can và xem xét kỹ lưỡng các bụi cây dày đặc mọc um tùm phía trước hàng hiên. Nhìn phía xa ông không thấy có gì khuấy động trong bóng tối dày đặc. Tuy nhiên ông nhận thấy một mùi khó chịu như mùi lá cây mục nát. Ông ngồi xuống lần nữa và nghĩ rằng tất cả những việc đó là do ông tưởng tượng ra.
Kéo ghế lại sát lan can, ông nhìn ra công viên nơi ánh sáng lấp lánh từ những ngọn đèn lồng thấp thoáng trong những tán lá tạo ra một khung cảnh dễ chịu. Nhưng ông không thể lấy lại tâm trạng thoải mái của mình lúc nãy nữa. Không khí vẫn còn nóng bức, công viên vắng vẻ bây giờ dường như toát ra một bầu không khí thù địch.
Một sự xao động trong đám lá tử đằng bên phải ông làm cho ông ngoái nhìn về nơi đó. Ông mơ hồ nhìn thấy một cô gái đứng ở cuối hành lang, một nửa người chìm khuất trong những chùm hoa tử đằng màu xanh. Ông thở phào nhẹ nhõm, vừa quay lại nhìn ra công viên ông vừa nói:
- Đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ này.
Ông được trả lời bằng một tiếng cười khúc khích. Ông ngạc nhiên nhìn quanh một lần nữa. Đó không phải là người giúp việc mà ông đã mong đợi mà là một cô gái cao lớn mặc chiếc áo choàng bằng vải trắng mỏng. Mái tóc của cô được buộc một cách lỏng lẻo. Ông nói với vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi, ta nghĩ rằng đó là người giúp việc.
- Không phải là một sự tâng bốc sai lầm, chắc chắn thế! – cô nhận xét trong một giọng nói dễ chịu của người có văn hóa.
Cô cúi người xuống và bước ra từ dưới cây hoa tử đằng. Bây giờ ông nhận thấy phía sau cô là một cánh cửa nhỏ dẫn đến một lan can, có lẽ là dẫn đến con đường chạy ngang qua khách điếm. Khi cô ta đến gần ông nhận ra cô ta rất đẹp. Khuôn mặt hình trái xoan cùng chiếc mũi thẳng và đôi mắt to biểu cảm của cô là hấp dẫn nhất. Chiếc áo trắng bằng gạc mỏng bị ướt bó sát vào thân thể làm lộ ra làn da trắng mịn và những đường cong gợi cảm đầy khiêu khích. Đung đưa chiếc hộp đựng đồ vệ sinh cá nhân trên tay, cô đứng quay lưng vào lan can và nhìn quan án từ trên xuống dưới với ánh mắt soi mói.
- Cô đã mắc một sai lầm – Địch công nói một cách khó chịu – đây là một nơi riêng tư chứ không phải là chốn công cộng, cô hiểu không ?
- Tư nhân? Đối với tôi từ đó không hề tồn tại trên hòn đảo này, thưa ngài!
- Cô là ai ?
- Tôi là Hoa hậu của đảo Thiên Đường.
- Ta hiểu – quan án chậm rãi nói.
images
Địch công gặp gỡ Hoa hậu của đảo Thiên Đường
Vừa vuốt râu ông vừa ngẫm nghĩ rằng đây quả là một tình huống khó xử. Ông biết rằng khu nghĩ mát nổi tiếng này có một uỷ ban hàng năm tuyển chọn từ các cô kỹ nữ xinh đẹp và tài năng ra một người để làm Hoa hậu của năm. Đó là một người phụ nữ chiếm một vị trí cao trong xã hội thanh lịch, cô trở thành biểu tượng của thời trang, cô có nhiều quyền hạn trong giới “ Bán phấn buôn hương” suốt năm đó cho đến kỳ bầu Hoa hậu năm sau. Ông phải cố gắng thoát khỏi người phụ nữ đang ăn mặc rất…thiếu vải này mà không làm cho cô tổn thương. Vì vậy, ông hỏi một cách lịch sự:
- Hoàn cảnh nào để một người như tôi lại may mắn có được vinh dự bất ngờ này ?
- Một tai nạn đơn thuần. Tôi đang trên đường trở về nhà từ nhà tắm lớn ở phía bên kia của công viên. Tôi đi đến đây bởi vì đây là con đường tắt đi ngang qua khách điếm này để trở về nơi ở của mình, nó nằm ở gần mấy cây thông phía bên trái đằng kia. Tôi nghĩ rằng căn phòng này bỏ trống, ngài hiểu không ?
Quan án cho cô một cái nhìn sắc bén và nói:
- Tôi có một ấn tượng rằng cô đã quan sát tôi tại đây trong một thời gian dài – ông nói.
- Tôi không có thói quen quan sát mọi người. Chỉ có mọi người quan sát tôi mà thôi. – cô nói một cách ngạo mạn nhưng đột nhiên cô tỏ ra lo lắng. Nhìn lướt qua cánh cửa phòng khách đang mở, cô hỏi với một cái cau mày:
- Tại sao ngài lại có cái ý tưởng ngớ ngẩn là tôi theo dõi ngài ?
- Chỉ là một cảm giác mơ hồ rằng tôi đang bị theo dõi.
Cô kéo chiếc áo choàng vào gần hơn với thân thể mềm mại của cô, nó gần như trần truồng dưới lớp vải trong suốt.
- Thật là kỳ lạ. Tôi cũng có cảm giác tương tự khi tôi sắp đến đây. – cô dừng lại sau đó khoanh tay và nói bằng giọng đùa cợt – Tôi không quan tâm, tôi quen với việc bị mọi người theo dõi rồi!
Cô bật cười, tiếng cười rộn rã như tiếng pha lê vỡ. Đột nhiên cô dừng lại và khuôn mặt tái nhợt đi. Quan án nhanh chóng quay đầu lại. Ông cũng đã nghe thấy tiếng cười khúc khích kỳ quặc trộn lẫn với tiếng cười của cô. Nó dường như xuất phát từ cánh cửa sổ của phòng ngủ. Cô nuốt nước bọt và hỏi một cách vội vã:
- Ai ở trong Căn Phòng Đỏ ?
- Không có ai cả.
Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn từ trái sang phải sau đó quay lại và nhìn chằm chằm vào tòa nhà hai tầng trong công viên. Âm nhạc đã ngưng lại và tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo là tiếng cười và tiếng huýt sáo. Để phá vỡ bầu không khí nặng nề, Địch công làm như vô tình hỏi:
- Những người ở đó dường như có rất nhiều thời gian.
- Đó là nhà hàng công viên. Ở tầng dưới họ phục vụ đồ ăn tuyệt vời, trên lầu dành riêng cho… thú vui thân mật.
- Rất tốt. Phải, tôi rất vui mừng khi có được cơ hội gặp gỡ người phụ nữ đẹp nhất đảo Thiên Đường. Bây giờ tôi càng hối tiếc hơn vì đêm nay tôi đã bận công việc và sáng sớm ngày mai tôi phải tiếp tục cuộc hành trình của mình, tôi không thể xem cô biểu diễn.
Cô không vội bỏ đi. Cô đặt hộp đựng đồ vệ sinh xuống sàn nhà, sau đó vòng hai tay ra sau đầu và nghiêng người về phía sau để lộ bộ ngực với đôi vú căng tròn, vòng eo mảnh mai và cặp đùi săn chắc. Ông nhận thấy toàn bộ thân thể cô đã được cạo sạch sẽ như là thói quen của các kỹ nữ. Thấy ông nhanh chóng quay mặt đi, cô điềm tĩnh nói:
- Ngài khó có thể xem chi tiết về tôi như là ngài đã xem tại đây, phải thế không ? – cô tỏ vẻ thích thú khi nhìn thấy ông bối rối và im lặng, sau đó cô thả tay xuống và nói tiếp với vẻ mãn nguyện – Tôi không cần vội vàng, đặc biệt là lúc này. Đêm nay tôi sẽ ăn tối với một vị khách và qua đêm với ông ta. Ông ta có thể chờ đợi. Cho tôi biết một chút gì đó về ngài đi. Ngài có một vẻ ngoài trang nghiêm với bộ râu dài. Tôi nghĩ rằng ngài là một viên chức từ thủ đô hay đại loại như thế?
- Ồ không đâu, tôi chỉ là một nhân viên địa phương. Không thể nào xứng đáng là một trong những người hâm mộ cô! – Ông đứng lên và nói thêm – Tôi phải chuẩn bị để đi ngay bây giờ. Tôi không dám làm phiền cô nữa và cô không muốn về nhà để thay quần áo sao ?
Đôi môi đỏ của cô cong lên trong một nụ cười khinh bỉ.
- Đừng cố gắng che đậy điều mà ngài đang nghĩ, thưa ngài kính mến! Tôi thấy cái nhìn của ngài và đừng có giả vờ là ngài không muốn chiếm hữu những gì mà ngài đang nhìn thấy!
- Có những người xem việc đó là vô nghĩa và tôi là một trong số đó – quan án nhận xét một cách cứng nhắc – một giả định không bao giờ là tuyệt đối!
Cô nhíu mày. Bây giờ ông nhận thấy miệng cô hằn lên nét tàn nhẫn.
- Thực là tự tin! – cô nói lớn – Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi thích cái vẻ ngoài của ông nhưng bây giờ tôi biết mình đã lầm. Ông không thèm quan tâm đến tôi sau tất cả mọi chuyện.
- Cô oán trách tôi.
Mặt cô đỏ ửng lên vì tức giận. Cô bước ra và chụp lấy hộp đựng đồ vệ sinh dưới sàn nhà:
- Ông, một nhân viên quèn, dám khinh thường tôi! Để tôi nói cho ông biết điều này, ba ngày trước đây một học giả trẻ tuổi từ thủ đô đã tự sát vì tôi đấy!
- Cô dường như không đau buồn vì cái chết của anh ta ?
- Nếu tôi thương tiếc cho tất cả những kẻ ngu ngốc tự chuốc lấy rắc rối vì tôi – cô nói với vẻ độc địa – Tôi sẽ để tang cho suốt phần đời còn lại của tôi!
- Cô đừng nên nói về người chết và lễ tang – Địch công cảnh báo cô ta – lễ hội của người chết chưa chấm dứt đâu. Cánh cửa của Địa ngục vẫn còn mở và các linh hồn của người đã chết vẫn đang lẩn khuất giữa chúng ta.
Có một khoảng lặng của âm nhạc phát ra từ ngôi nhà trong công viên. Đột nhiên họ lại nghe tiếng cười khúc khích một lần nữa vang lên rất khẽ. Nó dường như xuất phát từ các bụi cây dưới hiên. Mặt của Hoa hậu giật giật, cô thốt lên:
- Tôi bị bệnh và mệt mỏi với cái nơi ảm đạm này lắm rồi! Cám ơn Thượng đế, tôi sẽ rời khỏi nơi đây mãi mãi. Một vị quan chức nổi tiếng, một nhà thơ giàu có sẽ chuộc tôi. Sau đó tôi sẽ là vợ của một thẩm phán. Ngài có thể nói gì về điều này ?
- Tôi chỉ có thể chúc mừng cô. Và anh ta.
Cô cúi mình và có vẻ đã dịu trở lại. Khi cô quay đi, cô nói:
- Ông ta rất may mắn. Nhưng tôi không nói như vậy cho các bà vợ của ông ta. Tôi sẽ làm cho họ bị đuổi ra khỏi nhà trong thời gian sớm nhất! Tôi không quen với việc chia sẻ tình cảm của một người đàn ông!
Cô đi đến đầu kia của hành lang, đung đưa chiếc hông quyến rũ của mình. Cô đi lướt qua khóm hoa tử đằng và biến mất để lại một mùi nước hoa đắt tiền vương lại trong không khí.
Đột nhiên mùi hương bị át mất bởi một mùi buồn nôn khó chịu. Nó xuất phát từ bụi cây phía trước hàng hiên. Quan án nhìn qua lan can sau đó giật mình lùi lại vì ngạc nhiên.
Trong bụi cây một người ăn mày lở loét đang đứng đó, cơ thể gầy gò của hắn ta được bao phủ bởi những mảnh giẻ rách bẩn thỉu. Nửa bên trái khuôn mặt sưng lên của y là những vết lở loét, con mắt đã biến mất. Con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào quan án với cái nhìn ác độc. Một bàn tay biến dạng ló ra từ dưới lớp giẻ rách. Trên bàn tay chỉ còn sót lại vài đốt tay.
Địch công vội vàng lần trong tay áo móc ra vài đồng. Kẻ bất hạnh trước mặt phải cố gắng tồn tại bằng cách đi ăn xin. Nhưng đôi môi méo mó của y nhếch lên thành một nụ cười kinh tởm. Hắn lẩm bẩm điều gì đó, quay lại và biến mất giữa những lùm cây.
Robert van Gulik
Bí mật Căn Phòng Đỏ
Người dịch : PHƯỚC LỘC