Cuộc chiến đấu khủng khiếp của gã gù
Địch công thấy Mã Tông đang chờ ông trước hàng hiên của Căn Phòng Đỏ. Ông nói:
- Ta đã nghe một câu chuyện rất thú vị, Mã Tông. Có vẻ như câu trả lời cho mọi vấn đề của chúng ta nằm trong quá khứ. Cụ thể là vụ giết Tào Quang ba mươi năm về trước. Chúng ta phải đi ngay đến gặp Hoa hậu Linh, bà ta sẽ cung cấp đầu mối để nhận dạng kẻ đã giết Tào Quang. Và sau đó chúng ta cũng biết ai là kẻ gây ra cái chết cho Nguyệt Thu. Ta có trách nhiệm… - ông hít không khí – Có một mùi hôi ở đây!
- Tôi cũng nhận thấy như ngài. Có lẽ có con vật gì chết trong bụi cây.
- Chúng ta hãy đi vào bên trong, ta phải thay trang phục.
Họ đi vào phòng khách. Mã Tông đóng cánh cửa đôi lại. Trong khi giúp quan án thay một chiếc áo sạch sẽ khác, anh nói:
Trước khi đến đây tôi có uống vài ly với nhà thơ trẻ Khởi Vu Phổ, thưa đại nhân. Cua và Tôm đã nói đúng, lão già buôn đồ cổ đúng là có một âm mưu cùng với Viện sĩ lập kế hoạch để lật đổ Phong Đại.
- Ngồi xuống! Ta muốn nghe chính xác những gì mà Khởi cho biết.
Sau khi Mã Tông kể xong mọi chuyện, quan án nhận xét với vẻ hài lòng:
- Như vậy đó là những gì mà Ôn Nguyên muốn giấu diếm chúng ta! Ta đã nói với ngươi rằng ta có cảm giác là lão ta còn muốn giấu một điều gì đó. Có lẽ Ôn Nguyên và Lý lập kế hoạch bỏ một số tài liệu phản loạn vào hộp để Khởi lén đem vào nhà của Phong. Sau đó, bọn chúng sẽ tố cáo Phong với chính quyền. Nhưng việc này không còn quan trọng nữa vì kế hoạch này đã bị huỷ bỏ. Phải, ta đã có một cuộc trò chuyện với Phong và con gái ông ta. Rõ ràng là Viện sĩ không tự tử. Ông đã bị giết chết.
- Bị giết, thưa đại nhân?
- Phải. Hãy nghe những gì mà hai cha con họ nói với ta.
Khi ông kể lại cho người thuộc hạ của mình nắm được những ý chính trong cuộc trò chuyện tại ngôi nhà trong khu vườn, Mã Tông nói với sự thán phục miễn cưỡng:
- Thật là một cô nàng! Đúng như những từ mà nhà thơ trẻ đó dùng để nói về cô ta: dễ kích động! Tôi bây giờ có thể hiểu được là tại sao Khởi lại không háo hức muốn cưới cô ta. Kết hôn với cô ta đồng nghĩa với kết hôn mọi rắc rối! Mất nhiều hơn được! Như vậy là vụ án của viện sĩ đã được giải quyết.
Quan án chậm rãi lắc đầu.
- Không hẳn thế, Mã Tông. Ngươi có nhiều kinh nghiệm trong chuyện đánh nhau. Cho ta biết, ngươi có nghĩ rằng Bích Ngọc có khả năng dùng con dao găm cầm trong tay phải cắt đứt cổ họng bên phải của kẻ tấn công cô ta?
Mã Tông mím môi.
- Không có khả năng đó. Nhưng không phải là không thể, thưa đại nhân. Khi hai người tranh giành một con dao găm ở tư thế đối mặt nhau thì cũng có thể xảy ra điều bất ngờ tại một thời điểm nào đó!
- Ta hiểu. Ta muốn kiểm tra thời điểm đó – ông suy nghĩ một lúc sau đó nói tiếp – ta nghĩ rằng ta tốt hơn nên ở lại đây sau tất cả mọi chuyện. Ta muốn sắp xếp lại mọi việc để biết chính xác những gì cần hỏi bà Linh. Ngươi đi và yêu cầu Cua đưa ngươi đến nơi ở của bà Linh. Đừng gõ cửa, chỉ cần Cua chỉ nơi đó cho ngươi. Sau đó ngươi quay về đây gặp ta và chúng ta sẽ cùng nhau đến đó.
- Chúng ta có thể dễ dàng tìm ra nơi đó, thưa đại nhân. Tôi biết nó nằm đâu đó trên bờ sông đối diện với bến thuyền.
- Không, ta không muốn đi lòng vòng xung quanh đó để hỏi nhà Hoa hậu Linh. Có thể có một tên sát nhân đang ở đây và bà Linh là người duy nhất có thể cung cấp manh mối về hắn ta. Ta không muốn gây ra nguy hiểm cho bà ta. Đi nhanh lên, ta sẽ chờ ngươi tại đây. Ta có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ!
Nói xong, ông cởi áo ngoài của mình ra một lần nữa, đặt mũ của ông trên bàn và nằm duỗi mình trên chiếc ghế dài. Mã Tông đẩy chiếc bàn uống trà lại gần quan án để ngài có thể dễ dàng dùng trà, sau đó rời khỏi phòng.
Mã Tông đi thẳng vào sòng bạc lớn nhất. Anh nghĩ rằng lúc này là cuối giờ chiều, Cua và Tôm đã trở lại đây sau khi nghĩ trưa tại nhà của họ. Anh tìm thấy họ đang ở trên lầu, quan sát các bàn đánh bạc với vẻ mặt nghiêm trang.
Anh nói với họ những gì mình muốn và nói thêm:
- Có lẽ một trong hai anh có thể đưa tôi đến nơi đó?
- Chúng tôi sẽ đi cùng với nhau – Cua nói – tôi và Tôm là một cặp bài trùng, anh thấy đấy.
- Chúng ta sẽ đi đến đó – Tôm nói – một sự vận động có lẽ tốt cho chúng ta, phải thế không Cua? Và con trai của tôi có lẽ sẽ quay trở lại từ dòng sông đó, biết đâu đấy. Tôi sẽ nói chuyện với người quản lý để tìm người thay thế cho chúng tôi.
Gã gù đi xuống cầu thang và Cua dẫn Mã Tông ra ban công. Khi họ đã uống được vài ly, Tôm trở lại và thông báo anh ta đã sắp xếp để hai người đồng nghiệp khác thay thế bọn họ trong một giờ hoặc lâu hơn.
Ba người đàn ông đi ra đường phố đông đúc về hướng tây. Ngay sau đó họ đi vào một con hẻm yên tĩnh nơi cư trú của những người bán hàng rong và cu li. Khi họ bước ra một mảnh đất hoang được bao phủ bởi những bụi cây dày đặc, Mã Tông nói với vẻ ngờ vực:
- Các anh không chọn một khu phố vui vẻ để sống ?
Cua chỉ vào một đám cây cao phía đằng xa.
- Ở tại đó – Cua nói – anh sẽ cảm thấy khá dễ chịu. Hoa hậu Linh sống trong một nhà kho nhỏ của bà ta dưới một gốc cây thủy tùng lớn. Và ngôi nhà của chúng tôi ở xa hơn một chút dưới những cây liễu. Khu đất hoang này có thể không được vui vẻ lắm nhưng nó tách chúng tôi ra khỏi những ồn ào của đường phố.
- Tại nhà, chúng tôi thích sự yên tĩnh – Tôm nói thêm.
Cua, người dẫn đầu, bước vào một con đường hẹp giữa những hàng cây. Đột nhiên những nhánh cây lay động. Hai người đàn ông nhảy ra từ những bụi cây. Một tên nắm lấy tay của Cua, tên kia dùng gậy đâm một nhát vào ngực trái của Cua ngay quả tim. Hắn muốn dùng gậy quật một đòn chí mạng vào đầu Cua nhưng Mã Tông kịp thời nhảy vọt về phía trước và đấm một quả vào cằm hắn. Gã côn đồ ngã xuống nằm cạnh Cua đang rên rĩ dưới đất, Mã Tông quay sang gã thứ hai nhưng tên này rút ra một thanh gươm dài. Mã Tông bước lùi lại vừa kịp lúc để tránh một đường gươm đâm vào ngực. Cùng lúc đó bốn tên côn đồ khác xuất hiện, ba tên cầm gươm trong tay và tên thứ tư cầm một cây giáo ngắn. Gã cầm giáo hét lên:
- Bao vây và hạ chúng!
Như một tia chớp lóe lên trong đầu, Mã Tông nghĩ rằng tình huống lúc này quả là vô cùng nguy hiểm. Cơ hội tốt nhất của anh là cướp lấy ngọn giáo của tên côn đồ cao lớn. Nhưng trước tiên là gã gù phải thoát ra khỏi nơi đây, anh không chắc chắn lắm vì cho dù anh có cướp được cây giáo thì một mình anh cũng khó có thể cầm cự lâu dài với bốn tên cầm gươm. Anh đá một cú chính xác vào tay tên cầm giáo đang nhằm vào anh nhưng gã đã nhanh chóng né được. Mã Tông quát gã gù đang đứng sau lưng mình:
- Chạy đi và kêu cứu!
- Tránh ra cho tôi! – gã gù rít lên.
Gã gù lách qua Mã Tông và đứng đối mặt với tên cầm giáo. Gã này cầm chắc cây giáo và nhìn Tôm với nụ cười hiểm ác. Mã Tông muốn kéo Tôm lại nhưng những tên cầm kiếm đã bao vây anh để Tôm cho tên thủ lĩnh của chúng xử lý. Ngay lúc Mã Tông né một nhát chém vào đầu thì anh nhận thấy hai bàn tay của Tôm đã vung ra, mỗi tay bắn ra một quả bóng bằng sắt kích thước bằng quả trứng nối liền với một sợi dây mỏng. Gã cầm giáo cố gắng rút cây giáo lại một cách điên cuồng để đối phó với những quả bóng sắt bắn về phía y. Những kẻ tấn công Mã Tông lập tức quay lại để giúp đỡ thủ lĩnh của chúng. Nhưng Tôm dường như có mắt ở khắp mọi nơi, gã vung tay thành vòng tròn và để cho một quả bóng sắt đập nát sọ của tên cầm kiếm gần nhất. Gã xoay người và quả bóng thứ hai đập nát vai của tên thủ lĩnh. Những tên còn lại cố gắng đâm Tôm nhưng gã không cho chúng cơ hội. Gã nhảy múa xung quanh với một tốc độ đáng kinh ngạc, đôi bàn chân của gã dường như lướt trên mặt đất, mái tóc hoa râm phất phơ trong gió. Và xung quanh Tôm là những quả bóng sắt đan xen nhau như một bức màn đầy chết chóc không thể xuyên thủng.
Mã Tông bước lùi lại và há hốc mồm ra theo dõi. Đây chính là thứ vũ khí bí mật có tên gọi là “Lưu tinh chùy” mà người ta thường thì thầm kể cho nhau nghe. Các sợi dây buộc vào quả bóng làm bằng da và được buộc vào cánh tay của Tôm, gã điều chỉnh chiều dài của chúng bằng cách cho nó tuột khỏi tay mình. Gã nghiền nát cánh tay của tên thứ hai bằng quả bóng ở tay trái, sau đó để cho quả bóng sắt ở tay phải bắn ra hết chiều dài của sợi dây. Nó đập nát mặt của tên côn đồ thứ ba với sức mạnh của cái búa tạ.
images
Tôm chiến đấu với những tên sát thủ
Chỉ có hai trong số những kẻ tấn công là còn đứng vững trên đôi chân của mình. Một tên cố gắng thực hiện một cách vô ích việc bắt lấy quả bóng bên trái bằng thanh kiếm của y, tên kia thì tìm cách thoát thân. Mã Tông muốn chạy theo tên đó nhưng việc đó không cần thiết nữa. Tôm để cho quả bóng bên tay phải đập vào xương sống của tên đó với một tiếng “rắc” ghê rợn, gã đàn ông ngã úp mặt về phía trước và nằm im không động đậy. Đồng thời sợi dây da của quả bóng bên trái đã cuốn lấy thanh gươm của tên côn đồ cuối cùng còn sót lại, nó quấn chặt lưỡi gươm như một con rắn tức giận. Tôm giật gã đàn ông lại gần mình, thu ngắn sợi dây ở tay phải và dùng quả bóng sắt đập nát sọ gã. Đó là tất cả.
Gã gù bé nhỏ khéo léo bắt lấy quả bóng vào tay, quấn dây da quanh cánh tay của mình và kéo tay áo xuống che phủ chúng. Khi Mã Tông bước lên phía trước về phía gã gù, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói buồn bã từ phía sau:
- Anh lại xoắn một lần nữa!
Đó là Cua. Anh ta đã giải thoát mình ra khỏi cơ thể mềm oặt của tên cầm gậy và bây giờ đang ngồi dựa lưng vào một thân cây. Anh lặp đi lặp lại với vẻ chán nản:
- Xoắn lần nữa!
Tôm quay lại và nói một cách gay gắt:
- Tôi không làm thế!
- Anh làm thế! – Cua nói một cách khẳng định – Tôi thấy anh dùng khuỷu tay, rõ ràng là như thế. Nó làm hỏng đòn đánh cuối cùng của anh.
Anh ta xoa xoa bộ ngực phồng lên của mình, đòn đánh có thể giết chết bất kỳ người đàn ông nào có vẻ không làm tổn thương anh ta. Anh lồm cồm bò dậy, vừa nhổ nước bọt xuống đất vừa nói:
- Xoắn là xấu. Nó phải được lật bằng cổ tay.
- Một cái xoắn đó đã cứu mạng anh đấy! – Tôm nói với vẻ cáu kỉnh.
- Nó phải là lật cổ tay – Cua nói với vẻ lạnh nhạt. Anh cúi xuống tên cầm gậy và lẩm bẩm – Thật tiếc là tôi đã bóp cổ chết tên này.
Cua đi về phía tên thủ lĩnh, kẻ duy nhất còn sống trong các tên côn đồ. Tên đó đang nằm thở hổn hển, hai tay ép chặt lên ngực trái đầy máu.
- Ai thuê các ngươi ? – Cua hỏi.
- Chúng tôi…Lý nói…
Tiếng nói của gã đàn ông đã bị tắt nghẹn bởi một dòng máu chảy ra từ miệng của y. Cơ thể y co giật dữ dội sau đó nằm im.
Mã Tông kiểm tra xác chết của những tên còn lại. Anh nói với vẻ ngưỡng mộ không giấu diếm:
- Thật là một việc phi thường, Tôm! Anh học được điều này từ đâu?
- Tôi đã huấn luyện anh ta – Cua lặng lẽ nói – Mười năm ròng rã. Huấn luyện anh ta hàng ngày. Nhà chúng tôi ở gần đây, chúng ta vào nhà và uống chút gì đó. Chúng ta sẽ dọn dẹp cái đống này sau.
Họ đi tiếp, Tôm tụt lại phía sau vẫn còn hờn dỗi. Mã Tông hỏi Cua với vẻ thèm muốn:
- Tôi có thể học được như thế không, Cua ?
- Không. Những kẻ như tôi và anh không thể được. Chúng ta luôn luôn muốn truyền lực vào quả bóng và như thế là sai. Anh chỉ cần làm cho chúng chuyển động sau đó điều khiển chuyển động của chúng. Chỉ có những kẻ nhỏ bé và nhẹ cân mới làm được điều này. Dù sao thì kỹ thuật này chỉ có thể sử dụng ngoài trời với khoảng không gian rộng. Tôi làm công việc chiến đấu trong nhà, Tôm làm công việc bên ngoài. Chúng tôi là một bộ đôi như anh đã biết. – Chỉ vào một cái nhà kho xập xệ dưới gốc cây thủy tùng cao, anh nói – Đó là nơi bà Linh ở.
Một cuộc đi bộ đưa họ đến gần bờ sông trồng những cây liễu. Một căn nhà tranh nhỏ náu mình sau hàng rào tre mộc mạc. Cua dẫn Mã Tông đi quanh khu vườn trồng toàn bí ngô bao quanh căn nhà và mời anh ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ dưới mái hiên. Từ nơi đó có một tầm nhìn tốt về mặt sông dưới hàng liễu. Nhìn quang cảnh thanh bình xung quanh, mắt Mã Tông chợt dừng lại nơi một kệ cao bằng tre. Sáu quả bí ngô được đặt trên đó, mỗi quả có một độ cao khác nhau so với mặt đất.
- Đó là gì thế ? – anh hỏi một cách tò mò.
Cua chuyển cái nhìn sang Tôm, người đang sắp bước vào nhà với vẻ mặt cáu kỉnh. Anh quát lớn:
- Số ba!
Nhanh như chớp, cánh tay phải của gã gù vung ra. Có tiếng kêu lách cách của kim loại, quả bóng sắt đã đập tan quả bí ngô thứ ba trên kệ.
Cua chậm chạp đứng lên, cầm lấy nữa quả bí ngô bị nghiền nát và đặt nó trong lòng bàn tay to lớn của mình. Tôm bước lên cạnh Cua với vẻ háo hức. Cả hai âm thầm kiểm tra quả bí ngô. Cua lắc đầu và ném nó đi. Anh nói với một cái nhìn trách móc:
- Đúng như tôi đã lo sợ! Xoắn một lần nữa!
Người đàn ông bé nhỏ đỏ mặt. Anh ta hỏi một cách phẫn nộ:
- Anh nói việc chệch nửa phân ra khỏi trung tâm là do xoắn cổ tay?
- Nó không phải là tệ - Cua thừa nhận – Nhưng vẫn là xoắn. Anh đã sử dụng khuỷu tay của anh. Nó phải là một cú lật từ cổ tay.
Tôm khịt mũi tỏ vẻ khó chịu. Sau khi nhìn dòng sông, anh nói:
- Con trai của tôi không ở đây trong lúc này. Tôi sẽ đi lấy đồ uống.
Anh ta đi vào nhà và Cua đưa Mã Tông trở lại hành lang. Khi Mã Tông trở lại chỗ ngồi của mình, anh kêu lên:
- Như vậy anh sử dụng chúng để làm mục tiêu thực hành?
- Thế anh nghĩ chúng tôi trồng bí ngô để làm gì? Mỗi ngày tôi làm sáu mục tiêu cho anh ta, kích thước khác nhau, vị trí khác nhau – anh nhìn qua vai của mình để đảm bảo là Tôm đã đi khá xa rồi thì thầm vào tai Mã Tông – Anh ấy tốt. Rất tốt. Nhưng nếu tôi nói như thế anh ta sẽ tự mãn. Đặc biệt là đòn đánh ngắn. Tôi chịu trách nhiệm huấn luyện cho anh ta. Anh ta là bạn của tôi, anh biết đấy.
Mã Tông gật đầu. Sau một lúc anh hỏi:
- Con trai của anh ta thế nào?
- Không có gì nhiều theo như tôi biết – Cua chậm rãi trả lời – Nó chết rồi như anh thấy đấy. Nó là một đứa bé tốt. Tôm rất tự hào về con mình. Cách đây bốn năm nó đi đánh cá với mẹ mình. Thuyền của họ bị vỡ và họ bị chết đuối. Cả hai người. Sau đó Tôm bắt đầu khóc lóc sưng cả mắt mỗi khi ai đó đề cập đến con của anh ta. Anh không thể nào làm việc được với một người như thế phải không? Tôi phát chán và tôi nói: “ Tôm, con trai của anh không chết. Chỉ có điều anh không thấy nó thường xuyên thôi bởi vì nó ở dưới sông”. Tôm tin vào điều đó.Tôi không nói gì về người vợ của Tôm bởi vì có một sự giới hạn giữa tôi và Tôm. Cô ta có một cái lưỡi chua ngoa.
Cua thở dài, anh ta gãi đầu và nói tiếp:
- Sau đó tôi nói với Tôm : “ Hãy yêu cầu được đi làm ca đêm, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại con anh khi nó quay lại vào buổi chiều”. Và Tôm tin vào điều đó.
Nhún đôi vai to lớn của mình, Cua kết luận:
- Cậu bé không bao giờ quay trở lại, tất nhiên, nhưng nó mang lại một điều gì đó để Tôm hy vọng. Và tôi có thể nói chuyện về đứa con trai của anh ta mà không sợ anh ta khóc lóc.
Tôm bước ra với một bình rượu lớn và ba cái chén bằng đất nung. Anh đặt chúng xuống bàn sau đó ngồi xuống. Họ nâng ly và uống cạn để chúc mừng cuộc chiến vừa qua. Mã Tông chép môi để Cua rót đầy chén cho mình. Sau đó, anh hỏi:
- Các anh có biết những tên khốn đó không?
- Hai tên. Chúng thuộc một băng cướp trên sông. Hai tuần trước chúng đã cố gắng cướp một khách hàng của Phong. Tôi và một người đồng nghiệp hộ tống anh ta, chúng tôi đã giết chết ba tên. Hai tên trốn thoát hôm đó đã bị giết lúc nãy.
- Cái gã họ Lý mà tên kia nhắc đến trước khi chết là ai ? – Mã Tông lại hỏi.
- Có bao nhiêu người họ Lý trên cái đảo này ? – Cua quay lại hỏi Tôm.
- Chừng một trăm.
- Anh nghe thấy rồi đó – Cua nói và nhìn Mã Tông với đôi mắt lồi của mình – Chừng một trăm.
- Quá nhiều để biết được – Mã Tông nhận xét.
- Đúng là quá nhiều – Cua nói cộc lốc và quay lại nói với Tôm – Con sông rất đẹp vào lúc hoàng hôn. Thật tiếc là chúng ta không có ở đây thường xuyên vào ban đêm.
- Thật là thanh bình! – Tôm nói với vẻ mãn nguyện.
- Không phải vào lúc này! – Mã Tông nhận xét lúc đứng lên – Tôi nhờ hai người xem xét lại vụ việc mà chúng ta vừa thoát khỏi vừa rồi. Tôi phải quay trở lại để báo cáo cho chủ nhân của tôi về nơi ở của bà Linh.
- Nếu anh tìm bà ta – Cua nói – Khi chúng tôi đi ngang qua đó trước lúc bình minh sáng nay, tôi nhìn thấy nơi đó có ánh sáng.
- Bà ta bị mù, có ánh sáng có nghĩa là có khách – Tôm nói thêm.
Mã Tông cảm ơn họ về lòng hiếu khách sau đó quay trở về khách điếm trong ánh hoàng hôn sắp tắt. Anh dừng lại một chút trước căn lều bẩn thỉu của Hoa hậu Linh. Không có ánh sáng hắt ra và nó dường như hoàn toàn vắng vẻ. Anh mở hé cánh cửa và liếc nhanh vào căn phòng mờ tối chỉ có duy nhất một chiếc ghế bằng tre. Không có ai ở đó.
obert van Gulik
Bí mật Căn Phòng Đỏ
Người dịch : PHƯỚC LỘC