Từ sau khi anh ta nói câu nói đó, anh ta thấy những cô gái, và những danh viện có mập mờ, thậm chí có nhiều lần truyền ra tin tức anh ta sắp kết hôn, cô đều không hỏi, chưa bao giờ hỏi, cũng không muốn, bởi vì không muốn, cũng sẽ không đau, hợp đồng năm năm, 1825 ngày, hôm nay rốt cuộc đến ngày cuối cùng.
Giải thoát, cô nên cảm thấy vui mừng.
Thế nhưng anh ta lại không vui mừng chút nào, quay đầu sang, hung dữ nhìn cô chằm chằm : “Hạnh Cẩn Ngôn, xoa bóp lâu như vậy, trong lòng em cũng không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?”
Cẩn Ngôn giật mình, không hiểu mìnhcótrêu chọc gì anh ta không, muốn hỏi anh ta cái gì? “Muốn giảm lực đạo một chút hả?” Cô hỏi.
”Tùy em. . . . . .” Anh càng phát ra nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy, bất đắc dĩ Cẩn Ngôn giảm lực đạo để nhẹ một chút, tính tình Nhiễm Sĩ Duệ càng ngày càng kỳ quái, chỉ là tình cô gặp cảnh anh ta và cô gái kia đang ăn cơm, chuyện gì cô cũng không làm, thậm chí thức thời giả bộ như không nhìn thấy anh ta, phản ứng của anh ta giống như cô phá hư cuộc hẹn, vô cùng tức giận.
Thậm chí tối hôm qua, anh ta còn tranh cãiầm ĩ với cô chuyện này.
”Em đi đâu?”
Vừa về đến nhà anh ta đã tra hỏi, nụ cười trên mặt Cẩn Ngôn cứng lại, vào phòng ngủ thay quần áo, cũng không hiểu tại sao hôm nay Nhiễm Sĩ Duệ đến sớm như vậy, trước kia, thời điểm anh ta đến đây, phải hơn mười một giờ, cô nhìn đồng hồ trên tay, mới chín giờ, thậm chí cô nhàm chán đi ra ban công nhìn xem có mặt trăng hay không, hay mặt trời hiện lên rồi.
”Em đi xem phim với bạn.” Tâm trạng Cẩn Ngôn không tệ, nghĩ đến một ngày có thể rời khỏi anh ta, cho dù anh ta càng thêm xấu tính khó chịu như thế nào thì cô cũng chịu đựng được, cô vào bếp rót chén nước xong đi ra thấy anh ta đứng đối diện nhìn mình.
”Vậy sao, nhìn em rất vui vẻ đấy.” Giọng anh ta kỳ quái khí nói: “Bạn trai.”
Là nam hay nữ có liên quan gì với nhau chứ, cô không nghĩ Nhiễm Sĩ Duệ ghen, đã từng có lúc cô ngây thơ nghĩ như vậy, tìm một người đàn ông dò xét anh ta, nhưng kết quả chứng minh, cô chỉ rước nhục mà thôi.
Sai lầm phạm lần thứ nhất có thể tha thứ, phạm lần thứ hai là ngu ngốc.
”Ừ.” Cẩn Ngôn gật đầu một cái: “Chính là người cùng ăn cơm đó.”
”Phim có hay không?” Lông mày Nhiễm Sĩ Duệ nhảy lên, trong nháy mắt giống như dâng lên ngọn lửa.
”Rất hay.” Cẩn Ngôn có chút kích động, không hổ là danh gia năm năm mài một kiếm tác phẩm, không có làm cho người ta thất vọng.
”Em . . . . .” Cơn giận của anh ta giống như muốn giết cô. Thế nhưng anh ta lại giận đến dường như muốn giết cô, anh ta nảy lên, rồi chán nản ngồi trở lại, Cẩn Ngôn không hiểu đến tột cùng anh ta đang tức giận cái gì, xoay người đi vào thư phòng mở máy vi tính, cô còn công việc chưa làm xong, không đếm xỉa tới anh ta.
Anh ta theo vào, không ngừnghỏi cô: “Tại sao em lại đến nhà hàng đó ăn cơm. . . . . Không có chuyện trùng hợp như vậy chứ, có phải em cố ý hay không. . . . . .”
Cô không có thủ đoạn trêu chọc đùa giỡn thú vị như vậy, Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, nhìn anh ta, lời giải thích đều dư thừa.
Thấy Cẩn Ngôn không có ý muốn giải thích, anh ta thô bạo□ cô và máy vi tính: “Nói.”
Cẩn Ngôn bất đắc dĩ dời tầm mắt: “Sau khi xem phim xong, em đói bụng, cho nên – em với bạn đi đến nhà hàng đó ăn cơm.”
”Thật sự chỉ là trùng hợp, hay là. . . . . .” Anh ta có phần mong đợi nhìn cô, mình có có chút cảm thấy không hiểu, anh ta mong đợi cô tức giận nhiều một chút, kịch liệt một chút, hai năm qua, cô sống quá quá yên tĩnh rồi, bình tĩnh và hoảng hốt giống như không bao giờ tồn tại vậy, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta nhớ nhất lúc mới bắt đầu, Hạnh Cẩn Ngôn là một cô gái là rất hay tranh cãi ầm ĩ.
Nhưng nghĩ lại, không đúng, người đó là đàn ông, xem phim rồi ăn cơm, rõ ràng là nghĩ như vậy, tức giận bừng bừng nổi lên.
”Hạnh Cẩn Ngôn. . . . . .”
Cẩn Ngôn không có ngẩng đầu, cho dù anh ta không tin, anh ta gặp cô gái đó, cô gái đó có thân phận như thế nào, cũng không liên quan đến cô, cô cũng lười đáp lại, thậm chí cô còn vui sướng khi có người gặp họa, chẳng lẽ cô gái kia biết điểm kỳ lạ giữa hai người bọn họ, cho nên tìm Nhiễm Sĩ Duệ gây phiền phức, cho nên, anh ta mới đến gây sự với cô.
Nhớ lại tình hình tối hôm qua, Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày, tiếp theo nghe tiếng gắt gỏng của anh ta vang lên.
”Hạnh Cẩn Ngôn, em nghĩ tôi ngu hay là bị điếc, mà nói những lời đó với tôi..”
Bên tai là giọng nói gắt gỏng của anh ta,Cẩn Ngôn chỉ thấy anh ta mơ hồ nhìn cô chằm chằm, hình nhưmuốn thiêu cháy lông mày rồi, Cẩn Ngôn tiếp tục im lặng, nói gì chứ,anh ta rất tức giận, vừa rồi không khách khí mắng cô một trận, có lẽ là xấu hổ nên mới mắng như vậy,nhưng nhân viên đến trễ, làm sao cô có thể khống chế được, làm quản lý của bộ phận nhân sự, chế độ của công ty đã đủ hà khắc rồi, nhưng. . . . . .
”Ừ, em sẽ viết bản kiểm điểm.” Cô nói, ngày cuối cùng, tranhcãi chỉ vô vị thôi, nếu chia tay, cũng để lại hình ảnh đẹp một chút, từ khi bắt đầu gặp gỡ không tính là tốt, kết thúc cũng nên làm một việc tốt đi, nhưng cô vừa nói xong, chỉ cảm thấy trên vai có thêm đôi bàn tay, sau đó nghe tiếng thở dài nhàn nhạt của anh ta.
Còn không vừa lòng? Cô cũng không có cách nào, qua hôm nay, những chuyện này cũng không cần cô buồn phiền, từ chức là quyết định sáng suốt, chỉ là cô không muốn rời đi khi anh ta đang gặp rắc rối, qua hôm nay, rời xa người đàn ông này, rời đi công ty này, cô nghĩ, cô sẽ sống một cuộc sống bình thường như mọi người.
”Đúng rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm thôi.” Cẩn Ngôn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói giấu giếm mấy phần hưng phấn, cũng không biết anh ta đồng ý hay không, năm năm qua làm người tình, nhưng thời gian ăn cơm chung với anh ta cũng không nhiều, thói quen của anh ta là đem cô làm ấm giường, nhưng không có thói quen ăn thức ăn mà cô nấu,thậm chí là có chút coi thường, cho nên, cô nghĩ, bữa ăn tối cuối cùng này, hay là ăn ở bên ngoài.
”Như vậy có được không?” Cô chủ động mời, Nhiễm Sĩ Duệ cảm thấy khó hiểu, kỳ lạ, nhưng cũng không có cảm giác nguy cơ: “Được tôi đi đặt bàn.” Nhìn cô mỉm cười, anh ta cũngtự giác dịu dàng.
Trước khi tan sở, nhận được điện thoại của anh ta, nơi hẹn ăn cơm cách chỗ ở của cô không xa, phòng ở, dĩ nhiên là Nhiễm Sĩ Duệ mua, Cẩn Ngôn sờ sờ cái chìa khóa trong túi xách,buổi chiều Tiểu Mỹ đến nhà thu dọn đồ đạc rồi, sau khi cơm nước xong, sẽ trả chìa khóa lại cho anh ta, ngày mai gởiđơn xin nghỉ việc, cô và người đàn ông này, sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Nhiễm Sĩ Duệ ghét xì căng đan, cho nên anh ta chưa bao giờ ngồi xe của anh ta đến chỗ ở của cô, bữa ăn tối cuối cùng này, cô cũng không hy vọng xa vời, đón taxi đến nơi hẹn thì anh tađã đến, có lẽ là chờ lâu, tâm tình không được tốt lắm, mở miệng nói: “Tại sao đột nhiên em lại đi trước, gọi điện thoại cũng không nhận.”
Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra ngoài nhìn, hết pin rồi.
”Em đói bụng.” Cẩn Ngôn không muốn ngồi ở đây nói chuyện này.
Nhiễm Sĩ Duệ buồn bực trong lòng, gọi phục vụ.
Ngồi xuống, chọn món ăn, lúc ăn cơm Nhiễm Sĩ Duệ không có nói nhiều, cực kỳ ưu nhã, ăn tốc độ*, góc độ cầm đồ ăn, thời gian nhai kỹ, giống như quân nhân nghiêm khắc khống chế đi nghiêm, tự hạn chế chính là như vậy, làm cho người ta rất khó chịu.
(*) Mức độ nhanh chậm.
Cũng may, qua hôm nay, cô cũng không cần nhịn, tầm mắt Cẩn Ngôn từ trên tay anh ta thu lại, cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết, có lẽ hôm nay tâm tình phức tạp, cô cũng bất chấp lễ nghi, thanh âm đồ ăn đụng nhau phát ra thanh thúy, chợt Nhiễm Sĩ Duệ ngẩng đầu lên, nhưng cũng không nói gì.
Cô không biết Đạt Phân Kỳ vẽ bữa tối cuối cùng – Jêsu và 12 môn đồ có tâm tình gì, thậm chí cô không rõ bây giờ mình đến tột cùng có tâm tình gì, trong đĩa thức ăn, rất nhanh đã không còn dư lại bao nhiêu, bữa ăn tối cô ăn không nhiều, ăn như thế này, đã có thể rồi, liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, bảy giờ mười phút, vừa đúng.
Thời khắc cuối cùng, cô lại không nói lời gì đặc biệt với anh ta, năm năm chung đụng, đàn ông và phụ nữ, tình cảm và dục vọng, kết luận đến cuối cùng, vẫn chỉ có hai chữ xa lạ, Cẩn Ngôn sửng sốt, đầu vẫn trống rỗng, thở dài——
”Nhiễm tiên sinh. . . . . .” Cô để xuống đồ ăn, Nhiễm Sĩ Duệ bởi vì cách gọi xa cách này mà nhíu mày, Cẩn Ngôn làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Không biết anh còn nhớ hay không, năm năm trước vào lúc bảy giờ đồng hồ như hôm nay, tôi và anh ký hợp đồng trong năm năm, bây giờ là bảy giờ mười phút, đến gần hai ngàn ngày, hợp đồng đã hết hạn, Nhiễm Tiên Sinh, tôi đã ăn no, tôi nghĩ, quan hệ của chúng ta, đến đây chấm dứt, không cần gặp lại.”
Anh ta ngạc nhiên, vội vàng không kịp chuẩn bị, mũi dao hơi lệch, xẹt qua tay trái, máu đỏ tươi rỉ ra, như trên bàn ăn hoa hồng bình thường đẹp đẻ.
Cẩn Ngôn cầm túi xách lên, đứng dậy, thậm chí không có nhìn vẻ mặt của anh ta, bước chân mặc dù chậm, nhưng không quay đầu lại.
Rời đi một người, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.