Lúc điện thoại vang lên, quản lý đang đứng ở bên cạnh anh, hỏi anh: “Tổng giám đốc, lời nói không nên nói lung tung, đã mấy giờ trôi qua rồi, hình như người anh chờ sẽ không tới, anh có muốn ăn ít đồ lót bụng trước hay không, nếu không thì anh sẽ bị đau bao tử.”
Đồng hồ treo tường đã qua mười hai giờ, phòng bao lớn như vậy, chỉ có hai người, vị trí bên cạnh anh, không có người anh chờ ngồi, giương mắt nhìn ra ngoài, hình như đèn thủy tinh treo nơi xa nơi xa cũng mất đi ánh sáng, ngoài cửa sổ là ngọn đèn dầu giống như Ngân Hà bình thường rực rỡ cả vùng đất, nhưng lúc này, những thứ kia từ từ dập tắt nhà nhà đốt đèn giống như lòng anh càng lúc càng thê lương.
Anh và chúng nó cô đơn như vậy, bị người khác vứt bỏ như vậy.
Mười hai giờ, anh nói cho cô biết anh sẽ không đợi nữa, chỉ còn một phút nữa thôi, mà cô không xuất hiện, cũng không gọi điện thoại. Lý trí nói cho anh biết anh nên chết tâm, nhưng tâm đâu rồi, nếu như thật sự chết tâm dễ dàng như vậy, anh cũng sẽ không ngồi ở vị trí này đợi cô lần thứ hai.
Bỏ lỡ lần thứ nhất, cô đã dừng lại không cho anh cơ hội quay đầu lại, Cẩn Ngôn, chẳng lẽ cô thật sự đã không cho anh một cơ hội? Nhiễm Sĩ Duệ chậm rãi đứng lên, cố gắng coi thường sự đau đớn trong lòng.
“Tổng giám đốc, điện thoại rớt xuống đất......”
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn, ngồi chồm hổm xuống nhặt, đột nhiên màn hình sáng lên, nhất thời tiếng nhạc khô khan vang lên giống như âm thanh tự nhiên vậy.
Cô gọi anh: Sĩ Duệ.
Cô nói với anh: Em rất nhớ anh, em rất cần anh.
Nhiễm Sĩ Duệ chạy tới đồn công an, phòng tạm giam nhỏ hẹp, ánh đèn cũng rất tối tăm, Cẩn Ngôn co rúc ngồi chồm hổm thành một cục, giống như một cô gái nhỏ bị vứt bỏ, cô rất sợ tối, Nhiễm Sĩ Duệ luôn cho rằng, sau khi trôi qua ân ái, anh cũng đã hỏi cô nguyên nhân, nhưng Cẩn Ngôn chỉ cười, cười khổ sở, nhếch khóe miệng, ánh sáng của đèn đầu giường chiếu vào ánh mắt của cô giống như hai cái động đen kịt, ở trong đó giấu những gì anh cũng không muốn đi sâu nghiên cứu, có lẽ khi đó bản năng anh đã biết những thứ đó sẽ hấp dẫn anh, sẽ làm anh chìm sâu vào, cho nên tránh ra, là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ cảnh tượng này, cùng với một ngày năm năm trước sao mà giống nhau, anh hoảng hốt hiểu rõ, khó trách cô không chịu nói, đây là tình cảnh khó nhất mà cô phải chịu đựng, một ngày năm năm trước, trong khu vực quanh đồn đồn công an đều cúp điện, lúc anh nghe công an gọi đến, đã nhìn thấy ở trong phòng tạm giam tối tăm, có một cô gái sợ hãi đang núp ở trong góc, khóc thút thít giống như con mèo đi lạc trong mưa.
“Đây chính là tên trộm kia......” Giọng điệu của anh có chút khinh bỉ, bởi vì trước khi nhận được điện thoại của công an, anh mới vừa đàm phán không thành một hạng mục hợp tác, tâm tình đang không tốt: “Không ngờ là sinh viên, là tên trộm có trình độ học vấn cao...... Thầy giáo ở trường học dạy các người những thứ này......”
Có lẽ hai chữ “tên trộm” này kích thích Cẩn Ngôn, lúc ấy nói thế nào cô cũng không chịu từ trong góc tới đây, còn cúi đầu, coi như sau khi có điện, cô cũng không để cho người ta mở đèn. Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ, có lẽ Cẩn Ngôn sợ người khác chỉa về phía mặt của cô nói, đây là khuôn mặt của tên trộm, cô gái này là tên trộm.
Từ sau ngày đó, Cẩn Ngôn đã thay đổi bởi người đàn ông này, mà anh chính là đao phủ, còn thì lại đồng ý bị anh vạch trần vết thương tàn khốc ở trước mặt.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng Nhiễm Sĩ Duệ căng thẳng, Cẩn Ngôn của anh, ở bên cạnh anh thì vẫn luôn độc lập và kiên cường, loại cục diện này, là bóng ma ám ảnh trong lòng cô, đó là cảnh tượng tuyệt vọng nhất, nhưng cũng may, cô còn nhớ rõ anh, vào lúc này lại gọi điện thoại cho anh, có phải nói lên điều gì đó hay không...... Trong lòng cô có anh, thật ra thì anh có một vị trí quan trọng.
Tình cảnh của anh, cũng không đến mức tuyệt vọng.
Nghĩ như vậy, cho nên Nhiễm Sĩ Duệ vui vẻ, người đàn ông ôn hòa dũng cảm bảo vệ người phụ nữ của mình giống như là đốt lên hơi nước nóng hừng hực vậy, trong điện thoại giọng của Cẩn Ngôn rất gấp, cũng không nói rõ ràng chuyện gì, nhưng có quan hệ gì chứ, có anh ở đây, tất cả chuyện của cô, anh cũng sẽ giải quyết giúp cô.
Trong lòng Nhiễm Sĩ Duệ đầy vui vẻ.
“Cẩn Ngôn......” Giọng điệu của anh rất vui vẻ.
Cẩn Ngôn đẩy Sở Chính Minh ra, chần chờ một chút mới ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như con thỏ nhỏ vậy, ngược lại không có nước mắt, nhưng khóe mắt rất hồng, vừa thấy anh, lầm bầm hai tiếng, cô đứng lên muốn nhào tới phía anh, nhưng có lẽ là do ngồi chồm hổm quá lâu, không có đứng vững, cho nên ngã xuống, hai chân ngửa ra sau, giống như rùa bị người ta lật ngược vậy, Nhiễm Sĩ Duệ đau lòng, nhưng —— khóe miệng lại cong cong ——
Đỡ cô đứng dậy cũng là một đôi tay khác.
Người đàn ông kia...... Nhiễm Sĩ Duệ khẽ nheo mắt, nói đúng hơn là cậu thanh niên......
Cậu mặc áo khoác hiệu NIKE, mặc quần rộng rãi theo phong trào, còn đi đôi giầy chơi bóng màu trắng.....
Anh bị cậu trêu chọc, buổi sáng ngày hôm trước người đàn ông đó —— chính là cậu, càng nghĩ xa một chút, ngày đó ở Duy Cảnh......
Anh lại bị một thằng nhóc trêu chọc, nhất thời sắc mặt của Nhiễm Sĩ Duệ u ám, mặc dù anh không có tức giận, nhưng mà, cũng phải tức giận.
Tình địch của anh, hóa ra là điều không có cần thiết như vậy, một thằng nhóc, thằng quỷ nhỏ đáng giận.
Cẩn Ngôn sợ run mấy giây, nhìn thấy khóe miệng anh mỉm cười, sự khẩn trương trong lòng cũng từ từ nới lỏng: “Cám ơn......” Tay nhè nhẹ rút ra, cô nhìn về phía Sở Chính Minh nói, lại có cảm giác hoảng hốt thoáng qua ánh mắt của Sở Chính Minh đầy thất vọng —— và đau đớn.
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào giữa tay của cô và cậu, Cẩn Ngôn không hiểu nhìn cậu một cái, hoảng hốt nhớ tới tay của cô vừa mới từ phía trên lướt qua.
Tại sao cậu lại không chịu buông tay của cô ra? Đột nhiên Cẩn Ngôn có ý nghĩ cảm động hoang đường, Sở Chính Minh còn chưa đủ mười tám tuổi, biết tình cảm là cái gì chứ?
Nhiễm Sĩ Duệ dẫn cô ra ngoài văn phòng làm việc ngồi xuống, lại đi mua cà phê nóng cho cô, nắm tay của cô, cảm giác cô từng điểm từng điểm bình tĩnh lại, anh ôm cô vào trong ngực, cô cũng không có phản kháng, thậm chí còn khẽ dựa sát vào anh, sau khi uống cà phê, Cẩn Ngôn từ từ kể lại mọi chuyện.
“Anh còn tưởng rằng em thật sự hết hy vọng với anh đấy.” Nhiễm Sĩ Duệ cười nói, giờ phút này nói đến mấy giờ bị dày vò, đã cảm thấy thoải mái, cô đang ở bên cạnh anh, đang ở trong ngực của anh, thậm chí anh đang suy nghĩ, trước kia có phải Cẩn Ngôn chờ anh thì cũng giống như anh mới vừa rồi chờ cô mấy tiếng đồng hồ hay không.....
Trên thế giới này, thiếu nợ người ta, luôn luôn phải trả, cũng may, anh còn có cơ hội, anh có thể trả dần.
“Cuối cùng em cũng nhớ tới chính là anh, vậy là tốt rồi.” Nhiễm Sĩ Duệ hôn trên trán cô một cái.
“Anh nói cái gì?” Cẩn Ngôn không nghe rõ, hỏi lại.
“Không...... Không có gì......” Nhiễm Sĩ Duệ lắc đầu một cái: “Em đừng lo lắng, Dương luật sư đang giải quyết, rất nhanh có thể về nhà.”
Cẩn Ngôn gật đầu một cái, dựa vào trên vai anh, nhắm hai mắt lại.
Nửa giờ sau chuyện đã xử lý thỏa đáng, Nhiễm Sĩ Duệ cầm theo túi xách của cô, ôm cô đi ra ngoài, Cẩn Ngôn đi vài bước thì dừng lại...... Sở Chính Minh còn không có ra ngoài......
Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Nhiễm Sĩ Duệ, cứu hay là không cứu, lẽ ra Sở Chính Minh cũng đáng đời, còn nhỏ tuổi đã hư hỏng như vậy, chịu chút dạy dỗ cũng là việc nên làm, nếu không còn phải gặp chuyện không may khác thì sao, nghĩ như vậy, cho nên cô bỏ đi suy nghĩ cứu người.
Nhưng đi được hai bước, nếu như không cứu, nghe nói trong ngục giam rất loạn, với tình trạng của Vương Trọng Lỗi bây giờ, Sở Chính Minh chỉ có bị chỉnh cho đến chết mới thôi.
Cậu gọi cô là “Chị gái Thánh mẫu”.
Cậu luôn nói muốn mời cô đi Duy Cảnh ăn ngon.
Cậu mới vừa nói không bao giờ làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, không bao giờ để cho cô đau lòng nữa.
Cẩn Ngôn khẽ cắn răng, đời này cô thật sự thiếu nợ cậu mà.
Nhưng thằng nhóc này lại không biết cảm kích cô.
“Tôi không muốn anh ấy cứu tôi.” Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Nhiễm Sĩ Duệ có chút khiêu khích: “Tôi cũng có thể tự mình đi ra ngoài.”
“Cậu......” Câu nói đầu tiên đã chẹn họng Cẩn Ngôn, nếu là con trai của cô, nhất định cô sẽ đánh chết cậu, Cẩn Ngôn hối hận nghĩ, nắm tay Nhiễm Sĩ Duệ đi. “Cậu muốn ở đó ngây ngốc, vậy thì cứ ở đó mà ngây ngốc đi, tôi khổ như thế là vì ai chứ, tôi thiếu nợ người tới cứu cậu một ân tình, tôi thật sự là một người ăn no không có việc gì làm mà......”
Nhưng đi mấy bước......
“Cẩn Ngôn, cô khóc, tại sao cô khóc...... Cô đừng khóc......” Giọng nói của cậu lo lắng lộ ra mấy phần bất đắc dĩ như người mắc chứng cuồng loạn vậy.
Cẩn Ngôn vẫn mệt mỏi dựa vào trong ngực anh, Nhiễm Sĩ Duệ dừng bước lại, nhìn chằm chằm cậu đứng cách đó không xa, anh cũng có những năm tháng trải qua điên cuồng như thế này, có lẽ từ xưa đến nay trong quá trình lớn lên của mỗi một đứa con trai đều có máu tươi hoặc là bạo lực, thế nhưng cái độ tuổi này nhất định phải nắm thật chặt, nhiều một phần, chính là tội: “Tôi biết cậu rất rõ ràng tại sao Cẩn Ngôn lại khóc, cậu tiêu xài thậm chí bị mất tiền đồ của mình hoặc là không coi trùng sinh mạng, cho nên xin cậu không được liên lụy người khác.” Giọng của Nhiễm Sĩ Duệ nhạt nói: “Nhất là với phụ nữ.....”
“Anh dựa vào cái gì mà dạy dỗ tôi.” Sở Chính Minh ghét nhất là sắc mặt dạy dỗ người khác như vậy, mà Nhiễm Sĩ Duệ, thì càng chán ghét hơn nữa: “Nên làm như thế nào, tự tôi biết.” Cậu hơi nhếch môi: “Còn nữa, ơn này, là tôi nợ anh, không phải Cẩn Ngôn nợ anh......” Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nhiễm Sĩ Duệ. “Bây giờ, tôi hi vọng anh biết rõ.”
Thủ tục vẫn đơn giản, chỉ là trước khi làm thủ tục, Nhiễm Sĩ Duệ phải gọi một cú điện thoại cho nhà họ Vương, cũng may, tất cả đều suông sẻ.
Sau khi ra ngoài, Sở Chính Minh nhìn cô và Nhiễm Sĩ Duệ một cái, xoay người rời đi.
“Cậu đi đâu.” Theo bản năng Cẩn Ngôn bị cậu làm cho khẩn trương.
“Không liên quan tới cô, ngày mai cô vẫn sẽ thấy tôi còn sống đấy.” Hành động của cậu tự nhiên như vậy, đáng tiếc, Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ, kích động có thừa, trầm ổn chưa đủ, giống như miếng ngọc còn không có trải qua mài giũa, bây giờ ở cái giai đoạn này, không có thành tựu.
Nhiễm Sĩ Duệ đưa Cẩn Ngôn về nhà, Cẩn Ngôn vào bếp rót cho anh một ly nước, anh nhận lấy, tay anh chạm vào ngón tay của cô, đầu ngón tay đã không còn lạnh lẽo, có nhè nhẹ ấm áp, trong nháy mắt Nhiễm Sĩ Duệ muốn nắm chắc khoảnh khắc đó, nhưng Cẩn Ngôn đã rụt tay lại.
Trong mắt hơi thất vọng.
“Rèm cửa sổ không tệ.” Anh dời đi tầm mắt, ngồi xuống.
“Ừ.” Cẩn Ngôn gật đầu một cái, khi anh ngồi xuống bên cạnh, TV không có mở, không gian rất an tĩnh, tầm mắt người đàn ông ngẫu nhiên quét qua từ trên người cô, lại có chút nóng bỏng, Cẩn Ngôn trầm ngâm nhắc nhở mình, nhưng...... Cũng không biết Nhiễm Sĩ Duệ có phải là cố ý hay không, cô cứ có cảm giác, khoảng cách giữa anh và cô, hình như càng ngày càng gần.
“Thời gian không còn sớm......” Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nhẹ nhàng hớp một ngụm nước.”Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
Vì vậy...... Đây là đang đuổi người.
Nhiễm Sĩ Duệ nghĩ giả bộ nghe không hiểu, nhưng ý tứ này quá cạn rõ ràng rồi, anh thở dài một cái, còn nhiều thời gian, nếu vội vã quá mức, cũng là tối kỵ trong nhà binh.
“Được rồi, tôi......” Nhiễm Sĩ Duệ mới đứng lên, nhưng...... Cả căn phòng tối đen, lầu đối diện lẻ tẻ ánh đèn, nhưng rồi tất cả đều biến mất.
Cúp điện? Đây có phải cũng coi như ông trời giúp anh một tay.
“Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại tối như vậy......” Rõ ràng giọng của Cẩn Ngôn lộ ra đầy khẩn trương.
Nhiễm Sĩ Duệ không chút do dự ngồi xuống, thuận tay kéo cô vào trong ngực: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là bị cúp điện mà thôi......”
Trong phòng ngủ, Nhiễm Sĩ Duệ gọi điện thoại đến Sở điện lực hỏi, lại biết hôm nay có lịch thông báo cúp điện, còn có thể cúp đến sáu giờ sáng mai, ánh sáng từ di động hơi mờ, sắc mặt của Cẩn Ngôn rõ ràng lộ ra khẩn trương.
“Không có việc gì, anh sẽ ở đây với em.” Lòng anh mềm nhũn, cũng không phủ nhận mình hèn hạ, vén chăn lên nằm nằm xuống.
Có lúc, mạnh mẽ một chút, cũng không phải xấu.
Tác giả có lời muốn nói: H còn chưa phải H, chỉ đơn giản là vấn đề......