Sau đó, mỗi lần Cẩn Ngôn nhớ tới chuyện này, lại cảm thấy như có một cây gai trong tim vậy, làm sao cũng không vui vẻ được, khi đó, cô thậm chí không biết trước khi đi vẻ mặt của Lăng Minh thế nào.
Mà có người, khi thật sự mất đi rồi, mới biết mình yêu sâu đậm thế nào, lúc không có anh bên cạnh, mới biết mình có bao nhiêu không nỡ, khi xa nhau, mới biết ở cùng nhau tốt biết bao nhiêu.
Ngày đó nhận được hoa hồng của Lăng Minh thì cô vẫn còn cười nhạo anh giả lãng mạn, tràn đầy một phòng lớn, tất cả đều là màu đỏ làm say lòng người, bất kể phòng nào cũng có thể ngửi được mùi thơm của hoa hồng, thật ra thì trong lòng cô cũng vui vẻ, chẳng qua là ngoài miệng nói không sao cả, ngược lại Tiểu Mỹ buồn rười rượi uy hiếp, chuyển biến tốt thì nhận.
Tiểu Tiểu Mỹ rất thích những bông hoa này, cầm mấy cánh hoa kéo chơi: "Con cũng muốn tặng hoa cho Tiểu Cường...... Nhiều hơn so với bà mẹ trẻ...... Đẹp hơn......"
"Tiểu Cường là ai......" Tiểu Mỹ lo lắng hỏi con gái.
"Bạn trai của con." Tiểu Mỹ chem chép chem chép miệng, cười hồn nhiên.
Cảm thấy con gái nhỏ đã bị thằng nhóc thúi lừa gạt, nhất thời trong lòng Tiểu Mỹ sinh ra một chút cảm giác nguy cơ, vội vàng dắt con gái vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Cô nhấc điện thoại gọi cho anh, nhưng gọi không được, sau đó nhận được điện thoại của anh thì anh đã ở đầu bên kia của địa cầu rồi, hình như mới xuống máy bay, giọng nói nghe có mấy phần mệt mỏi, anh nói, Cẩn Ngôn, nơi này tất cả phụ nữ đều là da trắng da đen, mỗi người đều có thần thái, mà anh thì, luôn muốn tìm bóng dáng của cô trong các cô ấy, mặc dù anh biết rõ đó là không thể nào.
Rời đi cô thời gian ngắn như vậy, anh đã bắt đầu nhớ nhung, giống như là thói quen.
Anh còn hỏi cô, Cẩn Ngôn, còn đang tức giận sao.
Cô đã sớm hết giận rồi, nhưng cũng không muốn cứ như ý của anh như vậy, cho nên nói, tặng hoa hồng là được rồi sao, trở lại còn có Washboard(tấm ván giặt quần áo) chờ anh.
Anh cười ha ha, hứa với cô, anh sẽ nhanh chóng giải quyết rồi trở về, rồi rửa Washboard sạch sẽ một chút.
Ảnh hưởng cãi nhau, cứ giải hòa như vậy.
Cẩn Ngôn nghĩ, có lẽ trong khoảng thời gian này cô trôi qua thật là vui, cho nên Vật Cực Tất Phản(sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại), Lăng Minh vừa đi, cô đã gặp chuyện phiền toái rồi.
Cô còn chưa tiếp nhận được việc cấp dưới từ chức, cô lại gặp một phiền toái lớn hơn nữa, buổi sáng hôm đó, Cẩn Ngôn thức dậy hơi trễ, cầm chìa khóa xe vội vã chạy đến công ty, kết quả vẫn còn ở trên đường đã nhận được điện thoại của thư ký.
"Quản lý Hạnh, cô đến đây nhanh lên, đã xảy ra chuyện rồi, cảnh sát đang đợi cô ở văn phòng đấy......"
Cảnh sát? Cô chìm trầm xuống, nói: "Cô đừng khẩn trương, biết bọn họ là tới làm gì......"
"Bọn họ chỉ định muốn tìm cô." Giọng điệu thư ký như sắp khóc."Còn nói nghi ngờ công ty chúng ta có dính líu đến trốn thuế, còn có hối lộ...... Tất cả nhân viên liên quan đều phải đưa đi điều tra......"
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Cẩn Ngôn đại khái có rõ ngọn nguồn, chẳng qua là rốt cuộc không biết rõ tình huống thế nào, cho nên không có mở miệng nói quá nhiều, chỉ là vừa đến công ty, còn chưa có bước vào phòng làm việc, những người đó đã ngăn cô lại.
"Hạnh tiểu thư, lphiền cô hỗ trợ chúng tôi điều tra."
Cẩn Ngôn gọi điện thoại liên lạc với luật sư của công ty, luật sư nói một lát nữa sẽ đến đồn cảnh sát gặp cô.
Cẩn Ngôn cầm túi xách đi theo bọn họ xuống lầu, trốn thuế, còn có hối lộ, tội danh này, sắp xếp rất khéo léo, công ty bây giờ, có mấy công ty không trốn thuế không có lậu thuế, lại có mấy công ty không mời nhân viên chính phủ ăn cơm tặng quà, lúc đầu xử lý có được khéo léo hay không khéo mà thôi, lúc cô tiếp nhận chi nhánh công ty cũng biết tài vụ có vấn đề, nhưng mà bây giờ tình huống vừa mới rõ ràng một chút, thì đã có cảnh sát đánh lên tới cửa rồi, tới không khỏi quá trùng hợp đi, là trận quyết chiến? Hay là thật sự bị tra ra vấn đề?
Cùng bị mang đi theo cô, còn có máy vi tính của cô, thông tin tài chính của công ty, ngoài ra còn liên quan đến một số giám đốc điều hành công ty.
Cẩn Ngôn ngồi trong phòng thẩm tra tự mình nghĩ, đời này cô và đồn cảnh sát thật đúng là có duyên, không tới ba mươi tuổi, đã đến đồn cảnh sát mấy lần rồi.
Thẩm vấn đã qua mấy giờ, ánh đèn nhợt nhạt chiếu lên đỉnh đầu làm cho cô muốn ngất, cô nghĩ có lẽ cô có chút cảm mạo, mơ hồ cảm thấy muốn ói, bọn họ hỏi những vấn đề kia một lần một lần lặp lại, sau đó tìm kiếm chi tiết chọn ra để xỏ xiên cô, Cẩn Ngôn bị bọn họ làm cho tâm lực tiều tụy, đầu óc chỉ cảm thấy từng đợt cháng váng khó chịu, trong dạ dày không thoải mái giống như dời sông lấp biển vậy, ngay cả luật sư bên cạnh, cũng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn.
Cẩn Ngôn bưng ly cà phê trên bàn đã nguội lên, uống vào miệng lại cảm thấy khó chịu, bụng trống rỗng, cô bắt đầu tưởng tượng những thứ trên bàn là món ăn của bữa tiệc lớn, nhưng cho dù là món ăn mặn hay món ăn chay, nghĩ tới cũng cảm thấy khó chịu, Cẩn Ngôn nghĩ, nếu ở lại có lẽ sẽ phải đi bệnh viện mua thuốc, lúc cô thất thần, người thẩm vấn của đã đổi một nhóm khác, người đi vào, tiếp tục vấn đề giống như vậy, cô thật sự muốn ghi lại những lời mình vừa nói, sau đó bọn họ hỏi vấn đề gì, cô sẽ chọn một đoạn nhỏ bỏ ra làm thành đáp án.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng thẩm tra bị đẩy ra lần nữa, mấy cảnh sát đi ra ngoài một lát, sau đó một người đi vào, nói cho cô biết tạm thời có thể đi.
Cẩn Ngôn và luật sư đều có chút nghi ngờ.
"Người nào có mặt mũi lớn như vậy....." Luật sư vừa cười nói vừa mở cửa cho cô.
Đi ra ngoài đã nhìn thấy Nhiễm Sĩ Duệ đứng bên cạnh cửa.
"Anh tới đón em......" Anh nói, giống như đã thích ứng hoàn cảnh này, nói ra, chính là cảm giác tự nhiên.
Cẩn Ngôn nhớ tới mỗi lần cô vào đồn cảnh sát, vừa đi ra ngoài người đầu tiên gặp, hình như đều là anh, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Quán cà phê ven đường, phục vụ đưa cà phê lên, trước kia ngửi hương vị rất thơm không biết làm sao lại không thích nữa, Cẩn Ngôn bưng ly lên khẽ nhấp một ngụm, nói: "Cái mùi này tốt hơn so với bên trong một chút......"
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Có tâm tình nói giỡn, xem ra trạng thái tốt hơn so với anh nghĩ một chút......"
"Không tốt thì có cách nào chứ......" Cẩn Ngôn khuấy chất lỏng trong ly cà phê, chuyện đã xảy ra, không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ một chút giải quyết như thế nào: "Đúng rồi, làm sao anh biết tôi xảy ra chuyện......"
"Anh gọi điện thoại đến công ty, thư ký của em nói......"
"Cám ơn."
Anh ngây người, che đi thần sắc trong mắt: "Cần gì khách khí như vậy, riêng tư, chúng ta cũng coi là bạn bè......" Tuy nhiên nó chỉ có thể là bạn bè, anh đã sớm hiểu, nhưng người thuộc về anh vẫn chưa xuất hiện, tuy nhiên người đó không phải là Hạnh Cẩn Ngôn, việc đời vốn là như vậy, trước kia nhiều phụ nữ vây quanh bên cạnh anh như vậy, nhưng không có một người nào hợp mắt, hiện tại anh nghĩ nghiêm túc, thì người chung quanh, giống như đều biến mất hết vậy.
Cẩn Ngôn im lặng không nói gì nữa, điện thoại của Nhiễm Sĩ Duệ vang lên, chỉ thấy anh cau mày, quay đầu nhìn kính thủy tinh bên ngoài, nhưng lại mang theo mấy phần chán ghét, Cẩn Ngôn tò mò theo tầm mắt của anh nhìn ra ngoài, bên dưới mặt trời, bên ngoài là một cô gái có dáng vẻ nhỏ nhắn, mặc chiếc áo T shirt dài và quần jean, tay cầm điện thoại, dáng vẻ hung hăng, nhìn có chút nhìn quen mắt, Cẩn Ngôn suy nghĩ, mới nhớ lại đó chính là cô gái núp phía sau chị gái ở nhà hàng lần trước.
Nhiễm Sĩ Duệ nhíu nhíu mày nói muốn đi trước.
Cẩn Ngôn cười cười: "Anh đối với cô ấy như vậy, đã được sự đồng ý của chị gái cô ấy chưa, cẩn thận anh bị hắt a- xít sun-phu-rit đó."
Vẻ mặt Nhiễm Sĩ Duệ loáng thoáng xấu hổ: "Anh lại muốn hủy dung, nhưng cô ấy ngăn, chị của cô ấy muốn hắt cũng không dám hắt đâu......"
"Không đến nỗi chứ......" Lần trước nhìn là một cô gái nhỏ rất dịu dàng lại ít nói, làm sao có thể lại lợi hại hơn chị gái cô ấy chứ.
"Em chưa từng nghe qua một câu nói sao?"
"Cái gì?"
"Hóa trang săn bắn ăn con cọp...... Phụ nữ, là sinh vật thật sự không thể coi thường......"
Cô mỉm cười: "Bây giờ anh mới tỉnh ngộ thì đã trễ rồi."
Dáng vẻ cô vui sướng khi thấy người gặp họa trêu chọc anh, anh lại dừng lại, buồn rười rượi mà nói: "Vậy anh coi em như thanh kiếm chổng đỡ, không ra ngoài được chưa."
Bây giờ Lăng Minh không có bên cạnh cô, Cẩn Ngôn giơ tay đầu hàng: "Tôi sợ anh rồi đó, anh nên dẫn cô ấy đi thôi."
Nhìn ra ngoài cửa kính thấy Nhiễm Sĩ Duệ rất khó chịu, đi nhanh về phía trước, đi theo phía sau là cô gái, còn mang giày cao gót, đi theo rất khó khăn.
Ngày hôm sau, trang nhất tờ báo tài chính kinh tế đã đưa tin về công ty, không căn cứ, đa số nội dung đều là suy đoán, nhưng càng như thế này, càng lay động cảm xúc của người không biết chuyện, vì vậy mà cổ phiếu của công ty hạ xuống, vào buổi chiều sư huynh đã bay trực tiếp từ thành phố A tới.
Cẩn Ngôn nhìn ra được, tâm trạng của sư huynh không tốt lắm, không biết là bởi vì chuyện này mà tức giận, hay là bị người nào đó làm cho tức giận.
Nhưng anh mở miệng nói, lại làm cho cô ngẩn người.
"Cẩn Ngôn, anh hi vọng em chủ động từ chức......" Sư huynh ngồi đối diện cô bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một hớp, vẻ mặt của anh không có thay đổi gì, có lẽ trước khi đến đã ra quyết định, dù sao cô cũng là sư muội được anh đưa đến đây, có lẽ trong lòng có chút áy náy, cho nên, anh không có nhìn ánh mắt của cô.
"Em không có làm gì sai......" Cẩn Ngôn cười khổ, ngay cả cái ly trên tay, cũng trở nên nặng nề, chứ đừng nói lúc uống cà phê vào miệng, đắng biết bao nhiêu.
"Anh biết rõ......" Sư huynh gật đầu: "Nhưng mà sổ sách của chúng ta có vấn đề, đây là sự thật, anh biết rõ chuyện này không liên quan đến em, nhưng mà phải có một người chịu trách nhiệm với chuyện này, mà chức vị người này, vẫn không thể quá thấp, Cẩn Ngôn, thật xin lỗi...... Giữa cấp dưới và cấp trên, anh phải có một lựa chọn...... Đây là công và tư, em biết, anh luôn luôn công và tư rõ ràng, trên góc độ công việc, anh phải làm như vậy, trên góc độ cá nhân, anh xin lỗi em......"
Nói cách khác, nếu như cô không từ chức, cũng sẽ bị đuổi việc, kết quả, là giống nhau.
Suy nghĩ một chút trái tim vẫn có chút lạnh lẽo, sư huynh của cô, chỉ là thời gian ngắn như vậy, đã quyết định hi sinh cô.
Cô ra khỏi quán cà phê mới cảm thấy được mờ mịt, đây là ngã tư đường, cô đi bên trái, hay là đi bên phải, hình như một bên nào, cũng không phải là hướng đi đúng.
Bất kể lần này điều tra kết quả là gì, cũng sẽ tạo vết bẩn trong sự nghiệp của cô, điện thoại trong tay vang lên, là Lăng Minh.
"Không có sao chứ." Anh hỏi, giọng nói lộ ra mấy phần vội vàng: "Tại sao em không nói với anh, anh xem tin tức ở trên mạng mới biết chuyện này."
"Không có việc gì." Cẩn Ngôn nhẹ giọng lên tiếng, biết anh ở bên kia cũng bận rộn."Lần này, sợ là anh thật sự phải nuôi em, em thất nghiệp rồi...... Bị đuổi việc, thành nghỉ nhân vien thất nghiệp rồi......"
"Tốt lắm....." Anh cười ha ha, hình như dáng vẻ thật sự là vui sướng: "Anh cho em một công việc, em thấy như thế nào......"
"Công việc gì......" Cẩn Ngôn ngạc nhiên, thuận miệng lên tiếng.
"Làm ấm giường cho anh chứ sao...... Lại nhẹ nhõm lại ấm áp, tiền lương chính là toàn bộ tài sản của anh......"
"Đi chết đi......" Cẩn Ngôn cười cười.
Anh lại an ủi cô đôi câu, cho đến khi xác định cô thật sự không sao, lúc này mới vội vàng tắt máy, Cẩn Ngôn lái xe cũng không biết nên đi chỗ nào, đột nhiên rãnh rỗi, nên không thể thích ứng.
Cuối cùng quyết định đi tìm Tiểu Tiểu Mỹ, Tiểu Tiểu Mỹ bị cảm, nên đi bệnh viện rồi, Cẩn Ngôn vừa đến khoa nhi bệnh viện thì thấy hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ, có lẽ Tiểu Tiểu Mỹ bị mẹ đại nhân trừng sợ, vừa thấy cô, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, nước mắt rưng rưng......
"Bà mẹ trẻ......"
Uất ức như vậy, đáng yêu như vậy, giọng nói lại ngọt ngào nũng nịu, quả thực là khi Cẩn Ngôn cầm bàn tay nhỏ bé thì trong lòng thấy khó chịu, tại sao lại nhẫn tâm để con gái bảo bối uất ức như vậy, cho nên cô ôm con bé và trở thành đồng minh cùng chiến tuyến.
Quả thật Tiểu Mỹ bị giận điên lên: "Con bé không chịu uống thuốc, cũng không cho chích thuốc, một chút cũng không nghe lời, tức chết mình rồi...... Chỉ biết khóc, chỉ biết khóc......"
"Mẹ hư, mẹ hư...... Mẹ hư......" Có lẽ Tiểu Tiểu Mỹ Nho nhìn thấy có người giúp, lần này bé can đảm hơn, không chút nào yếu thế rống với mẹ, vừa rống vừa ôm Cẩn Ngôn thật chặt, hình như sợ Cẩn Ngôn ném bé trở về cho mẹ.
"Đứa bé luôn luôn không theo cách này?" Cẩn Ngôn vỗ nhè nhẹ đứa bé, trái tim cũng mềm thành một vũng nước, Tiểu Tiểu Mỹ vẫn còn đang nức nở, một tiếng một tiếng, đừng nói tới là làm cho nhiều người yêu mến hơn.
"Ai......" Tiểu Mỹ thở dài một cái: "Làm mẹ mới biết, nuôi lớn một đứa bé thật không dễ dàng, có lúc cảm thấy bé thật đáng yêu, có lúc lại cảm thấy chán ghét bé, nhiều lúc còn muốn tặng cho người khác....."
"Mình không có cảm thấy chán ghét Tiểu Tiểu Mỹ, từ lúc cậu mang thai bé luôn ngoan như vậy...... Nếu là mình, sau này cũng muốn một đứa con gái......"
"Ngoan......" Tiểu Mỹ thuận tay nhéo lại đứa bé cái mông của bé: "Cậu không biết lúc ba tháng đầu, chơi đùa mình có rất thảm...... Cả ngày ăn đồ không vô, tâm tình lại không tốt...... Đoạn thời gian đó, lão Trang cũng chịu giày vò không ít......" Tiểu Mỹ nói xong lại nhìn cô đầy ẩn ý: "Mình đã có thể dự đoán được sau này Lăng Minh có thể hành hạ rồi...... Mình thật sự đồng tình với anh ấy......"
Cẩn Ngôn cười ha ha, tay vuốt ve bụng, dù sao hiện tại không có việc làm, có lẽ nên sinh một baby cũng không tồi.
Thật vất vả dụ dỗ Tiểu Tiểu Mỹ tiêm xong uống thuốc xong, điều kiện trao đổi, là phải dẫn bé đi khu vui chơi chơi, Tiểu Mỹ sợ cao, nhưng Tiểu Tiểu Mỹ lại ưa thích cao, ngồi xong xe cáp treo xuống, Cẩn Ngôn đứng nôn mửa vào trong thùng rác, Tiểu Mỹ đưa cho cô một bình nước, Tiểu Tiểu Mỹ bị cô dọa sợ, liên tục hỏi bà mẹ trẻ, mẹ không sao chứ.
Cẩn Ngôn súc súc miệng rồi an ủi đứa bé: "Không có việc gì, ngoan."
Tiểu Mỹ cười nói: "Dáng vẻ của cậu, cùng với lúc đầu của mình không sai biệt lắm, cũng nôn mửa như vậy, ai...... Không biết, còn tưởng rằng cậu có đấy."
"Làm sao có thể......" Cẩn Ngôn lắc đầu, mặc dù mấy lần trước là không có làm các biện pháp gì, nhưng cũng sẽ không nói có là có đâu, nào có chuyện trùng hợp như thế, có lẽ mấy ngày trước bị cảm còn chưa khỏe, nói đi bệnh viện lấy thuốc không đi, sợ rằng thật sự phải đi bệnh viện kiểm tra mới được......