Trong thư phòng được che kín bởi những tấm rèm, chỉ nồng nạc toàn một mùi sách. Ninh Mẫn ngồi xuống trước cửa sổ gần chiếc bàn đọc, gương mặt hiện ra nét thanh tú trầm mặc, dường như không gì có thể sắc bén hơn đôi mắt mỹ lệ đang nhìn chằm chằm vào máy tính đọc tin tức kia.
Bảy ngày trước, ở Hoa Châu phát sinh một vụ cướp máy bay, chuyến bay X đã xảy ra sự cố, năm giờ chiều đúng giờ cao điểm, lúc đến Hải Nam đã va vào tòa nhà cao nhất, phát sinh sau vụ việc 911 do cuộc tấn công liều sát đáng sợ của bọn khủng bố, đến nay đã khiến hai nghìn người tử thương, và hàng trăm người khác mất tung tích.
Theo suy đoán của giới truyền thông, những người mất tích khi máy bay nổ có thể đã bị cháy thành tro bốc hơi bay vào vũ trụ mờ mịt.
Nhưng cô, Ninh Mẫn đáng lẽ phải chết trong sự cố máy bay đó, kết quả giữa đường, cô đi vệ sinh bị người ta đánh ngất xỉu, chả biết phép nhiệm màu gì đã xảy ra mà cô thoát chết, và một cô gái tên Hàn Tịnh lại thay cô chết trong trận tai nạn này, sau đó cô được một đám vệ sĩ đưa về biệt thự nào đó, rồi buổi tối ngày hôm sau, cô bị áp tải lên một chuyến bay đến đây, thay thế Hàn Tịnh trở thành con dâu trưởng của Đông gia ở Ba Thành.
Toàn bộ sự việc như chuyện đùa, đến ngay cả cô cũng không thể tin nổi.
“Đông Đông Đông… đại thiếu phu nhân, lão thái gia mời cô và đại thiếu cùng đến…”
Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Công Thức Hoa vang lên.
Ninh Mẫn cuối cùng chớp mắt nhìn kỹ, gập laptop lại, điềm tĩnh lên tiếng:
“Ừ, tôi biết rồi, lập tức đến ngay!”
Khoác lên người chiếc áo choàng, cô đứng dậy, đứng trước gương lớn, nhìn kỹ lại ngoại hình của mình, tóc dài xõa vai, có ra vẻ yếu đuối nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với cô trước đây, hình tượng giống như nữ hiệp hảo hán già giặn kinh nghiệm, một quyền có thể đánh cho người ta mặt mũi bầm dập.
Là một thục nữ nhu nhược, yếu đuối như này thật sự cô chưa từng trải qua, nên có cảm giác mới lạ.
Từ hôm nay trở đi, cô Ninh Mẫn chính là Hàn Tịnh, cô sẽ làm cô gái hiền lành thục nữ giả danh Hàn Tịnh làm con dâu trưởng của Đông gia. Việc tiếp theo cô cần phải làm đó chính là thoát khỏi tay người của Đông gia và ly hôn.
Bước ra cửa, Ninh Mẫn nhìn thấy căn phòng đối diện đã mở sẵn, đi vào bên trong thấy một nam nhân, vóc dáng cao lớn tuấn tú hơn người, khuôn mặt góc cạnh, khí khái cương nghị, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.
Người đàn ông này có lẽ chính là chồng của Hàn Tịnh, nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, đứa con cưng của giới thương gia, hiện tại cô đang mang danh nghĩa vợ của hắn ta, cháu trưởng của Đông gia, Đông Đình Phong.
“Nếu đã trở về nhà tổ, nhất định phải diễn cho tốt cái vai cháu dâu trưởng. Cô nên hiểu là gia gia trước nay đều rất thương yêu cô.”
Đông Đình Phong liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng của bộ âu phục, buông tay xuống, đi trước, trên đường đi, chỉ lưu lại hơi thở phảng phất mùi rượu, như những cơn gió quét lướt qua trong đêm tối, lạnh lùng một cách lạ thường, nhưng mỗi từ nói ra như một lời cảnh cáo sắc lạnh.
Ninh Mẫn khẽ cong khóe miệng: Dựa vào cái gì mà loại người cặn bã thế này lại có thể nói ra những câu như vậy không thấy ngượng mồm cơ chứ? Hắn đâu thể coi là người chồng tiêu chuẩn, sao dám dùng cái biểu cảm đó để yêu cầu cô làm chức cháu dâu mềm mỏng?
Nhà giàu đúng là lắm bê bối, bề ngoài nhìn có vẻ ngăn nắp, nhưng nội tình bên trong đúng là không thể đỡ nổi. Nói đâu xa, Hàn Tịnh và Đông Đình Phong là một ví dụ.
Đây chính là một đôi bằng mặt nhưng không bằng lòng, Hàn Tịnh đâu có yêu Đông Đình Phong, và Đông Đình Phong cũng đâu có yêu Hàn Tịnh, nhưng bọn họ sáu năm trước đã sinh được một đứa con trai, duy trì cuộc sống hôn nhân tưởng chừng như vô cùng hạnh phúc, trên thực tế nó không khác gì một cuộc hôn nhân lao ngục.
========
Chương 2: Sinh con
Mười phút sau, Ninh Mẫn bước vào thư phòng của Đông lão gia, một vị có thể hô mưa gọi gió, Đông Lục Phúc.
“Cẩn Chi, nếu sức khỏe của nha đầu đã khá lên, vậy tại sao không quay về sớm hơn một chút? Lão già ta còn sống mà ngươi đã định trục xuất cháu dâu. Nếu đợi ta chết, các ngươi có phải sẽ đá nó đi thật xa đúng không?
Cẩn Chi là tên gọi ở nhà của Đông Đình Phong.
Lão thái gia đã gần bảy mươi tuổi rồi, tóc cũng đã trắng hết, khuôn mặt lộ ra nét tái nhợt của bệnh tật, nhưng ánh mắt thì vô cùng sắc bén liếc qua trên người Đông Đình Phong, thanh âm lạnh lẽo mà mãnh liệt, tựa như con dao vừa mới được mài sắc.
Trong phòng ngoài ba người bọn họ ra vẫn còn một người phụ nữ trung niên ăn vận quý phái, người này tên Hà Cúc Hoa, là mẹ của Đông Đình Phong, trên mặt mang nét cười nói:
“Ba, nào có chuyện như thế, ba đừng nghĩ nhiều ạ, là tự Hàn Tịnh không muốn trở về. Cha biết đó, Tiểu Tịnh thích yên tĩnh, ở chỗ này nó không quen. Tiểu Tịnh, còn không nói có phải không?”
“Dạ đúng ạ. Ông à, Hoa Châu bên đó khí hậu mát mẻ, bốn mùa đều là mùa xuân, Tiểu Tịnh thích phong cảnh như tranh vẽ ở đó nên có chút lưu luyến quên mất phải trở về! Việc này, làm sao có thể trách Cẩn Chi được ạ?”
Dựa vào mấy lời mẹ chồng vừa nói rồi quăng đến cô ánh mắt yêu thương, Ninh Mẫn không thể không mỉm cười mà nói đỡ cho “chồng của mình” một câu, thật ra, lão thái gia nói không sai, Hàn Tịnh sau khi sinh con xong đã sớm bị trục xuất, nói là bị trục xuất là vẫn còn khách khí, chính xác hơn là GIAM CẦM.
“Đương nhiên là phải trách nó, mấy năm nay, thân là chồng, nó ở ngoài học cách oai phong, nuôi dưỡng hồng nhan tri kỷ; thân là cha, chưa bao giờ quan tâm con mình, Đông Cẩn Chi, ngươi đây hận nỗi muốn đem cái bộ xương già này đi nghiền thành bột thì mới bằng lòng bỏ qua đúng không?”
Lão thái gia vỗ tay xuống bàn, đối với đứa cháu này, ông thật vừa yêu vừa hận, yêu là vì cái tài của hắn, hận là vì không có cách nào quản được hắn cả.
Đông Đình Phong vẫn cung kính đứng bên đó, giống như tượng đá, trầm tĩnh, không động đậy.
Ánh mắt của hắn thoáng nhìn “Hàn Tịnh” một cách nhàn nhạt rồi quay đi:
“Ông à, cháu đâu dám trọc giận ông?”
“Ngươi nói là không muốn ta giận, được thôi, tối nay lập tức quay trở về phòng ngủ! Hai đứa mỗi đứa một nơi thì ra cái thể thống gì!”
Ngữ khí toát ra một khí thế không thể làm trái.
Ninh Mẫn nghe xong câu này, thiếu chút nữa lảo đảo: Trời ơi, lão già ấy lại suy nghĩ viển vông đi đâu vậy, muốn làm mối cho đôi này trên danh nghĩa phu thê!
Cô thấy lông mày của mẹ chồng nhăn lại, hiển nhiên là không tán thành, nhưng Đông Đình Phong vẫn như cũ nói nhẹ:
“Ông à, cháu và Tiểu Tịnh đều thích yên tĩnh. Đây là ước định của hai bọn cháu. Bất kể ở đâu, đều không can thiệp đến chuyện của nhau. Về phần nguyên nhân thì trong lòng ông cũng rõ. Cháu cảm thấy chúng cháu như vậy là rất tốt.”
“Thật sự là rất tốt sao?”, Lão thái gia nheo mắt lại, nói một cách rên rỉ, “Nếu như ta chuyển 20% cổ phần của Đông Thị sang cho Hàn Tịnh, ngươi phải chăng nên bình tĩnh suy nghĩ lại phải làm như thế nào với hôn nhân giữa ngươi và Hàn Tịnh?”
Câu nói ấy bỗng nhiên khiến mặt của mẹ Đình Phong biến sắc, còn anh ta cũng khẽ chau mày lại.
“Ông, đó là ý gì?”
“Ý gì? Chính là ông lão ta đây muốn các ngươi lại sinh thêm một đứa, tốt nhất là con gái. 20% cổ phần này, một nửa sẽ cho cháu gái, một nửa là cho Tiểu Tịnh. Nhưng lúc này đây, ngươi phải bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tịnh thật tốt. Đợi đến khi cháu gái ta được sinh ra, chỗ cổ phần này, ta sẽ chuyển toàn bộ sang tên mẹ con nó và do ngươi quản lý, từ nay về sau, lão già ta đây sẽ chính thức nghỉ hưu, toàn bộ tập đoàn sẽ do ngươi phụ trách.”
Cái gì?
Sinh con?
Chóng mặt chết mất!
Ninh Mẫn chợt cảm thấy da dầu tê dại: Cô chính là đang tính toán để có thể tự do, rồi lại bị lão hồ ly này chơi cho một vố, đúng là đang ép Đông Đình Phong lấy cô làm cái trụ vững chắc, không buông tay mà.
Trời ơi, đây cũng không thể là chuyện đùa, cô chỉ định lợi dụng thân phận của Hàn Tịnh mà quang minh chính đại tiếp tục sống, nhưng không nghĩ tới sẽ phải ở lại Đông gia lâu dài mà làm chức Đông thiếu phu nhân. Hơn nữa, ở Đông gia càng lâu, nguy cơ bị vạch trần thân phận càng lớn…