“Mẹ, mẹ vẫn ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần!”
Hà Cúc Hoa lắc đầu, quay sang nhìn Y Tử Mi đang đứng bên cạnh, nghĩ đến con dâu lúc nãy làm ra một chuyện xấu như vậy, chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng với vị quý nhân này:
“Tử Mi à, con cứ ra ngoài tiếp khách đi… Hôm nay, thật sự đã khiến con phải chê cười…”
Y Tử Mi ánh mắt hiểu biết mỉm cười. Dù sao hai nhà Đông Y cũng có quan hệ thân thiết, nên những chuyện xấu như thế này không nên để đồn ra ngoài.
“Vâng, vậy ba người cứ ở đây nghỉ ngơi một chút đi ạ…”
Cô đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, Đông Lôi lại hung hăng đứng dậy, chỉ tay vào vết tím trên mặt Hà Cúc Hoa giận dữ rống lên:
“Anh, anh không thấy được lúc nãy mẹ phải chịu nhục như thế nào đâu. Người phụ nữ đó, anh không thể giữ lại được! Nên sớm cho cô ta biến khỏi Đông gia thì hơn… Mẹ, mẹ thấy con nói có lí không?”
Hà Cúc Hoa nghe được câu này mi tâm nhíu chặt: Hai đứa con bà, thực sự là không giống nhau, một đứa thì không giấu được chuyện gì, cái gì cũng nói hết ra; một đứa thì thâm sâu bí hiểm, trong lòng nghĩ gì bà cũng không đoán được.
Đông Đình Phong không thèm để ý tới, đi tới tìm hòm thuốc dự bị trong phòng, rồi để mẹ hắn ngồi xuống tỉ mỉ xử lí vết thương.
Đứa con trai này của bà, ưu tú như thế, tỉ mỉ như thế, làm sao lại… Aizz…
“Hôn nhân này, hiện tại không thể kết thúc được!”
Bà nhắm mắt lại, cố gắng dồn nén cơn tức giận.
“Tại sao lại không thể? Với thực lực bây giờ của anh, dù không có 20% số cổ phần đó thì anh vẫn ngồi vững trên vị trí này thôi… Mẹ, lẽ nào mẹ cũng muốn anh con cùng người phụ nữ đó lại sinh một đứa nữa? Nó có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời của anh con. Cả đời mẹ chưa từng được vui vẻ, lẽ nào mẹ muốn anh con bù đắp lại bằng hạnh phúc cả đời này sao? Trong mắt của con, không có chuyện gì có thể so sánh được với hạnh phúc hết. Anh con là người có tài, căn bản là không phải lo lắng về vấn đề tiền đồ trước mắt, vì sao anh ấy phải chấp nhận sống chung với người phụ nữ đó?”
Đông Đình Phong liếc mắt nhìn cô, bình tĩnh đáp:
“Vẫn là câu đó, hãy lo chuyện của em cho tốt, còn chuyện của anh, không cần em quan tâm!”
Đông Lôi thấy choáng váng, nhìn bộ dạng lúc này của anh cô thật sự không hề muốn ly hôn, anh ấy từng năm này qua năm khác khiến Anna lãnh phí tuổi thanh xuân của mình là có ý gì?
Kỳ thực, đây cũng chính là điều mà Hà Cúc Hoa tò mò, con trai bà, bà hiểu rõ nhất: Nếu đã là điều nó không muốn thì đừng mơ tưởng có thể cưỡng ép được.
Bà vẫn cảm thấy đứa con trai này có điều gì đó gạt bà: Sáu năm trước, đột nhiên đồng ý kết hôn, điều này thật sự không hợp với tính cách của Đông Đình Phong.
***
Thôi Tán đến quán bar, vừa uống rượu, vừa nhớ đến Hàn Tịnh, sáu năm không gặp, thật sự cô đã thay đổi quá nhiều. Trước đây chuyên dính người như vậy, lá gan bé như vậy, còn hiện tại ư? Làm thế nào lại trở nên bình tĩnh một cách lạnh lùng như thế?
Trước đây, cô thích mặc đồ bình thường đi giầy bệt, chỉ cần hơi cao một chút thì chuệnh choạng ngã ngay, luôn luôn đi bất ổn, lúc nào cũng là học sinh đơn độc một mình, bước đi đờ đẫn rất dễ đụng phải người, khi đụng phải người khác liền đỏ mặt, ánh mắt chớp chớp sợ hãi.
Anh và cô lần đầu gặp mặt chính là lúc cô đụng phải rồi nằm trọn trong ngực anh, sau đó, khuôn mặt liền trở nên đỏ hồng như mông trẻ con bị đánh.
Bây giờ, đi giày cao gót cô đã có thể khống chế được cơ thể. Xem ra, Đông gia đã khiến cô thay đổi rất nhiều…
“Thế nào? Có thể giải quyết cô ta được không?”
Người ngồi bên cạnh vỗ vỗ vào vai anh hỏi.
Thôi Tán khẽ nhếch môi một cái:
“Không giải quyết được cô ta, tôi sẽ không mang họ Lôi.”
Người ngồi bên cạnh phì cười, phun ra đống rượu đang ngậm trong mồm:
“Vốn dĩ anh cũng đâu mang họ Lôi… Nhưng, chẳng lẽ anh để bụng chuyện cô ta đã lên giường với Đông Đình Phong? Sáu năm trước, Đông Đình Phong đã ép anh như vậy… anh vẫn còn muốn xỏ vào đôi giầy mà hắn dùng qua rồi sao, anh có thể nuốt trôi được không?”
“Không sao cả. Hơn nữa, Hàn Tịnh vốn là đôi giày mà tôi đã đi qua.”
Anh nhún vai.
“Đúng đúng đúng, cái này phải nói là Hà Cúc Hoa và Đông Đình Phong. Nào, cặn ly, chúc hai người sớm ngày làm cho bọn họ tức chết…”
Người nó giơ cốc lên, cụm ly một cái rồi cười.
=======
Khuôn mặt Ninh Mẫn sưng lên.
Buổi sáng ngủ dậy, nhìn vào gương, rõ ràng có một cục gì đó, đau là không tả nổi.
Nhìn khuôn mặt dính đầy bọt nước một lúc lâu cô mới nhớ ra thiếu chút nữa cô đã tự tạo ra cảnh lịch sử cho đời mình, nghĩ lại cái bạt tai đêm qua đúng là không nhịn được nữa: Aizz, cái cuộc hôn nhân này, phải nhanh chóng chấm dứt. Nhưng không phải là Đông Đình Phong đã nói sao, hắn nhất định không chịu ly hôn.
Sự việc náo nhiệt như vậy thế mà lại không ly hôn, mẹ nó chứ, sao hắn ta có thể nhịn giỏi vậy?
Đối với con người Đông Đình Phong, thời gian trước ở Kyoto, cô đã có chút hiểu biết về hắn: Đây là nam nhân thuộc vào hạng thiên tài siêu cấp, IQ200, mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học Harvard, trở về nước, sau khi đi lính hai năm hắn gia nhập Tập đoàn tài chính Vạn Thế của Đông gia, sau đó từng bước từng bước leo lên vị trí như ngày hôm nay, giám đốc điều hành của Tập đoàn tài chính Vạn Thế.
Tập đoàn tài chính Vạn Thế là một trong bốn tập đoàn lớn, cũng là tập đoàn đứng thứ hai trong lĩnh vực phát triển bất động sản.
Có người thống kê, các khu địa ốc, bất động sản của Tập đoàn Vạn Thế chiếm đến 3 phần trong tổng số 10 phần của cả nước. Nhìn quanh khắp Ba Thành, phàm là những kẻ có thể nhìn thấy được thì đều biết được hơn quá nửa các khu địa ốc ở đây đều là của Vạn Thế.
Vạn Thế còn tham gia cả vào lĩnh vực chế tạo ô tô, nhưng trong lĩnh vực này, là lúc Đông Đình Phong vào tập đoàn mới bắt đầu nên chủ yếu là do hắn phụ trách. Chỉ cần dùng ánh mắt của mình hắn đã có thể quyết định sự phồn thịnh của thị trường ô tô trong nước, điều này càng tăng thêm sự vững vàng cho sự trí của hắn ở Vạn Thế.
Nghe nói sau khi hắn tự lập xưởng sản xuất ô tô, năm đó đã giúp lợi nhuận của Vạn Thế tăng 5%, vài năm sau, mỗi năm đều tăng lên. Và từ đó hắn được xưng là “thần thoại của Vạn Thế”.
Khoảng mười năm hắn đã gây dựng được một đế quốc thương nghiệp của riêng mình, ở Ba Thành thậm chí trên cả nước đều có khả năng hô phong hoán vũ.
Đây là kẻ giàu có và tài năng, hắn được người ta tôn là đệ nhất Ba thành cũng là xứng đáng.
Những người gặp qua hắn đều nói, hắn là một thân sĩ, trên mặt luôn lộ ra một nụ cười nhã nhặn.
Nhưng thực chất hắn là một kẻ máu lạnh, vì lợi ích bản thân mà bán đứng cuộc hôn nhân của mình. Sau đó, khi kết hôn rồi lại dám ngang nhiên nuôi vợ bé, nâng niu như một món đồ mà mình yêu thích, còn đối với người vợ hợp pháp lại trục xuất, lạnh nhạt, coi thường…
Ngoài ra, có một điểm Ninh Mẫn cảm thấy kỳ lạ:
Một nam nhân như vậy, muốn người phụ nữ như thế nào chẳng được, tại sao lại chấp nhận sống với Hàn Tịnh?
Cổ phần của Tập đoàn Vạn Thế, đối với người bình thường mà nói, nó đại diện cho phú quý, giàu sang, một bước lên tận trời xanh, nhưng đối với một nam nhân bản thân đã được xưng là thần thoại rồi thì đống cổ phần đó cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, đưa hắn đến với chức tổng tài nhanh hơn. Nhưng chỉ vì thế mà hắn phải trả giá bằng hôn nhân đại sự của mình?
Lẽ nào trong mắt hắn, hôn nhân đại sự không quan trọng bằng mấy cái quyền hành trong tay?
Có lẽ là!
Cô nhìn chằm chằm vào trong gương, trong đầu lại hiện ra chuyện ngày xưa: Dù sao thì giá trị của mỗi người đều không giống nhau.
Ninh Mẫn lau khô mặt, đi từ nhà tắm ra thì… một mùi thuốc lá sộc thẳng vào mũi cô, trong người nảy sinh bản năng phản kháng, ánh mắt cô lạnh nhạt, lộ ra vẻ đề phòng tự nhiên.
Trong phòng xuất hiện một nam nhân: Đông Đình Phong. Nam nhân này hai chân vắt chéo, dựa lưng vào sô-pha trong phòng ngủ, dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn ở bàn trà, xung quanh là một làn khói mỏng.
Giờ khắc này, hắn đang dùng ánh mắt thâm sâu để dò xét cô.
“Anh vào đây bằng cách nào?”
Khóe môi Đông Đình Phong khẽ nhếch lên:
“Tại sao không thể vào? Ta là nam chủ nhân của căn phòng này mà!”
“…”
Chuẩn luôn!
Sau đó hắn nói một câu khiến cô lập tức nhảy dựng lên:
“Ta đến đây là có chuyện muốn nói với cô: Gia gia muốn ta ngày mai dọn đến ở đây!”