• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thôi Tán, ở đây không hoan nghênh anh, mời anh đi cho, trong vòng ba phút nếu anh vẫn còn dây dưa không rõ, ở lại chỗ này gây phiền phức cho chúng tôi, thì tôi sẽ sai người đưa anh ra ngoài.”


Hà Cúc Hoa đang đỡ trán, lạnh lùng đi ra ngoài, vẻ mặt không giấu nổi vẻ tức giận, ngón tay trắng nõn đã nhuộm đầy máu.


Bà ta là đệ nhất phu nhân của Đông gia ở Ba Thành, thuộc dòng dõi danh giá, lúc còn trẻ tên tuổi đã nổi tiếng giàu có, khi được gả vào Đông gia lại còn là đệ nhất phu nhân. Bà ta cao quý, ưu tú, thanh nhã, lại nổi tiếng là người biết tiết chế, nhưng hôm nay bà ta lại bị kích động mà tức giận, không chỉ bởi vì đứa con dâu bỏ nhà theo giai, mà còn bởi vì đối tượng của cô lại là người này.


Thôi Tán quay đầu nhìn một chút, thấy bà ta đang tức giận, liền cười châm chọc, đi lại gần, chậm dãi nhấn mạnh từng câu, từng chữ:


“Là tôi muốn tìm phu nhân gây phiền phức thế này sao? Không, phu nhân nghĩ sai rồi, Đông phu nhân, cho tới nay, không phải đều là các người tìm đến tôi gây phiền phức sao? Hàn Tịnh vốn là người con gái của tôi… Ngay từ lúc bắt đầu, chính là Đông phu nhân đã cướp cô ấy đi, chia cắt chúng tôi. Cho dù cô ấy có sinh cho Đông gia các người một đứa cháu đi nữa thì cô ấy vẫn là của tôi, tôi nhất định nhất định sẽ cướp về. Quan trọng là trong lòng cô ấy, căn bản không yêu hắn ta. Tôi sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại.”


Anh ta vừa hùng hồn tuyên bố rồi cười một cái khiến người ta thấy ghét, lại quay sang Ninh Mẫn:


“Tịnh, em hãy quyết định đi! Có muốn ly hôn hay không, chỉ một câu thôi, tôi sẽ thay em giải quyết tất cả với Đông gia… Đừng để trong lòng nữa…”


Ninh Mẫn vừa mới mở miệng, đang định nói chuyện thì.


“Thôi Tán!”


Đông Đình Phong đột nhiên đi tới, bước đi ung dung ngăn cản cô và Thôi Tán nói chuyện, ánh mắt hắn thâm sâu, khó đoán:


“Ta và Tịnh Tịnh sẽ không ly hôn. Cho dù anh có dở trò gì đi nữa cũng vô ích. Đã bước vào cửa Đông gia thì không dễ dàng có thể cắt đứt quan hệ với Đông gia.”


Thanh âm hạ xuống, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía nam nhân bình tĩnh, ung dung đó, không một ai có thể tìm thấy bất cứ điểm tức giận nào trên mặt hắn, nhưng câu nói của hắn lại khiến tất cả mọi người đều giống như gặm phải một cái đầu cá, cảm thấy không được thoải mái: Hà Cúc Hoa sắc mặt trầm xuống, Đông Lôi tỏ vẻ không cam lòng, Y Tử Mi thì vô cùng nghi hoặc, ánh mắt nhìn A Lực lóe sáng, còn Ninh Mẫn, cô đang chau mày, và không ngờ tới hắn lại có thể bác bỏ một cách nhanh chóng như vậy được.


Mọi người đều biết Đông đại thiếu không có vui vẻ gì với cuộc hôn nhân này cho nên hắn không để ý lắm đến nó, bên ngoài đều gièm pha, nhưng hắn vẫn muốn giữ cái danh hiệu người chồng chung thủy là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì số cổ phần ở công ty?


Cặp mắt đào hoa, câu dẫn của Thôi Tán chớp chớp vài cái vì ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu lại, khẽ cười, người đàn ông này quá kiêu ngạo, hắn làm sao cho phép mình bị người khác ly hôn.


Người này, thích nắm thế chủ động, nhưng lúc này đây, hắn đừng mơ tưởng.


“Tốt, vậy chúng ta cùng chờ xem, cuối cùng Tịnh Tịnh sẽ ở cùng anh hay không?”


Anh ta không thèm để ý đến Đông Đình Phong, ánh mắt thâm tình càn rỡ nhìn Ninh Mẫn.


“Thôi học trưởng, hay anh cứ đi trước đi! Chuyện ly hôn này, em còn phải hỏi ý kiến ông nội… Anh hãy để lại danh thiếp cho em, nếu cần em sẽ liên lạc sau…”


Roạt… Lần này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Ninh Mẫn: Trước mặt mẹ chồng, em chồng cũng như chồng mình mà cô dám dở trò xin danh thiếp của bồ cũ để dự định ly hôn. Chuyện này, cô đúng là cả gan làm loạn mà.


Cái này giống như đánh vào mặt của Đông Đình Phong vậy!


Thôi Tán mỉm cười đắc ý, con ngươi sáng lên, nhìn Đông Đình Phong:


“Danh thiếp quên mang theo, chúng ta trao đổi số điện thoại vậy. Số của tôi là 180****8888. Nhớ là đừng để tôi đợi lâu!”


Rồi anh ta khua tay rời đi, cười khoái chí.


Mi mắt Ninh Mẫn dật dật mấy cái, trong lòng nghĩ: Hai kẻ này, mẹ nó đều không phải đồ tốt, Đông Đình Phong thì chiếm giữ cái hố xí lâu ngày mà mãi không chịu thải ra, một bên treo cờ đỏ sặc sỡ bay phất phới, một bên vì quyền lợi mà không chịu ly hôn; còn Thôi Tán kia, vì cái ân tình nào đó mà thể phải đoạt lại tình cũ, hứ, cuộc sống của Hàn Tịnh con mẹ nó chứ thật đúng là thật rắc rối.


=======


Sau khi cánh cửa được khép lại, Đông Đình Phong mới quay sang nhìn Ninh Mẫn, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt cô vẫn vô cùng tỉnh táo, từng cử chỉ lời nói cũng khá lí trí. Một Hàn Tịnh như vậy, thật sự rất đặc biệt. Cô trước đây, nội tâm tuy rất quật cường nhưng không có sự can đảm lớn như vậy.


Ly hôn?


Đáy mắt hắn sâu thẳm, đôi môi cong cong.


“Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi đã làm sai cái gì? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, là mẹ anh động thủ đánh người trước. Chẳng lẽ tôi phải đứng yên cho bà ta đánh sao? Bây giờ là xã hội do pháp chế rồi…”


Ninh Mẫn cau mày, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, quả thật Hà Cúc Hoa ra tay rất độc ác, giống như cô đã gây thù chuốc oán với bà ta từ trước vậy.


Trên mặt cô hằn rõ từng dấu tay của bà ta.


“Hàn Tịnh, cô nên bị đánh. Sáu năm trước, cô và người đàn ông này cấu kết làm bậy, đó là lúc cô chưa gả cho anh trai tôi, sáu năm sau, cô đã là Đông đại thiếu phu nhân, ở Hoa Châu dám cùng anh ta dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, quay trở về Ba Thành, vẫn dây dưa không rõ. Cô đi ngoại tình mà vẫn còn phách lối như vậy, chụp nhiều ảnh như vậy còn khoe khoang cái gì?”


Đông Lôi hung hăng chạy tới, ngón tay chỉ trỏ như muốn chọc thẳng vào mặt cô.


“Chờ một chút, chụp nhiều ảnh để khoe khoang, đây là ý gì? Cô hãy nói rõ cho tôi?”


Cô cau mày lại, có phải cô đã bỏ qua chuyện gì không?


Tự sâu thẳm trong ánh mắt của Đông Lôi có gì đó muốn lẩn tránh, cô thực sự sợ hơn và không dám coi thường người phụ nữ này.


“Hàn Tịnh, cô đã làm chuyện gì thì tự cô rõ nhất… Đừng có ở đây bày ra cái bộ mặt vô tội mà cầu xin sự thương hại. Bây giờ lại còn ngang nhiên chạy đến làm náo loạn bữa tiệc mừng thọ của Y gia, cô xem anh tôi là đồ ngốc nên muốn bỡn cợt chắc? Anh, loại phụ nữ này, chẳng lẽ anh còn không biết dã tâm của cô ta sao? Em thật sự không hiểu tại sao anh lại đồng ý kết hôn với cô ta? Anh xem, trán của mẹ bị cô ta làm cho thành ra như thế này, tất cả là do con yêu tinh hại người này làm ra. Hôm nay, mặt mũi của Đông gia chúng ta thật sự đã chẳng còn gì cả… loại phụ nữ này, làm sao có thể xứng làm vợ của anh chứ, làm sao có thể xứng làm mẹ của cháu em chứ…”


Dù Hàn Tịnh có ngoại hình xinh đẹp cũng không xứng với anh trai cô.


“Này tôi đã nói rồi, cùng lắm thì ly hôn, cô còn ở đây mà ồn ào cái gì cơ chứ? Đông Đình Phong, hãy quản em gái anh cho tốt, còn nữa, khi nào chúng ta có thời gian thì cùng nhau đi ký tên vào tờ giấu ly hôn, anh cũng đã nhìn thấy, chuyện này hôm nay không có cách nào khác cả! Khi trở về tôi sẽ nói chuyện với gia gia…”


Cô xoa xoa khuôn mặt rồi đi ra ngoài, tìm một chút đá chườm lên má, chẳng mấy vui vẻ đứng tại chỗ nhìn ánh mắt của họ.


“Ly hôn đó là cách tốt nhất. Loại phụ nữ lả lơi ong bướm như cô không nên bước chân vào Đông gia chúng tôi… Hàn Tịnh, sau khi ly hôn, tốt nhất cô đừng hòng lấy được một đồng nào từ anh tôi, còn nữa…”


“A Lực, đưa phu nhân về nhà trước.”


Đông Đình Phong đột nhiên cắt lời của Đông Lôi, hạ lệnh cho A Lực, giọng nói vô cùng cương quyết.


“Vâng.”


Đây là lại muốn gian lỏng “Hàn Tịnh” sao?


Ninh Mẫn bắt đầu quay lại quan sát, rốt cuộc thì nam nhân này có phải một kẻ gia trưởng:


“Tôi vẫn chưa muốn về…”


“Chưa muốn về, cô còn muốn làm gì?”


Hắn nheo mắt lại nhìn cô lạnh lùng, dáng vẻ lúc này của hắn, thật sự rất nguy hiểm.


“Tôi…”


Thật sự, cô muốn gặp lại đứa trẻ vừa lúc nãy đã bị người khác đưa đi.


“Trở về! Lẽ nào hôm nay cô gây chuyện còn chưa đủ? Hay là muốn đem chuyện tình ấy làm náo loạn một phen nữa, trực tiếp lên trang nhất? Rồi để cho ông nội ngã bệnh mới cam tâm? Hàn Tịnh, đây là lòng hiếu thuận của cô sao?”


Thanh âm đó lại thêm mấy phần sắc lạnh, khiến cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.


“Gây xôn xao dư luận như vậy, cô vĩnh viễn không có cái quyền chủ động ly hôn… Lập tức về nhà cho ta!”


Ngữ khí này quả thất quá ngang ngược, Hàn Tịnh trước đây có lẽ sẽ bị dọa cho mà dăm dắp nghe lời hắn, nhưng cô thì không.


Nhưng đối mặt với những kẻ hận cô đến tận xương tủy như thế này, thì bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để cô nhắc đến chuyện ly hôn.


Ninh Mẫn im miệng, không có đổi trang phục khác liền quay đầu rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK