• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Trùng sinh


Có người nói trước khi chết có thể nhìn thấy kiếp trước, có người nói trước khi chết những chuyện đã trải qua khi còn sống sẽ hiện lên trong đầu một lần nữa. Trong khoảnh khắc rơi xuống lầu, Bạch Ngưng nhìn thấy một khuôn mặt tang thương quen thuộc, người yêu cô cả đời —— mẹ.


Cô không muốn chết, thật sự không muốn chết. . . . . .


Nhưng cô thậm chí còn nghe được tiếng “Bốp” nặng nề vang lên, dường như cô nghe thấy tiếng máu chảy ra, nghe thấy tiếng hét bốn phía.


Sau đó, trong đầu cô trống rỗng, trước mắt cô trống rỗng, cô tựa như một luồng sương khói bị gió thổi đi.


Về sau, cô mở mắt ra.


Cảnh tượng trước mắt cô không biết, nhưng cảm giác còn sống này là thật.


Trong đầu vẫn nhớ rõ mình bị bạt tai, bị đuổi theo, sau đó từ trên cao rơi xuống.


Thì ra, cảnh tượng rõ ràng như vậy lại là một giấc mơ.


Hơn nữa, cô đoán bây giờ cô vẫn chưa tỉnh, còn đang ngủ, bây giờ vẫn là mơ, bằng không vì sao cô không biết cảnh tượng trước mắt?


Vì thế cô lại nhắm nghiền mắt lại.


Nhưng cô không ngủ tiếp được, đầu óc vô cùng tỉnh táo.


Lại mở mắt ra một lần nữa, nhìn lại căn phòng này một lượt. Tiếng TV ồn ào, cô biết cảnh tượng trước mắt là gì ——


Một phòng ngủ xa hoa trong khu nhà cao cấp.


Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu tím khiến căn phòng được bao phủ trong màu tím lãng mạn nhàn nhạt.


Bạch Ngưng thử ngồi dậy, thân thể không giống như trong mơ không chịu sự chi phối của đầu óc.


Cô nhìn cái giường đắt tiền, nhìn ngăn tủ được làm thủ công hoàn toàn, nhìn tất cả đồ vật trong phòng, sau đó từ trên giường đi xuống, lúc này cô nhìn thấy mình mặc áo ngủ tơ tằm. Cô đã từng thấy đồng nghiệp mỗi ngày lấy khăn tơ tằm ra khoe, nhưng tính chất còn không bằng áo ngủ này.


Khi thấy đôi chân trắng noãn thon dài phía dưới áo ngủ, cô hoảng sợ suýt chút hét lên.


Đó không phải chân cô!


Không ai không nhận ra được chính thân thể mình, cô biết rất rõ ràng, đây không phải chân cô. Bàn tay này không phải của cô, cánh tay không phải của cô, tóc không phải của cô. . . . . . mỗi một chỗ trên thân thể này, đều không phải của cô!


Cô thấy một mặt gương trong phòng.


Khủng hoảng, khiếp sợ, thấp thỏm không yên đi đến.


Cô từng xem một bộ phim, kể về một cô gái tỉnh lại sau tai nạn xe cộ bị mất trí nhớ, chồng con đều ở bên người. Cô ấy có gia đình hạnh phúc, nhưng sau này cô mới biết được, thì ra vợ của người cô tưởng là chồng mình là một người khác, nhưng cô ấy đã chết. Anh ta tìm đến cô, đem thân thể của cô đổi thành vợ anh ta, sau đó lại tiếp tục cuộc sống cả nhà hạnh phúc.


Có phải thân thể của cô cũng bị người ta thay đổi rồi không?


Trong giây phút đứng trước mặt gương kia, cô nhắm hai mắt lại.


Cô không dám tưởng tượng nếu khuôn mặt vẫn là mặt cô, cô nên làm gì bây giờ? Nhưng nếu trong gương lại xuất hiện một khuôn mặt xa lạ, cô biết phải làm sao?


Tim đập thình thịch, hô hấp càng ngày càng gấp, cô chậm rãi mở mắt ra.


“A ——”


Hét được một nửa, cô bưng kín miệng mình.


Khuôn mặt trong gương cô biết, nhưng không phải của cô.


Hứa Tĩnh Hàm! Ngôi sao điện ảnh hot nhất hiện giờ – Hứa Tĩnh Hàm!


=======


Chương 2: Thân phận đột nhiên tới


Cô biết người này, cô đã từng xem phim truyền hình cô ấy đóng, đọc tin tức về cô ấy, cô biết cô ấy đã từng diễn rất nhiều nhân vật chính trong phim cổ trang, hiện đại, cũng lên rất nhiều trang báo, tạo ra rất nhiều scandal. Cuối cùng khoảng một năm trước kết hôn với con trai một nhà giàu, đi vào con đường đại đa số ngôi sao nữ chờ đợi—— gả vào nhà giàu!


Nhưng. . . . . . Tại sao? Bây giờ cô lại ở trong cơ thể này? Hứa Tĩnh Hàm đâu? Hứa Tĩnh Hàm thực sự đã đi đâu?


Còn cô? Chính cô thì sao?


Đúng, nếu như tất cả những chuyện này đều là thật, nếu như tất cả mọi chuyện không phải là một giấc mơ, vậy. . . . . . cô biết chính mình ở đâu, cô đã chết rồi.


Từ trên lầu quán bar “Bồng Lai” nhảy xuống, đã chết rồi.


Đây. . . . . . mọi chuyện là thật sao?


Bạch Ngưng nhìn khuôn mặt và thân thể của mình trong gương một lần nữa, sau đó nhìn bốn phía căn phòng, cuối cùng đi vén rèm cửa sổ màu tím lên, quả nhiên thấy được một vườn hoa, là vườn hoa chỉ ở trong TV mới có.


Có hồ bơi, hòn non bộ, đủ loại hoa, thiết bị phong phú, máy cắt cỏ, người làm vườn. . . . . . có cái cô đã từng nhìn thấy trong TV, có cái chưa thấy bao giờ


Vô lực tựa vào bên cửa sổ, không biết rốt cuộc đây là tình huống gì.


Đột nhiên, cô nghĩ tới một từ trong tiểu thuyết —— xuyên không.


Cô chưa từng xem tiểu thuyết trên internet, từ trước tới nay không có thời gian đọc, nhưng bên cạnh có rất nhiều người đọc, dù sao cũng nghe nói qua một chút.


Xuyên không, cả thân thể và linh hồn người hiện đại xuyên đến cổ đại, hoặc chỉ có linh hồn đến cổ đại, sau đó nhập vào người khác.


Chẳng lẽ, bây giờ cô đã nhập vào Hứa Tĩnh Hàm?


Tình huống này cô không thể chấp nhận, cũng không có cách nào chấp nhận.


Vừa nghĩ vừa nằm lên giường, mở mắt ra lần nữa nhìn mình, nhìn thế giới này, nhưng cô biết tất cả đều là thật. Không có giấc mơ nào rõ ràng như vậy, ít nhất cô chưa gặp bao giờ.


Cô thì sao, là xuyên qua? Nhập sai hồn? Hay là cái khác?


Trí nhớ trong đầu là mơ, hay cảnh tượng trước mắt mới là mơ?


Cô còn sống? Hay đã chết?


Người tên Bạch Ngưng đã chết rồi; nhưng Hứa Tĩnh Hàm, cô không biết cô ấy đã đi về đâu. . . . . .


Lúc trước cô là Bạch Ngưng, sau khi chết tỉnh dậy lại thành Hứa Tĩnh Hàm.


Hứa Tĩnh Hàm gả vào nhà giàu, bây giờ nơi cô ở là nơi này sao?


Nhìn về phía cửa phòng, cô muốn đi ra ngoài, muốn xem cảnh tượng bên ngoài, muốn tìm người hỏi thăm, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không dám.


Bên ngoài có cái gì? Chồng Hứa Tĩnh Hàm? Người nhà Hứa Tĩnh Hàm? Tất cả đều là những thứ Hứa Tĩnh Hàm quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ.


Làm sao bây giờ? Cô biết phải làm sao bây giờ?


Đứng cạnh cửa sổ một giờ, trong đầu suy nghĩ một giờ, cuối cùng, cô đi tới bên cửa, mở cửa.


Sàn nhà màu trắng, lan can màu trắng, sau đó, có tiếng động truyền đến, dường như có người sắp tới, cô đang định trốn vào trong phòng, một bác gái mặc trang phục người giúp việc màu trắng xuất hiện trước mắt cô. Bà đang quỳ trên mặt đất dùng khăn lau lau.


“Phu nhân, cô tỉnh rồi à?” Bác gái ngẩng đầu lên nói.


Cô không biết nói gì, gật đầu một cái.


“Có cần tôi mang bữa sáng ra không?”


Cô gật đầu lần nữa.


“Được phu nhân, cô đợi một lát xuống dưới tầng ăn.” Bác gái để khăn lau xuống rời đi, Bạch Ngưng đóng cửa lại trở về phòng.


Người giàu chắc cũng phải mặc chỉnh tề rồi mới ăn sáng đúng không?


Nhỡ cô tính sai, chênh lệch với thói quen sinh hoạt của Hứa Tĩnh Hàm quá nhiều thì sao?


Bây giờ không nghĩ ra được gì hết, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước hết phải tiếp tục làm Hứa Tĩnh Hàm rồi tính sau.


Mở tủ treo quần áo, cô nhìn thấy quần áo đầy tủ. Sau đó là phụ kiện, khăn quàng cổ, tất, dây chuyền, đai lưng. . . . . .


Cũng may, cuộc sống riêng của Hứa Tĩnh Hàm không ít lần bị đăng báo. Cô nhớ cô ấy từng rất tự hào nói mình bình thường thích mặc màu trắng hoặc những trang phục có màu nhạt. Cô cũng nhớ rất nhiều khi, cô ấy đều thả mái tóc quăn. Cho nên việc ăn mặc hiện giờ cũng sẽ không quá khó khăn. Cô tìm trong đống quần áo một cái áo khoác mỏng mặc vào, lấy một chiếc khăn lụa mỏng khoác lên đầu rồi ra khỏi phòng.


Cũng may bữa ăn sáng là sandwich đơn giản, trứng gà, cháo, cũng không phải mấy thứ cô chưa từng thấy, chưa từng ăn.


Dù là làm ngôi sao, hay là con dâu nhà giàu, cử chỉ của Hứa Tĩnh Hàm lúc nào cũng phải ưu nhã, cho nên cô cũng cố gắng làm ra vẻ ưu nhã.


Tốc độ ăn cơm nhanh gấp đôi so với bình thường, sau đó để thìa xuống, chậm rãi đứng dậy.


“Hôm nay khẩu vị phu nhân có vẻ rất tốt, tất cả đều ăn hết.” Bác gái cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang