• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Tranh chấp


Thấy Bác Thẩm, cô mở miệng hỏi: “Bác Thẩm, bác xem, trên tờ báo này viết vụ án nữ sinh đại học đó, một trong bốn người liên quan vừa khéo có một người tên Trần Chí Dương, là con trai bác Trần vừa rồi sao?”


“Cái gì?” Bác Thẩm kinh hãi, vội đã chạy tới xem tờ báo, thất sắc nói: “Tám phần là đúng rồi! Bằng không Trần tiên sinh đã sớm cắt đứt quan hệ với Ngôn gia sao đột nhiên lại tìm đến tiên sinh, thì ra là con trai ông ta phạm vào chuyện lớn như vậy!”


Đã sớm cắt đứt giao tình?


Nghe Bác Thẩm nói như vậy, Bạch Ngưng cảm thấy an tâm hơn một chút. Nói cách khác dù ông ta tới xin Ngôn Lạc Quân giúp đỡ, Ngôn Lạc Quân cũng không nhất định sẽ giúp.


“Ai, Chí Dương thiếu gia này, bình thường cũng chỉ uống chút rượu, trăng hoa một chút thôi. Sao giờ lại làm ra chuyện như vậy?” Bác Thẩm nhìn tờ báo, nói.


Bạch Ngưng thử dò xét nói: “Tôi cảm thấy Trần Chí Dương có lẽ không tệ? Không ngờ anh ta lại như thế.”


“Phu nhân cô gặp cậu ta chưa?” Bác Thẩm hỏi một tiếng, lại lập tức gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, nhất định là cô đã gặp, hơn nữa ngày hai người kết hôn cậu ta cũng tới.”


Bạch Ngưng thầm sợ bóng sợ gió, không biến sắc nghe Bác Thẩm tiếp tục nói: “Năm đó Trần tiên sinh ám hại lão gia, sau Trần gia bị thua nên không còn qua lại với Ngôn gia nữa. Nhưng tiên sinh vẫn không nỡ bỏ người bạn nối khố là Chí Dương thiếu gia, tới bây vẫn còn liên lạc. Nếu phu nhân tới đây mà gặp Trần tiên sinh, biết tiên sinh vẫn còn quan hệ với bọn họ, chỉ sợ sẽ không vui.”


Tốt nhất là gặp đi! Bạch Ngưng nghĩ trong lòng.


Nhưng qua nửa giờ, phu nhân trong miệng Bác Thẩm vẫn chưa tới, ngược lại Ngôn Lạc Quân và Trần Thiếu Lâm cùng nhau đi xuống tầng.


“Lạc Quân, bác thật sự không biết nói thế nào, cám ơn cháu! Cám ơn cháu!” Trần Thiếu Lâm đi tới phòng khách, quay đầu lại khóc lóc nức nở nói.


Bạch Ngưng đứng bên nghe xong lời này, thân thể khẽ run.


“Bác Trần, chuyện này cháu sẽ cố hết sức, nhưng không nhất định có thể thành công, bác nhớ giữ gìn sức khỏe, không nên quá sốt ruột.” Ngôn Lạc Quân nói.


“Được được được, vậy bác đi trước nhé Lạc Quân.” Trần Thiếu Lâm nói xong, tạm biệt Ngôn Lạc Quân, sau đó lại gật đầu với Bạch Ngưng một cái, rồi được Bác Thẩm đưa ra cửa.


Trần Thiếu Lâm vừa đi, Bạch Ngưng lập tức đứng dậy nói: “Anh muốn giúp tên tội phạm cưỡng hiếp đó sao?”


Ngôn Lạc Quân đang chuẩn bị lên tầng quay đầu lại, nói: “Tội phạm cưỡng hiếp? Cô có ý gì?”


“Tôi nói Trần Chí Dương đó! Tim anh làm bằng đá sao, loại người như vậy anh cũng giúp!”


Ngôn Lạc Quân nhìn cô một cái, nói: “Cô bị bệnh à?”


“Tôi không cho anh giúp hắn, hắn ta nhất định phải bị trừng trị, anh không thể giúp hắn!” Bạch Ngưng lập tức chạy lên cầu thang, chặn trước mặt anh nói.


Lạc Quân đẩy cô ra, đi lên tầng. Bạch Ngưng bị đẩy trên bậc thang, lảo đảo một cái. Bác Thẩm vừa vào cửa vội vàng chạy tới đỡ cô.


Sau khi đứng vững Bạch Ngưng lập tức đuổi theo lên tầng.


Giữ chặt Ngôn Lạc Quân, cô lại nói: “Hắn là hung thủ giết người đấy, anh đừng tham gia, để cho cảnh sát làm theo pháp luật, được không? Tôi xin anh.”


Ngôn Lạc Quân cau mày nhìn cô nói: “Hứa Tĩnh Hàm, cô bị sao vậy hả? Đột nhiên hiên ngang lẫm liệt sao? Cô nhìn thấy Chí Dương là hung thủ à? Chỉ vì một gái gọi, có cần thiết khiến cậu ấy mất mạng không?”


“Cô ấy không phải gái gọi!” Bạch Ngưng kích động nói.


Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, nói: “Cô biết cô ta đúng không? Ngày hôm trước cô đến quán bar ‘Bồng Lai’, hôm nay cô lại bảo vệ người phụ nữ kia? Cô và cô ta có quan hệ gì sao? Thật đúng là giao thiệp rộng rãi, cả gái gọi mà cô cũng quen.”


“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng ép mình tỉnh táo lại, nói: “Báo đã nói rồi, cô ấy chỉ hát ở hộp đêm thôi. Thật ra thì. . . . . . Thật ra thì tôi cũng nghĩ cho anh, vụ án này ầm ĩ lớn như vậy, ngộ nhỡ về sau anh không khống chế được thì phải làm sao?”


Ngôn Lạc Quân nhìn cô cười lạnh, lấy điện thoại di động ra, vừa bấm điện thoại vừa đi về phía trước. Bạch Ngưng ở phía sau anh gọi một tiếng “Ngôn Lạc Quân”


Anh lại không thèm để ý, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.


“Anh ra đây, Ngôn Lạc Quân anh ra đây ngay!” Bạch Ngưng vội gõ cửa, lại nghe được dưới tầng truyền đến một giọng nữ không nhanh không chậm lại mang theo chút không vui.


“Hai đứa đang làm cái gì thế hả?”


Trên cầu thang, một phụ nữ trung niên tay ôm một đứa bé, ung dung sang trọng, khí chất bất phàm đang nhìn về phía cô.


======


Chương 12: Mẹ chồng


Bạch Ngưng thoáng sửng sốt, khẽ mở miệng nhưng vẫn không gọi ra được một tiếng “Mẹ”.


Ngôn Lạc Quân mở cửa, vẫn vừa gọi điện thoại vừa đi xuống dưới tầng. Bạch Ngưng cũng đi xuống cùng anh, chỉ nghe anhnói một câu: “Tôi mặc kệ mấy người dùng cách gì, tin tức ngày mai phải có chuyển biến.”


“Mẹ, bà ngoại đi rồi sao?” Ngôn Lạc Quân cúp điện thoại nói.


Hoàng Mạn Văn ngẩng đầu nói với Ngôn Lạc Quân: “Còn dám hỏi, bà ngoại của con thật vất vả mới tới một lần, con cũng không rút thời gian trở về một chuyến.” Vừa nói vừa đưa đứa bé trong lòng về phía Bạch Ngưng.


“Vất vả gì chứ, chẳng phải tháng trước cũng tới rồi sao?” Ngôn Lạc Quân nói xong, đi về phía ghế sa lon trong phòng khách .


Bạch Ngưng chưa bao giờ ôm trẻ con, Hoàng Mạn Văn đột nhiên đưa con cho cô, cô rất bất ngờ, vội đón lấy đứa bé.


Hoàng Mạn Văn quay đầu lại tức giận nói: “Bình thường con cũng ôm trẻ con như vậy à? Quả thật không biết làm mẹ mà! Bác Thẩm ——” nói xong lườm cô một cái, đưa đứa bé cho Bác Thẩm đứng bên.


Bạch Ngưng cúi thấp đầu, không nói một câu.


Hoàng Mạn Văn cũng đi tới bên sofa ngồi xuống, Bạch Ngưng đang không biết nên làm thế nào cho phải, Bác Thẩm đi tới nói: “Phu nhân, cô cũng ngồi đi, đứa bé có tôi là được.”


Bạch Ngưng gật đầu một cái, đi tới bên sô pha, cân nhắc một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Ngôn Lạc Quân.


Hoàng Mạn Văn nhìn hai người, nói: “Lạc Quân, gọi điện cho ba con đi.”


Ngôn Lạc Quân ngước mắt nhìn bà.


“Sau khi xem báo viết về chuyện ở quán cà phê ngày đó, ba con có hơi tức giận.” Hoàng Mạn Văn nói.


Ngôn Lạc Quân xùy một tiếng, không nói.


Hoàng Mạn Văn nhìn anh một lúc lâu mới hỏi: “Về chuyện ngày đó, con không có gì để giải thích sao?”


“Con phải nói gì?” Vẻ mặt Ngôn Lạc Quân khó hiểu.


“Vị tiểu thư kia là ai, có quan hệ gì với con.”


“Khách hàng, không có quan hệ gì.” Ngôn Lạc Quân trả lời.


Lúc này cả Bạch Ngưng cũng muốn cười nhạt, cái thân phận “Khách hàng” này quả đúng là cung cấp cho đàn ông phương tiện để nói dối.


Hiển nhiên Hoàng Mạn Văn cũng không hài lòng với đáp án này, nói: “Tóm lại, về sau con ít dính líu đến những tin tức kiểu này đi, kết hôn nên có bộ dạng của người kết hôn, đã có cả con gái rồi còn tạo scandal khắp nơi. Con muốnTĩnh Hàm nghĩ như thế nào, con bé có thể an tâm sống với con sao?”


“Mẹ, con và Tĩnh Hàm muốn sinh con trai, mẹ cảm thấy thế nào?” Ngôn Lạc Quân nói một câu cắt đứt đề tài vừa rồi.


Bạch Ngưng khiếp sợ, không tự giác dịch dịch ra ngoài kéo dài khoảng cách với hắn.


Sắc mặt Hoàng Mạn Văn đột nhiên tốt hơn một chút, mỉm cười nói: “Bà ngoại của con đang nói muốn có chắt, con biết là tốt rồi, cuối năm có tin tức là tốt nhất.” Hoàng Mạn Văn dời tầm về phía Bạch Ngưng. Bạch Ngưng có hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.


Ngôn Lạc Quân này nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta vì sinh con mà muốn cùng phòng sao? Còn mẹ anh ta nữa, vốn tưởng rằng bà sẽ là mẹ chồng tàn ác rất ghét cô, không ngờ bà lại suy nghĩ cho Hứa Tĩnh Hàm.


Lúc này, điện thoại của Ngôn Lạc Quân vang lên, anh tiếp điện thoại chỉ nói một câu “Tốt, tôi lập tức đến ngay.” rồi cúp luôn. Sau đó đứng dậy nói: “Mẹ, con có việc đi ra ngoài.”


Hoàng Mạn Văn cũng đứng dậy nói: “Ừ, mẹ cũng về thôi.”


Bạch Ngưng đứng dậy đưa đi bọn họ. Aau khi hai chiếc xe cùng rời khỏi biệt thự mới thở phào nhẹ nhõm.


Một đêm này, Ngôn Lạc Quân không về.


Cô không quan tâm, cho đến khi nhìn thấy báo ngày hôm sau.


“Cái gọi là hầu hát, thật ra thì chính là gái gọi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK