“Hả?” Còn có nhẫn nữa cơ à? Bạch Ngưng ngẩn người.
Có trời mới biết cái nhẫn nào, từ khi cô xuyên vào đã không thấy rồi. Chẳng lẽ bình thường Hứa Tĩnh Hàm không đeo nhẫn, chỉ khi ra ngoài trong trường hợp quan trọng mới đeo?
“Chiếc nhẫn, à. . . . . . để quên rồi.” Bạch Ngưng ngượng ngùng cười.
Ngôn Lạc Quân ngồi thẳng mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Trong vòng mười lăm phút trở về.” Ngoài miệng nói với Tiểu Hà xong, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Ngưng cũng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, nhưng tay trái hắn đặt ở bên kia, nên không nhìn thấy.
Ngôn Lạc Quân dường như nhìn thấu ý đồ của cô, vươn tay ra trước mặt cô.
Một bàn tay to mà trắng nõn, vừa nhìn đã biết không phải làm gì, chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay hắn nhìn rất đẹp, giống như trong quảng cáo vậy.
“Chiếc nhẫn. . . . . . Rất đẹp.” Bạch Ngưng cười cứng ngắc.
Ngôn Lạc Quân liếc cô một cái, rút tay lại, quay đầu đi.
Tiểu Hà lái xe rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã trở về biệt thự, dừng xe ở trong vườn hoa.
“2 phút, lên tầng lấy nhẫn xuống.” Ngôn Lạc Quân ra lệnh.
Bạch Ngưng ngừng lại, nghe ngữ khí ra lệnh của hắn mà thấy cực kỳ không thoải mái. Cô phân vân có nên cãi lại hay không, cuối cùng lại thôi. Nhanh chóng xuống xe, lộp cộp chạy lên tầng.
Nhẫn, nhẫn ở đâu?
Vừa vào cửa, Bạch Ngưng liền lục tung cả phòng lên tìm, nhưng không biết Hứa Tĩnh Hàm đặt nó ở chỗ nào.
Không tìm được, Ngôn Lạc Quân chắc chắn không không tha cho cô đâu. Nhưng dù có thế thì cô cũng không tìm được, có phải cô cất đâu cơ chứ.
Chỉ mấy phút mà Bạch Ngưng gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, phòng ngủ lại bị bới như gặp trộm.
“Nhẫn ơi, mau ra đây, nếu không tao không cần mày nữa. . . . . .”
Đột nhiên, cô ngồi xổm xuống mở một cái ngăn kéo ra, thấy bên trong có một cái hộp nhìn qua rất đắt tiền. Bạch Ngưng vội vàng mở ra, quả nhiên ở bên là một cái hộp nhỏ màu đỏ.
Ha ha, tìm được rồi! Nhanh chóng mở hộp ra, bên trong quả thật có một chiếc nhẫn. Bạch Ngưng vô cùng vui vẻ lấy ra, nhưng vì quá vội quá hưng phấn, khi rút ra khiến chiếc nhẫn bật ra ngoài.
Bạch Ngưng vội quỳ xuống đất đuổi theo chiếc nhẫn. Đuổi tới cửa, đang định nhặt lên, lại sờ phải một đôi giày da màu đen. Phía trên giày da là đôi chân mặc quần tây thẳng tắp, sau đó là một cái thắt lưng da, sau đó nữa, là khuôn mặt đẹp trai lại vô cùng đáng chết của Ngôn Lạc Quân.
Ngôn Lạc Quân trước nhìn cô, sau lại nhìn tủ treo quần áo, ngăn kéo, các loại hộp lớn nhỏ trong phòng ngủ bị mở toang ra, cuối cùng lại cúi đầu, nhìn thẳng vào mặt cô.
“Đừng nói với tôi, cô làm mất nhẫn rồi.” Hắn từ trên cao nhìn xuống nói.
“Không, không. . . . . . Anh nhấc chân lên, mau nhấc chân lên!” Bạch Ngưng vội vàng nói.
Ngôn Lạc Quân nhấc chân, lộ ra chiếc nhẫn phía dưới. Bạch Ngưng nhanh chóng nhặt lên, giơ cao nói: “Nhìn xem, không phải cái này sao!”
Mặt Ngôn Lạc Quân từ từ đen lại, gằn từng chữ: “Nhìn cho rõ! Đây là nhẫn tôi đưa cô à?”
Bạch Ngưng ngắm nghía chiếc nhẫn một lúc, nói: “Hình như. . . . . . không giống nhau lắm, a, có phải anh mang nhầm đúng không?”
“Hứa Tĩnh Hàm, đừng có khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!” Ngôn Lạc Quân gần như là bốc hỏa hét lên.
Bạch Ngưng sững sờ, hơi bị hắn dọa sợ.
Ngôn Lạc Quân lớn tiếng nói: “Bây giờ, mau cút về tìm tiếp cho tôi!”
Cái gì, cút về? Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ mình bây giờ, đang vô cùng nhếch nhác quỳ trước mặt hắn!
Cô lập tức đứng lên, giận đến hít sâu một hơi. Bạch Ngưng vung tay một cái, nói: “Tôi không tìm được, anh làm gì được nào.”
=======
Chương 28: Tình nhân xuất hiện?
Cô lập tức đứng lên, giận đến hít sâu một hơi. Bạch Ngưng vung tay một cái, nói: “Tôi không tìm được, anh làm gì được nào.”
“Cô!” Ngôn Lạc Quân thật sự bị cô chọc giận, ngón tay chỉ thẳng vào cô dường như muốn nói gì, rồi lại nhịn xuống, đi ra khỏi cửa.
Bạch Ngưng không tự chủ thở phào nhẹ nhõm. Cô còn tưởng rằng hắn muốn đánh cô cơ, coi như hắn còn có chút giáo dục.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Ngôn Lạc Quân: “Còn không mau ra đây!”
Bạch Ngưng đặt chiếc nhẫn ra trong tay vào hộp, đi ra ngoài. Ngôn Lạc Quân lườm cô một cái, đi xuống tầng.
Đi theo hắn xuống tầng, lên xe, sau đó đến tiệm trang sức.
“Có chiếc nào giống cái này không?” Ngôn Lạc Quân vươn tay, nói.
Cô bán hàng ngắm nghía một chút, nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không có, ngài có muốn xem những mẫu khác không?”
Ngôn Lạc Quân không nói câu nào đi ra ngoài.
“Đến cửa hàng khác.” Vừa lên xe, Ngôn Lạc Quân nói.
Cửa hàng thứ hai, vẫn không có.
Ngôn Lạc Quân lại một lần nữa thất vọng ra khỏi cửa hàng. Đi được vài bước bỗng nhiên hắn dừng lại, nhìn chằm chằm một chiếc nhẫn trong quầy thủy tinh, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nói: “Lấy cái này.”
Cuối cùng, Bạch Ngưng đeo mật cái nhẫn nhìn tương tự lên xe.
Xe lại lấy tốc độ cực nhanh đi đến lễ đường, Ngôn Lạc Quân cau mày, mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trước mặt, có vẻ đang rất tức giận.
Bạch Ngưng cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay mình, nhìn chiếc nhẫn trên tay từ các góc độ.
Ngôn Lạc Quân chuyển tầm mắt sang cô, nhìn bộ dáng nhàn nhã của cô, càng nhìn càng tức, lớn tiếng nói: “Nghe đây!”
Bạch Ngưng giật thót, rùng mình một cái, sau đó khó hiểu ngẩng đầu lên.
“Trong vòng năm ngày, tôi muốn nhìn thấy một chiếc nhẫn kết hôn giống như đúc!”
Bạch Ngưng yếu ớt nói: “Tôi cảm thấy cái này rất ổn, rất giống mà, chả có ai soi kĩ vậy đâu.”
“Im miệng! Năm ngày sau mang theo chiếc nhẫn tới tìm tôi!” Ngôn Lạc Quân gần như là gầm lên.
Bạch Ngưng quay đầu, ra vẻ phụ nữ tốt không so đo với đàn ông.
Năm giờ bốn mươi, xe dừng trước cửa một khách sạn.
Không đợi hai người xuống xe, phía trên một người mặc âu phục, dáng vẻ người đàn ông tiêu chuẩn* vội đi xuống, mở cửa xe cho bọn họ.
(*) Kim cương vương lão ngũ ý chỉ những người đàn ông hội tụ những tiêu chuẩn: Đẹp trai, giàu có, giỏi giang, học thức cao, khiêm tốn
“Ông anh à, cậu làm gì mà giờ mới tới, nghi thức cũng sắp bắt đầu rồi đó!” Người nọ vừa nói, vừa lôi kéo bọn họ đi vào khách sạn.
“Cũng may nhạc còn chưa bắt đầu.” Ngôn Lạc Quân nói.
Khách sạn trang hoàng theo phong cách mộng ảo lãng mạn, hiển nhiên là trang trí theo yêu cầu của cô dâu.
Ngôn Lạc Quân cùng Bạch Ngưng được đưa đến bàn đã chuẩn bị từ trước cho bọn họ, ngồi vào hai ghế còn trống.
“Thì ra vị trí này là chuẩn bị cho Ngôn tiên sinh và Ngôn phu nhân, tôi còn đang thắc mắc sao không thấy các vị!” Một người đàn ông trung niên dáng vẻ như phú thương ngồi cùng bàn cười nói.
Ngôn Lạc Quân nói: “Xin lỗi mọi người, có chuyện nên đến muộn.”
“Ngôn phu nhân càng ngày càng đẹp ra, sinh con cũng không thấy mập lên, thật đáng ngưỡng mộ.” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ngồi bên nói.
Bạch Ngưng vội vàng nói: “Đâu có, phu nhân cũng rất xinh đẹp, kiểu tóc hôm nay quả thực rất hợp với phu nhân!”
Phụ nữ kia cười ha hả nói: “Ngôn phu nhân nói chuyện thật là dễ nghe, đây là tôi tự mình búi bừa lên thôi.”
“Oa, phu nhân thật khéo tay, tôi chẳng bao giờ làm được như thế.”
Người phụ nữ đang định nói tiếp, tiếng nhạc chợt vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu, mọi người đều ngồi yên lặng.
Bạch Ngưng len lén thở phào nhẹ nhõm.
Không biết quan hệ với người ta như thế nào, cũng không biết người ta là ai, cô không dám nói lung tung .
Hôn lễ theo kiểu phương tây, đợi cô dâu chú rể đi ra, Bạch Ngưng chăm chú ngắm nhìn họ. Cô dâu rất đẹp, dịu dàng động lòng người, chú rể hơi lớn tuổi, có lẽ phải lớn hơn cô dâu đến cả chục tuổi, nhưng rất biết chăm sóc, có vẻ là người tốt.
Bạch Ngưng có hứng thú dồi dào với hôn lễ của những người có tiền, nhìn không chớp mắt cô dâu chú rể tuyên thệ, trao nhẫn cưới, sau đó chú rể hôn cô dâu. Đột nhiên, khi cô dâu nghiêng người về phía chú rể, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Tóc dài màu đen, khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt quật cường. . . . . . Không phải là vị Vu tiểu thư, “Tình nhân” của Ngôn Lạc Quân đó sao!