• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Người đàn ông độc thân hoàn hảo

Thời gian đều đã từng phụ bạc chúng ta, giây trước chúng ta còn ôm nhau, giây sau liền thành người xa lạ. Thực ra, em vẫn luôn chờ anh ở đó, chỉ có điều anh lại quên mình từng đến nơi đây.

————————————

Bắc Kinh, CBD (Central Business District), ban đêm.

Ánh đèn sáng chói vừa lên, thứ sáu giờ tan tầm, đường phố đông nghịt người và xe, từ nơi đây nhìn ra, màn đêm rực rỡ càng thêm mê hoặc. Đèn hoa sáng trưng từ trung tâm mua sắm Yansha hắt lên thủy tinh, tựa như những đốm sáng nhỏ vụn.

 

Trang Noãn Thần lắng nghe tiếng nhạc vờn quanh, trầm mặc suốt hai mươi phút vừa qua. Đây là một bài hát xưa mang đậm âm điệu đàn ukulele, bài hát có gì đó nhẹ nhàng lại có gì đó đau thương. Tâm tư cô lúc này giống như cánh diều đứt dây bay bổng xa xăm, bay tới sân trường đại học nơi cô từng học với những cánh hoa lê tung bay theo gió, bao phủ lấy không gian. Dưới tàng cây, một người thanh niên mặc áo trắng cười dịu dàng, vóc người cao lớn hòa quyện vào hoa lê, ấm áp đầy sức sống hơn cả hoa lê.

 

“Cô Trang?” Giọng nói trầm thấp đầy nhẫn nại khẽ vang lên từ phía đối diện.

 

Cánh diều đang bay đột nhiên bị người khác kéo lại. Đôi mắt Trang Noãn Thần thoáng khựng lại, cô có cảm giác như mình ngửi được hương hoa lê trong không khí. Nhướng mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lòng cô chợt thấy chua xót, bình thản cất giọng, “Xin lỗi. Anh Trình vừa nói gì vậy ạ?”

Trình Thiếu Tiên mỉm cười, ánh mắt ngời sáng, “Cô Trang thích bài hát này?”

 

“Tôi chỉ thấy dễ nghe, vẫn chưa nói thích.” Trang Noãn Thần hời hợt đáp lời. Cô lấy đồ trang điểm từ trong túi ra, ấn nhẹ nút, chiếc gương nhỏ liền đẩy ra, che khuất tầm nhìn của anh.

Cô ở trong gương xa lạ vô cùng. Nhưng cũng phải, từ trước đến nay cô luôn hiểu phụ nữ trước và sau khi trang điểm đều như hai người khác nhau. Lấy cô làm ví dụ điển hình, cô ở trong gương sau khi trang điểm “kỹ lưỡng” liền trở thành một chú mèo hoang quyến rũ. Cọ kẽ viền mắt phác họa đôi mắt cô dài và to hơn tựa như hạnh nhân, mái tóc đen dài búi xinh xắn, cực kỳ giống với hình tượng phụ nữ thành đạt tao nhã thời đại mới. Khó trách khi Ngải Niệm nhìn thấy “gương mặt” phụ này, liền mắng cô “có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn”.

“Núi Thái Sơn” trong miệng Ngải Niệm chính là Trình Thiếu Tiên – người đàn ông đang ngồi đối diện cô vào giây phút này. Anh mặc áo sơ mi tay ngắn màu be, phối với quần tây màu tối, trông anh khoan khoái nhẹ nhàng vô cùng, mặt mũi anh dưới ánh đèn đủ sắc xoay quanh lúc lờ mờ lúc rực rỡ. Anh ba mươi tuổi với tương lai đầy hứa hẹn, hay nói cách khác là người đàn ông độc thân hoàn mỹ.

 

Tại phòng ăn tao nhã của nhà hàng, tình cảnh như thế này, một đôi nam nữ xa lạ mắt đối mắt chỉ có một khả năng duy nhất là đang xem mắt. Đúng vậy, chính là xem mắt. Có trời mới biết, Trang Noãn Thần quả thực đau đầu với việc xem mắt để kết hôn này vô cùng. Nhưng ngày hôm nay, việc khiến cô được mở rộng tầm nhìn, chính là Trình Thiếu Tiên anh tuấn cao lớn, phong thái ưu nhã không ai sánh bằng, làm sao lại lâm vào nỗi khổ đi xem mắt này chứ? Theo lý thuyết, cô và anh vốn không cùng một loại người.

 

Cô hơi xoay gương, trong gương liền ánh lên đôi mắt trừng to giận dữ của Ngải Niệm. Cô không kìm được bật cười, Ngải Niệm suốt ngày chỉ lo lắng chuyện chung thân đại sự của cô, dường như rất sợ cô sẽ ở giá.

Ngải Niệm, bạn cùng phòng thời đại học đồng thời cũng là bạn thân của cô. Năm đó, Ngải Niệm là thủ khoa các môn khoa học xã hội trúng tuyển thẳng vào trường. Sau khi tốt nghiệp, cô lại không phát huy ngòi bút văn chương tài hoa của mình, mà trở thành bà mai bám sát theo mỗi lần xem mắt của Trang Noãn Thần.

“Anh Trình thuộc chòm sao gì?” Cô ra vẻ biếng nhác nhìn anh, rồi lấy son môi cố tình đánh trước mặt anh, không cần quay đầu cô cũng cảm giác được ánh mắt giết người của Ngải Niệm đang nhằm vào cô.

-Hết chương 1-

PS: Bổ sung ‘kiến thức’ cho các bạn thắc mắc đàn ukulele là đàn gì nhé! keke ^^

Đàn Ukulele còn được gọi tắt là uke, thường có 4 dây. Nó như là một loại đàn ghi ta nhỏ được những người nhập cư Bồ Đào Nha đưa đến Hawaii và trở nên phổ biến trên toàn thế giới. Giai điệu và âm lượng của nhạc cụ này đa dạng với kích cỡ và cấu tạo khác nhau. Ukulele thường có bốn kích cỡ phù hợp với giọng nữ cao, giọng nam cao, giọng nam trung và phối hợp.

(Theo wiki)

À, nếu bạn nào có xem bộ phim dễ thương ‘Yes or No” sẽ được chiêm ngưỡng bạn “nam chính” Kim của phim chơi nhạc cụ này. (^^ cầm chiếc đàn nhỏ xinh này đi tán tỉnh thì dễ thương phải biết *mắc cỡ*…)

=======

Trình Thiếu Tiên xứng đáng là một người đàn ông tao nhã, anh chỉ mỉm cười, “Xin lỗi em, tôi không biết nhiều về chòm sao.”

“A?” Trang Noãn Thần buông thỏi son ra, nhíu mày, “Sinh nhật của anh là khi nào?”

“Mười lăm tháng bảy.”

“Chòm sao Cự Giải.” Trang Noãn Thần giả vờ kinh ngạc, trừng to mắt, hơi nhướng người về trước, “Em thuộc chòm sao Bạch Dương, hai ta căn bản là không hợp nhau.”

Trình Thiếu Tiên cười tươi, “Vì sao?”

Trang Noãn Thần nhún vai, lấy hộp thuốc từ trong giỏ xách, rút một điếu, “Chòm sao Bạch Dương là lửa, chòm sao Cự Giải là nước. Tục ngữ có câu ‘Như nước với lửa’.” Cô ngậm thuốc vào miệng, ánh mắt cô sáng ngời, bồi thêm một câu, “Anh không ngại chứ?”

Trình Thiếu Tiên cười thản nhiên, “Đương nhiên không.”

Trang Noãn Thần phát cáu với ưu điểm này của anh, tay cầm bật lửa run nhè nhẹ. Cô chỉ giả vờ hù anh mà thôi, gặp mặt nửa tiếng, cô cố tình biến bản thân thành quỷ dữ, cố ý đến trễ, cố ý không coi ai ra gì, bây giờ tỏ ra phong trần, nhưng anh vẫn cứ ung dung bình thản. Những chiêu cô dùng nãy giờ đủ để dọa biết bao người đến xem mắt, nhưng hoàn toàn vô ích với Trình Thiếu Tiên đang ngồi trước mắt.

Thuốc vừa châm, cô còn chưa kịp sặc khói, thì đã có một bàn tay bất ngờ giật lấy. Trang Noãn Thần sửng sốt, thầm vui mừng trong lòng cuối cùng ông trời cũng phái thiên thần xuống cứu cô.

Nào ngờ, cô ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt khó chịu của anh họ Nhan Minh!

“Quậy đủ chưa?” Nhan Minh ngồi cùng bàn với Ngải Niệm bước lại, nói đến quên cả sự hiện diện của Trình Thiếu Tiên: “Kêu em đi coi mắt là bảo em đi chết ư. Dù em không thích cũng phải giữ mặt mũi cho anh.” Anh ta lại nhìn Trình Thiếu Tiên, vẻ mặt tức giận bỗng bình thản như không có chuyện gì xảy ra, giải thích: “Thiếu Tiên, để cậu chê cười rồi. Thực ra ngày thường em họ mình không phải như vậy.”

Trang Noãn Thần thở dài. Cô chưa bao giờ thấy Nhan Minh nóng nảy như vậy, tám mươi phần trăm lần coi mắt này là ngụy trang, chắc chắn anh họ có việc nhờ cậy Trình Thiếu Tiên. Anh họ từng kể khi còn học đại học, anh họ và Trình Thiếu Tiên cùng chơi bóng rổ. Tốt nghiệp, Trình Thiếu Tiên ra nước ngoài, Nhan Minh thì khởi nghiệp kinh doanh khách sạn. Cố gắng vài năm, khách sạn của anh họ càng kinh doanh càng phát đạt, mở thêm năm chi nhánh ở phía bắc thành phố, trụ sở chính thì nằm ở ba khu gần đó và khu CBD sầm uất, cũng là địa điểm cô coi mắt hôm nay.

Tuy cô không quen Trình Thiếu Tiên nhưng không khó nhận ra anh xuất sắc vượt trội. Nhan Minh cố lấy lòng con rùa vàng này, chắc chắn có ý đồ. Nếu không, anh họ cũng chẳng tốn công để ý chuyện cưới xin của cô.

Dưới ánh đèn, Trình Thiếu Tiên càng cười khoan dung, anh nói thản nhiên, “Không có gì. Em gái cậu rất đáng yêu.”

Đáng yêu?

Trang Noãn Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực. Anh dựa vào đâu để nhận xét cô đáng yêu?

Nhan Minh hớn hở, cảm thấy chuyện này có triển vọng. Anh ta gọi bồi bàn đang đứng gần đó, “Cậu, qua đây. Ly của khách cạn rượu rồi này, làm ăn như vậy mà cũng đòi làm phục vụ?” Anh ta phách lối ra vẻ ông chủ.

Bồi bàn mau chóng tiến đến, cầm chai rượu vang trên bàn, từ tốn rót vào ly của hai người. Hương rượu thơm ngào ngạt khắp nơi.

Trang Noãn Thần bất giác mê mẩn bàn tay của người bồi bàn. Ngón tay anh ta thon dài sạch sẽ, khớp xương ngay thẳng rõ ràng, sánh cùng chai rượu càng sáng bóng, động tác rót rượu của anh ta khoan thai. Hơn thế nữa, cô gần như có thể thấy đường trí tuệ rõ nét dưới lòng bàn tay anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang