Chương 13: Người đàn ông dưới ánh nắng
Trang Noãn Thần hít thở hương vị ấm áp của mùa thu. Nắng sớm kéo bóng của Giang Mạc Viễn dài ra, anh nhàn nhã cho cá ăn, ngồi đưa lưng về cô. Anh mặc áo sơ mi trắng tinh chỉnh tề, khác biệt hoàn toàn với vẻ lôi thôi của cô.
Cô chỉnh trang quần áo, bước nhẹ lên trước, nhất thời không biết phải nói gì. Không ngờ Giang Mạc Viễn lại lên tiếng trước, thấy cô đến gần, anh chỉ chiếc ghế trắng bên cạnh, “Dậy rồi? Ngồi đi.”
Trang Noãn Thần ngồi xuống, ánh mặt trời sáng chóa tỏa khắp nơi, cô bối rối gãi đầu, “Anh Giang, tối qua tôi… xin lỗi.” Ngất xỉu ở những trường hợp khác không sao, nhưng tối qua cô đang làm việc. Cô tắc trách như vậy sao anh nhịn được chứ?
Giang Mạc Viễn rắc vài viên thức ăn cá vào hồ, cá vàng tung tăng bơi lội, tranh nhau giành thức ăn. Anh đặt thức ăn dành cho cá sang bên, cầm khăn nhân viên tạp vụ đưa lau tay, xoay đầu nhìn cô, “Bây giờ cô thấy thế nào rồi?” Giọng anh trầm ấm êm tai, dường như hành vi tối qua của cô không làm anh nổi giận.
Trang Noãn Thần quan sát nét mặt của anh, thấy anh không có khó chịu, khẽ nói, “Tôi khỏe rồi. Cám ơn anh.”
“Bác sĩ đã tới kiểm tra cho cô. Cô bị loét dạ dày, ngày thường nhớ chú ý ăn uống.” Anh cất giọng thản nhiên, vẻ mặt không cảm xúc.
“A? À, cám ơn anh.” Cô chưa từng lưu tâm đến sức khỏe của mình. Tối qua đau như vậy chắc chắn bệnh loét dạ dày tái phát.
Mặt hồ rung động từng vòng, hai người lại ngồi trong nắng sớm thêm một lúc. Sau đó Giang Mạc Viễn đứng dậy, thân hình anh cao lớn bao phủ cô, “Cô ăn điểm tâm trước đi. Ăn xong, tôi đưa cô về.”
Trang Noãn Thần sửng sốt, lật đật đứng bật dậy, “Dạ khỏi ạ, như vậy phiền anh lắm. Tôi tự về được rồi.”
“Không sao, dù gì cũng tiện đường.” Anh cất giọng nhẹ nhàng. Dứt lời, anh mở cửa đi vào trong.
Trang Noãn Thần thẫn thờ đứng dưới nắng.
***
Bắt đầu từ ngày “thỏa thuận làm việc” với Giang Mạc Viễn thành công, cho tới tận hôm nay, đều do tài xế đưa đón cô. Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cô về nhà. Xe rời xa sân vận động tổ chim, chạy về phía đông. Có lẽ do lưu lượng giao thông bị quản chế chặt chẽ, nên đường cao tốc vào chủ nhật kẹt kín xe, tài xế luồn lách khó khăn về trước.
Trong xe Trang Noãn Thần cũng không được tự nhiên, nhưng may mắn Giang Mạc Viễn ngồi cạnh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này, cô mới thấy nhẹ nhõm hơn, ít ra không cần nghĩ chuyện nói với anh để giết thời gian.
Cô và anh biết nhau hơn một năm, nhưng vẫn chưa đến mức “giao lưu thân thiết”.
Một hồi chuông điện thoại gấp gáp phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Trang Noãn Thần run bắn người, Giang Mạc Viễn cũng mở to mắt. Cô lật đật rút điện thoại ra khỏi giỏ xách, nghe máy.
“Noãn Thần à, cháu sao vậy? Tại sao hôm trước không đi xem mắt hả?” Là giọng nói sắc lạnh thẳng thắn của cô Trang Noãn Thần.
Trong không gian yên ắng của xe, âm thanh này chói tai vô cùng.
=======
Chương 14: Điện thoại
Cô của Trang Noãn Thần sống ở thành phố từ lâu, rồi lấy chồng là dân ở đây nên kiếm được tấm hộ khẩu Bắc Kinh. Cô họ là người luôn thích làm quá và có con trai thành đạt, nên rất hay khoe khoang với họ hàng, cũng bao gồm cả cô trong đó.
Trang Noãn Thần chỉ muốn nhảy ngay xuống xe, cô vội chuyển điện thoại qua bên tai khác, xấu hổ nói, “Cô, bây giờ cháu không tiện nghe điện thoại. Lát cháu gọi lại…”
“Cháu đừng giả vờ này nọ với cô. Hôm nay cô không ép cháu nói thật, chẳng lẽ đợi đến sau này mới nghe cháu bổ sung à? Noãn Thần, cháu lớn già đầu rồi, hai mươi sáu tuổi rồi, gái lỡ thì luôn rồi. Nếu không nghĩ cháu và cô là bà con họ hàng, thì còn lâu cô mới dư thời gian đếm xỉa đến cháu nhé? Cô nghe anh họ cháu kể, người đó khá lắm, tương lai tươi sáng, có xe có nhà, cháu chưa có hộ khẩu Bắc Kinh, thành với người này thì tiền đồ xán lạn, cháu còn kén chọn gì nữa? Hay là cháu…”
“Cô cho cháu gửi lời cám ơn anh họ. Nhưng cháu với người kia không hợp thật mà.” Trang Noãn Thần thấy cô họ càng nói càng hăng hái, vội vã cắt ngay suy tính trong đầu bà.
“Cái gì mà không hợp?” Điện thoại ở chỗ khác hoàn toàn nóng giận, giọng nói như muốn xuyên thấu sóng điện từ, “Vậy cháu muốn thế nào nữa? Cháu biết anh họ cháu tốn bao nhiêu công sức mới mai mối được không? Hôm qua, ba cháu gọi điện hỏi han chuyện của cháu, cô còn vỗ ngực đảm bảo lần này nhất định thành công. Cháu bây giờ nói không hợp, vậy cô phải ăn nói thế nào với ba mẹ cháu đây?”
Trang Noãn Thần đau tai, hơi nghiêng đầu, đưa điện thoại ra xa. Cô len lén nhìn Giang Mạc Viễn qua khóe mắt, nét mặt anh có vẻ như muốn cười nhưng cố gắng nhẫn nhịn, khóe miệng khẽ cong lên.
Thật là mất mặt! Cô lúng túng lui vào góc, áp điện thoại vào tai, than thở, “Cô, nghe cháu nói đã…”
“Là cháu nghe cô nói mới đúng!” Cô họ là mẫu người khó đối phó, người bình thường đừng mong thắng nổi bà, “Cháu đã hai mươi sáu tuổi rồi, nếu không lấy chồng ngay, thì chỉ có thể tìm người đàn ông đã có vài đời vợ thôi, cháu muốn làm mẹ kế à? Sao cháu không tự lượng sức mình đi. Cháu phải nhìn lại cháu, không hộ khẩu Bắc Kinh, không nhà không xe, công việc không ổn định, cháu muốn thăng tiến cũng khó, thừa dịp còn trẻ mau chóng vớt đại một người đi chứ. Nếu không qua hết lứa tuổi này, cháu sẽ thành hàng ế tồn kho, cháu hiểu không? Noãn Thần, cô đã hứa với ba cháu thì phải tìm được người cho cháu, cô mới thôi. Cháu đang ở đâu? Không được tiếp tục lãng phí thời gian gặp gỡ thằng kia nữa.”
Trang Noãn Thần bị chấn động mạnh, thứ nhất là vì thanh âm của cô họ quá lớn, thứ hai là vì lời nói đáng sợ của bà. Nghe vậy, cô vô thức thốt ra, “Không, không, cháu không lãng phí nữa đâu. Người đó… đã thành bạn trai của cháu rồi.” Nói xong cô liền hối hận. Bởi vì cô biết bà sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, điện thoại ở nơi khác đột nhiên khí thế bừng bừng, “Sao hả? Quen nhau rồi à? Quen nhau là tốt quá rồi. Vậy đi, tối thứ sáu cháu dẫn qua đây cho cô xem mặt. Cô kiểm định cho cháu, nếu thằng đó được thì cô không ý kiến gì nữa, nếu quá kém cỏi thì không được, cháu phải tiếp tục đi xem mắt.”
“Tối thứ sáu? Cô, cháu tăng ca…”
“Tăng cái gì ca? Chuyện đại sự cả đời quan trọng hơn! Cô đã quyết định vậy rồi, cháu không đến không được, cô sẽ báo ba mẹ cháu biết.” Đối phương cúp điện thoại, không cho cô cơ hội từ chối.