• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 – Chương 12: Từ chức

Ánh nắng phía chân trời chiếu vào mặt biển, từng lớp tầng lớp sáng chói, lăn tăn như những chiếc vây cá long lánh. Nơi con sóng xô vào hiện lên hình ảnh thân mật của đôi nam nữ, dưới chiếc mũi của người đàn ông anh tuấn là hàng mi như đôi cánh bướm lay động.

Trang Noãn Thần cố sức giãy giụa khỏi lồng ngực của người đàn ông, cô thở hổn hển, tuy nhiên khắp khoang mũi đều là hơi thở của anh.

Sự mạnh mẽ của anh khiến Trang Noãn Thần vô thức thả lỏng, hai tay đang giãy dụa buông xuống, đầu óc rối loạn, cả người cô như mềm nhũn đi.

Giang Mạc Viễn ôm chặt cô, cánh tay mạnh mẽ hữu lực như muốn khảm sâu cô vào trong ngực. Trang Noãn Thần có thể cảm thấy mình đang thu nhỏ dần, càng lúc càng nhỏ… Cứ như thế, giữa bãi biển vào mùa thu tràn ngập nắng ấm, cô dường như vùi cả người sâu trong lòng Giang Mạc Viễn.

Mặt trời lên cao, ngoài khơi tỏa ra vầng sáng rạng rỡ.

Người đàn ông cao lớn ôm trọn lấy người con gái mềm mại vô lực. Trên nền cát trắng, cánh tay rắn chắc nắm chặt bàn tay thon nhỏ tạo nên một bức tranh mĩ lệ.

Rất lâu sau, Giang Mạc Viễn mới buông cô ra, đôi đồng tử đen láy của anh tựa hồ nhuốm đầy dục vọng nhìn cô chăm chú, cánh tay anh khóa chặt eo cô không buông. Cô cúi gằm mặt không dám nhìn anh, thần sắc cô có vẻ ngờ vực, cổ cô đỏ ửng.

Giang Mạc Viễn nâng cằm cô lên, anh nở nụ cười, nói nhỏ, “Tôi dọa em sợ?”

Cô dốc sức đè nén nhịp tim dồn dập, cúi đầu không nói tiếng nào.

Trang Noãn Thần cảm thấy hoài nghi nhiều hơn là sợ hãi. Cô không biết vì sao hai người lại thế này. Rốt cuộc hành động này của anh là sao?

Yêu ư?

Không có khả năng, một người ưu tú như anh làm sao có thể thích một người bình thường như cô.

Giang Mạc Viễn thấy cô không trả lời, anh cũng không miễn cưỡng. Anh lại đặt đầu cô tựa vào ngực mình, hít thở mùi hương thuộc riêng cô.

Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, thấm ướt mắt cá chân Trang Noãn Thần, nhưng cô không cảm thấy nước biển lạnh lẽo bởỉ ở trong ngực anh, cô thấy mình như bị đặt trong một lò lửa nóng bỏng.

***

Vài ngày sau khi bị Giang Mạc Viễn cưỡng hôn, lúc nào Trang Noãn Thần cũng mơ mơ hồ hồ. Đôi khi đang làm việc, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng ở biển hôm đó. Giang Mạc Viễn khiến cô ý thức phàm là đàn ông thành công đều mạnh mẽ và ngang tàng, nhưng dường như khí thế của anh mạnh mẽ hơn cả người khác.

Hơn một năm qua, Giang Mạc Viễn ở trong mắt cô dù tiếp xúc với ai cũng lịch sự ôn hòa. Vẻ ngoài điềm tĩnh của anh khiến cô luôn tin rằng anh vô hại, ấm áp và chu đáo, thế nhưng anh của ngày hôm ấy xa lạ ngoài sức tưởng tượng của cô.

Nếu lần đầu anh hôn cô là tình cảm bộc phát nhất thời, vậy lần thứ hai là hoàn toàn có chủ ý. Bây giờ ngẫm lại, cô vẫn thấy buồn phiền vô cùng.

Ngoài vướng mắc với Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần còn thường xuyên bị ba mẹ tra hỏi. Ba mẹ thân yêu sợ cô không bỏ được tình cảm với người bồi bàn, suy nghĩ nông nỗi gây ra chuyện bậy bạ nên ngày nào cũng gọi ít nhất một lần để kiểm tra. Họ nôn nóng muốn ép cô đi coi mắt lập tức. Nhưng trong cái rủi cũng có may vì gần đây bác cô không còn để tâm đến việc của cô nữa. Trang Noãn Thần tò mò hỏi ba mẹ mới biết khách sạn của anh họ kinh doanh không tốt, đang cố gắng tìm kiếm nguồn đầu tư khắp nơi. Có lẽ bác cô lo lắng quá cho con mình nên không rảnh bận lòng đến cô.

Như vậy lại hay, ít nhất Trang Noãn Thần được thoải mái đôi chút. Cô định giải quyết xong dự án lần này sẽ đến thăm anh họ. Nếu có thể giúp được anh họ thì cô sẽ cố gắng hết sức. Dù sao cũng là họ hàng, cô không thể làm ngơ dẫu biết năng lực của mình chẳng bằng ai.

Gần đây chị Mai hạ lệnh, liên tục tăng ca. Các bộ phận đều ở đây làm thêm giờ, phối hợp với nhau. Họp lớn họp nhỏ liên tục, Trang Noãn Thần và Cao Doanh cũng góp thêm sức lực sửa chữa phương án. Bất quá Giang Mạc Viễn đã nhắc nhở, trong lòng cô ít nhiều cũng có cơ sở. Tất nhiên, anh ta nhắc đến tình cảm chẳng qua là định hướng, tức là Tiêu Duy Quốc Tế mong muốn giá trị tinh thần lớn hơn vật chất, là thứ đi sâu vào tình cảm.

Đương nhiên mấy ngày nay cô cũng cùng Giang Mạc Viễn kín đáo trao đổi, nhưng cũng là vì công việc, không nhắc tới sự việc phát sinh trên biển.

Buổi trưa, các đồng nghiệp tụm năm tụm ba ăn uống xong xuôi, rồi quay lại tiếp tục làm việc. Trang Noãn Thần mang kế hoạch lên cho nhóm trình bày dự án trở về thì đã một giờ rưỡi chiều. Cô đến phòng giải khát pha một tách cà phê, lấy một bịch bánh khoai tây chiên trong đống đồ ăn vặt, rồi duỗi thẳng người, lười biếng uống cà phê.

Trang Noãn Thần vừa mở bịch bánh khoai tây chiên thì Ngải Niệm đi đến.

Trông thấy Trang Noãn Thần, Ngải Niệm nhíu mày, “Trưa nay lại không ăn cơm?”

Trang Noãn Thần ăn một miếng bánh, “Mình làm gì có giờ để ăn. Ngày mai phải đấu thầu nên chị Mai đang dí dao vào cổ mình đây.” Cô thở dài sườn sượt, “Công ty cũng coi như có lương tâm, thường ngày chuẩn bị khá nhiều đồ ăn vặt cho nhân viên, chứ không thôi lại phiền phức đặt cơm này nọ.”

“Mình mới phiền chết đây. Cậu có nhận được tin nhắn của Hạ Lữ không?” Ngải Niệm ngồi xuống.

“Hạ Lữ không ở trong công ty? Sao tự dưng cậu ấy lại gửi tin nhắn? Từ sáng đến giờ, mình bận quá nên điện thoại vẫn còn trong giỏ xách.” Trang Noãn Thần cảm thấy kỳ lạ.

Ngải Niệm lắc đầu bất đắc dĩ, “Sáng nay Hạ Lữ tới công ty đưa đơn xin thôi việc.”

“Sao cơ? Hạ Lữ thôi việc?” Trang Noãn Thần trợn to mắt. Làm sao lại như vậy? Hạ Lữ rất thích công việc này. “Là quyết định của công ty?”

“Không, Hạ Lữ chủ động thôi việc, không phải quyết định của công ty.” Ngải Niệm thở dài, “Nhưng mình nghe đồng nghiệp đồn rằng Hạ Lữ làm mất một hợp đồng nên bộ phận ba cũng bị cắt tiền thưởng.”

“Vậy cậu ấy cũng đâu cần thôi việc? Tại sao cậu ấy phải thôi việc?” Trang Noãn Thần sốt ruột, “Cậu ấy đâu? Chẳng lẽ cậu ấy về rồi?”

“Mình không biết. Bây giờ cậu khoan hãy tìm cậu ấy, để đến tối hỏi cũng chưa muộn. Cậu ấy hẹn chúng ta đi câu lạc bộ Đường.”

“Cậu ấy còn tâm trạng đi câu lạc bộ Đường ư?”

“Cậu bình tĩnh đã. Hạ Lữ đưa đơn xin thôi việc và Trình tổng có duyệt hay không là hai chuyện khác nhau. Cứ cho là Trình tổng chấp nhận đơn xin thôi việc của Hạ Lữ thì cũng phải đến cuối tháng, cậu ấy mới được nghỉ làm.” Ngải Niệm nhắc nhở nhẹ nhàng.

Trang Noãn Thần đột nhiên hiểu ra, “Đơn xin thôi việc nộp đến phòng làm việc của Trình tổng?”

“Đúng thế, cậu định làm gì?” Ngải Niệm nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Trang Noãn Thần không trả lời, xông ra khỏi phòng giải khát.

“Ơ kìa, Noãn Thần…”

***

Trình Thiếu Tiên vừa buông điện thoại xuống thì Trang Noãn Thần đã nhào thẳng vào trong, anh thoáng sửng sốt nhưng trông thấy cô liền mỉm cười, “Có chuyện gì mà em nóng nảy vậy?” Anh không hề giận vì cô chưa gõ cửa thì đã đi vào.

“Tôi xin lỗi.” Chết rồi, cô nôn nóng quá nên quên gõ cửa xin vào.

“Em ngồi đi.” Trình Thiếu Tiên chỉ tay về ghế sô pha.

Trang Noãn Thần nào còn tâm trạng ngồi xuống từ từ trò chuyện? Cô đến trước mặt Trình Thiếu Tiên, dốc hết can đảm hỏi anh, “Hạ Lữ nóng vội nhất thời nên mới đưa đơn xin thôi việc. Trình tổng, anh đừng duyệt đơn đó được không?”

Trình Thiếu Tiên nhướng mày, anh cầm một phong thư trên bàn làm việc giơ lên, “Em nói nó?”

Cô đưa mắt nhìn. Đúng là đơn xin thôi việc.

“Đây là quyết định của Hạ Lữ. Em đến tìm tôi để nói giúp cho cô ấy hay cô ấy đã đổi ý?” Trình Thiếu Tiên đặt thư thôi việc sang bên, ánh mắt anh kiên định dừng trên mặt cô.

“Tôi tin đây là quyết định nóng vội của cậu ấy. Trình tổng, anh biết cậu ấy thích công việc này đến nhường nào không?”

Trình Thiếu Tiên mỉm cười, “Noãn Thần, em phải hiểu rằng Hạ Lữ chủ động thôi việc, chứ không phải quyết định của công ty.”

Trang Noãn Thần cắn môi nhìn anh, “Tôi nghe nói công ty quyết định trừ tiền thưởng của bộ phận ba, làm vậy thì khác gì chủ động đuổi việc cậu ấy?” Lời nói của cô hơi to gan, nhất là khi cô đang đối mặt với cấp trên có thể xử chém cô bất cứ lúc nào anh ta muốn.

Quả nhiên Trình Thiếu Tiên nheo mắt, “Em nắm tin tức rất nhanh.”

Trang Noãn Thần cảm thấy bầu không khí hơi khác thường, cô cụp mị, hạ thấp giọng nói, “Tôi thấy cách xử lý của công ty không thỏa đáng lắm. Nếu Hạ Lữ thôi việc vì chuyện này thì làm sao cậu ấy có thể tiếp tục làm nghề này nữa? Trong giới này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, một khi cậu ấy bị đồn đại tiêu cực thì công việc sau này sẽ có tai tiếng, ảnh hưởng đến con đường thăng tiến.”

Nắng chiều hắt sáng lên gương mặt đàn ông ngồi đối diện, nom anh vừa nghiêm túc vừa thân thiện. Một hồi sau, anh bật cười, đứng dậy đi đến trước mặt Trang Noãn Thần, nhìn cô một cách hứng thú.

Trang Noãn Thần lờ mờ, vô thức lui ra sau, anh lại đặt tay lên vai cô, giọng anh có vẻ bất đắc dĩ, “Trang Noãn Thần, lẽ nào em không nghĩ Hạ Lữ thôi việc là chuyện tốt, như vậy em sẽ giảm bớt một đối thủ.”

“Tôi không nghĩ như vậy.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, biểu đạt ý kiến của mình, “Tôi chỉ muốn cùng bạn bè thân nhất của mình hoàn thành giấc mơ và lý tưởng. Trình tổng, có lẽ anh luôn nghĩ cạnh tranh sẽ sản sinh hiệu quả và lợi ích. Có thể nó đúng vì là quy tắc của thương trường, nhưng tôi cho rằng tình nghĩa giữa người với người mới là đáng quý nhất.”

=======

Quyển 2 – Chương 13: Hương vị nỗi đau thời thanh xuân

Trình Thiếu Tiên không vội phản bác. Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt anh hiện vẻ khen ngợi. Câu trả lời của cô khiến anh hết sức kinh ngạc khi mà con người đang sống trong cái xã hội quá xem trọng vật chất, cô vẫn luôn xem trọng tình cảm chân thành.

“Noãn Thần, tôi nói cho em biết một sự thật, dù em không thích cũng phải đón nhận nó.” Một lát sau, giọng anh thoáng vẻ bao dung và chân thành cất lên, “Khi quyền lợi chưa bị xâm hại thì mọi tình cảm bạn bè đều vĩ đại. Thế nhưng một khi đụng đến lợi ích thì tình bạn này có thể duy trì bao lâu?”

Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, “Việc gì cũng có ngoại lệ. Tôi, Ngải Niệm và Hạ Lữ là bạn từ thời đại học. Chúng tôi sống cùng nhau suốt thời đại học, cùng tốt nghiệp đi làm, cùng trải qua bốn năm thanh xuân quý giá nhất. Khi tôi vui vẻ, hai cậu ấy sẽ vui vẻ cùng tôi. Khi tôi đau khổ, hai cậu ấy sẽ ở cạnh an ủi, không rời bỏ tôi. Khi tốt nghiệp đại học, Hạ Lữ tìm được việc làm trước tiên. Rồi trường học không cho tôi và Ngải Niệm tiếp tục sống trong ký túc xá, hai đứa tôi lại dọn đến căn phòng nhỏ do Hạ Lữ mướn, hai đứa tôi ăn đồ của cậu ấy, dùng đồ của cậu ấy, nhưng cậu ấy không hề kêu ca oán trách. Cậu ấy còn cười nói nếu cả đời này tôi và Ngải Niệm không tìm được việc làm thì cậu ấy sẽ nuôi hai đứa tôi. Ba người chúngtôi cùng vui, cùng buồn, cùng khóc, cùng cười, không rời xa nhau. Đây là tình bạn của chúng tôi. Dù người khác thay đổi thế nào thì tôi tin tưởng tình bạn này sẽ không bao giờ đổi thay.”

Trình Thiếu Tiên nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của cô, mà cô cũng nhìn anh chăm chú, tựa như sự xung đột giữa truyền thống và cách tân.

“Hãy xem như tôi chưa nói những lời vừa rồi. Tôi hy vọng tình bạn của bọn em sẽ kéo dài mãi mãi.” Anh nở nụ cười, vỗ vai cô.

“Vậy đơn xin thôi việc của Hạ Lữ.” Cô đúng là điên rồi, cô vừa dạy bảo cấp trên ư?

“Đây là quyết định của cô ấy nên công ty sẽ tôn trọng. Nhưng nếu cô ấy muốn trở về công ty thì tôi sẽ suy xét lại.” Trình Thiếu Tiên giải quyết một cách công tâm, anh nhìn cô bổ sung thêm, “Noãn Thần, những lời em nói hôm nay rất đáng giá.”

“Tôi xin lỗi, tôi biết mình lỗ mãng.” Cô xin lỗi. Cấp trên nào chẳng thích thấy cấp dưới nhún nhường, chịu thua nên cô cứ xin lỗi cho vừa lòng anh. Hơn nữa, anh đã nói sẽ suy xét, vậy Hạ Lữ còn hy vọng ở lại Đức Mã.

Trình Thiếu Tiên tựa hồ nhìn ra ngón trò của cô, anh mím môi, “Nếu ngày mai em không dành được hợp đồng của Tiêu Duy thì nói xin lỗi tôi cũng chưa muộn.”

“Nhất định tôi sẽ dành được hợp đồng đó!” Bản tính ngang bướng của Trang Noãn Thần trỗi dậy.

“Tốt.” Ánh mắt Trình Thiếu Tiên ẩn hiện ý cười.

Lúc này cô mới biết mình lại trúng chiêu của Trình Thiếu Tiên, anh đang kích động cô. Cô cắn môi, “Trình tổng, tôi ra ngoài làm việc.”

Trình Thiếu Tiên gật đầu.

Trang Noãn Thần xoay người, dợm mở cửa đi ra thì Trình Thiếu Tiên đột nhiên gọi cô, “Noãn Thần.”

Cô ngoảnh đầu nhìn anh.

Ánh mắt Trình Thiếu Tiên nhìn cô lóe tia khác thường, anh dừng vài giây rồi cười, “Tôi rất coi trọng em.” Coi trọng thôi ư? Chỉ bản thân anh mới biết ngay lần đầu gặp cô, cô thật sự rất đặc biệt với anh.

Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ nói vậy, cô hơi ngớ ra, mỉm cười với anh, “Cám ơn anh.”

“Em đi làm việc đi. Ngày mai phải làm hết mình.” Trình Thiếu Tiên cất giọng nhẹ nhàng.

Trang Noãn Thần gật đầu chắc nịch, cô cười tươi như hoa.

***

Ba giờ rưỡi chiều, Trang Noãn Thần nhận thông báo đi họp, cô đang ôm laptop đến phòng họp thì chạm mặt Angel. Angel thấy Trang Noãn Thần, liền kéo cô hỏi nhỏ, “Em đến tìm Trình tổng?”

Trang Noãn Thần giật mình. Công ty này đúng là chẳng có gì gọi là bí mật, cô đành gật gù thừa nhận.

“Vậy ý của Trình tổng thế nào?” Angel hỏi.

“À. Việc này thì….” Trang Noãn Thần đang ngần ngừ không muốn kể cho Angel nghe thì chị Mai vừa vặn bước về phòng họp. Trông thấy cô bị Angel giữ lại, chị Mai nói giọng nghiêm khắc, “Trang Noãn Thần, em không nhận được tin báo kêu đi họp ư?”

Trang Noãn Thần lật đật vọt vào phòng họp, lòng cô cảm kích chị Mai vô cùng. Nếu chị Mai không bất ngờ đi đến, cô thật sự không biết đối đáp Angel thế nào.

Nội dung cuộc họp chỉ xoay quanh việc đấu thầu ngày mai. Chị Mai xem tường tận kế hoạch dự thầu do Trang Noãn Thần và Cao Doanh đề ra, sau đó thảo luận tập thể để kế hoạch càng hoàn thiện.

Cuộc họp dài gần ba giờ đồng hồ, khi mọi thứ gần như hoàn chỉnh, chị Mai nhìn Trang Noãn Thần, “Ngày mai em sẽ thuyết trình chính về dự án lần này, còn Cao Doanh sẽ phụ em.”

Trang Noãn Thần sửng sốt, vô thức đưa mắt nhìn Tề Viện Viện. Thông thường người kết thúc dự án sẽ là Tề Viện Viện, cô ta là quản lý cao cấp nên rất có kinh nghiệm khai thông với khách hàng.

“Chị Mai, sắp xếp như vậy không hợp lý.” Tề Viện Viện không chịu, cô ta cau mày, “Trang Noãn Thần không có kinh nghiệm tiếp xúc với khách hàng, lỡ ngày mai có vấn đề gì thì biết làm sao? Người tham gia đấu thầu không chỉ có bộ phận hai, bộ phận ba mà còn cả công ty truyền thông Oswald. Em nghe nói tổng giám đốc của Oswald sẽ đích thân thuyết trình dự án, làm sao Trang Noãn Thần đủ khả năng?”

Những người khác cũng xôn xao ý kiến.

Cao Doanh đảo tròn hai mắt, lập tức phản pháo, “Em không đồng ý với quan điểm của Viện Viện. Noãn Thần rất nhanh nhẹn, suy nghĩ rành mạch thấu đáo, hơn nữa kế hoạch đều do một mình cậu ấy làm. Vậy người có tư cách thuyết trình dự án nhất chính là cậu ấy. Hơn nữa nếu không nhờ Noãn Thần thì Đức Mã làm gì có quyền dự thầu.” Nói hết lời, Cao Doanh kéo góc áo của Trang Noãn Thần, ra hiệu cô tóm lấy cơ hội.

Trang Noãn Thần không nói gì.

Không phải cô không hiểu mưu tính của Cao Doanh. Mỗi lần Tề Viện Viện thuyết trình chính Cao Doanh không hề có cơ hội biểu hiện bản thân, vì vậy để cất đầu dậy, Cao Doanh mới bênh vực cô.

Chị Mai châm thuốc, hút vào rồi nhả ra một hơi. Chị Mai không quan tâm ý kiến của người khác, “Noãn Thần, nói tôi biết em làm hay không làm.”

Thẳng thắn và quyết đoán luôn là phong cách làm việc của chị Mai.

Phòng họp bỗng dưng im phăng phắc đến đáng sợ. Mọi ánh mắt của đồng nghiệp đều đổ dồn về cô.

Tề Viện Viện nhìn Trang Noãn Thần bằng ánh mắt ghen ghét.

Còn Cao Doanh thì tràn đầy chờ mong.

Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chị Mai, “Em làm.”

“Tốt. Hôm nay mọi người về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ chiến đấu hết mình. Tan họp.” Chị Mai tựa hồ không hề lo lắng cô sẽ từ chối, “Noãn Thần ở lại.”

Mọi người đều rời phòng họp.

“Chị Mai.” Cô đóng laptop, chờ chị Mai dặn dò.

Chị Mai dập điếu thuốc, cất giọng thản nhiên, “Không đến phiên em lo nghĩ chuyện của Hạ Lữ.”

Cô ngây người.

“Việc em ồn ào trong phòng làm việc Trình tổng đã có người báo cô ta biết.” Chị Mai nhìn cô chằm chằm.

Trang Noãn Thần sững sờ, “Chị Mai, chị đang ám chỉ Angel? Thế nhưng Angel không muốn Hạ Lữ rời khỏi công ty.”

“Làm sao em biết cô ta không mong muốn Hạ Lữ thôi việc? Em là cô ta hả?” Chị Mai cười nhạt, đứng dậy cầm laptop, “Noãn Thần, em đang ở hoàn cảnh lo thân mình chưa xong thì điều quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân em trước tiên.”

Chị Mai nói y hệt Trình Thiếu Tiên.

Ánh mặt trời soi qua cửa kính chiếu lên gương mặt ngỡ ngàng không chút phấn son của Trang Noãn Thần.

***

Đêm mùa thu mát mẻ và trong lành.

Cây bạch quả nằm hai bên đường xơ xác lá.

Câu lạc bộ Đường nằm trong khu vực hoàng kim, cùng con đường với nhiều đại sứ quán của nước ngoài.

“Nói mình biết cậu muốn chân mệnh thiên tử của cậu là người thế nào?” Ngải Niệm đã ngà ngà say, cô cười cười huých Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần cài tay vào tóc suy nghĩ, một lát sau cô nói, “Ấm áp, rộng lượng, nho nhã, thích quần áo màu trắng, cao gầy với tính tình phải con nít một chút.”

“Cậu đang nói Cố Mặc.” Hạ Lữ và Ngải Niệm đồng thanh.

“Ừ. Ha ha.” Trang Noãn Thần cũng hơi say, cô cười toe toét.

“Trang Noãn Thần, cậu sống có tiền đồ một chút, được không? Cậu đừng nghe Nam Ưu Tuyền nói linh tinh. Cô ta với Cố Mặc là kiểu người ngoan cố. Cô ta nói Cố Mặc về là để chọc cậu, trả thù cậu mà thôi. Cậu ngốc lắm nên mới để cô ta lừa.” Hạ Lữ đánh cô một cái, lại túm tay cô, “Ơ, lắc này đẹp quá, mua ở đâu thế?”

Trang Noãn Thần rút tay về, cô lặng lẽ uống bia.

Thường ngày cô có khá nhiều đồ trang sức nhưng cô thích chiếc lắc này nhất. Cô thích không phải vì Giang Mạc Viễn tặng mà vì nó đơn giản và thanh lịch.

“Đừng nói mình nữa. Cậu nói cậu xem, rốt cuộc có quay lại công ty không? Trình tổng đã ngầm đồng ý rồi.” Cô buông chai bia, chau mày nhìn Hạ Lữ.

Hạ Lữ cười xua tay, “Mình không muốn liên lụy người khác.”

“Cậu nói gì ngốc vậy?” Ngải Niệm cũng dí sát Hạ Lữ, “Hạ Lữ, dù thế nào cậu cũng phải ở lại công ty làm việc vì mình sắp đi rồi.”

Trang Noãn Thần kinh ngạc.

Hạ Lữ cũng nhìn Ngải Niệm ngờ vực.

Ngải Niệm nói, “Mấy năm nay mình luôn cố bám víu Bắc Kinh. Tới hôm nay nhìn lại mới thấy mình chẳng kiếm được gì trong tay. Gia đình mình hối thúc mình về quê. Mẹ mình nói bạn thời tiểu học của mình đều đã kết hôn, mua nhà, mua xe, sinh con đẻ cái, nhưng còn mình đến nơi ở ổn định cũng không có.”

“Vậy cậu thì sao? Có muốn về không?” Trang Noãn Thần không nỡ.

Ngải Niệm lắc đầu, “Mình không muốn về quê.”

“Vậy cậu phải đấu tranh, phải sống thật tốt cho họ xem!” Hạ Lữ cầm cốc bia, hô to.

“Không biết nữa. Mình còn phải hỏi ý Lục Quân. Với mình thời gian tuyệt vời nhất ở Bắc Kinh là lúc sống chung với hai cậu. Vì vậy Hạ Lữ, cậu không được đi.” Ngải Niệm cũng nâng cốc bia lên.

“Cuộc sống bồng bềnh như lá lục bình. Dù thường ngày mình có làm phiền hai cậu thì cũng vì hai cậu là bạn tốt nhất của mình.” Khuôn mặt Hạ Lữ say rượu đỏ bừng bừng nhìn Trang Noãn Thần, “Cậu cũng cố lên. Ngày mai cậu phải thành công, nhất định phải thành công. Nếu cậu thành công, mình sẽ rất vui. Cụng ly!”

Trang Noãn Thần buồn bã nhưng vẫn giơ cốc bia lên cụng mạnh.

Cuộc sống bồng bềnh như lá lục bình…

Chẳng phải cô, Ngải Niệm và Hạ Lữ cũng giống như lá lục bình trong thành phố này ư?

Ba người vui vẻ nốc bia ừng ực. Kỳ thực họ không hề thích uống bia nhưng vì trong lòng ngổn ngang cảm xúc nên mới như vậy.

Hạ Lữ cất tiếng hát, lời bài hát nhẹ nhàng êm tai vang lên. Khi Hạ Lữ hát đến điệp khúc, cả Trang Noãn Thần và Ngải Niệm cũng hát theo.

Chia xa, vĩnh viễn không quên giây phút này.

Bạn ơi, hãy ôm nhau tạm biệt, để mai đây mỗi người đều đến một nơi xa.

Nhặt lấy ngày hôm qua, niềm vui chất chồng. Đã từng, mỗi một ngày trôi qua là một giấc mơ mỹ lệ.

Ngất ngây, cùng nhau cố đuổi theo chuyện xưa đẹp đẽ.

Đã từng, nhìn lên bầu trời cao cùng nhau khóc cho đến say giấc.

Sắp chia tay, gượng cười thốt lên: “Vẫn mãi tin tưởng, sau này sẽ có duyên tái ngộ.”

Biết bao hồi ức ngọt ngào sẽ theo chúng ta đến suốt cuộc đời.

Chúng ta lại quay về lúc chưa từng quen biết.

Ngay thời khắc chia lìa đừng để nước mắt chảy dài trên gương mặt chúng ta.

Hứa hẹn mỗi năm, một ngày nào đó tại một chốn chả ai hay.

Hẹn gặp lại nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK