• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Tôi phải đi về

Thời điểm Danh Khả bước một bước đầu tiên vào cái ghế lô này, cô đã phát hiện chuyện không đơn giản như Hứa Thiệu Dương nói.

Trong phòng, sương khói lượn lờ, nam nam nữ nữ hoặc là chạm cốc hoặc là chơi một số trò chơi trẻ em không nên thấy, náo nhiệt, trong náo nhiệt lại lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt.

Rất nhanh cô đã biết tia lạnh lẽo kia đến từ nơi nào.

Trong một cái góc mờ mờ, người đàn ông kia hút thuốc một mình, xì gà giữa ngón tay thon dài của anh từ từ cháy lên, toát ra điểm sáng lốm lốm.

Nhờ vào điểm sáng này, rốt cuộc Danh Khả cũng thấy rõ ngũ quan người đàn ông này.

Gương mặt tuấn tú tinh xảo tuyệt mỹ đủ để cho bất kỳ một người phụ nữ nào thét chói tai, trong nháy mắt ánh đèn chiếu rọi xuống, hiện ra một cổ phong tình liễm diễm mê hoặc lòng người.

Anh đặt cánh tay trên ghế sa lon, ngón tay thon dài đang kẹp xì gà để sát vào đôi môi mỏng màu hoa hồng, khóe môi hoàn mỹ khẽ giật giật, chỉ chớp mắt một cái, một vòng khói trắng xinh đẹp đã hiện ra.

Hôm nay, anh dùng đôi mắt chim ưng chính trực nhìn cô chằm chằm, dưới ánh sáng mờ mờ, thấy không rõ ánh mắt của anh, nhưng lại biết nhất định phải thận trọng.

Danh Khả theo bản năng lui hai bước, vừa lui, trực tiếp lui đến trước gót chân Hứa Thiệu Dương.

Cô sợ hết hồn, nhanh chóng quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, cô quen bạn trai một năm rồi, trong giọng nói mang vài phần bất an cùng bối rối: “Thiệu Dương, em… Em không muốn ở chỗ này, em phải đi về.”

Không biết tại sao hôm nay anh ta nhất định phải mang theo cô nói chuyện làm ăn, nhưng, cô thật không thích trường hợp này, hơn nữa, ánh mắt của người đàn ông trong góc kia làm cho cô không được tự nhiên, như rơi vào hầm băng vậy.

Lúc này trong ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo mấy phần thăm dò hàm xúc đang khóa ở trên người cô, làm cho cô có một loại ảo giác ở trước mặt anh, cảm giác như vậy, cực độ không dễ chịu.

“Thiệu Dương… ” cô nhéo vạt áo Hứa Thiệu Dương, bất an mà thấp giọng kêu một tiếng.

Hứa Thiệu Dương không để ý đến cô, lôi kéo cô đi tới trước gót chân người đàn ông trong góc kia, khóe môi giương lên, khuôn mặt tươi cười một bộ lấy lòng: “Bắc Minh tiên sinh, tôi đã đem bạn gái của tôi mang đến, tiên sinh có thể cùng tôi nói chuyện rồi chứ?”

Lời này vừa ra, bất an trong lòng cô lập tức càng thêm nồng đậm, về phần nhóm nam nam nữ nữ trong phòng, bởi vì mới vừa rồi hai người xuất hiện mà khẽ an tĩnh lại, bỗng nhiên liền tiếp tục náo nhiệt.

Một người trong đó nhìn chằm chằm Danh Khả, từ trên xuống dưới đánh giá: “Tiên sinh chẳng qua là chỉ tùy ý đùa một chút, anh thật sự đem mình bạn gái mang đến? Nói cho anh biết, tiên sinh chúng tôi cũng không chơi hoa tàn của người khác.”

“Không không không, Khả Khả tuyệt đối vẫn sạch sẽ, tôi cùng em ấy quen nhau một năm, ngay cả miệng của em ấy cũng không hôn qua.” Hứa Thiệu Dương vội vàng giải thích.

“Thì ra còn là một tên vô năng. ” trong rạp lập tức nổ bung một trận âm thanh nhạo báng.

“Không phải! Em ấy, em ấy không muốn…” Hứa Thiệu Dương gấp đến độ mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, gặp gỡ một năm còn không có ăn, nói ra quả thật có như vậy mất mặt.

“Thiệu Dương, anh đang nói cái gì! ” Danh Khả rốt cuộc nghe rõ ý tứ của anh, vì một vụ làm ăn, anh muốn đem cô bán đi! Bán cho cái người đàn ông tên ” Bắc Minh tiên sinh” kia!

Cô luống cuống, cũng không dám tin, dùng sức muốn hất tay của anh ta ra: “Thiệu Dương, anh điên rồi, tôi là bạn gái của anh!”

“Nếu là bạn gái của anh, em nên giúp anh.” hiện tại Hứa Thiệu Dương chỉ muốn đem người giao ra, đổi lấy một phần hiệp ước có thể làm cho Hứa thị bọn họ khởi tử hồi sanh, vốn không muốn để ý tới người phụ nữ này.

“Tiên sinh, tôi bảo đảm, Khả Khả tuyệt đối vẫn sạch sẽ, em ấy nhất định có thể làm cho tiên sinh hài lòng. ” anh ta dùng lực nắm cổ tay Danh Khả, không cho phép cô tránh thoát, nhìn người đàn ông tôn quý trong góc, ăn nói khép nép: “Nếu không… Nếu không trước tiên tiên sinh có thể thử một chút.”

Danh Khả bị lưu lại, mới vừa nghe được lời vô sỉ của Hứa Thiệu Dương, bởi vì quá khiếp sợ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Sau đó, cô chỉ nghe được âm thanh nam nữ cười đùa, giống như đang cười Hứa Thiệu Dương vô sỉ, cũng đang cười cô thật tội nghiệp.

Sau đó, Hứa Thiệu Dương đi, cho đến khi cửa phòng ghế lô bị đóng lại, cô mới bỗng kịp phản ứng.

Một người đàn ông đi tới trước gót chân cô, lôi cô tựa như lôi một vật phẩm, khí lực rất lớn, làm cho cô vạn bất đắc dĩ đuổi theo cước bộ của hắn.

Chẳng qua là đi được hai bước, người nọ bỗng nhiên dùng sức vung tay, cô bị quăng ra, ở trong một trận tiếng thét chói tai, cô rơi vào một cái ôm lạnh như băng.

Ôm trong ngực, thật sự là lạnh, giống như người chết không có nhiệt độ.

Tàn thuốc vụ rơi trên mặt cô, cô ho sặc sụa lên, cô định ngồi thẳng người nhanh chóng rời khỏi anh, nhưng, cánh tay dài của anh rơi vào cái hông của cô, chỉ tùy ý ấn một chút, đã làm cho cô hoàn toàn không thể trốn.

“Không! Khụ khụ… Tôi không cần! Khụ… ” cô không nên bị đưa cho cái người đàn ông họ Bắc Minh này, Hứa Thiệu Dương không có tư cách này.

“Người đàn ông của cô đã không thương cô rồi, nếu như vậy, không bằng theo tiên sinh, tiên sinh so với người đàn ông của cô càng lợi hại hơn. ” một người đàn ông cười nói.

Một giọng nữ kiều mỵ tiện đà vang lên: “Có phải là sạch sẽ thật không? Nói không chừng là vá lại, tiên sinh, không bằng trước tìm người kiểm tra một chút.”

“A Kiều ghen tị, ha ha ha…”

Mọi người cười ầm lên, càn rỡ, tận tình, không có một chút gò bó, chỉ có cái người được gọi là tiên sinh kia nãy giờ không nói gì, chẳng qua là im lặng không lên tiếng hút thuốc, nhưng, cái cánh tay dài cứng như sắt kia vẫn rời khỏi eo Danh Khả.

“Tôi không, buông ra, buông ra! Các người không có tư cách, không có… Khụ khụ, tôi muốn kiện annh… Khụ khụ…. Khụ khụ khụ… ” một trận khói rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô sặc đến mức ngay cả nói cũng nói không rõ.

“Cả Đông Lăng đều là thiên hạ của tôi, em kiện tôi?” Bắc Minh Dạ rốt cuộc mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm thấp, có thể nói là từ tính đến mức làm người ta mất hồn, nhưng, lời nói vừa cuồng ngạo vừa lạnh như băng.

Kiện anh, đây có tính là câu truyện hài hước nhất năm nay anh nghe qua?

Ngón tay dài của anh ở trên mặt cô xẹt qua, đầu ngón tay lạnh lẽo, lạnh lẽo xuyên thấu đến tận trong tim.

Danh Khả sợ hãi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy người đàn ông tà mị rét lạnh như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua loại cuồng ngôn ngạo thị cả Thiên Địa như này, người đàn ông này… Là ai?

“Em có thể rời khỏi hộp đêm này, tối nay tôi bảo đảm không đụng em. ” đôi môi mỏng màu hoa hồng khẽ cong lên, tạo thành nụ cười tao nhã tuyệt thế, lại tràn đầy khinh thường.

Sau đó, anh thả cô, cô tự do!

Danh Khả ngu ngơ trong chốc lát, về sau nhanh chóng từ trên người anh bò dậy, thất kinh mà chạy vội tới cạnh cửa, đem cửa phòng mở ra.

Thật sự không có người cản cô, mọi người chẳng qua là nhìn chằm chằm bóng lưng mãnh khảnh của cô, nhìn cô chạy trối chết.

Mặc dù Danh Khả không rõ tại sao bọn họ tùy ý cô dễ dàng rời đi, nhưng hiện tại cô chỉ muốn tìm được Hứa Thiệu Dương, chỉ muốn hướng về phía anh ta để hỏi cho rõ ràng.

Tình cảm hơn một năm, có phải thật sự so ra kém một cái cọc làm ăn hay không?

Trong hành lang, khắp nơi đều là nam nữ trẻ tuổi sống mơ mơ màng màng, cô cúi khuôn mặt tràn đầy lệ xuống, thật vất vả mới tìm đến thang máy, đang muốn đi vào, lại nghe đến một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ bên trong: “Thiệu Dương, cứ đem cô ta lưu lại như vậy, có sợ cô ta phản kháng hay không, chọc cho Bắc Minh tiên sinh mất hứng, đem chuyện làm hư?”

 

Chương 2: hoàn toàn tuyệt vọng

Người nói chuyện là Thích Đình Đình thư kí của Hứa Thiệu Dương, mỗi lần Danh Khả đi Hứa thị tìm Hứa Thiệu Dương đều có thể nhìn thấy cô ta.

Cô chẳng qua là không nghĩ tới, chính mình vẫn cho là Hứa Thiệu Dương đàng hoàng, lại cũng đã sớm cùng thư ký của anh ta cấu kết!

“Không có chuyện gì.” âm thanh Hứa Thiệu Dương tràn ngập khinh thường truyền đến, mỗi một chữ mỗi một câu đều đâm thẳng vào đáy lòng Danh Khả: “Dù sao anh đã đem người tới, Bắc Minh tiên sinh mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn giữ lời, anh đem bạn gái giao cho anh ta, anh ta nhất định sẽ cùng anh ký hợp đồng.”

“Anh không sợ tiểu bạch thỏ của anh bị khi dễ?” Thích Đình Đình cười hì hì.

“Dù sao cô ta cũng không muốn cho anh, thì cho bọn hắn vui đùa một chút đi, cho cô ta giả bộ Thánh nữ, kết quả là còn không phải là bị người ta thay phiên chơi đùa!”

“Anh cái người đàn ông không có lương tâm này, thật làm cho lòng người lạnh lẽo… ” rất nhanh, bên trong liền truyền đến một trận âm thanh hôn hôn, mỗi một âm thanh, đều làm cho cô hoàn toàn tuyệt vọng…

“Cẩu nam nữ! ” nhìn hai người trước mắt ôm nhau hôn đến quên hết tất cả, làm chuyện cực kỳ càn rỡ, Danh Khả không thể nhịn được nữa, tức giận mắng một tiếng.

Cô nén lệ ở khóe mắt, dùng sức nhìn chằm chằm đôi nam nữ liên thủ muốn đem mình bán đi, trong lòng bị xé rách, phun đầy máu.

Giờ khắc này, cô không còn là bảo bối được anh ta cưng chiều che chở trong lòng bàn tay, chỉ là một vật phẩm bị anh ta bán đứng để đổi lấy một phần hiệp ước, một thứ có thể lợi dụng!

“Đáng chết! ” Hứa Thiệu Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, nhìn chằm chằm Danh Khả, trong mắt đâu còn có chút ôn nhu cùng thâm tình nào?

“Ai cho phép em chạy ra ngoài? ” anh ta mắng chửi.

“Tại sao? ” tại sao cứ thế đem cô bỏ lại tới, ném cho cái người đàn ông lạnh như băng kia? Anh ta thậm chí còn cùng Thích Đình Đình nói, mong đợi cô ở bị những người đàn ông kia thay phiên cưỡng hiếp!

Thấy đáy mắt anh ta chợt lóe lên âm tàn, Danh Khả bỗng có chút hối hận, cô hẳn là rời nơi này trước rồi hãy nói, vốn không nên đi kinh động đến bọn hắn.

Hiện tại Hứa Thiệu Dương đã để cho cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô sẽ không trông cậy vào anh ta nữa.

Thấy bộ dạng tức giận cùng phòng bị này của cô bộ, cuối cùng Hứa Thiệu Dương đem lệ khí đáy mắt thu hồi, đổi thành khuôn mặt ôn nhu tươi cười.

“Lúc ấy anh chỉ là bị ma quỷ ám ảnh một lúc, Khả Khả, quên đi, chúng ta trở về, chuyện như vậy sau này sẽ không phát sinh nữa. ” anh ta hướng Thích Đình Đình nháy mắt ra hiệu, Thích Đình Đình biết ý, thản nhiên mà hướng cửa thang máy ngăn đi.

“Anh cho rằng rôi sẽ còn tin tưởng anh sao? ” bán đứng, phản bội, trong đầu chờ mong cô bị những người đàn ông kia thay phiên bắt nạt, người đàn ông như vậy, ban đầu cô thật sự là mắt chó đui mù mới có thể tiếp nhận anh theo đuổi!

lệ ở khóe mắt đảo quanh, trong lòng không phải là không đau, chỉ là giả bộ khinh thường: “Hứa Thiệu Dương, đời này đừng làm cho tôi gặp lại anh!”

Xoay người định từ nơi này rời đi, mới phát hiện Thích Đình Đình đã ngăn ở cửa, hoàn toàn ngăn chận đường đi.

Danh Khả ngẩn ra, lập tức gầm nhẹ: “Cút ngay!”

“Đi nhanh như vậy, ai đi theo Bắc Minh tiên sinh? ” phía sau Hứa Thiệu Dương buồn rười rượi cười một tiếng, từng bước hướng cô đi tới.

” Cô cút ngay cho tôi! ” cô không muốn để ý tới tên tra nam kia, chỉ dùng lực nhìn chằm chằm Thích Đình Đình tựa tại cửa: “Còn không cút, đừng trách tôi không khách khí!”

“Thật sao? ” Thích Đình Đình mỉm cười, tầm mắt lướt qua cô, rơi vào trên người Hứa Thiệu Dương hướng hai người đang tới gần.

Hứa Thiệu Dương bỗng nhiên bước nhanh đến phía trước, một tay kéo Danh Khả vào trong ngực.

Danh Khả cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn giãy không thoát, cô hoảng sợ hô to: “Buông ra, buông! Tôi muốn báo cảnh sát, buông ra…”

“Ba ” một tiếng, một cái cái tát nặng nề rơi vào trên mặt cô, cái tát này có bấy nhiêu nặng, nhìn cô lập tức mất đi tất cả năng lực chống cự là biết.

Thích Đình Đình hướng về phía tay phải của mình thở ra một hơi, cười nói: “Mau đưa cô ta qua đi, người ta vẫn chờ để chơi đó.”

“Cái này đi. ” Hứa Thiệu Dương đem người gần như đã bất tỉnh bế lên, sải bước hướng ghế lô đi tới…

Danh Khả bị đánh đến choáng váng, căn bản không tập trung chú ý được, cho đến khi chính mình trở lại cái ôm lạnh lẽo kia, cô mới hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh nói tối nay cô có thể đi ra khỏi nơi này, anh bỏ qua cô, là bởi vì anh rất rõ ràng, Hứa Thiệu Dương căn bản không cho phép cô đi ra ngoài.

Một cái người quen biết nhờ làm ăn so với cô còn thấy rõ ràng, đi qua một năm kia, đến tột cùng cô nhìn người như thế nào!

“Làm sao không đi? ” ngón tay thon dài lạnh như băng của Bắc Minh Dạ vẫn lướt qua ở trên mặt cô, cười lạnh.

Cõi đời này, người dám hoài nghi lời của anh không nhiều lắm, cô nhóc này coi như là một.

Thấy rõ chuyện thật máu chảy đầm đìa, vết thương bị đâm chồng chất, là kết quả của cô.

ngón tay thon dài trượt đến trên cổ non mịn của cô, dọc theo cái cổ một đường đi xuống, bàn tay bỗng nhiên thò vào…

“A! ” Danh Khả khẽ kêu một tiếng, sợ hãi, run rẩy, nhưng kỳ dị không hề phản kháng.

Ngược lại, cô một mực run rẩy nắm lên vạt áo người đàn ông, giơ lên đôi mắt long lanh đầy nước nhìn anh, âm thanh có bất an rung động, cũng có tuyệt vọng khàn khàn: “Anh nói, Đông Lăng là thiên hạ của anh?”

“Không tin? ” anh híp mắt lại, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô chằm chằm.

Thân thể này, xúc cảm so với anh tưởng tượng còn tuyệt hơn…

“Tôi hầu hạ anh, tiên sinh, tôi chủ động hầu hạ anh.” cô cắn môi, gắt gao nén lệ ở khóe mắt, cố nén cháng váng do một cái tát kia mang đến cho cô, từng câu từng chữ nói: “Tôi muốn bọn họ thân bại danh liệt, tôi muốn… Anh ta trắng tay.”

Khóe môi có một tia máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, cô nghiêng đầu một bên , cũng không nhịn được nữa, hoàn toàn ngất đi.

Trong đệm chăn tối màu, Danh Khả nặng nề xoa trán, từ từ tỉnh táo lại.

trước tủ rượu một bên, Bắc Minh Dạ nắm trong tay chiếc ly có chân dài, lắc rượu đỏ tươi trong ly, sau đó, ngẩng đầu, rót ly rượu vào trong miệng.

Ánh đèn Màu da cam đánh vào trên người anh, ở trước tủ rượu kéo ra một đạo bóng dáng thật dài.

Anh rất cao lớn, dưới quần Tây lài đôi chân có tỷ lệ hoàng kim gợi cảm đẹp mắt khiến người lóa mắt.

Danh Khả biết anh tuyệt đối là người rất lợi hại, tựa như chính anh nói, cả Đông Lăng cũng là thiên hạ của anh, cho nên, chuyện cô muốn làm, chỉ cần anh nguyện ý giúp, nhất định có thể làm được.

Cô muốn Hứa thị đóng cửa, cô muốn Hứa Thiệu Dương cùng Thích Đình Đình thân bại danh liệt!

“Tiên sinh…”

“Uống rượu. ” âm thanh của anh nghe thật là hay, trầm thấp từ tính, mê người, nhưng lạnh như băng.

Anh xoay người đối mặt với cô, trong tay nắm một ly rượu, từng bước từng bước đi tới phía cô.

Đây là lần đầu tiên Danh Khả chăm chú nhìn thật rõ ràng ngũ quan của anh, ngón tay thon dài có thể dùng từ tuyệt sắc để hình dung, khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt, ngay cả phụ nữ cũng nhịn không được muốn sinh lòng đố kỵ.

Nhưng, nhưng là người đàn ông mười phần nam tính, không có một chút âm nhu nào của phụ nữ.

Rượu đỏ tươi được đưa đến trước mặt cô, thời điểm cô muốn kháng cự, bàn tay người đàn ông bỗng nhiên nâng cằm của cô lên, bắt buộc cô nuốt ly rượu đầy vào.

“Ngô…” nhiều lần cô muốn né ra, nhưng anh không cho phép, cho đến gần như mỗi một giọt rượu đều rơi vào trong bụng cô, rốt cuộc anh thả cô ra.

“Hầu hạ ” ly rượu bị tiện tay ném ở một góc, anh đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang