• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Hiện thực thường thường cực kỳ tàn khốc

Tiếu Tương nói xong lôi kéo tay Danh Khả ra ngoài.

Tâm tình Danh Khả cũng cởi mở hơn, kịch bản trên cơ bản là cô viết, một khi thật sự quay thành điện ảnh, cô ít nhất cái biên kịch nhỏ rồi.

Cho dù trên màn hình một hàng biên kịch nhất định không có tên cô nhưng có tên xã đoàn bọn họ cô cũng là cực kỳ vui vẻ.

Thật sự chờ mong.

Về phần Bắc Minh Dạ, trong phòng ăn nhiều người như vậy, dù cho lá gan anh lớn cũng không có khả năng ở trước công chúng làm cái gì với cô.

Buổi chiều cô liền vẫn cùng xã trưởng cùng vị khách quý kia, chỉ cần đừng đơn độc bỏ đi, Bắc Minh Dạ liền nhất định hết cách với cô.

Liền quyết định như vậy.

Đây là tiểu tâm tư Danh Khả, không thể không nói suy nghĩ luôn luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực lại thường thường cực kỳ tàn khốc.

Lúc cô đi vào phòng được bao nhà ăn, thấy người đàn ông ngồi ở chính giữa khi đó, cô mới lại một lần nữa nhận thức, chỉ cần là chuyện anh muốn làm, cho dù cô tránh né kháng cự như thế nào anh đều có thể làm được.

Từ Niên Hoa ngồi ở một bên, Dật Dương yên tĩnh ngồi ở phía bên phải xa hơn anh một chút, về phần người đàn ông chính giữa kia, tay trái anh cầm kịch bản hơn một tháng bọn họ vất vả sửa chữa mười mấy lần cuối cùng cho ra kịch bản, ngón tay dài tay phải mang theo một điếu thuốc, cũng không có nhìn người vào cửa, giống như thật sự xem kịch bản bọn họ.

Môi mỏng trong lúc đó phun ra khói thuốc làm khuôn mặt được trời ưu ái càng thêm suất khí mê người, trong đó còn ẩn dấu một phần sắc thái khiến người hoàn toàn đoán không ra, mê hoặc lòng người như vậy, cho dù nhìn từ góc độ nào, đẹp trai đều được phóng lên trời không người theo kịp.

Hai cô gái vừa vào cửa liền trợn tròn mắt nhìn, chẳng qua Tiếu Tương là bị khuôn mặt soái ca làm choáng váng, về phần Danh Khả, cũng là bị sợ hãi, sợ tới mức hoàn toàn không hồi thần.

“Khả Khả, Tiếu Tương, hai người các ngươi đứng ở nơi đó làm cái gì? Nhanh lên tới đây lên tiếng chào Bắc Minh tiên sinh.” Thấy các cô tiến vào, Từ Niên Hoa vội vàng đứng lên hướng các cô gọi.

Nghe được thanh âm của anh, Tiếu Tương rốt cục lấy lại tinh thần thấy Danh Khả bên cạnh si ngốc mê mẩn, vội vàng kéo cô một phen, nhỏ giọng nói: “Đừng bị choáng váng nữa, nếu như dọa khách quý, xã trưởng sẽ mắng chết cậu.”

Danh Khả có phần mất hồn mất vía, ánh mắt thanh thuần sạch sẽ giống như nai con hơi hơi chớp chớp, tùy ý Tiếu Tương lôi kéo cô đi tới bọn họ.

Bắc Minh Dạ rốt cục ngẩng đầu, tầm mắt khẽ quét qua trên mặt Danh Khả: “Ai là người viết kịch bản?”

” Chúng tôi cùng viết.” Từ Niên Hoa vội vàng hướng anh cười theo, thấy vừa rồi anh nhìn Danh Khả, lại hướng Danh Khả gọi để cho Tiếu Tương kéo cô đến phía trước bọn họ.

” Vị này là Danh Khả, là chủ biên kịch bản, chuyện xưa đều là cô nghĩ, sau đó xã đoàn chúng tôi cùng một chỗ sửa chữa trau chuốt, Khả Khả, mau lên tiếng chào hỏi Bắc Minh tiên sinh.”

Nhưng Danh Khả không nói lời nào, chỉ là buông xuống mi mắt nhìn kịch bản trong tay Bắc Minh Dạ, tâm hoảng ý loạn, ngay cả bọn họ đang nói cái gì cũng không biết.

Cuối cùng cô vẫn lại là bị kéo đến bên cạnh tay trái Bắc Minh Dạ ngồi xuống, Từ Niên Hoa âm thầm đẩy cô một cái làm cho cô lấy lại tinh thần.

Ánh mắt Bắc Minh Dạ rơi vào trên tay Từ Niên Hoa, đáy mắt bỗng nhiên chảy ra chút hàn ý, chút hàn ý ấy làm Từ Niên Hoa sợ tới mức cuống quít thu tay, không hiểu ra sao, chính là không dám đụng chạm Danh Khả nữa rồi.

” Khả Khả, rót rượu cho Bắc Minh tiên sinh.” Nói là nói với Danh Khả, nhưng lại ngầm liếc Tiếu Tương một cái.

Tiếu Tương hiểu ý khẽ đẩy đẩy Danh Khả, nhỏ giọng nói: “Xã trưởng bảo cậu rót rượu cho Bắc Minh tiên sinh a.”

Danh Khả rốt cục phục hồi tinh thần lại, trong lòng run lên nhưng vẫn lại là lấy rượu đỏ tới thật cẩn thận rót một ly cho Bắc Minh Dạ, sau đó lại đứng lên định rót một ly cho Dật Dương bên cạnh.

Bắc Minh Dạ lại liếc cô một cái, bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Ngồi xuống, theo giúp tôi cùng nhau xem kịch bản.”

Danh Khả có vài phần vô thố, nhưng vẫn là ngồi xuống, nhưng không có cùng anh xem, chỉ là ngồi im lặng ở một bên.

Kịch bản cô đã xem qua mấy trăm lần, căn bản không cần phải xem nữa, anh lật đến một tờ kia nhìn, chỉ cần nói ra hai chữ mở đầu cô gần như đều có thể đem nội dung phía sau một chữ không rơi rớt nói ra.

Bắc Minh Dạ nhìn như thật sự đang chuyên tâm xem kịch bản bọn họ, mặc dù cô biết rõ người đàn ông này nhất định không phải vì cái kịch bản này mà đến, nhưng mà ̣, anh không có cái bày tỏ khác, cô cũng sẽ không nhắc tới chút gì.

Vừa mới bắt đầu là thật cực kỳ sợ hãi, vừa vào cửa nhìn thấy anh người đã hoảng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nhưng hiện tại từ từ vẫn lại là có thể an tâm xuống, nơi này dù sao có nhiều người như vậy, anh cũng không dám trước mặt nhiều người như vậy làm cái gì với cô.

Bắc Minh Dạ còn đang xem kịch bản, anh không nói lời nào mọi người cũng không dám mở miệng nói cái gì, thậm chí ngay cả động tác lấy cái chén lấy đồ ăn đều là dè dặt cẩn thận sợ làm ra một chút âm thanh ảnh hưởng anh.

Lúc người phục vụ mang thức ăn lên, Từ Niên Hoa cũng ám chỉ động tác cô nhất định phải nhẹ, Bắc Minh tiên sinh xem kịch bản bọn họ a, nếu như ảnh hưởng anh ngộ nhỡ anh thấy không hài lòng không muốn đầu tư, như thế, toàn bộ liền đều phải bay.

Anh ta thật sự tuyệt đối không nghĩ tới đại thiếu gia tập đoàn Đế Quốc cư nhiên sẽ xuất hiện ở bên trong kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay, càng không thể tưởng được trợ lý của anh lại chủ động tìm đến anh ta, hỏi năm nay xã đoàn văn học bọn họ có tác phẩm mới hay không, nói ông chủ nhà bọn họ định đầu tư điện ảnh và truyền hình.

Toàn bộ đều đã vượt qua ngoài dự đoán mọi người, tựa như Tiếu Tương nói, anh ta gặp phải vận cứt chó, cho tới bây giờ anh ta lại vẫn giống dẫm nát đám mây vậy, hoàn toàn bắt không được cảm giác chân thật.

Trong phòng được bao im lặng, mọi người ngay cả hô hấp đều đã cố ý thật sự rất nhẹ, chỉ có tiếng Bắc Minh Dạ lật chuyển kịch bản thỉnh thoảng vang lên.

Bất quá số lượng từ một bản kịch bản nhiều như vậy, cũng không phải trong chốc lát có thể xem xong, đồ ăn có phần lạnh, chỉ là Bắc Minh tiên sinh không động thủ mọi người cũng tự nhiên không dám động đũa.

Bắc Minh Dạ vẫn lật xem như cũ, thỉnh thoảng cầm lấy xì gà hít hai ngụm, phun ra sương mù, không nghĩ qua là bay tới trên mặt Danh Khả ngồi ở bên cạnh anh, bị sặc sương mù dày đặc kia, cô nhịn không được trầm thấp ho hai tiếng.

Hai tiếng khụ khụ như vậy khiến cho Bắc Minh Dạ nhăn mày lại, ánh mắt rơi vào trên mặt cô.

Mọi người cảm thấy nhất thời khẩn trương lên, vừa thấy anh nhíu mày trong lòng liền kêu không tốt.

Từ Niên Hoa thậm chí sắp không nhịn được trách cứ Danh Khả, những thứ xì gà này nhân vật lớn người ta lấy ra thơm mát, cô khụ cái gì?

Danh Khả cũng biết lực chú ý mọi người toàn bộ tập trung tại bên này, nhưng vừa rồi cô khụ cũng không phải cố ý, chỉ là bị khói sặc nhịn không được mà thôi.

Cô cắn môi, muốn mở miệng nói chuyện giải thích, lại không biết này giải thích nên bắt đầu nói từ đâu.

Nhưng để cho mọi người không thể tưởng được là bởi vì hai tiếng ho nhẹ này của cô, sau khi Bắc Minh Dạ nhíu nhíu mày đầu ngón tay cư nhiên phủi phủi trên xì gà.

Dật Dương lập tức hiểu ý, từ cái bàn bên cạnh lấy ra hộp đựng tro.

Bắc Minh Dạ trực tiếp đem xì gà dụi tắt, không hút nữa.

Bởi vì Danh Khả khụ hai lần, xì gà anh vừa mới hút một phần ba cường bạo dụi tắt… Ánh mắt mọi người đều đã rơi vào trên người Danh Khả, cũng không biết là may mắn hay là hâm mộ.

Khả Khả mặt mũi thật lớn nha!

 

Chương 16: Muốn cô hầu hạ

Bắc Minh Dạ vẫn lại là đang nhìn kịch bản, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt những người khác.

Không hút xì gà, liền ngẫu nhiên đem cái chén rượu nếm hai ngụm, mỗi lần lúc rượu sắp cạn, Danh Khả lại mở chai rượu rót đầy cho anh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở trong tất cả người chờ đợi, sau nửa giờ, Bắc Minh Dạ khép kịch bản lại giao cho Dật Thang, sau khi Dật Thang tiếp nhận lập tức để trong cặp tài liệu.

Ánh mắt Bắc Minh Dạ rơi vào thức ăn trên bàn, quét mọi người một cái, bỗng nhiên nhíu mày, kinh ngạc nói: “Như thế nào đều đã không động đũa?”

Từ Niên Hoa và Phó Xã Trưởng văn học vội vàng cười theo, lập tức gọi mọi người ăn cơm.

Danh Khả cũng cầm lấy chiếc đũa cúi đầu bắt đầu từ từ ăn.

Từ Niên Hoa thấy cô chỉ lo ăn chính mình hoàn toàn không trao đổi cùng Bắc Minh tiên sinh bên cạnh, không ngừng nháy mắt ra hiệu với cô hi vọng cô có thể tiếp thu một chút tín hiệu.

Nhưng lần này Danh Khả lại để cho anh ta tuyệt vọng, cho dù truyền đạt tín hiệu thế nào cho cô cô như là không thấy vậy, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý tới chuyện khác.

Từ Niên Hoa bất đắc dĩ đành phải ám chỉ cho Tiếu Tương.

Tiếu Tương có phần ngại ngùng, lúc đối mặt cái siêu cấp soái ca này, áp lực vô cùng lớn rồi.

Cô đứng lên chủ động gắp thức ăn cho Bắc Minh Dạ, đem thức ăn kẹp đến trong chén anh, mặc dù ở giữa cách một người Danh Khả việc này nhận làm rất không thuận tay, nhưng mà dù sao cũng phải có người thăm hỏi: “Đây là dấm đường lý tích nổi danh nhất trường học chúng tôi, Bắc Minh tiên sinh nếm thử xem sao.”

Bắc Minh Dạ hơi hơi nhíu nhíu mày, Dật Thang lập tức gọi người phục vụ thay một cái bát mới cho anh.

Cái này hành động khiến cho Tiếu Tương nhất thời đỏ mặt, quay đầu nhìn Từ Niên Hoa, lòng tràn đầy bất an.

Từ Niên Hoa hướng cô lắc lắc đầu, biết những cái kẻ có tiền này đều có chút tật xấu kỳ quái, tỷ như thích sạch sẽ gì gì đó, đại khái là vì chiếc đũa Tiếu Tương dùng qua, lại gắp thức ăn cho anh, anh ngại không sạch sẽ.

Trên thực tế Tiếu Tương thật sự cảm thấy cực kỳ oan uổng, chiếc đũa cô dùng cả chính mình đều không có chạm qua, nếu như chạm qua nào dám gắp thức ăn cho Bắc Minh tiên sinh?

Mặc dù hành động này của Dật Thang rất không lễ phép, nhưng bởi vì Bắc Minh Dạ thân phận tôn quý, ai cũng không dám nghĩ nhiều cái gì.

Lại bởi vì Bắc Minh Dạ không phải người nói nhiều, cho dù Từ Niên Hoa và Phó Xã Trưởng nói với anh cái gì anh đều đã chỉ là vẻ mặt đạm mạc, lúc cao hứng khẽ hừ, lúc mất hứng liền đều không để ý, khiến cho mọi người hết sức khó xử, một bữa cơm ăn cực mất tự nhiên.

Cũng không biết có phải đồ ăn không hợp khẩu vị Bắc Minh Dạ hay không, anh vẫn rất ít động đũa, càng về sau thậm chí trực tiếp đặt đũa xuống, bộ dáng này lại càng làm mọi người khẩn trương.

Cuối cùng Từ Niên Hoa lại gọi người phục vụ, thay đổi một bàn đồ ăn mới, nhìn Bắc Minh Dạ vẻ mặt lấy lòng: “Chúng tôi không biết Bắc Minh tiên sinh thích ăn cái gì, nếu Bắc Minh tiên sinh có thích đồ ăn gì chính mình có thể nói ra, tôi khiến người ta lập tức đưa tới.”

Bắc Minh Dạ không để ý tới anh, trái lại ánh mắt rơi vào trên người Danh Khả bên cạnh.

Cô còn đang cúi đầu, một chén cơm đã ăn hơn phân nửa, nhìn bộ dạng này cũng ăn được no không sai biệt lắm rồi.

Tân khách không động đũa, chính cô trái lại ăn no, nha đầu kia thật đúng là không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.

Khóe môi anh hơi hơi cong, tràn ra ý cười không thể nhận ra.

Nhưng cười này vẫn lại là bị Từ Niên Hoa bắt giữ, anh ta vội vàng nhìn Danh Khả cười đến có vài phần sốt ruột: “Khả Khả, giới thiệu cho Bắc Minh tiên sinh một phen đồ ăn đặc sắc nơi này, nhìn xem tiên sinh thích ăn chút gì.”

“A….” Danh Khả mới giống phản ứng kịp, lên tiếng, liền kẹp lên một khối đồ ăn nhỏ thả tới trong bát Bắc Minh Dạ.

Động tác này lập tức làm cho vài người khác tất cả đều nhăn mày lại.

Vừa rồi Tiếu Tương gắp thức ăn cho Bắc Minh Dạ cô không có thấy sao? Người ta ngay cả bát đều đã lập tức thay đổi, cô cư nhiên còn dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy, hiển nhiên vừa rồi cô thật sự vẫn không tập trung, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cư nhiên ngay cả việc này cũng chưa chú ý tới.

“Người phục vụ.” Từ Niên Hoa lập tức hướng ra ngoài đầu gọi.

Chờ người phục vụ đi vào, anh ta đang muốn nói gì, nhưng, kỳ tích mà lại xảy ra, một màn khiến người không tưởng được xuất hiện tại trong tầm mắt bọn họ.

Chỉ thấy Bắc Minh Dạ cầm lấy chiếc đũa đem khối đồ ăn nhỏ kia đưa đến trong miệng, nhai hai lần liền trực tiếp nuốt đi vào, nhìn vẻ mặt anh dường như còn hài lòng.

Từ Niên Hoa lờ mờ, Phó Xã Trưởng cùng Tiếu Tương cũng u mê, liền ngay cả Dật Thang đều đã hơi run sợ giật mình, trước mắt không biết chảy qua chút gì.

Nhiều người vẻ mặt rung động như vậy, chỉ có một mình Danh Khả phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra.

Thấy anh bắt đầu ăn, cô lại gắp một hạt bắp trân châu đến trong chén anh, làm xong việc này liền cúi đầu tiếp tục ăn.

Mọi người xem viên ngô trong bát Bắc Minh Dạ, trong lòng vẫn lại là có vài phần bất an, Từ Niên Hoa hơi hơi khoát tay áo để cho người phục vụ lui ra ngoài.

Cửa vừa mới đóng Bắc Minh Dạ liền cầm chiếc đũa đem viên ngô kia đưa đến trong miệng, vẫn ăn say sưa ngon lành như cũ.

Từ Niên Hoa nhịn không được nhẹ giọng nói: “Khả Khả, gắp thức ăn cho Bắc Minh tiên sinh.”

Trong lòng Danh Khả có phần phiền, nhịn không được nghiêng đầu liếc Bắc Minh Dạ một cái.

Đó là động tác theo bản năng, nhưng cô không phát hiện ánh mắt những người này đều rơi vào trên người cô, hành động mắt trợn trắng này của cô đương nhiên cũng bị bọn họ thấy được.

Từ Niên Hoa luống cuống, Tiếu Tương cũng bị dọa, liền ngay cả Phó Xã Trưởng cũng bị dọa đến không dám lộn xộn.

Danh Khả bình thường vẫn lại là cực kỳ có hiểu biết, dù cho ở loại trường hợp nào cũng chưa bao giờ là cái người có nhiệt tình, nhưng ít ra nên có lễ nghi vẫn lại là biết.

Nhưng mà, hôm nay biết rõ ngồi ở bên cạnh cô là người đàn ông tôn quý nhất Đông Lăng, anh tùy ý dậm chân tất cả Đông Lăng đều phải run rẩy, đối mặt người như vậy cô cư nhiên dám không hiểu chuyện như vậy, cô có phải bị dọa u mê hay không, ngay cả chính mình đang làm cái gì cũng không biết?

Về phần Danh Khả, vì sao cô muốn mắt trợn trắng? Thực ra cũng không thể trách cô, người đàn ông này có tay có chân, anh sẽ không gắp thức ăn sao? Vì sao phải muốn cô gắp cho anh? Cũng không phải những hoàng thân quốc thích cổ đại đó, ngay cả ăn cơm đều phải người hầu hạ.

Bất quá xã trưởng để cho cô hầu hạ, loại này sống cô vẫn phải làm.

Mắt trợn trắng không dối gạt, cô vẫn lại là gắp đồ ăn đưa đến trong chén anh, cố gắng hết sức để cho thanh âm chính mình nghe qua nhu hòa chút “Bắc Minh tiên sinh, dùng bữa.”

Bắc Minh Dạ cực kỳ nghe lời, Danh Khả để cho anh ăn cái gì anh đều đã ăn toàn bộ, một ngụm không dư thừa ăn hết, liền ngay cả cơm cũng ăn tràn đầy hai bát lớn, nhìn vẻ mặt thoả mãn anh dùng cơm khi đó, so với dáng vẻ lạnh như băng vừa rồi cũng không biết đáng yêu bao nhiêu.

Một bữa cơm tiếp xuống, mấy người bên trong xã đoàn văn học đều đã nhìn ra, Bắc Minh tiên sinh này dường như đặc biệt thích Danh Khả nhà bọn họ.

Cũng bởi vì cái dạng này, sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Niên Hoa liền lập tức đề nghị nói: “Xã đoàn chúng tôi có phòng nghỉ, Bắc Minh tiên sinh không bằng tới bên trong xã đoàn nghỉ một lát trước.”

Thấy anh không động anh ta lập tức bổ sung một câu: “Để cho Khả Khả thuận tiện cũng giới thiệu nội dung kịch bản cho tiên sinh một phen.”

Vừa rồi anh lật chuyển kịch bản nhanh như vậy, mới nửa giờ cũng đã đem toàn bộ cái kịch bản nhìn xuống, trên thực tế không ai tin tưởng anh thật sự nhìn, đại khái cũng chỉ là tùy ý lật đi lật lại, dù sao muốn xem xong một cái kịch bản ít nhất tốn mấy giờ.

Quả nhiên sau khi nghe đến anh ta nói để cho Danh Khả giới thiệu với anh, trên mặt Bắc Minh Dạ mới có một chút biểu tình, mặc dù vẫn lại là cực kỳ nhạt, nhạt cơ hồ làm cho người ta nhìn không tới, nhưng ít ra là có phản ứng.

Anh đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK