• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa

Bắc Minh Dạ gật đầu, Từ Niên Hoa lập tức gọi mọi người rời khỏi nhà ăn hướng xã đoàn văn học bọn họ đi đến.

Dọc theo đường đi Danh Khả đều muốn rời xa người đàn ông này, nhưng mà ̣ Từ Niên Hoa và Phó Xã Trưởng lại cố tình để cho cô đi ở bên cạnh Bắc Minh Dạ.

Về phần Bắc Minh Dạ, mặc dù anh không nói lời nào, sắc mặt cũng không khó xem, ít nhất không lạnh giống giữa trưa không có Danh Khả vậy.

Đi tới đi lui, bàn tay kia cũng không biết như thế nào ôm vào trên lưng Danh Khả, một phen đem cô ôm ở trong ngực.

Danh Khả sợ tới mức lập tức ngừng lại, Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên buông cánh tay dài ôm sát cô ra, vỗ vỗ trên eo cô, khóe môi gợi lên mỉm cười: “Quần áo em bẩn.”

Nhìn tựa hồ chỉ là thật sự đem này nọ bẩn trên quần áo cô phủi xuống, mà không phải là muốn đi ôm ấp cô.

Nhưng mà vừa rồi anh có ôm ấp hay không, Danh Khả chính mình tự nhiên rất rõ ràng.

Người đàn ông này vừa rồi rõ ràng dùng lực ôm cô, nhưng hiện tại anh đã đem cánh tay dài thu trở về, cô lại dây dưa chuyện này tựa hồ quá chuyện bé xé ra to chút.

Hơn nữa Từ Niên Hoa bọn họ đi ở bên cạnh cô, tất cả đều đã vui vẻ thấy cô cùng Bắc Minh Dạ ở chung vui vẻ, ai muốn vì cô ra mặt?

Một đường nơm nớp lo sợ trở về xã đoàn, đoàn người vây đỡ Bắc Minh Dạ vào phòng nghỉ, sô pha có phần nhỏ, đối với anh thân cao gần 1m9 mà nói, ngồi trên giống như là ngồi ở trên món đồ chơi.

Thấy chân thon dài của anh hoàn toàn không chỗ để, Từ Niên Hoa và Phó Xã Trưởng lập tức đem bàn thấp trước sofa di chuyển chút, cuối cùng cho anh chỗ di chuyển, bố trí ổn thoả hai chân dài tỉ lệ hoàng kim kia của anh.

Tiếu Tương lập tức ngâm trà cho anh, để cho Danh Khả tự mình bưng cho anh.

Sau khi Bắc Minh Dạ nhận lấy chỉ là nếm một ngụm liền đem cái chén đặt xuống, ánh mắt rơi vào trên người Từ Niên Hoa.

Từ Niên Hoa lập tức cười theo, nghênh đón: “Bắc Minh tiên sinh có mệt hay không? Nếu như tiên sinh mệt mỏi, không bằng trước ở trong này nghỉ một chút, chiều chúng ta bàn lại chuyện cùng tiên sinh…”

Kỳ thật, anh ta hận không thể hiện tại liền bắt đầu bàn bạc cùng anh, nhưng anh ta cũng biết đạo lý dục tốc tắc bất đạt( nóng vội thì không thành công).

Vẫy vẫy tay, những người Phó Xã Trưởng cùng Tiếu Tương lập tức hiểu ý đều đã thản nhiên lui ra ngoài.

Danh Khả cũng muốn ra ngoài, Từ Niên Hoa lại nhìn cô cười nói: “Bắc Minh tiên sinh có lẽ còn không phải cực kỳ hiểu biết nội dung vở kịch, Khả Khả cô lưu lại giới thiệu cho tiên sinh.”

Trong lòng Danh Khả đánh cái bộp, nhìn nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn Bắc Minh Dạ, anh lại không biết khi nào thì tiếp nhận kịch bản Dật Dương đưa qua, lại tinh tế lật xem, nhìn bộ dáng này tựa hồ thật sự cực kỳ nghiêm túc.

Nếu không phải kinh nghiệm mấy lần anh hãm hại chính mình, cô nhất định cũng cho rằng hiện tại tất cả tâm tư người đàn ông này đều rơi vào trên kịch bản này.

Nhưng mà, trong lòng cô vì sao chính là hoài nghi, cảm thấy tâm tư người đàn ông này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy?

Nhưng mà cô không có cơ hội nghĩ nhiều, Từ Niên Hoa liếc cô một cái, sau khi ám chỉ cho cô liền cùng Dật Dương chào hỏi rời khỏi phòng nghỉ.

Lúc cửa phòng nghỉ bị đóng, Danh Khả mới hoảng sợ, theo bản năng hướng nơi cửa đi tới hai bước, phía sau lại truyền đến thanh âm Bắc Minh Dạ lạnh nhạt từ tính:

” Nội dung vở kịch này không tệ, nhưng mà từ đầu tới đuôi ngay cả một hồi ** diễn trò đều không có, hiện tại loại không khí điện ảnh này, một chút tình cảm mãnh liệt đều không có, em lấy cái gì đi hấp dẫn người xem?”

“Tôi…” Danh Khả bị thanh âm của anh làm hoảng sợ, nhớ lại vấn đề của anh, theo bản năng trả lời: “Dù sao chúng tôi cũng là học sinh, không phải cực kỳ thích hợp….”

” Các em dự tính người xem cũng là học sinh sao?” Bắc Minh Dạ ném kịch bản, nghiêng tựa vào trên chỗ dựa lưng của ghế sofa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô băn khoăn bất an:

” Đông Lăng là cái địa phương văn hóa trọng buôn bán, tất cả Đông Lăng có bao nhiêu học sinh? Điện ảnh của em có lẽ có thể bán được tất cả Đông Phương quốc tế, nhưng nếu như ngay cả Đông Lăng cũng làm không được, anh nghĩ anh cũng không cần phải tới đầu tư.”

“Không phải…”

” Tập đoàn Đế Quốc muốn đầu tư điện ảnh và truyền hình, một phần nguyên nhân quan trọng cũng là muốn mượn đây làm chút tuyên truyền, nếu như người xem của em chỉ là học sinh, với chúng ta mà nói hoàn toàn không thích hợp.” Thanh âm của anh càng, còn thêm một chút lạnh lùng.

Khi anh nghiêm chỉnh nói lên chuyện, mà không giống lúc hãm hại với cô, Danh Khả không thể không thừa nhận người đàn ông này là thật cực kỳ có mị lực.

Chút không chịu thua trong lòng cũng chạy trốn, cô trở lại bàn trà trước mặt, ngồi xuống ở trên ghế, giải thích: “Bộ phim này không chỉ có thích hợp học sinh, cũng thích hợp những người khác nhất là tình lữ.”

” Nhưng tôi không thấy được bên trong kịch bản có bất kỳ cái gì hấp dẫn ánh mắt.” Anh nhíu mày, ngón tay dài vô ý thức gõ nhẹ ở trên tay vịn của ghế sofa.

Danh Khả có chú ý tới động tác rất nhỏ này của anh, nhớ tới anh thích nhất lấy hai ngón tay dài này mang theo xì gà, không biết người đàn ông này có phải nghiện hay không.

Cô chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn lại là đứng dậy đến phía trước ngăn tủ bên cạnh tìm một cái tẩu thuốc dùng chiêu đãi tân khách trước đến giờ, cung kính đặt ở trên bàn thấp bên cạnh sô pha.

Ánh mắt Bắc Minh Dạ đảo qua trên tẩu thuốc, cuối cùng lại trở xuống đến trên người cô, cánh môi hồng khẽ nhếch: “Em không sợ bị sặc?”

Cô lắc lắc đầu, ngồi đủ xa, không sợ.

Nhưng Bắc Minh Dạ không có thắp sáng xì gà, chỉ là nhìn cô, ý tứ đáy mắt không rõ.

Lúc không nói lời nào, Danh Khả cảm giác người đàn ông này nguy hiểm cực độ, cho nên cô tình nguyện lựa chọn tiếp tục nói chuyện với anh: “Như thế, Bắc Minh tiên sinh cảm thấy được kịch bản cần sửa chữa như thế nào mới có thể làm được hiệu quả ngài muốn?”

“Em dụ anh vào cuộc sao?” Thì ra nha đầu kia không chỉ bộ dạng xinh xắn cũng không sẽ sợ anh, có đôi khi nói chuyện cũng có vài phần kỹ xảo.

Danh Khả mấp máy môi mỏng, bị anh nhìn thấu tâm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể hồng lớn cỡ bàn tay, kiên trì tiếp tục nói: “Thêm một chút cảnh nóng cũng là có thể, cũng không biết Bắc Minh tiên sinh có đề nghị gì hay không? Tôi nhớ rõ vừa rồi tiên sinh nói, chuyện xưa này bản thân cũng không tệ lắm.”

“Là không sai.” Anh cầm kịch bản lên, mở ra một tờ trong đó: “Ở trong này nếu có thể cho công chúa và tướng quân làm chút gì, lúc tuyên truyền làm mấy tấm hình ảnh duy mỹ quảng cáo, hiệu quả sẽ phải càng tốt.”

Anh chỉ nói “Nơi này”, nhưng không có nói đoạn mấy, Danh Khả nhịn không được hơi hơi thăm dò đầu chút, không đầu không đuôi cô không biết anh chỉ một tuồng kịch kia.

Ánh mắt Bắc Minh Dạ vẫn đảo qua ở trên kịch bản như cũ: “Em xem, một đoạn diễn trò này, thiên thời địa lợi nhân hòa, nam nữ chủ nếu không làm chút gì có phải rất xin lỗi người xem hay không?”

Danh Khả nhịn không được đứng lên, hướng anh tiếp sát hai bước: “Tiên sinh chỉ là…”

“Tôi chỉ, là như thế này.”

Danh Khả chống lại tầm mắt của anh, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ý cười đáy mắt anh chớp lóe rồi biến mất đại biểu là cái gì, bàn tay to của anh đã khẽ bóp cổ tay cô, đem cả người cô kéo qua, làm cho cô hung hăng ngã vào trên đùi của anh.

“A!” Cô sợ tới mức tiếng thét kinh hãi, cuống quít muốn từ trên chân anh đứng lên, nhưng một cánh tay dài anh rơi vào sau lưng cô, cái gì cũng chưa làm, cũng đã khóa trên chân mình, khóa đến sít sao.

“Buông ra…”

“Em muốn làm cho bọn họ tiến vào, xem xem bộ dáng xem chúng ta hiện tại sao?” Lừa gạt tốt như vậy, thật làm cho người tâm tình sung sướng, ánh mắt anh sáng trong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua trên eo thon nhỏ, cuối cùng từ vạt áo của cô tìm kiếm phía bên trong…

 

Chương 18: Bụng em không thoải mái, anh xoa xoa cho

“Không cần…” Danh Khả cắn môi, biết người đàn ông này nói được liền nhất định làm được, nếu cô kêu to kinh động người bên ngoài, lúc bọn họ vào thấy bộ dáng hai người hiện tại này có thể không hiểu lầm sao?

Anh là ông chủ lớn cùng cái học sinh nữ ở trong này làm chút chuyện gì khác người, với anh không có cái ảnh hưởng gì, nhiều lắm thêm một chút tin tình cảm.

Nhưng việc này nếu như truyền ra, sau này cô làm sao ngẩng đầu ở trước mặt đồng học?

“Bắc Minh tiên sinh, nơi này là trường học.” Cô cắn môi, chỉ hy vọng anh có thể xem ở bên ngoài nhiều người, cửa phòng lại cũng không bị khóa lại đừng xằng bậy: “Không cần…”

“Ý của em là, nếu không phải trường học là có thể ‘Muốn’ rồi hả ?” Anh cố ý hiểu sai ý tứ của cô, chân dài hướng trên bàn trà một trận, đem cả người cô kéo dậy.

Danh Khả muốn nhân cơ hội né ra, mới phát hiện bàn tay to của anh còn giữ trên eo cô, chỉ cần anh không buông tay cô căn bản chạy không khỏi kiềm chế của anh.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Lặp đi lặp lại nhiều lần khi dễ cô, thật sự ngoạn chơi tốt như vậy sao?

“Cùng em nghiên cứu kịch bản.” Một cánh tay kia anh đem kịch bản mở ra, đặt ở trước mặt cô, “Là em yêu thương nhung nhớ, em nghĩ rằng anh muốn làm cái gì?”

“Tôi không có, anh… Anh đừng xằng bậy.” Nếu tay trái của anh không phải đã thăm dò vào góc áo của cô, xoa nhẹ sau lưng cô có lẽ cô còn có thể tin tưởng anh nói.

” Chỉ cần em ngoan, anh bảo đảm không bậy.” Khi chân dài anh đem cả người cô mang lên, cái độ cao hiện tại này làm cho lúc hai người nói chuyện thuận tiện hơn.

Anh cúi đầu, môi mỏng tiến đến bên tai cô, thanh âm nhẹ nhàng: “Em cũng biết nơi này là trường học, cửa cũng chưa khóa, em cảm thấy anh có thể làm cái gì?”

Cô cắn môi, nghĩ thầm,rằng anh biết liền tốt, nhưng, kế tiếp Bắc Minh Dạ nói lại khiến trái tim cô mới vừa lỏng đi xuống kia lập tức lại nhấc lên: “Tối đa chính là ôm một cái hôn một cái, cộng thêm…. Thỉnh thoảng sờ một cái.”

Nói như vậy, tay trái bỗng nhiên hướng lên trên đầu tìm tòi, không ngờ chụp lên chỗ mềm mại cô.

Danh Khả hô nhỏ một tiếng, đang muốn vùng vẫy anh cũng đã thả tay, bàn tay to lại về tới trên eo cô, không có làm bất luận cái hành động gì quá phận.

Đáy mắt cô tích trữ một tầng sương mù mỏng nhạt, trong lòng ủy khuất vô cùng, nhưng lúc ở trước mặt anh, người luôn luôn đặc biệt vô lực.

Cô đánh không lại anh, ở trước mặt anh cô nhỏ yếu giống như một con kiến, anh tùy tùy tiện tiện một cái động tác đều đã có thể đem cô tan xương nát thịt.

Người đàn ông chết tiệt này rốt cuộc muốn khi dễ cô tới khi nào?

“Em nói, ở trong này thêm một chút cảnh nóng có thể nhiều hay không?” Bắc Minh Dạ đặt kịch bản ở trước mặt cô, khoảng cách gần như vậy cô rốt cục thấy kịch bản anh nói.

Đáy vực, hang động, ban đêm, cô nam quả nữ, trách không được anh nói là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Kỳ thật cô sớm đã có nghĩ tới ở trong này gia tăng Nam Nữ Chủ âu yếm lẫn nhau, chẳng qua chính mình da mặt mỏng, xấu hổ thêm nữa.

Trước khi ăn cơm anh vội vàng nhìn lướt qua kịch bản, tất cả mọi người cho rằng anh là tùy ý nhìn vài lần, ngay cả chuyện xưa nói là cái gì đều đã không rõ ràng lắm, lại thật không ngờ anh cư nhiên xem cẩn thận như vậy.

Năng lực làm việc của người đàn ông này thật sự rất cường đại.

Cô cắn cắn môi, cố hết sức xem nhẹ bàn tay to vẫn xoa ngang hông mình như cũ, thanh âm có vài phần bất an, nhưng nghe ra đã cố gắng biểu hiện ra chính mình bình tĩnh: “Đêm nay lại trở về tôi thêm một đoạn ở chỗ này, không biết Bắc Minh tiên sinh khi nào thì có thời gian, đến lúc đó chúng tôi cầm cho tiên sinh xem qua.”

” Các ngươi?” Ngón tay dài từ từ xẹt qua trên da thịt bóng loáng của cô, anh cười đến khinh thường: “Thời gian của anh cực kỳ quý giá, nếu như là em tìm đến anh, hẳn là có thể rút ra chút, nhưng nếu là những cái người không liên quan này….”

Danh Khả hiểu ý tứ của anh, nhưng cô căn bản không nghĩ tới chính mình đi tìm anh.

“Còn có…” Anh lại để sát vào cô, một cỗ khí tức mâu thuẫn cực nóng lại lạnh giá rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Đêm nay phỏng chừng là không được, đêm nay, anh và em ngươi đều đã ‘Bề bộn nhiều việc’, hôm nào lại sửa chữa đi, không vội.”

Đêm nay, anh cùng cô sẽ,… Bề bộn nhiều việc!

Danh Khả hít vào một hơi, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay anh ở cạnh núi giả nói với cô, anh nói, đêm nay anh muốn cô…

“Trí nhớ tốt là chuyện tốt, sau này mỗi câu anh nói, em đều nhớ kỹ.” Cảm giác nắm một cái vừa rồi rất không sai, nếu không phải không muốn dọa cô thật sự lớn tiếng kêu lên, anh còn muốn nắm vài cái.

Nhưng mà hôm nay có rất nhiều thời gian cùng cô ngoạn chơi, cô thích kêu, đêm nay anh sẽ cho cô cơ hội kêu đến cùng.

Danh Khả nhiều lần thử từ trên chân anh đứng lên, nhưng anh thủy chung không muốn buông ra, lực lượng hai người cách quá xa, vùng vẫy không có kết quả, chỉ có thể tạm thời yên lặng chịu đựng trước.

Chỉ cần anh đừng xằng bậy nữa, cô có thể tạm thời nhịn một chút, nhưng mà sau này ngày anh tới trường học, cô nhất định phải trốn tránh đi trước tiên.

Nhưng dựa vào loại đại nhân vật ông chủ lớn này, thời gian nhất định quý giá thật sự, anh làm gì nhiều thời gian hướng trường học bọn họ chạy như vậy?

Tốt nhất cả đời cũng không được tới, cũng tốt nhất, cho dù mọi người thật sự có cơ hội hợp tác, bọn họ bàn bạc cũng là trợ lý bí thư của anh.

Ông chủ lớn căn bản không cần chính mình tự mình xử lý loại chuyện nhỏ này.

“Bắc Minh tiên sinh.” Cô gọi, thử cùng anh giảng đạo lý: “Mới vừa ăn cơm xong, nằm úp sấp như vậy có phần không thoải mái, tôi… Trước để cho tôi ngồi dậy có được hay không?”

” Chỗ nào không thoải mái?” Hôm nay tính nhẫn nại của anh tuyệt đối là tốt nhất, ngay cả thanh âm cũng ít vài phần hàn ý.

Nghe được cường ngạnh trong lời nói của anh ít đi vài phần, cô chớp chớp mắt, thật cẩn thận nói: “Tôi… Bụng tôi không thoải mái, còn nằm úp sấp như vậ, tôi…Tôi sẽ muốn phun.”

“Được.” Cái chữ “Được” này vừa mới ra khỏi miệng anh cư nhiên thật sự buông xuôi, buông cô ra.

Danh Khả hít sâu một hơi, trong lòng vui vẻ, vội vàng từ trên chân anh bò lên liền muốn chạy.

Nhưng không nghĩ tới cô vừa mới đứng lên cánh tay dài của anh lại đã rơi vào trên eo cô, lôi cô trở về.

Thanh âm tà mị phía trên đỉnh đầu cô truyền đến, khủng bố mà khiến người bất an giống như tới từ địa ngục: “Bụng em không thoải mái, anh xoa xoa cho em.”

Bàn tay kia ở lúc cô bất ngờ không phòng ngự đã từ vạt áo thăm dò vào, rơi vào chỗ bụng phía dưới ngực cô xoa nhẹ.

Danh Khả bị anh khiến cho cả kinh sợ hãi, muốn đẩy anh ra nhưng căn bản bất lực.

Ngẩng đầu liền chống lại đôi mắt nhiễm ánh sáng sung sướng của anh, cô quýnh lên, suy nghĩ trong lòng nhất thời dấy lên một đoàn lửa giận.

Anh là cố ý, căn bản chính là tại cố ý trêu cợt cô!

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh.” Anh nhíu mày lòng tốt nhắc nhở: “Mặc dù nơi này là trường học, nhưng trợ lý anh ở bên ngoài, có tin anh vẫn lại là có thể có biện pháp làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám đi vào quấy rầy chuyện tốt của chúng ta hay không?”

Cô tin! Cô có thể không tin sao?

Bàn tay to của anh vốn là lạnh lẽo, lúc này đã nóng bỏng, thân thể của cô một trận đau khổ nói không nên lời.

Nhưng anh chỉ xoa bụng cho cô, trừ lần đó ra thật sự không có làm cái khác rồi.

Trong lòng Danh Khả vẫn bất an, cô nhìn thấu thói hư tật xấu người đàn ông này, anh… Thật sự sẽ không khi dễ cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK