Chương 1: Hạ Ngưng Âm
Cuối thu, khí trời se lạnh.
Thành phố B là nơi tập hợp những dãy nhà biệt thự sang trọng.
“Thiếu gia, có bưu phẩm gửi tới.” Quản gia cầm cái hộp trong tay lo lắng đi tới cung kính nói với Tư Khảm Hàn.
“Ừ.”
Được sự cho phép, quản gia cẩn thận mở hộp, lấy đồ vật bên trong ra đưa cho Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn ngước mắt sang bức ảnh, chính xác đó là cùng một người, tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch bẩn thỉu, khắp người dính vệt máu đỏ, tay chân bị buộc chặt, gương mặt bị đánh đến sưng tím, tuy nhiên vẫn có thể nhìn rõ hình dáng.
Quản gia thấy Hạ Ngưng Âm thương tích đầy mình, cảm thấy vô cùng xót xa, tròng mắt đỏ hoe, ông quỳ phịch xuống đất “Thiếu gia, xin ngài cứu cô ấy, cầu xin ngài.”
Từ tối hôm qua đến bây giờ đây là bưu phẩm thứ hai anh nhận, lần trước là chiếc nhẫn kết hôn Tư Khảm Hàn đưa cho Hạ Ngưng Âm cùng với lọn tóc phảng phất mùi hương của cô, bên cạnh đó yêu cầu Tư Khảm Hàn lấy hạng mục đấu thầu để đổi mạng cô.
Thế nhưng những thứ này đối với Tư Khảm Hàn chả có chút tác dụng, càng làm anh không có ý định cứu người, dien dan le quy don mặt thản nhiên mở bức thư, bên trong viết: Trước 11 giờ sáng ngày mai nếu chưa có câu trả lời thì lần sau nhận là cánh tay của cô dâu mày.
Tư Khảm Hàn đọc xong, mặt lạnh như tiền xé nát bức thư, chẳng thèm để ý tiếp tục chỉnh trang quần áo, thuận miệng nói với quản gia: “Tới lễ đường thôi, đến giờ rồi, kẻo Nhã Thi lại không vui.” Nói đến Nhã Thi, đôi mắt của Tư Khảm Hàn trở nên dịu dàng như nước, chứa đựng sự yêu thương.
Quản gia cứng người “Ý của thiếu gia, ngài thấy chết quyết không cứu sao?”
Tư Khảm Hàn ngừng động tác, thờ ơ trả lời: “Mắc gì phải cứu cô ta? Cô ta có quan hệ với tôi sao?”
“Nhưng mà. . . . . . , ” Quản gia định tiếp lời, bất chợt điện thoại trên bàn reo lên, quản gia nghe thấy tiếng chuông thì cẩn trọng nhìn Tư Khảm Hàn.
Không cần suy nghĩ cũng biết là bọn cướp, khuôn mặt tuấn tú của Tư Khảm Hàn trở nên sát khí, lạnh lùng ra lệnh: “Không cần nghe!”
Quản gia bất lực trước sự vô tình của anh, rõ ràng hôm qua còn ân ái với nhau, thế nào mới một ngày Tư Khảm Hàn liền biến thành một người khác, cứ như đối với Hạ tiểu thư rất bạc tình, cô dâu đã thay đổi thành người khác, dien dan le quy don ông thật lòng khuyên nhủ: “Thiếu gia, Hạ tiểu thư vì ngài mới bị bắt, hơn nữa còn là cô dâu của ngày hôm nay!”
Tư Khảm Hàn bị quản gia nói đến mất hứng, anh ghét những kẻ xem thường Nhã Thi, bực dọc đi tới bên chiếc điện thoại bàn, cầm điện thoại lên bấm dãy số của bọn cướp.
Hạ Ngưng Âm núp ở một góc, toàn thân đau ê ẩm thiếu chút nữa cô đã ngất đi, cô thắc mắc tại sao Hàn không nhận điện thoại của bọn cướp, còn chưa đến cứu cô, hiện tại sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi.
Lúc này, tay bọn cướp cầm điện thoại đặt bên tai cô: “Điện thoại của cô đó.”
Hạ Ngưng Âm nghe máy, khóc thút thít: “Hàn, Hàn. . . . . . , mau tới cứu em.”
Tư Khảm Hàn nghe giọng nói yếu ớt của cô, trái tim đập chậm một nhịp, nhưng rất nhanh đã hồi phục, ngữ điệu bình thản: “Hạ Ngưng Âm? Thì ra là cô?”
Hạ Ngưng Âm vừa nghe cảm thấy có cái gì đó khác thường, không kịp ngẫm nghĩ, Tư Khảm Hàn đã nói tiếp, dien dan le quy don vẫn là giọng quen thuộc lạnh lùng vô tình mà cô biết: “Cứu cô à? Tại sao?”
Hạ Ngưng Âm định mở miệng, Tư Khảm Hàn lại cắt ngang một lần nữa “Cô chỉ là tình nhân khế ước của tôi, nói dễ nghe một chút là người tình, khó nghe một chút chỉ là món đồ chơi để tôi phát tiết, cô nghĩ xem cô có tư cách để tôi cứu sao? Còn nhìn trộm tài liệu của tôi nữa! Sống chết của Hạ Ngưng Âm cô chả liên quan tới Tư Khảm Hàn này, đừng quấy rầy tôi nữa.”
“Không phải! Hàn, cứu em, cứu em ——” Hạ Ngưng Âm dốc sức kêu to, đáp lại chỉ là tiếng cúp điện thoại. Màn đêm buông xuống, thành phố B bắt đầu lên đèn nhộn nhịp, nổi bật là tòa nhà chọc trời đứng sừng sững mang phong cách khác lạ, hiện ra có phần hùng dũng khó có thể chạm được.
Buổi trưa hè oi bức, dòng người đi lại đông đúc, thời tiết khắc nghiệt làm cho con người cảm thấy nghẹt thở trước cuộc sống hỗn tạp này, vừa có cảm giác vội vã vừa có phần mệt mỏi.
Hạ Ngưng Âm đứng ở cửa xe buýt chờ xuống trạm, cô thông thạo bấm một dãy số quen thuộc, “Alo, Hàm Niệm, cậu đang ở đâu?”
Mái tóc được Hạ Ngưng Âm nhuộm màu vàng sáng xỏa ngang vai, lộ ra khuôn mặt trắng noãn động lòng người, ẩn giấu là chiếc cổ thon dài gợi cảm, cô mặc chiếc áo sơ mi phối với chiếc quần jean xanh, đi cùng đôi giày Cavans, thêm chiếc thắt lưng ngang hông làm nổi bật lên đường cong hấp dẫn của Hạ Ngưng Âm.
Hạ Ngưng Âm xuống xe buýt, đứng trước cánh cổng to lớn của thành phố B, lớn tiếng hét thỏa thích để thông qua đầu dây điện thoại, nhưng bên kia cũng toàn là âm thanh đinh tai như óc cũng vì thế mà một chữ cô cũng không nghe lọt từ người bạn đó.
Phong Hàm Niệm là bạn cùng phòng với cô trước nay, vốn đang ca hát, hiện bị cô làm phiền, tỏ vẻ khó chịu, nhẹ nhàng cau mày, khi điện thoại cứ đổ chuông miết, không nhịn được đành đi ra khỏi phòng nhận điện thoại, vừa đi tới vệ sinh đã bất mãn nói: “Này, Ngưng Âm, sao tới trễ như vậy? Tớ chờ cậu rất lâu.”
Hạ Ngưng Âm nhận ra âm thanh quen thuộc, vội vàng cười mỉa, lấy lòng cô bạn: “Ôi? Thật xin lỗi mà…, tớ có một phần tài liệu cần đánh máy, cậu cũng biết, tớ vội muốn chết, nào được phúc phần như ai kia, lương cao việc nhẹ, nhàn rỗi suốt ngày.”
Nghe những lời nịnh nọt chân thành của Hạ Ngưng Âm khiến Phong Hàm Niệm cảm thấy mát lòng, dien dan le quy don dù sao có người hâm mộ ai không thích chứ? Hơn nữa cô ấy nói đều là sự thật, vì vậy vui vẻ bật cười, vội vàng nói: “Được, được, đừng lấy lời ngon tiếng ngọt dụ người ta, cậu đang ở đâu? Tớ đi đón.”
Bởi vì đứng trước cổng, người tới lui tương đối nhiều, mỗi người đi ngang đều vô tình đưa mắt nhìn Hạ Ngưng Âm, có vài người đàn ông còn huýt sáo trêu ghẹo, làm cô nổi hết da gà, hơi mất tự nhiên, đối với thành phố phức tạp này cảm thấy hơi chán ghét.
Hạ Ngưng Âm lập tức làm nũng: “Tốt, tớ đang đứng trước cổng, cậu nhanh đến đây, tớ xấu hổ muốn độn thổ rồi nè.”
“Tốt, cậu cứ đứng yên đó, tớ tới ngay.”
“Ừ, tớ chờ cậu.”
“Biết rồi, bye bye.”
Phong Hàm Niệm là bạn thời đại học với cô, tình cảm giữa hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp dù khác bộ phận làm việc, nhưng cùng một thành phố nên cả hai quyết tâm sống cùng nhau.
Hôm nay Hạ Ngưng Âm nhận điện thoại của Phong Hàm Niệm bảo cô đi ca hát, nhằm ôn lại chuyện cũ, ban doc truyen tai le quy don tuy cô rất bận nhưng Hàm Niệm hứng thú như thế, không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa họ đã lâu không gặp mặt, sẵn dịp họp mặt nên cô đã đồng ý.
Thật ra thì có lúc cô rất hâm mộ Phong Hàm Niệm, người phụ nữ khiến bao người mong muốn. Chẳng những gia đình giàu có, mà lớn lên rất xinh đẹp, còn có thêm bạn trai là Phú Nhị Gia.
Mặc dù dáng dấp cô không tồi, nhưng so với Hàm Niệm thì cứ như đôi đũa lệch, tuy nhiên cô chưa bao giờ đố kị hay ghen ghét, bởi vì mỗi người có một khí chất, số phận riêng.
Chương 2: Có chuyện tốt sao?
Một lát sau, Phong Hàm Niệm lái xe đến trên mặt cô tươi cười, Hạ Ngưng Âm thừa biết là có chuyện tốt, vội vàng nghênh đón, ôm chặt nhau: “Chào cậu đã lâu không gặp, hiếm thấy cậu vui ra mặt, có chuyện tốt sao? Cô gái muốn phát kẹo đỏ cho tớ hả?”
Phong Hàm Niệm ném cho Hạ Ngưng Âm cái lườm, tức giận nói: “Nằm mơ đi, chữ Bát (八) còn chưa chổng đít lên đâu, phát cọng lông đấy, hơn nữa tớ với anh ta đã chia tay rồi.”
Tuy mạnh miệng nhưng trong mắt Phong Hàm Niệm chứa vài phần u buồn, hơn nữa trên mặt cô hiện rõ sự vui vẻ khác thường, khiến Hạ Ngưng Âm khó hiểu, cô tò mò hỏi: “Chia tay? Tớ nhớ tình cảm của hai người rất tốt hình như còn tính tới chuyện kết hôn nữa? Sao lại chia tay? Chẳng lẽ anh ta làm chuyện có lỗi với cậu?”
Phong Hàm Niệm thấy cô thắc mắc, gương mặt tỏ vẻ không vui, giọng điệu bực dọc: “Bây giờ nói cái này làm gì? Mau đi thôi, bạn tớ đợi nãy giờ, bọn họ không thấy được tớ lại đi tìm cho coi.”
“Ừ.” Hạ Ngưng Âm thấy cô né tránh, liền không hỏi tới nữa, cười mỉm, nghĩ là mình nói lời chạm tới nỗi đau của cô ấy, nhanh chân đuổi theo Phong Hàm Niệm.
Họ đi vào căm phòng mù mịt sương, bên trong có bảy người, năm nam hai nữa, hai cô gái ăn mặc tươm tất, quần áo hơi mỏng manh miễn cưỡng có thể che kín bộ ngực đẫy đà của họ, vừa hát vừa uốn éo như con rắn quanh người mấy người đàn ông, trong đó có một người đàn ông đứng tuổi, ban dang doc truyen tai dien dan le quy don đang cúi đầu nhìn trân trân vào bộ ngực của mấy cô gái kia, ánh mắt thèm thuồng, không khỏi khiến Hạ Ngưng Âm sinh lòng chán ghét, cô nhận ra hắn, hắn là quản lý công ty Hàm Niệm làm, lần trước có gặp qua một lần.
Phong Hàm Niệm kéo thân thể bất động của Hạ Ngưng Âm đi vào phòng, đóng cửa lại, mang Hạ Ngưng Âm tới giới thiệu cho bạn bè, mọi người trong phòng dừng lại hoạt động nhìn Phong Hàm Niệm lớn tiếng nói: “Các vị, đây là chị em của tôi tên Hạ Ngưng Âm, mong mọi người chiếu cố cô ấy.”
Chào hỏi đám người hoang dại đó một lượt, Hạ Ngưng Âm phải cự tuyệt bao lời mời của đám đàn ông, thấy bọn họ điên cuồng, chỉ biết lắc đầu gọi phục vụ ly nước nước trái cây.
Đây chính là nguyên nhân cô không muốn tới đây, bọn họ quá mức điên cuồng, cô với bọn họ như hai thế giới, dien dan le quy don vừa nhìn đã biết không thể hợp nhau, huống hồ cô cũng chả thích những nơi nào nhiệt này, nên chẳng muốn miễn cưỡng mình hòa vào cuộc chơi của bọn họ.
Bọn họ làm người ta có cảm giác chết mê với đống tiền thối nát đó, khi thần trí không minh mẩn, cô sợ mình sẽ có lúc làm ra chuyện hối hận này, cho nên rất ít đi cùng Phong Hàm Niệm tới chỗ này.
Phong Hàm Niệm hát hết một bài, quay sang hỏi cô: “Thế nào? Chưa quen sao?”
Hạ Ngưng Âm lắc đầu cười, nhún vai, đành thở dài một hơi: “Tớ tới không phải chơi với bọn họ mà chơi với cậu.”
“Làm gì có lý luận này? Ra ngoài chơi thoải mái chút đi, cậu đừng có quy tắc quá, cứ luôn như vậy, khó trách lại không có bạn chơi.” Phong Hàm Niệm bất mãn nói, khẩu khí có chút xem thường, xen lẫn châm chọc, nhưng Hạ Ngưng Âm chẳng để bụng.
Phong Hàm Niệm thân với cô mấy năm, ít nhiều gì cũng hiểu rõ con người cô, biết cô không thích nơi náo nhiệt, nhưng vẫn dở tính tiểu thư ép buộc cô đi bằng được, không quan tâm đến cảm xúc của Hạ Ngưng Âm
“Quen rồi, không đổi được.”
Lúc này điện thoại Phong Hàm Niệm vang lên, Phong Hàm Niệm thấy tên hiện trên màn hình, gương mặt cứng đờ, rồi nhìn sang Hạ Ngưng Âm hơi né tránh: “Được rồi, tùy cậu, tớ đi nghe điện thoại.” Nói xong liền đi ra ngoài.