Chương 9: Lố giờ đừng trách tôi tuyệt tình
Hạ Ngưng Âm bĩu môi, phục hồi tinh thần, nhướng mày nhìn người đàn ông trong TV nhếch miệng khinh thường, trực tiếp tắt TV.
Cứ cho là gặp dịp thì chơi, khuôn mặt lập tức rạng rỡ hẳn, cần gì phải để ý cái tên tổng giám đốc như anh, coi như anh bá chủ thế giới thì vẫn là kẻ cưỡng gian thôi, có gì phải khoe khoang, ở đó còn nghênh ngang trên TV thật không biết xấu hổ.
“Tiểu Âm, hôm qua con đi đâu vậy? Cả đêm không về làm cha sốt cả ruột.” Lúc này ông Hạ đi vào trong tay xách hai túi thức ăn thấy cô liền hỏi.
Hạ Ngưng Âm vì sợ ông Hạ lo lắng, gắng chịu cơn đau nhức của cơ thể, chạy thoắt tới ôm lấy ông Hạ, khóe miệng nâng lên nụ cười tươi, má lúm đồng tiền trông cô rất dễ thương.
Cô vui vẻ lấy túi thức ăn mở ra ăn một miếng, làm bộ không để ý oán trách: “Cha, hôm qua con đi chơi với bạn học cũ, con đã nói với cha rồi do cha quên thôi.”
Ông Hạ đi vào phòng bếp, cầm hai bộ chén đũa đi ra nhẹ nhàng nói: “Cha biết, nhưng con cũng không nên đi quá khuya, lại không chịu gọi điện về, để lão già này phải chờ con suốt đêm!”
Hạ Ngưng Âm ăn như hổ đói, thần sắc trên mặt cô trắng bệch, tối hôm qua tới giờ bụng cô trống rỗng làm cô đói muốn chết.
Cô bỏ thức ăn vào miệng nhai nhồm nhoàm bất đắc dĩ trả lời: “Dạ, con biết rồi sau này sẽ không như thế nữa, ok?”
Lúc này ông Hạ mới yên tâm gật đầu, “Biết vậy là tốt rồi, con. . . . . . .” Ông còn chưa nói hết, điện thoại vang lên, cắt ngang lời ông, Hạ Ngưng Âm rúc bả vai, cười đắc ý.
“Tiểu Âm, con ăn trước, cha có chút chuyện đi ra ngoài một chút.” Ông Hạ nghe xong điện thoại, đôi mắt già nua hiện lên sự mệt mỏi, vội vã đặt điện thoại xuống, quay đầu dặn dò con gái vài câu.
Hạ Ngưng Âm mơ hồ nhìn ông, hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ, sao cha lại gấp gáp như vậy, cô lo lắng hỏi: “Cha, sao thế?”
Ông Hạ thấy con quan tâm, lên tiếng trấn an: “Không có gì, đồng nghiệp xảy ra chút chuyện, cha muốn qua đó xem thử, không cần lo lắng, cha về liền, cha đi trước.”
Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt gật gật đầu, tuy lời nói thế nhưng lòng cô có chút không yên, dù cho là mơ hồ, “Ừ, có chuyện gì cứ gọi con.”
Đáp lại cô là tiếng “Thùng” của cửa đóng.
Hạ Ngưng Âm kinh ngạc nhìn cửa, lồng ngực phập phồng lo sợ, cô lắc đầu tự an ủi chính mình, thừ người ra, cũng không còn khẩu vị, tùy tiện ăn vài đũa rồi dọn dẹp.
Tiếp đó cô tự vỗ ngực trấn an rồi chui vào trong chăn.
Không biết ngủ bao lâu, dưới ánh trăng Hạ Ngưng Âm cầm điện thoại bấm nút nghe, ậm ừ nói: “Alo.”
Bên đầu kia là giọng của người đàn ông hung ác: “Hạ Ngưng Âm?”
Cô buồn ngủ đến nỗi cầm điện thoại cũng rớt: “Đúng, anh là ai à!”
“Nếu như không muốn cha cô chết, lập tức tới sòng bạc Thắng Vấn, tôi cho cô nửa tiếng, lố giờ đừng trách tôi tuyệt tình!” Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp uy hiếp, dứt lời, chưa đợi cô phục hồi tinh thần liền cúp máy.
Chương 10: Không chọc nổi.
Cả người Hạ Ngưng Âm cứng đờ, ngây ngốc nhìn điện thoại, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“A ——!” Sau mấy giây, thét to một tiếng, lúc này Hạ Ngưng Âm mới vô tri vô giác hồi phục tinh thần, nhớ tới vẻ mặt của cha lúc đi, cộng thêm cú điện thoại này, bây giờ đã hơn 9 giờ tối, cha cô đi ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở về, có thể đã xảy ra chuyện lớn, cô hấp tấp lấy điện thoại cùng ví tiền chạy vọt ra cửa.
Bởi vì quá khẩn trương nên mới chạy đến cửa mới phát hiện chưa thay quần áo, chân còn mặc dép, Hạ Ngưng Âm vòng vô nhà mặc qua loa, hốt hoảng lao ra ngoài.
Bàn tay Hạ Ngưng Âm nắm chặt dây đeo túi xách, đôi mắt tinh khiết hiện lên sự bất an, lo lắng đứng ở ven đường chờ xe.
Cô nhìn cỗ xe tấp nập, tâm trạng càng thêm thấp thỏm, nếu cha xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô thật sự không biết phải làm thế nào.
Cô do một tay cha Hạ nuôi từ nhỏ, mẹ bởi vì khó sanh nên mất sớm, mà sức khỏe của cha ngày một yếu dần, ban dang doc truyen dien dan le quy don nên không ai nhận ông làm việc, ngặt nỗi họ hàng lại xa lành sự nghèo khó của gia đình cô, rất ít cùng bọn họ lui tới, cho tới nay chỉ có hai cha con sống nương tựa lẫn nhau.
Rất nhanh có xe taxi, cô phất phất tay, ngồi lên xe thúc giục: “Bác tài, đến sòng bài Thắng Vấn, phiền bác chạy nhanh một chút.”
“Cái gì? Sòng bài Thắng Vấn ?” Tài xế kinh ngạc tưởng cô nói nhầm.
Hạ Ngưng Âm miễn cưỡng cười trừ, lễ phép nói: “Đúng vậy, làm phiền bác, tôi đang gấp.”
Tài xế nhìn cô một cái, không nói gì, nổ máy xe chạy.
Quả thật chờ đợi là quãng thời khá dài, Hạ Ngưng Âm yên lặng ngồi trong xe, cứ luôn nhìn phía trước.
Tài xế thấy thế, đưa mắt quan sát cô, đại khái cũng biết xảy ra ra chuyện gì, đồng tình mà nói: “Tiểu thư, cô đi một mình phải cẩn thận, những người vào đó đều không phải dạng vừa, tôi thấy cô hiền lành như vậy, có chuyện gì cũng phải chú ý một chút, đừng để người khác gây khó dễ, dân thường như chúng ta không chọc nổi đám người trong đó đâu.”
Hạ Ngưng Âm nghe xong, đầu óc xáo trộn mỉm cười lịch sự, lên tiếng cám ơn.
Không lâu, xe liền tới sòng bạc Thắng Vấn, gửi tiền cho bác tài xế lập tức nhảy xuống xe.
Đi về phía cửa sòng bạc Thắng Vấn, ánh đèn hắt vào cánh cửa nhìn đến lóe cả mắt, Hạ Ngưng Âm không hề do dự chạy như bay vào trong.
Cô mới vừa vào, đã có người nghênh đón, người đàn ông tỉ mỉ quan sát cô, lớn tiếng hỏi: “Cô tên Hạ Ngưng Âm sao?”
Cô gật đầu một cái, “Là tôi, cha tôi đâu? Tôi muốn thấy ông ấy.” Người đàn ông không trả lời cô, chỉ mỉm cười, “Hạ tiểu thư, hoan nghênh, chúng tôi đã đợi rất lâu, mời vào.”
Hạ Ngưng Âm chưa kịp nói gì, đã bị người đàn ông đó kéo đi, cô chỉ có thể bước theo sau.
Cô vào thang máy cùng người đàn ông đó, suốt đường đi không nói tiếng nào, ra khỏi thang máy, đôi con người quan sát không gian ở đây, nơi này và lầu một ở dưới khác nhau một trời một vực, dien dan le quy don nếu lầu một là nhà hàng cao cấp thì ở đây là đại sảnh huy hoàng, tất cả được bày trí gọn gàng rất bắt mắt tôn lên sự xa xỉ của chủ nhân tòa nhà này.
Mà chỗ này chỉ lấy màu xanh và màu vàng làm màu chủ thể, dọc hành lang là những tấm kính trải dài, tình cảnh bên trong hỗn độn vừa nhìn qua đã biết xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đi tới cuối đường dừng lại, người đàn ông gõ cửa theo tiết tấu, có được sự cho phép, mới dẫn Hạ Ngưng Âm đi vào.
“Đại ca, cô ấy đã đến.”