Chương 7: Chọc giận anh
Mặc dù anh thừa biết cô trợn mắt nhìn anh là sắp có chuyện chẳng lành, nhưng anh chưa từng nghĩ qua cô dám động thủ tát anh, nếu không lấy bản lĩnh của anh làm sao cô có thể dễ dàng tiếp cận anh.
Khi anh ở trên giường làm chủ cuộc chơi chưa một ai dám đắc tội với anh có cô là người đầu, Hạ Ngưng Âm đã chọc giận Tư Khảm Hàn, ánh mắt sắc bén của anh thoáng qua sự nguy hiểm khôn lường, ban dang doc truyen dien dan le quy don thân thể cao to ngồi xổm xuống, bàn tay dùng sức nắm chặt cằm của cô đem cô hướng tới anh, nở nụ cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp “Ha ha, cô gái ngây thơ, không biết trời cao đất rộng!”
Hạ Ngưng Âm một chút cũng không sợ anh, đôi mắt trở nên quật cường nhìn thẳng anh, giọng nói mỉa mai: “Vậy sao? Tôi chính là không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn anh vì đã cưỡng bức tôi sao?”
Tư Khảm Hàn đã lĩnh giáo được sự cay cú của cô, lần này không hề bị cô chọc giận, hơn nữa nếu như dễ dàng thừa nhận lời cô nói, vậy anh đã không còn là một tay che trời trên thương trường, không còn là Tư Khảm Hàn oai phong một cõi!
Một tay Tư Khảm Hàn mập mờ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô, môi mỏng áp bên tai cô, biểu cảm trên mặt tựa như đối đãi với tình yêu cuồng nhiệt, nhưng thật ra là cưỡng bức: “Chậc chậc, xem ra là tôi lầm rồi, cô không phải phải không biết trời cao đất rộng, mà là không biết sống chết!”
Sắc mặt Hạ Ngưng Âm bình tĩnh nhìn anh, cười lạnh, chẳng quan tâm: “Tôi không biết sống chết đó, nghĩ thế nào thì nói thế đó thôi.”
Tư Khảm Hàn lặng thinh, phản ứng của cô khiến anh sửng sốt, anh cho là cô sẽ dốc sức tranh chấp, dien dan le quy don hơi bất ngờ rằng cô nhanh như vậy liền buông tha, anh hơi đánh giá cao năng lực của cô.
Nhìn vẻ mặt cô cứ như điếc không sợ súng, trong lúc nhất thời hơi xa lạ, Tư Khảm Hàn đăm chiêu suy nghĩ, có chút mong đợi cô sẽ phản bác, “Thế nào? Nhanh như vậy liền buông tha rồi hả ?”
Gương mặt Hạ Ngưng Âm vẫn lạnh lùng “Tôi lười phải nghe kẻ man rợ không hiểu tiếng người.”
Tư Khảm Hàn buông cô ra, đứng lên đưa mắt xuống cô, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy “Đây là năm trăm vạn, vốn dĩ muốn bồi thường cho cô, nhưng chính cô không biết điều.” Nói xong, liền đem chi phiếu xé nát quăng vào cô.
Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt nhìn anh, cũng đứng dậy, đối với hành động đó, cô chỉ cười châm chọc: “Nói xong rồi chứ? Tôi có thể đi được chưa?”
Cô lướt qua anh, rời khỏi căn phòng, tiếng đóng cửa kéo Tư Khảm Hàn về thực tại, anh thấy trong mắt của cô là sự khinh thường, dường như đang giễu cợt hành động của anh.
Tư Khảm Hàn hướng ra cửa, khuôn mặt không biểu cảm, hừ lạnh một tiếng, cô gái, em là người đầu tiên dám trêu chọc Tư Khảm Hàn này, tôi sẽ cho cô hiểu chọc giận một người không nên chọc sẽ có kết cục thế nào.
Cô! Chết chắc! Đôi mắt chim ưng như dòng nước sâu hun hút, mơ hồ lộ ra sự tàn bạo của ác ma.
Phong Hàm Niệm khí thế vội vàng đi vào phòng làm việc của Lưu Kinh Lý, trên mặt tuyệt mỹ ẩn chứa lửa giận ngập trời, “Bụp!” một tiếng, bàn tay mềm mại của cô vỗ mạnh vào bàn của ông ta, lớn tiếng nói : “Quản lí Lưu, ông có ý gì, chuyện này không thương lượng với tôi tự tiện làm chủ, ông to gan thật.”
Lưu Kinh Lý bị tiếng thét của cô làm giật mình, khó phân biệt thiệt giả lấy tay vuốt ve lồng ngực, giả vờ hoảng sợ, mở lời nịnh hót: “Đại tiểu thư, cô đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói.”
Chương 8: Ông dám gạt tôi
Phong Hàm Niệm ngồi chiếc ghế quản lí của ông, nhận lấy tách trà từ Lưu Kinh Lý, giở giọng ra lệnh: “Tốt, vậy ông cho tôi lời giải thích đi, tôi không muốn ông ăn đến nôn ra đâu.”
“Dạ dạ.” Lưu Kinh Lý gật đầu lia lịa, sợ chọc giận cô :”Tối hôm qua, tại sao cô đi không trở lại, gọi điện thoại cũng tắt máy, không tìm được cô, nhưng tôi vội muốn chết, chờ cô rất lâu, cô lại không về, đúng lúc bạn cô hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên tôi không khai rồi, tuy nhiên cô ấy nói giữa hai người là bạn thân nên chuyện gì cô ấy cũng biết.”
Phong Hàm Niệm hừ lạnh: “Tối qua do bạn trai cũ cứ quấn lấy tôi nên mới gặp trục trặc, nhắc tới lại phát bực.”
Quản lí Lưu cẩn trọng quan sát sắc mặt của cô, biết cô đã mắc câu, liền nói tiếp: “Cô ấy cầu xin tôi, để cho cô ấy đi thế cô, ban dang doc truyen dien dan le quy don vừa nghe xong tôi lập tức từ chối, nhưng mà cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục năn nỉ, nếu như chúng ta không ai đi, dưới cơn nóng giận Tư Khảm sẽ là hậu quả khôn lường, tôi vì suy nghĩ đến đại cục mới bất đắc dĩ đế cô ấy đi thế.”
Tay của Phong Hàm Niệm bắt đầu nổi gân xanh, hai mắt hiện lên cáu gắt, nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Thật? Nếu như ông dám gạt tôi, hậu quả ông cũng biết rồi đấy.”
“Dĩ nhiên, tôi đời nào dám gạt đại tiểu thư?”
Phong Hàm Niệm làm lơ lời Lưu Kinh Lý, bực tức lẩm bẩm: “Hạ Ngưng Âm chết tiệt, tôi khó khăn lắm mới có dịp tiếp xúc với Tư Khảm Hàn, vì cơ hội này, tôi phải bỏ ra biết bào công sức, thế nhưng lại để cô gái xấu xí như cô cướp đi, cục tức này không cách nào nuốt trôi.”
Lưu Kinh Lý vừa nghe biết thời cơ đã tới, lại gần cô nhỏ giọng: “Đúng vậy a, chi bằng cô cứ tới hỏi Tư Khảm Hàn, giải thích cho anh ấy biết lí do, tôi tin chắc với nhan sắc của cô, hắn ta sẽ động lòng đến mê mệt.”
Phong Hàm Niệm đứng lên, cầm túi xách quay người bỏ đi “Đúng vậy.”
Hạ Ngưng Âm về đến nhà kì cọ thân thể lần nữa, toàn thân vì cọ sát mạnh trở nên đỏ hồng, vậy mà, dien dan le quy don mùi của người đàn ông vẫn cứ bám riết trên người cô, tắm hoài không trôi, rửa hoài không sạch, luôn nhắc nhở cô về chuyện tối qua.
“Khốn kiếp! Cưỡng gian! . . . . . .” Hạ Ngưng Âm liên tục mắng, bất kể mắng bao nhiêu lần, vẫn khôn nguôi được cơn giận trong lòng cô.
Hạ Ngưng Âm mặc quần áo tử tế đi vào bếp nấu lý mì, may hôm nay là ngày nghỉ, chứ không lại ảnh hưởng đến tiền thưởng của cô.
Trong cái rủi có cái may, Hạ Ngưng Âm vừa ăn vừa đi vào phòng khách tiện tay mở TV xem tin tức.
Cô gái dẫn chương trình phát thanh: “Xế chiều lúc một giờ hôm nay, một trong 50 công ty lớn nhất thế giới ‘Tập đoàn Tư Thị’ tổng giám đốc Tư Khảm Hàn tự mình đến họp ở chi nhánh công ty ở thành phố B, chính thức tiến hành kế hoạch.” Lúc này trên màn ảnh xuất hiện một đám người, đặc biệt là sự xuất hiện nổi bật của Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn lạnh lùng trước ống kính của phỏng viên, lạnh nhạt trả lời các câu hỏi của ký giả, cụ thể nói cái gì Hạ Ngưng Âm không rõ lắm, cô ngây ngô nhìn màn hình TV.
Mắt cô mở to hướng tới người đàn ông tuấn tú đó, giờ phút này anh giống như vị vua thống trị áp đảo tất cả mọi người, Hạ Ngưng Âm nhìn Tư Khảm Hàn trong TV so với Tư Khảm Hàn mình gặp quả là khác nhau một trời một vực, ngưng việc ăn mì, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.