Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính tình lạnh nhạt của chân thần Bạch Quyết kỳ thực không phải là bẩm sinh, chẳng hạn như khi chân thần Thiên Khải chê đào mừng thọ của hắn vừa cứng vừa chát, hắn liền cười nhạt chế nhạo: “Chẳng lẽ huynh mất vị giác rồi à!” Mấy vạn năm trước, tảng băng này còn thường xuyên cười với những thần mà hắn quen biết, cùng vui vẻ chơi đùa với họ. Thiên Khải biết trong xương cốt hắn không phải thật sự lãnh đạm, chỉ là không hiểu vì sao, họ cùng nhau lớn lên, có người mấy vạn năm vẫn như một ngày, chẳng hạn như Chích Dương, chẳng hạn như chính mình, có người lại thay đổi, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra một chút bản tính trước kia, làm y vừa tức vừa không khỏi âm thầm hoài niệm.

Cũng may tảng băng này còn biết chuẩn bị cho y mấy bình rượu ngon, rượu tinh khiết thơm nồng vào miệng, tính ra cũng không uổng y tự mình chạy xuống hạ giới một chuyến.

“Ta biết vạn năm qua huynh nhất định nhớ bản tôn mà.” Lời nói mập mờ, không biết cố ý hay là vô tình.

Bạch Quyết mặt không đổi sắc nhích ra sau một chút, thần sắc nhạt nhẽo, không đáp lời.

Chân thần Thiên Khải nghĩ thầm, nếu chân thần cũng có kiếp trước, vậy y nhất định là thiếu nợ Bạch Quyết, bằng không vì sao đứa bé mình cực cực khổ khổ nuôi lớn lại phải chịu sự độc hại của hắn, đi quét rác trước cửa đại điện Trường Uyên?

“Này, tảng băng thối, rốt cuộc cọng dây thần kinh nào của huynh không bình thường rồi? Chiến thần tương lai của Thần giới lại bị huynh bắt đi quét rác trước cửa nhà, đầu óc huynh có bệnh gì rồi phải không?”

“Chuyện này không liên quan đến huynh.”

“Huynh…!” Đúng rồi, Bạch Quyết đáng chết, suốt ngày bày ra cái mặt lạnh như băng, mặc kệ người khác nói gì làm gì đều không liên quan đến hắn, sắc mặt không vui không giận khiến người ta phát cáu.

Thiên Khải hít sâu một hơn, an ủi chính mình không đáng bị tức chết. Nếu không phải nha đầu Thượng Cổ kia không nghe lời y, lúc tu luyện luôn bày trò tránh né, y cũng đâu đến mức phải kết phường với Chích Dương lừa bịp Bạch Quyết đích thân ra tay dạy dỗ.

Thần giới luôn cần có Chiến thần —— đặc biệt là khi Ma giới đang ngo ngoe rục rịch.

Nhiều năm trước chân thần Huyền Nhất phản bội Thần giới, thừa dịp phong ấn của Tổ thần ngày càng suy yếu, mà ma lực của gã đang căng tràn, suýt nữa phá phong ấn thoát ra, bốn vị chân thần hợp lực mới miễn cưỡng phong ấn trở lại. Bọn họ biết, phong ấn miễn cưỡng này không duy trì được bao lâu. Nhưng ở Thần giới, Chủ thần Hỗn độn chưa kế vị, Chiến thần thần lực chưa thành, một khi thần ma đại chiến bùng nổ, hậu quả khôn lường.

Bạch Quyết thầm biết, có một số việc, không phải hắn cố ý muốn trốn là có thể tránh thoát, một khi thời khắc đó thật sự đến, hắn sẽ thản nhiên ứng phó.

Cũng may ý thức trách nhiệm bảo hộ thương sinh tam giới của chân thần Thượng Cổ vô cùng mãnh liệt, đi theo Bạch Quyết một thời gian liền thật sự thay da đổi thịt, hoàn toàn sửa lại thái độ cà lơ phất phơ ngày xưa, chăm học khổ luyện, không chỉ có thần mạch đả thông, thần lực càng tiến bộ vượt bậc, thậm chí vượt qua cả Thiên Khải và Chích Dương.

Nội tâm mọi người Thần giới: Không hổ là Chủ thần Hỗn độn, không những dung mạo đẹp, ngay cả dạy trẻ cũng là lợi hại số một!

Thiên Khải cùng Thượng Cổ luận bàn, vốn định mượn cơ hội chỉ đạo một chút, kết quả dốc hết toàn lực cũng suýt nữa thua trận, tức giận đến mức lập tức phất tay áo di giá đến điện Trường Uyên, thao thao bất tuyệt một trận với Bạch Quyết đang cúi đầu viết chữ, chỉ trích hắn ngược đãi Thượng Cổ, ép buộc một đứa trẻ đến như thế… Cũng khó trách y nổi giận, thần pháp tiến bộ quá nhanh là vi phạm thiên đạo, với chân thần mà nói, cũng không phải chuyện tốt.

Bạch Quyết dừng bút, đứng dậy vẫy vẫy tay áo, đi xuống chủ vị.

“Đây là Thượng Cổ lựa chọn.”

Thiên Khải đi theo hắn ra ngoài, khịt mũi coi thường trước câu đáp của hắn, lửa giận vẫn không giảm đi chút nào: “Vô nghĩa!”

“Huynh nói không sai.”

Bạch Quyết đứng yên trên đài cao ngoài điện, tầm mắt bay tới phương xa.

“…?” Thiên Khải nghẹn lời —— Ta nói không sai? Ta nói không sai mà huynh vẫn làm đấy thôi?!

“Thay vì nói đây là Thượng Cổ lựa chọn, không bằng nói, làm Chiến thần, muội ấy căn bản không có sự lựa chọn.”

“Kiếp thần dài lâu, hà tất nóng lòng nhất thời, chúng ta…”

“Không có thời gian.” Bạch Quyết cắt ngang lời y, xoay người nhìn thẳng vào y. Trong mắt Bạch Quyết, y nhìn thấy sự kiên quyết, cũng nhìn thấy ánh nước long lanh trong mắt mình.

Làm chân thần, y không phải không hiểu những điều này. Khi đối mặt với Bạch Quyết, phẫn nộ đã sớm bị lo lắng và lưu luyến thay thế, y biết Bạch Quyết sắp nói gì tiếp theo, biết rõ không có cách nào ngăn cản, lại vẫn quật cường mà lắc đầu với hắn.

“Ba ngày sau, ta sẽ lên đường đến Cửu U.”

Một ngày trước khi chân thần Bạch Quyết xuất phát đi Cửu U, chân thần Thiên Khải bỗng dưng nổi loạn một trận, ngay cả nữ thần tinh nguyệt Nguyệt Di đến tìm lẫn thần thú Tử Hàm theo hầu bên mình cũng bị y đuổi đi, tự chuốc rượu cho mình hết ly này đến ly khác — đều là rượu mà chân thần Bạch Quyết tặng trước đây, say đến bất tỉnh nhân sự, hôn mê bảy ngày bảy đêm.

Tất nhiên là không kịp cùng Chích Dương bọn họ đưa tiễn Bạch Quyết, đúng như lời y nói: Ai thèm đi tiễn tảng băng họ Bạch kia! Ai thích tiễn thì đi mà tiễn, bản tôn không phụng bồi!

Bạch Quyết không nhìn thấy Thiên Khải, Chích Dương và Thượng Cổ sợ hắn không vui, ai ngờ ánh mắt hắn chỉ ảm đạm đi một chút, như thể đã sớm dự đoán được, phất tay áo lên đường.

“Tên tiểu tử thối Thiên Khải này rốt cuộc đang làm cái gì? Cho dù ngày thường không đàng hoàng, nhưng Bạch Quyết xuất phát đi Cửu U rèn luyện là chuyện lớn, vậy mà nó không thèm ra nói lời tạm biệt là thế nào?”

Chích Dương tuy ngoài miệng mắng, thật ra trong lòng hiểu rõ. Thần giới này, người quan tâm Bạch Quyết nhất không ai hơn Thiên Khải, suốt vạn năm Bạch Quyết hạ giới, Thiên Khải ngày ngày lải nhải nói xấu Bạch Quyết bên tai ngài, trong miệng mắng không ngừng, kỳ thật khẩu thị tâm phi, không phải lo lắng thì là nhớ nhung, nghe mãi làm lỗ tai ngài muốn đóng kén.

Y không có lý do không đến gặp mặt hắn “một lần cuối cùng” —— Nếu Chủ thần Hỗn độn bất hạnh ngã xuống ở Cửu U, ít ngày sau, tân Chủ thần Hỗn độn sẽ giáng thế trên đài Càn Khôn, Bạch Quyết chỉ là người duy nhất nắm giữ vị trí này ở hiện tại, lại không nhất định sẽ được thiên địa bảo hộ.

“Pháp tắc thiên địa chết tiệt!” Chích Dương vẫn nhớ rõ lời đại nghịch bất đạo lúc trước không ngăn cản được.

Thượng Cổ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi Chích Dương, Thiên Khải nhất định cũng rất lưu luyến, huynh ấy không muốn gặp có lẽ có nỗi khổ của mình.”

Chích Dương ngẫm nghĩ, gật đầu thấy cũng đúng. Nhưng mà, khi biết người đang “có nỗi khổ” này một mình uống rượu đến quên cả trời đất, chân thần Chích Dương tức giận đến mức suýt chút nữa đập nát cái bàn, không nói không rằng phạt cấm túc chân thần Thiên Khải. Không ngờ tiểu tổ tông này lại thật sự ngoan ngoãn ở yên trong điện Thái Sơ không làm ầm ĩ, ngàn năm chưa ra, thậm chí cho Tử Hàm khuyên lui tất cả thần yêu đến thăm hỏi, ngay cả chính mình cũng không cho gặp —— Xem ra là giận ngài, đúng là tâm tính như trẻ con.

Chân thần Chích Dương bất đắc dĩ, một thần phải nuôi hai đứa trẻ cùng một lúc mệt mỏi bao nhiêu, không ai trong Thần giới có trải nghiệm sâu sắc bằng ngài. Vất vả lắm mới thấy một đứa lớn lên, đứa kia lại quay sang so đo với ngài, giận dỗi một ngàn năm không cho gặp, đúng là giỏi lắm!

Chân thần Thiên Khải không rảnh để ý chân thần Chích Dương đang nghĩ gì, y ngủ một giấc dậy phát hiện đã qua bảy ngày, hận không thể đập đầu vào gối tự sát —— Tử Hàm vừa lúc đứng mũi chịu sào, bị thần tôn nhà mình ném gối đập trúng.

“?”

Có điều Tử Hàm cũng không có cơ hội lên án hành động của chân thần Thiên Khải, hắn vừa đến gần đã bị sai ra ngoài trông giữ kết giới, không cho bất cứ kẻ nào bước vào điện Thái Sơ —— đi ngay lập tức. Đang khó hiểu, tiểu thần thú lại nghe thấy thần tôn lầm bầm lầu bầu hỏi khẩu quyết nguyên thần xuất khiếu là cái gì, còn hảo tâm nhắc cho y.

“Tảng băng thối, huynh nhất định phải chờ ta!”

Thiên Khải khẽ cắn môi, niệm khẩu quyết, khi mở mắt ra đã ở lối vào bí cảnh Cửu U, tốn công phu một phen mới tránh được thú thủ hộ đi vào —— Không ngờ thú thủ hộ Cửu U lại cảnh giác đến thế, dù chỉ là một đạo nguyên thần cũng có thể phát hiện được.

Y bay trong bí cảnh, mò mẫm lung tung một thời gian, rốt cuộc tìm được Bạch Quyết.

Quần áo vốn trắng tinh của người nọ bây giờ không có một chỗ nào sạch sẽ, không phải bùn thì là máu, trên mặt có vài vết thương đã kết vảy, khóe miệng vẫn đang trào máu, lúc này thân mình tập tễnh kia đang gian nan đi tới phía trước, nếu không phải đôi mắt vẫn sáng ngời lóe lên tia sáng quen thuộc, Thiên Khải gần như không dám nhận đây là tiểu điện hạ tôn quý của bọn họ, chân thần Bạch Quyết cao cao tại thượng.

“Bạch Quyết!” Y bay quá cao, tiếng gọi này xen lẫn lo lắng và phẫn nộ, người đang sinh tử một đường phía dưới căn bản không nghe được. Thiên Khải hô lên mới chợt nhớ ra y không thể hiện thân, nếu không với tính tình của tảng băng họ Bạch kia, chắc chắn sẽ không cho phép y tương trợ, thậm chí không chừng sẽ lập tức đuổi y về Thần giới. Y im bặt, bay gần hơn chút, muốn xem kỹ thương thế của Bạch Quyết.

Cũng may huấn luyện ở Cửu U ít nhiều vẫn cho người ta một khoảng thời gian nhất định để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, không đến mức đuổi tận giết tuyệt, chờ thương thế của Bạch Quyết khá hơn bảy tám phần mới bắt đầu đợt huấn luyện tiếp theo.

Cái gọi là huấn luyện, kỳ thật là đơn phương hành hạ đến chết, đối thủ chính là một cõi thiên địa này, cho dù là chân thần cũng không thể chống đỡ, chỉ có thể nửa lui nửa trốn, cố gắng để mình bớt bị thương thôi.

Có lẽ, mục đích của huấn luyện này chính là để xem người vào bí cảnh rốt cuộc có thể chịu đựng đến mức độ nào, đi đến đâu thì sẽ thành điểm kết thúc của chính mình.

Thiên Khải càng nhìn càng giận, nghiến chặt hàm đến gần như sắp nát răng mới miễn cưỡng nhịn lại không lao xuống chắn trước Bạch Quyết, mắng cho Thiên Đạo chết bầm này máu chó phun đầu.

Sắc mặt Bạch Quyết không phong phú như y, luôn luôn quạnh quẽ, vừa không buồn bực cũng không thấy chút khiếp sợ nào, cắn răng lê bước chân nặng nề bước từng bước về phía trước.

Lôi kiếp là ải đau đớn nhất, từ khi Tổ thần sáng thế tới nay, không biết bao nhiêu thần tiên, yêu ma bỏ mình ở chỗ này, mà lôi kiếp ở cuối Cửu U, càng lợi hại gấp vạn lần. Tia sét đầu tiên giáng xuống, chỉ thấy ánh chớp vừa bổ ra màn đêm, trời đất ầm ầm rung động, đã đánh thẳng vào người Bạch Quyết —— nhanh vô cùng, căn bản không cho Thiên Khải cơ hội phản ứng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Quyết chịu một đòn này, đột nhiên phun ra một búng máu, gục xuống đất.

Bạch Quyết nỗ lực đứng dậy, nửa quỳ ổn định thân thể, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt quật cường từ đầu đến cuối chưa từng dao động.

Thiên Khải nhắm mắt lại, hít sâu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, không tiếp tục nhìn Bạch Quyết, ẩn giấu nguyên thần, bay đến chỗ cao.

Vài cái chớp mắt yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, thiên lôi còn lại nối đuôi nhau kéo tới, Bạch Quyết chịu đựng từng đạo, người đầy thương tích, máu chân thần chảy đầy đất, ý thức đã gần đến mơ hồ, hắn liều mạng một chút sức lực cuối cùng ngước mắt nhìn lên không trung, chỉ thấy một cái bóng mờ màu sắc không quá thích hợp với bầu trời đêm âm u lạnh lẽo cùng sấm sét trắng xóa này.

Hắn dường như muốn nói gì, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không phát ra tiếng, lâm vào một mảnh hư vô.

Tưởng như đã qua ngàn vạn năm, Bạch Quyết mới phá vỡ vách tường hư không mà ra, nhưng so với hơn 900 năm trước huấn luyện trong Cửu U, hắn chẳng qua chỉ hôn mê một ngày một đêm liền bị đau đớn khắp người làm tỉnh lại. Vất vả lắm mới bình an vượt qua lôi kiếp, Bạch Quyết không dám ở lại, lập tức chạy đến lối ra. Đường về không có cửa ải, lúc này sẽ không còn gì trở ngại, hắn chỉ cần kiên trì đi ra khỏi bí cảnh là xem như thành công.

Thượng cổ giới, các vị chân thần cảm ứng được Chủ thần đã thông qua rèn luyện của Cửu U, vội vàng khởi hành đi nghênh đón.

Lối vào bí cảnh Cửu U, Thiên Khải đã sớm chờ sẵn, bị Chích Dương, Thượng Cổ đến sau cười một hồi.

“Chà, Thiên Khải thần tôn bế quan ngàn năm rốt cuộc cũng chịu xuất quan rồi. Bây giờ không phải ‘ai thích tới thì tới, bản tôn không phụng bồi nữa’ à?” Thượng Cổ vừa nói vừa cong khuỷu tay thúc vào cánh tay Thiên Khải, không ngờ nàng chỉ thúc nhẹ một chút, Thiên Khải lại ôm cánh tay khẽ ho khan.

“Huynh bị thương sao?” Thượng Cổ kinh hô.

Chích Dương cũng bước tới, cau mày định thi pháp bắt mạch cho y.

Thiên Khải biết rõ không giấu được, nhưng vẫn theo bản năng lùi ra sau né tránh, cũng may kết giới Cửu U đột nhiên dao động, Thượng Cổ và Chích Dương vội vàng đỡ lấy Bạch Quyết lảo đảo lao ra, tạm thời không để tâm đến y.

“Bạch Quyết!” Thiên Khải cũng vội vàng chạy tới, giơ tay khẽ nâng cánh tay đang chảy máu của hắn: “Huynh thế nào rồi?”

Bạch Quyết nghe vậy, nâng mí mắt nặng trĩu lên, nhìn thật sâu vào mắt Thiên Khải một cái. Trong ánh mắt hắn không chỉ có mệt mỏi, mà càng nhiều hơn là lạnh lẽo và phẫn nộ.

Thiên Khải khó hiểu.

“Ta như thế nào, Thiên Khải thần tôn chẳng phải biết rõ nhất sao?”

Lời Bạch Quyết nói ra không phải là ngữ khí nghi vấn, Thiên Khải như bị sét đánh giữa trời quang, sắc mặt lập tức trắng bệch, run rẩy lui ra sau hai bước.

Chích Dương và Thượng Cổ đưa ánh mắt nghi hoặc đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng trên người Thiên Khải, ý bảo y nói rõ ràng sao lại thế này.

“Bạch Quyết!” Thiên Khải trong lòng rối loạn, bên kia Bạch Quyết đã chịu không nổi nữa, hôn mê bất tỉnh. “Bạch Quyết…!”

Trong điện Trường Uyên, ba người vây quanh giường của Bạch Quyết, niệm quyết thi pháp. Vài đạo chân thần lực hoàn toàn bất đồng dung hợp vào nhau, ánh sáng vàng ấm áp bao bọc lấy họ. Một lát sau, Bạch Quyết từ từ tỉnh dậy, một ấn ký như ẩn như hiện giữa mày, cuối cùng thành hình.

Bạch Quyết gập chân đứng dậy, giây lát đứng thẳng trước mặt ba người.

“Chích Dương ——”

“Thiên Khải ——”

“Thượng Cổ ——”

“Tham kiến Chủ thần.”

Bạch Quyết nhẹ nhàng gật đầu với họ, ống tay áo vung lên, bốn người liền xuất hiện trong điện Triều Thánh.

Trước chủ vị cao nhất, Bạch Quyết trường thân ngọc lập, ba vị chân thần đứng hai bên trái phải, quan sát chúng thần.

“Cung nghênh Chủ thần Hỗn độn.”

Bạch Quyết nhàn nhạt nhìn xuống chúng thần dưới bậc thềm, đơn giản dặn dò vài câu, liền cho bọn họ lui xuống.

“Thiên Khải, ngươi theo bản tôn đến điện Trường Uyên.”

Thiên Khải tự biết trốn không thoát, cắn răng xốc lại tinh thần cho mình, ôm lòng “quyết tử” ẩn thân đi theo.

Bạch Quyết cho lui tả hữu, trong điện chỉ còn lại hắn và Thiên Khải. Hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi trên giường. Thiên Khải cúi đầu không dám nhìn hắn, lén lút liếc mắt một cái, kết quả bị phát hiện, dứt khoát hoặc là không làm đã làm là phải làm đến cùng, ngẩng đầu nói:

“Tảng băng, nói thẳng đi, tìm ta làm gì?”

“Biết rõ còn cố hỏi.”

Giọng Bạch Quyết lạnh băng, Thiên Khải chợt thấy không khí trong điện Trường Uyên cũng áp lực thêm vài phần. Dù vậy, y vẫn quyết tâm giả ngu đến cùng.

“Ta không biết huynh đang nói cái gì.”

“81 đạo thiên lôi.” —— Rốt cuộc ép cho Bạch Quyết đi thẳng vào vấn đề: “Vì sao làm như vậy? Ai cho phép huynh làm như vậy?”

“Làm như vậy là làm cái gì? Ta chẳng làm gì cả, huynh bị sét đánh hỏng đầu óc rồi à?”

Bạch Quyết nhìn y bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội, nhại lại từng câu từng chữ trêu chọc mình, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, siết chặt nắm tay đến mức khiến hốc mắt đỏ bừng, cứ thế nhìn chằm chằm vào Thiên Khải, nói không nên lời.

Lần này thật sự dọa Thiên Khải rồi, mấy vạn năm qua, có lẽ y là thần đầu tiên ép Bạch Quyết thần tôn luôn luôn quạnh quẽ tức đến phát khóc —— Đúng là tạo nghiệt!

Tuy rằng một góc ở đáy lòng vẫn sinh ra chút ít đắc ý.

“Tảng băng, huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm ta sợ? Huynh biết ta sợ nhất là thấy con gái khóc, con trai cũng không được!” Thiên Khải vừa nói vừa vọt tới cạnh Bạch Quyết, chân tay luống cuống.

“…” Ai khóc?

Nghe y nói vậy, trong lòng chân thần Bạch Quyết âm thầm phản đối, bất tri bất giác hốc mắt lại đỏ thêm vài phần.

“?!”

Thiên Khải giơ cờ trắng đầu hàng, trấn an mấy câu xong rốt cuộc vào vấn đề chính:

“Không phải là ta không tin thực lực của huynh, thật đấy! Ta chỉ là lo lắng cho huynh thôi. Tuy hai chúng ta không hòa thuận mấy, nhưng tốt xấu gì cũng làm bằng hữu mấy vạn năm, ta không muốn thấy huynh chịu trọng thương như vậy, mới thay huynh chắn một ít lôi kiếp thôi.”

“Hơn nữa ta chỉ triệt tiêu một phần năng lượng sấm sét, vẫn chưa chặn lại tất cả, còn tưởng huynh sẽ không phát hiện…”

Bạch Quyết cạn lời, tưởng hắn là đồ ngốc sao? Sấm sét ở Cửu U có thể nói là sự tồn tại nghịch thiên, hắn lại trải qua dễ dàng hơn hẳn so với những cửa ải trước, sao có thể không nghi ngờ? Hơn nữa cho dù thần thức mơ hồ, hắn vẫn nhớ rõ cái bóng màu tím mà mình trông thấy lúc cuối cùng, nó nổi bật như vậy, là màu sắc rực rỡ duy nhất hắn từng thấy suốt ngàn năm cực khổ.

“Về sau, tuyệt đối không được hành sự như thế nữa.” Bạch Quyết hoàn toàn mềm lòng, lại nhớ ra bây giờ trên người người này vẫn đang đầy vết thương còn phải nghĩ cách dỗ mình vui vẻ, chợt thấy chua xót vô cùng, lời nói ra cũng mang theo vài phần quan tâm.

“Huynh không tức giận à?” Thiên Khải thật cẩn thận hỏi.

Huynh đối xử với ta như vậy, ta nào có tư cách giận huynh.

Bạch Quyết thở dài, lắc đầu: “Ngồi lại đây, ta chữa thương cho huynh.”

“Được!” Thấy Bạch Quyết đã không còn giận mình, còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với mình, Thiên Khải tức khắc hồi máu sống lại, tung tăng nhảy nhót, một chút cũng không giống người bị hao tổn nguyên thần.

Bạch Quyết bị bề ngoài của Thiên Khải lừa gạt, đến lúc vận công thăm dò nội tức của y mới phát hiện nguyên thần bị lôi kiếp đả thương nặng nề, thậm chí còn có dấu hiệu nứt vỡ —— Cớ sao cứ phải giả vờ ra vẻ như không có việc gì chứ!

Bạch Quyết cực kỳ tức giận, lại không thể phát hỏa với Thiên Khải, hốc mắt lại đỏ lên, cũng may lúc này Thiên Khải đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy.

Hắn nhớ khi bọn họ còn nhỏ, Thiên Khải nghịch ngợm nhất cũng kêu gào to nhất, cánh tay trầy xước một chút cũng bắt Chích Dương dỗ cả buổi sáng, cõng về tẩm điện mới bằng lòng bỏ qua. Thế nhưng khi thật sự bị thương, tên này lại không nói một lời, lựa chọn một mình yên lặng chịu đựng.

Đúng là khốn nạn!

Thiên Khải cũng không biết mình đã bị Bạch Quyết âm thầm mắng trăm ngàn lần, vui sướng hưởng thụ hỗn độn lực lưu chuyển trong cơ thể, chữa trị nguyên thần.

Hai canh giờ sau, Bạch Quyết nhìn Thiên Khải hôn mê trong lòng mình, khe khẽ cười, lại qua chừng nửa khắc mới gọi Hồng Nhật tới cùng đỡ Thiên Khải về điện Thái Sơ.

Thiên Khải vốn tưởng Bạch Quyết không rời khỏi Thần giới là họ lại có thể sớm chiều chung sống, cùng nhau tạo ra những hồi ức thật tốt đẹp, như vạn năm trước vậy. Ai ngờ hai giới Yêu Ma lần lượt xảy ra chuyện, đừng nói Bạch Quyết bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả chính y cũng gần như chân không chạm đất, tới tới lui lui liên tục giữa hai giới Thần Yêu, đầu óc choáng váng.

Kết giới hỗn độn khác thường khiến chúng thần lo lắng sốt ruột, Thiên Khải vất vả lắm mới tìm được cơ hội đi điều tra đến cùng, tuy ở lối vào đã được cho biết khác thường đã biến mất, nhưng y vẫn quyết định vào xem, bảo đảm không có sơ sót.

Ai có thể ngờ, một bước này, cũng đồng thời mở ra cánh cửa số phận.

Ý thức của Bạch Quyết theo linh thạch hồi tưởng thời không, vừa lúc nhìn thấy Thiên Khải bước vào kết giới hỗn độn.

“Thiên Khải!” Hắn không kịp suy nghĩ, lập tức vọt qua, nhưng bản thân đang ở trạng thái linh thể cứ thế xuyên qua thân thể người nọ, không thể chạm vào một tấc da thịt, đương nhiên cũng không bị nhìn thấy.

Vui mừng khi gặp lại biến thành tuyệt vọng khi nhận rõ hiện thực, Bạch Quyết đỏ mắt nhìn y bước từng bước đến đài Càn Khôn, lặng lẽ đi theo phía sau y.

Hắn muốn chạy lên ngăn Thiên Khải lại, bảo y đừng càn quấy, hậu quả đụng chạm đến Tổ thần ai cũng không biết, y vì sao lại vô tri không biết sợ như vậy?! Nhưng hắn không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Khải hết lần này đến lần khác bị sức mạnh không thể kháng cự hất văng ra, lại như không biết đau tiếp tục xông lên phía trước hết lần này đến lần khác.

“Xin hỏi Tổ thần, thế nào là hỗn độn kiếp?”

Y chấp nhất với vấn đề này đến thế, là bởi vì…

“Xin hỏi Tổ thần, thế nào là hỗn độn kiếp?”

Hẳn là y đã đoán được cái gì, mới trở nên kích động và phẫn nộ như vậy.

Bia đá Tổ thần cuối cùng cũng có phản ứng, một giọng nói vang lên:

“Hỗn độn kiếp hiện, Thần giới tan vỡ, chỉ có Chủ thần Hỗn độn lấy thân ứng kiếp mới có thể hóa giải nguy nan cho chúng sinh.”

Thiên Khải rốt cuộc có được câu trả lời mình muốn, tàn nhẫn như trong dự kiến. Phản ứng đầu tiên là lui về phía sau hai bước, không thể tin nổi, đến khi ngẩng đầu lại nhìn lên bia đá, khiếp sợ trong ánh mắt đã hoàn toàn bị phẫn nộ và điên cuồng thay thế.

Bạch Quyết có thể cảm nhận được, cảm xúc của y trong nháy mắt đạt tới điểm bùng nổ.

“Khốn kiếp! Bạch Quyết trăm cay ngàn đắng kế nhiệm chức vị Chủ thần, chẳng lẽ chỉ là để chết thay cho thương sinh của ông hay sao?”

“Trong mắt ông, chẳng lẽ huynh ấy chỉ là một vật hiến tế thôi sao?”

Thiên Khải triệu ra roi Tử Ngọc, dùng hết toàn lực đánh lên bia đá, không hề ngoài ý muốn bị đánh trả, thân thể cũng bị ném văng ra đất, phun ra một búng máu.

“Thần tôn, đừng mà thần tôn!” Tử Hàm ra sức đập vào kết giới Thiên Khải lập ra để ngăn cản mình, nhìn y ở bên trong giãy giụa vô ích hết lần này đến lần khác mà không biết làm thế nào, gấp đến phát khóc.

“Thiên Khải, huynh đây là tội gì…” Bạch Quyết thấy y như tự hại mình mà không ngừng công kích bia Tổ thần, đau lòng khôn nguôi. Đây là vận mệnh của Chủ thần Hỗn độn, hắn đã sớm bình thản chấp nhận, thật không ngờ, Thiên Khải lại vì hắn mà làm đến như thế.

“Lão già chết tiệt, ông nghe kỹ cho ta, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn Bạch Quyết, cho dù là ông, cũng không được! Ông nhất định bắt Bạch Quyết phải chết vì thương sinh của ông, vậy được, ta hủy tam giới của ông, để xem ông còn cớ gì đòi mạng Bạch Quyết!”

Thiên Khải thoạt nhìn bình tĩnh hơn một chút, thu hồi roi Tử Ngọc, tùy ý lau sạch vết máu bên khóe miệng, hung hăng liếc xéo bia Tổ thần một cái mới xoay người rời đi. Tử Hàm vội vàng đuổi theo, Bạch Quyết lại như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Thì ra, tất cả đều là… vì ta.

Giây lát, biển cả biến hóa, thần thức của Bạch Quyết trở về, trước mắt. là một mạt thần tức của Thiên Khải lúc hấp hối biến ảo thành hình.

“Tảng băng, huynh khóc trông cũng khá đẹp đấy nhỉ.”

Bạch Quyết nghe y nói như vậy, giơ tay sờ lên mặt, thấy ươn ướt, mới ý thức được mình thất thố, lại thấy Thiên Khải lúc này vẫn còn tâm tình trêu đùa mình, tức khắc càng thêm bi thương, nước mắt như lũ tràn bờ đê, muốn ngăn cũng ngăn không được.

“Ấy ấy, ta sai rồi, ta sai rồi. Tảng băng, huynh đừng khóc được không!” Thiên Khải vốn định chọc cười, kết quả phản tác dụng, không khỏi ảo não, vội vàng nhận sai.

“Thứ mà trận pháp diệt thế hủy diệt, là tâm huyết của Tổ thần và chúng thần, là đông đảo thương sinh của tam giới này. Thiên Khải, vì một mình ta, huynh thật sự không nên làm như vậy.” Bạch Quyết hoãn lại, nghẹn ngào nói.

“Ta không sai! Là Tổ thần sai trước! Ông ta dựa vào cái gì mà bắt huynh làm vật hy sinh? Huynh chịu bao nhiêu khổ như vậy mới danh chính ngôn thuận trở thành Chủ thần Hỗn độn, ta không cam lòng!”

“Nhưng…”

“Huynh đừng nói nữa. Bạch Quyết, cho dù có lặp lại một lần, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để huynh trở thành vật hiến tế cho hỗn độn kiếp chết tiệt kia.” Thiên Khải không do dự ngắt lời Bạch Quyết, căm giận xoay người đi, không thèm nhìn hắn.

“Sinh linh tam giới, đều có vui buồn hờn giận, suốt ngàn vạn năm qua, họ đều từng nỗ lực mà sống trong thế gian nay. Ta biết huynh có điều oán hận Tổ thần, nhưng Thiên Khải, tấm lòng muốn bảo hộ thương sinh của chúng ta là giống nhau, cho dù không có Tổ thần, không có hỗn độn kiếp, chẳng lẽ lại có thể thờ ơ với sự tồn vong của tam giới sao?”

Bạch Quyết tự nhận mình rất hiểu nam nhân trước mắt này, y tuy nhìn qua bất cần đời, tâm tính trẻ con, không giống người lạnh lùng hay biết đảm đương gánh vác, sự thiện lương của y giấu ở đáy lòng, giấu trong mỗi một chi tiết nhỏ bé hằng ngày. Nếu như không phải Tổ thần và pháp tắc thiên địa quá mức hà khắc với mình thân là Chủ thần Hỗn độn, y tuyệt đối sẽ không tức giận công tâm làm ra hành động đại nghịch bất đạo huỷ diệt tam giới như vậy. Suy cho cùng, là mình nợ y.

“Thiên Khải…” Thấy y vẫn đưa lưng về phía mình, lại không tiếp tục phản bác, Bạch Quyết giữ chặt tay y, mạnh mẽ xoay người y lại đối diện với mình: “Nếu huynh đã biết được hỗn độn kiếp, có một chuyện, ta muốn nói với huynh.”

Nghe ý tứ lời này của hắn… Chẳng lẽ hắn đã sớm biết thế nào là hỗn độn kiếp, lại một mình cất giấu bí mật này, ẩn nhẫn không nói?

Thiên Khải tức giận hất tay Bạch Quyết ra, lui một bước, trừng mắt nhìn hắn, quát:

“Được lắm, tảng băng thối, hóa ra huynh đã sớm biết! Huynh còn có việc gì gạt ta nữa?”

Đáng chết, huynh có biết ta đau lòng bao nhiêu không?

“Ta rất xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên gạt các huynh, nếu không huynh cũng sẽ không vì ta mà phạm phải sai lầm, còn bị ta…”

Bạch Quyết nói, đâm thẳng vào nỗi đau của hắn và Thiên Khải. Thiên Khải còn chưa kịp hỏi tội, hắn đã rơi nước mắt trước.

“…!” Rốt cuộc ai mới là người bị đâm?! Thiên Khải cứng họng cạn lời.

“Được rồi được rồi, người chết đã đi xa, nhiều lời vô ích, huynh mau nói cho ta biết còn chuyện gì nữa. Thần thức này của bản chân thần sắp tan biến rồi.” Y nửa đùa nửa thật, muốn điều tiết không khí một chút, đôi mắt màu hổ phách của Bạch Quyết quả thực là thuốc độc tận xương với y, khiến y không thể chịu nổi trong đó lộ ra chút bi thương nào.

“Ta thích huynh.” Bạch Quyết biết rõ không nên lãng phí thời gian nữa, cố nén bi thương, nức nở nói, đôi mắt ngập nước nhìn Thiên Khải đầy thâm tình.

“Cái gì?!”

Đồng tử của Thiên Khải chấn động —— Ý của tảng băng họ Bạch, là cái mà ta nghĩ đó sao?

Bạch Quyết vươn tay ôm y vào lòng, cằm gác lên vai y, dịu dàng nói: “Ta thích huynh, đây là một bí mật khác của ta, cùng với hỗn độn kiếp. Ta vốn tưởng sẽ chôn giấu chúng trong lòng vĩnh viễn.”

Ánh mắt Thiên Khải long lanh: “Ta biết tiểu tử huynh chắc chắn cũng thích ta mà!” Y vui mừng ôm lại, rõ ràng trong lòng sung sướng vạn phần, lại cố ý bày ra vẻ “Bản tôn đã sớm biết rồi”.

“Ta thích huynh, Bạch Quyết, chư thần tám phương chứng giám, tuyệt không nửa phần hư ngôn.”

“Ừm.” Bạch Quyết vùi đầu vào cổ người kia, nghẹn ngào lên tiếng: “Ta biết.”

“Đáng tiếc, đã quá muộn.” Thiên Khải đột nhiên nghĩ đến trận pháp diệt thế đã bị phá, Bạch Quyết giữ lại một mạng cho mình, mà hắn lại không biết khi nào sẽ phải lấy thân ứng kiếp, mấy vạn năm sau, khi y thức tỉnh từ giấc ngủ say, thế gian này có lẽ đã không còn Bạch Quyết nữa. Nghĩ vậy, Thiên Khải đau lòng tột độ, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể mặc kệ tất cả phát sinh thôi sao?

Bạch Quyết càng ôm chặt y hơn.

“Yên tâm đi, Thiên Khải, ta sẽ chờ huynh trở về.”

“Hãy tin ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang