Thượng Cổ, Chiến thần, cai quản bốn biển
Chích Dương, sở hữu căn nguyên tiên lực thuần khiết, cai quản lửa
Thiên Khải, Yêu thần, sở hữu căn nguyên yêu lực thuần khiết, cai quản nước
———————————————————
Tiên Yêu hai tộc phân tranh từ khi Vu Hoán cầm quyền, ngọn nguồn đã lâu, một hồi chiến trận bất ngờ nổ ra đánh phục các phần tử hiếu chiến, tuy nói có thương vong, nhưng cũng coi như trong họa được phúc.
Thiên Khải và Bạch Quyết đi qua trụ Kình Thiên một chuyến, thu hồi kích Nhật Nguyệt, lại quay về Yêu giới, dấu vết giao chiến cơ bản đã được dọn sạch. Hai người cảm khái vài câu trận tai họa này chỉ vì tư dục cá nhân của Vu Hoán mà gây nên, phong ba tan hết, vui sướng khi gặp lại nhau mới từ từ trào dâng.
Cung Huyền Tinh tọa lạc ở nơi linh lực thịnh nhất Yêu giới, lơ lửng giữa không trung, Thiên Khải đạp mây bay đằng trước, đến gần cửa cung mới dừng lại, xoay người chỉ vào phía sau, nói với Bạch Quyết: “Tảng băng, huynh xem, sau khi bản tôn tái tạo thân thể liền sống ở cung Huyền Tinh này, tới bây giờ tính ra cũng bốn năm vạn năm rồi.”
Vạt áo theo bước chân chạy chậm tung bay, thân mình đong đưa lúc lắc vừa linh động vừa buồn cười, giống như ngày xưa. Bạch Quyết cong cong mi mắt, lẳng lặng đi theo phía sau, nhìn y thần thái rạng ngời giới thiệu tòa cung điện rộng lớn này cho mình, kể lại từng chút một khoảng thời gian y và Thanh Mục cùng chung sống tại đây.
Đi đến suối Tử Nguyệt, bước chân Bạch Quyết dừng một chút. Những ký ức vui tươi “ấu trĩ” đồng loạt tràn vào trong đầu, hắn nghĩ, không biết Thiên Khải có thể miêu tả được mấy phần vui thích trong đó.
“A…!” Một tiếng kêu ngắn ngủi vang lên, hơn nửa thân mình của Bạch Quyết đã chìm vào suối Tử Nguyệt. Hắn dở khóc dở cười nhìn Thiên Khải vừa “đánh lén” thành công đang cười nắc nẻ trên bờ, không khỏi mở miệng chế nhạo: “Mấy trăm năm rồi, Tử Nguyệt yêu quân vẫn âm hiểm như vậy!”
Nghe vậy, Yêu thần luôn luôn miệng lưỡi lợi hại đương nhiên phải tìm lời cãi ngược về, ai ngờ Chủ thần điện hạ xưa nay trầm ổn đoan trang lúc nói chuyện lại âm thầm vốc một vốc nước, nhằm vào mặt y hắt tới.
Thiên Khải sửng sốt chớp mắt một cái: “Được lắm, tảng băng thối, muốn đánh nhau có phải không, cho huynh nếm thử lợi hại của bản tôn!”
Bạch Quyết hất cằm lên, ý bảo y có bản lĩnh gì cứ việc lấy ra, tươi cười rực rỡ hiếm thấy dưới ánh trăng phủ thêm một lớp bạc mỏng óng ánh.
Thiên Khải thả người nhảy xuống, nước suối bắn tung tóe đầy mặt Bạch Quyết, không cho hắn phản ứng liền nhanh chóng vốc nước hắt lên người hắn; Bạch Quyết bị nước bắn vào mắt chỉ có thể nhắm mắt phản kích, một lát sau mới mở mắt ra nhìn sang, Thiên Khải cũng như thế. Suối Tử Nguyệt sóng nước lóng lánh mặt nước quay cuồng, hai người đấu qua đấu lại một lúc lâu, toàn thân trên dưới ướt đẫm, cũng không biết là ai hết sức trước, mới nắm tay người kia dựa vào bờ đá ngồi xuống.
“Thiên Khải.” Hai người dựa vào vai nhau, an tĩnh ngâm suối Tử Nguyệt một lát, Bạch Quyết từ từ mở miệng: “Chuyện trước kia, kỳ thật ta đều nhớ rõ.”
Thiên Khải nhướng mày nhìn sườn mặt người bên cạnh: “Không mất trí nhớ sao huynh không nói sớm?”
Y khóe miệng mỉm cười, cũng không thấy buồn bực, chỉ đơn thuần là nghi hoặc. Bạch Quyết vẫn giữ được ký ức trước lúc thức tỉnh là tốt nhất, đó là khoảng thời gian vô cùng quý báu, y tất nhiên hy vọng hắn nhớ rõ. Chẳng qua mới vừa dẫn hắn đi vòng vòng nửa ngày, kể chuyện đến miệng khô lưỡi khô, vậy mà tảng băng này lại không lên tiếng cắt ngang?
Bạch Quyết hạ mắt nhìn y, hàng mi thật dày phủ xuống một bóng nhỏ, khiến sắc mặt hắn mềm mại hơn vài phần.
“Nghe huynh kể lại câu chuyện của chúng ta, rất thú vị.”
Thiên Khải kể chuyện xưa nay bình dị, trong đầu y không có quá nhiều ngôn từ hoa lệ, thỉnh thoảng nhảy ra mấy “từ hay” không quen dùng lại còn dùng sai, tám vạn năm trước Chích Dương từng cười nhạo nói tài văn chương của y còn không bằng cả Thượng Cổ; nhưng bất luận y nói cái gì, luôn trút xuống buồn vui yêu hận của chính mình, sinh động như thật, động tác nét mặt đều đắm chìm trong đó.
“Mọi chuyện quá khứ, đều thành mây khói. Nhưng khi nghe huynh kể lại, dường như cả những chuyện vụn vặt cũng diễn ra lần nữa trong chúng ta, làm người ta rất hoài niệm, cũng rất vui mừng.” Bạch Quyết nói nghiêm túc, từng câu từng chữ đánh vào lòng Thiên Khải, ấm áp chảy qua, còn lại một chút chua xót.
Nếu không có hỗn độn kiếp, bọn họ vốn có thể trải qua cuộc sống như thế mấy vạn năm, mười mấy vạn năm, thiên địa bất diệt, yêu mãi không thôi.
Thiên Khải hít sâu một hơi, áp xuống tiếc nuối và lưu luyến trong lòng, nghiêng người ôm lấy eo Bạch Quyết. Y nở nụ cười mang theo một tia “ác liệt”, nằm trên vai Bạch Quyết, khàn giọng nói: “Bản tôn nói nhiều như vậy, miệng khô rát, Bạch Quyết thần tôn có phải nên…”
Y cố ý đè thấp giọng, lại kéo dài ngữ điệu ngâm nga, một câu nói uyển chuyển phập phồng, mười phần dụ dỗ ái muội.
Thân thể Bạch Quyết cứng đờ, nước suối chung quanh nhộn nhạo, cũng như tâm cảnh.
Hôn đến mất sức lực, đỡ nhau dựa vào vách đá, đêm tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của họ hết đợt này đến đợt khác.
“Tảng băng…” Hoãn một chút, Thiên Khải lại quay đầu nhìn Bạch Quyết, cánh môi trải qua một phen vuốt ve, đỏ tươi như muốn nhỏ máu, “Kỹ thuật hôn của huynh sao lại kém như vậy?”
“……”
Bạch Quyết nghẹn lời liếc y một cái, nước mắt sinh lý thấm ra vẫn còn đọng ở khóe mắt, ánh lên khuôn mặt đỏ bừng của hắn: “Rõ ràng là huynh, đấu đá lung tung, quấy rầy tiết tấu của ta.”
“Hôn đương nhiên là phải nắm giữ quyền chủ động.” Thiên Khải phản bác, “Vì sao không phải là huynh đi theo tiết tấu của ta?”
“?” Bạch Quyết kinh ngạc, không biết Thiên Khải học thói ngụy biện này ở đâu, hơn nữa…
Lung tung rối loạn, không có kết cấu cũng gọi là “tiết tấu”?
Thấy Thiên Khải vẻ mặt đúng tình hợp lý nhìn chằm chằm mình, Bạch Quyết thở dài trong lòng, quyết định không cãi cọ với y nữa, ai đúng ai sai, sau này sẽ có định luận. Hắn đơn giản nhắm mắt lại, ngay trước khi Thiên Khải quấy lên ôm chầm y vào ngực.
Thiên Khải dựa lên ngực Bạch Quyết, cảm nhận nhịp tim đập liên hồi của hắn, rốt cuộc an tĩnh lại.
Tử Hàm đã bày sẵn một bàn rượu bên suối Tử Nguyệt, trên đó đặt rượu ngon và ít đồ ăn vặt. Bạch Quyết và Thiên Khải ngâm mình trong nước thêm một lát, lên bờ mỗi người tự hóa phép thay quần áo, xử lý sạch sẽ chính mình xong mới thong thả ung dung ngồi xếp bằng xuống, phẩm rượu tâm sự.
Bạch Quyết cố tình không đề cập tới chuyện sáu vạn năm trước, Thiên Khải cũng ăn ý không hỏi, quấn lấy Bạch Quyết hỏi hắn một ít nghi vấn về Thanh Mục.
Hai người tình chàng ý thiếp, cùng nhau điểm lại những dấu vết Thanh Mục để lại trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, thấy hắn hỉ nộ ái ố, vui buồn tan hợp, cũng coi như viên mãn.
“Tỉnh lại ở Bắc Hải đúng là ngoài ý muốn, khi đó ký ức trống rỗng, vừa lúc xung quanh tiên khí vờn quanh, ta liền tu tiên lực.” Bạch Quyết nói đến chuyện suối Tử Nguyệt có khả năng giúp Thanh Mục giảm bớt nội tức hỗn loạn, giải thích: “Hỗn độn lực là do tiên lực và yêu lực giao hòa nhau tạo thành, ta trường kỳ tu tập tiên pháp, không thể điều hòa căn nguyên, mới trở nên như thế. Cũng bởi vậy, lúc tu luyện luôn bị bế tắc, suốt ngàn năm vẫn quanh quẩn ở cảnh giới thượng quân.”
Thế nhân, bao gồm cả chính Thanh Mục, đều cho rằng hắn là thân phàm tiên, không ngờ, vị “tiên quân” thoạt nhìn rất bình thường này, lại chính là Chủ thần tam giới.
“Thì ra là thế.” Thiên Khải gật gật đầu, phần sau y đã tự hiểu rõ, chỉ là không biết Thanh Mục tu tập tiên lực hóa ra là do trời xui đất khiến. “Cũng đúng, trừ Chủ thần, trong tam giới xưa nay tiên lực và yêu lực địa vị ngang nhau, huống chi Bắc Hải tiên lực tràn đầy, cho dù huynh muốn tu tập yêu lực cũng khó mà làm.”
“Nói như vậy, nếu huynh thức tỉnh ở Yêu giới, chẳng phải là sẽ tu thành yêu quân sao?” Thiên Khải nghĩ, cười ra tiếng, lại cảm thấy thật sự đáng tiếc, oán trách liếc Bạch Quyết một cái, tức giận bất bình cho Yêu giới tổn thất một vị yêu quân danh chấn thiên hạ.
Bạch Quyết bất đắc dĩ lắc đầu, kiên nhẫn giải thích. Hắn căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, theo kế hoạch của hắn, thức tỉnh là thức tỉnh hoàn toàn, sau đó gom đủ bốn thần binh mở ra Thần giới sẽ là “trận chiến” cuối cùng, đâu ngờ lại liên lụy nhiều chuyện như vậy. Về phần thức tỉnh ở đâu, vốn dĩ không có dự tính.
“Thanh Mục” tồn tại đã là ngoài ý muốn, lúc giáo Thái Thương nhận chủ, thần thức của hắn trở về trong thời gian ngắn ngủi, mừng tủi gặp lại, còn phải âm thầm tính toán cách ứng đối mới; nhưng chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi trên đài Thanh Long lại lần nữa phá vỡ kế hoạch của hắn.
Tuy không phải đều là chuyện xấu, nhưng biến số quá nhiều, thực sự khó có thể khống chế.
Thiên Khải quấy thì quấy, rốt cuộc vẫn đau lòng Bạch Quyết, vừa kéo vừa ôm làm đủ trò chọc hắn vui vẻ. Bạch Quyết nhìn ra tâm tư nhỏ của y, cũng muốn dỗ người ta cao hứng, trùng hợp nhắc tới lôi kiếp đài Thanh Long ——
“Thiên Khải, huynh còn nhớ ngày đó ở điện Trung Thiên, Vu Hoán muốn ta hành đại lễ với cô ta không?”
“Đương nhiên là nhớ. Con phượng hoàng tạp chủng kia bản lĩnh không ra gì, nhưng phô trương thì đúng là giỏi.” Nhắc tới Vu Hoán, Thiên Khải lại nổi giận, mím môi trợn trắng mắt, không tự chủ được cao giọng lên: “Cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện si tâm vọng tưởng!”
Bạch Quyết bật cười nhìn phản ứng của y, giơ nắm tay để ở bên miệng, cười đủ rồi mới nói tiếp: “Lễ của Chủ thần Hỗn độn, không phải ai cũng có thể nhận được.”
Thiên Khải thấy hắn cười liền nguôi giận, nghe vậy vẻ mặt nghiêm lại, lông mày nhướn lên tỏ vẻ tò mò lại kinh ngạc
“Lúc trước ta tình cờ biết được, người chịu đại lễ của ta, cho dù lễ chưa thành cũng ắt gặp thiên phạt. Lúc ấy Vu Hoán bắt ta chọn giữa chịu lôi kiếp trên đài Thanh Long hoặc cưới Cảnh Chiêu, cười âm hiểm lại càn rỡ, ta trong lòng khó chịu, cố ý trị cô ta một phen.”
Ba chữ “lễ chưa thành” chui vào trong tai, lại biết Vu Hoán bị trêu đùa, tâm tình của Thiên Khải thoáng chốc lại sáng sủa, cười trêu chọc: “Làm rất đẹp! Đây đúng là chuyện Thanh Mục có thể làm ha ha ha ha….”
“Thiên phạt giáng xuống, ta vốn muốn thu tay lại, cô ta lại muốn ta bái lần thứ hai…”
Thiên Khải nghe vậy cười càng sung sướng, trong đầu tự động tưởng tượng ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của Vu Hoán khi bị sét đánh hai lần liên tiếp, cảm giác sâu sắc “Tự làm bậy, không thể sống” không hổ là lời dạy chí lý nhất thế gian.
Bạch Quyết sau khi thức tỉnh đã phát hiện tuy không có nhiều cách lấy long đan ra, nhưng biện pháp an toàn nhẹ nhàng hơn lôi kiếp lại không ít, bây giờ ngẫm lại, lúc trước chỉ đánh hai lần xem ra vẫn qua lời cho ả.
Việc này vẫn không nên nói cho Thiên Khải thì hơn, tránh làm xấu tâm tình của y.
“Ta cười chết mất! Tảng băng, sớm biết vậy, ngày ấy ở điện Trung Thiên kiểu gì ta cũng sẽ không ngăn huynh hành lễ, đúng là bỏ lỡ một trò hay!”
“Huynh đó!” Khóe miệng Bạch Quyết cong lên, làm bộ làm tịch lắc đầu với Thiên Khải, đồng tử màu hổ phách ánh lên, làm khuôn mặt hắn như phủ ánh sao lộng lẫy.
Cùng lúc đó, tứ hải reo vang.
Bạch Quyết cảm ứng được tam giới dị động, ánh mắt hướng về phía mặt nước, suối Tử Nguyệt vốn đang phẳng lặng không gợn sóng bỗng cuộn sóng quay cuồng, cực kỳ bất thường.
“Nhanh như vậy…” Hắn lẩm bẩm, nghiêng người nhìn Thiên Khải, ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhẹ nhàng gật gật đầu với nhau.
“Thượng Cổ, thức tỉnh rồi.”
Cai quản tứ hải, làm chủ chinh phạt, Chiến thần Thượng Cổ, cầm trong tay kiếm Cổ Đế, thức tỉnh thần cách ở cung Thanh Trì.
Bạch Quyết và Thiên Khải không chần chờ lâu, ẩn thân đi đến Thương Khung Chi Cảnh trước.
Giáo Thái Thương, roi Tử Ngọc, kích Nhật Nguyệt, kiếm Cổ Đế, tứ đại thần khí đều đã xuất hiện, chỉ chờ mở lại Thần giới, mà lối vào Thần giới, nằm ở ngay Thương Khung Chi Cảnh của Tiên giới.
“Thượng Cổ sắp đến rồi, huynh ngồi xuống đi.” Sáu vạn năm trước, Bạch Quyết và Thượng Cổ đã hẹn sau khi thức tỉnh sẽ gặp mặt ở nơi này, Thượng Cổ đã thức tỉnh, chờ nàng sắp xếp lại ký ức suy nghĩ một lát xong sẽ tự đến. Bạch Quyết ngồi ngay ngắn trên giường nệm, nhìn Thiên Khải đi qua đi lại trước mặt, bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày.
“Hầy, ta không phải lo lắng Thượng Cổ.” Thiên Khải không ngừng bước, đáp lại, “Sắp mở ra Thần giớ rồi, ta có chút căng thẳng.”
“Không sao đâu.” Bạch Quyết đi lên, túm lấy đôi tay đang vung vẩy của y, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, mạnh mẽ ngừng bước chân hỗn loạn lại: “Đừng căng thẳng, có ta ở đây rồi.”
Tay Bạch Quyết run rẩy rất khẽ, Thiên Khải nhạy bén nhận ra, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần lại.
Hai người đều căng thẳng, lúc này, chỉ có dũng khí kiên cường đối mặt, từ từ trào dâng.
“Đúng vậy.” Thiên Khải ra sức gật gật đầu, rút một bàn tay ra, phủ lên tay Bạch Quyết.
Thượng Cổ nhanh chóng đến, ba người hội họp, phi thân đứng giữa không trung Thương Khung Chi Cảnh.
Nàng nắm chặt kiếm Cổ Đế, Thiên Khải vung ra roi Tử Ngọc, Bạch Quyết triệu ra kích Nhật Nguyệt và giáo Thái Thương, bốn kiện Thần Khí cảm ứng lẫn nhau, quanh thân ánh sáng lập loè, thoát khỏi lòng bàn tay chủ nhân, tự động xếp thành trận.
Nhất thời ánh sáng vàng bùng nổ, theo sau là các cột sáng màu lam tím, đỏ cam, vô số gạch đá vỡ vụn trôi nổi trong không gian vặn vẹo, tụ tập lại với nhau, ghép thành một con đường bằng phẳng bóng loáng.
Bạch Quyết cố nén nỗi lòng vui sướng lẫn bi thương, run rẩy nhấc chân bước lên trước một bước, Thiên Khải và Thượng Cổ theo sát phía sau. Con đường này là chứng nhân của Thần Ma đại chiến kinh thiên động địa năm xưa, từng theo hắn ngã xuống mà vỡ nát, bây giờ Thần giới mở lại, nó vẫn hoàn hảo như ban đầu.
Đường rất dài, Bạch Quyết bước từng bước đi tới, nước mắt không khống chế được, từng dòng từng dòng rơi xuống.
“Thiên Khải.” Hắn rốt cuộc mở miệng, giọng nói run rẩy cực kỳ, gần như không nói nổi hai chữ hoàn chỉnh, Thiên Khải từ khi bước vào trái tim vẫn luôn căng thẳng đột nhiên thắt lại, nín thở chờ hắn tiếp tục.
“Sao huynh không hỏi ta, Chích Dương đã đi đâu?”
Hắn cắn răng, nhịn xuống nghẹn ngào, không biết tốn bao nhiêu sức lực mới nói ra được những lời này liền mạch, một chữ cuối cùng gần như là khí âm, trong khoảnh khắc liền tan biến.
Trong không khí, tràn ngập im lặng dày vò.