Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏa long Tam Thủ nhận chỉ thị của Sâm Giản, che giấu Tịnh Uyên chuyện Thanh Mục trúng long tức của lão. Chờ Tịnh Uyên cảm thấy hai người đã quá lâu không gặp, bấm tay tính toán, bên kia thương thế của Thanh Mục đã khỏi, lại bị biến tướng giam lỏng ở Thiên cung không thoát được.

Nếu không nhờ Thanh Mục xưa nay tâm tính kiên định, yêu ghét rõ ràng, hình ảnh trong thủy kính càng cho thấy hắn khuôn mặt u sầu, đi qua đi lại, lầm bầm nghĩ cách chạy trốn, Tịnh Uyên suýt chút nữa đã tin chuyện ma quỷ Tiên giới vẽ ra lừa gạt mọi người: Bắc Hải thượng quân và công chúa Cảnh Chiêu của Thiên cung tình đầu ý hợp, định ra hôn ước, chọn ngày thành hôn.

Tam Thủ ôm lấy ngực, lão biết Tịnh Uyên đánh một đòn này không trí mạng, nhưng cũng dùng mười phần “lực”, khiến nội tức lão quay cuồng, khó chịu đến cực điểm.

Sâm Giản cũng ăn một kích của Tịnh Uyên, hai người quy củ quỳ gối trước mặt Tịnh Uyên, cúi đầu không lên tiếng.

“Có phải bản quân đã từng nói, không cho phép bất luận kẻ nào của Yêu giới động đến một cọng tóc của Thanh Mục hay không? Các ngươi coi lời bản quân nhưng gió thoảng bên tai hay sao?!”

“Hồi… Hồi bẩm yêu quân.” Tam Thủ nuốt nuốt nước bọt, mùi máu tươi tràn đầy cổ họng. Số lần lão nhìn thấy Tịnh Uyên có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong vài lần gặp mặt đó, ấn tượng của lão đối với vị yêu quân này cũng giống như bao Yêu tộc khác: bình thản, xa xôi khó có thể với tới, độc lưu ba phần tiêu sái cuồng ngạo. Chưa bao giờ lão thấy bộ dạng y nổi cơn thịnh nộ như lần này: cao cao tại thượng, người khác trong mắt y chẳng qua chỉ là con kiến, dễ dàng nghiền nát. “Tiểu long không dám! Vài ngày trước làm Thanh Mục thượng quân bị thương thật sự không phải cố ý, xin yêu quân hiểu rõ!”

“Ý của ngươi là, bản quân vu oan ngươi?” Tịnh Uyên giận quá hóa cười, nâng cánh tay nện thật mạnh lên bàn đá trong đình Tử Nguyệt, ba người còn lại sợ tới mức run lên —— bao gồm cả Tử Hàm ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

“Không cần biết ngươi cố ý hay là vô tình, làm hắn bị thương chính là sự thật!” Tịnh Uyên nói, liếc qua Sâm Giản: “Là ai cho các ngươi lá gan giấu giếm không báo? Sâm Giản, chẳng lẽ ngươi làm Yêu hoàng lâu quá, đã quên chính mình là ai rồi?”

“Sâm Giản không dám!” Sâm Giản nghe vậy, tim vọt tới cổ họng, càng cúi đầu thấp hơn, đầu gối không tự giác nhích nhích về hướng Tịnh Uyên: “Sâm Giản một lòng vì Yêu tộc, Bắc Hải thượng quân dù sao cũng là người trong Tiên tộc, ngài quá thân cận với hắn, ta sợ sẽ gây bất lợi cho ngài.” Bởi vậy che giấu chuyện Thanh Mục bị thương.

“Làm càn!” Tịnh Uyên giơ tay thêm một kích, đánh Sâm Giản trượt lui vài bước, “An nguy của bản quân không tới phiên ngươi nhọc lòng!”

Y thật sự bị chọc giận bật cười, đường đường chân thần Thiên Khải, lại bị lo lắng sẽ thua trong tay một tên tiểu tử mới hơn ngàn tuổi, coi y là cái gì?

“Lần này coi như các ngươi gặp may mắn, Thanh Mục bình yên vô sự. Nếu còn dám có lần sau, đừng trách bản quân vô tình.” Tịnh Uyên vung tay áo, ánh mắt sắc bén quét qua hai người một lượt, khiến bọn họ ám ảnh suốt một thời gian dài, chỉ cần nghĩ đến là lại giật mình.

Sâm Giản ánh mắt ảm đạm, nhưng hắn vẫn tuyệt đối phục tùng Tịnh Uyên, chỉ tin chính mình quyết đoán sai lầm: “Vâng.”

Tam Thủ nào dám dị nghị gì nữa, vội vàng đón ý nói hùa theo.

“Lui ra đi.” Tịnh Uyên vẫy lui hai người, đau đầu xoa xoa sống mũi. Một lát sau, sai Tử Hàm đi đưa thuốc cho Sâm Giản, chính mình thì niệm quyết hoả tốc chạy tới Thiên cung.

Nhiều ngày không gặp, người mình tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện trước mắt, Thanh Mục quên cả suy nghĩ lập tức nhào tới ôm lấy, đâm cho Tịnh Uyên không thể không lui ra sau hai bước mới khó khăn lắm đứng yên, tay vòng qua người hắn hướng lên trên xoa đầu hắn.

Tịnh Uyên mất tự nhiên nghĩ, đứa nhỏ này sao lại hấp tấp bộp chộp như vậy? Nếu có kẻ biến thành dáng vẻ của y rắp tâm làm chuyện bậy bạ, chẳng phải là một kích đắc thủ sao?

Nhưng ý cười trên khóe môi rõ ràng tỏ rõ tâm tình chủ nhân đang rất tốt.

“Tịnh Uyên, sao huynh lại đến Thiên cung tìm ta? Có phải nhớ ta rồi không?” Âm cuối cao giọng lên, thiếu niên mặt mày tự tin rạng ngời, vẫn là bộ dáng quen thuộc trong mắt y.

Tịnh Uyên không tỏ ý kiến, giương mắt quét một vòng tẩm điện được bố trí giống hệt hôn phòng này, âm thầm ra hiệu ám chỉ, Thanh Mục lập tức hiểu rõ.

Thanh Mục vừa nhìn thấy y, mặt mày cau có lập tức giãn ra, ngay sau đó lại nhíu lại, chỉ là thêm ba phần ấm ức, lời nói ra như đang làm nũng, buông lỏng cái ôm, tay cũng không chịu ngoan ngoãn thu hồi, túm chặt cổ tay áo Tịnh Uyên.

“Sao bây giờ huynh mới đến? Huynh có biết ta nhớ huynh lắm không? Ta vốn định đi tìm huynh ——” Hắn dừng một chút, nghĩ đến tao ngộ của mình trong khoảng thời gian này, vốn dĩ chỉ là tức giận, giận Thiên cung cường ngạnh, giận chính mình bất lực thoát khỏi khốn cảnh, người trong lòng vừa xuất hiện liền vô cớ sinh ra chút tâm tư mềm yếu, cộng thêm nỗi nhớ nhung mấy năm qua không biết đặt ở đâu, bi phẫn đan xen, ấm ức đến mức đuôi mắt đỏ ửng.

Thấy bộ dạng này của hắn, Tịnh Uyên chua xót vô cùng, đau đớn như mãng xà quấn vào cổ siết chặt khiến giọng nói phát run.

Y biết long tức của Hỏa long Tam Thủ lợi hại, chỉ tưởng tượng đến cảnh Thanh Mục nằm trên giường, cho dù ý thức mơ hồ vẫn phải chịu đau đớn như cạo xương lóc thịt ngủ không yên, mồ hôi lạnh tuôn như tắm, y liền hận không thể một chưởng chấm dứt con rồng kia; lại thấy đứa nhỏ này bị bắt tiếp nhận long đan, kết thân với người khác, phản kháng vô ích, cả ngày lo âu. Mấy ngày không ở bên nhau, thiếu niên mà y đặt trên đầu quả tim để yêu thương lại bị ngược thân ngược tâm đến thê thảm như vậy!

“Sao huynh không nói gì vậy?” Thanh Mục nhận thấy sắc mặt Tịnh Uyên càng lúc càng khó coi, trợn tròn đôi mắt, thoạt nhìn cực kỳ vô tội. Hắn lại cảm thấy trong lòng không còn quá khó chịu nữa, ngược lại càng lo lắng cho trạng thái Tịnh Uyên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú vào mặt y, không có manh mối, đành phải cười cười an ủi y, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tịnh Uyên kéo tay hắn qua, vừa dẫn hắn đến phía giường vừa trả lời: “Không sao.” Thanh Mục lúc này càng quan tâm cảm giác của y, y càng thêm đau lòng, giọng nói lại càng thêm mềm mại.

Hai người ngồi xuống giường, Tịnh Uyên lại nắm lấy hai tay Thanh Mục, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi như có nước của hắn, nói:

“Tiểu tử ngốc, ta đương nhiên cũng nhớ ngươi.”

“Vậy…” Thanh Mục có lẽ là muốn điều tiết không khí, giảm bớt thần sắc nghiêm trọng của Tịnh Uyên, ấu trĩ chớp chớp mắt, ngữ khí lại ra vẻ đứng đắn, khiến người ta bật cười: “Nhớ bao nhiêu?”

Tịnh Uyên rất nể tình mà phì cười, mím môi, ép cho má lúm đồng tiền càng thêm sâu hơn, cho người ta cảm giác vô cùng ngọt ngào như một viên kẹo, dư vị đọng mãi trên đầu lưỡi không tiêu tan.

“Nhớ đến mức dù vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, thái dương biến sắc, mà ta, chỉ làm duy nhất một việc, đó là nhớ ngươi.”

Đôi môi đẹp lúc đóng lúc mở, giọng nói đầy tình cảm như có ma lực chảy vào tai Thanh Mục. Rõ ràng là lời âu yếm dỗ dành, lại có cảm giác vô cùng chân thật, chân thật đến mức làm hắn tin tưởng tuyệt đối, cũng nhịn không được mà đau lòng.

Hắn bỗng cảm thấy, giữa bọn họ dường như thật sự vắt ngang mấy vạn năm thời gian, lâu đến mức núi sông biến hóa, nhật nguyệt đổi dời.

Cảm giác đau thương không thể nói thành lời ập lên trong lòng, trong đầu như có thứ gì xẹt qua rồi biến mất, hắn muốn bắt lấy, lại chỉ mơ hồ bước vào một mảnh sương mù. Đầu choáng váng một cái, khuôn mặt của Tịnh Uyên lại hiện ra rõ ràng, rõ ràng đến mức làm hắn sinh ra ảo giác, như mình chưa bao giờ có khoảnh khắc nào tỉnh táo đến vậy.

Tịnh Uyên há miệng thở dốc, nghiêm túc bổ sung thêm một câu:

“Không đúng, còn có, chờ ngươi, tìm ngươi, tất cả mọi thứ, đều vì ngươi.”

Trong hoảng hốt, tất cả mọi thứ xung quanh như nhòa đi, mơ mơ hồ hồ như phủ một lớp sương mù, thấy không rõ, ngay cả thân áo tím quen thuộc kia cũng vậy, duy độc gương mặt kia, khắc sâu trong mắt, khắc vào tận đáy lòng, xuyên qua vô số năm tháng, chậm rãi tới gần hắn, rồi lại chợt nghiêng qua một bên, rời khỏi tầm mắt hắn.

Hắn nghe thấy người nọ gọi hắn “Thanh Mục”, nói gì đó lại nghe không rõ nữa, trong đầu như một cuộn chỉ rối, chỉ còn hai chữ này quay cuồng, sau một lúc lâu cũng không ngộ ra nguyên cớ, ngược lại loáng thoáng như có hai chữ khác muốn trào ra.

Hẳn không phải là “Thanh Mục”.

Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, nháy mắt lấy lại ý thức, đầu gục qua một bên, vừa lúc dán vào má người đang quay nhìn hắn, mềm mại, thật thoải mái.

Tịnh Uyên cảm nhận được đầu vai đột nhiên tăng thêm trọng lượng, vòng tay đang ôm hắn bất giác siết chặt, yêu lực trong tay lưu chuyển, dò xét nội tức của hắn một phen, biết thân thể hắn không có vấn đề gì mới thoáng yên lòng.

Thần sắc căng chặt chôn vùi trong một ý cười nhẹ nhàng.

Huynh cũng nghe cả rồi đúng không, tảng băng?

Tẩm điện lâm thời Thiên cung dành cho phò mã tương lai có lập hạn chế, người không có khẩu quyết không được ra vào. Thanh Mục không ra được, vì thế trở tay tự giăng cho mình một tầng kết giới, làm thần tiên lòng mang ý xấu cũng không vào được, tuy không bớt bực bội, nhưng thanh tịnh hơn nhiều.

Trước đó Cảnh Giản lén lên kế hoạch đưa Thanh Mục chạy trốn, kết quả bị Cảnh Dương phát hiện, kế hoạch thất bại từ trong trứng nước, Vu Hoán hạ lệnh cấm túc chàng. Cảnh Giản không gặp được Thanh Mục, ngày ngày lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Chàng nghĩ tới truyền tin Hậu Trì, lại sợ Hậu Trì lên Thiên cung chẳng những không “cứu” được Thanh Mục, thậm chí khả năng sẽ phát sinh xung đột với mẫu thần, làm cục diện trở nên càng tệ hơn, chỉ đành cắn môi nhịn xuống, mỗi ngày sai người làm ít đồ ăn ngon cho Thanh Mục —— Chàng cũng biết rõ đây chẳng qua chỉ làm mình an tâm hơn, trên thực tế, chàng căn bản không thể làm gì cho Thanh Mục

Bởi vì Bắc Hải thượng quân tích cốc, cũng có thể chỉ đơn giản là coi thường đồ ăn Thiên cung, rốt cuộc Thiên cung hiện giờ trong mắt hắn chính là danh từ đại diện cho sự ti tiện.

Đê tiện vô sỉ, thủ đoạn thấp kém.

Cảnh Giản phát tiếng thở dài không biết lần thứ bao nhiêu, khép mắt tự giễu, bóng dáng dưới ánh trăng càng thêm thê lãnh đáng thương.

Nhưng chàng vẫn kiên trì đưa đồ ăn cho Thanh Mục, rốt cuộc nghe được thủ hạ hồi báo: bởi vì tiên phó không vào được nên để thức ăn trước cửa tẩm điện, sau đó Thanh Mục thượng quân cầm vào rồi.

Tâm tình cuối cùng sáng sủa hơn chút xíu.

Kết quả không bao lâu, điểm tâm lại bị trả về chỗ cũ nguyên vẹn.

Cảnh Giản nghe thủ hạ hồi báo lần thứ hai trong hôm nay: “…”

Thanh Mục nghĩ, lúc trước ở cung Huyền Tinh, Tịnh Uyên đều là một ngày ba bữa đúng giờ ăn cùng hắn, hắn “ngủ một giấc dậy” vừa lúc là giờ cơm chiều, không bằng lấy đồ ăn nhẹ trước cửa để hai người ăn tạm.

Kết quả trò chuyện một hồi, đồ ăn trên bàn cũng bị quên luôn.

Bọn họ xem xét lại tình hình hiện nay một lượt, thương lượng ứng đối thế nào.

“Hỏa long Tam Thủ là thủ hạ của huynh?” Thanh Mục hơi há miệng, từ kinh ngạc đến dần dần cảm thấy hối hận: “Sớm biết vậy ta đã ngăn cản Cảnh Dương bọn họ ngay từ đầu rồi!” Hắn giận dỗi vỗ đùi, dường như đã quên nguyên nhân mình chịu bao đau đớn trong khoảng thời gian này chính là vì trúng long tức của Hỏa long Tam Thủ.

Tịnh Uyên cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, tươi cười chứa đầy chua xót.

“Ngươi đúng là suy nghĩ cho Yêu giới, tên kia làm ngươi bị thương như vậy…”

“Ta chỉ muốn tốt cho huynh thôi. Nếu hắn có thể tấn thần, áp lực trên người huynh hẳn là sẽ bớt đi rất nhiều.” Thanh Mục ngắt lời, “Nói nữa, sở dĩ phát sinh những chuyện này, chẳng phải là vì huynh muội Cảnh Dương phá hư trước sao?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng đáng yêu thành công xua tan hơn phân nửa chua xót trong nụ cười của Tịnh Uyên. Y lắc đầu, nắm cổ tay hắn lắc lắc, thưởng thức đến vui vẻ.

“Có điều việc đã đến nước này, huynh cũng dạy dỗ hắn rồi, hiện tại việc cấp bách là hôn ước đáng chết này!” Nghĩ đến trong cơ thể mình có thứ vốn nằm trên người người khác, mà mình lại còn bởi vì thứ này mà sắp bị kéo vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm, dạ dày Thanh Mục lại sôi lên —— cho dù mấy ngày liền hắn “không một hạt gạo vào bụng”.

Tịnh Uyên chú ý tới sắc mặt hắn bỗng tái nhợt, vội hỏi hắn chỗ nào không thoải mái, được đáp án xong bất đắc dĩ thở dài. Vừa cảm khái người này vẫn luôn “giữ mình trong sạch” như vậy, với người không thân, bất luận là cái gì liên quan hắn cũng ghét bỏ, năm đó chỉ tình cờ lật xem hai trang quyển sách Mị Yểm thường xem, hắn đã lấy căn nguyên huyền hỏa tẩy sạch đôi tay suốt nửa canh giờ, càng đừng nói long đan trong cơ thể Cảnh Chiêu hiện tại đang ở trong người hắn, hắn không ghê tởm trực tiếp nôn mửa đã là tốt lắm rồi; vừa nhịn không được đau lòng, kéo hắn vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng hắn, dịu dàng an ủi.

“Không sao đâu, Thanh Mục, nhất định sẽ có cách lấy ra.”

“Ừ.” Dựa vào ngực người thương ậm ừ đáp lại, dạ dày quặn đau thoáng bình phục một chút, chán chường nói: “Chờ lấy long đan ra rồi, huynh mang ta rời khỏi nơi này về Yêu giới được không?”

Hắn vẫn luôn tìm cách chạy trốn, chẳng qua là muốn gặp mặt Tịnh Uyên, nói rõ ràng với y, hiện giờ gặp được, đương nhiên cũng không cần vội đi. Hắn xưa nay không muốn mắc nợ người khác, đặc biệt là đám người Thiên cung luôn ra vẻ đạo mạo đó. Long đan của Cảnh Chiêu, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách mau chóng trả về.

“Được.” Tịnh Uyên đã thử dùng yêu lực của bản thân ép nó ra nhưng không thành công, nghĩ trở về tìm cách khác xem. Xe đến trước núi ắt có đường, chỉ cần bọn họ muốn làm, nhất định sẽ làm được.

“Huynh đói không?” Thanh Mục đột nhiên hỏi.

“Hả?” Dòng suy nghĩ của Tịnh Uyên bị hắn đột ngột chuyển đề tài chặn lại vài giây, thành thật lắc lắc đầu: “Ta không đói, ngươi thì sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tịnh Uyên lập tức ý thức được mình đang hỏi vấn đề ngu xuẩn cỡ nào.

Thanh Mục còn đang dựa trong lòng mình điều chỉnh nhịp thở đây, chứng tỏ cảm giác buồn nôn vẫn chưa bớt, làm sao mà muốn ăn cái gì được.

Tịnh Uyên nghẹn lời, Thanh Mục lại khe khẽ nở nụ cười, không giống cười nhạo, hẳn là bị y vô tình chọc cười, cười đến mức bả vai trong lòng y hơi run rẩy.

Kỳ thật bọn họ đói hay không đói toàn dựa vào tâm tình. Đều là người đã từng tích cốc nhiều năm, nào cần lấy đồ ăn lấp đầy bụng. Chính xác thì với họ, ăn uống chẳng qua chỉ như một nghi thức hay hoạt động nào đó, điểm xuyết thêm cho sinh hoạt hằng ngày thôi.

Tịnh Uyên cũng nở nụ cười theo, thấy Thanh Mục giơ lên hai ngón tay, ánh vàng lấp lánh nhè nhẹ, hóa phép đưa đồ ăn nhẹ ra ngoài cửa, ý cười bất giác tăng lên.

“Ta cũng không đói, đồ của Thiên cung vẫn là không ăn thì tốt hơn. Chờ về cung Huyền Tinh, ta lại tự tay làm cho huynh ăn.”

“Ừm!” Nhóc con hơi cao giọng lên, xem ra không còn khó chịu nữa, Tịnh Uyên nặng nề “Ừm” một tiếng, nhịn không được nâng một bàn tay lên “chà đạp” đỉnh đầu hắn.

“Tịnh Uyên, huynh làm rối tóc ta rồi!” Thanh Mục kháng nghị vô ích, không thể nhịn được nữa, mượn tư thế đang dựa vào người kia thẳng lưng lên, “gậy ông đập lưng ông”.

Hai tên ấu trĩ quỷ kế lại quyết một trận “thư hùng” như hồi đại chiến hắt nước ở suối Tử Nguyệt.

Làm ầm ĩ đủ rồi, Tịnh Uyên chờ Thanh Mục ngủ, dịch lại chăn cho hắn, nhìn gương mặt thiếu niên góc cạnh rõ ràng một hồi lâu, mới lưu luyến không rời vung tay áo đi.

Không ngờ khi gặp lại, gương mặt sạch sẽ kia đã phủ kín vết máu đỏ tươi, có chỗ vẫn còn chảy máu, máu bắn tung tóe trên quần áo màu lam nhạt của thiếu niên, tràn ra từng đóa hồng mai chói mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK