Thương trường rối loạn đối với một số thương nhân nào đó là không liên quan, nhưng mặt khác, đối với một số người chính là liên quan tới sống chết, không khéo sao, cha của Kiều Thế An, liền thuộc loại người sau.
Đối với Kiều Thế An mà nói, mùa xuân này không có cái gì đặc biệt, cậu vẫn như vậy, mỗi ngày chơi trò chơi, lên mạng nói chuyện phiếm, lơ đãng mà tận lực tới trường học đi học, không có một chút khẩn trương cho cuộc thi vào trường cao đẳng sắp đến, cha mẹ đã sớm kế hoạch rất hoàn hảo: sau khi tốt nghiệp trung học sẽ đưa cậu đến nước Anh du học, học phí cùng sinh hoạt phí một năm cao tới năm mươi vạn đối với gia đình cậu mà nói, thật sự là một bữa ăn sáng, cậu thậm chí bắt đầu kế hoạch thi đỗ cái hộ chiếu quốc tế, tiếp đó khi đến nước Anh thì trước hết sẽ mua một chiếc xe thể thao.
Hết thảy đều là vô cùng hợp lý, cậu đắm chìm trong niềm vui sướng với quốc gia mà mình sắp tới mà không phát hiện sự tình đã lặng lẽ thay đổi, cha vẫn thường xuyên không trở về nhà, mẹ cũng vẫn thường xuyên ra ngoài chơi mạt chược, cậu không phát hiện thân ảnh của cha càng ngày càng tiều tụy, mẹ lải nhải càng ngày càng ít đi, đúng vậy, trên thực tế cậu vẫn giống như trước, cơ bản không thèm quan tâm đến bọn họ, khi cha mẹ về nhà cậu đã đi ngủ, lúc cậu đến trường cha mẹ cũng chưa rời giường.
Thẳng đến ngày nào đó cậu bất ngờ không kịp đề phòng được báo cho biết ngày mai nhất định phải chuyển nhà, nhà đã bị bán đi, Kiều Thế An mới giật mình hiểu được: thì ra cũng không phải cha đi ra ngoài chơi bời, uống rượu cùng đàn bà giống trước đây, mà là thật sự vì chống đỡ công ty mà vất vả ngược xuôi. Mẹ cũng không phải vì nhàm chán mới đi ra ngoài chơi mạt chược, mà là tận lực tìm kiếm người có thể trợ giúp trong giới các quý bà.
Bọn họ đều thất bại …
Vào buổi tối nóng nực của tháng tám, lúc các bạn học của cậu đều vì nhận được giấy báo trúng tuyển đại học mà nhảy nhót hoan hô, lần đầu tiên trong đời cậu phải sinh hoạt trong một căn phòng nhỏ không có điều hòa, mỗi ngày vì sợ hãi mà cầm tay của mẹ, nghiêm túc nghiên cứu mỗi một chữ từ miệng cha nói ra, trong cơn ác mộng thấy cha có thể sẽ đi ngồi tù mà hoảng loạn.
Cậu chưa bao giờ biết, vốn dĩ cho rằng cuộc sống sẽ an nhàn lại có thể bị hủy diệt nhanh như vậy, hoàn toàn như vậy.
Từ trong lời mắng mỏ cùng oán giận đứt quãng của mẹ, cậu hiểu được cha chính là vật hi sinh, vốn vấn đề có thể không lớn như vậy, vốn ông có thể hoàn tàn tránh được việc bị phá sản, vốn bọn họ còn có thể còn lại một phần tài sản… Nhưng trong mấy chục năm này, cha thực sự đã đắc tội với một nhóm người, có lẽ là trong lúc kinh doanh ông đã rất tàn nhẫn cùng không từ thủ đoạn? Cũng có thể là đằng sau có người hãm hại? Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại nhà mình đã bị đám người kia đẩy vào chân tường, đừng nói vươn tay viện trợ, không bỏ đá xuống giếng (lợi dụng người ta đang khó khăn mà chơi xấu) đã xem như có phúc lắm rồi.
Vào cái đêm mà cha bị chính thức bắt giam cùng tra xét, mẹ khóc suốt một đêm, nức nở nói: sớm biết như vậy liền mang theo con rời khỏi cái lão chết tiệt kia rồi, còn có thể cho con một chút tiền đến trường… Cái gì lão cũng đều đem đ đi nuôi cái con hồ ly tinh ở bên ngoài, hiện tại thì hay rồi, làm cho cả cái nhà cũng bị niêm phong… Trừ bỏ mẹ còn có ai bằng lòng đi theo lão…
Thế An ngốc lăng ngồi ở một bên cùng mẹ, ngược lại khóc không được, cậu thực không hiểu, cậu muốn làm cái gì đó, nhưng cậu lại biết, kỳ thật chính mình làm cái gì cũng đều không làm được.
Cho nên, ngày hôm sau, lúc nhìn vẻ mặt khôn khéo của luật sư đến nhà nói ra dự định, cậu ngăn lại mẹ đang định đuổi người ta ra khỏi nhà, bình tĩnh, thậm chí là lễ phép mời đối phương ngồi ở cái bàn trà duy nhất, rót chén nước cho hắn.
“Mời ngài lặp lại lần nữa được không?” Cậu buông xuống suy nghĩ, nhẹ giọng nói, trong căn phòng chật hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ, mẹ đã bị cậu khuyên vào phòng trong, bên trong truyền đến tiếng khóc lúc thấp lúc cao, lại làm cho cậu ưỡn lưng căng thẳng.
Cha không ở đây, mình chính là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu nghĩ như thế.
“Đây là hợp đồng thỏa thuận mà người ủy thác của tôi đưa ra, nếu tôi gọi đó là khế ước bán mình cậu có phải sẽ hiểu hơn?” Thái độ của luật sư không kiêu ngạo không xu nịnh, lại mang theo cảm giác như người từ trên cao nhìn xuống, con ngươi đen sâu giấu ở đằng sau kính mắt đánh giá cậu thiếu niên trước mặt, đánh giá hành động tiếp theo của cậu.
Thế An gật gật đầu: “Đúng, tôi hiểu được.”
Luật sư mở túi hồ sơ, đổ ra trước mặt cậu: “Đơn giản mà nói, người ủy thác của tôi muốn có mười năm của cậu, trong mười năm này, cậu từ thân thể đến suy nghĩ hoàn toàn thuộc về người ủy thác của tôi, hoàn toàn phụ thuộc vào sự điều khiển của người đó, theo góc độ khác mà nói, phục vụ tất cả phương diện, trừ bỏ…” Hắn tạm dừng một chút, hy vọng có thể thấy vẻ mặt kinh hoảng của thiếu niên, “Trừ bỏ yêu cầu nguy hiểm tới tính mạng của cậu.”
“Chính là như vậy sao?” Trải qua sự kiện liên tiếp xảy ra gần đây, Thế An dường như đã gần mất đi phản ứng, thực bình thản nhìn hắn, ” Điều kiện trao đổi?”
“Tội danh của cha cậu sẽ không thành lập, miễn đi tai họa ngồi tù hai mươi năm.” Ngón tay luật sư nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: “Trong quá trình cậu làm việc, tiền lương mỗi tháng sẽ đúng hạn đưa đến tay cha mẹ cậu, lương khởi điểm là ba nghìn, có phúc lợi, có tiền thưởng, có cơ hội tăng lương.”
Thế An sắc mặt khẽ biến, nghiêm mặt lộ ra dáng tươi cười: “Thật tốt, tôi ký.”
“Được, trước đó tôi có thể nhắc nhở cậu, hợp đồng thỏa thuận như vậy, ở trên pháp luật là vô hiệu, hoàn toàn là tự mình lập hợp đồng, cho nên nói, nếu cậu muốn đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể, chỉ cần cậu… Nguyện ý gánh vác hậu quả xảy ra sau đó.”
“Tôi sẽ không hối hận.” Thế An nhận lấy cái bút hắn đưa, thấp giọng nói, “Tôi biết hậu quả.”
“Vậy cậu có muốn xem lại hợp đồng thỏa thuận không? Có chỗ nào cần thay đổi tôi có thể chuyển đạt.”
“Không cần.” Thế An cầm bút, ghi lên tên của mình phía dưới chữ ký, tận lực viết thật nắn nót, không có một tia run rẩy, “Tôi biết cái gì gọi là người là dao thớt, ta là thịt bò.”
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía luật sư: “Nếu có thể, chuyện này có thể gạt cha tôi không?”
Luật sư cất văn kiện vào trong túi hồ sơ, nghe vậy thoáng ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Anh bạn nhỏ, cậu thực khờ dại, cậu ngẫm lại xem, nếu như không có sự cho phép của cha cậu, tôi sẽ mạo muội lại tới đây sao?”
“Phải.. Phải không?” Thế An cúi đầu, lần đầu tiên ở trước mặt hắn lộ ra vài phần không biết làm sao, “Ta hiểu được, cám ơn… Cám ơn ngài…”
Tháng chín, khi các bạn học của Kiều Thế An vui mừng phấn chấn thu thập hành lý bao lớn bao nhỏ bắt đầu cuộc sống đại học của chính mình thì cậu cũng đang ở trung tâm huấn luyện nghề nghiệp nghe giảng bài, chẳng qua, chương trình học không phải tài chính kinh doanh các loại mà cậu từng nghĩ đến từ trước mà là: việc nhà.
Tháng mười hai, lệnh bắt giam bị huỷ bỏ, cha bình an trở về, mái tóc vốn đen thùi giờ trở nên hoa râm, lúc vừa mới gặp lại, thậm chí ông có chút co rúm lại, nhưng rất nhanh liền bắt đầu khôi phục một lần nữa bộ dáng trước đây, dáng vẻ phấn chấn bắt đầu chỉ vẽ giang sơn, kêu là phải Đông Sơn tái khởi (bắt đầu lại từ đầu), nhưng lại minh mẫn không nhắc đến hợp đồng thỏa thuận khiến cha con phải chia lìa, ngay cả một chữ cũng không có.
Thế An ngay từ đầu đã có chút nản lòng, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại: cứ như vậy đi, cậu an ủi mình, người một nhà còn cùng một chỗ, cha không cần phải tuổi lớn như vậy còn phải đi ngồi chồm hổm trong ngục giam chịu tội, này là đủ rồi.
Cho tới bây giờ không nghĩ tới, làm việc nhà phải học nhiều thứ như vậy, đó là sau ngày mười lăm tháng một, Kiều Thế An, vốn được dạy dỗ ở trung tâm huấn luyện tốt nhất nhận được đủ giấy chứng nhận tư cách nghĩ đến duy nhất, huấn luyện chính quy ba tháng, học loại cao cấp nhất, học phí là chủ nhân chi ra, ngày hôm qua còn dựa theo yêu cầu đi bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khoẻ cẩn thận, cầm này hai thứ đồ vật này, cậu bước ra bước đầu tiên.
Cái buổi tối rời khỏi nhà, cậu tự mình xuống bếp, vì cha mẹ mà cẩn thận chuẩn bị một bàn đồ ăn, cười nói mời bọn họ kiểm tra thành quả học tập của mình một chút, cha không ngừng hút thuốc, mắt mẹ đỏ hồng muốn nói lại thôi, cậu ra sức cười nói điều chỉnh không khí, muốn quên đi ngày mai chính mình phải rời khỏi nơi này đi đến một cái nơi xa lạ tiếp nhận vận mệnh hoàn toàn mới, cũng muốn không cho cha mẹ khổ sở như vậy.
“Con đi … Liền kiên nhẫn một chút.” Khi cậu mới vừa nâng bát lên, cha rầu rĩ nói một câu, lập tức dẫn tới sự tức giận mà mẹ kiềm chế đã lâu mắng: “Ông bản lĩnh thật đấy?! Mỗi ngày ở bên ngoài coi mình là ông chủ lớn, hiện tại con vì cứu ông mà ngay cả mệnh cũng không muốn, ông còn có phải đàn ông hay không?! Tại sao ông không nói mang theo con cao bay xa chạy để không phải gánh việc này? Ông còn kêu nó nhẫn! Nhẫn! Nhẫn! Dao nhỏ cắt đến thịt ông còn nhẫn được sao?!”
“Không hiểu biết!” Cha không kiên nhẫn hút thuốc, “Chạy có thể chạy đến nơi nào? Dấu đầu lộ đuôi, còn không bằng bắt đầu lại từ đầu, tôi đã cùng lão Vương nói chuyện, đã hùn vốn vào đầu tư, lần này nhất định có thể kiếm được bội tiền!”
“Rầm” một tiếng, mẹ hất cái bàn, điên cuồng hô, “Ông bây giờ mà còn nằm mơ?! Bạn bè cái gì? Bạn bè chó má! Lúc ông có tiền liền cùng ông xưng anh gọi em, lừa ông đi ăn uống cờ bạc, lừa ông làm trái pháp luật, lúc ông không có tiền liền bỏ đá xuống giếng! Ông cho là tôi không biết lần này là ai gây ra sao?! Chính là cái lão Nhan kia! Hay rồi, năm đó vẫn là bạn bè cùng nhau kinh doanh, hiện tại đem con của chúng ta mua để làm nhục ông, ông còn có phải là đàn ông hay không?! Người ta nước miếng đều phun lên mặt ông mà ông còn chịu đựng như vậy… Còn bắt con chịu đựng! Ông cái đồ chết tiệt này, ông tại sao không chết trong trại giam luôn đi… Ô ô…”
Trong tiếng khóc cùng tiếng mắng chửi của mẹ, Thế An mặc kệ không lên tiếng, ngồi xổm xuống bắt đầu thu thập đống hỗn độn kia, còn bất chấp bốc lên đồ ăn còn đang bốc hơi nóng, đêm nay vốn dĩ có thể ăn rất tốt, thật đáng tiếc, cậu nghĩ như vậy.
Mặc kệ là mẹ khóc nháo phản đối, sự việc vẫn như vậy diễn ra, ngày hôm sau, Thế An đeo một cái ba lô nhét đầy đồ dùng cá nhân, dựa theo thời gian đối phương thông báo cậu đi đến địa điểm chỉ định có sẵn một đám người tới đón.
Hôm nay cha khó có được một ngày không có đi ra ngoài, lúc cậu cúi người thắt giây giày, ông hỏi: “Cha cùng con đi được chứ?”, lập tức liền bị mẹ mắng: “Cái lão già như ông còn thấy chưa đủ mất mặt hay sao! Có phải Nhan gia còn thiếu cái là đứng ở cổng chờ ông hay không!”
Chỉ chớp mắt, bà lại cầm lấy tay Thế An, thanh âm bắt đầu run rẩy: “Con trai, ở bên ngoài mọi sự phải cẩn thận, làm công cho nhà người ta, cái gì cũng đều phải nhẫn nại một chút, ngoan, A… Tính tình cũng không thể giống như lúc còn ở nhà bồng bột, mẹ chính là sợ con chịu thiệt…”
“Mẹ, con biết. Con sẽ thế mà.” Thế An không đành lòng nhìn bộ dáng mẹ cuối cùng phải khóc, sau khi ôm cha mẹ xong liền đi ra ngoài.
Ngồi xe bus tới địa điểm chỉ định, đợi ba phút đồng hồ ở trong gió rét, một chiếc xe BMW quý giá màu xám bạc bóng loáng đi tới, lẳng lặng dừng lại ở trước mặt cậu, một bàn tay mở ra cửa xe, nói hai chữ: “Lên xe.”
Cậu biết người này!
Nhan Minh Duệ, đàn ông của bác Nhan, hiện tại đã là tổng tài của tập đoàn, tuổi trẻ phong độ đầy hứa hẹn, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh như băng, ánh mắt sắc bén chằm chằm đảo qua toàn thân Thế An làm cho cậu không rét mà run.
Cận trọng ngồi vào vị trí phó lái, hai tay Thế An ôm lấy ba lô du lịch của mình, một tiếng cũng không dám phát ra nhìn y khởi động xe.
Rõ ràng… Năm trước vào thời gian này hai người thân phận vẫn là giống nhau, còn cho rằng y hiện tại chính là mình trong tương lai, thỉnh thoảng gặp nhau Thế An cũng sẽ thực lễ phép gọi y một tiếng anh Minh Duệ, cha của mình lại thường xuyên vui đùa vỗ vai y nói giỡn: “Minh Duệ chính là làm mặt lạnh, không thường cười. Nhưng mà cũng may mắn như thế, bằng không đám con gái đã sớm như ong vỡ tổ đem cháu nó ăn rồi.”
Khi đó, cậu như thế nào ngay cả một chút cũng chưa cảm thấy được, chung quanh Nhan Minh Duệ vẫn bao phủ lớp khí lạnh, là cái lạnh làm cho người ta run từ trong đáy lòng, hệ thống sưởi trong xe cũng không có một chút tác dụng.
“Yêu cầu đều rõ ràng rồi chứ?” Nhan Minh Duệ một bên lái xe một bên lạnh lùng nói, “Từ giờ trở đi, cậu chính là người làm tôi thuê về, không được để lộ ra, không có thân phận khác, đối với mệnh lệnh của chủ nhân phải tuyệt đối phục tùng, hiểu chưa?”
“Hiểu rõ.” Thế An thấp giọng trả lời.
“Tốt lắm, nếu cậu không phạm phải sai lầm nào, như vậy mười năm qua đi, cậu liền được khôi phục tự do.” Nhan Minh Duệ tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nói, “Đây là rất tốt với tất cả mọi người, tôi không muốn nửa đường lại có ra cái gì làm rối loạn.”
Cho dù là… cố tình làm ầm ĩ đi chăng nữa, anh cũng sẽ rất dễ dàng mà dập tắt nó? Thế An nhếch miệng, quyết định vẫn là bảo trì yên lặng.
“Tôi thuê cậu không phải vì tôi, cũng không phải vì cha mẹ tôi.” Lúc đang đợi đèn đỏ, Nhan Minh Duệ bỗng nhiên tuôn ra một câu, ” Bên người chúng tôi đều có người làm từ trước, không cần có cậu.”
Thế An còn không dám nói lời nào, lẳng lặng chờ y nói xong.
“Là vì anh trai tôi, anh không ở cũng chúng tôi, cuộc sống sinh hoạt cũng không dễ dàng, cần một người bên người chăm sóc.”
Bị y vừa nói như thế, Thế An có một chút ấn tượng mơ hồ, đúng, Nhan gia là có hai đứa đàn ông, nhưng hiện tại chỉ có Nhan Minh Duệ là xuất hiện trước mặt mọi người, cha cũng từng đề cập đến vài lần, giống như… Người đó là…
Mơ hồ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cậu, Nhan Minh Duệ quay đầu nhìn cậu một cái, trong ánh mắt chứa đựng phẫn nộ cùng chán ghét cơ hồ muốn làm cho Thế An sợ tới mức lập tức phá xe rời khỏi người đàn ông đáng sợ này.
“Mắt anh trai tôi không tốt, nhìn không thấy, cho nên tôi mới thuê cậu tới.” Nhan Minh Duệ nghiêm khắc nói, “Bắt đầu buổi sáng từ khi anh ấy rời giường cho đến tối lên giường đi ngủ mới thôi, tùy thời tùy chỗ cậu đều phải ở bên cạnh cùng anh ấy, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của anh, nếu bị tôi biết cậu có một việc làm được không tốt…”
“Tôi sẽ cố gắng.” Thế An thấp giọng nói, trong lòng lại nghi hoặc: nếu phải tìm một người làm có thể tận chức tận trách, bên ngoài có khi chọn được một người có kinh nghiệm phong phú, vì sao Nhan Minh Duệ cố tình chọn cậu, một người phải học từ? Y thật sự là vì anh trai y sao? Hẳn là vẫn có cái gì nguyên nhân đó?
Dừng xe trước sân của một căn nhà hai tầng, Nhan Minh Duệ ấn vang chuông cửa, đột nhiên hỏi một câu: “Không thấy nơi này có điểm quen thuộc sao?”
“Không có.” Sau khi Thế An nói xong lại thực thật lòng nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh, căn nhà đã lâu năm, là căn nhà hai tầng ngói hồng tường trắng, nhánh cây trụi lá trong sân run run lên trong gió lanh, dường như cậu nhớ tới cái gì đó nhưng vẫn là lắc lắc đầu.
“Không có cũng tốt.” Nhan Minh Duệ cười lạnh.
Một ông lão tóc hoa râm chạy chậm lại đây mở cửa, thực cung kính tiếp đón: “Nhị thiếu gia ngài đã tới.”
“Bác vất vả rồi, bác Tôn. Đây là người làm mới, về sau có chuyện gì cũng có thể giao cho cậu ta làm.” Khí lạnh trên người Nhan Minh Duệ từ lúc xuống xe liền bắt đầu tiêu tán, còn lộ ra nụ mỉm cười.
Thế An không dám chậm trễ, vội vàng đi lên: “Chào bác Tôn, cháu tên là…” Nói còn chưa xong cậu đã bị Nhan Minh Duệ chen ngang, không giải thích liền ra lệnh: “Cậu ta là đứa nhỏ tôi mới thuê ở một nông thôn, kêu Tiểu An.” Nói xong y đi vào trong nhà, cũng không cho Thế An có cơ hội nói chuyện, “Anh của tôi đâu? Ở phòng sách?”
Đột nhiên bị nói như vậy, Thế An sửng sốt một chút, một loại cảm giác không thể nói rõ cái gì nảy lên trong lòng, cậu nhớ tới lời mẹ nói với cậu trước khi đi, tự giễu cười: quả nhiên, ở dưới tay người khác kiếm ăn không dễ dàng.
“Tôi thuê cậu tới là để cho cậu đứng ở chỗ này ngắm phong cảnh sao?” Nhan Minh Duệ không quay đầu lại, khẩu khí châm chọc nói, mặt Thế An hơi ửng đỏ, vội vàng đi theo.
Xuyên qua đại sảnh, quẹo phải, dọc theo hành lang, Nhan Minh Duệ đi nhanh như bay, không biết có phải do căn nhà thiết kế không tốt hay không, ánh sáng trong hành lang thực tối, chỉ có một tia ánh sáng mặt trời xuyên vào cửa chớp của cái cửa sổ xa xa, Thế An bước nhanh ở phía sau, nhiều lần bởi vì thấy không rõ mà suýt nữa sẫy chân của mình.
Kỳ quái chính là Nhan Minh Duệ không hề trở ngại đi thẳng, giống như y không cần mắt cũng có thể thấy đường dưới chân, chuẩn xác ngừng lại ở trước một cái cửa, đưa tay gõ cửa, trong thanh âm bao hàm ý cười ấm áp: “Anh?”
“Vào đi.” Một cái thanh âm dịu dàng trầm thấp truyền ra từ sau cửa, Nhan Minh Duệ đẩy cửa ra, vào đông, ánh mặt trời màu vàng chiếu qua cửa sổ lớn, lộ ra một căn phòng ấm áp, Kiều Thế An bị ánh sáng kích thích không tự chủ được nheo lại mắt, thấy không rõ bên trong, trong sự hoảng hốt chỉ thấy có một bóng người cao lớn đứng ở phía trước cửa sổ, rất cao… So với chính mình còn cao hơn một cái đầu, bờ vai rộng tạo ra cảm giác an tâm, anh ta nghiêng đầu, thanh âm mang theo ý cười thật ấm áp: “Tiểu Duệ, hôm nay có rảnh lại đây như thế này?”
“Lễ mừng năm mới bận rộn, nguyên đán cũng không tới thăm anh một chút, đúng rồi, em…”
Thế An bối rối đi về phía trước, còn không có mở miệng, người đàn ông cao lớn liền mẫn cảm mà quay mặt đi, vươn tay sờ soạng mặt bàn: “Em mang ai tới thế?”
“Anh.” Nhan Minh Duệ đè lại tay anh, nhẹ nhàng nói, “Em cho người tìm một người làm cho anh, lần trước trong điện thoại có nói qua, anh muốn tìm cái gì? Em tìm cho anh.”
“À…” Anh vẫn như cũ duy trì tư thế nghiêng mặt, vẫn là kiên trì tìm cho đến khi đụng vào cái kính râm ở mặt bàn đeo vào, mới mở miệng, “Em cũng thật là, anh cũng không phải không thể tự gánh vác cuộc sống, không nên mời cái gì người làm, không phải còn có bác Tôn sao?”
Nhan Minh Duệ thu tay về, cười cười: “Vâng vâng đúng, là em không tốt, nhưng người đã thuê đến rồi, lại làm cho người ta phải trở về quê thì thật không tốt, cậu ta ở trong thành phố tìm được một công việc cũng không dễ dàng, dù sao, bác Tôn cũng đã lớn tuổi, con của bác có tìm đến vài lần mong muốn đón bác về với ông bà hưởng phúc, đó cũng là chuyện sớm hay muộn, dù sao em không thể để cho bên cạnh anh thiếu người.”
“Em thật là.” Anh ta cười giơ tay lên xoa loạn kiểu tóc gọn gàng của Nhan Minh Duệ, “Đây là cái đạo lí gì, anh trai phải nghe lời em trai, hử?”
“Đây không phải là bởi vì mười mấy năm trước em tất cả đều nghe theo theo anh sao, hiện tại cuối cùng đã đến lúc em vùng lên, đến, Tiểu An, tới gặp anh trai tôi.”
Con ngươi đen vốn tràn ngập ý cười trong phút chốc chuyển hướng sang Thế An lại trở nên lạnh như băng, cậu không tự chủ được mà rùng mình một cái, nửa điểm cũng không dám chậm trễ đi tới, cung kính kêu một tiếng: “Ngài Nhan, chào ngài.”
Đến gần, cậu mới phát hiện ngài Nhan này là một người đàn ông anh tuấn không thua gì Nhan Minh Duệ, cái cằm cân đối, ngũ quan như điêu khắc thêm vài phần khí khái đàn ông, mặc cái áo sơmi sạch sẽ rộng thùng thình thoải mái, quần bò, tóc đen có chút rối, kính râm che đi ánh mắt của anh, phía dưới cái mũi thẳng là đôi môi căng mọng, bộ dáng cười rộ lên của anh thực đủ đầy sức cuốn hút, làm cho Thế An lo sợ bất an lập tức liền bình tĩnh trở lại: “Chào, cậu tên là gì?”
“Tôi… Ngài Nhan gọi tôi Tiểu An là được.” Cậu ghi nhớ sự phân phó của Nhan Minh Duệ trả lời.
“Tuổi không lớn lắm a, tại sao lại ra đây làm việc? Nhà ở đâu vậy?”
Thế An có chút chần chờ, sau khi nhìn thoáng qua Nhan Minh Duệ, khẽ cắn môi nói: “Ở nông thôn, tôi không thi lên đại học liền ra đến làm công, trong nhà… Trong nhà không có ai.”
“Anh, anh yên tâm đi, đó là một đứa nhỏ thành thật, em chọn rất nhiều mới chọn được cậu ta.” Ánh mắt Nhan Minh Húc vẫn lạnh băng như trước, lời nói ra lại mềm nhẹ vô cùng, “Có năng lực, có thể chịu khổ, anh có chuyện gì cần thì kêu cậu ta đi làm, cậu ta thực nghe lời, đúng không, Tiểu An?”
“Phải.. Đúng vậy, ngài Nhan.”
Anh xoa xoa tay, cười cười: “Em đừng đùa thằng bé, chỗ này của anh có chuyện gì có thể kêu cậu ấy đi làm? Quên đi, nếu đã lo lắng như thế, anh liền lưu lại cậu ta vậy. Giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm được chứ?”
“Không được, công ty còn có việc, em hẹn khách hàng nói chuyện làm ăn, lần sau đi.” Nhan Minh Duệ nhìn đồng hồ, “Anh, em phải đi rồi, đừng quên gọi điện thoại cho ba mẹ, có rảnh em sẽ trở lại thăm anh.”
“Được rồi, đi ;àm việc của em đi, ông chủ lớn.” Anh nắm tay đập lên bả vai y một cái, “Chú ý thân thể, đừng quá mệt mỏi.”
“Ừm, em biết, hẹn gặp lại anh.” Vươn tay ra nắm lấy tay của anh trai, Nhan Minh Duệ cuối cùng liếc mắt cảnh cáo Thế An một cái, sau đó đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền vang lên thanh âm ô tô khởi động.
Trong phòng, chỉ còn lại có hai người anh cùng Thế An.
Đây là một phòng sách rất lớn, ba mặt đều là giá sách, bộ sách ngăn nắp sắp hàng, đặt cái gì mà hai mươi bốn bộ sử, là một vài quyển sách mà Thế An xem không hiểu, còn đặt một cái bàn học sát cửa sổ, mặt trên bày một bộ máy tính, anh liền đứng ở sau bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn, bộ dáng dường như không chắc chắn.
“Ngài Nhan.” Cậu sợ hãi mở miệng, “Có cái gì cần tôi làm không?”
“Hả? A… Thực xin lỗi, tôi có chút thất thần.” Anh thấp giọng áy náy, “Tiểu An, tôi không biết Minh Duệ đã nói cái gì với cậu, y luôn luôn là một người quá đỗi nghiêm túc, nói chuyện cũng có rất trực tiếp, cậu không cần bị y dọa.”
“Không… Không có.” Ha ha chỉ là bị dọa ngu thôi, Thế An tinh tường đọc hiểu uy hiếp trong lời nói của Nhan Minh Duệ, may mắn, mình được đưa đến làm người làm cho người đàn ông này trước, anh thoạt nhìn… Bộ dáng thực ôn hòa.
“Ha ha, thanh âm của cậu nghe thực tuổi trẻ, bao nhiêu thế, mười tám sao?”
“Đúng, tháng mười một là sinh nhật.” Hồi tưởng lại cái sinh nhật mười bảy tuổi vô cùng náo nhiệt trước đây, ngày nào đó của năm trước, thì lại căn bản không ai nhớ rõ, bao gồm cả chính mình.
“Cậu còn nhỏ như vậy mà đã ra đây làm công?” Bộ dáng anh đeo kính râm sinh ra một khí lạnh chớ tới gần, nhưng nụ cười bên môi lại bù lại điểm này, Thế An lại nhìn có chút ngẩn người, cậu chưa từng gặp qua người đàn ông có thể cười làm cho người ta an tâm như vậy.
“Tại sao không nói? Mới tới nơi mới, có chút khẩn trương sao?” Anh buồn cười hỏi, Thế An thu hồi ánh mắt, che dấu rũ xuống lông mi, “Không… Không có, ngài Nhan.”
“Tốt lắm, hiện tại cậu đi nói chuyện cùng bác Tôn đi, nhờ bác chuẩn bị cho cậu một căn phòng để ở, thu thập một chút hành lý, tôi tạm thời không cần cậu làm gì cả, đi thôi, cơm trưa chuẩn bị tốt liền cho tôi biết.”
Thế An gật gật đầu, lập tức nhớ tới đối phương không nhìn thấy, hắng giọng một cái nói câu: “Tôi đây đi xuống, ngài Nhan.”
Sau khi cửa lớn của phòng sách sau lưng cậu đóng lại, một chút ấn tượng mờ nhạt trong đầu về người đàn ông này trong cậu cũng dần dần rõ ràng lên: Nhan Minh Húc, người con cả của Nhan gia, mù từ thuở nhỏ, chưa từng xuất hiện trong các buổi xã giao, từng nghe cha nhắc tới『 lão Nhan sợ mất mặt, đem đứa con mù lòa của mình ra nước ngoài 』. Mà sự nghiệp của Nhan gia đều do một tay Nhan Minh Duệ nắm giữ.
Thì ra, anh ta không ở nước ngoài.
Lúc Thế An đi ra ngoài, có chút kìm lòng không đặng mà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà hành lang, suy nghĩ xem có phải bản thân đã quên đi cái gì hay không, vì cái gì lại có một loại cảm giác kỳ quái đè nặng trong lòng?