Cậu biết Nhan Minh Húc lại tự giam mình ở trong phòng đọc sách không biết làm cái gì, phải a, nghĩ đến anh cậu lại cảm thấy có chút thương anh, một người mù, cho dù trong nhà có tiền cũng không có thể đổi được đôi mắt cho anh, có thể làm cái gì đấy? Xem TV sao? Đọc sách sao? Lên mạng sao? Ngay cả trời xanh mây trắn ngoài cửa sổ anh cũng không thể nhìn thấy.
Thời gian cơm chiều, cậu do dự một chút, vẫn là bưng đồ ăn của Nhan Minh Húc đặt lên bàn, có lẽ, buổi chiều anh nói chẳng qua là để cho dễ nghe đi? Dù thế nào thi làm chủ nhân, nói với một quản gia 『 chúng ta là người một nhà 』 dường như rất kỳ quái, ít nhất là mẹ mình tuyệt đối sẽ không nói như vậy, còn dạy cậu không thể không trên không dưới, ở trước mặt quản gia cùng bảo mẫu sẽ làm ra dáng vẻ của một chủ nhân.
“Tiểu An? Không phải tôi nói cùng nhau ăn cơm sao?” Lúc Nhan Minh Húc đi vào nhà ăn, anh giống như có thể nhìn thấy hành động của cậu, trong giọng nói mang theo điểm vui đùa, “Không nghe lời?”
“A, không phải! Ngài Nhan, tôi… Tôi đi lấy đồ ăn.” Thế An nhìn khóe miệng anh cong lên, sự do dự vừa rồi bỗng nhiên tan thành mây khói, phải a, cậu không nên hoài nghi Nhan Minh Húc, đây không phải là người khác nói mà là Nhan Minh Húc, anh chắc sẽ không vì nói lời dễ nghe mà nói những lời như vậy với cậu, anh là người tốt… anh thật là có ý chăm sóc cậu.
Cẩn thận bưng bát, dùng thìa chậm rãi múc cháo, Thế An tận lực không phát ra một chút thanh âm ăn cơm chiều, thỉnh thoảng lớn mật ngẩng đầu nhìn Nhan Minh Húc, đây là lần đầu tiên cậu ngồi chung một chỗ với anh ở khoảng cách gần như vậy trong một thời gian dài, mặc dù anh vẫn đeo chiếc kính râm ở trên mũi, ở bên trong hơi có chút không phù hợp, nhưng tác phong lạnh lùng đẹp trai gia tăng thêm vài phần mị lực cho Nhan Minh Húc, càng không chỉ nói ngũ quan anh tuấn tú sáng sủa, đường cong đôi môi hoàn mỹ, thoạt nhìn, Nhan Minh Húc giống với em trai anh, đều là người đàn ông đẹp trai.
Nhưng mà tính cách thì, anh so với Nhan Minh Duệ không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Ông trời chính là không công bằng như vậy, vì cái gì người như vậy lại mất đi thị lực?
“Đúng rồi, Tiểu An, nhà của cậu ở nơi nào? Ở thị xã sao?” Nhan Minh Húc nuốt xuống rau, tao nhã hỏi, ngược lại làm Thế An hoảng sợ, vội vàng nuốt cháo, nói lắp bắp: “Không… Không phải, ở, ở… Ở Lâm Hải!”
“Ồ, thật sao? Giọng cậu nghe ra không giống như người sống ở vùng biển.” Nhan Minh Húc tính tình tốt cười nói, “Đi đã bao lâu rồi? Lễ mừng năm mới không muốn về nhà chút sao?”
Về nhà? Đương nhiên muốn! Ánh mắt Thế An bỗng nhiên sáng ngời, thiếu chút nữa liền gấp không thể chờ mà thốt ra, nhưng cậu lập tức nghĩ đến mình đã kí hợp đồng, ánh mắt lại ảm đạm xuống, cố cười nói: “Tôi mới đi làm công, không vội mà trở về, hơn nữa, tôi đi rồi, ngài Nhan làm sao bây giờ?”
”Cậu không cần cho là tôi rất vô dụng, ít nhất tự gánh vác cuộc sống vẫn là có thể, như vậy đi, ví dụ như Bác Tôn trước kia, hàng năm bác đều có mười lăm ngày nghỉ để đi thăm người thân, tiền đi lại do tôi trả, nếu cậu nguyện ý về nhà vào lễ mừng năm mới, ngày mai phải đi đặt vé xe lửa đi, đặt muộn không dễ mua đâu.”
Thế An cắn cắn môi dưới, dùng sức lắc đầu: “Không cần, ngài Nhan, tôi không trở về nhà vào lễ mừng năm mới đâu, tôi sẽ ở trong này cùng ngài.”
“Đứa nhỏ ngốc này, theo tôi làm gì, vào lễ mừng năm mới tôi sẽ về nhà, cậu vẫn là trở về cùng ba mẹ đi, có phải là vì chưa làm đủ một tháng không được nhận lương nên không dám trở về hay không? Tôi có thể cho ngươi ứng trước.”
“Không không không… Không cần, ngài Nhan, không phải vấn đề về tiền, tôi thực không trở về nhà vào lễ mừng năm mới. Này… Nếu ngài trở về nhà, tôi ở một mình trong nhà cũng không sao, vừa lúc cũng có thể quét tước phòng ở một chút, còn có thiệt nhiều việc phải làm.”
Nhan Minh Húc không nói chuyện, yên lặng gắp miếng cá làm với măng, chậm rãi nhấm nuốt, Thế An nói lời nói dối, tự giác có chút sợ hãi, không nói tiếng nào cúi đầu ăn cơm, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
“Được rồi.” Nhan Minh Húc để đũa xuống, rốt cục lại bày ra nụ cười, làm cho cậu thấy an lòng, “Cậu thật nhiều biện pháp, tùy cậu vậy.”
Thế An thở phào một hơi, nhìn anh đứng lên đi lên lầu, cậu cuống quít hỏi: “Ngài Nhan ngài muốn đi tản bộ sao?”
“Phải, có chuyện gì không?” Nhan Minh Húc dừng lại hỏi.
“Mấy ngày nay trong khu có nhiều xe ra vào, bác Tôn lo lắng, muốn tôi đi theo phía sau ngài, sợ ngài xảy ra chuyện gì, tôi… Tôi cảm thấy vẫn là nói một tiếng với ngài có vẻ tốt hơn, tôi sợ… sợ ngài sẽ hiểu lầm tôi làm chuyện xấu.” Thế An nhớ tới sắc mặt của bác Tôn khi dặn dò cậu 『đi theo lặng lẽ, nhất định đừng để cậu ấy cảm thấy 』, cậu vẫn là cảm thấy Nhan Minh Húc không có lí nào không biết, anh mẫn tuệ sâu sắc như vậy, có thể phát hiện động tĩnh chung quanh hơn rất nhiều người bình thường, chính mình vẫn là không cần gạt anh thì tốt hơn.
“À… Bác Tôn.” Nhan Minh Húc bật cười, “Lúc bác mới vừa được đưa đến, tôi đi ra ngoài tản bộ, bác liền cố chấp theo ở phía sau, còn tưởng rằng tôi không biết, xem ra bác lại muốn đem chiêu này truyền cho cậu đi?”
Khóe môi anh sung sướng cong lên: “Tiểu An, vậy cùng đi với tôi đi, phong cảnh ở bên cạnh không tồi.”
“A, được.” Thế An có chút kinh ngạc, anh làm thế nào mà biết cảnh sắc ở gần đây không tồi, anh thấy được sao?
Mặc áo khoác, Thế An chạy vội tới cửa, Nhan Minh Húc đã đứng ở nơi đó chờ cậu, áo khoác mỏng màu đen, áo sơmi màu xám đậm, quần tây màu đen, anh đang cúi đầu, chuyên chú 『 xem 』 dưới chân, trong lổ tai đang đeo tai nghe điện thoại màu trắng.
“Ngài Nhan, chúng ta đi thôi.” Thế An thở hồng hộc nói, theo bản năng đưa tay đỡ lấy cánh tay Nhan Minh Húc, lại bị anh nhẹ nhàng bỏ ra, mỉm cười nói: “Tiểu An cậu phải làm gậy của tôi sao? Tôi cũng không có già như vậy.”
“Cũng không phải… Không phải… Tôi…” Thế An thấy nụ cười của anh, tâm liền nhảy mạnh lên, nói cũng nói không được đầy đủ.
“Ha ha, nói giỡn với cậu thôi, tôi biết lại là bác Tôn dặn dò cậu đúng không?” Nhan Minh Húc xoay người đẩy cửa, “Bọn họ nha, luôn biến tôi trở thành kẻ yếu, kỳ thật, tôi không kém hơn bất luận kẻ nào.”
Thế An không nói chuyện, cúi đầu đi theo phía sau anh, chân Nhan Minh Húc rất dài, bước chân không nhanh không chậm, thản nhiên tự đắc đi tới, cậu cũng dựa theo này tốc độ theo ở phía sau, khu vực này có niên đại lâu rồi, cây cối đều mọc rất cao, thấp thoáng là những tòa biệt thự trùng trùng, mỗi nhà đều hắt ra ánh đèn ấm áp, những dây leo trên tường không phải là những cành cây xanh tốt như mùa hè mà là bụi nâu của rỉ sắt bình thường, ánh đèn chiếu vào lộ ra tư vị xơ xác tiêu điều.
Đại khái là thời tiết lạnh, trong khu vực này không có bao nhiêu người đi đường, xe về lúc chiều muộn lâu lâu lại chạy qua, còi xe thấp thoáng, lái vào sân nhà, Thế An không khỏi nhớ tới lúc còn rất nhỏ, dường như cậu cũng từng cùng cha mẹ ở qua khu như vậy, mỗi ngày ăn cơm chiều xong cậu đều chạy tới cửa chờ cha tan tầm, chờ ông mang những món đồ chơi cùng đồ ăn vặt cho mình, khi đó cha đi xã giao còn chưa nhiều, trong một tháng cũng chỉ có đi hai ba lần.
Sau đó… chuyển nhà, nhà càng lúc càng lớn, bốn tầng, trang hoàng sang trọng, dường như là khu nhà cấp cao giống như một trang viên nhỏ (trang viên là chỉ nhà villa có thêm vườn rộng như công viên nhỏ O_O giàu kinh >”