Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế An ngủ thật sự sâu, có hơi thở của Nhan Minh Húc vây quanh khiến cậu có cảm giác an tâm nói không nên lời, quả thật cậu khóc có chút mệt mỏi, mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, bị đói bụng tấn công cậu mới tỉnh lại, xoa con mắt phát đau mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, Bát Bảo Phạn đang quỳ rạp trên mặt đất hết sức chuyên chú chơi đồ chơi, thấy cậu đứng lên liền lập tức phe phẩy cái đuôi chạy đến, đặt hai chân trước lên giường: “Gâu!”

“Mày còn nhớ rõ tao à?” Thế An cười vươn tay vuốt ve nó, mấy tháng không gặp nó đã lớn thành một con chó quê uy mãnh, ngẩng đầu ưỡn ngực trần đầy nét oai phong, chỉ có đôi mắt đen thùi tò mò là còn giống trước đây, Nhan Minh Húc chăm sóc nó thật tốt, còn làm giải phẫu hạn chế sinh đẻ.

Cậu vội vàng đi vào phòng tắm rửa mặt, áo ngủ quá lớn, cậu không thể không xắn ống quần lên để tránh bị giẫm vào, Bát Bảo Phạn đứng ở đó nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên quay đầu lại vui sướng chạy về phía cửa phòng, quả nhiên, giây tiếp theo Nhan Minh Húc liền đẩy cửa tiến vào, trên tay bưng một cái khay, nghiêng tôii nghe tiếng nước phòng tắm, hỏi: “Tiểu An, dậy rồi sao?”

“Ừm.” Thế An hai mắt sưng đỏ của mình trong gương, nhớ tới ngày hôm qua bản thân khóc thoải mái như vậy, cậu có chút ngượng ngùng, cúi đầu trả lời.

“Đói không? Tôi chuẩn bị cho cậu một chút đồ ăn nhẹ để lót dạ.” Anh đặt cái khay lên bàn trà nhỏ, Thế An có chút không được tự nhiên đi ra, cúi đầu giật nhẹ quần áo, thanh âm ấm ách nghe không rõ: “Ngài Nhan…”

Nhan Minh Húc ôn nhu ngăn cậu lại: “Ăn cơm trước.”

Thế An ngoan ngoãn ngồi xuống, cháo trắng, một chút dưa ngót, hai quả trứng rán vàng óng, nhìn qua thật khiến người tôi muốn ăn, cậu gắp một miếng trứng rán cho vào miệng, hương vị ngon lắm, không hiểu sao trong miệng cậu lại nổi lên một tia chua xót, sợ hãi hỏi: “Ngài Nhan, anh lại mời quản gia mới sao?”

Đó là đương nhiên đi, Nhan Minh Húc không nhìn thấy, cần người chăm sóc. Cậu đột nhiên rời đi, lúc ấy còn rất vui sướng, cũng quên mời người đến thay thế, Thế An âm thầm đậm chính mình một cái: vì sao bản thân lại làm viêc tắc trách như vậy… Còn thực ích kỷ!

“Không có, tôi mời một dì làm công theo giờ ở gần đây giúp đỡ xử lý ba bữa, một tuần mời người đến quét tước một lần.” Nhan Minh Húc nói làm cho Thế An mở to hai mắt nhìn: “Vậy đây là…”

“Đây là tôi làm.” Nhan Minh Húc nhẹ nhàng bâng quơ nói, thật giống như mắt của anh thấy được, giống như làm bữa cơm là chuyện thực đơn giản.

Thế An nhìn anh không tin nổi, muốn biết có phải anh đang nói giỡn hay không, nhà bếp là dùng bếp ga, anh lại là một người mù… Làm như vậy không phải quá nguy hiểm sao?

“Không tin?” Nhan Minh Húc nở nụ cười, “Tôi vẫn đều tự mình làm một ít thức ăn đơn giản, chỉ là mọi người đều quá cẩn thận, không để cho tôi có cơ hội thể hiện.”

“Không phải… Tôi…”

“Ăn đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Bàn tay to lại sờ lên đầu cậu, Nhan Minh Húc cười thật ấm áp, “Lúc trước cha mẹ tôi bề bộn nhiều việc không có thời gian chăm chúng tôi, tôi cùng tiểu Duệ thường cắt miếng bánh mì làm cơm, khi đó hắn mới bốn năm tuổi, tùy tiện, không chịu ăn, không muốn ăn trứng rán, còn không phải đều là tôi làm cho hắn sao? Yên tâm, tay nghề của tôi thật sự rất tốt.”

Anh ngẩng đầu lên, có chút hoài niệm nói: “Khi đó con mắt trái của tôi còn có thể thấy một chút… Sau lại có một lần không cẩn thận khiến dầu sôi bắn vào cánh tay, hắn sợ tới mức khóc lớn, cả đêm đều cầm tay của tôi hỏi tôi 『 anh có đau hay không? 』, tôi cho dù đau cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhẹ nhàng an ủi hắn.”

Thế An rầu rĩ chọc chọc trứng rán: ” Tình cảm anh em các người thật tốt.”

“Đúng, tiểu Duệ cũng thực không dễ dàng, toàn bộ công ty đều đặt trên người hắn.” Nhan Minh Húc thấp giọng nói, “Cho nên, trước kia hắn làm ra mấy việc với cậu, tôi thay hắn hướng cậu giải thích, hy vọng cậu bỏ qua cho.”

Thế An sửng sốt một chút, lập tức liền ngẩng đầu lên: “Không! Kia là việc của hắn, việc gì anh phải lấy nó về trên người mình.”

“Tôi là anh trai hắn, nếu không phải vì tôi, hết thảy việc này sẽ không xảy ra.” Nhan Minh Húc trầm tĩnh nói. Thế An không phản đối, cắn mạnh miếng trứng rán.

Ăn cơm xong, Thế An theo thói quen tu dọn bát đũa, đi tới cửa lại lui trở lại, lo lắng hỏi một câu: “Anh thật sự không mời quản gia mới?”

Nhan Minh Húc có chút kỳ quái, vẫn là thật lòng trả lời: “Không có.”

Thế An không có thể khống chế lộ ra nụ cười, tâm tình trở nên khá hơn nhiều, cổ họng cũng trong trẻo lại: “Tôi đi pha trà!”

Trà xanh cất kỹ, ấm trà dùng nước sôi dội qua trước, cái chén cũng vậy, nhà bếp là địa bàn mà Thế An quen thuộc, cậu cực kỳ thành thạo địa pha một ấm trà, bưng vào trong phòng, vô cùng vui sướng rót một cóc đầy cho Nhan Minh Húc, thử hỏi: “Tôi có thể trở về làm không?”

“Thế An.” Chỉ ngắn ngủi có vài từ như vậy, trên người Nhan Minh Húc dường như đã xảy ra một ít biến hóa, vẻ mặt của anh ngưng trọng lên, Cậu ngồi xuống.”

Thế An cắn môi, cố cười nói: “Ngài Nhan, mỗi lần anh nói như vậy, hình như… không có chuyện gì tốt.”

Anh không cần cậu trở về sao… Cũng phải, Nhan Minh Húc không nợ cậu cái gì, là cậu thiếu anh…

Cho nên em lấy cả đời trả lại anh, cả đời cùng anh, không được sao?

“Phải không?” Nhan Minh Húc nở nụ cười, “Cậu chớ khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, tương lai có tính toán gì không?”

Ngón tay Thế An vô thức cong lại đâm vào lòng bàn tay, không hiểu lặp lại: “Tương lai?”

Nếu anh không cần em, em đây chỉ có thể trở về câu lạc bộ, tiếp tục làm nhân viên phục vụ, vụ việc ngày hôm qua cũng không phải lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng, Nhan Minh Duệ xem như là khách hàng tốt bụng, còn cho cậu nhiều tiền như vậy, trước kia bị người dùng rượu hắt vào mặt cũng không phải không có, nhưng mà cậu cần tiền, phải sống sót, phải nuôi sống mẹ ở nhà, phải giúp cha không còn mất mặt khi ra ngoài…

“Tôi là nói, tôi có thể tiếp tục cho cậu học phí học đại học.” Nhan Minh Húc ôn nhu nói, “Cậu đồng ý đi không?”

Thế An nhảy dựng lên, động tác quá lớn thiếu chút nữa lật đổ bàn trà đều, hai tay của hắn nắm chặt nắm đứng trước mặt Nhan Minh Húc, hít sâu vài lần mới mở miệng: “Anh cho là… Tôi trở về là để đưa ra loại yêu cầu này với anh sao? Anh cho là tôi trở về đòi tiền sao?!”

Nhan Minh Húc nhíu mày: “Cậu không nên hiểu lầm ý của tôi.”

Thế An mặt đỏ lên, nhìn hắn, Nhan Minh Húc hít một hơi, vẫy tay về phía cậu: “Cậu ngồi xuống trước, nghe tôi nói.”

“Không cần, ngài Nhan, tôi biết anh muốn nói gì.” Thế An cười chua chát, “Đơn giản nói là muốn tốt cho tôi… Hy vọng tôi có thể có tiền đồ tốt, có điều, cho đến hôm nay tôi không phải là làm việc vì bản thân! Tôi…”

Cậu chăm chú nhìn Nhan Minh Húc, lấy hết dũng khí nói: “Vốn dĩ tôi không nghĩ vào nhà, thầm nghĩ đứng ở xa xa nhìn bộ dạng của anh một cái, tôi là người nhu nhược, không dám gặp anh, chính là… Chính là hiện tại tôi suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi cũng đều phải rành mạch nói cho anh biết, như vậy tôi mới không hối hận!”

“Nhan Minh Húc, em thích thích.” Cậu một chữ lại một chữ nói ra, từng chữ giống như đào ra từ trong mang theo quyết tâm mới mẻ, “Em muốn ở bên cạnh anh.”

“Tiểu An!” Nhan Minh Húc giật mình ngẩng đầu, lần đầu lộ ra thần sắc không biết làm sao, “Có phải… Lại là tiểu Duệ nói cái gì hay không? Cậu không cần để ý tới hắn, mấy năm trước hắn bắt đầu nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho tôi, tôi không muốn chậm trễ cả đời của người ta, hắn lại không chịu ngừng lại, cho nên tôi mới tìm cái cớ nói tôi là đồng tính luyến ái, hắn chắc không phải là muốn cậu… Hoặc là cậu ở bên ngoài nghe được cái gì?”

“Không phải.” Thế An một mực phủ nhận, ” Tình cảm của em cùng người khác đều không liên quan, em chỉ muốn câu trả lời của anh, em thích anh, còn anh?!”

Nhan Minh Húc trầm mặc, đưa tay đẩy đẩy kính râm trên mặt, nửa ngày mới nói: “Thế An, cậu còn quá nhỏ, rất nhiều việc, chỉ là xúc động nhất thời, cậu cũng còn không rõ.”

“Em đã thực hiểu được, em thích anh.” Tâm Thế An chậm rãi chìm xuống, áp áp chế hô hấp của cậu, cậu vẫn cố gắng mở miệng, “Sau khi rời đi, tôi nghĩ đến nhiều nhất chính là anh, đúng vậy, anh tốt như vậy, đối với ai cũng thân thiết như bạn bè, tựa như đối với Đinh tiểu thư… Em không thể trông cậy vào việc anh sẽ đối với em có gì đó khác biệt, nhưng mà em nghĩ, về sau em sẽ không thích người nào khác nữa… Chỉ có anh, em không biết từ khi nào thì em bắt đầu thích anh, làm thế nào mà lại thích anh… Đợi đến khi em phát hiện ra, tôi đã… mất đi tư cách này, đúng không?”

“Thế An…” Nhan Minh Húc hoang mang cau mày nhìn cậu, “Cậu là người rất tốt.”

“Phải không? Rất tốt sao?” Thế An nửa quỳ xuống, ngẩng mặt lên nhìn anh, “Em vẫn nghĩ đến anh thực tự tin, chưa từng có bị chỗ thiếu hụt của bản thân đánh bại, anh kiên cường như vậy, cái gì cũng đều làm được tốt nhất, so với tất cả mọi người còn tốt hơn, như vậy khi anh em không thể dùng cái cớ khác được sao?”

Nhan Minh Húc không nói gì, tuyệt vọng lẳng lặng vây quanh bốn phía, cho đến khi bao phủ Thế An, cậu cúi thấp đầu xuống, bỗng nhiên cười, tỏ vẻ thoải mái mà đứng lên: “Được rồi, em biết em thất tình, cứ như vậy đi.”

Cậu vỗ vỗ tay: “Vốn em cũng không cho rằng có thể thành công, ngày hôm qua em khóc sướt mướt chắc đã làm cho anh khó xử rồi? Thật có lỗi, ban đêm lòng người luôn có chút yếu ớt, hiện tại em đã lý trí hơn. Ở trong mắt anh em vẫn còn là một đứa trẻ không lớn, còn thiếu mỗi mỗi ngày xoa đầu em nói em phải học tập cho tốt, có phải ở trong trí nhớ anh, em vĩnh viễn cũng là thằng nhóc ba tuổi không hiểu chuyện thích mắng chửi người hay không?”

Cậu ngẩng đầu, muốn ép nước mắt ngừng lại: không thể khóc! Càng là loại thời điểm này, càng không thể khóc! Nếu không Nhan Minh Húc sẽ lại bận tâm, nếu anh không thích mình, vậy thì không thể lợi dụng sự thương hại của anh để ở lại ở bên cạnh anh, đã đến lúc mình nên rời đi.

“Nói ra rồi trong lòng cũng dễ chịu hơn! Ngài Nhan.” Cậu cười nói, “Đừng bị tôi làm rối loạn. Tôi phải đi, đừng lo lắng! Hiện tại tôi đã có công việc cố định, tiền lương không ít, có lẽ tương lai tôi sẽ nghe lời anh nói đi học đại học, hết thảy đều rất tốt. Tôi cũng không phải tới nơi này tìm kiếm tiền trợ giúp hay gì đó, tôi chỉ là muốn… Muốn nói tôi thích anh. Hiện tại đã nói xong, tạm biệt.”

Cậu đi ra cửa, khoảnh khác cậu xoay người đi, nước mắt không che dấu chảy xuống, cậu mở to mắt, cố sức không phát ra âm thanh, phải cười lên, không thể khóc… Phải để anh biết, mình là cười rời đi.

Cầm lấy nắm cửa, cậu dùng sức vặn, tay giống như không chịu nghe theo, như làm thế nào cũng không chuyển động, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp phủ lên bàn tay của cậu, tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Thế An… Thực xin lỗi…”

“Không có gì phải xin lỗi cả, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.” Thế An cố gắng làm cho thanh âm của mình giống như bình thường, không mang theo chút ưu thương nào, “Anh không thích tôi, cũng không có gì sai.”

“Cậu có biết, ngày hôm qua tôi cảm giác được cậu ở gần đấy nhưng lại không nghe thấy thanh âm của cậu, lòng tôi hoảng ra sao không?” Nhan Minh Húc thấp giọng nói, “Thế giới này với tôi mà nói là một mảnh tối đen, tôi không nhìn thấy bất cứ cái gì, nếu, nếu tối hôm qua cậu té xỉu ở trên đường hoặc là chuyện gì xảy ra, tôi thậm chí sẽ không biết! Không thể giúp cậu bất cứ cái gì… Tôi như vậy, nhất định phải một người cả đời, bởi vì tôi thậm chí không bảo vệ được người tôi yêu, cũng không có thể cho người khác hạnh phúc.”

Anh đưa tay sờ lên mặt Thế An, cảm nhận nước mắt ướt át trong lòng bàn tay, tâm thắt chặt những vẫn chỉ nói hòa hoãn: “Cậu còn trẻ như vậy… Không đáng phải lãng phí thời gian ở trên người tôi.”

Bả vai Thế An run rẩy ở trong lòng ngực của anh, thanh âm nức nở đứt quãng truyền tới: “Nhan Minh Húc, tôi không cần… ngược lại anh quan tâm cái gì? Tôi cũng không phải nhất thời hứng chí, tôi đã sống cùng anh hơn một tháng, chẳng lẽ tôi cũng không biết sao? Anh luôn vì người khác mà suy nghĩ, đến khi nào thì anh mới có thể ích kỷ một chút đây?”

Nhan Minh Húc cười khổ vỗ về cậu: “Ích kỷ cũng không phải là chuyện tốt.”

“Anh không có thể ích kỷ giữ tôi lại sao?!” Thế An bùng nổ hô một câu, “Tôi van cầu anhi, ngẫm lại chính mình có được không? Vì anh, cũng vì tôi, tôi thích anh, này có thể là cơ hội duy nhất một lần trong đời này tôi có được hạnh phúc đích! Nếu như là anh không thích tôi, tôi lập tức đi, một giây đồng hồ cũng sẽ không nán lại, chỉ là mong anh đừng dùng lý do như vậy đuổi tôi đi… Nói thẳng anh không cần tôi không thể sao? Nói ra những lời này có bao nhiêu khó khăn chứ?!”

Nhan Minh Húc giang rộng cánh tay, chặt chẽ ôm cậu vào trong ngực, thấp giọng nói: “Tôi nói không nên lời…”

“Vậy anh thích tôi sao?” Thế An linh hoạt bắt được lời của anh, khẩn trương lại tràn ngập mong chờ ngẩng đầu nhìn anh.

Toàn bộ trong thế giới giống như chỉ nghe thấy tim đập của lẫn nhau, tay cậu không tự giác nắm lấy ngón tay Nhan Minh Húc, ***g vào tay mình.

Nhan Minh Húc yên lặng gật đầu, cổ họng co rút, khàn khàn thừa nhận: “Đúng, tôi nói không nên lời, bởi vì tôi cũng thích cậu.”

“Vậy, vậy vì sao anh không nói?” Thế An có chút không thể ngay lập tức tiếp nhận chuyện vui ngoài ý muốn này, ngốc hỏi, ” Anh nói thật sao? Không phải thương hại tôi chứ?”

Cười khổ một tiếng, Nhan Minh Húc ôm cậu càng chặt hơn: “Tôi chỉ nghĩ nhìn em một chút thì tốt rồi, không thể trói buộc cuộc đời cậu ở cùng một kẻ tàn phế như tôi, như vậy là rất không công bằng với em, Thế An, thích một người là một chuyện, nhưng mà cùng sống với nhau một thời gian dài lại là một việc khác, tôi không muốn lợi dụng sự ngây thơ nhất thời của em mà giữ em ở bên cạnh tôi, tương lai em sẽ hối hận, sẽ hận tôi, có lẽ là tôi ích kỷ đi? Tôi tình nguyện để em khi còn thích tôi thì rời đi cũng không muốn tương lai… em nhớ tới chỉ có oán hận.”

Thế An không lên tiếng, cố gắng chui vào lòng anh, Nhan Minh Húc cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, lý do của tôi có phải thực buồn cười hay không?”

“Vậy anh nghĩ tôi thì sao?” Thế An đem mặt vùi vào ngực anh, cảm thụ tiếng tim đập trong ***g ngực thuộc về Nhan Minh Húc, vững vàng, mạnh mẽ, giống cảm giác mà anh tạo ra cho người khác, “Tôi cũng là đàn ông con trai, anh không cần bảo vệ tôi trong mọi chuyện. Anh luôn lo lắng này lo lắng nọ, lo lắng chuyện không xảy ra thì có ý nghĩa gì? Anh không thể cho chúng ta chút thời gian sao?”

“Thế An, tôi thích em, cho nên không muốn em bị tổn thương.”

“Nhan Minh Húc, em cũng thích anh, em lại càng không muốn tổn thương anh!” Hai tay Thế An nắm lấy áo anh, bắt buộc mặt của anh nhìn vào cậu, “Đinh tiểu thư nói anh thực kiên cường, cố gắng làm được những chuyện mà người bình thường đều không làm được, vậy anh có thể ít nhất vào lúc này lấy dũng khí, nói cho em biết, muốn giữ em lại, cho em một cơ hội, cũng cho anh một cái cơ hội hay không! Nếu thật sự bởi vì cái loại này lý do mà anh buông tha, em sẽ oán hận nanh! Như vậy là rất tốt với em sao? Em thất tình sẽ buông thả, sẽ cam chịu, đến lúc đó là anh hủy diệt cuộc đời của em rồi… Không chỉ uy hiếp anh, hiện tại em sẽ bắt đầu không từ thủ đoạn! Mắt thấy hạnh phúc ngay tại trước mắt, lần này nếu em không nắm lấy thì em chính là đồ ngốc, cũng sẽ không tha thứ cho bản thân!”

Cậu dựng thẳng ngón tay: “Một năm, cho chúng ta thời gian một năm, được không? Em cùng Nhan Minh Duệ ký hợp đồng mười năm, xem, em đã sớm chuẩn bị sẵn sàng sống cùng anh mười năm, hiện tại đã ngắn lại rất nhiều, anh còn không đồng ý hay sao?”

“Hợp đồng là ký làm quản gia, em đã từ chức.” Nhan Minh Húc ôn nhu lấy eo cậu, cười nói.

“Em có thể trở về đi làm một lần nữa không được sao, ngài Nhan?” Thế An nhanh chóng lau nước mắt, “Trước ký một năm, sau đó sẽ tiếp tục ký, có thể chứ?”

Bàn tay to xoa trán của cậu, sau đó một cái hôn nhẹ nhàng hạ xuống trên đó.

Buổi tối, Nhan Minh Duệ dùng tốc độ nhanh như xe ô tô của Đinh Lợi Hảo khẩn cấp phanh trước cửa nhà Nhan Minh Húc khiến Bát Bảo Phạn đang vui sướng vì được trở về từ chương trình huấn luyện gò bó dành cho chó ở trong sân phải hoảng sợ, gâu một tiếng lao về phía cửa, thở hổn hển.

Thế An chần chờ một chút, đi ra ngoài thét to khống chế chó nhỏ, Nhan Minh Húc đi ra ngoài trước, hai anh em đứng ở trong sân không biết nói chuyện gì, cậu còn có chút sợ Nhan Minh Duệ, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia cậu liền tun rẩy.

Mới vừa rồi cậu gọi điện thoại từ chức ở câu lạc bộ, đội trưởng mắng cậu dữ dội, còn tuyên bố phải khấu trừ tiền lương của cậu, cuối cùng nói ra một câu nhẹ nhàng bâng quơ: ” Tiền boa ngày hôm qua của cậu còn ở trong tay tôi, khi nào thì tới lấy?”

“Cái kia, tôi không cần nữa, đội trưởng anh thay tôi đưa cho Hải Lâm đi, ông của cậu ta bị bệnh cần tiền.” Thế An một chút cũng không muốn có liên hệ với câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa nữa, huống chi kia vẫn là tiền Nhan Minh Duệ từng tờ từng tờ ném vào mặt cậu.

“Phiền phức!” Đội trưởng hừ một tiếng, dập điện thoại.

Vấn đề bên này đã giải quyết xong, khi nào đó cũng phải trở về nói một tiếng với cha mẹ, vẫn là không nên nói cho bọn họ biết tình hình thực thì hơn, cứ nói mình thay đổi công việc, ai, lại phải nghe bọn họ lải nhải, hiện nay cha mẹ cười với cậu hay không còn tùy vào lượng tiền mà cậu cầm về nhiều hay ít, có điều lần này để cậu ích kỉ một chút đi, thật vất vả cậu mới trở lại bên người Nhan Minh Húc, sẽ không bao giờ … rời đi nữa.

Nhan Minh Duệ cầm trong tay một cái túi da lớn, biểu tình vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể nói là rất bất mãn, cắn chặt môi, một lát sau hắn mới hỏi: “Anh, anh quyết định là cậu ta sao?”

“Phải.” Nhan Minh Húc mỉm cười gật đầu, “Cậu ấy thực dũng cảm, có thể đối mặt với tình cảm của mình, cho nên anh nghĩ, thi thoảng anh cũng nên làm tùy theo tình cảm một chút.”

” Người như vậy, vui đùa một chút thì có thể, nghiêm túc thì không được.”

“Tiểu Duệ, anh không muốn nghe em nói như vậy, được không?” Nhan Minh Húc ôn hòa nhắc nhở hắn.

“Trước kia, em tuyển cậu ta vốn cũng có ý tứ như vậy, anh cần nhất một người làm bạn, nhưng mà em không nghĩ tới, anh thế nhưng thật sự thích cậu ta.”

“Cậu ây là một đứa nhỏ tốt.”

“Em chỉ là sợ cậu ta có ý đồ khác.” Nhan Minh Duệ thở dài, “Anh có biết, em đối Kiều gia không có hảo cảm gì, đối với cậu ta cũng không ngoại lệ, cho dù… Em là nói cho dù tương lai hai người thật sự ở bên nhau, em cũng sẽ không thay đổi.”

“Tiểu Duệ, đó cũng là một loại trải nghiệm của cuộc đời, không phải sao? Em cha thật giống nhau, luôn vô tình mà đặt anh vào vị trí kẻ yếu, hy vọng đem hết thảy nhân tố không ổn bóp chết ở trạng thái mới bắt đầu, không cần thiết, thật sự, anh có thể chấp nhận, yên tâm đi.”

Nhan Minh Duệ thở dài: “Được rồi, một con chó quê anh cũng đưa đi huấn luyện thành chó dẫn đường, em không nhìn ra còn có cái gì không có khả năng, đây là năm triệu, mua giấy cam đoan tuyệt đối không quấy rối hai người của vợ chồng Kiều Dịch Chi, hiện tại anh có thể đi báo tin vui cho cậu ta rồi.”

“Đương nhiên không, sao em có thể nghĩ như vậy.” Nhan Minh Húc lấy tay sờ lên số liệu trong túi da, “Anh vĩnh viễn sẽ không cho cậu ấy biết chuyện này, giống như anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vậy.”

Nhan Minh Duệ mặt không chút thay đổi nhìn Thế An đang ở cửa sổ nhìn xung quanh: “Thực có lỗi, anh, em lại thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

“Được rồi, tiểu Duệ.” Nhan Minh Húc đập nhẹ hắn một quyền, “Em quá vất vả rồi, nhớ kỹ, Nhan gia không phải là trách nhiệm của em, anh không giúp được em, này là lỗi của anh, không là của em, em không cần phải đặt cả trách nhiệm của anh ở trên người, vì mình nhiều một chút, nhé?”

Nhan Minh Duệ nhẹ giọng nở nụ cười: “Anh, đừng nói như thể em là trẻ con như thế chứ, em biết mình đang làm gì đó. Anh vào đi, em đi đây.”

“Không ở lại ăn cơm chiều sao?”

“Miễn, hiện tại đối mặt với cậu ta em sẽ không ăn nổi mất.” Nhan Minh Duệ vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”

“Tiểu Duệ.” Nhan Minh Húc gọi hắn lại, thấp giọng nói, “Cha luôn không có yêu cầu gì với anh, cho nên chuyện anh cùng Tiểu An, bọn họ sẽ không có ý kiến gì, em thì không như vậy, anh hy vọng… em có thể xử lý tốt tình cảm của mình.”

Nhan Minh Duệ im lặng, cảm thấy anh trai khoát tay lên vai mình, ấm áp tin cậy giống như hồi còn bé: “Anh đã có được hạnh phúc thuộc về mình, em thì sao?”

“Anh yên tâm đi, em sẽ nắm lấy hạnh phúc của mình.” Nhan Minh Duệ không sao cả nhún vai, “Hạnh phúc, còn không chính là một vòng luẩn quẩn hay sao? Em đi đây, anh vào đi, nói cho thằng nhóc kia, nếu cậu ta dám có lỗi với anh em sẽ hủy đi từng cái từng cái xương cốt của cả nhà ba người bọn họ!”

“Tiểu Duệ.” Nhan Minh Húc bật cười, “Em học cách ăn nói lưu manh như thế ở đâu vậy, hả?”

Nghe tiếng chiếc BMWs gầm rú đi xa rồi, Nhan Minh Húc đi vào, Thế An đã sớm lao ra cửa, khẩn trương hỏi: “Các anh nói chuyện gì vậy?”

“À.” Nhan Minh Húc nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Hắn đến kêu em rời đi, đồng ý cho em mười triệu, bị anh từ chối rồi, thế nào? Số lượng này có lớn không? Động lòng không? Em muốn chạy đi ngăn hắn lại không?”

“Em không cần!” Thế An giống như bị ong vò vẽ đốt mà nhảy dựng lên.

Thấy Nhan Minh Húc cười cậu mới nhận ra vừa rồi mình bị đùa giỡn, hừ một tiếng lại hỏi: “Các anh rốt cuộc nói chuyện gì?”

“Ồ, hắn nói con dâu của Nhan gia ít nhất phải tốt nghiệp chính quy, cho nên thúc giục anh đi đăng kí lớp học bổ túc cao đẳng cho em.” Nhan Minh Húc chuẩn xác điểm mũi cậu, “Có lòng tin hay không?”

Hai mắt Thế An tỏa sáng, rất nhanh lại trở nên ảm đạm: “Em đi học, trong nhà làm sao bây giờ?”

“Làm kiêm chức, vừa học vừa làm nha.” Nhan Minh Húc thoải mái nói, “Em chắc không phải nghĩ không làm mà hưởng chứ? Cậu quản gia nhỏ của anh?”

“Không có! Em sẽ chứng minh cho anh xem em là quản gia giỏi nhất!” Thế An nhảy lên hôn gò má anh, “Anh cứ chờ mà xem!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK