“Xin chào quý khách.” Hứa Tâm An vừa nói vừa ngẩng đầu theo thói quen, cô mơ hồ nhìn thấy mấy bóng dáng nhỏ nhắn, vội đeo kính lên, lúc này mới thấy rõ là có mấy người bạn nhỏ đang đeo mặt nạ quỷ, chúng ríu rít cười nói: “Chị ơi, mau nộp kẹo ra đây.”
Hứa Tâm An cười to, lấy hai nắm kẹp trên bàn đưa cho lũ trẻ. Lũ trẻ vui lắm, đồng thanh kêu to “Halloween vui vẻ” rồi chạy mất.
Hứa Tâm An nhìn theo bóng lưng hoan hỉ của lũ trẻ rồi bật cười, lại nhớ tới anh chàng đẹp trai tóc đỏ tự xưng là Tất Phương kia, cuộc sống tươi đẹp thế này, anh ta lại muốn tìm tới cái chết”. Mong người nhà sớm tìm được anh ta, cũng mong bệnh của anh ta sớm được chữa khỏi.
Tối hôm đó Hứa Tâm An gửi email cho cha mình - Hứa Đức An.
“Cha kính yêu, cha có khỏe không?
Đã lâu rồi con không nhận được tin tức của cha, đừng nói với con là cha bị nữ vương của bộ lạc nào bắt về làm chồng rồi nhé.
Con kể cha nghe, hôm nay có một vị khách kì quặc đến tiệm chúng ta, là một bệnh nhân thần kinh rất đẹp trai.
Anh ta nói mình là Tất Phương, còn hậm hực trách con tại sao không biết anh ta. Anh ta nói tiệm nhà mình là tiệm Tìm Cái Chết, anh ta muốn tìm Nến Hồn gì đó, nói là phải đốt cháy rồi niệm chú thì anh ta mới có thể thật sự chết đi.
Đây là cách chết có trí hoang tưởng nhất mà con từng được nghe. Cha xem, cha không ở đây, tiệm xảy ra bao nhiêu là chuyện thú vị đây này, nên cha chơi nhiều nhiều rồi thì mau trở về đi, nếu không con sẽ biến tiệm này thành cà phê sách đó.
Con cũng nghĩ ra tên tiệm cà phê rồi, gọi là “Phản nghịch” hoặc “Con gái đánh không chết”, cha thấy sao, tên cũng hay lắm phải không? Con nghĩ kinh doanh cà phê sách nhất định sẽ tốt hơn kinh doanh nến gấp cả trăm lần.
Chúc cha mọi chuyện đều bình an, sớm ngày trở về.
Con gái Tâm An.”
Sau khi lá thư được gởi đi, giống như mọi lần, qua vài ngày vẫn chưa có hồi âm, Hứa Tâm An cũng không mấy bận tâm.
Một tuần sau, Hứa Tâm An vừa gói xong một bộ nến hỷ cho của khách hàng đặt trên mạng thì điện thoại đổ chuông, vừa bắt máy cô liền nghe được giọng cha mình thật lớn: “Con gái! Con gái! Con nói Tất Phương sao? Là Tất Phương thật sao?”
Hứa Tâm An hờ hững đáp, “Lâu lắm rồi cha của con mới gọi điện về, vậy mà chỉ bận tâm chuyện của khách hang, không them hỏi han gì đến con là sao?”
“À! Con gái, con có khỏe không? Rồi nhé, mau nói cha biết Tất Phương đó trông thế nào?”
“Thì cũng giống người bình thường thôi, không thiếu tay cũng chả thiếu chân, rất bất lịch sự, nói chuyện cũng rất kì quái. Con nghĩ anh ta có vấn đề về thần kinh. Còn nữa, sao cha lại vồn vã như vậy, chỉ là một vị khách quái gở thôi mà, cha làm như con gặp phải yêu quái ấy.”
“Không không, cậu ta không bị thần kinh, cậu ta là yêu quái thật đấy.” Cha Hứa vẫn còn rất kích động. “À, không phải. Cậu không phải yêu quái, chắc là đẳng cấp thần rồi.”
“Thật ạ? Thần tiên và yêu quái có khác nhau ư? Tại sao anh ta không phải yêu quái mà là thần tiên?”
“…” Cha Hứa cứng họng, nhưng nhịn không được phải giải thích: “Thần và tiên cũng không giống nhau.”
“À.” Hứa Tâm An không có hứng thú với những chuyện này: “Nên cha định tiêu tốn phí điện thoại quốc tế đắt đỏ để thảo luận về sự khác biệt giữa yêu và quái, thần và tiên sao?”
“Không không.” Cha Hứa vội xua tay, ông không biết giải thích ra sao, bởi vì chính ông cũng không biết rõ. “Quan trọng là, có lẽ Tất Phương đó đúng là Tất Phương thật.”
“Ừm.”
“Con đừng có ừm ờ nữa, cha nói thật đó.” Cha Hứa vô cùng kích động, “Bởi vì tiệm chúng ta đúng là tiệm Tìm Cái Chết!”
Hứa Tâm An: “…”
“Thật đó!” Cha Hứa tiếp tục nhấn mạnh: “Đúng là tiệm Tìm Cái Chết, tiệm Tìm Cái Chết mang trên mình sứ mệnh đặc biệt”
“!!!” Hứa Tâm An không biết nói gì hơn, giọng điệu tự hào của cha cô thật khiến người khác lo lắng.
“Chuyện này kể ra rất dài dòng, cha nói đơn giản cho con hiểu đã, nhà họ Hứa chúng ta đời đời kinh doanh nến, kỳ thực còn mang một sứ mệnh đặc biệt, chính là - nắm giữ ‘Nến Hồn’. Con biết đó, Thần Ma, nếu chưa hồn phi phách tán hoàn toàn thì chưa chết thật sự…”
“Con không biết.”
“Đừng ngắt lời cha. Để cha nói hết đã, tiền điện thoại đắt lắm. Tóm lại là, nếu hồn phách tán của họ không hoàn toàn tan biến, thì họ chỉ đang ngủ say ở một không gian nào đó. Cha chỉ ví dụ thôi, con đừng hỏi không gian đó ở đâu.”
“Vâng.” Đúng là cô đang định hỏi như vậy đấy.
“Khi họ nghỉ ngơi đủ rồi, hoặc là dưỡng thương xong rồi, chính là lúc mọi thứ được chuẩn bị ổn thỏa, họ sẽ chuyển kiếp sống lại. Có vài trường hợp sẽ mang đẩy đủ kí ức của kiếp trước, có trường hợp thì chỉ còn một phần kí ức, nhưng chuyện đó không quan trọng. Trọng điểm là, muốn hồn phách của thần tiên hay yêu quái hoàn toàn tan biến là một chuyện vô cùng khó khăn, đương nhiên chúng ta bỏ qua không tính đám tiểu yêu, tiểu quái làm gì.”
“Cha nói như thể mình đánh thắng bọn chúng vậy.” Hứa Tâm An không nhịn được chen vào, còn chê người ta là tiểu yêu, tiểu quái.
“Đừng ngắt lời cha. Ý cha muốn nói là những Đại thần, Đại ma muốn chết thật sự rất khó. Cách đây lâu thật lâu có một vị thần, đừng hỏi cha bao lâu và vị thần đó là vị thần nào, vì cha không nhớ đã bao lâu rồi và cũng không biết là thần nào nữa. Vị thần đó đã giao cho con người những ngọn nến có năng lực giết chết thần ma, chia cho những gia tộc hàng ma bảo quản. Sau khi đốt cháy Nến Hồn rồi niệm thần chú, thì hồn phách của thần ma dính bùa chú sẽ tan biến hoàn toàn, thật sự chết đi. Đó vừa là lời cảnh cáo thần ma không được gây chuyện ác ở nhân gian, vừa là pháp bảo để nhân gian có thể đối phó họ. Hơn nữa, cuộc sống vĩnh hằng sánh cùng trời đất cũng là một loại đau khổ giày vò. Đốt Nến Hồn để họ chết một cách thanh thản và không đau đớn, cũng coi như giúp họ vạch ra một đường lui.”
“Tóm lại là một cái chết thanh thản của giới thần tiên yêu ma đúng không.”
“Nói như vậy cũng không sai. Chung quy những ngon Nến Hồn đó do các gia tộc hàng ma bảo quản, mọi người đưa ra quy định, các gia tộc hàng ma (*) này đời đời phải kinh doanh nến vừa để cất giữ Nến Hồn, vừa như dấu hiệu nhận dạng. Nghe nói giới thần ma gọi những cửa tiệm như của chúng ta là tiệm “Tìm Cái Chết’.”
(*) Hàng ma: việc thu phục, bắt giữ hoặc tiêu diệt yêu ma, quỷ quái.
“Vậy nhà họ Hứa chúng ta là gia tộc hàng ma?”
“Đúng thế.”
“Ai biết hàng ma?”
“À, cha cũng từng nghiêm túc học từ những cuốn sách mà tổ tiên để lại.”
“Cha đã thu phục được loại yêu ma nào rồi?”
“À, cha chưa có cơ hội gặp phải yêu ma mà thôi.” Cha Hứa biện bạch. “Nhưng cha biết vẽ bùa đấy, đây là chứng minh nhé. Chẳng phải bùa chú trên những ngọn nến trong cửa hàng đều do cha vẽ hay sao?”
“Từ lúc con học cấp Hai thì tất cả đều do con vẽ hết, cha có nhớ không đấy?” Hứa Tâm An lạnh lùng nhắc nhở.
“Con gái đỡ đần cha một chút là điều đương nhiên.”
“Ý con là biết vẽ bùa chú chẳng có gì ghê gớm hết, được chứ?” Hứa Tâm An thật sự chịu hết nổi cha mình, chuyện ngay cả cô cũng làm được mà cha cô không biết ngượng lại lấy ra khoe khoang.
“Không không, làm người không được tự hạ thấp bản thân. Con xem, người bình thường đâu phải ai cũng biết vẽ bùa, ấy thế nhưng chúng ta biết, nên chúng ta là gia tộc hàng ma, có thể vỗ ngực tự hào.” Chua Hứa đúng là vừa nói vừa làm tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực đầy kiêu ngạo, dù biết con gái không nhìn thấy nhưng vẫn phải khoe ra.
“Thật ạ? Lợi hại thế cơ à!” Hứa Tâm An dài giọng cảm thán, giả vờ kinh ngạc, giọng điệu cực kì giả tạo, sau đó cô trầm giọng, “Vậy xin hỏi pháp sư hàng ma, Nến Hồn đang ở đâu?”
“À…Con biết mà, cửa tiệm nhà mình lâu đời như vậy, dọn kho mấy lần rồi, cũng khá lộn xộn.”
“Vậy nó trông như thế nào?”
“À, lúc nhìn thấy nó chắc chúng ta sẽ biết thôi.”
“Ai có thể niệm câu chú với ngọn nến đó?”
“À…chuyện này đúng là ông cha mình chưa dạy lại, song hẳn là có ghi trong cuốn sách nào đó.”
“Nến Hồn để lâu như vậy vẫn dùng được chứ? Còn hạn sử dụng không?”
“…”
“Cha có giữ liên lạc với những gia tộc Hàng ma khác không”
“…”
Những câu hỏi ấy khiến cha Hứa nghẹn họng, không nói nên lời.
“Thôi được rồi. Mỗi gia tộc đều có truyền thuyết riêng. Tiệm Tìm Cái Chết gì đó, nghe ra có cũng oai đấy. Nhưng… Một là, chúng ta thật sự không biết thu phục yêu ma. Hai là, chúng ta chưa từng nhìn thấy thứ gọi là Nến Hồn. Ba là, chúng ta chẳng biết câu thần chú nọ. Cha cứ coi như gia cảnh nhà mình sa sút, phép thuật thất truyền rồi. Đám con cháu đời sau như chúng ta cũng chẳng biết làm thế nào hết.”
Cha Hứa im lặng mấy giây, thở dài: “Đúng là gia cảnh nhà mình sa sút thật, năm đó cha từng nghe ông nội kể, cụ cố từng bắt yêu quái. Kiếm phục ma đó để trên bàn nhưng ông nội chưa từng tận mắt trông thấy, chỉ là nghe cụ cố kể lại thôi.”
“Được rồi, được rồi.” Giống như đọc khẩu lệnh, Hứa Tâm An an ủi cha mình: “Chuyện đó lâu lắm rồi, ai cũng chỉ nghe nói mà thôi. Chúng ta cứ sống cho tốt là được, những chuyện khác đừng bận tâm làm gì.”
“Khoan đã nào.” Đột nhiên cha Hứa ý thức được điều gì đó: “Sao con đần độn thế hả, vấn đề bây giờ là Tất Phương đãvtìm đến tận cửa, thần đã tìm đến nhà chúng ta rồi!”
“Nhưng có chắc anh ta chính là Tất Phương không, cha đừng chỉ nghe một mình anh ta nói.”
“Nhưng cậu ta biết đến tiệm Tìm Cái Chết, biết Nến Hồn.”
“Thế thì đã sao? Không có Nến Hồn nên rồi anh ta đã đi mất rồi. Hơn nữa anh ta cũng nói, có Nến Hồn nhưng cô cũng không biết niệm chú.” Hứa Tâm An bắt chước giọng nói của Tất Phương lúc ấy: “Nên anh ta nói sẽ tiếp tục tìm kiếm tiệm Tìm Cái Chết khác. Cha, cha yên tâm đi, không liên quan đến nhà mình đâu.”
“À…” Cha Hứa thất vọng nói: “Nếu đã vậy…”
“Hơn nữa tên Điểu tinh đó cũng đâu phải thần tiên máu mặt gì cho cam, không sao đâu. Bao giờ Chúc Dung (*), Xi Vưu (*), Ngọc Hoàng Đại Đế, Nhị Lang thần, Na Tra, Tôn Ngộ Không tới đây, chúng ta thận trọng xử lý cũng chưa muộn.”
(*) Chúc Dung: Hỏa Thần trong truyền thuyết Thượng cổ Trung Quốc.
(*) Xi Vưu: Thủ lĩnh bộ lạc Cừu Lê, được biết đến trong truyền thuyết Thượng cổ Trung Quốc qua cuộc chiến Trác Lộc với Hoàng Đế. Ngày nay vẫn còn nhiều tranh luận về nguồn gốc phức tạp của Xi Vưu, trong tiếng Hán tên ông được coi như “chiến thần” trong mắt người tôn trọng và như “họa thủ” đối với người bài xích.
“…” Cha Hứa thấy con gái mình nói rất đúng: “Vậy cũng được, vậy cha tiếp tục thám hiểm thế giới đây. Có chuyện gì con cứ gửi email cho cha nhé. Tiền điện thoại đắt lắm. Cha cúp máy đây.”
“Alo…” Hứa Tâm An chưa kịp nói thêm câu nào thì điện thoại đã ngắt rụp.
“Vậy mà nói mình đầu óc đần độn, đầu óc cha mới có vấn đề. Nếu là cha nhà người ta, nghe nói có yêu quái tìm tới cửa thì đã vội vàng phi thẳng về nhà bảo vệ con mình rồi.” Hứa Tâm An lầm bầm trách móc, cúp điện thoại rồi cũng quên mất chuyện này.
Ngày lại ngày trôi qua, không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, cho đến hai tháng sau.
Đúng là vừa tròn hai tháng, bởi vì Hứa Tâm An nhớ rất rõ.
Hôm Halloween là ngày Ba mươi mốt tháng Mười, hôm nay là Ba mươi mốt tháng Mười Hai.
Tất Phương lại đến lần nữa.
Vóc dáng cao ráo, mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt sáng rực, gương mặt dường như thiếu kiên nhẫn do đang tức giận, song vẫn đẹp trai vô cùng.
“Kính chào quý… …” Hứa Tâm An nhìn thấy khuôn mặt đó thì nửa giây sau mới nói ra được chữ “khách”, hơn nữa cô còn muốn bổ sung thêm một câu “Thật ra không muốn chào đón chút nào”.
“Chủ tiệm về chưa?” Đó là câu đầu tiên của Tất Phương khi gặp Hứa Tâm An
“Vẫn chưa.” Hứa Tâm An đáp.
“Ông ấy chết rồi sao?” Tất Phương hỏi tiếp.
Hứa Tâm An ngơ ngác, thật không thể tin nổi, vị thần này, anh có hiểu tiếng người không đấy? Cô mỉm cười đáp: “Tôi bảo anh cút đi, anh không ngại chứ?”
Tất Phương nhướng mày: “Cô còn nhớ tôi là ai không?” rồi bày ra biểu cảm: Dám đuổi thần linh, lá gan cô chắc phải lớn một cách khác thường.
“Đương nhiên là nhớ.” Hứa Tâm An tiếp tục mỉm cười, “À, đúng rồi, anh đợi một lát. Tôi đi viết thông báo trước đã.” Cô cầm lấy phấn và giẻ lau bảng, xóa hết thông báo giảm giá sản phẩm, viết một thông báo mới lên chiếc bảng đen gần quầy tính tiền.
Chỉ một lúc sau đã viết xong, cô cố tình viết thật to, thật đậm để gây sự chú ý “Cửa tiệm này không đón tiếp yêu quái”.
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười tỏ ý muốn gọi Tất Phương hãy đọc thông báo.
Tất Phương nhìn hết sức chăm chú rồi đưa ra nhận xét: “Chữ xấu quá!”
Hứa Tâm An trừng mắt, đúng là không thể khách sáo dịu dàng với vị thần này được.
“Vị thần này, xin lỗi nhưng tiệm chúng tôi không thể tiếp đãi ngài.”
Có điều Tất Phương vẫn bỏ ngoài tai, không những không chịu đi còn hỏi: “Gần đây chủ tiệm có liên lạc với cô không? Ông ấy còn sống chứ?”
Hứa Tâm An bực bội, hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh muốn đi ‘tìm cái chết’ ư? Sao giờ vẫn chưa chết?”
“Chủ hai cửa tiệm tôi đến đều chết rồi. Người mất, tiệm cũng không còn, tôi đành quay về đây.”
Hứa Tâm An sửng sốt.
Nhìn vẻ mặt của Tất Phương không giống như đang nói đùa.
Hứa Tâm An chau mày, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
“Không phải do anh làm chứ?”
“Cô bị ngớ ngẩn à?” Tất Phương tức giận. “Tiệm Tìm Cái Chết không còn thì làm sao tôi chết được.”
“Ừ.” Hứa Tâm An đẩy nhẹ gọng kính, “Thật đáng tiếc.”
Tất Phương liếc Hứa Tâm An: “Không được mỉa mai thần linh, thật vô phép.”
Không ngờ tên này còn biết đến lễ phép. Hứa Tâm An trừng mắt đáp trả lại Tất Phương: “Ý tôi là thấy hai tiệm kia đều gặp tai họa, tôi rất lấy làm tiếc.”
“Giờ chỉ còn mỗi tiệm nhà cô thôi.”
Nên anh ta mới quay lại đây? Chạy đến nơi xa xôi vạn dặm rồi quay về, anh ta rất buồn bực, đúng là tích đầy một bụng tức.