Mọi người đi hết cả, Hứa Tâm An nhìn thấy Tất Phương chuẩn bị cầm máy chơi game, liền lên tiếng hỏi: “Tôi không được đi đúng không?”
Tất Phương nhìn cô rồi, “Cô nói thử xem?” Đang dưỡng bệnh còn muốn đi xem kịch nữa.
“Con gái a.” Cha Hứa chạy đến ôm chầm Hứa Tâm An, cuối cùng đám người đó cũng đi rồi, ông phải kìm nén việc chạy đến ôm con gái của mình từ nãy giờ.
“Cha.” Hứa Tâm An ngã vào lòng cha mình.
“Con gái, cha nhớ con lắm.”
“Cha ơi, con cũng nhớ cha.”
Tất Phương chau mày ngồi chơi game, khuôn mặt đầy nhẫn nhịn, thật không thể chịu nỗi loài người mà, nổi hết cả da gà.
Hai cha con sến súa ấy vào trong nhà bếp, chuẩn bị thức ăn cho Hứa Tâm An, bên cạnh còn có Chuột béo. Cha Hứa ngồi bên cạnh vừa nhìn con gái ăn cơm vừa hớn hở kể lại câu chuyện hôm nay ông nghe lén được.
Thì ra hôm đó Chuột béo nghe thấy Hứa Tâm An gọi vào ăn cơm, hớn hở chạy đến, chỉ là vừa đến trước cửa thì ngửi được mùi của Đổng Khê, sợ quá bèn chạy mất. Khi Trần Bách Xuyên đang bầy kết giới ở căn nhà ma, trên túi đồ của hắn có mùi của Đổng khê, trên người hắn cũng có mùi của cô ta, nên Chuột béo đã ngửi thấy. Sau khi trằn trọc rất lâu nó thấy bất an, không biết có nên nhắc nhở Hứa Tâm An không, lúc quay lại thì phát hiện Hứa Tâm An đã lên xe của Đổng Khê, thế là nó chui vào trong xe theo họ đến sân bay.
Chuột béo vô cùng lo lắng khi thấy Đổng Khê bỏ thuốc mê vào bình nước của Hứa Tâm An và cha Hứa. Sau khi đến biệt thự, nó len lén chui vào trong nhà quan sát, bởi vì Trần Bách Xuyên và Đổng Khê luôn ở phòng Hứa Tâm An, nên nó chạy đi tìm cha Hứa để gọi ông ấy dậy tìm cách cứu người.
Ai ngờ ông Hứa Đức An tỉnh lại nhìn thấy chuột liền hét toáng lên, sau khi nghe Chuột béo kể rõ đầu đuôi liền hối hận không thể thu lại tiếng hét vừa rồi. Ông bảo Chuột béo đi báo tin cho mọi người, còn ông ở lại để kéo dài thời gian. Chuột béo không biết báo tin cho ai nên đành chạy về nhà Hứa Tâm An, may mắn là gặp được Tất Phương.
Long Tử Vy cũng xác định được vị trí của bọn họ thông qua số điện thoại của ông Hứa Đức An. Hà Nghĩa tra ra được vị trí của Đổng Khê, nên giữa đường nhìn thấy Đổng Khê đang bị truy đuổi liền ra tay ứng cứu.
Hứa Tâm An nghe xong câu chuyện bèn nói với Tất Phương đang ở trong phòng khách, “Anh xem, khoa học kĩ thuật của con người lợi hại đến nhường nào, theo dõi tín hiệu điện thoại đã tìm được tôi rồi, nếu anh không gặp được Chuột béo thì đã chẳng có cách nào mà tìm ra.”
Tất Phương vừa chơi game vừa nói: “Vậy cô mua cho tôi một cái đi.”
Hứa Tâm An lập tức im miệng.
Tại phòng khám của bác sĩ Phương, mọi người chỉ thấy phòng bệnh trống không. Hà Nghĩa khẽ lắc cổ tay, Huyền Linh Châu rơi xuống đất, lăn vào mọi ngóc ngách trong phòng. Hà Nghĩa cảm ứng được, sau đó thở dài: “Xà yêu đã dẫn họ đi.”
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Nhũng ngày sau đó, mọi người đều đi tìm tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê, song hai người đó như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không tìm được bất cứ tin tức gì.
Chớp mắt đã đến Tết.
Tết này khá đặc biệt với Hứa Tâm An.
Một là, trải qua một năm đại nạn, kinh nghiệm sống của Hứa Tâm An đã phong phú hơn.
Hai là, ngày nào cô cũng thấy lạnh, cứ lẽo đẽo theo Tất Phương như con cún để ôm đôi cánh của anh ta sưởi ấm, danh tiết gì đó đều quăng sang một bên. Mới đầu Tất Phương còn dạy cô cách ngồi dưỡng thương, tuy cô đã có Hoả đan bảo vệ tâm mạch, song vẫn chỉ là người bình thường, anh ta sợ cô không chịu được sức mạnh của Hoả đan đó sẽ khiến cơ thể bị tổn hại, nên ép cô luyện tập. Hứa Tâm An ngoan ngoãn ngồi xuống. Long Tử Vy cũng dạy cô pháp thuật, nói là không trông mong cô trở thành cao thủ, nhưng luyện tập pháp thuật có thể giúp cô tiêu hoá viên Hoả đan, tăng cường sức khoẻ.
Ba là năm nay nhà cô rất náo nhiệt, có cha có bác có thần tiên lại có cả yêu quái và những bạn bè trong giới hàng ma nữa. Không tìm được Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, mọi người cũng đành ở đây ăn uống vui vẻ đón Tết.
Năm nay cũng khá đặc biệt với ông Hứa Đức An, gặp lại người xưa trong lòng liền kích động không thôi. Ông vốn tưởng cả đời này thân thế của Tâm An mãi là bí mật, nhà họ Hứa và nhà họ Long cũng không qua lại với nhau nữa, không ngờ bây giờ mọi người lại ngồi chung một bàn ăn cơm đoàn viên. Giờ con gái ông suốt ngày bám lấy Tất Phương, mà cũng không sao, dù sao cũng có Chuột béo theo ông. Thé là ông kéo theo Chuột béo ra trông tiệm, đi chợ nấu cơm.
Chỉ có một chuyện không tốt là Tất Phương và Chuột béo đều ăn khoẻ. Cuối cùng cha Hứa cũng hiểu được tình cảnh miệng ăn núi lở là thế nào.
Qua mùng ba Tết, đám người Long Tử Vy bắt đầu bận rộn nhận thêm vụ án mới, còn phải tiếp tục điều tra Đổng Khê nên cũng ít đến tiệm. Tất Phương dẫn Hứa Tâm An đến ngõ Lục Ấm.
“Đến để trả thù sao?” Hứa Tâm An chưa từng làm chuyện xấu bao giờ, nên cô thấy rất kích động.
Đúng là đến trả thù. Những kết giới ở ngõ Lục Ấm không có tác dụng với Tất Phương, nhưng Tất Phương không đến đánh nhau, anh ta chỉ phá huỷ kết giới ở đó, rồi kéo một đống cây đến chặn trước cửa nhà người ta lúc năm mới Tết đến mà thôi.
“Nên để lại tờ giấy, vậy mới có khí thế.” Tất Phương nói: “Chữ cô xấu, cô viết đi nào.”
Hứa Tâm An lườm anh ta, chữ ai xấu hả! “Viết cái gì?”
“Dĩ nhiên là mắng mỏ rồi, phải mắng sao cho vừa độc ác vừa có khí chất.”
Hứa Tâm An nghĩ một lúc rồi vỗ tay: “Nếu mất đi thiện lương thì chính nghĩa cũng là thứ chó gặm! Thế nào?”
“Giọng văn thế này rất hợp với chữ của cô.”
“…”
Tất Phương giục: “Mau viết đi.”
Viết xong, Tất Phương đưa cô đến trước cửa nhà người ta, bảo cô dán lên. Sau đó, anh ta biến thành con chim khổng lồ, cõng cô bay lượn trước nhà lớn của Cao Kiến Nghiêu một vòng, mỗi lần anh ta vỗ cánh, đất đá trong nhà bay tứ tung, các đệ tử kinh hãi kêu vang rồi trốn hết vào trong nhà. Hứa Tâm An nhìn thấy khuôn mặt bất lực của Hà Nghĩa đang đứng trong nhà nhìn bọn họ, bèn vẫy vẫy tay chào, Hà Nghĩa đành phải vẫy tay chào lại.
Hứa Tâm An cười vang, cô thấy người này cũng tốt chán. Đến nhà người ta thị uy xong xuôi, tinh thần cô cũng thoải mái hơn.
Tối hôm đó, Hứa Tâm An gọi điện cho Cầu Tái Ngọc, mấy ngày trước cô ấy về nhà đón Tết, không đến nhà Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An kể lại những chuyện kinh khủng mà mình gặp phải, nói suýt chút nữa là mình mất mạng rồi.
Cầu Tái Ngọc vui vẻ lắng nghe, than thở rằng những chuyện thế này nói qua điện thoại không có chút không khí gì cả, nên tìm một căn nhà ma, mọi người mang thức ăn vặt theo, đốt nến ngồi quây quần kể chuyện. Hứa Tâm An bó tay với trí tưởng tượng của Cầu Tái Ngọc: “Lúc này chẳng phải cậu nên an ủi tớ sao?”
“Cậu cần người an ủi à?” Cầu Tái Ngọc nói rất to: “Tớ tưởng cậu đang khoe khoang về những trải nghiệm ly kì của mình chứ.”
“…”
“Đúng rồi, cậu nói đại thần truyền Hoả đan cho cậu à, mà làm cách nào để truyền vậy?”
“Làm cách nào là sao hả?” Hứa Tâm An vẫn chưa hiểu cô nàng muốn nói gì.
“Thì dùng miệng hay là song tu hả?”
Gương mặt của Hứa Tâm An lập tức đỏ ửng: “Trong đầu cậu không có chút suy nghĩ nào của người bình thường hay sao? Không được háo sắc như thế.”
“Người bình thường đều nghĩ như vậy đấy. Cậu xem trên ti-vi cũng thấy còn gì.”
Hứa Tâm An cứng họng.
“Truyền kiểu gì thế hả?” Cầu Tái Ngọc vẫn không chịu buông tha.
“Tớ không biết, lúc đó bất tỉnh rồi.”
“Sau khi biết chuyện này cậu không hỏi sao? Chuyện quan trọng lắm mà.”
“Chỉ có đầu óc đen tối của cậu mới thấy quan trọng thôi.”
“Ừ tớ thế đó, đổi lại là tớ, tớ nhất định sẽ hỏi đến cùng.” Cầu Tái Ngọc nói: “Cậu mau hỏi đi.”
“Không.”
“Đúng rồi, cậu từng ôm đại thần chưa?”
Hứa Tâm An lại đỏ mặt: “Gì thế?” Dạo gần đây tần suất ôm còn nhiều hơn tổng thời gian được ôm trong hai mươi ba năm của cô.
“Cậu hôn đại thần chưa?”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì thế?”
Cầu Tái Ngọc thao thao bất tuyệt: “Thì là, sau khi từ cõi chết trở về, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ mình còn hối tiếc chuyện gì trong cuộc sống sao? Cậu nghĩ đi nào, cậu chưa có bạn trai, còn chưa nắm tay, chưa hôn nhau mà chết đi thì đáng tiếc biết mấy. Bây giờ tuy cậu vẫn chưa có bạn trai, nhưng lại có một nam thần siêu cấp đẹp trai bên cạnh, nếu chưa kịp hôn đã kết thúc sinh mạng tươi đẹp như hoa này, cậu không thấy tiếc sao? Mau chạy đến hôn đi nào, hôn một cái cũng đâu có thiệt thòi gì.”
Không ngờ nghe cũng có lý quá nhỉ. Hứa Tâm An quay đầu muốn tìm bóng lưng của Tất Phương, không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy anh ta ở phía sau làm cô giật mình.
Vẻ mặt Tất Phương không hề thay đổi, cúi người sát xuống gần mặt cô, Hứa Tâm An đỏ mặt, suýt chút nữa tưởng rằng Tất Phương định hôn mình, không ngờ anh ta lại giật lấy điện thoại trong tay cô: “Là tôi chịu thiệt thòi đó biết không?”, nói xong liền xoay người bỏ đi.
Hứa Tâm An giận đỏ mặt, anh ta hống hách gì chứ! Nói chuyện điện thoại với Cầu Tái Ngọc xong, cô vẫn chưa nuốt trôi được cục tức này, liền đến trước mặt anh ta. Tất Phương đang ngồi một mình ngoài ban công, thấy cô đến còn hỏi: “Lại lạnh nữa sao?”
Hứa Tâm An không nói gì, cúi người nâng mặt anh ta lên, trong chớp mắt hôn thật mạnh lên môi của Tất Phương rồi chạy mất. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô còn rât bình tĩnh nói với cha: “Cha ngủ ngon nhé, con đi ngủ đây.”
Cô trở về phòng với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, không dám quay đầu lại, nhanh chóng đóng chặt cửa.
Trời ơi, hôn xong cô lại có chút hối hận, hôn nhanh quá, không có cảm giác gì hết, mùi hương của Tất Phương rất dễ chịu, môi còn mềm nữa.
Hứa Tâm An đứng tựa vào cửa, có chút bối rối. Có khi nào anh ta giận không nhỉ, khi tức giận khuôn mặt của anh ta sẽ thế nào nhỉ? Có phải anh ta cũng chắn cửa phòng rồi dán giấy lên trước cửa không?
Đột nhiên trước măt cô tối sầm, Tất Phương từ trên không xuất hiện, không nói lời nào, đẩy cô dựa sát vào cửa, cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh ta khác hẳn nụ hôn của cô, không hề nóng vội, cũng chẳng hề hời hợt. Môi anh áp chặt vào môi cô, lần này Hứa Tâm An đã có thể xác định chắc chắn rằng mùi hương trên người của Tất Phương rất dễ chịu, mùi vị của nụ hôn cũng không tệ.
Tất Phương hôn đến khi Hứa Tâm An hoa mày chóng mặt mới dừng lại, tim Hứa Tâm An vẫn đập liên hồi, anh ta mỉm cười với cô: “Bây giờ cô có thể kể cho Cầu Tái Ngọc nghe rồi, tôi cũng không thiệt thòi gì. Ngủ ngon.”
Sau đó anh ta đẩy cô sang một bên, mở cửa huýt sáo bước ra ngoài.
Hứa Tâm An ngơ ngác cả buổi mới phản ứng lại được, tên khốn kiếp, rốt cuộc ai thiệt thòi đây!
Cha Hứa đang ngồi xem ti-vi trong phòng khách, đột nhiên thấy Tất Phương vô cùng đắc ý bước từ trong phòng con gái mình ra. Ông ngơ ngác, lúc nãy chẳng phải Tất Phương đang ở ban công sao? Anh ta vào phòng con gái mình lúc nào thế? Sau đó thì ông thấy Tâm An la lớn, cầm theo cây chổi chạy ra. Tất Phương vừa nhìn đã cười to, mở cửa lao ra ngoài, con gái ông cũng không chần chừ, cầm cây chổi đuổi theo.
Cha Hứa ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lần này Hứa Tâm An đuổi đánh Tất Phương suốt ba con đường, bởi ai đó đã mặt dày nói với cô, nếu cô thấy thiệt thòi thì tôi để cô hôn lại nhé.
Hứa Tâm An kiên quyết thể hiện mình không hề có mong muốn đó.
“Vậy là cô thấy không thiệt thòi rồi.” Tất Phương tiếp tục nói.
Thế là Hứa Tâm An lại cầm chổi, nhưng vừa mới cầm lên đột nhiên có một sức mạnh đánh bật tới. Hứa Tâm An nhìn thấy sau lưng Tất Phương hiện ra đôi cánh lớn màu xanh rất đẹp, đôi cánh khẽ dao động làm dấy lên một luồn gió to, Hứa Tâm An bị thổi bay lên, va vào bức tường phía sau. Cô hốt hoảng cứ ngỡ sẽ va vào tường rất mạnh, không ngờ trận gió ấy kiểm soát lực đạo rất tốt, chỉ đẩy cô nhẹ nhàng dựa vào tường.
Khoảnh khắc cô vừa chạm vào tường, gương mặt Tất Phương cũng gần trong gang tấc, anh ta đưa hai tay nâng mặt cô lên, mũi chạm mũi.
“Bây giờ đã biết hậu quả của việc chọc ghẹo thần chưa?” Tất Phương nghiêm túc hỏi.
Hứa Tâm An không sợ anh ta chút nào cả, không thèm lên tiếng. Tất Phương cũng không duy trì gương mặt nghiêm túc được lâu, cúi mặt xuống búng vào trán cô: “Những lúc sợ hãi hay xấu hổ thế này nên nói gì mới phải chứ, trên ti-vi đều thế mà.”
“Chẳng phải tôi đang suy nghĩ sao?”
“Suy nghĩ chuyện gì?”
“Nghĩ xem lúc con gái đối phó với những tên lưu manh thường đá mạnh vào chân hắn, không biết chiêu đó có tác dụng với thần không?”
“…”
Biểu cảm của Tất Phương rất thú vị, Hứa Tâm An nghĩ lần này mình thắng rồi, nên vui vẻ cầm cây chổi đi bộ về nhà.
Cha Hứa kể cho Cầu Tái Ngọc nghe chuyện Tất Phương truyền Hoả Đan cho Hứa Tâm An như thế nào: Tất Phương nhả một quả cầu lửa nhỏ vào lòng bàn tay, rồi đưa nó vào trong cơ thể Hứa Tâm An. Cầu Tái Ngọc nghe xong thấy thật đáng tiếc, cách truyền đan như vậy chẳng có gì mới mẻ hết. Hứa Tâm An bèn lườm cô nàng.
Sau đó Cầu Tái Ngọc đến nhà Hứa Tâm An chơi cũng len lén hỏi cô đã hôn Tất Phương chưa?
Hứa Tâm An cười cười mà không thừa nhận.
Cầu Tái Ngọc lại nói sẽ giúp cô một tay, đừng để cả đời phải tiếc nuối.
Hứa Tâm An cười khan mà không hưởng ứng.
Bởi vì cô cười khó coi quá nên bị Cầu Tái Ngọc đuổi đánh.
Sau những ngày Tết, mọi người lại trở về cuộc sống thường ngày của mình.
Không có Trần Bách Xuyên, không có Đổng Khê, Hà Nghĩa cũng không tìm thấy họ. Như thể Xà yêu không tồn tại trên đời này, tên thần ma có dáng vẻ như Long tộc kia cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
Tất Phương không định đi tìm Giao Long, tuy Hứa Tâm An không nói ra nhưng đúng là chỉ những khi có anh ta bên cạnh cô mới thấy an toàn. Từ lúc xảy ra chuyện hôm ấy cho đến bây giờ, điều cô tiếc nuối nhất là bị cướp mất sợi dây chuyền lông vũ mà Tất Phương tặng. Song cô cũng ngại nói, chỉ thầm ghi nhớ chuyện đó trong lòng. Nếu tìm được hai người kia, cô nhất định phải đòi lại sợi dây chuyền mới được.
Cha con Hứa Tâm An cũng tiếp tục kinh doanh tiệm nến đường Phỉ Thuý vẫn như trước nhưng lại có chút thay đổi.
Chẳng hạn như có vài người khách kì lạ đứng ở xa xa đối diện tiệm nến Quang Minh, còn chụp ảnh lại, Hứa Tâm An thấy kì lạ bèn tháo kính nhìn.
Cô có thể nhìn rõ! Là yêu quái!
“Tất Phương, có yêu quái.”
Tất Phương ngồi trên ghế sô-pha uống trà ăn điểm tâm: “Tôi biết rồi, chỉ là tiểu yêu thôi, có lẽ nghe được tin gì đó nên đến tham quan.”
“Tham quan sao?” Cửa tiệm nhà cô trở thành địa điểm tham quan du lịch từ lúc nào vậy? Hứa Tâm An nhìn những con yêu quái đó, thấy dường như chúng rất muốn qua đây xem.
“Đáng tiếc không biết chúng là yêu quái gì.” Hứa Tâm An nói.
“Đối với cô có gì khác biệt sao?”
“Cũng đúng.” Cô không đánh nổi con yêu quái nào hết cả, “Chẳng lẽ chúng cũng muốn vào tiệm tham quan à?”
“Nếu cô lo lắng thì treo tấm bảng có dòng chữ xấu xí kia lên kìa.”
Chữ ai xấu! Hứa Tâm An treo tấm bản trước cửa, đám yêu quái vừa thấy quả nhiên chạy mất.
Buổi chiều ông Hứa Đức An đến trông tiệm, Hứa Tâm An kéo Tất Phương sang chỗ Long Tử Vy học pháp thuật, đến tối mới về nhà thì nghe cha Hứa hớn hở nói hôm nay buôn bán đắt hơn ngày thường, mọi người nhìn thấy tấm bảng “Cửa tiệm này không tiếp đón yêu quái” bèn lũ lượt vào đây xem thử. Ông nhanh nhẹn ôm một đống nến mẫu ra, bảo đó là bộ nến “Không tiếp đón yêu quái”, có cả bộ “Diệt muỗi, đốt hương, làm đẹp, tạo không khí lãng mạn”, với mác slogan là “Không có yêu quái, chỉ có người đẹp”, vì thế mà bán được rất nhiều.
Chuột béo gật đầu lia lịa, nói hôm nay nó cũng giúp đỡ đóng gói nên, nó có làm việc nên buổi tối có đủ tư cách ăn nhiều hơn rồi.
Hứa Tâm An: “…” Cha cô già rồi mà vẫn biết dùng những chiêu này.
“Việc làm ăn này vẫn phải nhờ vào cha.” Ông Hứa Đức An đắc ý nói: “Ngày mai cứ thế phát huy.”
Ngày hôm sau, Hứa Tâm An và Tất Phương lại đến chỗ Long Tử Vy học pháp thuật, lúc về nhà không còn nhìn thấy tấm bảng “Cửa tiệm này không tiếp đón yêu quái”, vừa vào nhà thì nhìn thấy vẻ mặt khổ não của cha cô.
“Con gái ơi, đừng treo tấm bảng đó nữa, đúng là có yêu quái đến đây.”
“A!” Hứa Tâm An giật nảy mình.
Lúc này chuông cửa vang lên “kính coong”, cha Hứa liền hạ giọng nói khẽ với Hứa Tâm An: “Đó, lại đến nữa rồi.”
Hứa Tâm An xoay đầu nhìn thấy cả đám thanh niên bước vào, cô liền đẩy kính xuống để xem, không nhìn rõ, vậy là người bình thường.
Đám thanh niên đó đi lượn một vòng cửa tiệm, một tên lên tiếng: “Tiệm nến này à?” Người khác trả lời: “Đúng là Hắc Tử gửi tấm hình cửa tiệm này lên nhóm chat mà, chiều hôm qua cậu ấy đi ngang qua thấy có tấm bảng “Cửa tiệm này không tiếp đón yêu quái”. Chẳng phải anh Mã bảo chúng ta rồi sao.”
“Tới đây tham quan thôi.”
Hai cha con Hứa Tâm An nhìn đám thanh niên này lượn lờ trong tiệm, một lúc sau thì đi mất. Hứa Đức An vỗ ngực nói: “Chỉ sợ chúng đập phá đồ trong đây.”
Hứa Tâm An: “…”
“Không được, phải treo tấm bảng kia để kéo khách mới được, mặc kệ tên yêu quái đó.” Cha Hứa không nỡ bỏ tấm bảng đó bèn viết thêm tấm khác, viết gì giờ nhỉ? “A! Viết ‘Trong tiệm có nam thần’.”
Chuột béo vẻ mặt vô tội ngồi trên bàn tính tiền, cha Hứa vừa viết vừa nói: “Không phải nói ngươi đâu mà hồi hộp.”
Hứa Tâm An: “…”
Cha Hứa phấn khởi chạy ra treo tấm bảng trước cửa, nói với con gái: “Yên tâm, Tất Phương có ở đây thì cha sẽ cất tấm bảng này đi.”
“Cha, dù Tất Phương không có ở đây thì cha vẫn treo được mà.” Hứa Tâm An nịnh nọt cha mình, ai dè lại bị lườm.
Hôm sau Hứa Tâm An kéo Tất Phương sang nhà Long Tử Vy học pháp thuật. Hai hôm nay Long Tử Vy đều rảnh rỗi nên muốn cô cố gắng học tập. Buổi chiều trở về nhà cô nhìn thấy cha lại đổi tấm bảng khác – “Cửa tiệm cổ quái”.
Xem ra “nam thần” không ở đây, không có ai đảm đương trọng trách đó nên cha tủi thân rồi.
“Bán buôn cũng kha khá.” Tâm trạng cha Hứa khá tốt.
“Được rồi.” Hứa Tâm An gật đầu: “Trong tiệm này đúng là có tên yêu quái già (*).”
(*) Cổ quái có nghĩa là kỳ lạ, nhưng có thể hiểu chệch theo nghĩa khác là “yêu quái già”.
“Ai già thế?” Tất Phương lườm cô.
Chuột béo đang ngồi dọn hàng không cẩn thận đi ngang qua trước mặt Tất Phương nên đành nhận ánh mắt lườm của anh, lập tức cứng đơ, vẫn giữ nguyên tư thế một chân bước ra một chân giơ trên không trung giải thích: “Không phải tôi, tôi vẫn còn trẻ lắm, mới có hơn ba trăm tuổi thôi.”
Tất Phương: “…”
Hứa Tâm An: “…”