Cao Kiến Nghiêu nghe xong, mãi không lên tiếng, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ. Qua một lúc lâu mới cất lời: “Kết giới liên hoàn dùng để đối phó với thần ma.”
Hứa Tâm An vội đáp: “Hắn dùng nó đối phó tôi. Tất Phương có thể làm chứng. Tôi không nói dối.”
“Bùa hộ thân Tất Phương tặng cô là gì?”
“Một phiến lông vũ.”
“Có tiện cho xem một chút không?”
Hứa Tâm An cân nhắc một đoạn, liền lôi sợi dây chuyền trong cổ áo ra. Cô không tháo nó xuống, chỉ đưa đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu.
Cao Kiến Nghiêu không chạm vào phiến lông vũ đó, chỉ nhìn nó một lát. Hứa Tâm An nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta, không đoán ra được ông ấy đang nghĩ gì. Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu khẽ gật đầu, Hứa Tâm An vội điều chỉnh lại dáng ngồi, cô thấy nhét sợi dây chuyền vào cổ áo thì có vẻ bất lịch sự, nên cứ để thế.
Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu nói: “Ta cần kiểm chứng lại.”
Hứa Tâm An hỏi: “Kiểm chứng thế nào?”
Cô thấy Cao Kiến Nghiêu khẽ vẫy tay, Hà Nghĩa lấy ra chiếc hộp gỗ vuông vúc vừa dài vừa hẹp từ chiếc tủ bên cạnh, đặt trước mặt Cao Kiến Nghiêu, vừa khéo cũng ngay trước mặt Hứa Tâm An.
Hộp gỗ được mở lắp, trong đó đầy hạt cát vàng.
Hứa Tâm An lập tức nhớ đến Long Tử Vy từng nối về Cao Kiến Nghiêu “Trong tâm có thiên nhãn có thể nhìn được quá khứ tương lai, tay chạm sa bàn có thể biết được may rủi họa phúc.” Hứa Tâm An nhìn vào hộp cát vàng ấy, thầm nghĩ không biết đó có phải vàng thật không nữa. Đúng rồi, ông ta có thể nhìn quá khứ tương lai, nói không chừng định dùng hộp cát này để thi triển pháp thuật – Cát ơi cát, nói cho ta biết mọi chuyện có phải như thế không, sau đó bề mặt cát sẽ hiện lên mấy chữ - “Không sai chính là như vậy”.
Hứa Tâm An ngồi yên theo dõi, tò mò muốn biết Cao lão tiên sinh làm thế nào để dùng cát xác minh tính chân thật trong lời nói của người khác.
Cao Kiến Nghiêu không hề nóng vội, ông kéo hộc tủ bên người, tìm kiếm một hồi rồi lấy một tấm bùa chú. Chú ấn trên bùa được vẽ bằng chu sa có hình dạng rất phức tap, Hứa Tâm An chưa từng nhìn thấy trong đống sách ở nhà bao giờ.
Tay trái Cao Kiến Nghiêu siết chặt lá bùa, tay phải viết ra câu chú, trong miệng không biết đang niệm cái gì, đột nhiên giơ tay trái lên, lá bùa đó bay lơ lửng trên không rồi biến thành bốn tấm bùa, tản ra bốn hướng. Hứa Tâm An chưa kịp hiểu gì, xoay qua xoay lại, nhìn chằm chằm bốn lá bùa, những lá bùa đỏ như mọc thêm cánh, bay đến bốn hướng trên vách tường, đính chặt trên đó.
Hứa Tâm An nhìn hết tấm này đến tấm kia, phát hiện mỗi tấm dính trên tường đều ở một góc độ y như nhau, ngay ngắn chỉnh tế, cô dám cược là nếu dùng thước đo nhất định vuông góc chín mươi độ. Kì lạ hơn, chúng không hề rơi xuống, Hứa Tâm An chớp mắt, thật muốn chạy sang đó xé xuống xem mặt sau tấm bùa có hồ dán hay không.
“Sau đó cần làm…” Hứa Tâm An vừa nói vừa quay sang nhìn Cao Kiến Nghiêu, chỉ là vừa xoay sang, chữ “gì” chưa kịp bay khỏi miệng thì đã nhìn thấy Cao Kiến Nghiêu vung tay vào hộp đựng cát, cát vàng bay về hướng cô.
Hứa Tâm An cả kinh, rụt đầu theo bản năng, giơ tay chân cản lại.
Nhưng cô không cảm nhận được vật gì chạm tới người mình,
Có điều dưới chân đột nhiên lún xuống, như thể đang giẫm lên vật gì đó. Hứa Tâm An cúi đầu xuống nhìn, không ngờ cô đang giẫm lên một đống cát dày.
Cô bèn ngẩng đầu.
Cát vàng mênh mông, cô như đang ở trên sa mạc.
Cô không còn nhìn thấy căn phòng, bàn, ghế, bác Vy, Cao Kiến Nghiêu, Hà Nghĩa và Đổng Khê.
Hứa Tâm An lúc thì kinh ngạc, lúc thì ngơ ngác, sau đó liền hiểu ra nhất định là ảo cảnh do Cao Kiến Nghiêu tạo ra. Vậy thì không có gì phải sợ nữa, lão tiên sinh đó là người tốt, bác Vy và Đổng Khê vẫn ở đây, không ai có thể làm hại cô cả. Hứa Tâm An yên tâm ngồi xem phong cảnh.
“Đẹp quá đi.” Không cần tốn tiền mà có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cơ hội quá tốt.
Chưa đắc ý được lâu, đột nhiên dưới chân lại bị lún sâu xuống, Hứa Tâm An cúi đầu nhìn, đôi chân cô bị chôn vùi trong đống cát. Càng ngày càng lún sâu hơn, chẳng mấy chốc đã ngập ngang đầu gối cô rồi, Hứa Tâm An gắng sức chân lên, kết quả càng nhún nhanh hơn.
Hứa Tâm An bất động, chân cô từ từ lún sâu hơn nữa, Hứa Tâm An bèn nói với cát vàng: “Được rồi, được rồi, đừng vội, ta biết chỉ là ảo ảnh thôi.”
Thoáng chốc, cát vàng đã ngập đến eo cô, Hứa Tâm An vừa nhìn quanh quẩn vừa suy nghĩ.
Trong căn phòng, hai tay của Cao Kiến Nghiêu nắm cát sa bàn, nhắm mắt cảm ứng.
Long Tử Vy bị nhốt trong Cảnh Giới Không. Bà có hơi căng thẳng, dùng pháp lực đối kháng. Cảnh Giới Không tương đối dễ dàng với Long Tử Vy, nhưng có lẽ vì biết đối thủ của mình là Cao Kiến Nghiêu nên bà không tránh được áp lực, thêm việc không biết tình hình của Hứa Tâm An nên lo lắng vô cùng, liền rơi vào thế bất lợi. Không gian càng ngày càng chật hẹp, ánh sáng cũng tối dần, không khí cũng dần cạn.
Cao Kiến Nghiêu khẽ lắc đầu, đúng là không làm nên chuyện lớn.
Ông không hề buộc họ rơi vào tình cảnh như thế nào, muốn đến nơi nào đều do tiềm thức của họ quyết định.
Có lẽ Long Tử Vy luôn nghĩ đến việc kiểm tra pháp thuật, nên mới rơi vào Cảnh Giới Không, bởi vì bà ta quá căng thẳng.
Hứa Tâm An ngược lại nghĩ thoáng hơn nhiều, Cao Kiến Nghiêu liền chú ý Hứa Tâm An kỹ hơn.
Cô ngồi trên sa mạc cát ngắm phong cảnh, nên ông ta cố ý tạo ra nguy hiểm, nhưng ông ta không cảm ứng được nỗi sợ hãi của cô, không ngờ một chút cũng không có. Điều này khiến ông kinh ngạc hơn việc Long Tử Vy căng thẳng.
Cao Kiến Nghiêu siết chặt nắm cát trong tay.
Hứa Tâm An rơi mạnh xuống dưới, chìm sâu trong đống cát.
Bóng tối chỉ xuất hiện trong chốc lát, thoáng chốc ánh mặt trời phản chiếu từ nước biển rọi lên khuôn mặt của Hứa Tâm An, cô đạp chân, quạt hai cánh tay bơi lên mặt nước, hít một hơi sâu, cười rộ lên, Tất Phương dạy không sai, phải nghĩ tới những thứ mình quen thuộc nhất, lún sâu trong cát không thoát được nhưng dưới nước thì được vì cô biết bơi mà. Cô rất thích đi biển, ánh mặt trời ấm áp, nước biển mát rượi, còn có thể thỏa thích ngắm trai xinh gái đẹp. Thậm chí khi đi biển cô còn muốn mở quán cà phê bikini ở đây, dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ thôi, cô không dám nói với cha mình.
Hứa Tâm An bơi đến gần bờ, tháo kính nhìn xung quanh, vẩy nước trên bề mặt kính, trong chốc lát kính đã sạch sẽ khô ráo, không cần phải lau nữa. Cô lại nhìn xuống quần áo của mình, quần áo cũng khô ngay lập tức. Quả nhiên chỉ là ảo cảnh. Hứa Tâm An thấy ảo cảnh này rất thú vị, cô bỗng thấy mình thật tài giỏi.
Sau đó cô không biết nên làm gì, bèn tùy ý ngồi trên bãi cát, cảnh tượng ở đây chính là bãi biển quen thuộc mà cô từng đến chơi, cô đã đến nơi này bốn lần rồi, lần nào cũng không muốn về. Cô từng ước rằng, một ngày nào đó có thể một mình ngồi trên bãi biển này yên tĩnh ngồi ngắm biển thì hay biết mấy. Thực tế đó chỉ là giấc mộng phù du, không ngờ Cao lão tiên sinh lại dùng ảo cảnh giúp cô đạt được ước nguyện của mình, cô hời quá rồi. Nghĩ thế, Hứa Tâm An bèn mỉm cười.
Cơ mặt Cao Kiến Nghiêu khẽ giật. Cô nhóc này sao lạo vui vậy nhỉ?
Ông ta không ngờ cô gái này có thể thay đổi tình cảnh chỉ trong thoáng chốc như thế, tuy nước và cát không phải là hai thứ đối xứng nhau, chúng lại có điểm giống nhau, đó là sự tồn tại song song giữa uyển chuyển và áp lực. Khi bị ngập nước trong nước hay cát đều sẽ bị ngạt thở, song khi chìm trong nước, thì có thể tự thoát được còn chìm xuống cát thì không. Nên nói cô ấy thông minh hay xảo trá đây? Không ngờ phiến lông vũ của Tất Phương mang uy lực lớn như thế. Cô ấy có thể vận dụng linh hoạt, cũng khá lắm.
Còn Long Tử Vy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bà nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở, Cao Kiến Nghiêu cảm giác được bà ấy đã bình tĩnh hơn. Tâm tĩnh thì phá giải Cảnh Giới Không đơn giản này đối với một pháp sư hàng ma có tư chất cao như Long Tử Vy dễ như trở bàn tay vậy.
Cao Kiến Nghiêu không ngăn cản bà, cũng không gia tăng bất kì chướng ngại nào. Hai tay ông nắm lại, đẩy cát trên bàn về một phía.
Bước kiểm tra sơ bộ đã kết thúc, phần tiếp theo sẽ do ông ấy kiểm soát.
Cảnh vật trước mắt của Hứa Tâm An và Long Tử Vy đều thay đổi.
Đường Phỉ Thúy, tiện nến Quang Minh.
“Tâm An.” Long Tử Vy lớn tiếng gọi, chạy đến bên Hứa Tâm An. “Con không sao chứ?”
“Không sao, con vẫn khỏe, như vừa mới đi du lịch về thôi ạ.” Hứa Tâm An nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Chẳng phải cảnh vật trong trong ảo cảnh chỉ có thể biến ra những vật dụng hay hoàn cảnh quen thuộc với người làm phép sao, Cao lão tiên sinh đã đến tiệm của con rồi sao?”
Long Tử Vy không hiểu sao Hứa Tâm An lại bảo là đi du lịch về, nhưng thấy cháu gái mình không xảy ra chuyện gì nên cũng an tâm, bà ấy không thắc mắc gì cả mà cất tiếng trả lời, “Cao lão tiên sinh chưa đến đây con ạ, đó là sự lựa chọn của con, ông ấy thấy điều này thông qua con đó.”
Lông trên người Hứa Tâm An dựng đứng hết cả, “Tức là bây giờ trong đầu con đang nghĩ gì thì ông ấy đều biết hết sao?”
Long Tử Vy cười nhạt, “Dĩ nhiên ông ấy không thần thông đến thế. Nghe nói Cao lão tiên sinh có thiên nhãn trong tâm, có thể nhìn được quá khứ tương lai của người khác, song chủ yếu là dựa vào việc cảm ứng từ cảm xúc, áp lực của con.” Bà thoáng dừng lại rồi bổ sung: “Bác cũng nghe nói. Nếu vận dụng ảo cảnh ở bậc cao, có thể khống chế nhân tâm, tạo ra tâm ma.”
Hứa Tâm An còn định hỏi thêm, đột nhiên nhìn thấy có người xuất hiện trước quầy tính tiền, bèn quay đầu lại nhìn, kinh ngạc hỏi: “Tất Phương. Sao anh lại đến đây? Tôi không sao, yên tâm đi.”
Tuy nhiên Tất Phương không để ý đến lời nói của cô, rất cao ngạc nói: “Tôi là Tất Phương.”
Hứa Tâm An ngây ngốc: “Hả?” Anh ta đang đùa gì thế?”
Tất Phương chau mày: “Cô không biết tôi sao?”
“Biết chứ!” Hứa Tâm An thật sự muốn lấy chổi đánh anh ta.
“Hỏa Thần Tất Phương.” Tất Phương nói.
Hứa Tâm An ngơ ngác nhìn anh ta.
“Tôi muốn Nến Hồn.” Thần sắc và tư thế của Tất Phương khẽ thay đổi, sau đó tiếp tục nói.
Đột nhiên Hứa Tâm An hiểu ra. Đây không phải là Tất Phương, đây là hồi ức của cô.
Cô khẽ chớp mắt. Tất Phương biến mất.
Nhưng vài giây sau anh ta lại đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt cô. “Cô là chủ tiệm hay người làm công?”
Lần này Hứa Tâm An hiểu rồi, chắc chắn đây là hồi ức của cô.
Thời gian có chênh lệch, cũng không theo thứ tự, xuất hiện vài hình ảnh gián đoạn, không liền mạch, song đây quả thật là hồi ức của cô.
Hứa Tâm An nhìn sang Long Tử Vy, bà cũng đang nhìn cô, dường như vẫn chưa phát hiện đang xảy ra chuyện gì.
Hứa Tâm An đang định hỏi: “Bác có nhìn thấy Tất Phương không, nhìn thấy những hình ảnh lướt qua kia không” thế nhưng còn chưa lên tiếng thì đột nhiên Tất Phương xuất hiện phía sau cô, giúp cô đeo sợi dây chuyền lông vũ.
Hứa Tâm An chợt nắm chặt sợi dây chuyền trước ngực theo bản năng, chỉ có một sợi thật sự mà thôi, không có sợi vừa nãy.
Tất Phương ở phía sau biến mất, giây tiếp theo đột nhiên xuất hiện trước mặt cô lần nữa.
“Sức lực cô đánh tôi dư sức đối phó với bất kì sát thủ khác.” Tất Phương nhìn cô mỉm cười.
Trong đầu Hứa Tâm An bỗng dưng xuất hiện ánh sáng, cô rất tức giận. Thì ra Cao Kiến Nghiêu có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, là do nhìn lén hồi ức của người khác.
Ông ta chưa hề thông báo, cũng không hỏi ý kiến của cô đã đột nhiên xâm nhập vào hồi ức của cô như thế, Hứa Tâm An thấy sự riêng tư của mình bị xâm phạm, giống như một người khỏa thân bị người khác dòm ngó. Cô bừng bừng lửa giận, hoàn toàn không thể khống chế.
Chỉ có một giây thoáng qua, cô lại ngồi trước mặt Cao Kiến Nghiêu, nhìn thẳng vào ông ta.
Cảnh tượng trước mắt lướt qua trong tích tắc.
Cô lại trở về tiệm.
Cô không biết một giây lúc nãy là hiện thực hay là hồi ức, là cô trở về căn phòng đó hay là đó chỉ là hồi ức của cô. Thậm chí cô còn chưa rõ Cao Kiến Nghiêu định làm gì.
“Tâm An, ta là bác của con.”
Hứa Tâm An nghe thấy Long Tử Vy đang đứng trước mặt mình nói chuyện. Cô xoay đầu lại, Long Tử Vy bên cạnh hỏi cô: “Sao thế?”
Hứa Tâm An lắc đầu, cô không muốn bị Cao Kiến Nghiêu nhìn trộm, quả thật rất khó chịu! Hứa Tâm An nắm chặt nắm đấm, chửi bậy trong bụng.
Ở trong phòng Cao Kiến Nghiêu tái xanh mặt. Giới trẻ bây giờ đều ngông cuồng không có quy củ như thế sao! Ông ta bình tĩnh lại, cố gắng phớt lờ những lời ông ta nghe không hiểu nhưng biết rõ là đang mắng mình, cũng áp chế cơn giận của Hứa Tâm An đang ảnh hưởng tới bản thân. Cao Kiến Nghiêu đang cảm ứng với Hứa Tâm An, song tâm trạng của cô thì quấy nhiễu ông ta.
Đổng Khê và Hà Nghĩa ở phía sau Cao Kiến Nghiêu trông thấy vậy đều kinh ngạc nhìn nhau. Lúc nãy bàn tay đang nắm cát của sư phụ bỗng khựng lại, dường như đang chịu sự ngăn cản của ai đó, khoảnh khắc đó dường như có vật gì lượn lờ quanh đây, nhưng lại như không xảy ra chuyện gì. Lúc sư phụ bày bố trận pháp, chưa từng xảy ra chuyện như thế. Hai người bọn họ không phát giác xung quanh có dị tượng gì. Hà Nghĩa lại nhìn về bùa chú phong ấn bốn góc trên tường, không hề lay động, không chút tổn hại. Những đệ tử bên ngoài cũng không gọi điện báo Tất Phương có hành động kì quái nào cả, như thế chắc là không xảy ra chuyện gì cả.
Hà Nghĩa nhìn sư phụ mình, lúc này Cao Kiến Nghiêu đã khôi phục lại bình thường, vẫn tiếp tục vung cát làm phép, động tác dứt khoát, những hạt cát li ti lọt qua khe hở giữa những ngón tay, giống như thời gian đang trôi qua từng phút từng phút một.
Còn Hứa Tâm An đang hỏi Long Tử Vy: “Chúng ta làm sao mới thoát được ảo cảnh này? Nơi này là đâu? Con phải rời khỏi, cho ông lão kia một trận!”
Long Tử Vy kinh ngạc ngơ ngác mở to đôi mắt. Lão già nào? Đánh một trận? Đã xảy ra chuyện gì?