Trong lúc mơ màng, Tô An Ninh nghe thấy một tiếng động mạnh mẽ vang lên bên tai, giãy giụa mở mắt, ngay sau đó, một trận đau đớn quét qua cả người, một tiếng rên rỉ không tự giác từ trong miệng Tô An Ninh bật ra.
Không suy nghĩ nhiều, Tô An Ninh trực tiếp vận khí, bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể chạy khắp kinh mạch, phục hồi vết thương từ trong ra ngoài, lần này bị hãm hại rơi xuống vách núi đen, là do cô bất cẩn! Nếu không phải trong giấy phút cuối cùng dùng bí thuật cứu mạng, chỉ sợ hiện tại cô đã không còn sống!
Khẽ thở nhẹ một hơi, đã sự dụng bí thuật, lại phục hồi vết thương cho cơ thể này, linh lực trong cơ thể cô đã ít lại càng ít, cô vẫn nên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khôi phục linh lực mới được, bằng không đợi đám người kia đến tìm, thì cô không có cách nào đối phó với bọn họ rồi.
Đôi mắt quét một vòng xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đồ trang trí nơi này thật kỳ quái?
"Chị, chị tỉnh rồi! Chị cảm giác thế nào?" Một cậu bé nhanh chóng chạy tới, hưng phấn nhìn chằm chằm Tô An Ninh.
"..." Nghe người trước mắt gọi mình là chị, Tô An Ninh cảm thấy choáng váng, đúng vậy, cô dùng bí pháp vì bản thân mình đổi một cơ thể mới.
"Không sao." Tô An Ninh đúng dậy, nghiêm túc xem xét hoàn cảnh chung quanh, đi ra khỏi cửa, Tô An Ninh đến bên ngoài phòng khách, khi nhìn vào cách trang trí hoàn toàn khác với nhận thức, cả người Tô An Ninh cứng đờ, sau đó bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể tính toán.
Một lát sau, trong mắt Tô An Ninh lóe lên một cảm giác phức tạp, thời gian không gian nơi này cùng với nơi đó của cô chênh lệch rất xa, muốn trở về cũng không phải không được, chỉ là linh lực còn sót lại trong cơ thể cô bây giờ, muốn vượt qua thời gian căn bản là không có khả năng!
Bây giờ cô cần phải nhanh chóng tìm ra phương pháp bổ sung linh lực của mình, nhắm mắt, im lặng cảm nhận linh lực trong không khí, nửa ngày trời một chút động tĩnh cũng không có...
Hai mắt Tô An Ninh mở to, chẳng lẽ thế giới này không có linh lực? Không... nhất định có, nếu không có linh lực, thì linh hồn của cô làm sao tới được thế giới này, nhưng mà trong không khí không cảm nhận được linh lực, vậy khởi nguồn linh lực ở chỗ nào?
Khẽ thở dài một hơi, cảm xúc Tô An Ninh bình tĩnh lại, dù sao bây giờ kẻ thù của cô cũng không ở chỗ này, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt lấy lại sức, còn chuyện linh lực có thể chậm rãi nghĩ cách.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tô An Ninh quay đầu nhìn về phía cậu bé vừa chạy tới: "Tên của em là gì?"
Cậu bé lập tức khẩn trương nhìn Tô An Ninh nói: "Em tên là Tô An Tân, chị, chị quên em rồi sao?"
Thấy Tô An Ninh dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, oa một tiếng, khóc to: "Chú bác sĩ nói chị về sau có thể để lại di chứng, chị, chị trở nên ngốc rồi, làm sao bây giờ?"
Nhìn cậu bé khóc lóc, trong mắt Tô An Ninh có chút bực bội, mở miệng giáo huấn: "Đừng khóc, thật ầm ĩ!"
Cậu bé nghe Tô An Ninh nói xong lập tức ngừng khóc lóc, thút thít nhìn Tô An Ninh: "Chị, giờ chị còn nhớ em không?"
"Tô An Tân." Tô An Ninh gọi.
"Dạ, dạ..." Tô An Tân lập tức gật gật cái đầu nhỏ.
Tô An Ninh thấy vậy đang muốn hỏi thêm chút chuyện, ngoài cửa bị đập thật mạnh, nghe thấy tiếng Tô An Tân lập tức trốn ra đằng sau Tô An Ninh, tiếng nói run rẩy: "Bác gái lại tới nữa."
"Đến làm cái gì?" Tô An Ninh cau chặt mày, đừng nói lại một chuyện phiền toái nữa.
"Bọn họ muốn cướp phòng ở mà ba mẹ để lại cho chúng ta, đuổi chúng ta đi!" Tô An Tân nhỏ giọng nói.
Tô An Ninh nhìn Tô An Tân một cái, đi tới chuẩn bị mở cửa, lại không nghỉ tới bị Tô An Tân ôm đùi thật chặt: "Chị, đừng mở cửa, mở cửa rồi bọn họ lại muốn đánh hai chị em chúng ta."
"Ý của em là lúc trước bọn họ đánh chị bị thương?" Tô An Ninh chỉ vào đầu mình nói, lúc nàng vận chuyển linh khí, thì phát hiện tổn thương trên đầu khá nghiêm trọng.
Tô An Tân gật đầu, giống nhưng nghĩ tới chuyện gì, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Tô An Ninh nghe thấy vậy, gỡ tay Tô An Tân ra, đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đầu tiên người phụ nữa trung niên hơi sửng sốt, sao đó lập tức nghênh ngang đi vào nhà, quay đầu nhìn Tô An Ninh nói: "Con nhỏ chết tiệt, đến tận bậy giờ mới chịu mở cửa."
"Có chuyện gì?" Tô An Ninh lạnh nhạt dò hỏi.
Người phụ nữ trung niên khinh miệt xì một tiếng, nhìn Tô An Ninh hung tợn nói: "Con nhỏ thối, nhanh đem giấy chứng nhận bất động sản ra đây cùng tao đi sang tên, bằng không tao cho mày ăn khổ chịu không được, một con nhóc như mày cũng không nuôi nổi em trai, đem phòng ở đưa cho bọn tao, bọn tao sẽ giúp mà đưa An Tân đến trường, còn chuẩn bị đồ cưới cho mày..."
Tô An Ninh nghe xong, cười nhạt.
Nhìn thấy thần sắc Tô An Ninh, người phụ nữ trung niên thẹn quá hóa giận: "Mày cười cái gì?"
"Tướng mạo chanh chua, đối người khắc nghiệt, tiền tới tay bà rồi, bà còn đối tốt với tụi tôi sao? Gò má gầy yếu, xương cốt lồi lên, không có tướng thịt đầy đủ, tiền đến trong tay bà cũng không giữ được, tiền bán phòng ở trong tay bà không được bao lâu liền mất hết, vậy thì đưa làm gì đây?" Tô An Ninh chăm chú nhìn mặt người phụ nữ trung niên, sâu kín nói.
Mặc dù cô là ngôn linh sư, nhưng cũng học thêm một chút ngoài lìa, chính vì muốn hù dọa người một chút, đến thời điểm cho dù người ta có xui xẻo, cũng sẽ không trách tới trên đầu cô.
"Mày nói bậy bạ gì đó?" Người phụ nữ trung niên này chính là bác gái Kế Thiến của Tô An Ninh, nhìn Tô An Ninh bằng vẻ mặt ghét bỏ, chẳng lẽ nó bị đập đầu đến ngu ngốc luôn rồi, thế nào lại giống thần côn đây?
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như bà mà có tiền còn tới mưu tính phòng ở nhà chúng tôi sao, hơn nữa, bà nên trở về nhà xem tôi nói có đúng sự thật không, bởi vì rất nhanh trong nhà bà sẽ mất một khoản tiền lớn." Tô An Ninh nguyền rủa mà không cảm thấy áp lực, người trước mắt này có thể ức hiếp một đôi chị em không còn ba mẹ thì tâm địa cũng chẳng tốt hơn chút nào.
Nghe vậy, ánh mắt Kế Thiến đột nhiên thay đổi, nhìn Tô An Ninh chằm chằm, có vẻ như đang đánh giá tính xác thực trong những lời nói của cô, con nhỏ thối này điên thành cái dạng gì rồi? Làm sao lại nói bậy nói bạ thế này.
Đúng lúc này, di động của Kế Thiến đột nhiên vang lên.
"Alo..."
"..."
"Cái gì, tốt, tôi lập tức về ngay đây!" Kế Thiến nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó đầu cũng không quay lại rời đi.
Nhìn bóng dáng Kế Thiến rời đi, Tô An Ninh chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Tô An Tân phía sau, trong mắt hiện lên một tia rối rắm.
Nguyên chủ đã chết, cho nên cô mới có thể nhập vào thân thể này, nhưng vạn vật đều có tuần hoàn, cô có thế chiếm được thân thể này làm chỗ đặt chân, vậy cũng nhất định phải gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ, đứa trẻ này....
"Chị..." Cảm xúc của đứa bé mẫn cảm, Tô An Tân thấp thỏm nhìn Tô An Ninh, nó có thể cảm giác được chị gái mình có gì đó không giống trước đây.
"Lấy ngôn linh sư chi danh tuyên thề, tôi, Tô An Ninh, sẽ bảo vệ em thật tốt! Đến ngày trưởng thành, chính là lúc chia tay!" Tô An Ninh nhìn Tô An Tân, yên lặng nói lời tuyên thề, hai tay ở không trung làm một cái kết ấn, tiếp theo ấn một cái trên đầu Tô An Tân.
Tô An Tân nhìn động tác của Tô An Ninh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại òa một tiếng lại khóc to, chị thật bị đánh thành ngốc luôn rồi!
Tô An Ninh nhìn bộ dạng khóc non nỉ của Tô An Tân, mày nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ: Hắn khóc cái gì?
Chưa kịp nghĩ kỹ, bụng Tô An Ninh "cô cô" kêu lên, tầm mắt kiếm một vòng trong phòng, lại nhìn về phía Tô An Tân hỏi: "Chỗ nào có đồ ăn?"
"Chị có mua đồ gì đó để trong tủ lạnh." Tô An Tân nghe được lời này, dừng khóc, lại do dự nhìn thoáng qua Tô An Ninh.
" Tủ lạnh? Chỗ nào?" Tô An Ninh hỏi.
Tô An Tân nhìn thoáng qua Tô An Ninh, lại muốn khóc, chị thậm chí ngay cả tủ lạnh là cái gì cũng không biết!
Lại nhớ đến ánh mắt nghiêm nghị vừa rồi của Tô An Ninh, Tô An Tân nghẹn ngào đem nước mắt thu lại! Nó là con trai, ba ba nói, muốn nó chăm sóc cho chị gái.
Lấy tay lau khô nước mắt, ngón tay nhỏ thẳng tắp chỉ về phía tủ lạnh.
Tô An Ninh nhìn chằm chằm Tô An Tân hốc mắt ướt át nửa ngày, mới theo hướng ngón tay nhỏ chỉ đi tới tủ lạnh.
Tuy nhiên, cô cũng đang âm thầm ở trong lòng suy nghĩ, em trai tiện nghi của cô quá yếu, có nên rèn luyện hay không, nếu nó mạnh mẽ hơn một chút, tự lực cánh sinh sẽ sớm hơn?
Nghĩ vậy, bản thân Tô An Ninh đã mở tủ lạnh ra, cảm giác hơi lạnh phả vào mặt, đáy mắt lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa, những thứ này ngược lại thật thuận tiện.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong, Tô An Ninh cầm ra mấy thứ cùng một ít thịt, quay đầu nhìn về phía Tô An Tân nói: "Nhóm lửa, có biết không?"
Tô An Tân lập tức gật đầu, lọ cọ chạy tới chỗ bếp gas, lập tức vặn lửa.
Tô An Ninh đứng một bên nhìn, đem động tác của Tô An Tân lặng lẽ ghi nhớ.
Sau khi đem bếp tắt, Tô An Ninh bắt đầu nhanh chóng rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, một lát sau, hai bát mì trong suốt được ra lò.
Tô An Tân ăn mì ngon trong miệng, vô thức ngước nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của chị gái, chị thật trở thành ngốc rồi sao?"
Cái đầu nho nhỏ của Tô An Tân căn bản là không thể hiểu được đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đối với sự đánh giá của Tô An Tân, Tô An Ninh một chút cũng không để ý, chuyện cô quan tâm nhiều hơn là thế giới mà cô đang ở.
Ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, mọi thứ ở đây đều quá xa lạ đối với cô, nếu muốn sống sót ở đây, cô cũng phải hiểu biết thật tốt về thế giới này.
Ánh mắt Tô An Ninh trở nên sâu thẳm, phương pháp nhanh nhất chính là thăm dò kí ức của nguyên chủ...