Mấy tiếng sau hai chị em Tô An Ninh và Tô An Tân đã đặt chân tới Đế Đô.
Đến thành phố lớn phồn hoa, hai mắt Tô An Tân tỏa sáng lấp lóe nhìn những tòa nhà cao tầng.
Tuy rằng Tô An Ninh đã sớm biết thế giới này cùng thế giới trước của cô không giống nhau, nhưng thấy vô số đồ vật mới lạ đã làm đổi mới nhận thức của cô về thế giới này.
Đến khác sạn đã liên hệ đặt phòng từ trước, Tô An Ninh cùng Tô An Tân vượt qua buổi tối đầu tiên ở Đế Đô.
Sáng sớm ngày thứ hai, để Tô An Tân một mình ngốc ở khách sạn,Tô An Ninh tới cửa hàng kinh doanh mua điện thoại mới cùng đăng kí một thẻ sim, bắt đầu liên lạc với chủ nhà muốn cho thuê trên trang web.
Đối với trang web tập trung tin tức này, Tô An Ninh cảm thấy rất cần thiết, tốt hơn so với cô trước kia, khi ra ngoài lang bạt ban đêm tìm không tới quán trọ, phải lấy trời làm màn, đất làm chiếu thì tốt hơn rất nhiều.
Cả ngày trời, Tô An Ninh xem vô số nhà ở, tiểu khu, sau khi tổng hợp lại tất cả điều kiện hoàn cảnh lại, cuối cung cũng chọn được một nhà ở trung cư hơn bảy mươi mét vuông, mọi thứ bên trong đầy đủ, tuy địa lý có chút xa, nhưng tốt xấu gì cũng ngay cạnh bến xe bus có phương tiện đi lại, xác định giá cuối cùng là năm ngàn một tháng, trả trước nửa năm.
Sau khi giao tiền đặt cọc xong Tô An Ninh tới khác sạn đón Tô An Tân đến nhà mới, Tô An Tân cả ngày uể oải rốt cuộc thoải mái lên.
"Không có bác gái, rốt cuộc chị không cần bị đánh nữa, thật tốt!" Tô An Ninh đang thu dọn đồ đột nhiên nghe được những lời này, nhìn hai mắt Tô An Tân sáng lấp lánh, trong lòng hơi gợi sóng. Sờ sờ đầu Tô An Tân, nhưng không nói gì.
Cảm giác chị gái thân mật đối với nó, trên mặt Tô An Tân không khỏi nở nụ cười sáng lạn, từ khi chị gái tỉnh dậy cho tới giờ chưa từng đối với nó như vậy, hơn nữa chị cũng không biến thành ngốc đâu!
Trước đây Tô An Tân đã từng thấy qua người ngốc, người ngốc đó không giống chị chút nào, tuy chị có trở nên hung dữ chút, nhưng chị không có chuyện gì thật tốt! Nghĩ vậy, động tác cả người Tô An Tân trở nên nhẹ nhàng.
Làm vệ sinh xong, sắp xếp lại hành lý thật tốt, Tô An Ninh dẫn Tô An Tân đến siêu thị trong tiểu khu mua thêm một ít nguyên liệu bổ sung tủ lạnh xong, sau đó Tô An Ninh liền ngồi trước bàn trong phòng mình, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tương lai.
Tuy rằng trong tay cô có hơn 100 vạn tiền bán phòng ở, nhưng cô biết đây là tiền nguyên chủ để lại cho Tô An Tân, bây giờ cô dùng chút tiền này xem như là mượn trước, nhiệm vụ trước hết bây giờ cô phải tìm cách bổ sung linh lực, ngoài ra còn phải nhanh chóng tìm biện pháp kiếm sống.
Chỉ là, cô có được kí ức của nguyên chủ, nhưng mà những việc mà trước đây nguyên chủ có thể làm, cô không hiểu.
Như vậy xem ra cô chỉ có thể dùng bản lĩnh của mình tới kiếm tiền?
Cô sẽ làm cái gì đây?
Trong lòng Tô An Ninh yên lặng nghĩ: Ngôn Linh Sư miệng quạ đen? "đoán mệnh" phối hợp với miệng quạ đen? Còn một ít võ công kỹ năng cần thiết xông xáo giang hồ.... mấy cái này có thể kiếm được tiền không?
Tô An Ninh xoa ấn huyệt thái dương cảm thấy thật đau đầu. Tuy rằng bây giờ ở thế giới này không có kẻ thù uy hiếp, nhưng cô cũng trở thành người "không giống gì khác"?
Đứng dậy đi tới phòng Tô An Tân, nhìn Tô An Tân đang ngủ, Tô An Ninh liền ra khỏi phòng, cô nên hiểu thêm một ít chuyện xung quanh mình rồi lại tính tiếp? Nếu không được, cũng chỉ có thể dùng bằng cấp của nguyên chủ tìm công việc, đến lúc đó phải làm cái gì chậm rãi mòm mẫm đi.
Sau khi tìm hiểu bảy tám phần hoàn cảnh xung quanh tiểu khu xong, Tô An Ninh vừa ra khỏi tiểu khu đã thấy bến xe bus, dựa vào kí ức trong đầu tìm kiếm một vòng xung quanh bến, thời điểm nhìn thấy hai chữ phố cổ, trong đầu Tô An Ninh hiện lên những hình ảnh quen thuộc, tâm niệm lên xe bus đi tới phố cổ.
Sau khi xe bus tới bến, Tô An Ninh xuống xe, khi nhìn thấy những kiến trúc quen thuộc đáy mắt léo lên một chút hoài niệm, cho dù sống ở nơi này nhiều phương tiện rất thuận lợi, nhưng cũng không thể so được với quê hương trong trí nhớ của cô, cô có chút nhớ nhà, tuy rằng trong nhà chỉ có một người là cô.
Hô! Trong lồng ngực thở ra một ngụm khí đục.
Đã tới thì an tâm ở lại. Trong lòng Tô An Ninh nhớ kỹ những lời này, bắt đầu đi dạo phố cổ.
Bên tai không ngừng truyền đến đủ loại tiếng ồn ào hét to.
"Cô gái có muốn tới xem món đồ cổ này không, đây là bảo vật gia truyền nhà tôi đó."
"Cô gái, tới chỗ tôi này...."
Tô An Ninh không chớp mắt đi sâu vào bên trong, cuối cùng dừng chân trước một quầy hàng đoán mệnh tận trong góc.
Đoán mệnh cũng có thể kiếm tiền sao?
"Cô gái, muốn tính một quẻ sao?" Ông lão đoán mệnh vuốt vuốt nhúm râu trắng của mình, ra vẻ cao thâm.
"Bao nhiêu tiền?"
"Tùy cô vui vẻ thôi, nếu đoán đúng cho tôi nhiều một chút, tính không đúng không cho cũng được, gặp được nhau đã là có duyên rồi." Ông lão cao thâm khó đoán nói.
Tô An Ninh nhìn lướt qua ông lão, tới trước mặt hắn ngồi xuống nói: "Tính đi!"
Thấy tình huống này, ông lão nói gì, lấy ra một tờ giấy cùng một cái bút lông để trước mặt Tô An Ninh: "Tùy tiện viết một chữ đi!"
Tô An Ninh bình tĩnh viết xuống một chữ "Thiên"
Nhìn chữ này, ông lão nhìn mặt Tô An Ninh, im lặng một lát tiếp tục nói: "Hỏi cái gì?"
"Sự nghiệp."
"Thiên vấn sự nghiệp, cô không lộ mặt rất khó, thỉnh thoảng sẽ có người tạo ra khó khăn cho cô, bất quá chỉ cần vượt qua một cửa đầu tiên, nếu có thể kiên trì tiếp tục vượt qua tất cả khó khăn, sự nghiệp chắc chắn sẽ thành công! Tôi thấy từ tướng mạo của cô cũng là mệnh đại phú đại quý, không cần lo lắng về sự nghiệp, tổng hợp lại cho thấy khả năng trong hai năm này sự nghiệp có sảy ra chút vấn đề, nhưng qua hai năm, nhất định một bước lên trời." Ông lão đoán mệnh chắc chắn nói.
Nghe xong lời ông lão đoán mệnh nói, Tô An Ninh nhướng mày: "Hai năm sau không chuẩn còn có thể tìm thấy ông sao?"
"Nếu cô không tin lời tôi nói, vậy coi nhưng tính miễn phí cho cô đi!" Ông lão thời dài, nói xong, cũng không nhìn Tô An Ninh, cầm tờ giấy cô vừa viết cất đi.
Tô An Ninh cười khẽ một tiếng, cầm tờ 100 nguyên đặt lên bàn trước mặt ông lão: "Tiền này cho ông, cho tôi một quầy trong chốc lát."
"A?"
"Tôi cũng muốn đoán mệnh chơi."
"Loại chuyện này cũng có thể chơi sao? Hoang đường!" Ông lão tức giận nói.
"Nếu ông không muốn, tôi tới tìm người khác." Nói xong Tô An Ninh đứng dậy, chuẩn bị đem tờ 100 nguyên cầm về.
Ông lão ngay lập tức đè lại 100 nguyên, nhìn Tô An Ninh: "Chỉ một tiếng."
Tô An Ninh khống có ý kiến.
Một lát sau, Tô An Ninh ngay ngắn ngồi vào chỗ của ông lã đoán mệnh lúc trước.
Tô An Ninh trực tiếp cầm bảng viết hai chữ "tùy duyên" của ông lão đoán mệnh sửa thành "tính mệnh một lần một ngàn, không chuẩn không lấy tiền".
Tấm bảng vừa viết ra nhưng thật sự hấp dẫn không ít người, nhưng nhìn số tiền trên bảng, lại nhìn mặt Tô An Ninh, bắt đầu nghị luận, tính mệnh sư trẻ tuổi, còn đắt như vậy, tính có thể chuẩn sao?
Đối với ánh mắt ngoài nghi của mọi người, vẻ mặt Tô An Ninh vẫn bình tĩnh.
Một lát sau rốt cuộc có một người ngồi xuống trước mặt cô.
"Cậu muốn tính cái gì?" Tô An Ninh nhìn người ngồi trước mặt hỏi.
"Tính tình yêu!"
Tô An Ninh nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của người này, rồi mở miệng nói: "Hẳn là cậu vừa mới cùng bạn gái chia tay, hơn nữa mỗi người bạn gái đều sẽ nói lời chia tay với cậu."
Nghe được lời Tô An Ninh nói, chàng trai đoán mệnh trừng to hai mắt nhìn: "Làm sao cô biết?"
"Từ khuôn mặt của cậu nhìn ra, ngoài vầng trán rộng lộ ra bên ngoài, giữa hai lông mày của cậu quá cách xa, hơn nữa ở giữa trũng, mắt to, lông mày loạn, con ngươi lồi... Khía cạnh nào cũng cho thấy cậu không phải là một người chung thủy trong tình yêu, cậu thường không chịu được cám dỗ của những người phụ nữ, đào hoa nhiều, cho nên không có biện pháp hoàn hảo trong tình yêu!" Tô An Ninh nói xong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
Hắn cũng muốn nói chuyện tình yêu tốt đẹp sau đó kết hôn sinh con, nhưng mỗi lần đều có chuyện hoặc ngoài ý muốn gì đó sảy ra, bậy giờ thấy Tô An Ninh thật sự có thể chính xác nói ra, thật sự đem Tô An Ninh trở thành cứu tinh, hắn hôm nay vừa vặn đi tới nơi này, vị đại sư trước mắt này căn bản không có khả năng gặp qua hắn.
"Cậu tên gọi là gì?"
"Mộc Triệu Tịch."
"Mộc Triệu là đào, ý chỉ đào hoa, tịch thông tịch, tịch giả làm trọng, ý chỉ nhiều, tên là đào hoa nhiều, cũng khó trách không cưỡng lại được dụ hoặc đào hoa, nếu muốn ngăn cản đào hoa, Vậy thì đổi tên đi." Tô An Ninh nói thẳng.
"Vậy đại sư, nên đổi tên là gì mới tốt?" Chàng trai gấp gáp hỏi.
"Mộc Triệu Ngăn, ngăn ý chỉ chặn, đào hoa chặn, ngoài ra còn có ý vượt qua, có thể nở hoa kết trái, chúc cậu sớm ngày tu thành chính quả." Tô An Ninh trả lời, nếu người này thật sự đổi tên, vậy cô có tính là cứu lại không ít thiếu nữ bị ngoại tình không?
"Tôi trở về lập tức đổi tên." Chàng trai kích động nói, sau đó từ trong ví tiền lấy ra mười tờ nột trăm nguyên giá trị lớn đặt lên bàn trước mặt Tô An Ninh: "Cảm ơn đại sư."
Nói xong, chàng trai nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tô An Ninh bình tĩnh mà đem tiền cất đi, ngẩng đầu nhìn quần chúng vây xem nói: "Mọi người còn ai muốn tính sao?"
"Tôi tới thử xem." Một bác gái nhanh chóng chiếm lấy vị trí trước mặt Tô An Ninh, bà cũng không còn cách nào khác rồi, cứ coi như ngựa chết thành ngựa sống mà chữa đi!
......
Liên tiếp mấy người tiếp theo, Tô An Ninh đều đem tình huống trước mặt mà họ gặp phải nói ra, thấy được phản ứng của những người lên thí nghiệm, vì vậy, quần chúng vậy xem ngày càng nhiều, bọn họ ngay từ đầu chết lặng đến không thể tin.
Nhìn mọi người sau khi tính mệnh xong, cam tâm tình nguyện lấy ra một ngàn, trong lòng không ít người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, trong số bọn họ cũng có một số người xác định gặp một ít phiền toái, bỏ ra một ngàn nguyên là có thể giải quyết một chút phiền toái cũng rất tốt, lại nói, không phải không chuẩn không lấy tiền sao?
Làm tốt tâm lý chuẩn bị, bọn họ bắt đầu đứng trước quầy của Tô An Ninh, xếp hàng.
Khi ông lão đoán mệnh trở về, nhùn thấy một màn trước quầy nhà mình, quả thực chính là trợn mắt há mồm!
Vì sao việc làm ăn của ông chưa bao giờ tốt như vậy? Cô gái xinh xắn này so với "cao nhân" là ông còn được nhiều người tin tưởng hơn sao?
Lúc này vừa vạn Tô An Ninh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ông lão đoán mệnh đứng một bên, lại nhìn thời gian, đã sắp tới một giờ.
Cô là người tôn trọng giao ước!
Tính xong một người cuối cùng, đối với một ít người phía sau xin lỗi nói: "Đã đến giờ, tính mệnh ngày hôm nay kết thúc."
"Vậy đại sư, khi nào thì cô lại đến." Người xếp hàng phía sau có chút khẩn trương hỏi.
Tô An Ninh bình tĩnh cất tiền, từ trong vòng vây của mọi người đi ra, vừa nói: "Buổi sáng ngày mai lại tới một tiếng." Nếu tính mệnh có thể kiếm tiền, vậy thì tạm thời cứ tính đi!
Nói xong, bóng dáng Tô An Ninh đã nhanh chóng biến mất.
Nhìn phương hướng Tô An Ninh rời đi, mọi người đứng tại chỗ mới phản ứng lại, trong lòng buồn bực nghĩ: Buổi sáng ngày mai lúc mấy giờ?
Mà lúc này một chàng trai trẻ lặng lẽ từ trong đám người chui ra, xem đoạn video mà mình vừa mới quay được, trong ánh mắt không khỏi lộ ra tính toán nho nhỏ, nếu đăng video này lên mạng, không biết có bao nhiêu lượt xem a?