Yên Liễu Liễu bị hắt nước đến tỉnh lại
Một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, hơi lạnh thấu xương trộn lẫn đau đớn phút chốc chảy khắp toàn bộ thân thể.
Tay nàng bị dây tiên tác trói lại, cả người đều là vết roi lớn nhỏ, trên bạch y rách nát nhuộm đầy màu máu đậm nhạt có đủ, đã không nhìn ra màu sắc vốn có.
Trong cổ họng có máu chảy ra, nàng buồn bực ho khan một tiếng, nuốt máu trở về: "Nước trong Dao trì trân quý, đem hắt lên người ta như vậy, các ngươi không ngại làm bẩn thiên vật sao?"
"Yên Liễu Liễu, ngươi cũng biết mình không xứng sao?"
Một thiếu niên tiên quân đỏ mắt cao giọng mắng: "Thứ tâm địa rắn rết ngươi, ai cho ngươi lá gan dám thiêu tiên thể của Thượng tiên? Ngươi đáng bị rút hết tiên cốt, đẩy khỏi tiên đài, chết trăm lần không đáng tiếc!!"
"Ây da Nhận Mộc tiểu tiên chớ có nói nhảm với ả ta làm gì, cứ trực tiếp rút tiên cốt của ả là xong." Có tiên quan tức giận chỉ trích: "Năm đó tiên ma chi tranh, Đấu Tinh Thượng tiên vì bảo vệ tiên tộc ta mà chết trận, các Thượng tiên khác tận lực cố gắng mới bảo tồn được tiên thể người, hiện giờ lại bị một ngọn lửa thiêu rụi, thật sự là, thật sự là...."
Có lẽ lời nói tiếp theo quá thô bỉ, tiên quan kia chỉ phồng má trừng mắt nhìn Yên Liễu Liễu, trong miệng vẫn không cách nào nói xong những lời thô bỉ còn lại.
Yên Liễu Liễu nhấc mí mắt lên, thấy bọn họ đều đang bày ra vẻ mặt tức giận, nàng đột nhiên khàn khàn cười ra tiếng.
Đấu Tinh Thượng tiên vạn năm trước đã chết vào ngày tiên ma chi tranh, thần hồn nghiền nát, chỉ lưu lại một cỗ tiên thể, cỗ tiên thể kia mới vừa rồi bị nàng một thanh lửa hỏa thiêu.
Nàng nhắm mắt bật cười: "Muốn rút muốn nhổ thì làm nhanh đi, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Tiểu tiên tên Nhuận Mộc kia chỉ vào mũi nàng mắng: "Ngươi còn không biết hối cải?"
Yên Liễu Liễu giống như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười gì đó, trực tiếp cười ra tiếng: "Hối hận? Vì sao ta phải hối hận?"
Nàng là phàm nhân thành tiên, trải qua bảy mươi hai đạo kiếp phi thăng, đã sớm cắt đứt tình căn, tâm can đều phế, cái gì là thương hại, cái gì là nhân từ nàng đã sớm quên hết.
Đấu Tinh Thượng tiên vì bảo vệ tiên tộc mà chết trong cuộc ma tranh vạn năm trước, nhưng những chuyện hàng vạn năm trước có liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ mới phi thăng không quá tám trăm năm mà thôi.
Huống chi, hai trăm năm trước, nàng bị sư tôn cưỡng chế nhét vào một phách tàn hồn của vị Đấu Tinh kia
Hai trăm năm nay, hồn phách của Đấu Tinh ở trong linh phủ nàng càng ngày càng mạnh hơn, nếu như Đấu Tinh sống lại chiếm lấy thân thể nàng, vậy nàng liền không thể tồn tại.
Nhuận Mộc tiểu tiên bị nàng chặn đến á khẩu không nói nên lời, một roi quăng lên người nàng, nửa ngày sau lại nói: "Ngươi, ngươi... Ngươi hỏa thiêu tiên thể của Đấu Tinh Thượng tiên!"
Trong cổ họng Yên Liễu Liễu trào ra mùi máu tươi, nàng liếm liếm môi, kẽ phi phi mấy tiếng: "Ta muốn đốt thì đốt, còn cần phải chọn ngày sao?"
Nhuận Mộc bị nàng làm tức đến cả mặt đều đỏ lên, lại quăng thêm một roi lên người nàng, linh lực trong tay cuồn cuộn: "Ta phi! Độc phụ, hôm nay ta sẽ phế ngươi!"
Chiêu thuật của hắn còn chưa đánh tới trên người Yên Liễu Liễu, đột nhiên có người nói: "Nhuận Mộc tiên quân, nói gì ả cũng là đồ đệ của Trọng Quang Đế quân, chúng ta làm thế này còn chưa có thông báo qua, tự tiện làm theo ý mình lỡ như đắc tội đến Đế quân thì sao?"
"Đấu Tinh Thượng Quân vạn năm trước cùng Đế quân phạt ma, thấy được tình nghĩa cao hơn sinh mệnh, chẳng lẽ còn thua kém độc phụ tâm địa rắn rết này?" Nói rồi, Nhuận Mộc vung tay áo lên.
Hắn đi đến bên cạnh Yên Liễu Liễu, xương ngón tay nắm chặt đến vang lên răng rắc, sau đó "bốp" một cái tát vào mặt nàng: "Bản quân hôm nay nhất định phải rút tiên cốt của ả, nếu Đế quân trách phạt, ta sẽ tự mình gánh!"
Yên Liễu Liễu bị đánh đến quay mặt đi, có tơ máu đỏ thẫm từ khóe môi nàng tràn ra.
Trên mặt nàng sưng lên một mảnh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Nhuận Mộc, cười đến có chút khàn khàn: "Nói nhảm cũng nhiều ghê, nếu không nhanh chóng giết ta, phàm dù ta chỉ còn một hơi tàn, ta cũng sẽ kéo theo toàn bộ tiên tộc các ngươi bồi táng cùng ta, đừng ai nghĩ sẽ sống được thêm một ngày!!"
Nhuận Mộc tức giận đến bật cười, đánh một đạo chú thuật lên người nàng: "Yên Liễu Liễu, ngươi xem bộ dạng rắn rết này của ngươi, giả vờ không nổi nữa sao? Ngày thường không phải đối xử với người khác đều là một bộ dạng nhu thuận tươi cười, trước kia ta còn nói ngươi là đang giả vờ bọn họ còn không tin."
Hắn đưa tay chỉ vào Yên Liễu Liễu, quay đầu lại nhìn về phía sau nhóm tiên quan: "Bây giờ các ngươi đã tin chưa?"
Đám tiên quan phía sau hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận: "Đúng vậy, trước kia ả vừa gặp đã cười, giọng điệu nói chuyện cũng ngọt, ai biết được dưới lớp da lại cất giấu một tâm địa rắn rết."
Nhuận Mộc hừ lạnh một tiếng, bàn tay đặt lên đầu vai Yên Liễu Liễu, bắt đầu thi triển tiên lực rút tu vi của nàng, trong miệng còn mắng: "Hôm nay ta rút tu vi của ngươi, đạp ngươi xuống Tru Tiên Đài, xem ngươi còn có thể cười đến bao giờ!"
Cả người Yên Liễu Liễu đau đến phát run, nhưng trong mắt lại cực kỳ hưng phấn.
Bên cạnh có một tiên quân thấy dáng vẻ này của nàng, nhịn không được lui về phía sau hai bước, vỗ vỗ bả vai Nhuận Mộc, nhỏ giọng nói: "Nhuận Mộc tiên quân, ta luôn cảm thấy ả có chút không bình thường. Xưa nay tu vi ả cao như vậy, sao có thể dễ dàng khuất phục chịu trói, để chúng ta tùy ý khinh nhục ả như thế?"
Nhuận Mộc không phản ứng.
Tiên quân kia suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta dừng tay trước đi, chờ Trọng Quang Đế quân tới rồi nói sau. Ta càng nghĩ càng thấy không đúng, luôn cảm thấy ả là cố ý để chúng ta bắt được, dường như chính là muốn chúng ta đẩy ả xuống Tru Tiên Đài."
Nhuận Mộc vẫn chưa dừng động tác, nói: "Ngươi thương hại ả?"
Tiên quân kia lắc đầu, lập tức câm miệng không nói lời nào.
Lực đạo trong tay Nhuận Mộc tăng thêm, tiếp tục rút tu vi Yên Liễu Liễu.
Trên trán Yên Liễu Liễu đều là mồ hôi lạnh, nàng duỗi đầu lưỡi liếm liếm vết máu bên khóe môi mình, thở hổn hển nói: "Không biết Đấu Tinh bị ta một ngọn lửa thiêu rụi đi tiên thể, có còn cảm nhận được đau đớn hay không?"
Thanh âm nàng khàn khàn: "Nhuận Mộc, không bằng ngươi đoán thử xem, khụ... Đoán xem lúc nàng ta mất đi ý thức bị hỏa thiêu, có cảm nhận được nửa phần đau đớn như ta hiện tại không?"
Ánh mắt Nhuận Mộc đỏ lên như thể sắp nhỏ máu, mím chặt môi, cả người tức giận đến phát run.
Hắn dồn hết khí lực ngưng tụ một đạo tiên lực, "bùm" một tiếng, một đạo ánh sáng liền đánh lên người Yên Liễu Liễu.
Yên Liễu Liễu rốt cuộc không nhịn được hét ra tiếng, đau đến mức đại não chỉ còn một mảnh trống rỗng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếng hét của nàng vừa dừng lại, phía sau đám tiên quan đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lẽo.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Yên Liễu Liễu thở hổn hển một hồi, sau đó ngước mắt nhìn lại, trên mặt các tiên quan vừa rồi còn căm phẫn lúc này đều ngây ngẩn cả người.
Họ do dự nửa ngày, mới chậm rãi tách ra một con đường, để lộ ra Yêu đang bị trói trên trụ Tru Tiên Đài, cũng để Yên Liễu Liễu không còn ngăn cách gì nhìn thấy Trọng Quang Đế quân.
Cả người Trọng Quang Đế quân đều xinh đẹp, lông mày dài, mắt phượng, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng màu rất nhạt.
Xưa nay y luôn lãnh đạm, trước giờ đối với người khác luôn có cảm giác xa cách, nhưng lúc này lại trực tiếp thuấn chuyển đến bên cạnh nàng.
Y đưa tay như muốn chạm vào nàng, nhưng nhìn thấy cả người nàng đầy vết thương, cuối cùng ngón tay chỉ dừng trước người nàng.
Cùng lúc đó, uy áp (áp lực) ở Tru Tiên Đài nháy mắt tăng vọt, trực tiếp đè ép tất cả tiên quân ở đây đến không thở nổi.
Trọng Quang Đế quân lạnh lùng nói: "Thiên quy điều thứ hai mươi bảy, cấm tự tiện dụng hình."
Nhuận Mộc nghe vậy, rùng mình một cái, nhưng rất nhanh lại đứng lên: "Đế quân! Vừa rồi ả châm một mồi lửa thiêu tiên thể Đấu Tinh Thượng tiên, phạm phải tội nghiệt như thế, có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội! Chẳng lẽ Đế quân muốn bao che ác đồ?"
Trọng Quang Đế quân không nói gì, cởi tiên tác (dây trói tiên) trên người Yên Liễu Liễu.
Yên Liễu Liễu phun ra một ngụm máu, ngữ khí mang theo chút châm chọc: "Bao che?"
Giọng điệu nàng nhẹ tênh.
Trọng Quang Đế quân nghe vậy, tay chuẩn bị động lúc này dừng lại.
Yên Liễu Liễu liếm liếm vết thương trên môi, ngửa đầu nhìn ánh mắt Trọng Quang: "Sư tôn, người sẽ bao che cho ta sao?"
Trên mặt nàng đầy máu, khóe môi lại nở một nụ cười ngọt ngào, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: "Chuyện ngày đó đồ nhi đều nhớ hết rồi, sư tôn."
Nàng nói: "Hai trăm năm trước người mổ linh phủ ta, đem một đạo tàn hồn của Đấu Tinh thả vào, sau đó lại rút sạch ký ức ngày đó của ta. Không chỉ rút sạch ký ức ta, người cũng không đem chuyện tàn hồn nói cho bất luận kẻ nào."
Trọng Quang không lên tiếng.
Yên Liễu Liễu tiếp tục nhỏ giọng nói: "Hai trăm năm nay, ta thường nghĩ, sao mỗi ngày đều phải vô duyên vô cớ gánh nỗi đau tê tâm liệt phế, giống như có thứ gì đó ngang ngược đập vào linh phủ ta, mãi đến hôm nay mới nhớ được nguyên nhân, nhớ tới ký ức vốn đã bị sư tôn rút sạch ngày đó."
Nàng lui về phía sau một bước nhỏ, lui đến bên cạnh Tru Tiên Đài, nói: "Sư tôn muốn dùng linh phủ của ta tu dưỡng một phách của nàng, để ta làm lô đỉnh(*) cho nàng?"
(*) cái này mấy bạn đọc truyện tu tiên chắc biết: Giải thích dễ hiểu thì lô đỉnh là cái cục đá nhét nguyên liệu vào để luyện đan, luyện dược.
Vạn năm trước Đấu Tinh bị sát khí của Ma tôn giết chết, các Thượng tiên tìm kiếm vạn năm, cũng chỉ tìm được một luồng tàn hồn dính đầy sát khí của Đấu Tinh, ngay cả pháp khí dưỡng hồn bật nhất tiên giới cũng không cách nào tu dưỡng được hồn phách nàng, càng đừng nói đến việc làm cho hồn phách Đấu Tinh trở về trong thân thể nguyên bản.
Mà căn cốt Yên Liễu Liễu cực tốt, cả đời khó gặp, ai ai cũng nói nàng là mầm mống tu luyện tốt, như thể trời sinh là để tu tiên, nếu nói chuyện đem tàn hồn của Đấu Tinh bỏ vào thân thể nàng tẩm bổ, sau đó lại để cho hồn phách Đấu Tinh chiếm cứ thân thể nàng, như vậy mới giải thích được chuyện dẫn hồn kia.
Trọng Quang nghe vậy, lúc này mới ngước mắt nhìn nàng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, cũng không trả lời vấn đề của nàng, chỉ thản nhiên nói: "Theo ta trở về."
Vừa rồi Yên Liễu Liễu nhỏ giọng nói chuyện, lúc này lại không tiếp tục đè nén thanh âm, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn, nếu ta chết, người sẽ nhớ kỹ ta chứ?"
Nhuận Mộc phía sau nghe thấy những lời này, hung tợn nói: "Ngươi chết thì chết, còn vọng tưởng được Đế quân nhớ kỹ, nằm mơ!"
Hắn mắng: "Ngươi nhiều lắm chỉ là một trong đông đảo những đệ tử Đế quân thu trong phàm thế, dựa vào tâm ngoan mới đi tới bước này, tự mình cắt đứt tơ tình mới phi thăng thành tiên! Hiện giờ ở tiên giới Đế quân vẫn nhận ngươi làm đồ đệ, cũng đã là ân đức lắm rồi, ngươi còn vọng tưởng ngài ấy nhung nhớ ngươi?"
Năm đó sau khi tiên ma chi tranh, Trọng Quang đế quân lâm vào ngủ say, thần hồn nhập phàm trần mấy ngàn năm, trong lần hạ phàm thu một ít đệ tử, Yên Liễu Liễu cũng là người duy nhất trải qua trùng trùng điệp điệp kiếp số phi thăng thành tiên.
Phía sau có một tiểu tiên nga nghe vậy che miệng nhỏ giọng cảm thán: "Tình căn của nàng ta là do tự mình cắt đứt?"
Tình căn là thứ bẩm sinh của sinh linh trong lục giới, nỗi đau cắt đi tình căn không thua gì xé rách linh hồn, ngay cả các Thượng tiên cũng chưa chắc có thể chịu đựng được, huống chi lúc ấy Yên Liễu Liễu chỉ là một phàm nhân.
Còn nữa, phàm nhân có thể phi thăng lại càng ít, phần lớn là tự mình đoạn tình tuyệt ái, tuyệt đối sẽ không có người điên đến mức trực tiếp cắt đứt tình căn của mình đi.
Tiểu tiên nga nói: "Vì Phi thăng lại có thể đối xử tàn nhẫn với bản thân mình như vậy sao?"
Trọng Quang Đế quân nghe thấy bọn họ líu ríu, đột nhiên hơi nghiêng đầu, nhếch môi lạnh lùng nói: "Đi lĩnh phạt."
Vẻ mặt y vẫn không nhìn ra cảm xúc, nhưng nghe ngữ khí dường như mang chút kiềm nén.
Nhuận Mộc gân cổ nói: "Đế quân! Xưa nay ngài tuy có hơi lãnh đạm, nhưng đối với người khác vẫn luôn khoan dung, rất ít khi dùng thiên điều trách phạt chúng ta, người mọi người kính trọng nhất vẫn luôn là ngài, nay ngài lại vì Yên Liễu Liễu mà ép chúng ta đi lĩnh phạt? Chẳng lẽ ngài thực sự muốn bao che ác đồ?!"
Ngón tay Trọng Quang khẽ gõ, lặp lại lần nữa: "Thiên quy điều thứ hai mươi bảy, cấm tự tiện động hình."
Sắc mặt Nhuận Mộc đỏ lên, nửa ngày không nói nên lời, liền đứng trước mặt Trọng Quang tức giận nhìn y.
Các tiên quan phía sau đều có chút sợ hãi, không dám chống đối Trọng Quang, vì thế kéo tay áo Nhuận Mộc: "Nhuận Mộc tiên quân, mau đi thôi."
Ngay sau đó một đám người lôi kéo rời đi, trước Tru Tiên Đài chỉ còn lại Trọng Quang cùng Yên Liễu Liễu.
Trọng Quang đứng tại chỗ, nhìn Yên Liễu Liễu bên cạnh Tru Tiên Đài, lại mở miệng nói: "Quay về."
Yên Liễu Liễu vẫn còn ngồi xổm ở đó, tay ôm mặt, hơi ngửa đầu, nhìn y cười: "Sư tôn ơi là sư tôn, Liễu Liễu không muốn làm lô đỉnh chút nào, nếu Đấu Tinh sống lại trong thân thể ta, ta sẽ mất mạng."
Thanh âm của nàng rất ngọt ngào, mặt dù cổ họng khàn khàn, nhưng cả hơi thở cũng mang theo ngọt ngào: "Gần đây dưới Tru Tiên Đài ma khí đại thịnh, mặc dù là yêu khí tà khí, nhưng có thể trợ giúp vạn vậy, người đoán thử xem, nếu ta ngã xuống đó có chết hay không?"
Đang nói, dưới chân nàng trực tiếp dùng sức, cả người ngã về phía sau, không chút phòng bị lơ lửng rơi xuống Tru Tiên Đài.
Trọng Quang thấy thế mất đi sự trầm ổn ban nãy, một tay đưa ra lao đến bắt lấy tay nàng, trong giọng nói khó có khi mang theo chút tức giận áp chế: "Yên Liễu Liễu, điên rồi sao?"
Tóc Yên Liễu Liễu bị gió thổi đến lộn xộn, nhếch môi nói: "Ta không điên, Tư Không Khải."
Trọng Quang Đế quân tên là Tư Không Khải, nhưng tất cả mọi người tiên giới đều tôn xưng y một tiếng "Trọng Quang Đế quân" đã ngàn vạn năm, đến mức y sắp quên mất mình cũng có tên.
Tay Yên Liễu Liễu bị y túm lấy, cánh tay bị kéo đến đau nhức, nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện gì: "Sư tôn biết vì sao ta muốn đốt tiên thể của Đấu Tinh không?"
Nàng sinh ra vốn đã có một gương mặt đơn thuần vô hại, nhìn qua giống như không có tâm tư gì xấu xa, nhưng lúc này lại cười haha nói: "Bởi vì trong tay Nhuận Mộc tiên quân có chìa khóa Tru Tiên Đài, mà hắn lại coi Đấu Tinh Thượng tiên là tín ngưỡng, ta đốt tiên thể nàng, Nhuận Mộc tiên quân nhất định sẽ mang ta đến Tru Tiên Đài, sau đó phế tu vi ta, rút bỏ tiên cốt ta."
Nói xong, nàng lại chớp chớp mắt: "Sư tôn, tu vi của ta bị phế rồi, linh lực có thể tẩm bổ cho Đấu Tinh Thượng tiên cũng không còn, một phách của nàng ta chốc lát nữa cũng sẽ không cách nào sinh trưởng trong linh phủ ta, có lẽ như vậy ta sẽ chết chậm đi một chút."
Ánh mắt Tư Không Khải có chút đỏ lên, bàn tay nắm lấy tay nàng càng lúc càng dùng sức, dùng linh lực muốn kéo nàng lên, trong thanh âm đè thấp mang theo tức giận: " YÊN - LIỄU - LIỄU!"
Yên Liễu Liễu cười "Dạ" một tiếng: "Sư tôn, nếu ta nhảy xuống rồi, cũng không biết là chết hay sống."
Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng mơ hồ có chút hưng phấn, cả người lơ lửng dưới Tru Tiên Đài, bị gió thổi đến có chút tán loạn: "Nếu ta chết, liền sẽ mang theo một phách của Đấu Tinh Thượng tiên cùng chết, người phải nhớ rõ ta, nhớ rõ là ta mang theo một phách kia bồi táng cùng ta. Cùng ta chết không có chỗ chôn _____!!!"
Dứt lời, nàng không đợi Tư Không Khải dùng linh lực, mà trực tiếp dùng chút linh lực ít ỏi còn sót lại mạnh mẽ xé nát phần tay áo bị kéo lại, cả người thoát được kiềm chế của Tư Không Khải, rơi khỏi Tru Tiên Đài."
Hôm nay gió lớn, gió che đi ánh mắt nàng, nàng không nhìn được biểu tình của Tư Không Khải nữa.
Ánh mắt nàng bị gió thổi đến đau đớn, liền dứt khoát nhắm mắt lại.
Tru Tiên Đài, Tru Tiên Đài, tác dụng của nó chính là Tru Tiên.
Tiên cốt Yên Liễu Liễu đã vỡ vụn, hiện giờ là thân thể phàm thai, còn mang theo thương tích đầy người, nếu rơi từ Tru Tiên Đài xuống, đại khái là thập tử vô sinh(*)
(*) Thập tử vô sinh - mười phần là sẽ chết, không thể sống.
Nhưng gần đây ma khí dưới Tru Tiên Đài đại thịnh, trợ phát vạn vật.
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt nàng là một mảnh hoang vu, bốn phía đỏ như máu, cực kỳ giống vùng hoang vu của Ma tộc trong truyền thuyết.
Yên Liễu Liễu tự nhéo mình một cái, nhỏ giọng nói: "Ta... Cược đúng rồi?"
Hiện giờ ma khí dưới Tru Tiên Đài đại thịnh, nàng chính là nhìn trúng điểm này, mới tính đến chuyện sau khi đốt tiên thể của Đấu Tinh sẽ nhảy xuống ___
Căn cốt nàng cực tốt, tu vi lại cực cao, chỉ mới phi thăng tám trăm năm, tiên giới đã ít có ai là đối thủ của nàng.
Lấy tu vi trước mắt của nàng mà nói, cho dù không tu hành nữa, cũng sẽ có linh lực cuồn cuộn không ngừng tự động bị thân thể hấp thu, hồn phách Đấu Tinh cũng sẽ bởi vậy rất nhanh trưởng thành, chiếm cứ thân thể của nàng là chuyện sớm muộn. Hơn nữa nếu tiếp tục ở lại Tiên giới, cho dù phế đi tiên cốt, những tiên nhân kia chắc hẳn cũng sẽ có ngàn vạn phương thức khiến nàng dưỡng hồn thay Đấu Tinh.
Nhưng nếu phế hết tu vi, loại bỏ tiên cốt, lúc ma khí đại thịnh nhảy xuống Tru Tiên Đài, vận khí tốt có thể nhặt lại một mạng, lại lần nữa tu hành, trong lúc đó tìm kiếm phương pháp loại bỏ một phách kia của Đấu Tinh là được, còn nếu vận khí không tốt, vậy liền mang theo một phách kia của Đấu Tinh cùng chết không có chỗ chôn.
So với ở tiên giới, cách này ít nhất vẫn còn một đường sống. Dù sao trái phải đều là chết, còn không bằng dùng tính mạng cược một lần.
Nghĩ xong Yên Liễu Liễu chống người chuẩn bị đi.
Không ngờ vừa muốn đứng dậy, trên đùi theo đó truyền đến một trận đau đớn thấu xương, chân nàng mềm nhũn căn bản không thể động đậy.
Nàng lại đưa tay chạm vào chân trái của mình một chút, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Gãy rồi?"
Lông mày nàng hơi nhíu lại, nâng tầm mắt lên, đánh giá bốn phía xung quanh, muốn tìm xem gần đó có thứ gì có thể thay thế nạng hay không, nhưng liền thấy xa xa hình như có bày một trận pháp cực kỳ phức tạp, mà chỗ của nàng đứng chính là mắt trận, dưới chân có ma khí đỏ tươi đang cuồn cuộn bốc lên không ngừng.
Ma khí mãnh liệt bên dưới Tru Tiên Đài dường như chính là từ trong trận pháp này tản ra.
Trước đó Yên Liễu Liễu đã đoán nơi này là địa giới của Ma tộc, nhưng lúc này còn chưa kịp nghĩ kỹ, cổ đã bị người nào đó bóp chặt tự phía sau.
Một nửa thân thể nàng bị xách lên cao.
Phía sau truyền đến một giọng nam tính trầm thấp, có chút khàn khàn, biếng nhác giống như vừa mới tỉnh ngủ: "Ngươi là ai?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK