Ân Yểu Yểu nghe vậy, rũ mắt suy nghĩ một lát, sau đó trực tiếp duỗi ra một ngón tay đẩy cành cây trước trán ra.
Bàn tay nàng bị đâm lỗ chỗ vẫn còn đang chảy máu nhưng nàng tựa như không cảm thấy đau đớn, còn nghiêng đầu hỏi: "Ngươi là Tu Lệ đúng không?"
Mặc dù giọng nói của nàng vốn ngọt ngào, nhưng tiếng nói phát ra vừa khàn vừa run, nghe qua có mấy phần suy yếu.
Tu Lệ dương dương đắc ý: "Đúng vậy, ta chính là một trong mười hai đại u linh của Ma tộc, Tu Lệ đại nhân! Ngươi biết ta ư?"
Ân Yểu Yểu lê cái chân gãy cố đứng lên, nàng ngẩng mặt nhìn bản thể cổ thụ đang nảy mầm non của Tu Lệ, nháy mắt giảo hoạt nói: "Tu Lệ đại nhân, ta từng nghe nói qua về ngài, ca ca ta nói ngài là chó của huynh ấy, nhưng rõ ràng ngài là một cái cây nha."
"Ngươi!" Mấy cành cây trên người Tu Lệ vừa nãy dừng trước mặt Ân Yểu Yểu đột nhiên phóng ra sát khí mãnh liệt: "Ca ca ngươi là ai?"
Hai mắt Ân Yểu Yểu lóe sáng, cáo mượn oai hùm giả vờ nói: "Trên người ta có khí tức của ai thì đương nhiên người đó là ca ca của ta."
Sát khí trên cành của Tu Lệ đột nhiên tản đi phân nửa, ngữ khí có chút chần chờ: "Ân Nghiệt? Ân Nghiệt là ca ca của ngươi?"
Ân Yểu Yểu cười nhẹ gật đầu. Tu Lệ lập tức thu hồi mấy cành cây còn đang vươn ra, bán tín bán nghi hỏi: "Những gì ngươi nói là sự thật? Hắn là ma mạch thượng cổ, trời sinh Ma thể, trong khắp lục giới này ta còn chưa gặp qua người thứ hai có huyết mạch giống hắn, ngươi làm sao có thể là muội muội của hắn?"
Ân Yểu Yểu chỉ vào mình, nói: "Tu Lệ đại nhân, giờ thì ngài gặp được rồi đó."
Con ngươi nàng đảo qua lại, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta đi tìm ca ca, không may lạc vào rừng, Tu Lệ đại nhân, ngài có thể giúp ta ra ngoài không? Ca ca đang chờ ta bên ngoài đấy."
Tu Lệ nghe vậy, im lặng dò xét động tĩnh bên ngoài Khô Mộc Lâm, phát hiện khí tức của Ân Nghiệt đúng là đang xuất hiện bên ngoài Khô Mộc Lâm. Hắn trầm mặc duỗi ra mấy cành cây khô, nâng xe lăn bị ngã sau lưng Ân Yểu Yểu lên, sau đó thu lại gai nhọn trên cành, nhẹ nhàng quấn lấy nàng đặt lên xe lăn, mới do dự mở miệng: "Vừa rồi..."
Hắn ngừng một chút, giọng điệu có chút hối lỗi: "Vừa rồi những bụi gai trên đất kia là ta đang đùa cùng ngươi thôi, ngươi đừng đem việc này kể cho Ân Nghiệt có được không?"
Hắn dù là một trong mười hai đại u linh, nhưng đối với Ân Nghiệt vẫn có chút e dè, ba vạn năm trước hắn chỉ là dùng cành trêu đùa Ân Nghiệt một chút, ai ngờ được Ân Nghiệt trực tiếp trở tay phóng ra một đạo linh lực, đánh bay mất một nửa thân của hắn!
Phần thân thể này của hắn mấy năm nay mới vừa vặn nảy mầm, không dám lại bị Ân Nghiệt tấn công thêm lần nữa!
Ân Yểu Yểu nghe ra sự e ngại của hắn đối với Ân Nghiệt, liếm môi, được đằng chân lân đằng đầu bắt đầu yêu sách: "Tu Lệ đại nhân, có thể giúp ta tạo một tầng kết giới không?"
Trong cơ thể nàng bị quá nhiều phi cực chui vào, mặc dù có thể khống chế loại khí tức này, nhưng khí tức này không những ở trong thân thể dày vò nàng, khiến cho toàn thân trên dưới đau đớn không ngừng, mà còn kích thích một phách của Đấu Tinh trong linh hồn nàng mạnh mẽ đâm tới, nàng bây giờ như nỏ mạnh hết đà, có thể động não chống đỡ Tu Lệ đã là điều không dễ dàng.
Nàng nửa thật nửa giả giải thích một câu: "Trên người ta có vết thương, nơi này khí tức âm u, ăn mòn vết thương của ta rất khó chịu."
Tu Lệ nghe vậy, lập tức xua tan khí tức xung quanh cách xa ra hai ba bước, sau đó mấy cành cây đẩy xe lăn của nàng ra ngoài: "Như thế này được chưa...Vậy ngươi có thể đừng kể cho Ân Nghiệt nghe chuyện vừa rồi không?"
Ân Yểu Yểu ngồi trên xe lăn, vừa giơ ngón tay bị đâm xuyên thấu lên trước mặt, vừa chỉ vào những vết máu đầy trên người do bị đâm: "Coi như là ta không nói nhưng ca ca cũng sẽ trông thấy nha..."
Tu Lệ lập tức phủ một đạo linh lực lên người nàng, chữa trị hết những vết thương do gai đâm trên người nàng. Hắn vội vàng nói: "Như vậy thì không sao nữa!"
Ân Yểu Yểu nhìn bàn tay đã khôi phục như lúc ban đầu, ngọt ngào khen một câu: "Ngươi thật tốt."
Tu Lệ đắc ý: "Dĩ nhiên, ta là Tu Lệ đại nhân một trong mười hai đại u linh, ta có thể không tốt sao?"
Ân Yểu Yểu nghe vậy, ngón tay khẽ chạm vào chân trái của mình, tận lực dụ dỗ: "Tu Lệ đại nhân, ngài tốt như vậy, liệu có thể chữa lành chân cho ta hay không, nếu như ca ca biết được chân của ta được ngài chữa khỏi, ắt sẽ vui mừng lắm."
Tu Lệ hỏi: "Thật...Thật sao?"
Ân Yểu Yểu ra sức gật đầu: "Ca ca nhất định sẽ cao hứng!" Tu Lệ nghe vậy, lại mọc ra một nhành cây, phía trên phủ kín linh khí màu xanh nhạt, hắn điều khiển cành cây kia dò xét từ cổ chân nàng, sau đó từng chút từng chút bao bọc toàn bộ chân bị gãy. Hắn nhìn thoáng qua lối ra khỏi Khô Mộc Lâm đầy u ám, nói: "Chúng ta sắp đến bìa rừng rồi, ra khỏi Khô Mộc Lâm linh lực của ta liền vô dụng, chờ đến khi ngươi sắp ra ngoài, dừng lại chờ thêm một khắc, chân của ngươi sẽ khỏe lại."
Hắn duỗi dài mấy cành cây khô ra, đem nàng đẩy vào lối ra mà sương mù đang che phủ, rồi mới thả lỏng cành cây đang quấn trên đùi nàng ra: "Ta luôn cảm thấy thân thể ngươi có điểm là lạ, nhưng có vẻ chân ngươi đã đỡ rồi, hay là ngươi thử bước đi một chút xem?"
Ân Yểu Yểu chớp mắt mấy cái, bám vào tay vịn xe lăn chậm rãi đứng lên, ý cười ngọt ngào: "Đã đỡ nhiều rồi ạ! Tạ ơn Tu Lệ đại nhân!"
Tu Lệ lúc này lại không để ý đến nàng, vẫn thì thầm nói: "Sao lại có chút kỳ quái..."
Ân Yểu Yểu nghe thấy lời thì thầm của hắn, nàng nắm chặt tay, sau đó trực tiếp đi xuyên qua màn sương đen bước ra ngoài, vừa mới bước ra được một bước cổ chân đã bị một cành cây phía sau cuốn lấy! Nàng lập tức lảo đảo, ngã nhào xuống đất.
Thanh âm của Tu Lệ từ phía sau nàng truyền đến, ngữ khí vừa hoang mang vừa tức giận: "Ngươi gạt ta?!"
Ân Yểu Yểu bị quẳng mạnh đến mức rách toạc da tay, nàng cắn răng, trở mình nhìn cành cây trước mặt, giả ngu: "Ta không có."
Những cành cây từ thân Tu Lệ lại mọc ra rất nhiều gai nhọn, động tác giúp nàng xua tan phi cực cũng ngừng lại, khí tức kia lại bắt đầu tập trung trên người nàng, cảm giác nhói đau trong gân cốt lại mạnh mẽ ập tới!
Tu Lệ tức giận nói: "Cái gì mà muội muội của Ma Tôn, trong thân thể ngươi rõ ràng là có một phách, là hồn phách của tiên nhân. Khí tức của Ma tôn căn bản là từ một phách kia phát ra!"
Linh khí trên cành cây của hắn dần dần hóa đỏ, phía trên bao phủ một mảnh ma khí nồng đậm, tựa như đang nổi lên sát chiêu: "Ồ, hồn phách trong thân thể ngươi khi còn sống nhất định là bị huyễn cảnh thứ ba trong Lăng Hư huyễn cảnh của Ma Tôn tặng cho một chiêu trí mạng, bị đánh hồn bay phách tán, cho nên một phách này mới nhiễm phải khí tức của Ma Tôn!
Lăng Hư huyễn cảnh là sát chiêu của Ân Nghiệt, có thể trực tiếp tạo ra ba loại huyễn cảnh, cả lục giới chỉ có mình hắn có khả năng tạo ra Lăng Hư huyễn cảnh. Huyễn cảnh thứ nhất sẽ không gây phản phệ lên Ân Nghiệt, ngược lại có thể tùy tiện giết chết mấy ngàn tiên binh ma tướng đang cùng công kích hắn.
Huyễn cảnh thứ hai sẽ gây một phần phản phệ nhưng có thể trực tiếp phá nát một không gian, nhưng cường đại nhất phải nói đến huyễn cảnh thứ ba, cường đại đến mức có thể hủy diệt một cõi trong lục giới với điều kiện Ân Nghiệt phải lấy tính mạng của mình ra hiến tế.
Vạn năm trước trong lúc Tiên Ma đại chiến, Ân Nghiệt dùng huyễn cảnh thứ ba trong Lăng Hư huyễn cảnh, tiên giới gần như vỡ vụn, chỉ có một số ít tiên nhân có tu vi cao thâm mới có thể sống tiếp được.
Ân Yểu Yểu nhìn cành của Tu Lệ, giọng điệu có điểm nghi hoặc: "Lăng Hư huyễn cảnh?"
Tu Lệ không muốn giải thích với nàng, cành cây che dấu ma khí mãnh liệt lao về phía nàng: "Chết đều phải chết, cớ gì phải hỏi nhiều như vậy? Nếu ngươi không lôi một phách trong linh hồn ngươi ra, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết! Ngươi vốn không còn nhiều thời gian, chi bằng lưu lại nơi này làm phân bón cho ta."
Cành cây phóng với tốc độ cực nhanh, vèo một cái đã đến trước mặt nàng!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK