Cô bước nhanh hơn, điên cuồng băng ra đường lớn, giơ tay vẫy xe.
"Cô không muốn sống rồi à?" Một chiếc taxi thắng lại, tài xế giận dữ ngừng xe ngay trước mặt cô.
Cô rối rít nhận lỗi, bước lên xe, vội vàng nói địa chỉ.
Tài xế nhìn gương mặt trắng bệch của cô, tức giận gầm lên một tiếng.
Từ văn phòng về nhà không xa lắm, bình thường thì cô đi bộ đến văn phòng, đi xe chỉ mất 15 phút.
Thang máy đang dừng ở lầu 12, cô đứng ở thang máy, hà hơi vào tay.
"Ting", cửa thang máy mở ra, cô cúi đầu đi vào, vừa đúng lúc đụng phải người ở trong thang máy đi ra.
"Làm gì mà vội vàng vậy, đi đầu thai hả?" Trời mưa cả ngày nên tính tình ai cũng khó chịu.
Cô không ngẩng đầu lên, đưa tay ấn nút đóng cửa thang máy, nhìn chằm chằm vào dãy số, đếm từng tầng một.
Nhà cô ở tầng 20 của tòa nhà A.
Căn hộ này cô mới chuyển đến năm ngoái, mọi thứ vẫn còn mới tinh. Phòng lớn nhất được làm phòng sách, tất cả giấy tờ, văn kiện trong nhà đều được để trên giá sách trong phòng sách.
Giấy chứng nhận kết hôn là thứ có giá trị nhất, được đặt trong ngăn tủ dưới cùng.
Cô cẩn thận lấy tập hồ sơ có bìa hồng, gồm có hai bản. Cô chậm rãi mở ra.
Ngày đó, hai người vội vàng đi đăng ký, hai người không biết còn phải có ảnh chụp chung, thế là tùy tiện chụp một bức ở chính nơi đăng ký kết hôn, không thay quần áo, cũng không trang điểm, hai người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, cứng ngắc, chẳng khác nào các anh em cùng sinh ra tử.
Cô của bốn năm trước, mới thật sự là một cô gái, ngây thơ và non nớt.
Tuyên Tiêu lớn hơn cô năm tuổi, đã là một người đàn ông trưởng thành khôn khéo, ánh mắt sắc sảo và tự tin.
Ngón tay lạnh lẽo vuốt lên tấm ảnh, cô nín thở, người ngồi bên cạnh cô đúng là chồng cô sao?
Cô nắm chặt hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, còn chưa đóng ngăn kéo, đã cắm đầu chạy ra cửa. Ra đến ngoài thang máy mới phát hiện mình đã quên mang theo ô.
Bên ngoài tiểu khu cao cấp, xe taxi rất nhiều, cô không cần tắm mưa quá lâu thì đã gọi được xe.
"Văn phòng Tuyên Tiêu ở khu Lộ Kiều." Cô nói với tài xế.
"À, là Đường màu đỏ à?" Tài xế đùa.
Đường màu đỏ là tên người dân đặt cho con đường Tân Giang các cơ quan mọc lên san sát. Trên con đường đó có Ủy ban, Tòa án, Sở tư pháp, Sở Công an, và hầu hết các cơ quan thuộc cấp Sở khác. Căn nhà đầu tiên trên đường là một văn phòng hành chính hai mươi bốn tầng, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ 4 là văn phòng làm việc của Tuyên Tiêu.
Đèn đường vừa lên, con đường lớn được nước mưa gột rửa sạch bóng như gương, in bóng hàng cây cổ thụ hai bên đường.
Ở đây rất yên tĩnh, xe đều đi rất chậm rãi từ tốn, không nghe được tiếng chim hót.
Trì Tiểu Ảnh xuống xe, bước lên bậc thềm.
Bầu trời u ám, trong phòng làm việc của Tuyên Tiêu đèn đuốc sáng trưng, mấy nhóm nhân viên vùi đầu vào bản vẽ, hoặc là chúi mũi vào trước máy tính, không ai chú ý Trì Tiểu Ảnh đang đứng ngoài cửa.
Cô đứng đó, không đẩy cửa bước vào, cũng không lên tiếng, trong tay nắm chặt hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Người bên trong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía văn phòng ngay cạnh cầu thang.
Trên cầu thang, một người mặc sơmi đen toát lên khí chất đĩnh đạc bước nhanh xuống lầu, anh ta đưa mắt nhìn quanh, định nói gì đó, chợt thấy ngoài cửa có bóng người có vẻ rất yếu đuối.
Cô nhìn thấy anh ta ngạc nhiên bước về phía mình, mọi người xung quanh cũng theo đó nhìn về phía cô.
Trì Tiểu Ảnh từ từ đưa tay đặt lên ngực.
Đó là Tuyên Tiêu, người chồng bốn năm cùng chung chăn gối của cô, chính là anh ta.
Cảm giác trúng đạn bây giờ không phải là đau nữa, mà là thoải mái.
Cuối cùng, cô đã không còn nợ anh điều gì nữa, Trì Tiểu Ảnh khẽ thở phài nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười.
~ Hết chương 1 ~