Giọt nước mắt này là đau thương, là chia ly, hay là bất lực, cô không rõ nữa, cũng không đưa tay lau đi, chỉ mặc cho nước mắt chảy xuôi thành dòng.
Ly hôn, vĩnh viễn là một chuyện nặng nề.
Từ nhỏ, gặp phải chuyện gì, cô cũng sẽ đến bờ sông để ngồi. Nhìn ngắm dòng sông, nhìn mặt trời, gió Trường Giang thổi, sau đó chuyện gì cũng có thể qua đi ngay.
Đúng lúc này, Ninh Y gọi điện tới.
Cô đi theo đường mòn bên bờ sông, tùy ý đi về phía trước. Người bị củi và cỏ lau bao phủ, sẽ không ai nghĩ cô đang ở đây.
Sải bước qua cây cầu lớn vượt sông vẫn còn đang trong quy hoạch, nhưng công trường đã dùng các cây gỗ để vây xung quanh lại, cỏ dại và cây thấp bị nhổ đi hết, hướng nhịp cầu dẫn đi đâu về cơ bản có thể nhìn ra được.
Bờ sông có mấy cái ca nô đang cập bến, ven đường có một lượng lớn xe ô tô đậu lại, một đám người nhìn ra chỉ trỏ mặt sông chẳng biết đang nói gì.
Có hai người tách ra khỏi đám đông, đi đến hướng về phía Trì Tiểu Ảnh bên này, cô dừng bước, mím chặt môi.
Tuyên Tiêu và Yên Nam Nam đang sánh vai dạo bước theo chiều gió, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, tựa như một đôi ngọc bích.
Yên Nam Nam khóc đến nỗi hai vai không ngừng run rẩy, Tuyên Tiêu vỗ vỗ vai của cô ta, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đổi lại một góc nhìn khác, giống hệt như anh đang ôm cô ta trong lòng.
Tiếp theo, Tuyên Tiêu cúi đầu, nói gì đó với Yên Nam Nam, Yên Nam Nam dứt khoát lắc đầu, kích động xua tay không ngừng, tựa như khóc lóc đến kiệt sức, đầu lại ngả lên vai Tuyên Tiêu.
Bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã thân mật đến mức độ này, cô rõ ràng cũng có cả hai con mắt, sao lại nhìn thấy cảnh này muộn màng như thế?
Trong đầu Trì Tiểu Ảnh là một mớ suy tư hỗn độn.
Cô đờ đẫn lấy điện thoại ra, không hề nghĩ ngợi, gọi vào số của Yên Nam Nam.
Đầu tiên, Yên Nam Nam không hề nhận máy, nhìn thoáng qua, cơ thể đứng thẳng dậy, ấn từ chối.
Trì Tiểu Ảnh lại gọi, Yên Nam Nam chờ hai hồi chuông, khẩn trương liếc nhìn Tuyên Tiêu một cái, mở điện thoại di động ra.
"Tớ đang họp, lúc nữa gọi lại cho cậu."
Yên Nam Nam đáp cụt ngủn, 'tút' một tiếng liền cúp máy.
Tuyên Tiêu nhướn nhướn mày, có chút kinh ngạc.
"À, một người bạn, hẹn đi dạo phố." Yên Nam Nam thản nhiên giải thích.
Tuyên Tiêu gật đầu, hai người vai kề vai xoay người lại, đi về phía xe ô tô ở ven đường.
Khi đi qua một lùm cỏ, Yên Nam Nam đột nhiên xoay người, bỗng chốc ôm chầm lấy Tuyên Tiêu, Tuyên Tiêu cứng đờ, cũng không có phản ứng nào, sau đó Yên Nam Nam buông lỏng ra.
Vẻ mặt Trì Tiểu Ảnh bình tĩnh xoay người lại, lời đồn và tận mắt chứng kiến đúng là hai chuyện khác nhau, trái tim vẫn còn kinh hoàng không thôi.
Cô cũng gọi vào di động của Tuyên Tiêu.
"Anh đang họp à?" Cô hỏi.
"Không." Tuyên Tiêu trả lời rất ngắn gọn.
"Vậy có đang bận gì không?" Khóe miệng xinh đẹp của cô khẽ cong lên.
"Em có chuyện gì à?" Giọng nói của Tuyên Tiêu có phần nặng nề, hoặc là không kiên nhẫn.
"Tuyên Tiêu, từ sau khi cha em qua đời, đã không còn chuyện gì em không chống đỡ được, anh không cần lo lắng gì cả." Trì Tiểu Ảnh đối mặt với dòng sông, nét cười như hoa.
"Em đang nói gì vậy?" Tuyên Tiêu nổi giận gầm nhẹ, quay lưng đi.
Yên Nam Nam đứng một bên, hàng lông mi thật dài hấp háy vài cái, đè xuống sự sung sướng đúng như ý mình trong mắt.
"Em chỉ muốn nói với anh, em đã chuẩn bị tốt rồi." Cô chậm rãi khép di động lại, cũng không quay đầu đi thẳng về phía trước.
Điện thoại của Tuyên Tiêu liên tiếp gọi lại, Trì Tiểu Ảnh trực tiếp ngắt máy, đi nhanh về phía trước.
Trời đã sập tối, hy vọng còn kịp chuyến xe quay lại nội thành.
~ Hết chương 9 ~