"Công ty xây dựng cấp nước đã gửi tài liệu tới chưa?" Tuyên Tiêu từ trên lầu đi xuống hỏi, trong mắt có vài tơ máu.
"Hình như chưa có." Một nhân viên ngồi ở gần cửa đứng lên.
Tuyên Tiêu chau mày, lấy điện thoại di động ra xem, sau đó lại quay người đi lên lầu
"Tổng giám đốc Tuyên."
Cánh cửa chính ngoài sảnh mở ra, phó Tổng giám đốc Công ty xây dựng cấp nước mỉm cười đi tới, trong tay cầm một tập tài liệu.
Tuyên Tiêu vội bước xuống đón tiếp.
"Sao Phó tổng giám đốc lại đích thân tới vậy?" Anh liếc nhìn ra ngoài, Yên Nam Nam không đi cùng.
"Vốn là quản lý Yên đưa tới đây, nhưng cô ấy nói muốn tới nơi giải phóng mặt bằng bên bờ sông. Tôi không yên tâm giao cho người khác nên phải đích thân tới đây."
Hai người vừa nói vừa đi đến phòng khách bên cạnh.
Ninh Y dỏng tai lắng nghe.
"Đi khảo sát bên bờ sông?" Tuyên Tiêu có chút giật mình.
"Ừm, địa chỉ đã chọn rồi, hiện tại có người ở bên kia thăm dò. Mấy ngày nay, hầu như tất cả các công ty xây dựng cầu đường lớn đều tới xem hiện trường. Đây là tài liệu cùng bản vẽ có liên quan, chúng tôi cảm thấy hứng thú với hạng mục số hai và hạng mục số ba."
Tuyên Tiêu mở bản vẽ ra, nở nụ cười, nói: "Sự hứng thú không nhỏ nha, hầu như tất cả đều nhắm vào hạng mục số hai và hạng mục số ba này."
"Muốn làm thì phải làm hạng mục tốt nhất chứ, chỉ có điều còn phải nhờ Tổng giám đốc Tuyên giúp đỡ nhiều."
"Đừng nói giúp đỡ gì chứ, chúng ta là đôi bên hợp tác cùng có lợi. Phó tổng giám đốc, đi như vậy, chúng ta cũng đi ra bờ sông xem. Tôi chưa làm công trình kiểu cây cầu lớn bắc qua sông lớn như vậy bao giờ."
"Được!"
Tuyên Tiêu lên lầu cầm áo khoác gió cùng chìa khóa xe, quay ra dặn dò trưởng phòng phụ trách hạch giá vài câu rồi rời đi cùng vị Phó tổng giám đốc kia.
Đột nhiên Ninh Y sưng mặt lên, hai tay cuộn chặt lại, cái gì mà xem hiện trường chứ, chẳng phải là nghe nói Yên Nam Nam đang đó nên vội vã đi hẹn hò sao.
Không được, không thể như vậy được.
Sao có thể để cho người đàn bà thối tha đó chiếm thế thượng phong chứ?
Cô hít một hơi thật sâu, giống như đang đứng trước một con tàu đang lao tới, lo lắng và bất an. Suy nghĩ của cô trở nên lộn xộn, đưa mắt liếc mấy người đồng nghiệp, tất cả đang bận rộn với công việc của mình nên không nhận ra sự khác thường của cô.
Cô cầm lấy điện thoại, giả bộ đi toilet.
Vừa vào đến bên trong, khó khăn lắm mới tìm được số điện thoại của Trì Tiểu Ảnh, ấn vào phím quay số.
Từng hồi chuông chờ vang lên, một lúc lâu sau bên kia mới có tín hiệu nghe máy, còn có cả tiếng gió ù ù.
"Chị Trì, em là Ninh Y, chị có nhớ em không?" Cô cất giọng nhẹ nhàng và nhiệt tình chào hỏi.
"À, nhớ mà." Giọng nói của Trì Tiểu Ảnh xen lẫn tiếng gió như có như không. "Có chuyện gì sao?"
"Bây giờ chị đang làm gì vậy? Em gọi cho chị có việc gấp."
Trì Tiểu Ảnh dừng lại, hỏi: "Tôi không ở nội thành, tôi ở bờ sông."
"Trời, trùng hợp như vậy..." Ninh Y sướng quá gần như là nhảy dựng lên. "Chị Trì, em muốn nói với chị, Tổng giám đốc Tuyên đang ở cạnh Yên Nam Nam, địa điểm là nơi sắp khởi công xây dựng cầu vượt Giang Đại. Chị cứ lặng lẽ qua đó mà xem, xem những lời em nói với chị có phải là thật hay không."
"Thực hay giả, có gì khác nhau." Trì Tiểu Ảnh nở nụ cười.
Cái này thật sự là "hoàng đế không vội, thái giám vội" sao, trán Ninh Y đổ đầy mồ hôi.
"Chị Trì, người ta sắp cướp mất những thứ thuộc về chị rồi, làm sao chị còn có thể ngồi yên được. Chẳng lẽ chị không quan tâm tới Tổng giám đốc Tuyên, dâng hai tay cho kẻ địch sao?"
"Tôi không có một đôi tay lớn như vậy. Ninh Y, cô... Vì sao cô nói cho tôi biết những chuyện này?"
"Em... Không thể chịu được loại phụ nữ phá vỡ gia đình người khác kia." Ninh Y hạ thấp giọng, mặt có chút đỏ lên.
"Cô thật tốt, cám ơn." Trì Tiểu Ảnh nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Ninh Y nghe bên tai một tiếng tiếp theo"Tút, tút, tút...", có phải bà Tuyên này có chút ngốc nghếch, rốt cuộc có đi hay là không?
~ Hết chương 8 ~