Do những tiết học trước không nghe giảng, cô chỉ đại khái biết Tô Mặc đang nói đến một trong những điểm đặc sắc lớn nhất trong triều đại nhà Minh là ...... thái giám.
Nhắc tới thái giám, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là bộ phim "Long Môn phi giáp" vừa xem cách đây mấy ngày. Tạo hình của Hoa Lan Chỉ trong cảnh đi săn trong mưa vô cùng quyến rũ thực sự khiến cho Lâm Thư muốn ngưng mà không được, YY suốt cả một ngày, làm cho bong bóng màu hồng bay đầy trong không khí ký túc xá.
Trốn ở góc phòng, Lâm Thư cười ha ha, Tiết Băng sợ tới mức khẽ run rẩy, quay đầu lại đúng lúc thấy cô đang cắn móng tay, hai mắt phát ra ánh sáng xanh, dáng vẻ giống như đang chìm đắm trong thế giới riêng của chính mình.
Tiết Băng lắc đầu, Tiếu Đồng nói đúng, quả nhiên những người bình thường không có cách gì theo kịp.
Giảng được một nửa, Tô Mặc đột nhiên cầm lấy sổ điểm danh, nói muốn mời một người trả lời câu hỏi.
Vẫn duy trì tư thế đáng khinh, Lâm Thư chuẩn bị đi vào giấc mộng gặp chu công, cũng khẽ ủ rũ mông lung nâng mí mắt lên, bày ra cái dáng vẻ giống như vừa nãy thật sự có nghe giảng.
Kinh nghiệm trong nhiều năm cho cô biết, khi giáo viên gọi học trò trả lời câu hỏi, thường chọn những người ngồi phía cuối lớp, nhất là những sinh viên nào ăn mặc xinh đẹp, chột dạ cúi đầu.
Lâm Thư cúi đầu nhìn lại mình một chiếc áo xám bình thường, bảo đảm một người như vậy cộng thêm ngồi lẫn một đám người ngay cả cha mẹ tìm cũng không ra, vì thế mỉm cười lớn mật nhìn thẳng lên chỗ Tô Mặc trên bục giảng.
"Vậy thì Tiết Băng...."
Chậm dãi thở nhẹ một cái, ngay lúc đó Lâm Thư hiện lên ánh mắt thông cảm nhìn về phía Tiết Băng, không ngờ Tô Mặc lại nói tiếp: "Em sinh viên ngồi bên phải đi"
Khốn kiếp, nói xong luôn cả câu sẽ chết sao, có biết là trong các trò chơi ở khu vui chơi cô sợ nhất là trò Yun - night Speed (Trò chơi tàu lượn) không! Có biết là từ việc đang cười trên nỗi đau của người khác tự nhiên nỗi đau đó chuyển sang người mình cần phải có bao nhiêu dũng khí cũng như khả năng chống đỡ ra sao không!
Không còn cách nào, lớp học là địa bàn của giáo viên, là địa bàn của anh ta, anh ta có quyền quyết định!
Lâm Thư kiên trì đứng lên, xiết chặt nắm đấm, phẫn hận nhìn Tô Mặc .
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, đã thấy người kia đang cười đến độ ngàn vạn hoa lê nở rộ, khóe môi hơi cong lên, lực sát thương không thể khinh thường.
Cô dám lấy tất cả may mắn của học kỳ này đảm bảo, trong giây phút đó, cô nhìn thấy tia sáng trắng chợt lóe lên, xẹt qua chiếc kính mắt của Tô Mặc, đó là tia sáng phá hoại hòa bình và phát triển của thế giới, đi ngược với lương tri và chính nghĩa........ Tia sáng gian tà!
Đột nhiên, mí mắt phải giật giật, trong lòng Lâm Thư xuất hiện sự bất an. Giống như đối với nguy hiểm, cô luôn có thể linh cảm được. Cô tự tin gọi đó là trực giác của phụ nữ, nhưng Tiếu Đồng lại rất sẵn lòng dùng một câu nói như này để hình dung: Đấy giống như là động vật nhỏ bé đối mặt với động vật ăn thịt hung ác thì kinh ngạc nhận rõ được sức lực kinh người......
Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn cảm thấy linh cảm đó rất chính xác.
Chỉ thấy Tô Mặc đẩy kính mắt, nói: "Em sinh viên kia, mời em nhắc lại về những điều tôi đã nói ở tiết trước, Lưu Cẩn, Ngụy Trung Hiền những thái giám này mặc dù có quyền hành nghiêng ngả một thời, nhưng vì sao đến cuối cùng lại có kết cục thê lương?"
Anh ta cố ý! Tô Mặc thằng nhãi này chắc chắn đã phát hiện cô không lên lớp những tiết trước, nên mới hỏi câu này! Nếu mà cô nhắc lại được những vấn đề ở tiết trước thì đúng là có quỷ!
Lâm Thư nhìn chằm chằm một góc tối tăm nào đó trên bục giảng, chuẩn bị giả chết cho qua chuyện, bình thường khi giáo viên thấy học trò của mình sau năm giây vẫn không trả lời được câu hỏi, không phải đều nói một câu "Ngồi xuống" sao?
Năm, sáu, bảy....... Lâm Thư trong lòng lo lắng như lửa đốt, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái, không ngờ, anh ta cũng đang thoải mái nhàn nhã nhìn lại cô, dáng vẻ rất chờ đợi giống như không trả lời được chắc chắn không bỏ qua.
Cuối cùng cô hiểu ra, Tô Mặc có chỗ nào đó không giống với một giáo viên bình thường....... Anh ta tuyệt đối là siêu cực phẩm a!
Dù sao Tiết Băng cũng có chút lương tâm, không dấu vết kéo Lâm Thư, tạo khẩu hình miệng giống như nói: Ngoài việc quyền lực của nhà vua bị hạ thấp xuống, thì còn có dân chúng khó khăn.
Đối với hành động giúp đỡ trượng nghĩa của Tiết Băng, Lâm Thư hết sức vui mừng, sắp xếp lại suy nghĩ, những tên hoạn quan này không an phận thủ thường hầu hạ hoàng đế, lại luôn đi tranh quyền đoạt thế, làm hại dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, hành vi như vậy quả thực vô nhân đạo!
Sau khi nghĩ thông suốt, cô mỉm cười ưỡn ngực, khiêu khích lườm Tô Mặc, tự tin dâng trào lớn tiếng nói: "Nói đơn giản, bọn họ có kết cục như vậy, chính là do bọn họ không thể giao hợp!"
Nói xong câu đó, phía sau Lâm Thư, loáng thoáng có thể cảm thấy được vô số những đạo thiên lôi xẹt qua phía chân trời, nướng cô đến độ ngoài khét trong sống.
Chẳng qua tình hình của lớp học bây giờ cũng không hơn gì cái này. Trong phòng học yên lặng, mặc cho những giọt nước mắt vô cùng hối hận của tội ác quét qua một góc 45 độ trên khuôn mặt của Lâm Thư.
Kịp phản ứng đầu tiên vẫn là Tô Mặc, anh nâng tay phải lên, giống như che che khóe miệng có chút ý cười: "Quan điểm của em, khụ khụ, rất mới mẻ, nhưng có lẽ nên dè dặt hơn một chút thì tốt hơn"
Trong lớp học vẫn im lặng như cũ....
Lâm Thư cố gắng kiềm chế tiếng gầm gừ trong lòng xuống, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
"Phì..." Không biết người nào cười lên tiếng đầu tiên, sau đó: "Ha ha ha ha ..." Lúc này, sự yên lặng của lớp học cuối cùng bị phá vỡ.
Giây phút này, là giây phút mất mặt nhất trong hai mươi hai năm tồn tại ngắn ngủi trên đời này của Lâm Thư, ở đây trong một lớp học, một giảng đường lớn, ở đây một tên "Cầm thú" gọi là Tô Mặc hãm hại cô trở thành mục tiêu chính của hơn một trăm người.
Từ đó, cuộc sống khiêm nhường ba năm của Lâm Thư không còn tồn tại, nhất chiến thành danh (chỉ ra trận một lần đã nổi tiếng)
Trước khi bị thổ huyết mà chết Lâm Thư vẫn còn một việc muốn biết, chính là: "Tiết Băng, tại sao Tô Mặc biết cậu?" trong phòng học hơn một trăm người, Tô Mặc hoàn toàn không có khả năng biết hết tên tất cả mọi người, nhưng anh ta có thể gọi tên Tiết Băng rõ ràng như vậy, trong đó tất có gian tình.
Tiết Băng khó xử cúi đầu, kiều mị giống như một đóa hoa nhỏ, ấp úng không nói lời nào.
"Mỗi lần sau khi hết giờ đều chạy lên bục giảng hỏi bài, Tô Mặc muốn không nhớ rõ cô sinh viên chăm chỉ này cũng khó" Tiếu Đồng một câu nói toạc thiên cơ.
Lâm Thư hoàn toàn bái phục ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. "Bản thân đã chết, có việc hóa vàng mã"
Tại giảng đường này sau khi bị đối đãi ngược thân cộng thêm ngược tâm, tiếp đó trong vòng hai mươi phút, Lâm Thư uể oải viết một chữ "Nhẫn" xuống bàn, nhớ lại năm đó Lỗ Tấn tiên sinh đã khắc chữ "Sớm" trong lòng, nhất thời cảm thấy bản thân mình đã tiến một bước lớn về phía vĩ nhân thời trước.
Từ trước tới nay Lâm Thư không phải là không có đầu óc, hơn nữa trong cuộc sống, luôn luôn xẩy ra những xung đột va chạm không thể tránh được, nghĩ như vậy, cũng là bình thường.
Huống hồ môn học tự chọn này Tô Mặc dậy cũng gần kết thúc, trường học lớn như vậy, muốn gặp, xác suất cũng không lớn, làm như vậy để an ủi bản thân, trước khi kết thúc môn học, Lâm Thư cuối cùng chậm chạp đối mặt
Tô Mặc nói tan học xong, ung dung tắt máy tính, "Tuần sau có một buổi học, nhưng xét đến việc hôm đó vào lễ Nô-en, nên mọi người không cần phải lên lớp"
Nghe nói như thế, trong phòng học liền reo hò, lễ Nô-en, một ngày đầy lãng mạn như vậy, có người yêu thì anh anh em em, không có người yêu thì nhanh chóng tìm người yêu cho mình, đi học, thực sự là phá hủy bầu không khí.
"Nhưng mà...." Tô Mặc chuyển đề tài câu chuyện: "Tôi vẫn muốn giao cho mọi người bài tập kiểm tra đánh giá, đề bài tự nghĩ, có liên quan đến triều đại nhà Minh là được, số lượng từ không giới hạn, trước hôm thứ sáu gửi vào hòm thư của tôi là được" Sau khi Tô Mặc nói xong yêu cầu, tiếng reo hò trong phòng học càng to hơn.
Lâm Thư lăn lộn trong ba năm học, lần đầu tiên thấy một giaó viên "nói hay tuyệt" như vậy, trong lòng không khỏi đối với Tô Mặc có một phần nghìn thay đổi, tất nhiên, chỉ là một phần nghìn thôi!
Tuy nhiên, quan niệm này về sau bị ngàn vạn lần chứng minh ở khắp nơi, nhưng Lâm Thư muốn nhiều hơn nữa, từ đầu đến cuối Tô Mặc chính là sói đuôi dài, mà khi đó, Lâm Thư thật sự là bị dáng vẻ vô hại kia của anh ta lừa bịp.
Lúc Tô Mặc có chút tiếc nuối nói với tất cả phòng học: "Học kỳ này, cảm ơn mọi người đã phối hợp, hi vọng lại cơ hội tiếp tục dạy mọi người"
Không biết vì sao, Lâm Thư cảm thấy trong nháy mắt đó, ánh mắt của Tô Mặc mơ hồ cố tình nhìn về phía cô, lúc cô nhìn lại lần nữa, chỉ thấy anh ta đang nghiêm túc chăm chú sắp xếp tài liệu, một chút xíu dấu vết cũng không có.
Cô thầm nghĩ, phản xạ thần kinh thật sự và càng ngày càng kém, thần hồn nát thần tính không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà linh cảm thấy..... có chỗ nào đó không đúng.
Không cùng với suy nghĩ nhỏ nhặt của Lâm Thư, Tiết Băng ngồi ở bên cạnh kéo một ống tay áo giả bộ khóc lóc: "Thực sự không muốn chia tay với thầy Tô a!" Lâm Thư cảm thấy có chút buồn nôn, vừa quay đầu lại, liền thấy phần lớn sinh viên nữ trong lớp học đều có dáng vẻ bi thương, cô nhịn không được nghĩ thế giới này khó hiểu hay là cô khó hiểu....
Lúc rời khỏi phòng học xuống lầu, Liễu Yên Nhiên và Tiết Băng đi trước, để chiếm bàn có địa hình có lợi trước, Lâm Thư vừa đi đến hành lang thấy cảnh "Đồ hộp" (thang máy) tắc nghẽn liền nhức đầu, liền kéo Tiếu Đồng đợi khơi thông đám người kia.
Trong thời gian chờ đợi "lâu dài mà nhàm chán", Lâm Thư nghe thấy Tiếu Đồng lầm bầm lầu bầu, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt "Hạnh phúc" khó nói nên lời: "Một người có trí tuệ và dung mạo giống như thầy Tô, bây giờ đều đã được quy hoạch trở thành động vật cấp 1 cần bảo tồn của quốc gia rồi"
Lâm Thư kinh sợ, một người lấy việc tra tấn toàn bộ con người trên thế giới làm nhiệm vụ của mình - ác nữ phúc hắc giống như Tiếu Đồng, lại có thể bày ra vẻ mặt hướng tới "Mùa xuân" như vậy, quả thực là.... quá khủng bố.
"Cái tên Tô Mặc kia rốt cục có gì tốt? Chính là một tên mặt người dạ thú". Lâm Thư kìm nén bực tức trong bụng đã lâu, bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái nói ra.
"Dáng vẻ của anh ta, nhìn thế nào cũng giống tiểu thụ, không phải còn lâu mới bằng tiểu thụ ấy chứ!"
"Cậu không thấy anh ta đeo kính sao? Bài học kinh nghiệm xương máu nói cho chúng ta biết, người đeo kính, không phải gian trá thì cũng trộm cắp, trong lòng chắc chắn không lương thiện gì"
"Còn nữa nhìn môi anh ta xem, mỏng như lá liễu, mặc dù có u mị mê hoặc lòng người, nhưng cậu cũng đã xem nhiều phim thần tượng rồi, chẳng lẽ còn không hiểu, người môi mỏng như vậy là người lạnh lùng vô tình nhất sao"
Trong đầu Lâm Thư còn đang sưu tầm từ ngữ để thêm mắm dặm muối hơn nữa, trong lúc đó giật mình cảm giác được Tiếu Đồng đặc biệt yên lặng: "Chà, hôm nay sao không nói gì như thế?"
Ngẩng đầu lên, mắt Tiếu Đồng chớp một cái, phát ra tin tức như sau: Tớ không thể nhặc xác cho cậu được, cậu bảo trọng.
Cô đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh đi, yên lặng quay đầu, Tô Mặc đang cười như không cười nhìn cô.
"Mặt người dạ thú?"
"Muôn đời tiểu thụ?"
"Không phải gian trá thì cũng là trộm cắp?"
"Lạnh lùng vô tình?"
Lâm Thư nghĩ Tô Mặc nói bốn câu này vô cùng rõ ràng, uyển chuyển du dương, hơn nữa còn gieo vần, so với lúc cô nói càng dễ nghe hơn.
"Thì ra hình ảnh tôi ở trong lòng em là như vậy...." Anh xoa xoa cằm trầm tư nói: "Em tên Lâm Thư, đúng không, rất hân hạnh được biết em"
Nói xong, Tô Mặc tươi cười rời đi, để lại Lâm Thư ngổn ngang trong gió
Cô rùng mình một cái, cảm thấy nhất định phải nhìn rõ người đàn ông này, không biết vì sao, đột nhiên có một linh cảm, trên kính mắt Tô Mặc chợt lóe lên tia sáng, phát ra một tin như này: "Ngày tháng sau này còn dài, oán thù này, tôi nhớ kỹ".
Một trận gió bắc thổi qua, tâm can run rẩy!
"Tiếu Đồng cậu nói xem, sau này tớ có còn được tiêu tiêu sái sái, bước trên đường không?"
Tiếu Đồng không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai cô, làm dấu chữ thập, mong thánh thần phù hộ cho con, Amen!
Trong giây phút đó Lâm Thư nghĩ, oán thù, không thể tùy tiện kết! Nếu không, phải chuẩn bị trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn